Quyển 14 - Chương 619: Sự bất đồng trong cách giáo dục
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 14 - Chương 619: Sự bất đồng trong cách giáo dục
<br><br>Quyển 14 - Chương 619: Sự bất đồng trong cách giáo dục<br><br><br>Gần tới Trung thu, Tiểu Đậu Tử đã bình yên vào ở trong tứ hợp viện. Gọi là “bình yên” ý chỉ trong hoàn cảnh nó cứ luôn miệng gọi Niên Bách Ngạn là “chú” mà vẫn nhận được sự khoan hồng độ lượng của anh, không vứt thẳng thằng nhóc vào khách sạn. Về điểm này, Tố Diệp đã phải khen ngợi biết bao sự rộng rãi, hào phóng của Niên Bách Ngạn. <br> <br>Nhưng Tiểu Đậu Tử quả thật không giữ thể diện cho Niên Bách Ngạn. Sau khi tới tứ hợp viện, câu đầu tiên của thằng bé chính là: Đâu có lớn như nhà của Hòa Thân. <br> <br>Một câu nói khiến Tố Diệp suýt nữa thì “thổ huyết”, còn Niên Bách Ngạn thì từ tốn hỏi: “Anh Cao đã từng tới nhà của Hòa Thân rồi sao?” <br> <br>“Cháu đã từng xem Bản lĩnh Kỷ Hiểu Lam mà.” Tiểu Đậu Tử ra vẻ nghiêm túc. <br> <br>Câu này khiến Niên Bách Ngạn rất đỗi kinh ngạc: “Cháu hiểu được sao?” <br> <br>“Cũng tạm ạ! Cháu xem cùng bố mẹ.” Tiểu Đậu Tử chớp chớp mắt. <br> <br>Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn Tố Diệp. <br> <br>Ánh mắt anh cực kỳ sâu xa, nhưng Tố Diệp đã hiểu. Trẻ con bây giờ lớn sớm đến mức nào, quả thực có thể nhận ra bố mẹ Tiểu Đậu Tử vốn dĩ không nuôi nấng nó như một đứa trẻ. <br> <br>Diện tích của tứ hợp viện đủ để Tiểu Đậu Tử ở một thời gian, chạy qua chạy lại thoăn thoắt, có vẻ như đang tìm tòi bí mật. Niên Bách Ngạn có thói quen tập thể hình buổi tối. Sau khi ra khỏi phòng tập, anh tắm rửa qua rồi ngồi lên sofa nghỉ ngơi, sau đó xem các tin tức thời sự trong ngày. <br> <br>Tố Diệp bình thường cũng thích ồn ào, nhưng dẫu sao tứ hợp viện cũng chỉ có hai người, cô có ồn nữa cũng không mấy ảnh hưởng, thế nên đại đa số thời gian, tứ hợp viện chìm trong yên tĩnh. <br> <br>Cô thích dành nhiều thời gian nằm lên chân Niên Bách Ngạn. Khi anh giở báo ra đọc thì cô ngắm nghía chiếc cằm góc cạnh của anh. Những tháng ngày như vậy dễ chịu và yên bình. <br> <br>Nhưng sự xuất hiện của Tiểu Đậu Tử đúng là đã quấy rối sự yên tĩnh của tứ hợp viện. <br> <br>Sau khi Tố Diệp cũng tắm táp xong, liền thấy Tiểu Đậu Tử hệt như một con khỉ bị người ta cắt đuôi, nhảy lên nhảy xuống. Nó nhìn thứ gì cũng thấy tò mò, thứ gì cũng muốn sờ thử, thứ gì cũng phải nghiên cứu, mò mẫm. <br> <br>Thế nên, cả một phòng khách rộng lớn luôn nhìn thấy cái bóng thoăn thoắt của Tiểu Đậu Tử. Nó bé người, lại chạy nhanh, hệt như một đại hiệp lại qua không để lại dấu vết. Cô lại nhìn Niên Bách Ngạn. Anh vẫn yên lặng ngồi trên ghế xem tin tức hằng ngày. Nhưng rõ ràng là Tiểu Đậu Tử quá hiếu động, khiến hứng thú của anh chốc chốc lại bị đứt đoạn. <br> <br>“Chú Niên! Đây là gì ạ?” <br> <br>Ở bệnh viện, bác sỹ trưởng khoa gọi Niên Bách Ngạn