Quyển 14 - Chương 646: Tuyệt đối không để em làm mất mặt Tổ quốc
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 14 - Chương 646: Tuyệt đối không để em làm mất mặt Tổ quốc
<br><br>Quyển 14 - Chương 646: Tuyệt đối không để em làm mất mặt Tổ quốc<br><br><br>Bắc Kinh, dưới cùng một bầu trời. <br> <br>Thành phố huyên náo cũng dần dần thu lại vẻ hào nhoáng của mình, như một con thú chìm vào giấc ngủ, bình ổn lại cái xốc nổi của ban ngày, trở nên yên tĩnh hơn. Gió thu mang theo hơi lạnh tĩnh mịch lấp đầy mỗi góc của thành phố. Từng tầng mây dày che đi ánh trăng thanh lạnh, khiến cho đêm nay trở nên âm u, ngột ngạt. <br> <br>Lâm Yêu Yêu bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. <br> <br>Khi cô mở mắt, mồ hôi lạnh túa ra đầy đầu, đến cả tóc tai cũng ướt sũng. Sau đó cô cảm thấy bào thai đạp dữ dội, đứa bé đang thể hiện một cách mạnh mẽ cho cô hiểu thế nào là “đồng mệnh tương liên”*. <br> <br>*Số mạng gắn kết với nhau. <br> <br>Khoảnh khắc tỉnh lại từ cơn ác mộng, ký ức của con người là mãnh liệt nhất. Mà những ký ức này lại ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự thay đổi tâm trạng. Lâm Yêu Yêu mơ thấy rất nhiều cảnh tượng lộn xộn, cho dù có cố gắng chắp nối lại thì vẫn cứ rời rạc. Cô mơ thấy mình đi trong đêm tối, nhìn thấy một cỗ quan tài. Quan tài đó đang động đậy. Cô rất sợ hãi, muốn chạy trốn nhưng bỗng thấy tiếng của Tố Diệp. Tố Diệp đang kêu cứu, tiếng kêu ấy vọng ra từ trong quan tài. Cô liều lĩnh bước tới, kết quả thật sự phát hiện ra Tố Diệp bị người ta đóng đinh trong quan tài. Cô bèn nghĩ đủ mọi cách để cứu cô ấy ra nhưng cái đinh của quan tài quá dài, cô không có công cụ, không sao bậy nắp quan tài lên được. <br> <br>Thế là cô ra sức hô hoán. Nhưng xung quanh không có một ai. Cô cầm đá liều mình ném cũng không có tác dụng gì. Cô bèn nói với Tố Diệp, cô nhất định sẽ tìm được công cụ để cứu cô ấy, cô ấy phải kiên trì. Cô chạy đi rất xa, rất xa, muốn tìm một gia đình nào đó nhưng công toi. <br> <br>Cảnh tượng tiếp theo đã thay đổi. <br> <br>Hình như cô đã về tới nhà. Ngoài cửa lại thấy có một đôi giày cao gót của phụ nữ, màu đỏ, cực kỳ chói mắt. Cô nghe thấy tiếng động. Cô men theo tiếng ấy, đi thẳng tới phòng ngủ. Cô đẩy cửa ra, bèn nhìn thấy Diệp Uyên đang ân ái cùng một người đàn bà khác. Thanh âm của cô ta õng ẹo một cách thái quá. Những ngón tay được sơn giữ chặt lấy sống lưng Diệp Uyên. <br> <br>Trông Diệp Uyên rất hưng phấn. Chiếc giường lớn bị anh lắc lư như sắp sập tới nơi. Người đàn bà kia bám chặt lấy anh như một cây dây leo. Cô nhìn thấy gương mặt cô ta. Đó chính là… Tịch Khê! <br> <br>Cô chạy ra ngoài, hình như chạy hẳn ra nước ngoài. <br> <br>Đó là một nơi quen thuộc, một khách sạn quen thuộc. Cô nghe thấy tiếng một người phụ nữ ư ư a a, cảm thấy cực kỳ bực bội. Cô bò qua ban công. Phòng khách của bên đó vẫn còn sáng. Cô nhìn qua, bỗng thấy Diệp Uyên. Anh đang ôm một người phụ nữ, chống lên tường. Cánh tay rắn chắc nâng cơ thể cô ta lên. Hai người quấn bện vào nhau, người đàn ông với hơi thở trầm khàn, người phụ nữ với tiếng rên yêu kiều. <br> <br>Ngoài cửa sổ là thứ ánh sáng mông lung. <br> <br>Nhạt nhòa nhưng đủ rọi sáng