Quyển 14 - Chương 608: Quả nhiên là ông
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 14 - Chương 608: Quả nhiên là ông
<br><br>Quyển 14 - Chương 608: Quả nhiên là ông<br><br><br>Đã là chín giờ tối. <br> <br>Nhờ có ông trời làm một cơn mưa lớn, chí ít đã tránh được nỗi khổ tắc xe giờ cao điểm buổi tối. <br> <br>Những cây cổ thụ hai bên đường đang chao đảo trong mưa gió. Ở nơi khuya khoắt xa xôi kia, chốc chốc lại có ánh chớp ngang qua, giống hệt cảnh tượng của một vụ án giết người trong một đêm trăng mờ gió rít. Nghĩ tới đây, Tố Diệp không khỏi rùng mình. <br> <br>Theo đuôi vào một ngày mưa, khó nhất chính là phân biệt tầm nhìn. Cộng thêm mưa to ào ào, nước mưa trên kính chắn gió cũng làm tầm nhìn hỗn loạn. Cũng may đã có máy định vị theo đuôi, nếu không Tố Diệp chắc chắn sẽ bị mất dấu. <br> <br>Còn Niên Bách Ngạn đang lái xe lên đường cao tốc. Ban đầu anh chỉ chú ý tới đoạn đường trước mặt. Khi đi chậm lại lúc tới trạm thu phí, ánh mắt anh chợt lướt qua gương chiếu hậu, thấp thoáng nhìn thấy bóng của một chiếc quen thuộc. <br> <br>Tim anh chợt hoảng hốt. <br> <br>Nhân quãng thời gian xếp hàng nộp phí anh mới nhìn kỹ. Biển số của chiếc xe đó đã hoàn toàn lọt vào tầm mắt anh. <br> <br>Hàng lông mi của anh chợt nhíu lại. <br> <br>Khi chiếc xe chầm chậm đi lên, anh lại cảm thấy hai chiếc xe trái phải cũng không bình thường. <br> <br>Lúc ấy anh mới nhớ ra, kể từ lúc ra khỏi nhà, hình như hai chiếc xe này vẫn luôn đi theo anh. <br> <br>Sắc mặt Niên Bách Ngạn trở nên nặng nề. <br> <br>Chiếc xe phía sau là Tố Diệp. Vậy hai chiếc xe hai bên trái phải là của ai? <br> <br>Đi qua trạm thu phí, Niên Bách Ngạn bất ngờ tăng tốc. <br> <br>Quả nhiên, hai chiếc xe kia cũng tăng tốc theo. <br> <br>Thế nhưng… <br> <br>Niên Bách Ngạn liếc nhìn gương chiếu hậu. <br> <br>Chiếc xe đằng sau không đi theo. Nó vẫn cách anh khoảng năm, sáu xe, từ tốn và chậm rãi. <br> <br>Niên Bách Ngạn cảm thấy kỳ lạ bèn cúi đầu xuống nhìn. Lúc này anh mới phát hiện thì ra mình vẫn bật hệ thống định vị. Anh ngẫm nghĩ rồi giơ tay tắt đi. Ngay sau đó, anh nhấn ga tăng tốc. <br> <br>Chiếc xe như một con quái thú sổ lồng trong đêm mưa, chạy với tốc độ cực nhanh. <br> <br>Đây là chuyện Tố Diệp hoàn toàn không ngờ tới. <br> <br>Thấy xe của Niên Bách Ngạn bất ngờ tăng tốc, cô cũng vội vàng đi nhanh. Ai ngờ khi ngước mắt lên, xe của anh đã mất dạng. Cô bàng hoàng, vội kiểm tra hệ thống định vị, nhưng thất vọng phát hiện đối phương đã tắt! <br> <br>Tố Diệp sửng sốt. <br> <br>Sao lại như vậy? Lẽ nào Niên Bách Ngạn phát hiện ra cô đang theo đuôi? Tố Diệp cảm thấy lo lắng. Cô mất đi mục tiêu, nhất thời không biết nên làm sao. Trước mặt là ngã rẽ, một ngả đi về phía thành phố Thông Châu, một ngả đi về Hà Bắc. <br> <br>Cô phải đi thế nào mới đúng đây? <br> <br>Tố Diệp không dám chắc Niên Bách Ngạn có phải đã phát hiện ra mình hay không, thế nên cũng không thể gọi vào di động của anh, chỉ đành bấm bụng tiếp tục đi theo trực giác của mình. <br> <br>Mưa càng lúc càng lớn. <br> <br>Sau khi xuống khỏi đường