Quyển 14 - Chương 622: Mang thằng con riêng của anh đi
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 14 - Chương 622: Mang thằng con riêng của anh đi
<br><br>Quyển 14 - Chương 622: Mang thằng con riêng của anh đi<br><br><br>Niên Bách Tiêu đang cãi lộn cùng Tiểu Đậu Tử. <br> <br>Chuyện này quả thực khiến Tố Diệp kinh ngạc. Sau khi cô và Niên Bách Ngạn ngơ ngác nhìn nhau, cô mới hét lên một tiếng ra ngoài: “Bách Tiêu!” <br> <br>Niên Bách Tiêu quay đầu lại. Lúc ấy Tố Diệp mới phát hiện ra thằng nhóc này đã tức đến nỗi mặt mũi trắng bệch. <br> <br>Lúc này, một giọng nói từ tốn vọng ra từ bên trong, non nớt và ngây thơ: “Tuy rằng trông anh giống chú Niên, nhưng làm sao em biết anh không phải người đi thẩm mỹ mặt? Lừa em rằng anh là em trai của chú Niên, lỡ là người xấu thì em phải làm sao? Em là người làm khách ở nhà chú Niên. Anh mà ăn trộm đồ đạc đi mất, em rất khó giải thích với chủ nhà.” <br> <br>Tố Diệp quả thực phải cảm thán không thôi với Tiểu Đậu Tử. Đây đâu có giống lời nói của một đứa trẻ? <br> <br>“Mày chết chắc rồi! Mày chết chắc thật đấy!” <br> <br>“Đồ giặc Tây chết dẫm!” <br> <br>“Mày…” <br> <br>“Được rồi! Bách Tiêu! Lên xe đi!” Niên Bách Ngạn lãnh đạm ra lệnh, ngăn lại màn chửi đổng của hai người. <br> <br>Niên Bách Tiêu chỉ tay vào trong: “Mày đợi đó!” <br> <br>Tiểu Đậu Tử làm mặt quỷ với cậu. <br> <br>Lên xe rồi, Niên Bách Tiêu vẫn còn thở hồng hộc vì tức. Cậu gào lên với Niên Bách Ngạn và Tố Diệp: “Sao tứ hợp viện lại có thêm một thằng nhóc thế? Con riêng của hai người à?” <br> <br>Niên Bách Ngạn cho xe xuống tầng hầm, không đáp lại cậu. Tố Diệp thì quay đầu lườm cậu một cái: “Ăn nói vớ vẩn! Là con trai của bạn chị. Với lại, nếu anh chị có con thật đi nữa, đó cũng không gọi là con riêng, hiểu không? Chị và anh trai em là vợ chồng hợp pháp, được pháp luật bảo vệ!” <br> <br>Niên Bách Tiêu bực bội khoát tay. <br> <br>Tố Diệp thấy thế, cười một cách nham hiểm: “Thấy chưa! Tiếng Trung không tốt, chửi người ta cũng chịu thiệt. Bách Tiêu! Nó mới là đứa trẻ sáu tuổi thôi!” <br> <br>Niên Bách Tiêu nghe thấy thế, đã tức càng thêm tức. <br> <br>Niên Bách Ngạn đỗ xe cẩn thận, tắt máy rồi nói: “Thế là đủ rồi đấy! Tức giận gì với con nít cơ chứ?” <br> <br>Niên Bách Tiêu không vui, xuống xe còn lẩm bẩm: ““Khuỷu tay xoay ra bên ngoài”! Là con mình chắc chắn còn chiều tận giời!” <br> <br>“Ô! Em còn biết nói câu “khuỷu tay xoay ra bên ngoài” cơ à?” Tố Diệp cười. <br> <br>Niên Bách Tiêu không thèm đoái hoài tới cô, đi thẳng vào trong thang máy. <br> <br>Niên Bách Ngạn chỉ biết lắc đầu ngao ngán. <br> <br>Thang máy vừa tới nơi, Niên Bách Tiêu đã xông ra ngoài. Tiểu Đậu Tử đang xem phim hoạt hình thấy vậy đứng dậy, ba chân bốn cẳng ù té chạy. Niên Bách Tiêu chân dài tay dài, làm sao Tiểu Đậu Tử chạy lại cậu? Chưa được mấy bước