là anh Niên, Tiểu Đậu Tử đã ghi nhớ cái tên này. Trên đường về nhà, tới tận lúc về tới nơi, nó cũng không còn gọi anh là chú cao kều nữa, cũng học bác sỹ gọi anh là chú Niên, ngữ điệu hệt như thằng nhóc già đời. <br> <br>Còn Niên Bách Ngạn cũng đã lĩnh giáo tính tình cụ non của Tiểu Đậu Tử thành quen, mặc cho nó gọi như thế. <br> <br>“Đó là hộp bảo quản đồ.” <br> <br>“Có thể không cần nắp ạ?” <br> <br>“Vì đã lắp đặt vị trí điều khiển từ xa.” <br> <br>“Cứ như ô tô đồ chơi ấy!” <br> <br>“Cũng gần thế!” <br> <br>Tiểu Đậu Tử nghiên cứu một lượt. <br> <br>“Chú Niên ơi!” <br> <br>“Ừ?” <br> <br>“Tại sao nhà chú phải lắp cầu thang máy?” <br> <br>“Cho tiện!” <br> <br>“Cái thang máy đó sẽ đi tới đâu?” <br> <br>“Xuống tận hầm ngầm, nơi chúng ta để xe.” <br> <br>“Vậy đào sâu thêm chút liệu có tới địa ngục không?” <br> <br>“Không!” <br> <br>“Vì sao ạ?” <br> <br>“Vì trên đời này không có địa ngục.” <br> <br>“Nhưng Hương Hương tiểu thư nói với cháu rằng trên đời có địa ngục.” <br> <br>“Hương Hương tiểu thư là ai?” <br> <br>“Là bà ngoại cháu. Bà nói con người ta làm điều xấu sẽ phải xuống địa ngục.” <br> <br>“Đó là vì bà ngoại muốn cháu từ nhỏ đã trở thành một người lương thiện, làm một người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất.” <br> <br>“Ý của chú là không có địa ngục ạ?” <br> <br>“Phải!” <br> <br>“Vậy thang máy này có thể lên được thiên đường không? Giống như cây đậu thần trong truyện Mike và hạt đầu thần?” <br> <br>“Cái gì mà Mike và hạt đậu thần?” <br> <br>“Đó là một câu chuyện cổ tích, cũng là một bộ phim hoạt hình. Trong đó có một người tên là Mike. Anh ấy có được mấy hạt giống, rồi nó lớn lên thành cây đậu cao tận tới thiên đường. Anh ấy có thể lên đó lấy vàng và cây đàn hạc biết hát.” <br> <br>“Đó chỉ là chuyện cổ tích thôi.” <br> <br>“Cũng không có cả thiên đường ạ?” <br> <br>“Không có!” <br> <br>“Vậy mẹ cháu sẽ buồn lắm?” <br> <br>“Vì sao?” <br> <br>“Mẹ cháu tin vào Chúa, trong Thánh kinh có nói là có thiên đường.” <br> <br>“Đó là tín ngưỡng của con người. Con người có đức tin mới biết sợ.” <br> <br>“Vậy nếu không có thiên đường, cũng không có địa ngục, sao lại có trần gian ạ?” <br> <br>Cuối cùng Niên Bách Ngạn cũng đặt tờ báo xuống, trầm mặc suy nghĩ giây lát rồi đáp: “Cái cháu gọi là trần gian chính là trái đất mà chúng ta hay nói. Sự hình thành của trái đất chính là một kết quả tất yếu của sự biến đổi vũ trụ…” <br> <br>Tố Diệp nãy giờ ngồi bên nghe xong quả thực bó tay. Cô đi lên, ngắt lời Niên Bách Ngạn, rồi nói với Tiểu Đậu Tử: “Đừng có nghe chú Niên kia nói bừa. Trên đời này có thiên đường và địa ngục đấy. Ông bà cháu dạy rất đúng. Chúng ta không được làm việc xấu, nếu không sẽ phải xuống địa ngục, gặp rất nhiều bất hạnh.” <br> <br>Tiểu Đậu Tử chớp chớp mắt: “Ví dụ như các bạn khác cướp đồ chơi của em, vậy thì bạn đó sẽ xuống địa ngục, sau đó