cao tốc, Niên Bách Ngạn tiếp tục đi nhanh về phía trước với tốc độ như cũ. <br> <br>Hai chiếc xe phía sau cũng bám sát không rời. <br> <br>Ánh sáng yếu ớt hắt lên gương mặt Niên Bách Ngạn, lúc sáng lúc tối. Ánh mắt anh tựa được bọc một màn sương giá lạnh, nhưng đầu óc thì đang nhanh chóng tìm ra người có thể theo đuôi anh. <br> <br>Tại sao lại theo đuôi anh? <br> <br>Chắc chắn là vì nảy sinh nghi ngờ đối với hành vi của anh. Thậm chí, có thể đi theo anh với một tốc độ cao như thế này, nhất định là người thường xuyên theo dõi anh. Việc Tố Diệp đi theo rất dễ lý giải. Có lẽ cô chỉ cảm thấy tò mò, nhưng hai chiếc xe phía sau thì sao? <br> <br>Niên Bách Ngạn hơi nheo mắt lại. Sau khi loại trừ một số người có khả năng, mục tiêu cuối cùng dừng lại trên người Tố Khải. <br> <br>Tố Khải xuất thân là cảnh sát, độ mẫn cảm chắc chắn phải hơn người thường. Niên Bách Ngạn bất giác nhớ tới lần cậu tới tìm anh trước đây. Trông cậu có vẻ hờ hững, nhưng thực chất câu nào câu nấy đều có vẻ như muốn hỏi có ra ngọn ra ngành. Xem ra câu trả lời của anh lần trước không khiến Tố Khải buông lỏng cảnh giác. Về điểm này, Niên Bách Ngạn cũng có thể hiểu được. Tố Khải đã theo dõi tin tức về tổ chức ma túy năm đó nhiều năm rồi, bây giờ có một chút manh mối, nó đương nhiên không thể từ bỏ bất kỳ đầu mối nào. <br> <br>Niên Bách Ngạn ngẫm nghĩ giây lát, ngay sau đó cho xe đi vào đường nhỏ, rồi nhân lúc họ không phòng bị lại tiếp tục đâm vào một phố nhỏ khác. <br> <br>Anh lái một chiếc xe có tính năng cực tốt. Từ tốc độ mà nói, nó vượt xa những chiếc xe thương vụ bình thường. Vì thế, hai chiếc theo đuôi kia chẳng mấy chốc đã bị cắt đuôi, hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu nữa. <br> <br>Bên kia thành phố, trong chiếc xe cảnh sát dưới màn mưa, tuyến đường theo dõi trên máy tính cũng bất ngờ đứt đoạn. <br> <br>Tố Khải cau mày. Rất nhanh, cậu nhận được tin tức của cấp dưới. <br> <br>“Sếp! Mất dấu rồi! Có lẽ anh ta đã phát hiện ra chúng ta nên đã cố tình cắt đuôi!” Tín hiệu ở đầu kia cũng không tốt cho lắm, có lẽ vì cơn mưa này. <br> <br>Tố Khải nổi giận: “Bảo các cậu theo dõi, các cậu xem như là đi dạo phố sao? Tìm cho tôi!” <br> <br>Cấp dưới lập tức làm theo. <br> <br>Tố Khải lại phái thêm mấy cấp dưới khác đi theo. <br> <br>Trợ thủ bên cạnh ngần ngại: “Sếp! Anh đang nghi ngờ Niên Bách Ngạn sao?” <br> <br>Tố Khải không trả lời thẳng, chỉ bực bội đáp: “Bây giờ trong bệnh viện vẫn còn một tên. Tuy rằng đã được cứu sống nhưng chỉ biết nằm đó như một người thực vật, không thể cung cấp cho chúng ta bất kỳ tin tức gì. Chúng ta chỉ có thể lấy tin tức từ Niên Bách Ngạn. Nếu đối phương đã liên lạc với anh ấy thì chắc chắn sẽ có manh mối.” <br> <br>Ngay từ đầu cậu đã biết Niên Bách Ngạn sẽ không hợp tác. <br> <br>Cuộc nói chuyện hôm đó tuy rằng anh ấy trả lời với vẻ bình thản nhưng sự bình tĩnh quá mức ấy lại khiến Tố Khải do dự. Điều cậu lo sợ là Niên Bách Ngạn muốn giải quyết riêng chuyện này. <br> <br>Thế nên mấy ngày nay cậu đã cử người theo sát Niên Bách Ngạn. <br> <br>Quả