Quyển 14 - Chương 605: Quyền chủ động là ở mày
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 14 - Chương 605: Quyền chủ động là ở mày
<br><br>Quyển 14 - Chương 605: Quyền chủ động là ở mày<br><br><br>Diệp Hạc Thành chính thức bị tuyên án, bắt vào tù. <br> <br>Với các tội danh, giết người bằng hung khí gây nguy hiểm, dẫn đến cái chết của Diệp Ngọc, mưu hại những người khác vì lợi ích; tội thuê người giết người, cố ý ngụy tạo sự kiện bất ngờ nhằm hãm hại Diệp Uyên, gây ra cái chết cho nạn nhân khác, tiêu hủy chứng cứ, làm nhiễu loạn phương hướng điều tra của cảnh sát, giết người diệt khẩu… Tổng hợp các tội danh thành tội giết người. <br> <br>Đồng thời phạm rất nhiều tội. <br> <br>Nhưng xét thấy thái độ nhận tội ăn năn, hối cải, nên đã miễn hình phạt tử hình, bị tuyên án tù chung thân. Nếu trong thời gian chấp hành hình phạt có biểu hiện tốt thì cũng có khả năng được xét giảm hình phạt. Hơn nữa Diệp Hạc Thành cũng đã từ bỏ dự định kháng cáo, phục tùng bản án của tòa sơ thẩm, thế nên bản án giết người thân kinh người này mới có ngày bình yên. <br> <br>Các phóng viên vô cùng cảm thán. Một tập đoàn Tinh Thạch từng vẻ vang một thời giờ đặt dấu chấm hết vì những tranh chấp nội bộ như vậy, không khỏi khiến người ta có chút thổn thức. <br> <br>Trung tâm chống ma túy. <br> <br>Tố Khải đang họp. <br> <br>Trên màn hình chiếu đang phân tích các số liệu phạm tội trong thời gian nửa đầu năm nay. <br> <br>“Những năm gần đây, các vụ án liên quan tới ma túy càng ngày càng tăng. Nửa đầu năm nay, hoạt động truy quét tăng lên 37.6%, các vụ án ma túy tăng lên 45%. Số lượng người tàng trữ ma túy, xúi giục người khác hút chích ma túy cũng tăng lên 25.8% so với cùng kỳ năm ngoái.” <br> <br>Nghe thấy những con số ấy, Tố Khải nhíu mày rất chặt. <br> <br>Kết thúc buổi họp, Tố Khải quay trở lại phòng làm việc. Một cấp dưới đi ngay sau anh. Sau khi đóng chặt cửa lại, cậu ta báo cáo: “Đêm qua ta tóm một được chuyến hàng nóng, sáng nay đã xác nhận đó là hàng của Samele. Nhưng đám người bị chúng ta bắt giữ trên đường áp giải đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?” <br> <br>“Xảy ra chuyện gì rồi?” Gương mặt Tố Khải càng thêm khó đăm đăm. Vừa họp xong đã nhận được tin này, quả thực khiến người ta không vui. <br> <br>Ngữ khí của người cấp dưới cũng trở nên nặng nề: “Họ… tự sát rồi!” <br> <br>“Gì cơ?” Tố Khải đập bàn tức giận: “Cái gì gọi là tự sát rồi? Họ đều bị còng tay sao có thể tự sát được?” Ban đầu anh cũng đã đoán trước sẽ có tình huống này phát sinh, thế nên trên đường đã bố trí sẵn, sợ sẽ có những tình huống như cướp xe giết người. Nhưng anh hoàn toàn không ngờ, bọn chúng lại tự sát. <br> <br>“Tình hình bây giờ sao rồi?” <br> <br>Cấp dưới báo cáo: “Hai tên đã không thể cứu được, tử vong trên đường đưa tới bệnh viện. Còn một tên đang được cấp cứu.” <br> <br>“Phải giữ lại mạng sống của hắn ta bằng mọi giá!” Tố Khải giận dữ nắm chặt tay lại. Nếu manh mối lần này lại đứt, vậy thì chẳng biết phải tới năm nào tháng nào mới lại lần ra