thằng bé đã bị cậu túm lấy. Ngay sau đó đôi tay rắn rỏi giơ cao. Tiểu Đậu Tử bị nhấc lên không, kêu la ầm ĩ. <br> <br>“Em làm cái gì thế hả? Mau thả thằng bé xuống, em làm nó sợ đấy!” Niên Bách Ngạn đặt chìa khóa xe xuống, nhìn thấy thế lập tức giận dữ quát lên. <br> <br>Niên Bách Tiêu sao có chuyện ngoan ngoãn nghe lời. Một tay nhấc thằng bé, một tay cậu vỗ vào mông nó: “Còn dám hung hăng với anh không?” <br> <br>“Chú Niên…” Tiểu Đậu Tử rất thông minh. Nó biết lúc này nên cầu cứu ai, bèn nhìn về phía người có tiếng nói quyền uy nhất trong gia đình với đôi mắt long lanh nước, cất giọng thảm thiết. <br> <br>Niên Bách Ngạn không chịu nổi nữa. Anh sải bước tới trước, đỡ lấy Tiểu Đậu Tử rồi đặt thằng bé xuống đất, sau đó nhíu mày: “Bách Tiêu! Em mấy tuổi rồi hả?” <br> <br>Tiểu Đậu Tử trốn sau lưng Niên Bách Ngạn, một tay nắm tay anh, một tay níu vạt áo anh. <br> <br>Như thế càng khiến Niên Bách Ngạn mủi lòng. <br> <br>Niên Bách Tiêu lại nhận ra nụ cười gian xảo trong đôi mắt Tiểu Đậu Tử. Cậu tức đến nỗi sắp giật tung tóc lên: “Anh! Thằng này hư lắm! Anh không được tin nó!” <br> <br>“Em trật tự đi! Vừa về đã gây chuyện, mau mang hành lý về phòng đi!” Niên Bách Ngạn không hề nể mặt Niên Bách Tiêu, quát lên. <br> <br>Niên Bách Tiêu giận dữ nghiến răng, trừng mắt lườm Tiểu Đậu Tử một cái rồi kéo hành lý đi vào phòng khách. <br> <br>Tiểu Đậu Tử lắc lắc tay Niên Bách Ngạn, dè dặt nói: “Chú ơi! Anh ấy là ai vậy? Hung dữ quá!” <br> <br>Niên Bách Ngạn ngồi xuống nhìn thằng bé, xoa đầu nó, so với lúc quát Niên Bách Tiêu, giờ giọng anh đã ôn hòa hơn: “Không sao đâu, đừng sợ! Anh ấy là em trai chú, không phải người xấu đâu.” <br> <br>Tiểu Đậu Tử dẩu môi: “Nhưng anh ấy không thích cháu.” <br> <br>“Anh ấy vừa từ Thượng Hải về, chắc là hơi mệt, không phải là không thích cháu đâu.” Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng dỗ dành. <br> <br>Tiểu Đậu Tử cúi gằm. <br> <br>“Nói cho chú nghe, vừa rồi tại sao cháu không mở cửa?” Niên Bách Ngạn hỏi. <br> <br>“Cháu không biết anh ấy. Mẹ nói không được mở cửa cho người lạ!” Tiểu Đậu Tử nghiêm túc đáp. <br> <br>Niên Bách Ngạn khẽ mỉm cười, véo má thằng bé một cái: “Thái độ chính xác!” <br> <br>Tiểu Đậu Tử cười hì hì. <br> <br>“Chú mua quà Trung thu cho cháu này, xem có thích không?” Niên Bách Ngạn đưa hộp quà cho Tiểu Đậu Tử. <br> <br>Hai mắt Tiểu Đậu Tử sáng ngời: “Gì thế ạ?” <br> <br>“Mở ra xem đi!” <br> <br>Tiểu Đậu Tử sốt sắng bóc quà. Vừa nhìn thấy, nó đã thích chí reo vang: “A a a… Optimus prime! Kình Thiên Trụ mà cháu thích nhất! Đẹp trai quá!” <br> <br>Niên Bách Ngạn mỉm cười. <br> <br>Tiểu Đậu Tử ôm lấy anh: “Cảm ơn chú ạ!” Rồi thơm một cái lên má anh. <br> <br>“Đi chơi đi!” Niên Bách Ngạn cực kỳ giỏi dỗ trẻ con. <br> <br>Tiểu Đậu Tử ôm người máy Kình Thiên Trụ, nhảy chân sáo tới bên cạnh