Quyển 14 - Chương 601: Giờ tôi chẳng qua chỉ là một người nghèo
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 14 - Chương 601: Giờ tôi chẳng qua chỉ là một người nghèo
<br><br>Quyển 14 - Chương 601: Giờ tôi chẳng qua chỉ là một người nghèo<br><br><br>Nước mắt bao giờ cũng lạnh hơn nước mưa. Tuy giọt lệ khi rơi từ trong hốc mắt xuống vẫn còn ấm nóng, nhưng chỉ trong phút chốc đã đóng băng, ẩm ướt, dính lên lớp áo sơ mi, sau đó ngấm cả cái lạnh vào tận đáy con tim. <br> <br>Diệp Lan đứng im nhưng nước mắt chỉ càng tuôn ào ạt. <br> <br>Rất lâu sau, Tố Khải mới nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên, ngắm nhìn cô. <br> <br>Dưới ô là thế giới bé nhỏ và yên bình của hai con người. Có một khoảnh khắc, Tố Khải chỉ mong thời gian ngừng trôi, cố định ngay tại giây phút này. Giữa trời đất này chỉ còn hai người họ, không còn ai tới quấy rầy nữa. <br> <br>Anh gạt đi những giọt nước mắt nơi gò má Diệp Lan, nhìn cô đau xót. <br> <br>Diệp Lan cảm nhận được những ngón tay ấm áp của anh. Hơi thở thân thuộc cũng len lỏi vào phổi. Cứ thế, nỗi nhớ nhung bao ngày kéo tới đầy mãnh liệt. Cô nghẹn ngào lên tiếng: “Em cũng rất nhớ anh!” <br> <br>Cô những tưởng chuyện hít ma túy đã là nỗi đau không thể chịu đựng trong cuộc đời cô rồi, vậy mà hóa ra ông trời mới chỉ dùng một chút sức mạnh với cô. Việc bố ngồi tù là điều cô hoàn toàn không ngờ tới. Cô không thể nào tin bố lại là một kẻ táng tận lương tâm, làm ra một chuyện tàn độc đến vậy với cả những người thân của mình. <br> <br>Trong suy nghĩ của cô chỉ luôn có nụ cười hiền từ của bố. Từ nhỏ tới lớn, bố luôn là một ông bố ôn hòa. Mỗi khi mẹ nghiêm khắc với cô, cô đều tìm tới sự che chở của bố. Mỗi lần cô chịu ấm ức, bố luôn là người tới cười khà khà để khuyên giải cô, an ủi cô. <br> <br>Một người bố như vậy sao có thể trở thành hung thủ giết người? <br> <br>Cô không thể tin được, thế nên cũng không thể vượt qua trở ngại tâm lý này. <br> <br>Nghe xong những lời ấy, Tố Khải xúc động. Anh cúi xuống, hôn lên trán cô, rất lâu sau mới buông ra rồi hỏi: “Em có trách anh không?” <br> <br>Anh có sự khó xử của mình, mà anh cũng hiểu cho sự khó xử của cô. <br> <br>Ánh mặt Diệp Lan ảm đạm. Cô khẽ lắc đầu: “Không! Em không trách anh!” <br> <br>Tố Khải nhìn cô. <br> <br>“Nếu không vì có chứng cứ xác đáng, sao bố em có thể bị bắt được? Xét về mặt tình cảm, em không muốn tin vào chuyện này. Nhưng bình tĩnh lại, em biết rõ bố mình quả thực đã làm như vậy.” Diệp Lan giơ tay đè chặt lên lồng ngực: “Nơi này đau lắm! Ông ấy là bố em, là người thân nhất của em trên cuộc đời này, tại sao lại làm những chuyện ấy chứ?” <br> <br>Tố Khải không biết phải an ủi cô thế nào. <br> <br>Diệp Lan ngước mắt nhìn anh, nét mặt bi thương: “Nhưng dẫu có thế nào, ông cũng là bố em. Có làm bao nhiêu chuyện sai trái, tồi tệ ông vẫn là bố em. Em không thể bỏ mặc ông được. Mấy hôm nay, em và mẹ vẫn đang tìm một luật sư thích hợp nhất. Em chỉ còn biết làm vậy để cố hết sức giúp bố em mà thôi.” <br> <br>Tố Khải khẽ gật đầu. Tâm trạng của cô, anh có thể hiểu được. <br> <br>Cứ như vậy, hai người nói tới đây bỗng im lặng. <br> <br>Chỉ còn tiếng mưa rơi xuống chiếc ô. <br> <br>Hai người đứng dưới ô. Không ai vội vã rời đi. Có lẽ chẳng ai nỡ bỏ đi trước. <br> <br>Cho tới khi, tiếng chuông di động vang lên. <br> <br>Đánh động một không gian yên tĩnh. <br> <br>Là của Diệp Lan. Cô giật mình, vội nhận máy. <br> <br>Tiếng mưa quá lớn, không thể nghe thấy đầu kia nói gì. Nhưng Tố Khải có thể nhìn rõ nét mặt của Diệp Lan. Cô có chút lạc lõng, cùng một chút hụt hẫng. Anh nghe thấy cô nhẹ nhàng nói: “Vâng! Con biết rồi ạ! Con sẽ về ngay!” <br> <br>Tố Khải cũng đã đoán ra ai vừa gọi điện cho cô, trong lòng dâng lên một sự quyến luyến. <br> <br>Diệp Lan cất di động đi, cúi đầu, khẽ nói: “Em… phải về đây!” <br> <br>Tố Khải chỉ nhìn cô, không nói được, cũng không nói không được. <br> <br>Đôi chân Diệp Lan như bị đóng đinh trên mặt đất, không thể nhúc nhích dù chỉ một bước. Cô cuộn chặt tay lại: “Anh đi trước đi!” <br> <br>Trái tim Tố Khải nhói đau. Anh nhét chiếc ô vào tay cô, thấp giọng nói: “Em về trước đi! Anh nhìn em về rồi anh mới đi!” <br> <br>“Không được! Mưa to lắm!” Diệp Lan không cần ô của anh. Cô nhìn quanh để tìm chiếc ô của mình. Tiếc là chẳng biết ô của cô đã bị gió cuốn bay đi đâu mất, không thấy bóng dáng đâu. <br> <br>Tố Khải rất cố chấp: “Cầm lấy!” <br> <br>Cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt anh vô cùng kiên định. <br> <br>Diệp Lan cầm chặt cán ô, đến nỗi lòng bàn tay đau nhức. <br> <br>Rất lâu sau cô mới quay người đi. <br> <br>Tố Khải bỗng ở phía sau khẽ hỏi: “Nếu không trách anh, tại sao không dám yêu anh?” <br> <br>Bờ vai Diệp Lan bỗng run lên. Cô dừng bước. <br> <br>Tố Khải nhìn cô, trong đôi mắt chỉ chất chứa đau thương. <br> <br>Diệp Lan quá đau đớn. Cô cắn răng, quay đầu bỏ đi. <br> <br>Mưa càng lúc càng lớn. <br> <br>Khoảnh khắc cô quay người, nước mưa cũng điên cuồng táp xuống. <br> <br>Vừa đi được mấy bước, Diệp Lan lại không kìm được lòng mà quay đầu lại. Cô thấy Tố Khải đứng trong mưa, tóc tai, quần áo ướt rượt, nhưng vẫn đứng im nhìn cô. Trong khoảnh khắc, tất cả mọi tình cảm trong lõng bỗng sụp đổ. <br> <br>Cô không kìm chế được nữa mà lao về phía anh. <br> <br>Tố Khải cũng theo đà ôm chặt lấy cô. <br> <br>“Em yêu anh, Tố Khải! Em cũng rất nhớ, rất nhớ anh! Nhớ anh mỗi ngày, mỗi tiếng, mỗi phút, thậm chí là mỗi giây. Không phải em không dám yêu anh, mà em cảm thấy mình không xứng với anh. Em từng nghiện ma túy, giờ bố em lại… Tố Khải! Em chưa bao giờ trách anh cả. Em yêu anh còn không đủ sao nỡ trách anh chứ? Chỉ là, anh yêu một người như em, bạn bè sẽ nhìn anh như thế nào? Anh là cảnh