được đường dây của Samele. <br> <br>“Vâng, người của chúng ta đều đang túc trực ở bệnh viện!” Anh ta nói: “Ở trên họ, bọn chúng đã dùng chính còng tay làm công cụ để đạt được mục đích tự sát. Để ngăn ngừa hiện tưởng lại tái diễn, chúng ta đã cho người canh giữa 24/24 tại bệnh viện.” <br> <br>Tố Khải gật đầu. <br> <br>Những ngọn lửa phẫn nộ trong lòng thì đang cháy bừng bừng. <br> <br>“Bây giờ tình hình của Khaki đã ổn định, nên đã được áp giải vào tù. Lệnh cho các anh em trông chừng chặt một chút, chưa biết chừng vẫn có thể tìm ra manh mối có lợi nào đó từ Khaki.” <br> <br>“Rõ, thưa sếp!” <br> <br>*** <br> <br>Niên Bách Ngạn vẫn làm tài xế của Tố Diệp. <br> <br>Hôm nay, trời có vẻ âm u. Nơi đường chân trời rủ xuống một đám mây đen. <br> <br>Sau khi xuống xe, Tố Diệp bị Niên Bách Ngạn gọi giật lại. Anh đưa cho cô một cái ô, để lỡ có mưa mà cô phải ra ngoài còn có cái mà dùng. Tố Diệp đón lấy, rồi tiện thể thơm lên má anh một cái. Niên Bách Ngạn mỉm cười, dặn dò cô khi nào tan làm phải khoác áo ra ngoài. <br> <br>Tố Diệp gật đầu, trong lòng ấm áp. <br> <br>Cuộc sống dường như lại bình yên như trước. <br> <br>Từ tối đó sau khi Niên Bách Ngạn uống say, bị cô nói cho một hồi, anh không còn nhắc tới hai chữ “ly hôn” nữa. Khoảng thời gian này, tuy anh cũng uống rượu, nhưng chỉ uống một chút, không để lộ ra gương mặt say mèm như hôm đó. <br> <br>Chỉ có điều, anh thường xuyên nhốt mình trong phòng sách, không biết rốt cuộc đang bận rộn việc gì. <br> <br>Tố Diệp biết trong lòng anh đè nặng rất nhiều chuyện. Nhưng bất luận thế nào, ít nhất thì anh đối với cô vẫn vậy, thế là đủ rồi. <br> <br>Sau khi đưa Tố Diệp tới công ty, Niên Bách Ngạn nhận được điện thoại của Tố Khải. <br> <br>Câu đầu tiên cậu nói là: Anh rể! Có thời gian nói chuyện không ạ? <br> <br>*** <br> <br>Địa điểm gặp mặt được chọn tại một quán cafe. <br> <br>Quán này nằm gần sân vận động. Vẫn là giờ làm việc thế nên khách không đông, vì thế không gian cũng rất yên tĩnh. <br> <br>Tầng một là khu vực cấm hút thuốc, còn tầng hai dành riêng cho khách hút thuốc. Trên đỉnh đầu là một tầng thượng ngập tràn màu xanh, rất thoải mái. Hai người họ chọn tầng hai, chỉ có hai người một bàn. Sau khi nhân viên bê cafe và đồ ăn sáng lên đầy đủ, Tố Khải bắt đầu ăn uống thoải mái. <br> <br>Niên Bách Ngạn chỉ gọi một tách cafe đen. Thấy Tố Khải ăn uống vội vàng, anh cười nói: “Em nói sớm là chưa ăn sáng, tới thẳng nhà hàng ăn có phải tốt hơn không.” <br> <br>Tố Khải xua tay. Sau khi ăn xong cái bánh sandwich, cậu mới nói: “Em quen rồi, ăn qua loa, tạm bợ là được!” <br> <br>Niên Bách Ngạn lắc đầu: “Chị em mà thấy em thế này sẽ đau lòng đấy.” <br> <br>“Đây là đãi ngộ của mấy người độc thân mà anh.” Tố Khải cảm thán: “Nhìn em thế này, cuối cùng anh cũng hiểu cái lợi của việc cưới vợ rồi chứ?” <br> <br>Niên Bách Ngạn bật cười, im lặng đợi cậu ăn xong mới hỏi: “Em tìm anh có chuyện gì?” <br> <br>Tố Khải đẩy chiếc đĩa sang một bên, lau miệng, uống một ngụm nước rồi nhìn Niên Bách Ngạn: “Chuyện có liên quan tới chị em.” <br> <br>Niên Bách Ngạn nhướng mày, ra hiệu cho cậu nói tiếp. <br> <br>“Em biết anh từng tới tìm bố mẹ em, hỏi về chuyện quá khứ của chị.” Tố Khải đi thẳng vào vấn đề. <br> <br>Niên Bách Ngạn thản nhiên đặt tách cafe xuống, ngước mắt nhìn Tố Khải với vẻ điềm nhiên. <br> <br>“Nghe nói đối phương đã tìm đến anh.” Ánh mắt Tố Khải sáng quắc lên. <br> <br>Niên Bách Ngạn hiểu ra, nhẹ nhàng hỏi: “Hôm nay em tìm anh chính là vì chuyện này?” <br> <br>“Đúng vậy!” Tố Khải ngồi thẳng người: “Anh không thể vô duyên vô cớ biết chuyện của chị em! Nếu anh đã hỏi bố mẹ em thì chắc chắn đã tiếp xúc với người có liên quan. Thế nên, anh rể! Em cần biết nhiều hơn về chuyện này!” <br> <br>“Em muốn biết chuyện gì?” <br> <br>Tố Khải hơi rướn người, nhìn vào mắt Niên Bách Ngạn, nhấn mạnh từng chữ: “Hắn ta là ai?” <br> <br>Niên Bách Ngạn vững chãi đón lấy ánh mắt cậu, bình tĩnh trả lời: “Anh cũng đang điều tra.” <br> <br>“Ít ra thì, những gì anh biết có lẽ nhiều hơn em.” Tố Khải như nắm được một vạt cỏ cứu mạng. <br> <br>Niên Bách Ngạn đọc được từ trong ánh mắt cậu một tia hy vọng. Nhưng nét mặt anh vẫn rất điềm nhiên. Anh khẽ lắc đầu: “Xin lỗi, anh nghĩ anh không giúp gì được em.” <br> <br>Tố Khải ngẩn người, nhíu mày. <br> <br>“Anh chỉ biết có một người như vậy tìm đến anh, để anh biết được chuyện của chị em lúc nhỏ. Nhưng hắn ta là ai, trông như thế nào, lai lịch ra sao thì anh hoàn toàn không biết.” <br> <br>Tố Khải hít sâu một hơi: “Nếu anh đã biết rõ chuyện của chị em lúc nhỏ, vậy thì cũng nên biết rõ, nếu đối phương đã nói ra chuyện này, vậy thì hắn nhất định là người có liên quan tới vụ án năm đó. Anh rất có thể cũng là tội phạm ma túy. Một chuyện quan trọng như vậy, trước giờ anh rể rất thông minh, không thể không nghĩ tới chứ?” <br> <br>“Em đang trách anh không lập tức báo cảnh sát sao?” Niên Bách Ngạn cười khẽ. <br> <br>“Có lẽ anh không muốn báo cảnh sát, nhưng anh có thể nói với em.” <br> <br>Thái độ của Niên Bách Ngạn vẫn rất nhã nhặn: “Tiếc là, anh thật sự không biết gì hết. Nếu biết nhiều thêm một số chuyện, anh đều có thể nói với em.” <br> <br>Tố Khải nghe xong bèn dựa người ra sau ghế quan sát Niên Bách Ngạn. Đôi mắt ấy sắc như chim ưng. Cậu cố gắng đọc ra manh mối gì đó, nhưng ánh mắt anh quá bình thản, giống như một mặt hồ dưới bầu trời sao, âm u, tĩnh mịch, xa xôi tới nỗi không thể nhận ra kỳ sự thay đổi nào về tâm tư. <br> <br>Rất lâu sau, Tố Khải mới lên tiếng, ngữ khí nhẹ nhàng: “Em đã từng nhìn thấy lúc chị bị bác sỹ đẩy vào phòng cấp cứu. Quần áo của chị ấy toàn là máu, đỏ tươi. Nhưng nét mặt lại trắng bệch, trắng như một người giấy dùng để cúng tế vong hồn vậy.” <br> <br>Hàng mi của Niên Bách Ngạn chợt động đậy. Nỗi đau âm thầm lan ra trong thinh lặng. <br> <br>“Em chưa bao giờ thấy chị ấy im lặng đến thế.” Ánh mắt Tố Khải như vượt xuyên qua bầu không khí, tới một nơi xa xăm nào đó. Một vài ký ức ùa về, thấm cả lên gương mặt cậu khiến nó trở nên nặng nề. <br> <br>“Sau khi chị ấy được cứu sống là liều