Quyển 14 - Chương 634: Sáng nắng chiều mưa
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 14 - Chương 634: Sáng nắng chiều mưa
<br><br>Quyển 14 - Chương 634: Sáng nắng chiều mưa<br><br><br>Trong bữa tối, hai anh em họ Niên gần như còn không dám thở mạnh. Tố Diệp vẫn mặt nặng mày nhẹ. Chiếc đũa trong tay bị cô siết đến nỗi kêu răng rắc. Lúc gắp miếng thịt bò, cô cũng rất mạnh tay, làm nước canh bắn cả ra ngoài, khiến người ta hiểu lầm rằng không phải cô đang ăn thịt bò mà đang giết người. <br> <br>Niên Bách Tiêu cố gắng kể mấy chuyện vui vẻ để làm dịu bầu không khí trên bàn ăn. Nhưng cậu vừa lên tiếng, Tố Diệp đã bày ra dáng vẻ bề trên, nói với ngữ khí nghe thì có vẻ là chân thành khuyên nhủ nhưng thực chất là giáo huấn, huyên thuyên không ngừng nghỉ. <br> <br>“Em định khi nào thì có bạn gái?” <br> <br>Niên Bách Tiêu đang gắp miếng thịt, nghe thấy câu hỏi bất thình lình của Tố Diệp, lập tức dừng tay lại. Cậu ngước mắt lên Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn thì tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình. Cậu ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Vẫn còn sớm…” <br> <br>“Em bao nhiêu tuổi rồi còn nói sớm?” Tố Diệp nhíu mày. <br> <br>Niên Bách Tiêu thu đũa về, chớp chớp mắt mấy cái. <br> <br>Từ lúc Tố Diệp về nhà tới giờ, kẻ mù cũng nhận ra tâm trạng của cô có chút thất thường. <br> <br>“Thế em định khi nào thì lấy vợ?” <br> <br>Niên Bách Tiêu đảo đảo mắt, ngẫm nghĩ phải trả lời làm sao mới không khiến cô giận dữ: “Em… cố cưới nhanh!” <br> <br>“Cố cưới nhanh? Đến bạn gái còn chưa có định cưới nhanh kiểu gì?” Câu nói của Bách Tiêu hệt như một ngòi nổ, làm nổ tung tất cả mọi bất mãn của Tố Diệp: “Không phải chị nói gì em. Nhưng em nhìn cái thái độ của em xem, coi hôn nhân là trò đùa! Em ôm cái thái độ này để kết hôn, là một việc làm cực kỳ thiếu trách nhiệm với gia đình em, với vợ con em! Trước khi cưới đã không nghiêm túc, sau khi cưới liệu em có thể trở thành một người chồng làm hết bổn phận hay không?” <br> <br>Niên Bách Tiêu ăn mắng đến ngơ ngẩn luôn. Cậu quay sang nhìn Niên Bách Ngạn với vẻ cực kỳ ấm ức. <br> <br>Niên Bách Ngạn cũng có phần nắm không được căn nguyên bên trong. Anh không hiểu vì sao hôm nay về tới nhà tính khí của Tố Diệp lại thay đổi lớn đến vậy. Niên Bách Tiêu lên tiếng tố cáo: “Anh trai em trước khi cưới cũng có kế hoạch gì đâu, thế mà, bây giờ anh ấy vẫn làm rất tốt.” <br> <br>Câu nói ấy Niên Bách Ngạn rất thích nghe. <br> <br>Ai ngờ Tố Diệp cao giọng: “Thế em có biết lúc lấy anh trai em, chị đã lo lắng sợ hãi đến thế nào không? Tạm thời chưa kể tới chuyện anh ấy thường xuyên bận bịu mà bỏ quên chị, chuyện này chị cũng nhẫn nhịn cho qua. Chỉ tính riêng cái đám oanh oanh yến yến ngày xưa của anh ấy, chị cũng thường xuyên phải