Quyển 14 - Chương 628: Ai đã bí mật báo tin?
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 14 - Chương 628: Ai đã bí mật báo tin?
<br><br>Quyển 14 - Chương 628: Ai đã bí mật báo tin?<br><br><br>Trong phòng thăm phạm nhân, tại nhà giam số hai, Bắc Kinh. <br> <br>Niên Bách Ngạn ngồi đó. Tuy rằng anh không như một thương nhân cao quý, nhưng so với một Diệp Hạc Thành đang bị còng tay ngồi đối diện thì anh cũng đã sáng sủa hơn nhiều. Ông ta bị cạo đầu, mặc chiếc áo phạm nhân màu xám. Khắp người từ trên xuống dưới không có vật gì sắc nhọn để có thể nảy sinh ý định tự sát. <br> <br>Trông Diệp Hạc Thành giống như đã già đi đến chục tuổi. Ở trong tù ông ta không thể nhuộm tóc, hai bên tóc mai cũng đã lơ thơ sợi bạc. <br> <br>Khoảnh khắc ấy Niên Bách Ngạn mới thật sự ý thức được, Diệp Hạc Thành cũng giống như Diệp Hạc Phong, đều đã già rồi. <br> <br>Đã tới độ tuổi này vẫn còn phải sống những ngày tháng còn lại trong tù, nghĩ tới quả thực thấy thương cảm. <br> <br>Diệp Hạc Thành cúi gằm. Ở một vị trí rất xa có người đang quan sát. Có người gào khóc, có người tê liệt. Còn Diệp Hạc Thành, im lặng là vàng. <br> <br>Rất lâu sau, Niên Bách Ngạn mới lên tiếng: “Tất cả vẫn ổn chứ?” <br> <br>Diệp Hạc Thành ngẩng lên. Ánh mắt ông ta vẩn đục. Ông ta nhìn xung quanh rồi cười, nhưng phần nhiều là những nụ cười đắng chát. <br> <br>“Không tệ! Cũng không âm u lạnh lẽo như tôi tưởng tượng. Có điều hòa trung tâm, mùa đông ấm, mùa hè mát, một ngày ba bữa ăn đơn giản, dinh dưỡng. Sống trong này rất yên bình, không sóng gió, cũng chẳng có chút gì phiền não. Cách vài ba hôm còn có chuyên gia tâm lý tới hướng dẫn tâm lý cho chúng tôi, rất tốt.” <br> <br>Niên Bách Ngạn không nói gì. <br> <br>“Có nhìn thấy thằng nhóc đó không?” Diệp Hạc Thành hất cằm. <br> <br>Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn người đàn ông ngồi sát mép nhất, đang nói chuyện với người thân. Trông anh ta còn khá trẻ. Bị giam vào nơi này, chứng tỏ tội trạng không hề nhẹ. <br> <br>“Tội giết người, tù chung thân.” Diệp Hạc Thành lãnh đạm giải thích: “Mấy hôm trước vừa mới đón sinh nhật 25 tuổi trong tù. Ấy vậy mà lại là lão làng ở đây. Vào tù từ năm 18 tuổi, ở đây được bảy năm rồi. Ở trong tù nó học được các vẽ tranh sơn thủy của Trung Quốc, học được nghệ thuật trà đạo, thậm chí còn qua được kỳ thi cao đẳng của Bắc Kinh, môn nào cũng trên 65 điểm. Không những lấy được học vị cử nhân, mà còn thi đỗ nghiên cứu sinh. Nghe nói tháng tới ở đây tổ chức một triển lãm tranh Trung Quốc, tranh của nhóc đó còn được giải thưởng đấy.” <br> <br>Niên Bách Ngạn khẽ cười, vẫn không mở lời nói tiếng nào. <br> <br>Diệp Hạc Thành rướn người về phía trước: “Nhưng chẳng ai thích cái nơi chết tiệt này cả!” <br> <br>“Nhà tù bây giờ khác trước kia rồi. Tôi nghĩ nhóc ấy biểu hiện tốt như vậy, chắc sẽ đợi được tới ngày mãn hạn tù.” <br> <br>Diệp Hạc Thành nghiến răng: “Nhưng tuổi tác của tôi không cho phép tôi đợi.” <br> <br>“Ông muốn kháng án?” <br> <br>“Đúng!” Nét mặt Diệp Hạc Thành rất kiên định: “Bách Ngạn! Giờ chỉ còn cậu giúp được tôi thôi.” <br> <br>“Giúp ông?” Niên Bách Ngạn cố tình không hiểu: “Bây giờ tôi không quyền không tiền, tôi giúp gì được cho ông đây?” <br> <br>“Tôi biết cậu hận tôi, nhưng đứng trước lợi ích, ai cũng ích kỷ cả thôi.” <br> <br>Niên Bách Ngạn khẽ nhếch môi: “Chỉ có điều sự ích kỷ của ông quá lộ liễu.” <br> <br>“Bách Ngạn! Tôi biết cậu còn cách mà. Tuyết Cầm chỉ là phụ nữ nội trợ trong nhà, bà ấy làm sao có cách cứu tôi? Bây giờ tôi chỉ cầu xin được cậu thôi. Cậu nghe tôi nói. Tôi bị oan thật mà.” Diệp Hạc Thành sốt sắng. <br> <br>Niên Bách Ngạn từ tốn đáp: “Ông đố kỵ với anh trai mình, vì cổ phần giết chết Diệp Ngọc, rồi hãm hại Diệp Uyên. Giờ ông lại nói với tôi ông bị oan? Chú hai! Ông tưởng cảnh sát hình sự Trung Quốc là đám người vô dụng sao?” <br> <br>“Tôi không giết anh trai tôi!” Diệp Hạc Thành sốt ruột tới đỏ cả mắt. <br> <br>Niên Bách Ngạn cười khẩy: “Vậy hung thủ là ai?” <br> <br>“Tôi không biết! Anh tôi phát bệnh tim mà chết.” Diệp Hạc Thành căng thẳng: “Không sai! Tôi cũng nói với cảnh sát rồi. Đúng là tôi hơi bất mãn với anh ấy, nhưng tuyệt đối không giết anh ấy.” <br> <br>Niên Bách Ngạn thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên giá lạnh: “Vậy ông có biết lý do thật sự dẫn tới cái chết của ông Diệp là bị trúng độc từ từ chứ không phải do bệnh tim tái phát không?” <br> <br>Diệp Hạc Thành sững người. <br> <br>“Ngoại trừ ông là kẻ tình nghi lớn nhất, trước mắt không tìm được bất kỳ chứng cứ nào chứng minh ông vô tội.” Niên Bách Ngạn khẽ nheo mắt lại. <br> <br>Hơi thở của Diệp Hạc Thành trở nên dồn dập: “Không phải tôi! Thật sự không phải là tôi mà!” <br> <br>“Ông kháng án thì sao chứ? Cho dù có thể chứng minh ông không giết hại ông Diệp thì nửa đời còn lại của ông cũng ở trong này rồi.” <br> <br>“Nhưng tôi không muốn mang danh giết anh trai.” <br> <br>Niên Bách Ngạn ngao ngán lắc đầu. Có gì khác nhau đâu? <br> <br>“Trừ phi tìm được hung thủ đang ẩn náu, nếu không dù ông có kháng án cũng thất bại thôi. Kết quả cuối cùng chỉ khiến thêm câu chuyện thêm ầm ĩ, rầm rộ.” <br> <br>Diệp Hạc Thành cuộn chặt tay lại, nhìn Niên Bách Ngạn chằm chằm: “Vậy… cậu có thể tìm được hung thủ, đúng không?” <br> <br>“Xin lỗi, tôi không có bản lĩnh lớn đến vậy. Chuyện này phải để cảnh sát ra tay.” Giọng Niên Bách Ngạn rất khẽ. <br> <br>“Nhưng mà… Nhưng mà…” Trông Diệp Hạc Thành có phần hoảng loạn. <br> <br>“Chú hai! Tôi khuyên ông nên an phận một chút là hơn. Ông làm ầm lên như vậy, không những vô dụng mà ngay cả vợ con ông cũng không được sống yên ổn, hà tất phải khổ thế chứ?” <br> <br>“Họ sao rồi?” <br> <br>“Bây giờ Diệp Lan vẫn đang nghỉ phép. Có thể tưởng tượng ra ở công ty con bé bị người ta xì xào bàn tán đến mức nào. Còn cả thím hai nữa. Có phải sức khỏe của thím ấy không được tốt không? Lúc tới tìm tôi thím ấy rất nhợt nhạt, hỏi thì chỉ nói là bị lạnh, bệnh cũ tái phát.” Niên Bách Ngạn chậm rãi nói. <br> <br>Diệp Hạc Thành cúi đầu, rất lâu sau lại vùi đầu vào lòng bàn tay. Ông ta đau khổ hạ thấp giọng: “Tại tôi không tốt, tôi đã hại Lan Lan không còn mặt mũi gặp ai.” <br> <br> Niên Bách Ngạn bình tĩnh nhìn ông ta. <br> <br>Diệp Hạc Thành lại ngẩng lên, đôi mắt hơi đỏ: “Ngày trước thím hai của cậu từng mổ ruột thừa, nhưng lúc đó trang thiết bị không ổn, nên vết thương còn đau tới tận bây giờ. Bách Ngạn! Cho dù cậu không giúp tôi kháng án, cũng mong cậu chăm sóc cho hai mẹ con họ. Cậu hận tôi thì cứ hận, họ dẫu sao cũng là cô nhi quả phụ.” <br> <br>“Tôi sẽ nhờ Đông Nham chăm sóc Lan Lan. Còn về thím hai, tôi cũng sẽ sắp xếp bác sỹ tới khám xem sao. Nếu là bệnh cũ, vậy thì cũng không dễ chữa đâu. Nhà họ Diệp giàu có một phương, nhà họ Nguyễn năm đó thế lực cũng không hề nhỏ, sao không tìm một bác sỹ đáng tin cậy chứ?” <br> <br>“Haiz! Hồi đó thím hai cậu một mình tới Giang Tô thăm bạn. Phẫu thuật cũng làm tại