mạng gào khóc. Cái bóng nhỏ xíu cứ co ro một góc tường. Khoảnh khắc ấy, đứa làm em trai như em nhìn thấy cũng đau lòng. Sau này em nghe nói, chị bị đám buôn ma túy bắt đi. Chúng dùng trẻ con để vận chuyển và giao dịch ma túy cho mình. Từ ngày ấy, em đã thề rằng, nhất định phải bắt được lũ người đã làm hại chị!” <br> <br>Niên Bách Ngạn cụp mắt xuống: “Thế nên, em đã trở thành một cảnh sát chống ma túy xuất sắc.” <br> <br>“Thật ra em luôn rất ích kỷ. Em căm hận bọn chúng chỉ vì bọn chúng làm hại chị.” Tố Khải siết chặt tay lại, mu bàn tay nổi cả gân xanh: “Bao nhiêu năm nay, đám người năm xưa làm hại chị vẫn chưa sa lưới. Thế nên, em chưa một ngày được nhẹ nhõm.” <br> <br>Niên Bách Ngạn nhìn xuống mũi, mũi nhìn vào tim, trầm mặc. <br> <br>Tố Khải khẽ nheo mắt lại: “Kẻ làm hại chị em chính là “thiên thần Samele”.” <br> <br>Một luồng giá lạnh lướt qua không khí. Có lẽ vì điều hòa vừa được giảm nhiệt độ, hoặc có lẽ chỉ là ảo giác. <br> <br>Niên Bách Ngạn thu lại bàn tay đang cầm cốc, ngước mắt lên nhìn thẳng vào Tố Khải: “Samele?” <br> <br>“Một tổ chức có tính sát hại cực cao, có tay chân rộng khắp cả vùng Tam giác vàng. Bao nhiêu năm nay em vẫn luôn lần tìm những tin tức của Samele. Chỉ đáng tiếc, lần nào cũng chỉ được một chút manh mối là lại đứt phựt.” Tố Khải nghiến răng dằn mạnh từng chữ. <br> <br>Niên Bách Ngạn hiểu ra. <br> <br>“Lẽ nào anh rể chưa từng nghe tới Samele ư?” Tố Khải bất ngờ hỏi ngược lại. <br> <br>Sắc mặt Niên Bách Ngạn giá lạnh: “Chưa từng nghe!” <br> <br>“Vậy thì em không hiểu, tại sao đối phương nhất quyết tìm tới anh?” Tố Khải có vẻ như muốn hỏi tận gốc, trốc tận rễ. <br> <br>Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng trả lời: “Vì anh là chồng cô ấy. Hắn ta tìm anh, có món lợi để giành lấy.” <br> <br>“Món lợi gì?” <br> <br>“Tiền!” <br> <br>“Nói vậy là, hai người từng giao dịch?” <br> <br>“Từng giao dịch không nhất thiết đã từng gặp nhau.” <br> <br>“Hắn ta uy hiếp anh bằng gì?” <br> <br>“Chỉ bằng một câu nói.” <br> <br> Tố Khải nhíu mày: “Một câu nói?” <br> <br>“Đúng vậy!” <br> <br>“Nói thế nào?” <br> <br>Niên Bách Ngạn ngừng lại giây lát, nhìn Tố Khải, cơ thể cao lớn hơi rướn về phía trước rồi anh nói rành mạch: “Đối phương nói rằng: Vợ cậu lúc nhỏ đã từng bị cưỡng hiếp!” <br> <br> <br>Tố Khải giật mình. <br> <br>“Tố Khải! Anh biết đối phương chắc chắn là kẻ đã từng tham gia bắt cóc chị em, cũng biết hắn chắc chắn có liên quan tới bọn buôn ma túy. Nhưng trước khi chưa có bất kỳ thông tin gì, anh không thể đánh rắn động cỏ. Em tưởng anh không đau buồn, không phẫn nộ sao? Diệp Diệp là vợ anh. Vợ mình đã từng phải trải qua chuyện đó, anh còn giận dữ bất kỳ ai. Nhưng, bây giờ anh không có một chút manh mối nào, đương nhiên cũng không dám hành động khinh suất. Vì anh không thể bảo đảm đối phương còn có thứ gì có thể uy hiếp tới sự an toàn của chị em hay không.” Ánh mắt Niên Bách Ngạn cũng trở nên sắc bén. Anh nói chữ nào chuẩn chữ đó. <br> <br>Hô hấp của Tố Khải trở nên gấp gáp. Rất lâu sau cậu