vào đôi mắt Lâm Yêu Yêu. <br> <br>Cảm giác này tồi tệ vô cùng. <br> <br>Cô khẽ cựa mình mới phát hiện Diệp Uyên đang vắt ngang cánh tay, ôm chặt lấy cô. Chỉ có điều, anh đè chặt đến nỗi cô hơi khó thở. Cô nhẹ nhàng kéo cánh tay của Diệp Uyên ra, rồi ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhìn người đàn ông đang say ngủ bên cạnh mình qua tia sáng yếu ớt. <br> <br>Anh là chồng cô, là bố của đứa bé trong bụng cô. Cô và anh cứ thế lấy nhau như phim. Khi cô tưởng rằng cả cuộc đời này đã định trước sẽ nắm tay Đinh Tư Thừa sống tới trọn đời, thì Diệp Uyên đã xen vào cuộc sống của cô không hề khách khí, sau đó bất chấp tất cả để cướp đi cả cuộc đời cô. <br> <br>Giữa anh và cô hình như chẳng có lời thề non hẹn biển nào, càng không có tình cảm thanh mai trúc mã. Cô chưa bao giờ nghĩ, cũng chưa từng thử tưởng tượng, có một ngày mình lại lấy một người đàn ông khác, chứ không phải Đinh Tư Thừa, rồi bản thân lại yêu một người đàn ông khác. <br> <br>Anh có xấu xa, có khiến người ta nghiến răng nghiến lợi đến mức nào cũng không đọ lại với sự cố chấp của anh dành cho cô. Anh kiên quyết phải theo đuổi được cô, kiên quyết phải lấy cô làm vợ. Cô nên tin rằng tất cả mọi chuyện đều xuất phát từ tình cảm thực sự của anh chứ không phải tâm lý săn bắt một con mồi, không phải sao? <br> <br>Nhưng vì sao… <br> <br>Lâm Yêu Yêu nhìn Diệp Uyên. <br> <br>Anh ngủ rất say, hơi thở cũng nhịp nhàng, chậm rãi. Có lẽ do thường xuyên tập thể hình và chú trọng dinh dưỡng nên anh ngủ rất yên tĩnh, không có tiếng ngáy phì phò. Điều này sẽ khiến phụ nữ có thể yên tâm nằm trong vòng tay anh say ngủ. <br> <br>Có phải chính vì như vậy mới có rất nhiều, rất nhiều người phụ nữ thích len vào lòng anh? <br> <br>Thật ra cô nên dự liệu từ sớm. Cô rất hiểu anh, trước khi kết hôn anh đã là một người đàn ông có rất nhiều phụ nữ, có khi đôi lúc đến cả những người anh từng hẹn hò anh còn chẳng nhớ nữa. Lấy một người đàn ông như vậy, đương nhiên phải chấp nhận mạo hiểm, không đúng sao? <br> <br>Nếu ban nãy chỉ là một cơn ác mộng, vậy thì khi tỉnh lại, thấy anh vẫn còn ngủ bên cạnh mình, cô nên mừng vì đó chỉ là mơ thôi. Đáng ra cô phải ôm chặt lấy anh, cảm ơn ông trời vẫn để anh luôn bảo vệ bên cạnh cô như vậy. <br> <br>Nhưng cô hận chết giác quan thứ sáu của mình, hận cả việc mình tùy tiện nghi ngờ. <br> <br>Cô nên tin lời Tố Diệp, tiếp nhận lời khuyên của cô ấy mới phải. Là chuyên gia tình yêu nào đã nói, trong tình yêu phụ nữ phải luôn tỉnh táo nhưng trong hôn nhân hãy làm một kẻ khờ, như thế mới có được hạnh phúc. Lâm Yêu Yêu cảm thấy câu nói này rất đúng. Nếu cô có thể ngốc một chút, dại một chút, thì đã không rơi vào tình cảnh đau thắt con tim như bây giờ, cũng không cần đêm đêm bàng hoàng tỉnh giấc khỏi ác mộng. <br> <br>Những lời Tố Diệp nói lần trước quả thực đã khiến cô bình tĩnh lại. Nhưng mấy hôm sau cô lại bắt đầu hoang mang, lo sợ. Hai dòng tin nhắn trong di động của Diệp Uyên cứ đung đưa trước mắt cô. Sao lại trùng hợp đến vậy? Lúc cô gọi tới lại nghe được giọng Tịch Khê? Hơn nữa hôm sau khi lén xem lại di động của Diệp Uyên, chúng đã bị anh xóa sạch. <br> <br>Lâm Yêu Yêu không hề biết Diệp Uyên vẫn