sofa, thoắt cái đã ngồi xuống bên cạnh Tố Diệp. <br> <br>Tất cả những việc ấy Tố Diệp đều nhìn thấy cả. Cô vươn vai một cái, quay đầu nói với Niên Bách Ngạn: “Chồng à! Em mệt quá, anh xách đồ vào bếp đi nhé, em nghỉ đây!” <br> <br>“Được!” Niên Bách Ngạn cất giọng yêu chiều rồi làm theo. <br> <br>Khi Niên Bách Ngạn xách đồ đi khỏi, Tố Diệp lập tức ôm lấy cổ Tiểu Đậu Tử, bóp nghẹt khiến thằng bé không thở nổi. <br> <br>“Nhóc con! Giả vờ đáng thương trước mặt chú Niên phải không?” <br> <br>Niên Bách Ngạn không hiểu Tiểu Đậu Tử, nhưng cô thì hiểu. Thằng nhóc này rất tinh quái, giỏi nhất là trò giành lấy sự thương hại của người khác. Ở độ tuổi như nó, lại còn là con trai là đúng thời kỳ nghịch ngợm, lắm trò nhất, làm sao có thể ấm ức đến mức đó? <br> <br>Tiểu Đậu Tử cũng biết không thể vờ vịt trước mặt Tố Diệp nữa, bèn cười hì hì: “Anh cao kều kia cũng không hề khách khí với em mà.” <br> <br>Tố Diệp phì cười. <br> <br>Nó coi cô là chị, gọi Bách Tiêu là anh, gọi Bách Ngạn là chú… <br> <br>Để Bách Ngạn nghe được, chắc anh buồn chết mất. <br> <br>“Em ấy à, bây giờ có thể vào phòng làm quen với anh đó. Anh ấy lợi hại lắm, là một tay đua đấy.” Tố Diệp kiến nghị. <br> <br>Tiểu Đậu Tử nghe xong, lập tức giơ người máy trong tay lên: “Lái cái này ạ?” <br> <br>Tố Diệp lắc đầu: “Anh ấy không lái xe tải đâu, mà là loại xe đua cực ngầu.” Cô chỉ có thể giải thích như vậy, chứ không thể nói với nó cuộc đua công thức gì đó. <br> <br>Tiểu Đậu Tử lại càng thêm hiếu kỳ: “Thế anh ấy có thích Transformers không ạ?” <br> <br>“Chuyện này… Chị không rõ lắm! Hay là em đi vào hỏi anh ấy coi sao!” Tố Diệp đề nghị. <br> <br>Tiểu Đậu Tử suy nghĩ một lát rồi ôm Kình Thiên Trụ, trượt xuống sofa, chạy về phía phòng Niên Bách Tiêu. <br> <br>Từ nhà bếp đi ra nhìn thấy cảnh ấy, Niên Bách Ngạn chẳng hiểu gì. Anh quay sang Tố Diệp. Tố Diệp nhướng mày, uể oải hỏi: “Em trai anh có thích Transformers không?” <br> <br>Câu hỏi ấy đã làm Niên Bách Ngạn sững người. Rất lâu sau anh mới ngập ngừng đáp: “Chắc là… thích đấy!” <br> <br>Tố Diệp nhìn anh, lắc đầu ngao ngán: “Bách Tiêu thật là tội nghiệp! Chẳng trách mà bây giờ tính tình bướng bỉnh như thế.” <br> <br>Niên Bách Ngạn ngồi xuống, ôm cô vào lòng, không phản bác mà chỉ cười khẽ. <br> <br>Tố Diệp ngẩng đầu lên, thử thăm dò: “Sau này anh không được nghiêm khắc với con của chúng ta như thế đâu đấy.” <br> <br>Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn cô, khóe môi ẩn hiện một nụ cười. Nhưng trong mắt anh chỉ có sự u tối. Anh không nói gì, cúi xuống, hôn lên môi cô. <br> <br>Trong phòng khách, Niên Bách Tiêu đang thu dọn quần áo, treo từng bộ lên một cách gọn gàng. <br> <br>Khi treo bộ cuối cùng, cậu liếc thấy Tiểu Đậu Tử đứng ngoài cửa, bèn hừ một tiếng, tỏ ra hờ hững. <br> <br>Tiểu Đậu Tử ôm Kình Thiên Trụ ngông nghênh