lo lắng bọn họ bất thình lình xuất hiện gây rối.” <br> <br>Niên Bách Tiêu quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn đang gắp thức ăn, tay chợt khựng lại. Gương mặt anh lập tức tỏ ra ngượng ngập. Anh hắng giọng, tự biện bạch: “Làm gì có oanh yến nào? Em nghĩ nhiều rồi!” <br> <br>Tố Diệp lập tức dí sát mặt vào anh, làm anh giật nảy mình. <br> <br>“Anh khai thật với em đi, anh có giấu em làm mấy chuyện mờ ám gì không?” <br> <br>Trái tim Niên Bách Ngạn chợt đập thịch một cái, nhưng vẫn trả lời trôi chảy: “Làm gì có chuyện bí mật nào?” <br> <br>“Anh có giấu em có con khác ở bên ngoài không?” Tố Diệp chất vấn. <br> <br>Niên Bách Tiêu như hiểu ra điều gì, lập tức chỉ vào Niên Bách Ngạn: “Anh! Anh ngoại tình!” <br> <br>“Im lặng!” Niên Bách Ngạn trừng mắt với thằng bé, sự căng thẳng trong lòng cũng tan biến theo. Anh thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Tố Diệp, cười nói: “Làm gì có chuyện đó!” <br> <br>Thật ra Tố Diệp cũng chỉ nói cho sướng miệng vậy thôi. Sau khi trút một cơn giận nho nhỏ như vậy xong, cô lại bắt đầu trầm mặc, cúi đầu ăn. <br> <br>Niên Bách Ngạn và Niên Bách Tiêu đưa mắt nhìn nhau. Thấy vậy, cả hai đều đổ mồ hôi lạnh. <br> <br>Cứ như thế, bữa cơm trôi qua trong bầu không khí có phần kỳ lạ. <br> <br>Tới buổi tối, Tố Diệp bỗng nhiên trở nên rất sảng khoái tinh thần. Sau khi tắm rửa xong, cô bọc khăn mặt lên đầu, vui vẻ gọi Niên Bách Tiêu: “Này! Chơi game đi!” <br> <br>Niên Bách Tiêu lắc đầu nguầy nguậy. Bên này, cậu đã tích cực chuẩn bị xong bữa ăn sáng mai, chuồn là thượng sách. Trước khi ra tới cửa, cậu ghé vào tai Niên Bách Ngạn thì thầm: “Chị ấy điên rồi đấy, anh cẩn thận!” <br> <br>Niên Bách Ngạn thở dài. Sao lại sợ đến mức này? <br> <br>Tố Diệp thấy Niên Bách Tiêu ra về, chẳng còn gì thú vị bèn nằm lên sofa, ôm gối vào lòng, cả người hệt như con đà điểu. Niên Bách Ngạn đã sớm nhận ra cô có tâm sự. Anh đi tới bên sofa, ngồi xuống bên cạnh, giơ tay vỗ lên đầu cô: “Em sao vậy?” <br> <br>Tố Diệp chớp chớp mắt, không nói gì nhưng ánh mắt thì vô hồn, trống rỗng. <br> <br>Niên Bách Ngạn thấy vậy bèn giơ tay kéo hẳn cô vào lòng. Tố Diệp ngước mắt lên nhìn anh mãi, khiến anh nổi cả da gà. <br> <br>“Niên Bách Ngạn! Rốt cuộc anh có phản bội em không?” Cô bất ngờ hỏi vậy. <br> <br>Trời đất chứng giám! <br> <br>Niên Bách Ngạn cảm thấy không biết nói sao. Anh giơ tay xin thề: “Anh đảm bảo là không!” <br> <br>“Thế Bạch Băng thì sao? Còn cả Joey, bọn họ không bám riết lấy anh à?” Tố Diệp cảm thấy vô cùng khó hiểu. <br> <br>Niên Bách Ngạn suy nghĩ kỹ càng. Anh biết tối nay Tố Diệp cứ băn khoăn chuyện này, chắc chắn vì đã xảy ra chuyện có liên quan. Anh không hề cảm thấy cô đang giận dỗi vô cớ. Anh kiên nhẫn trả lời: “Em cũng biết rõ chuyện giữa anh và họ mà. Có những