còn có quan hệ với Tịch Khê. Anh cũng chưa bao giờ nhắc tới Tịch Khê trước mặt cô. Sau khi cưới, anh làm trọn bổn phận của một người chồng, hoàn toàn mang hình tượng một người đàn ông tốt. Ngoại trừ những lần anh phải đi công tác và… đêm không về nhà ấy. <br> <br>Phải! Cô bắt đầu nghi ngờ đêm đó. <br> <br>Ban đầu cô chỉ cho là Diệp Uyên uống say rồi ngủ lại nhà bạn. Nhưng sau đó cô phát hiện ra áo sơ mi của Diệp Uyên không bình thường. Nó quá mới, không hề có dấu vết tẩy giặt. Đương nhiên, anh đã giải thích rằng vì áo cũ toàn mùi rượu nên anh đã mua bộ mới. <br> <br>Lý do này không chê vào đâu được. Nhưng Lâm Yêu Yêu lại nhớ tới những tình tiết trong sách hay trong phim truyền hình. Đàn ông ra ngoài ăn vụng, trên quần áo dính vết son hoặc mùi nước hoa của phụ nữ thế là đã mua một bộ mới thay vào. <br> <br>Người ăn vụng kiểu gì cũng để lại dấu vết. <br> <br>Thế là, Lâm Yêu Yêu đã làm cái việc mà đa phần các bà vợ hay làm, kiểm tra di động của anh! <br> <br>Thứ đã bị xóa không còn cũng không sao, chỉ cần có đầy đủ lý do, vẫn có thể tìm lại được. Cô mang đầy đủ giấy tờ có liên quan, tìm tới một người bạn, làm quản lý cấp cao trong một công ty điện thoại. Điều tra như vậy còn tiện hơn mang thẳng tới cho nhân viên bán hàng. <br> <br>Người bạn đó dĩ nhiên rất khó xử. Đây là hành vi trái với điều lệ công việc. Lâm Yêu Yêu mãi nói hết điều hơn lẽ thiệt, giở bài tình cảm ra mới thuyết phục được bạn, nhân lúc sơ hở lén lấy giúp cô tất cả những thứ gần đây Diệp Uyên xóa đi. <br> <br>Về tới nhà, Lâm Yêu Yêu đi vào phòng, cắm USB vào máy tính. <br> <br>Và như thế, cô đã nhìn thấy một thứ không nên nhìn thấy. <br> <br>Một đoạn clip. <br> <br>Cô run rẩy mở ra. Đó là những hình ảnh đầy sinh động. <br> <br>Đoạn clip tuy ngắn nhưng cô đã nhận ra đôi nam nữ trong hình. <br> <br>Người đàn ông là chồng cô, Diệp Uyên. Người đàn bà đó chính là Tịch Khê! Họ đang khỏa thân, lăn lộn trên giường. Có lẽ đó là khách sạn, ga giường và chăn đều một màu trắng toát. Bên cạnh giường còn rơi vãi quần áo của hai người họ, vô cùng lộn xộn. <br> <br>Lâm Yêu Yêu không biết nên hình dung cảm xúc ban đầu của mình khi xem được đoạn băng ấy. <br> <br>Thảng thốt? Phẫn nộ? Hay là đau đớn? <br> <br>Cô quên rồi. Chỉ biết “bùm” một tiếng là đầu óc đã trống trơn. Ngay sau đó sinh mạng nhỏ trong bụng cô đạp một cái, rồi dâng lên một cơn đau quặn thắt dữ dội. <br> <br>Diệp Uyên đã phản bội cô. <br> <br>Hơn nữa còn là sau khi cưới. <br> <br>Người đàn bà ấy còn là Tịch Khê, người có một dạo cô cảm thấy kém cạnh. Họ là hai người có cùng thân phận, địa vị, xứng đôi vừa lứa. Nhẽ ra khi trước nên làm đám cưới, không phải sao? Tại sao bây giờ Diệp Uyên lại tìm cô ta? <br> <br>Sau đó, Lâm Yêu Yêu nhìn thấy tin nhắn Tịch Khê gửi cho anh, vô cùng ám muội. <br> <br>Lâm Yêu Yêu nghĩ mình điên chắc rồi, trái tim cô như bị cắt đi từng mảnh một, máu không ngừng chảy, đau đến tắt thở. Đó là một sự tuyệt vọng như trời vừa sụp xuống, cảm giác này còn kinh khủng hơn khi Đinh Tư Thừa nói lời chia tay với cô. <br> <br>Cô không muốn nghe, cũng không muốn xem. Nhưng trong điện thoại vẫn còn một đoạn băng bị anh xóa đi, cũng “đặc sắc” không