Quyển 14 - Chương 653: Chỉ còn cách đối mặt
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 14 - Chương 653: Chỉ còn cách đối mặt
<br><br>Quyển 14 - Chương 653: Chỉ còn cách đối mặt<br><br><br>Nỗi bi thương lớn nhất của đời người không phải bạn đã trải qua những thăng trầm lớn đến đâu, không phải bạn đã phải hứng chịu bao nhiêu lời châm chọc, mỉa mai, không phải khi bạn chịu đựng sự phản bội của bè bạn, càng không phải khi người ngoài lên án, đả kích bạn. Đau thương thật sự là khi nội tâm của bạn sụp đổ, là khi thế giới tinh thần của bạn hoàn toàn trở thành một nơi hoang vắng, cây cỏ không thể sinh sôi. <br> <br>“Sống không bằng chết”, bốn chữ này trước nay không dùng để miêu tả đời sống vật chất của bạn, mà nói lên đời sống tâm hồn. Khi một người hoàn toàn mất đi mục tiêu, hoàn toàn mất đi động lực để tiếp tục sống, đó mới gọi là “sống không bằng chết”. <br> <br>Mà cách để Tố Diệp trốn tránh thực tại chính là… ngủ say. <br> <br>Đây là một vấn đề ngay cả y học cũng khó giải thích. Dù không thương tích, không đau đớn, bệnh nhân vẫn tự lựa chọn cách ngủ một thời gian không tỉnh. Các chuyên gia trong lĩnh vực này hình dung đây là sự tổn thương tinh thần. Cho dù về mặt sinh lý có ý muốn thức tỉnh mãnh liệt nhưng vẫn phải xem ý chí của bản thân người bệnh. <br> <br>Con người có khả năng tự chữa trị. Khi phải chịu đả kích, não bộ của con người sẽ tự động xóa đi những ký ức có thể làm tổn thương tới bản thân. Hoặc khi một người ngã bệnh, giấc ngủ có khi lại là cách chữa trị tốt nhất. <br> <br>Sau khi trải qua chuyện tối hôm đó, Tố Diệp hôn mê tới tận bây giờ. Không phải cô không có phản ứng gì. Mí mắt cô vẫn động đậy, ngón tay cô thi thoảng cũng cựa nhẹ. Thậm chí như giờ phút này đây, khóe mắt cô còn chảy hai hàng nước mắt. <br> <br>Niên Bách Ngạn từ đầu tới cuối vẫn ngồi trước giường bệnh, quan sát cô từ lúc cô hôn mê bất tỉnh cho tới khi có một chút tri giác. Cho dù chỉ là một phản ứng rất nhỏ, anh cũng lập tức gọi bác sỹ tới. Ai ngờ nhìn xong bác sỹ vẫn lắc đầu, nói vô ích thôi. Bác sỹ luôn nghi ngờ rằng tế bào não của cô bị tổn thương. Vì trong một hoàn cảnh như vậy, tuy rằng không bị thương ngoài da nhưng trong quá trình tháo chạy khó tránh khỏi phải chứng kiến một số cảnh tượng khiếp đảm hoặc kịch liệt, thế nên giờ lâm vào tình trạng hôn mê bất tỉnh cũng là rất bình thường. <br> <br>Một loạt các công việc kiểm tra sau đó đều đã làm cả. Từ đầu tới chân không hề phát hiện ra bệnh trạng gì rõ rệt. <br> <br>Sau đó, Niên Bách Ngạn lại mời giáo sư Đinh tới. <br> <br>Kỷ Đông Nham cảm thấy vô cùng khó hiểu đối với việc làm của Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn không có nhiều thời gian giải thích với cậu ấy chuyện giáo