một bệnh viện nhỏ dọc đường đi. Nếu ở Bắc Kinh thì đã chẳng để lại bệnh cũ tới giờ.” <br> <br>Vì Niên Bách Ngạn chủ động đề cập tới Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Lan, nên Diệp Hạc Thành cũng hóa giải suy nghĩ kháng án. Có thể nhận ra Diệp Hạc Thành thật sự không muốn mang tới cho Diệp Lan nhiều phiền toái. Thế nên, tình phụ tử đã khiến ông ta xóa bỏ suy nghĩ này. <br> <br>Còn Niên Bách Ngạn, sau khi nghe mấy lời của Diệp Hạc Thành, mối nghi ngờ trong lòng đã được cởi bỏ, nhưng một mối nghi khác lại dấy lên. Đó chính là, Nguyễn Tuyết Cầm rốt cuộc là ai? <br> <br>Rõ ràng ngay cả Diệp Hạc Thành cũng không biết, thế nên càng không thể lấy được tin tức gì giá trị từ ông ta. <br> <br>Nhưng, Diệp Hạc Thành đã cho anh một manh mối rất lớn… <br> <br>*** <br> <br>Khi Tố Khải đang làm nhiệm vụ thì nhận được điện thoại của bệnh viện. Anh dẫn theo mấy đồng đội, vội vàng tới nơi. Bác sỹ phụ trách nói với anh rằng phạm nhân đã được cứu sống, thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm. <br> <br>Lúc ấy Tố Khải mới thở phào nhẹ nhõm. <br> <br>Theo lời bác sỹ, khi y tá đi thay thuốc, phạm nhân đã bị kẻ nào đó ngắt ống dưỡng khí. Cũng may y tá quay về kịp thời, nếu không chắc chắn là tử vong. <br> <br>Tố Khải lập tức cho điều tra CTV. <br> <br>Đương nhiên, chuyện này không hề nhỏ, bệnh viện bắt buộc phải phối hợp điều tra cùng cảnh sát, thế nên đã cho bật toàn bộ hệ thống CTV. <br> <br>Trong khoảng thời gian phạm nhân xảy ra chuyện, camera chỉ bắt được một bóng người mơ hồ. Người này mặc áo blouse trắng, đội mũ bác sỹ. Từ bóng lưng không thể đoán là nam hay nữ. Một là vì hình ảnh quá mờ, hai là hung thủ rất biết né tránh các vị trí camera bất lợi, tạo thành sự khó khăn lớn cho việc phá án. <br> <br>Tố Khải gọi một cấp dưới tới: “Bộ phận kỹ thuật có thể giải quyết hay không?” <br> <br>Cấp dưới xem rồi nói: “Rất khó, chúng tôi sẽ cố gắng.” <br> <br>“Mang tất cả tài liệu hình ảnh tới cho bộ phận kỹ thuật xử lý. Tôi muốn có kết quả nhanh nhất.” Tố Khải cố gắng bình tĩnh. <br> <br>“Rõ, thưa sếp!” <br> <br>Sau khi anh ta rời khỏi đó, Tố Khải giơ tay đấm mạnh vào tường! <br> <br>Tên phạm nhân tự sát này sau khi được đưa vào bệnh viện cấp cứu đã hôn mê rất nhiều ngày, cuối cùng cũng tỉnh lại. Nhưng điều khiến Tố Khải khó xử là hắn ta không nói gì cả. Chỉ cần không có người trông chừng, hắn ta lại có ý định tự sát. Hành động này vô cùng kỳ lạ, cuối cùng đành phải còng tay hắn vào giường bệnh. <br> <br>Tố Khải cho rằng chỉ cần kẻ này còn sống ngày nào, đồng đảng của hắn ắt sẽ nghĩ cách giết người diệt khẩu. Họ giăng thiên la địa võng, chỉ đợi bắt rùa trong hũ. Nhưng đợi rất lâu vẫn không có kẻ tình nghi xuất hiện. Ai ngờ hôm nay phạm nhân suýt nữa đã bị hại chết. <br> <br>Đối phương rất thông minh, thậm chí biết rõ hành động của họ, thế nên có thể né được mọi phòng tuyến và theo dõi. <br> <br>Vậy thì… <br> <br>Cả người Tố Khải run lên. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu anh. <br> <br>Đúng lúc ấy, di động của anh rung lên. <br> <br>Anh rút ra xem. Là một tin nhắn, bên trên có dòng chữ: Cảnh sát Tố! Có nội gián! <br> <br>Tố Khải sững sờ. Anh lại kiểm tra số điện thoại gửi tin nhắn. Đó là một số điện thoại lạ không thể tra ra. <br> <br>Sóng gió như tràn qua lòng anh. Người gửi tin nhắn này không hẹn mà gặp lại có cùng suy nghĩ với anh, nhưng xem ra người này biết rõ tình hình hơn cả. Rốt cuộc ai là người đã bí mật báo tin?