kém. <br> <br>Lâm Yêu Yêu nên căm hận Diệp Uyên, hận anh lừa dối cô, hận anh phản bội cô. Nhưng đọc nội dung cuộc nói chuyện của họ, cô lại không hận nổi. <br> <br>Tịch Khê ép anh phải ly hôn. Từ câu chữ có thể thấy cô ta luôn chiếm ưu thế. Mà từng lần từng lần cô ta đề cập tới hai chữ ly hôn, có thể nhận ra, Diệp Uyên luôn cự tuyệt. <br> <br>Trong nhật ký cuộc gọi, cô nhìn thấy một cuộc đối thoại thế này. <br> <br>Diệp Uyên: Cô điên à! <br> <br> <br>Tịch Khê: Tôi không điên! Thế nên mới biết rõ tôi đã cho anh thời gian suy nghĩ quá lâu rồi. Diệp Uyên! Tôi hỏi anh, rốt cuộc tới khi nào thì anh lật bài ngửa với vợ đây? <br> <br>Diệp Uyên: Tôi đã nói rồi, tôi không ly hôn! <br> <br>Tịch Khê: Thế thì đợi tới lúc vợ anh nhận được đoạn băng đi. Hơn nữa, tôi sẽ gửi cho cô ta xem toàn bộ! Đoạn băng gần hai tiếng đồng hồ, anh bảo cô ta liệu có phát điên không? <br> <br>Diệp Uyên: Tịch Khê! Cô đừng có ép tôi! <br> <br>Tịch Khê: Tôi cứ ép anh đấy! Tóm lại, tôi không đợi được nữa. Tôi yêu cầu anh tối nay phải nói rõ sự thật, nếu không tôi nhất định sẽ cho cô ta xem đoạn băng này! <br> <br> <br>Diệp Uyên: Alô! Tịch Khê! Cô… <br> <br>Sau đó chính Diệp Uyên chủ động gọi lại cho Tịch Khê. <br> <br>Diệp Uyên: Tịch Khê! Tôi cần phải nói chuyện rõ ràng với cô. <br> <br>Tịch Khê: Được thôi! Khi nào? Ở đâu? <br> <br>Diệp Uyên: Mười một giờ đêm nay, địa điểm tôi sẽ nhắn cho cô. Chúng ta cần tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện. <br> <br>Tịch Khê: 11 giờ? Anh định kéo dài thời gian đấy à? <br> <br>Diệp Uyên: Yêu Yêu đang có bầu, hơn mười giờ cô ấy mới ngủ. Tôi phải đợi tới khi cô ấy ngủ say mới ra ngoài được. <br> <br> <br>Tịch Khê: Được! <br> <br>Lâm Yêu Yêu nhớ lại, hôm đó cô tỉnh lại lúc nửa đêm, quả thực không nhìn thấy Diệp Uyên. Cô tưởng anh đi vệ sinh, không để ý nên lại thiếp đi. Hôm sau khi tỉnh lại, Diệp Uyên từ ngoài trở về, mua đồ ăn sáng cho cô nên cô cũng không nghĩ nhiều. <br> <br>Hóa ra anh đã đi gặp Tịch Khê. <br> <br>Nếu chỉ xem tới đây, cơn giận của Lâm Yêu Yêu vẫn chưa thể tiêu tan. Điều này chỉ có thể chứng tỏ Diệp Uyên đã làm chuyện gì trái với lương tâm, sau khi phát sinh quan hệ với Tịch Khê lại không muốn thừa nhận, thế nên đã tìm một nơi để nói chuyện rõ ràng với Tịch Khê. <br> <br>Cô sẽ cảm thấy Diệp Uyên cũng chẳng khác gì những người đàn ông khác. Chí ít thì trong cách đối phó với kẻ thứ ba, anh không khác. <br> <br>Nhưng sau đó là một loạt những tin nhắn thoại trên weixin được chuyển thành chữ, nội dung khiến cô kinh ngạc. <br> <br>Tịch Khê: Diệp Uyên! Tôi không ngờ anh độc ác đến vậy. <br> <br> <br>Diệp Uyên: Chính cô ép tôi! <br> <br> <br>Tịch Khê: Thì ra anh đã sớm tìm Niên Bách Ngạn để điều tra tôi? <br> <br>Diệp Uyên: May cho cô là tối đó cô gặp Niên Bách Ngạn. Nếu người cô gặp là tôi, tôi nhất định sẽ giết chết cô. <br> <br>Tịch Khê: Được lắm! Diệp Uyên! Anh nhất định sẽ gặp quả báo! <br> <br>Lâm Yêu Yêu đang đọc dòng tin ấy chợt giật mình. Nhất là câu nói của Diệp Uyên: Tôi sẽ giết chết cô. Cô cứ có linh cảm Diệp Uyên không đùa. Tuy không nghe được giọng Diệp Uyên khi nói câu này nhưng chỉ nhìn chữ thôi cũng đủ khiến sống lưng cô lạnh