sư Đinh từng làm với Tố Diệp. Sau khi tới bệnh viện quan sát Tố Diệp, giáo sư Đinh thở dài lắc đầu, nói rằng người bệnh sau khi phải chịu kinh hãi quá độ chắc chắn sẽ chọn cách ngủ say để bảo vệ các chức năng sinh lý. Đây là phản ứng bình thường của con người, đồng thời đây là khoảng thời gian để thế giới tâm hồn điều chỉnh và xây dựng lại. Khi nào cô có thể tỉnh lại thì phải xem tình trạng của chính bản thân cô. <br> <br>Niên Bách Ngạn đâu có phải người quen bị động chờ đợi? Anh gần như đã ép giáo sư Đinh phải nghĩ ra cách. Giáo sư Đinh tỏ ra khó xử, suy nghĩ rồi nói, ông không sợ Tố Diệp ngủ say, chỉ sợ cô đang tự thôi miên chính mình, lấy hình thức giấc mơ để trốn tránh hiện thực. <br> <br>Niên Bách Ngạn không hiểu ý trong câu nói này của ông ấy. <br> <br>Giáo sư Đinh giải thích một cách rõ ràng, dễ hiểu hơn: “Sở dĩ tư tưởng của con người phức tạp hoàn toàn được quyết định bởi cấu tạo phức tạp của não bộ. Não bộ của con người giống như một chiếc máy vô cùng tinh vi và thần bí, khiến các bác sỹ và các bác sỹ tâm lý đều gặp phải những vấn đề khó giải quyết. Yên nghỉ mà chúng ta hay nói, trong văn học ám chỉ một người đã chết, nhưng trong tâm lý học và sinh lý học mà nói, đây chính là trạng thái khi não bộ khống chế sinh lý. Nếu trong cuộc sống thực tại, con người ta phải trải qua một sự đả kích khốc liệt, hoàn toàn vượt qua phạm vi chịu đựng của sinh lý và tâm lý thì não bộ sẽ tự động chọn một số cách thức để tiến hành xóa bỏ nó, ví dụ như hôn mê bất tỉnh. Trải qua rất nhiều năm thử nghiệm lâm sàng, những người rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh không phải mất đi hoàn toàn ý thức. Ngược lại, ý thức của họ lại rất mạnh mẽ. Trong thế giới hôn mê của mình, họ cũng đang mơ, mơ các giấc mơ khác nhau, nhưng thực chất chúng đều mâu thuẫn với hiện thực. Nếu tiến hành phân tích thì những giấc mơ đó một mặt có thể báo hiệu khát vọng được thoát ly hiện thực của người bệnh, một mặt cũng có thể dự báo sự thức tỉnh tiềm thức của người bệnh. Cũng tức là, người trong trạng thái hôn mê bất tỉnh thì những giấc mơ sẽ rất mơ màng, rất dằn vặt. Cô ấy có muốn tỉnh lại hay không, có muốn giải thoát khỏi giấc mơ, quay về hiện thực hay không, thì phải xem xem cô ấy có muốn đối mặt với nỗi đau thảm khốc của mình hay không.” <br> <br>Niên Bách Ngạn càng nghe, hàng lông mày càng nhíu chặt. Rất lâu sau, anh mới khàn giọng hỏi: “Nếu cô ấy mãi không tỉnh lại thì sao?” <br> <br>Kỷ Đông Nham ngồi bên cạnh ngón tay cũng run lên, căng thẳng nhìn giáo sư Đinh. Giáo sư Đinh nhìn về phía Tố Diệp trên giường bệnh, khẽ nói: “Thì đó chính là hiện tượng sống thực vật trong y học.” <br> <br>“Không!” Kỷ Đông Nham bước lên, nhìn giáo sư Đinh và nói: “Xin