sát, được bao nhiêu người tôn trọng. Còn em thì sao? Hít ma túy, còn là con gái của một kẻ giết người, em…” <br> <br>Cô còn chưa nói hết, Tố Khải đã cúi đầu hôn lên môi cô, chặn lại tất cả mọi lo lắng, bất an của cô. <br> <br>Diệp Lan không ngọ ngoạy. Cô ngẩng đầu, để mặc anh làm vậy, nhưng khóe mắt lại ướt. <br> <br>Rất lâu sau, Tố Khải mới buông cô ra. Anh áp sát vào má cô, thì thầm: “Lan Lan! Anh không thể buông tay em được, em có hiểu không?” <br> <br>Sống mũi cô cay xè, bờ môi run rẩy. <br> <br>“Anh yêu một người như em. Cho dù em có trốn tránh anh, căm ghét anh thậm chí thù hận anh, anh cũng không thể bỏ được em.” Giọng Tố Khải dường như cũng nghèn nghẹn: “Lan Lan! Em không thể làm vậy được! Đừng quên lúc trước chính em là người tiếp cận anh. Em không thể sau khi có được tình yêu của anh, có được cả trái tim anh, lại buông tay bỏ đi, không quan tâm tới mọi thứ như vậy. Như thế, anh sẽ đau đớn tột cùng, anh sẽ sống không bằng chết!” <br> <br>“Em…” <br> <br> “Anh yêu em!” Tố Khải nói rõ ràng: “Cả cuộc đời này, người khiến anh không yên tâm nhất chính là em. Vậy thì, tại sao không để anh bảo vệ em?” <br> <br>Diệp Lan lại bật khóc thút thít. <br> <br>“Lúc này, hãy để anh ở bên cạnh em, được không?” Tố Khải nhẹ nhàng hỏi. <br> <br>Diệp Lan cảm động, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh nước, sau đó cô nép chặt vào lòng anh… <br> <br>*** <br> <br>Vụ án của Diệp Hạc Thành chính thức bước vào giai đoạn chuẩn bị xét xử, tình hình không mấy khả quan. Các phóng viên tranh nhau đưa tin. Bất kỳ ai có liên quan tới người nhà họ Diệp đều trở thành đối tượng bị bủa vây. Ngay cả Tố Diệp mấy hôm nay đi làm cũng nhìn thấy bóng “chó săn”. <br> <br>Ngoại trừ vụ án của Diệp Hạc Thành ra, bên ngoài còn quan tâm hơn tới hướng đi của Tinh Thạch. <br> <br>Kỷ Đông Nham chính thức xuất hiện, tuyên bố với bên ngoài sẽ thu mua toàn bộ Tinh Thạch. Câu nói ấy khiến người ta sửng sốt. Mà hành động của Kỷ Đông Nham cũng rất nhanh lẹ. Trong một cục diễn hỗn loạn như bây giờ, cậu ta đã hoàn thành giai đoạn đầu tiên trong kế hoạch thu mua. <br> <br>Chỉ trong vòng có mấy ngày ngắn ngủi, Tinh Thạch đã trở thành vật sở hữu của Kỷ Đông Nham. <br> <br>Bây giờ Tinh Thạch không ai làm chủ, người duy nhất có thể ra quyết định là Tố Diệp. Không còn Diệp Hạc Thành, cô không những là cổ đông lớn nhất của Tinh Thạch mà hơn nữa bây giờ rất nhiều cổ đông kỳ cựu đã bị kéo xuống ngựa, thế nên trong một mức độ nào đó cô có quyền phát ngôn. <br> <br>Ban đầu khi biết chuyện Kỷ Thị ra mặt thu mua toàn bộ Tinh Thạch, Tố Diệp đã giật mình. Cô lập tức tới hỏi Niên Bách Ngạn. Còn anh giữ kín như bưng, nói rằng chấp nhận kế hoạch thu mua của Kỷ Thị. <br> <br>Thấy Niên Bách Ngạn nói vậy, trong lòng Tố Diệp cũng hiểu. Thời đại của Tinh Thạch đã qua đi. Diệp Uyên cũng không quan tâm tới chuyện của Tinh