toát. <br> <br>Cô nhớ tới mấy hôm đó Diệp Uyên đứng ngồi không yên, nhớ lại cảnh tượng hôm ấy anh mang đồ ăn sáng về. <br> <br>Khi đó anh ôm chặt lấy cô, không ngừng thì thầm bên tai: Anh yêu em. <br> <br>Bây giờ xem ra, chính Tịch Khê đã ép anh vào đường cùng, anh mới có ý định giết người? <br> <br>Khi một người đàn ông vì bạn đến giết người cũng dám, bạn sẽ thế nào? <br> <br>Lâm Yêu Yêu không trả lời được vấn đề này. Muốn cô cảm động ư? Cô còn đang ghét thái độ thiếu đứng đắn của Diệp Uyên. Nhưng bảo cô căm hận ư? Cô lại đang cảm động sự kiên trì của Diệp Uyên với cuộc hôn nhân này. <br> <br>Cô tin rằng Diệp Uyên không yêu Tịch Khê, thậm chí thông qua các cuộc nói chuyện có thể thấy, Diệp Uyên còn chẳng nhớ tối đó đã xảy ra chuyện gì. Lâm Yêu Yêu bỗng rất cảm kích Niên Bách Ngạn. Nếu không có anh ấy, Diệp Uyên sẽ làm ra những chuyện gì? Một vấn đề vốn dĩ chỉ liên quan tới tác phong sinh hoạt, bỗng trở thành một vụ án hình sự. <br> <br>Lâm Yêu Yêu chỉ cảm thấy rùng mình. Cũng may không phải vậy… <br> <br>Diệp Uyên nằm trên giường bỗng lật người, quay lưng về phía cô. Bóng lưng rắn rỏi của anh để lại một cái bóng. Có bao nhiêu người con gái đã từng ôm chặt lấy bóng lưng này, nói cười vui vẻ? <br> <br>Tâm trạng của Lâm Yêu Yêu phức tạp vô cùng. Cô vừa hận lại vừa đau. Cô muốn mắng Diệp Uyên một trận té tát, thậm chí là làm ầm ĩ lên nhưng đứa bé trong bụng đang không ngừng lăn lộn, dường như cũng cảm nhận được sự bất an của cô. <br> <br>Cô không thể ích kỷ như vậy được, không thể tranh cãi với anh. Lúc này, đứa bé là quan trọng nhất. <br> <br>Nhưng trong lòng cô có một cục tức, lên không được, xuống chẳng xong. Nó làm lòng cô tắc nghẹn. Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Diệp Uyên. Sự oán trách trong lòng chiến thắng lý trí. Cô cúi đầu, bò lên bả vai anh rồi cắn mạnh một cái. <br> <br>Diệp Uyên đang ngủ say giật mình bởi cơn đau bật ngờ. Anh vô thức kêu lên một tiếng. Lâm Yêu Yêu sống chết không buông ra, cứ ra sức cắn. Người ta khi đau thì phản ứng đều vô thức. Diệp Uyên lập tức vung tay một cái. Lâm Yêu Yêu bị anh đẩy mạnh ra, đầu đập cái bộp vào đầu giường. Thế là cô òa lên nức nở. <br> <br>Lúc này Diệp Uyên mới hoàn toàn tỉnh dậy. Anh bật đèn ngủ ở đầu giường lên, nhìn cho rõ tình hình trước mặt. <br> <br>Ngay sau đó, anh sát lại, ôm lấy Yêu Yêu, xót xa nói: “Anh xin lỗi, anh xin lỗi! Tại anh không tốt, để anh xem có sao không.” <br> <br>“Đừng có động vào em!” Lâm Yêu Yêu hất tay anh ra. Sự ấm ức tích tụ bao nhiêu ngày cứ thế bộc phát. <br> <br>Diệp Uyên ngẩn người nhìn Lâm Yêu Yêu đang mất kiểm soát. Mấy giây sau anh lại kéo cô tới: “Sao rồi? Có phải em thấy khó chịu chỗ nào không?” <br> <br>Lâm Yêu Yêu vẫn nước mắt lưng tròng, một lần nữa xua đuổi anh: “Tránh ra!” <br> <br>Diệp Uyên bàng hoàng. <br> <br>Đúng vào lúc này, cửa phòng ngủ bị gõ ba tiếng “cốc, cốc, cốc”, vọng vào tiếng của Nguyễn Tuyết Mạn: “Hai đứa này làm sao thế hả? Nửa đêm nửa hôm ồn ào cái gì thế?” <br> <br>Diệp Uyên ngồi im. <br> <br>Ngược lại, Lâm Yêu Yêu đi xuống giường, đi tới, kéo cửa phòng ra, xông ra khỏi phòng. Diệp Uyên thấy vậy cả kinh, sợ cô làm đứa bé bị thương rồi lo tâm trạng của