không sai, có cấp dưới báo cáo, tối nay anh ấy ra khỏi nhà. <br> <br>Mưa to như vậy còn ra khỏi nhà, rất kỳ lạ. <br> <br>Bây giờ xem ra, Niên Bách Ngạn quả thực có chuyện gì giấu trong lòng… <br> <br>*** <br> <br> Khó khăn lắm mới cắt được những cái đuôi theo dõi. <br> <br>Niên Bách Ngạn biết một khi bị cảnh sát theo dõi, vậy thì chắc chắn không thể đi được lớn nữa rồi. Nhưng con đường có camera giao thông cũng không thể đi. Anh chỉ có thể đi theo những con đường nhỏ, lầy lội bùn. <br> <br>Mười rưỡi. <br> <br>Anh có mặt ở địa điểm đã hẹn. <br> <br>Là một nhà kho nằm ở ngoại ô Hà Bắc. <br> <br>Xung quanh không có nhà dân, cực kỳ hoang vắng. Cộng thêm cơn mưa này còn lan tới tận địa phận tỉnh Hà Bắc, nên khu này còn chẳng có bóng một chiếc xe nào. <br> <br>Xe vừa dừng lại đã có mấy người mặc áo đen đi từ trong nhà kho ra. Ai nấy đều cầm ô đen trong tay, im lặng đứng hai bên. Người gần nhất cung kính mở cửa xe ra. Niên Bách Ngạn từ trên xe bước xuống. <br> <br>Từ vị trí đỗ xe cho tới khi đi vào nhà kho, những người mặc áo đen hai bên đều giương ô che kín cho anh. <br> <br>Khi anh tới nhà kho, đám người áo đen lại lần lượt đi theo phía sau. Họ vào bên trong. Tất cả đều cực kỳ yên ắng. <br> <br>Trong số đó có một người bước lên, lễ phép nói với một người đàn ông đang uống rượu, hút xì gà đối diện: “Đại ca Khôn! Anh Niên đã tới!” <br> <br>Người được xưng là đại ca Khôn nghe xong liền gật đầu, đặt điếu xì gà sang một bên sau đó đứng dậy. <br> <br>Khi nhìn thấy Niên Bách Ngạn vừa đi vào nhà kho, đại ca Khôn bật cười ha ha, rồi bước lên: “Tốc độ của chú em nhanh quá đấy!” <br> <br>Niên Bách Ngạn bắt tay với ông ta. <br> <br>Trên thế giới này không phải chỉ có ánh sáng, luôn có một vài mảnh đất u tối. Mà có một số người cần những nơi đó để sinh tồn, kiếm lời. Ví dụ như đại ca Khôn. <br> <br>Người đàn ông trước mặt trông đã khoảng năm mươi tuổi, mặt mũi xấu xí, thậm chí có thể nói là gầy gò, nhỏ thó. Nhưng những người bạn trong giang hồ có ai không biết danh tiếng đại ca Khôn? Từ lâu ông ta đã làm không ít chuyện khiến cảnh sát đau đầu, lũng đoạn không ít hộp đêm, quán bar, vũ trường. Sau này cảnh sát kiểm tra nghiêm ngặt, ông ta bèn chuyển sang đầu tư công thương nghiệp. Coi như ông ta đã đón kịp năm đầu tư vào bất động sản ở Trung Quốc là tốt nhất. Ông ta đã đầu tư không ít hạng mục nhà đất ở các thành phố, đô thị loại một phía bắc, có vẻ như muốn tẩy trắng cho thân phận của mình. <br> <br>Nhưng trên thực tế, sức mạnh của ông ta trên giang hồ vẫn còn giữ vững, thậm chí còn thâm nhập vào các ngành nghề, khiến rất nhiều thương nhân có máu mặt trong giới kinh doanh đều dính dáng tới ông ta. <br> <br>Niên Bách Ngạn quen biết với ông ta đã là chuyện của hơn mười năm về trước. <br> <br>Lúc ấy, ngành khai thác đá quý bắt đầu được người Trung Quốc coi trọng. Rất nhiều ông trùm có ý chen một chân vào thử xem sao. Đại ca Khôn cũng không ngoại lệ. Ông ta muốn có được một chút lợi ích ở Nga và Nam Phi, dựa vào số vốn trong tay mình. <br> <br>Khi đó, đại ca Khôn đã ưng ý một