mới hỏi: “Anh không lừa em chứ?” <br> <br>“Không!” Niên Bách Ngạn thu lại sự sắc bén trong giây lát. <br> <br>Tố Khải có vẻ hơi mệt mỏi. Cậu dựa người ra sau ghế, rất lâu sau mới đáp với vẻ bất lực: “Xin lỗi anh rể, em hiểu lầm anh rồi. Em chỉ muốn nhanh chóng bắt được Samele. Còn nữa, mong anh nhất định phải hợp tác với em. Nếu đối phương có tin tức gì, anh nhất định phải lập tức thông báo cho em.” <br> <br>Niên Bách Ngạn nhìn cậu, nét mặt nặng nề. Mấy giây sau, anh mới gật đầu… <br> <br>*** <br> <br>Trăng lạnh, thấm cả vào bầu không khí đêm đầu thu, lặng lẽ bao trùm khắp thành phố Bắc Kinh. <br> <br>Tố Diệp đã ngủ rồi. <br> <br>Ánh đèn đặt dưới đất trong phòng sách vẫn còn sáng, hắt ra một màu nhạt nhòa, hơi tối và có phần tĩnh mịch. Thứ ánh sáng yếu ớt của màn hình vi tính đẽo gọt tỉ mỉ từng đường nét trên gương mặt Niên Bách Ngạn. Anh tập trung đọc những tài liệu trên máy tính và trên tay, đối chiếu từng thứ một. <br> <br>Trên tài liệu đều là những con số khó hiểu, biểu đồ phân tích loại mỏ và biểu đồ so sánh sản lượng. Từng xấp dày cộp, khiến người ngoài nhìn vào phải chóng mặt. <br> <br>Chiếc di động bên cạnh rung lên, từng hồi, từng hồi. <br> <br>Trong đêm tối như thế này, nó như một dấu hiệu giục giã. <br> <br>Niên Bách Ngạn liếc nhanh nhìn giờ. Một rưỡi sáng. <br> <br>Anh cầm điện thoại lên nhìn. Khi thấy đó là một số điện thoại lạ chưa từng gọi tới, gương mặt bình thản của anh khẽ nhuộm một màu lạnh giá. <br> <br>Anh nhấc máy, không nói câu nào. <br> <br>Đầu bên kia quả nhiên là giọng nói băng giá đã được xử lý bằng máy móc, xen lẫn tiếng cười chói tai: “Tổng giám đốc Niên! Tao vẫn còn nhớ rất rõ, lúc đó thời gian vợ mày bị bắt về hình như cũng là tầm này.” <br> <br>Ánh mắt Niên Bách Ngạn trở nên trầm lạnh. Nếu có thể anh muốn lập tức tìm ra hắn, để đánh cho hắn sống dở chết dở. Nhưng bây giờ anh chỉ có thể kiềm chế, rồi lại kiềm chế: “Tôi đã từ bỏ Tinh Thạch theo yêu cầu của ông rồi. Chứng cứ đâu?” <br> <br>“Đừng có nôn nóng như vậy! Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu, sao tao nỡ dừng lại chứ?” <br> <br>Niên Bách Ngạn hỏi rõ từng chữ: “Ông rốt cuộc còn muốn gì nữa?” <br> <br>“Đơn giản thôi! Tao đã nói rồi, nợ máu phải trả bằng máu!” <br> <br>“Nợ máu phải trả bằng máu? Nực cười! Ông đang sống yên ổn, nhà họ Niên nợ máu của ông khi nào?” Thanh âm của Niên Bách Ngạn lạnh run. <br> <br>“Tao sống yên ổn ư? Không còn vợ con nữa, tao sống không bằng chết!” Đầu kia trở nên kích động. <br> <br>Niên Bách Ngạn khẽ nheo mắt lại. Vợ con? <br> <br>Đầu kia dường như ý thức được mình đã nói hơi nhiều. Ngữ khí của hắn bình tĩnh trở lại: “Thật ra, kỳ hạn của trò chơi nằm trong tay mày. Mày không muốn chơi tiếp? Cũng được! Nghe nói trụ sở của Tinh Thạch nằm ở tòa nhà mậu dịch quốc tế. Khu nhà văn phòng đó rất cao. Mày nhảy từ trên đó xuống thì thế nào?” <br> <br>Niên Bách Ngạn cười khẩy: “Ông muốn tôi nhảy lầu tự sát?” <br> <br>“Đương nhiên! Đây là suy nghĩ của tao, mày có thể không làm vậy. Cũng lắm thì mấy bức