chuyện một bàn tay vỗ không kêu. Anh tránh xa thì cho dù họ có muốn quấy rầy, muốn gây chuyện cũng chẳng thành.” <br> <br>Câu nói ấy đã thức tỉnh Tố Diệp. <br> <br>Nhưng như vậy, cơn giận trong lòng cô càng bừng bừng cháy. Cô cuộn chặt tay lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Uyên đáng chết! Xem ra anh ta thật sự có chuyện gì với con hồ ly tinh đó rồi.” <br> <br>“Diệp Uyên?” Niên Bách Ngạn tinh tường nhận ra: “Anh ấy làm sao?” <br> <br>Nói đến nước này rồi, Tố Diệp cũng không giấu giếm nữa. Vốn dĩ cô không định điên một mình. Nghe Niên Bách Ngạn hỏi vậy, cô bèn kể lại mọi chuyện của Diệp Uyên cho anh nghe. <br> <br>Khi nói tới cảnh trên đường cao tốc, rõ ràng Tố Diệp cực kỳ kích động, có vẻ như chỉ hận không thể trả thù cho Lâm Yêu Yêu. <br> <br>Nhưng Niên Bách Ngạn thì sững người. Đợi cô nói xong, anh khẽ cau mày: “Diệp Uyên không bao giờ làm chuyện đó.” <br> <br>“Anh còn bênh anh ấy? Vừa nãy anh cũng nói đấy thôi, chuyện này một tay vỗ không kêu!” <br> <br>Niên Bách Ngạn lúc này mới ý thức được nói nhiều sai nhiều. Anh chữa lại: “Có những chuyện mỗi người mỗi khác.” <br> <br>“Cái gì mà mỗi người mỗi khác? Chính mắt em nhìn thấy hai người họ thân mật đi ra khỏi cửa. Yêu Yêu cũng đã đọc được tin nhắn con hồ ly tinh đó gửi tới, cực kỳ tình tứ. Mà ngay lúc ở trên đường quốc lộ, cô ta còn nói Diệp Uyên đã làm gì cô ta. Diệp Uyên còn chẳng phản bác. Chứng tỏ hai người họ đích thực có quan hệ!” Tố Diệp càng nói càng giận. <br> <br>Niên Bách Ngạn thấy cô thực sự đang nóng, bèn vỗ nhẹ lưng cô, dịu giọng hỏi: “Sau đó, Diệp Uyên đã giải thích với em ra sao?” <br> <br>“Dĩ nhiên là anh ấy sợ em kể cho Yêu Yêu rồi. Con người vô lương tâm ấy! Anh ấy vốn dĩ không biết em đã nói đỡ biết bao nhiêu lời tốt đẹp cho anh ấy trước mặt Yêu Yêu. Em tin tưởng anh ấy như vậy, nói đến nỗi Yêu Yêu cũng không nghi ngờ gì nữa. Thế mà anh ấy lại ở trước mặt em, diễn màn kịch ân ái!” Tố Diệp thở hồng hộc. <br> <br>“Diệp Uyên đuổi theo em, giải thích rằng anh ấy không có một chút quan hệ nào với cô Tịch Khê kia cả. Em liền hỏi thế sao người ta bám lấy anh? Anh ấy lại không trả lời được, giải thích với không giải thích có khác gì nhau đâu? Anh ấy nói mình không có lỗi với Yêu Yêu, không yêu người đàn bà khác, còn bảo em đừng kể chuyện ngày hôm nay với Yêu Yêu. Anh bảo có đúng là anh ấy có tật giật mình không? Cứ luôn mồm nói không có quan hệ với Tịch Khê, thế thì cứ đường hoàng nói với Yêu Yêu. Yêu Yêu đâu phải người vô lý vô cớ. Theo em thấy, anh ấy chắc chắn có chuyện với Tịch Khê!” <br> <br>Niên Bách Ngạn cố gắng làm dịu đi căm phẫn đang sục sôi trong cô: “Biết đâu trong chuyện này còn có nguyên nhân gì chúng ta không biết? Em cũng đừng phán đoán vội vã như vậy.” <br> <br>“Em giận thì giận vậy thôi, dĩ nhiên con