đi vào, ngồi sụp xuống bên cạnh vali của cậu, tò mò nhìn cậu thu dọn. Niên Bách Tiêu lườm nó một cái, bực bội nói: “Tiểu quỷ! Rốt cuộc em là con nhà ai?” <br> <br>“Nhà Cao Quân!” Tiểu Đậu Tử trả lời. <br> <br>Niên Bách Tiêu không biết Cao Quân là ai, Tiểu Đậu Tử uể oải bổ sung: “Cao Quân là bố em.” <br> <br>Xem ra cũng chẳng hỏi được tin tức gì giá trị, Niên Bách Tiêu ngẫm nghĩ: “Ai đồng ý cho em vào đây ở?” <br> <br>“Chú Niên ạ! Chuyện này em phải kể từ từ.” Tiểu Đậu Tử ngồi hẳn xuống thảm, bèn nghịch người máy vừa bắt đầu kể lại lý do mình tạm thời ở tứ hợp viện: “Bố em tên là Cao Quân. Ông và mẹ em quen nhau ở trấn Thiên Đăng, sau đó họ…” <br> <br>Niên Bách Tiêu nghe đến sắp nổ đầu, nhưng thấy thằng bé say sưa kể cũng không nỡ ngắt ngang. Sau khoảng hơn hai mươi phút Tiểu Đậu Tử tường thuật lại một cách dài dòng văn tự, cuối cùng Niên Bách Tiêu cũng cắt đứt được câu “bùa chú” của nó. <br> <br>“Tức là chú em bị bệnh, em tới Bắc Kinh thăm người nhà, sau đó vào ở nhà của anh trai anh?” <br> <br>“Đúng thế ạ!” Mắt Tiểu Đậu Tử sáng ngời: “Không phải anh là người nước ngoài ư? Em nói nhiều như vậy anh vẫn hiểu?” <br> <br>Niên Bách Tiêu lườm nguýt. <br> <br>“Hì, chị nói anh đua xe, phải không ạ?” <br> <br>“Liên quan tới nhóc sao?” <br> <br>“Đương nhiên rồi! Em thích Transformers.” <br> <br>“Anh không thích!” <br> <br>“Nhưng Transformers từ xe biến thành, xe của anh có biến hình được không?” <br> <br>“Tiểu quỷ! Đừng làm phiền anh!” <br> <br>“Anh đừng gọi em là tiểu quỷ, em có tên mà.” Tiểu Đậu Tử chặn cậu lại, tay chống hông: “Em tên là Cao Húc Phong, anh phải lịch sự chứ!” <br> <br>“Núi cao núi thấp cái gì cơ?*” <br> <br>*Phong (峰) trong tên của Cao Húc Phong hay Diệp Hạc Phong không có nghĩa là gió mà là đỉnh núi. <br> <br>“Cao Húc Phong là tên em, là tên!” Tiểu Đậu Tử đứng hẳn lên giường, như thế mới miễn cưỡng đọ lại được chiều cao của Niên Bách Tiêu: “Anh tên là gì?” <br> <br>Niên Bách Tiêu ngã luôn xuống giường nghỉ ngơi. <br> <br>Tiểu Đậu Tử ghé sát mặt lại gần cậu: “Này! Lẽ nào anh không có tên tiếng Trung sao? Vậy em đặt cho anh nhé. Anh là Galvatron, Kinh Phá Thiên nhé!” <br> <br>Niên Bách Tiêu trợn mắt: “Tại sao lại đặt cho anh tên kẻ xấu?” <br> <br>“Vì em là Kình Thiên Trụ mà.” <br> <br>“Cao Húc Phong! Nhóc có biết mình rất phiền không?” <br> <br>“Chị nói em rất đáng yêu!” <br> <br>Chịu không nổi nữa! <br> <br>Niên Bách Tiêu đứng bật dậy, xông ra khỏi cửa, gào lên: “Anh! Mang ngay cái thằng con riêng của anh đi!” <br> <br>Còn ngoài phòng khách, Tố Diệp mỉm cười giơ tay ra trước mặt Niên Bách Ngạn: “Ngày xưa chúng ta đã hứa hẹn rồi, em trai anh mà học được tiếng Trung anh phải trả em một khoản tiền. Thấy chưa, giờ ngay cả “con riêng” nó cũng hiểu rõ là có nghĩa gì rồi.” <br> <br>Niên Bách Ngạn chẳng biết nên khóc hay cười…