mỏ kim cương, kéo theo một con số đầu tư mấy chục tỷ đồng. Chủ mỏ ba hoa chích chòe, khiến cho đại ca Khôn động lòng. Cộng thêm việc ông ta vốn dĩ không hiểu biết tiếng Anh, nên đã tìm luật sư đại diện và phiên dịch tới giúp đỡ. Mà vừa hay lúc ấy lại là lúc Niên Bách Ngạn đi theo sư phụ tới Nam Phi rèn luyện kỹ thuật cắt mài kim cương. Anh đã vô tình gặp gỡ đại ca Khôn như thế. <br> <br>Từ nhỏ, Niên Bách Ngạn đã theo bố tới rất nhiều mỏ kim cương, bẩm sinh đã có một khả năng quan sát rất nhạy bén đối với mỏ kim cương. Anh nói với đại ca Khôn rằng mỏ kim cương đó không tin tưởng được, không đáng nhiều tiền như thế. Khi ấy đại ca Khôn còn không tin, tìm rất nhiều nhân viên đo đạc tới đích thân kiểm tra. Kết quả ông ta thật sự kiểm tra ra mỏ kim cương có vấn đề. Trong lúc kinh hoàng, ông ta đã đưa hợp đồng cho Niên Bách Ngạn xem. <br> <br>Xem xong, Niên Bách Ngạn ngao ngán lắc đầu, nói với đại ca Khôn rằng ông ta bị lừa rồi. Trên hợp đồng viết là một chuyện. Bên trong có rất nhiều cái bẫy vô hình, chính vì đối phương biết đại ca Khôn kém tiếng Anh. <br> <br>Sau này đại ca Khôn mới biết, thì ra người luật sư và phiên dịch mà ông ta tìm đến cũng đã bị đối phương mua chuộc. Chỉ cần ông ta ký tên thì cũng đồng nghĩa với việc bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để mua về một cái mỏ phế! <br> <br>Đại ca Khôn sợ đến toát mồ hôi, vô cùng cảm kích Niên Bách Ngạn đã giúp ông ta giữ được mấy chục tỷ tiền vốn, nếu không ông ta chắc chắn phải nhảy lầu. <br> <br>Cũng kể từ ngày đó, đại ca Khôn coi Niên Bách Ngạn là ân nhân, còn hứa rằng, sau này bất luận có phiền phức gì, ông ta nhất định sẽ giúp. <br> <br>Trong xã hội bây giờ đã không còn cái gọi là nghĩa khí giang hồ nữa rồi. Nhưng đại ca Khôn cũng là người lớn lên từ thời đại chém chém giết giết, trên người vẫn còn máu giang hồ. Đây cũng là lý do cuối cùng Niên Bách Ngạn đã nhờ đại ca Khôn giúp đỡ. <br> <br>Niên Bách Ngạn hỏi nhỏ: “Người đâu?” <br> <br>Đại ca Khôn tươi cười chỉ vào bên trong: “Thằng khốn đó cứng miệng ra phết. Nhưng chú em cứ yên tâm! Anh sẽ giúp chú giải quyết tất cả những lo lắng về sau!” <br> <br>“Cảm ơn đại ca!” Hòn đá tảng trong lòng Niên Bách Ngạn cuối cùng đã được trút xuống. Anh đi vào trong. <br> <br>Gian cuối cùng của nhà kho có thắp mấy ngọn nến, cực kỳ âm u. Thi thoảng còn nghe thấy tiếng sấm. Một buổi đêm như thế này, một khung cảnh như thế này quả thực rợn người. <br> <br>Ở trong góc có một người đang dựa, cúi gằm đầu xuống. Trên đầu hắn ta bị trùm một chiếc khăn màu đen, chân tay đều bị trói chặt. <br> <br>Niên Bách Ngạn bước lên, dừng lại, hơi nheo mắt. Anh đứng từ trên nhìn xuống người trong góc. Đại ca Khôn cũng theo vào. Ông ta ra hiệu cho đám thuộc hạ. Bọn chúng bước lên, kéo khăn trùm đầu của hắn ra. <br> <br>Dưới ánh nến âm u, người đó cũng mệt mỏi ngước lên. <br> <br>Khoảnh khắc ấy, vết sẹo đáng sợ trên gương mặt hắn vô cùng rõ nét. <br> <br>Niên Bách Ngạn thu hết diện mạo của hắn vào tầm mắt. Đáy mắt anh chợt lạnh đi. Anh lạnh lùng lên tiếng: “Quả nhiên là ông!"