cô không tốt cũng vội vã xông ra phòng khách. <br> <br>“A…” Nguyễn Tuyết Mạn kêu thất thanh, chỉ vào vai Diệp Uyên, giọng nói cũng trở nên chói tai: “Vai con sao thế kia? Sao chảy máu rồi?” <br> <br>Lâm Yêu Yêu đang ngồi trên sofa ngước mắt lên, thấy bả vai Diệp Uyên quả thực đã chảy máu, dĩ nhiên là đau lòng nhưng tâm lý vẫn còn chút bứt rứt. Cô quay đầu đi, cố tình không nhìn anh. Diệp Uyên lúc này mới phát hiện ra mình bị thương. Vết răng trên bả vai rất sâu, rách da chảy máu. Chỉ tại ban nãy mải lo cho Lâm Yêu Yêu, không thấy đau đớn gì, giờ mới thấy đau thật. <br> <br>Nguyễn Tuyết Mạn vội đi tìm hộp bông băng. Thấy sắc mặt Lâm Yêu Yêu không tốt, bà dè dặt hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế con?” Nói xong câu ấy, qua ánh đèn, bà mới nhìn thấy trán Lâm Yêu Yêu cũng sưng tấy, lại kêu lên một tiếng, đặt hộp bông băng xuống, ngồi bên cạnh Yêu Yêu: “Có chuyện gì thế này?” <br> <br>Lâm Yêu Yêu im lặng cắn chặt môi, đôi mắt đỏ quạch. <br> <br>Nguyễn Tuyết Mạn quay lại nhìn Diệp Uyên. Diệp Uyên ngượng ngập nói: “Con đẩy cô ấy một cái.” Thấy gương mặt bà biến sắc, anh vội vàng giải thích: “Con đang ngủ, thật sự không biết, chỉ vô tình thôi.” <br> <br>Lúc giơ tay lên động vào bả vai, anh đau đến nhe răng. <br> <br>Nguyễn Tuyết Mạn yên lặng trở lại. Bà hiểu con trai mình, xót Yêu Yêu còn hơn xót bản thân, thế nên chắc chắn không chủ động đẩy con bé. Đừng nói là giờ Lâm Yêu Yêu lại đang mang thai, cả khi con bé chưa mang thai, con trai bà cũng chu đáo hết mực đối với vợ. Nhìn bả vai Diệp Uyên giống như bị ai cắn, bà lập tức cũng hiểu ra đầu đuôi câu chuyện. <br> <br>Làm mẹ ai không thương con mình? Bản thân còn không nỡ đánh con, thế mà lại bị người ngoài cắn đến nông nỗi đó, Nguyễn Tuyết Mạn đương nhiên rất bực. Nhưng thấy trán Lâm Yêu Yêu cũng sưng tấy, nước mắt lăn dài, cộng thêm giờ con bé đang mang thai, bà cũng đành phải bênh nó, ngẩng đầu quát Diệp Uyên: “Con lớn bằng từng này rồi mà sao không biết phân biệt nặng nhẹ thế hả? Con không biết nó mang thai sao? Lỡ như bị thương thì làm thế nào?” <br> <br>Diệp Uyên liên tục xin lỗi. Anh bước tới, ngồi xuống, mặc kệ vết thương của mình, dỗ dành Yêu Yêu: “Còn đau không em? Anh đưa em đi bác sỹ xem sao nhé!” <br> <br>Lâm Yêu Yêu nhìn vết thương nhức nhối trên bả vai anh, trái tim như bị vô số chiếc kim đâm vào. Cô đẩy tay anh ra, suýt nữa thì buột miệng nói câu: Đừng dùng đôi tay đã động vào người đàn bà khác để chạm vào em! Cũng may cô kiềm chế kịp, bực bội đáp: “Em nhìn thấy anh là thấy ngứa mắt. Tối nay đừng có về phòng ngủ!” <br> <br>Dứt lời, cô đứng lên, đi về phòng. <br> <br>“Yêu Yêu…” Diệp Uyên đi theo, nhưng bị chặn lại ngoài cửa. <br> <br>Anh gõ cửa, dịu giọng xin lỗi nhưng vô ích. <br> <br>Rất lâu sau, Nguyễn Tuyết Mạn mới gọi anh về. Anh cúi gằm, ủ dột ngồi xuống sofa. Nguyễn Tuyết Mạn thở dài, cầm lấy bông băng cùng lọ oxy già, xử lý vết thương cho anh. <br> <br>Đau đến nỗi anh cứ nhíu mày mãi. <br> <br>“Con làm gì để nó giận rồi?” Nguyễn Tuyết Mạn hỏi. <br> <br>Diệp Uyên cố chịu: “Con đâu biết!” <br> <br>Nguyễn Tuyết Mạn không nói nữa. Sau khi xử lý vết thương xong, bà mới lại lên tiếng: “Chắc là