các bạn ở dưới địa ngục cũng sẽ cướp lại đồ chơi của bạn đó, đúng không ạ?” <br> <br>Tố Diệp nghẹn lời. <br> <br>Niên Bách Ngạn nhìn cô, tỏ vẻ hứng thú. <br> <br>Cô bèn bấm bụng đáp: “Đương nhiên rồi!” <br> <br>Niên Bách Ngạn nhướng mày. <br> <br>Nhưng Tiểu Đậu Tử thì tin lắm, gật đầu như thật. <br> <br>“Còn nữa, thiên đường cũng tồn tại. Con người phải làm điều tốt, có lòng thiện mới được lên thiên đường.” Tố Diệp tiếp tục dạy bảo. <br> <br>“Nhưng em không muốn lên thiên đường đâu. Em vẫn muốn ở bên cạnh bố và mẹ.” <br> <br>Tố Diệp lại cứng họng. <br> <br>Cuối cùng, cô khoát tay: “Haiz, chúng ta đổi chủ đề khác đi!” <br> <br> “Vì sao ạ?” <br> <br>“Vì chị thấy chủ đề này nặng nề quá, không thích hợp với chúng ta.” <br> <br>“Ồ!” Tiểu Đậu Tử suy nghĩ rồi lại ngồi rất ngay ngắn lên sofa: “Thế thì, chú Niên! Chú sẽ đưa cháu tới công viên Happy Valley chứ?” <br> <br>Đầu Niên Bách Ngạn sắp nổ tung đến nơi: “Nếu có thời gian!” <br> <br>“Nhưng cháu rất muốn chú đi cùng cháu!” <br> <br>Niên Bách Ngạn suy xét: “Thôi được rồi!” <br> <br>Tiểu Đậu Tử lập tức nhảy cẫng lên, đi tới trước mặt Niên Bách Ngạn, giơ tay ra: “Vậy chúng ta ngoắc tay, chú không được nuốt lời nhé!” <br> <br>Niên Bách Ngạn mỉm cười, ngoắc tay cùng thằng bé coi như thỏa hiệp. <br> <br>“Ngoắc tay thật chặt, một trăm năm không được thay đổi…” <br> <br>Tố Diệp ngồi bên cạnh nhìn thấy cảnh ấy, chẳng hiểu sao tim bỗng đập thịch một tiếng, có một hình ảnh nào đó nổ tung trong đầu. <br> <br>Một con ngõ dài hun hút, cậu bé đó và một cô bé ngây thơ đang ngoắc tay. Cô bé nói: Anh phải đợi em lớn nhé, lớn lên em phải làm bạn gái của anh… <br> <br>“Diệp Diệp?” <br> <br>Bên tai vang lên giọng nói quan tâm của Niên Bách Ngạn. <br> <br>Lúc này Tố Diệp mới hoàn hồn, đối mặt với con ngươi đen láy của Niên Bách Ngạn. <br> <br>“Nghĩ gì vậy?” <br> <br>“Không…” Tố Diệp cười vội. <br> <br>Là giấc mơ, hay là ký ức? <br> <br>Là hoang tưởng hay là chuyện thực sự đã từng xảy ra? <br> <br>Lòng cô bống hoang mang, bất an. Sao bây giờ ngay cả mơ và thực cô cũng bắt đầu lẫn lộn? <br> <br>“Chị ơi, em buồn ngủ rồi!” Tiểu Đậu Tử dụi mắt. <br> <br>Tố Diệp thấy vậy, vội vàng đưa nó vào ngủ trong phòng dành cho khách cô đã thu dọn sẵn. <br> <br>Một lát sau, Tố Diệp quay trở lại phòng khách, Niên Bách Ngạn không tiếp tục xem báo mà đang nhìn cô. Đôi mắt anh như tia X quang, khiến Tố Diệp nổi da gà. <br> <br>“Sao thế?” <br> <br>Niên Bách Ngạn kéo cô ngồi xuống, khẽ hỏi: “Ban nãy em nghĩ gì vậy?” <br> <br>Đúng vào lúc nãy, anh đã liếc thấy một tia mơ hồ trong đôi mắt cô. Dường như ý thức của cô đã bay tới một nơi rất xa. Anh bỗng nhiên cảm thấy lo lắng, sợ cô nhớ lại một số chuyện và người. <br> <br>Tố Diệp suy nghĩ rồi nở nụ cười nhẹ nhàng với Niên Bách Ngạn, nói không có gì. Thật ra cô không thể nói ra được cảm giác của mình. Một giấc mơ bồng bềnh vô định đó, cô không bắt được, càng không thể nắm chặt. <br> <br>Niên Bách Ngạn vẫn nhìn cô bằng ánh mắt ngập ngừng. Anh giơ tay lên. Từng ngón tay với những khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng vuốt ve lên trán cô. Anh cất giọng dịu dàng: “Có chuyện gì nhất định phải nói với anh, biết không?” <br> <br>Ngón tay anh dịu dàng và ấm áp, khi đặt lên gương mặt cô để lại một mùi gỗ nhạt nhòa. Đây là mùi hương thân thuộc của cô, cũng là mùi hương khiến cô cảm thấy an toàn. Cô nhân đà dựa vào lòng anh, áp mặt lên lồng ngực rắn chắc của anh, cười hì hì: “Ừm. Anh là chồng em. Em có chuyện gì đương nhiên phải bàn bạc với anh rồi.” <br> <br>Câu nói này quả thực khiến người ta rất vui. Khóe môi Niên Bách Ngạn hiện lên một nụ cười. <br> <br>“Nhưng mà…” Tố Diệp đổi chủ đề, uể oải bám lấy cổ Niên Bách Ngạn, bờ môi gần như dính sát vào anh: “Anh chẳng hài hước chút nào cả!” <br> <br>Niên Bách Ngạn thích cô dựa dẫm như vậy, nên cũng mặc cho cô dính vào người anh như sên: “Sao lại nói vậy?” <br> <br>“Dạy trẻ con ai lại nghiêm túc như anh vừa nãy chứ? Anh sẽ bóp chết trí tưởng tượng của con nít đấy.” Nói rồi, Tố Diệp thở dài: “Có thể tưởng tượng ra tuổi thơ của Niên Bách Tiêu khô khan đến mức nào? Dưới cuộc sống hà khắc của anh chắc là lúc nào thằng bé cũng thấp thỏm lo sợ.” <br> <br>Niên Bách Ngạn bật cười. Anh không đồng ý với suy nghĩ của cô: “Độ tuổi của Tiểu Đậu Tử là lúc trẻ con đầy hiếu kỳ với thế giới bên ngoài, đương nhiên phải nói sự thật cho nó biết, chứ không phải để nó tưởng tượng một cách vô đích. Cách giáo dục của em quá nuông chiều, sẽ khiến em bị lép vế trước con trẻ. Ít nhất thì một số câu hỏi của Tiểu Đậu Tử, em đâu có trả lời được.” <br> <br>Tố Diệp rơi vào tình cảnh không biết nói gì. Cuối cùng cô lườm anh: “Tóm lại không thể giáo dục kiểu của anh được. Nếu không sau này thằng bé khôn lớn cũng lại nghiêm nghị giống anh, nhạt nhẽo chết đi được!” <br> <br>Nghe xong, Niên Bách Ngạn tỏ ra kinh ngạc: “Anh nhạt nhẽo?” <br> <br>“Chứ còn sao nữa? Ai ai cũng biết dù đối với người hay việc anh đều rất nghiêm khắc. Anh Niên à! Anh cứ như vậy sẽ khiến người ta áp lực đấy.” Tố Diệp cố tình khích anh. <br> <br>Niên Bách Ngạn dời tay xuống hai bên nách cô, bắt đầu cù: “Anh nhạt nhẽo em còn yêu anh, hử?” <br> <br>Tố Diệp sợ nhất là bị cù. Anh còn chưa động gì cô đã buồn cười, liên tục cầu xin: “Đừng, đừng, đừng…” <br> <br>“Nói mấy lời dễ nghe coi!” Niên Bách Ngạn vẫn không buông tha cho cô. <br> <br>“Anh… Anh là ông xã đẹp trai nhất, chu đáo nhất, lãng mạn nhất trên đời… được chưa? Buồn quá! Đừng đùa nữa!” <br> <br>Thấy cô cười rất đáng yêu, Niên Bách Ngạn không dừng tay lại, vẫn tiếp tục đùa nghịch. <br> <br>Hai người đang quấn chặt lấy nhau thì Tiểu Đậu Tử mặc áo ngủ, kéo lê đôi dép đi ra ngoài, dụi dụi mắt rồi nói: “Chị ơi! Chị ngủ với em đi!”