Thạch. Thế nên cô đã ký hợp đồng với Kỷ Đông Nham. <br> <br>Nhưng lúc ký, tâm tư của Tố Diệp lại nghĩ về một chuyện khác. <br> <br>Vì sao Niên Bách Ngạn hờ hững buông tay? <br> <br>Hay là anh còn kế hoạch gì khác? <br> <br>Nhưng Tố Diệp biết, câu này cho dù có hỏi Niên Bách Ngạn anh cũng chưa chắc đã nói thật. Mà cô cũng nhìn thoáng rồi. Một công ty lên sàn vốn dĩ sẽ tồn tại nguy hiểm. Trong sàn đấu này, toàn là những hành vi thao túng thị trường. Có thể đón gió mà lên thì sẽ tồn tại được. Một khi thể hiện sự đi xuống, các công ty lớn khác sẽ tranh giành, gặm nhấm cho tới khi một mẩu xương cũng không còn. <br> <br>So với việc bị người ta hiếp đáp, chi bằng để mua lại một cách triệt để. <br> <br>Đây vốn dĩ là trò chơi cá lớn nuốt cá bé. Chỉ có điều, Tinh Thạch vốn dĩ cũng là một con cá lớn nhưng đã ngoài mạnh trong yếu từ lâu. <br> <br>Khi Niên Bách Ngạn nhận được điện thoại của Kỷ Đông Nham, trời đã về chiều. <br> <br>Ánh nắng rất gay gắt. <br> <br>Đâm vào cửa kính thủy tinh, nhanh chóng tản ra làm đôi mắt người ta chói lòa. <br> <br>Dưới chân là con đường tấp nập người lại qua. Trong phòng có khúc nhạc êm ái, tuyệt vời. <br> <br>“Niên Bách Ngạn! Cậu nên nói thật với tớ đi!” Kỷ Đông Nham đi thẳng vào vấn đề. <br> <br>Niên Bách Ngạn đứng trước cửa sổ, nhìn dòng xe chen chúc nhau bên ngoài, lãnh đạm đáp: “Tớ không giấu cậu điều gì cả.” <br> <br>“Lúc tớ tiến hành thu mua Tinh Thạch, có một lực lượng lớn đối chọi lại. Rõ ràng đối phương cũng nhằm vào Tinh Thạch. Diệp Hạc Thành đã bị bắt rồi, thậm chí các cổ đông lớn tuổi khác cũng chẳng còn nhàn rỗi quan tâm tới thị trường cổ phiếu nữa. Vậy còn ai có thể đối đầu lại tớ đây?” Ngữ khí của Kỷ Đông Nham rất bất mãn. <br> <br>Đáy mắt Niên Bách Ngạn chợt khựng lại. Anh dành mấy giây để đè thấp giọng mình xuống: “Đây không phải ngày đầu tiên cậu ra thị trường nữa. Mấy chuyện mua bán này vốn dĩ không thể chỉ có một người độc chiếm. Có cạnh tranh là chuyện bình thường. Hơn nữa trong quá trình thu mua cũng có thể sẽ xuất hiện những nhân tố không thể kiểm soát.” <br> <br>“Nói vậy là cậu cũng không biết rõ?” <br> <br>“Phải!” <br> <br>“Vậy có thể là ai?” <br> <br>Niên Bách Ngạn thở dài: “Bất luận là ai, tóm lại cậu đã thắng.” <br> <br>“Niên Bách Ngạn! Cái giá để tớ thắng đã phải bỏ ra thêm 1.5 tỷ đô la Mỹ. Tiền gốc bỏ ra để mua ban đầu chỉ có 560 triệu thôi.” Kỷ Đông Nham nghiến răng ken két. <br> <br>Niên Bách Ngạn thản nhiên đáp: “Cậu bỏ ra nhiều, sau này Tinh Thạch ắt sẽ giúp cậu kiếm được gấp đôi, tính toán cái thiệt trước mắt làm gì?” <br> <br>“Tớ còn tưởng cậu định nói số tiền tớ bỏ thêm ra cậu sẽ bù vào cơ đấy.” Kỷ Đông Nham cười khẩy. <br> <br>Niên Bách Ngạn đáp: “Đừng có mơ hão! So với cậu, bây giờ tớ chẳng qua chỉ là một kẻ nghèo.” <br> <br>“Cậu nên ngồi nghĩ cách trả lời Vincent thế nào đi!” Dứt lời, Kỷ Đông Nham cúp máy…