tâm lý của phụ nữ có thai đấy! Mẹ thấy chuyên gia trên tivi cũng có nói. Phụ nữ trong thời kỳ mang thai là tâm trạng thay đổi rất lớn. Con ấy à, bình thường phải quan tâm nhiều hơn tới nó. Còn nữa, có thế nào cũng không được động tay động chân với nó.” <br> <br>“Con không động tay thật mà!” Diệp Uyên oan ức. <br> <br>“Được rồi! Mẹ thấy tối nay con cứ ngủ phòng của khách đi. Nó đang có bầu, vốn dĩ giấc ngủ đã không được sâu rồi.” <br> <br>Diệp Uyên cũng chỉ còn cách đó. <br> <br>Nguyễn Tuyết Mạn cất hộp bông băng đi, thở dài: “Người ta bảo con gái bây giờ mang thai sướng lắm, quả không sai. Khi trước, bố con nào có chăm sóc mẹ được như thế…” <br> <br>*** <br> <br>Tố Diệp được người ta đánh thức dậy. <br> <br>Giọng nói rất khẽ, rất nhẹ, rất thân quen. <br> <br>Cô mở mắt ra. Xung quanh tối om, trong không khí còn có mùi ẩm mốc, cảm giác rất ướt át. Cô cựa quậy một chút mới phát hiện hai chân hai tay mình đều đã bị trói chặt, muốn nhúc nhích cũng không được. <br> <br>Đôi chân tê bì, còn lạnh nữa, vì cô đang mặc váy ngủ nên hai chân còn hở ra ngoài. <br> <br>“Tiểu Diệp!” Là tiếng của Kỷ Đông Nham. <br> <br>Ban nãy chính anh gọi cô dậy. <br> <br>Tố Diệp quay đầu, bàng hoàng phát hiện Kỷ Đông Nham cũng bị trói gô. Thấy cô tỉnh, anh vội vã hỏi: “Em có bị thương không?” <br> <br>Cô thử cử động. Ngoại trừ mông tê cứng ra thì không chỗ nào cảm thấy đau nữa. Chắc tại cô ngồi lâu quá, nên các dây thần kinh đã tê liệt cả. Cô lắc đầu với Kỷ Đông Nham rồi hỏi: “Chúng ta đang ở đâu đây?” <br> <br>Câu này hỏi Kỷ Đông Nham là vô ích. Anh cũng vừa tỉnh dậy, liền phát hiện hai người họ bị nhốt trong căn phòng kín như bưng này. <br> <br>“Có người tấn công chúng ta.” Anh nói. <br> <br>Tố Diệp nhớ ra rồi. <br> <br>Vì hôm qua cô dậy khá muộn nên tới tận khi mọi người đã đi ngủ cô vẫn tỉnh táo. Cô vốn định tới tìm Kỷ Đông Nham, nói về chuyện của Dương Nguyệt, nhưng nhìn giờ xong cũng từ bỏ ý định này. Cô ngồi một mình, sắp xếp lại những người và những chuyện đã gặp ngày hôm ấy. <br> <br>Nhưng không hiểu sao, nghĩ mãi nghĩ mãi bỗng mệt mỏi, mí mắt cứ đánh nhau, cả người cảm thấy rã rời. Tố Diệp bỗng thấy không bình thường, muốn đứng dậy nhưng bỗng ngã vật xuống giường. Sau đó cô nhìn thấy hai người áo đen đi vào phòng, động tác rất nhanh, trước mắt cô lập tức mơ hồ. Rõ ràng là biết có nguy hiểm nhưng cô lại chỉ có thể giương mắt nhìn họ đi tới gần, sau đó đầu cô bị một chiếc túi vải đen chụp kín. <br> <br>Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng đánh nhau, sau đó thì không biết gì nữa. <br> <br>“Có người đánh thuốc mê cho em.” Tố Diệp nhớ lại một lượt rồi nói với Kỷ Đông Nham: “Mùi này rất quen, không nhớ đã từng ngửi thấy ở đâu rồi.” <br> <br>Kỷ Đông Nham cũng nhớ lại lúc vào phòng ngủ của cô, quả thực ngửi thấy một mùi rất thơm, nhưng anh chỉ nghĩ đó là mùi hương của phụ nữ hoặc nước hoa cô mang tới. Thì ra cả người anh rệu rã rồi bị trói lại đều là vì loại thuốc mê đó. <br> <br>“Bọn chúng là kẻ nào?” Tố Diệp thử xem có nhúc nhích được không nhưng dây thừng quấn rất chặt. <br> <br>Kỷ Đông Nham cố hồi tưởng lại: “Bịt mặt, rất giỏi võ, nhưng không giống người Trung Quốc.” <br> <br>Tố