ảnh của vợ mày sẽ bị đám phóng viên truyền đi một cách sôi nổi.” Đầu kia hừ một tiếng: “Thế mới nói, quyền chủ động là ở mày, mày muốn bảo vệ bản thân mày hay muốn bảo vệ vợ mày, mày tự chọn thôi!” <br> <br>Niên Bách Ngạn sa sầm mặt lại: “Ông đúng là dám ra yêu cầu đấy.” <br> <br>“Đấu với một Niên Bách Ngạn tiếng tăm lẫy lừng, tao cũng phải chuẩn bị đầy đủ “lương thảo” mới dám chơi chứ.” Bên đó nghe sao cũng giống như đã nắm chắc phần thắng: “Tao chỉ cho mày hai ngày để suy nghĩ. Sau hai ngày nữa, nếu mày không nhảy thì ảnh của vợ mày sẽ lập tức bay đầu trời. À còn nữa, mày tuyệt đối đừng có ngụy tạo thông tin giả để lừa tao, tao sẽ theo dõi mày sát sao đấy!” <br> <br>Niên Bách Ngạn gõ nhẹ ngón tay gầy xuống mặt bàn mấy cái, cười khẽ: “Xem ra ông định lấy gậy ông đập lưng ông rồi.” <br> <br>“Không sai! Năm đó vợ con tao lúc nhảy xuống đã đau khổ thế nào, mày phải trả giá gấp đôi cho tao!” <br> <br>Khóe môi Niên Bách Ngạn khẽ cong lên. <br> <br>“Niên Bách Ngạn! Tóm lại, tao nhất định sẽ ép chết mày, hoặc là khiến mày sống không bằng chết!” Dứt lời, hắn ta cúp máy. <br> <br>Niên Bách Ngạn yên lặng ngồi đó rất lâu rồi mới đặt di động sang một bên. <br> <br>Trong phòng ngủ, ánh trăng như rắc bạc. <br> <br>Trên giường, Tố Diệp nằm ngủ rất yên bình, chỉ có điều thi thoảng lại nhíu mày. <br> <br>Niên Bách Ngạn ngồi lên đầu giường, lặng lẽ quan sát cô. <br> <br>Anh giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi lông mày của cô. Cô bèn an tâm, gương mặt cũng thoải mái dãn ra. <br> <br>Đáy mắt Niên Bách Ngạn ngập tràn yêu thương. <br> <br>Ngón tay anh men theo hàng lông mày đi xuống má cô. Cô ngủ như một đứa trẻ. Dường như tham lam mùi hương trên ngón tay anh, cô ư hừ một tiếng, hơi nghiêng má sang bên, giấu mặt mình trong lòng bàn tay anh. <br> <br>Mỗi lần như vậy, Niên Bách Ngạn lại nhớ tới một con mèo. <br> <br>Cô mềm mại như mèo, ngoan ngoãn như mèo. Đương nhiên, đó là lúc cô say ngủ. Khi tỉnh dậy, cô cũng sẽ nhe nanh múa vuốt, nhảy lên nhảy xuống loi choi như mèo. <br> <br>Niên Bách Ngạn khẽ mỉm cười, khóe môi vô cùng dịu dàng. <br> <br>Ánh sáng tận sâu trong đáy mắt anh cũng giống như mặt biển mênh mông lăn tăn đầy những gợn trăng, thâm tình và sâu nặng. <br> <br>Anh men theo ánh trắng ngắm cô. Gương mặt cô cũng sáng như trăng. <br> <br>Nhớ lại từ lúc quen nhau cho tới lúc bên nhau cũng đã một khoảng thời gian rồi, anh bỗng cảm thấy như mới chỉ hôm qua. Phải! Những tháng ngày ở bên cô anh chẳng bao giờ cảm thấy dài đằng đẵng, lúc nào cũng như chỉ mới yêu nhau. <br> <br>Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, bất giác cúi xuống, hôn sâu lên đôi môi cô. <br> <br>Nụ hôn quyến luyến từ môi lan khắp nơi. <br> <br>Sự dịu dàng lan tới hàng mi, sống mũi của cô… <br> <br>Cuối cùng, hơi thở của anh khẽ khàng phả ra trên gương mặt cô. Ngắm cô ở khoảng cách gần như thế này, tình yêu anh dành cho cô càng thêm sâu sắc. <br> <br>Diệp Diệp! Anh xin thề… <br> <br>Anh sẽ không tha cho bất kỳ kẻ nào dám cả gan làm hại em…