người Diệp Uyên thế nào em hiểu chứ. Thật ra trong lòng em vẫn còn tin tưởng anh ấy, nếu không đã kể hết cho Yêu Yêu nghe từ lâu rồi, bảo cô ấy ly hôn luôn.” Tố Diệp cố gắng kiềm chế giận dữ: “Lúc giải thích với em, anh ấy cứ úp úp mở mở. Em cũng cảm thấy biết đâu anh ấy có điều gì khó nói, thế nên mới nhờ anh ra mặt hỏi rõ ràng.” <br> <br>Niên Bách Ngạn ngẩn người: “Anh ra mặt?” <br> <br>“Đúng vậy! Anh ấy chắc chắn sẽ không nói thật với em đâu. Nhưng hai anh đều là đàn ông, có những chuyện dễ cởi lòng hơn.” Tố Diệp ngồi đối diện anh, ngữ điệu thành khẩn. <br> <br>Niên Bách Ngạn cảm thấy không ổn, nhưng nhìn nét mặt van nài của cô, anh lại không nỡ từ chối thẳng thừng, đành khéo léo nói: “Diệp Diệp! Em phải biết tuy anh và anh ấy đều là đàn ông, một số chuyện nói cũng tiện hơn. Nhưng dẫu sao đây cũng là việc riêng của Diệp Uyên, anh không tiện xen vào quan tâm hỏi han. Với lại, thật ra đàn ông với nhau cũng ít khi nói mấy chuyện tình cảm lắm, đa phần là chuyện chính trị, thương mại, nếu không thì cũng là tình hình cổ phiếu gì đó. Cho dù có ôn lại chuyện cũ thì bọn anh cũng không quá quan tâm tới vấn đề tình cảm.” <br> <br>“Chuyện này có gì đâu mà không hỏi được chứ?” Tố Diệp sốt ruột. <br> <br>Niên Bách Ngạn sợ cô nổi giận, bèn dịu dàng dỗ dành: “Chuyện này anh thật sự không thể hỏi được. Em cứ để Diệp Uyên tự giải quyết, đây là chuyện của anh ấy mà.” <br> <br>“Anh không được nhìn thấy cái cô Tịch Khê kia hung hăng thế nào đâu. Em và anh đều hiểu rõ tình hình của Yêu Yêu hiện giờ. Lỡ như cô ta tới làm phiền Yêu Yêu thì sao đây? Bây giờ cô ấy không chỉ mang thai, trước đây còn từng bị trầm cảm nữa, lỡ tái phát thì phải làm sao?” <br> <br>Niên Bách Ngạn trầm tư. <br> <br>Thấy vậy, Tố Diệp như cố túm lấy chiếc phao cứu sinh. Cô giữ chặt tay anh, hạ thấp giọng nói: “Anh giúp em đi mà~” <br> <br>Niên Bách Ngạn chần chừ: “Vậy… để anh suy nghĩ đã!” <br> <br>“Thôi, suy nghĩ gì nữa! Anh mà còn suy nghĩ nữa là xảy ra chuyện lớn đấy!” <br> <br>Niên Bách Ngạn dở khóc dở cười. <br> <br>Thấy anh không đồng ý ngay, Tố Diệp xị mặt, hất tay ra: “Bỏ đi! Anh không giúp thì thôi!” Dứt lời, cô đứng dậy. <br> <br>Thấy cô giận thật, Niên Bách Ngạn lập tức kéo cô trở lại lòng mình, đổi giọng: “Được được được! Anh đồng ý! Anh đi điều tra Tịch Khê, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” <br> <br>Nghe xong, sắc mặt Tố Diệp thay đổi ngay. Cô cười tươi như hoa, cái miệng ngọt như ăn kẹo đường. Cô níu lấy cổ anh, nũng nịu nói: “Em biết chồng em là tốt nhất mà! Nào, thơm một cái!” <br> <br>Nói xong, cô hôn chụt một cái lên má anh. <br> <br>Trái tim Niên Bách Ngạn như ngồi xe qua núi. Một giây trước cô còn âm u, lầm lì, một giây sau đã trời quang mây tạnh. Người ta bảo phụ nữ sáng nắng chiều mưa, xem ra đúng thật!