Diệp kinh ngạc. Lúc đó cô nhìn không rõ lắm, thế nên không thể đoán định đối phương là ai. Nghe Kỷ Đông Nham nói vậy, cô càng thấy kỳ lạ. Nếu là người nước ngoài, thì ai đã tay rộng rãi như vậy? <br> <br>“Anh cảm thấy chúng nhằm vào anh hay nhằm vào em?” Tố Diệp đang băn khoăn chuyện này. <br> <br>Kỷ Đông Nham ngẫm nghĩ: “Có thể là em, có thể là anh.” <br> <br>Tố Diệp cúi đầu bó tay. Rất lâu sau cô lại nhìn về phía Kỷ Đông Nham: “Anh quả là vô dụng!” <br> <br>Câu nói ấy làm Kỷ Đông Nham sững người, ngay lập tức bất bình thay cho bản thân: “Em chưa từng dùng qua anh, làm sao biết anh vô dụng?” <br> <br>Tố Diệp lườm: “Anh có cho không, em cũng không dùng!” <br> <br>Kỷ Đông Nham ngượng ngập. Anh hắng giọng giây lát rồi nghiêm túc trở lại: “Không phải tại anh không bảo vệ được em. Mà là anh thật sự không có bản lĩnh vừa chống cự với thuốc mê vừa cứu em được.” <br> <br>“Em nghi ngờ em là hàng “mua một tặng một”, mục đích của bọn chúng nhất định là anh!” <br> <br>“Rõ ràng là nhằm vào em. Anh mới là hàng “mua một tặng một” thì có, nếu không sao bọn chúng lại vào phòng em?” <br> <br>“Đó là vì bọn chúng muốn lấy em làm con tin để uy hiếp anh.” <br> <br>Kỷ Đông Nham nhướng mày ngẫm nghĩ rồi gật đầu có vẻ tán thành: “Nói vậy cũng đúng. Chưa biết chừng họ thật sự biết anh thích em, lấy em ra để uy hiếp anh, bắt đưa bao nhiêu tiền anh cũng đưa. Ấy, mà không đúng, nếu cần tiền, bắt anh lại làm gì?” <br> <br>“Nghĩ cách thoát ra đi, đại ca à!” Tố Diệp gào lên thảm thiết: “Sớm biết có người bắt cóc em, em chắc chắn sẽ thay sẵn quần dài áo dài. Giờ thì hay rồi. Anh bảo nếu chúng ta tìm cách báo cảnh sát, em cũng không có mặt mũi nào nhìn cảnh sát nhân dân. Đợi đã, liệu đây có còn là Hồng Kông nữa không? Lỡ ở nước ngoài, em đúng là làm mất mặt Tổ quốc.” <br> <br>Kỷ Đông Nham đúng là bái phục tư duy nhảy vọt của cô. Lúc này rồi mà vẫn còn bình tĩnh được như vậy. Nếu là người con gái khác, chắc là đã khóc thét lên từ lâu. Anh bật cười, rồi nói: “Em yên tâm, anh tuyệt đối không để em làm mất mặt Tổ quốc đâu.” <br> <br>“Anh có cách rồi hả?” Hai mắt Tố Diệp sáng ngời. <br> <br>Kỷ Đông Nham phì cười: “Anh không thể chịu thua Niên Bách Ngạn chứ hả? Lúc này mà anh hùng không cứu mỹ nhân, cả đời này em sẽ nói anh vô dụng mất.” <br> <br>Tố Diệp nói: “Đừng phí lời nữa! Mau nói xem anh nghĩ ra cách gì rồi!” <br> <br>“Em lại đây!” Kỷ Đông Nham nháy mắt với cô. <br> <br>Tố Diệp rầu rĩ: “Cụ lớn ơi! Con bị trói làm sao qua được?” <br> <br>Kỷ Đông Nham nhìn cô bằng ánh mắt ngốc nghếch, rồi chỉ cách cho cô: “Bò!” <br> <br>Tố Diệp chỉ hận không thể nhào tới cắn vào cổ anh: “Thế sao anh không bò?” <br> <br>“Được rồi, được rồi! Anh nhường em, bà cô ạ!” Kỷ Đông Nham không muốn lãng phí thời gian. Anh thật sự đã nhích từng chút một tới bên cạnh Tố Diệp. <br> <br>“Sau đó thì sao?” <br> <br>Kỷ Đông Nham cúi đầu nhìn vào nút thắt dây thừng: “Nhìn thấy chưa? Em nằm sấp xuống, cùng miệng cắn để tháo ra. Không phải cắn vào dây thừng, cắn vào nút thắt này.” <br> <br>Tố Diệp liếc nhìn. Nó nằm chình ình trên “chỗ đó” của anh. Cô sửng sốt nhìn anh: “Kỷ Đông Nham! Không phải chứ! Anh sốt sắng muốn chiếm lời từ em phải không?”