ông hãy cố nghĩ cách giúp cô ấy. Cô ấy còn trẻ như vậy sao có thể thành người thực vật được?” <br> <br>Giáo sư Đinh không biết phải nói sao: “Tôi cũng rất muốn giúp cô ấy nhưng tôi thật sự lực bất tòng tâm.” <br> <br>Niên Bách Ngạn ngồi ở đầu giường, nhẹ nhàng kéo tay Tố Diệp lại. Bàn tay cô ấm áp, mềm mại, ngón tay mềm nhũn, không còn chút sức lực. Anh nắm chặt trong tay mình, nồng nàn tha thiết. Ánh mắt anh vẫn dừng lại trên gương mặt cô. Anh hạ thấp giọng nói: “Giáo sư Đinh! Cầu xin ông, hãy cố nghĩ cách đi!” <br> <br>Giáo sư Đinh suy nghĩ rất lâu mới nói: “Có lẽ Tư Thừa có cách. Nó có trình độ trong lĩnh vực nghiên cứu giấc mơ, hơn nữa lại còn là thầy hướng dẫn của Tiểu Diệp. Nghe nói lúc trước Tiểu Diệp từng tới tìm nó làm trị liệu thôi miên, chưa biết chừng nó sẽ có những quan điểm khác?” <br> <br>“Tìm anh ta?” Kỷ Đông Nham nhíu mày, có thể nhận ra cậu ấy có chút e ngại đối với Đinh Tư Thừa. <br> <br>Anh hơi bài xích, điều này bình thường thôi, vì anh biết Đinh Tư Thừa có ý với Tố Diệp. Đinh Tư Thừa là một nhà thôi miên, lại có một trình độ vô cùng cao trong ngành tâm lý học. Anh sợ Đinh Tư Thừa giở trò gì đó đối với Tố Diệp thì phải làm sao? Anh chẳng hiểu gì về tâm lý học, phạm vi tâm lý anh biết chẳng qua chỉ gói gọn trong những gì đọc trong tiểu thuyết hoặc xem trên phim ảnh. Thế nên điều anh có thể nghĩ tới là, chưa biết chừng Đinh Tư Thừa sẽ âm thầm sử dụng một thủ đoạn thôi miên nào đó khiến khi tỉnh lại Tố Diệp không nhận ra họ nữa. Tất cả đều có thể. <br> <br>Nhưng Niên Bách Ngạn thì đứng dậy, khẽ nói: “Tôi đi mời cậu ta tới.” <br> <br>Kỷ Đông Nham trợn tròn mắt, vội kéo anh sang một bên, thì thầm: “Cậu điên rồi à? Anh ta đối với Tố Diệp…” <br> <br>“Chỉ cần cô ấy có thể tỉnh lại.” Niên Bách Ngạn nói rành mạch từng chữ, ngắt lời Kỷ Đông Nham. <br> <br>Kỷ Đông Nham thấy ý anh đã quyết đành phải buông tay. <br> <br>Đinh Tư Thừa tới rất nhanh. Nhưng thực tế là Kỷ Đông Nham đã quá đề cao khả năng của Đinh Tư Thừa, hoặc cậu ấy rất không hiểu biết ngành tâm lý học. Sau khi nhìn thấy Tố Diệp trong tình trạng ấy, đặc biệt là khi thấy cô chảy nước mắt, anh ta cũng lắc đầu, nói câu đó: “Vô dụng thôi, tự bản thân cô ấy không muốn tỉnh lại.” <br> <br>Niên Bách Ngạn ngã ngồi xuống ghế, ngay cả tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến. <br> <br> Còn Kỷ Đông Nham thì sững người. Mấy giây sau cậu ấy mới nói với Đinh Tư Thừa: “Lẽ nào cậu không có một cách nào sao? Mấy kiểu như thôi miên dẫn dắt, hoặc là có thể đi vào tiềm thức của cô ấy, gọi cô ấy dậy chẳng hạn?” <br> <br>Đinh Tư Thừa nhìn cậu ấy bằng ánh mắt kỳ lạ rồi nói: “Cậu đang quay phim đấy à? Ai lại giỏi đến mức đi được vào thế giới tiềm thức của người đang hôn mê?” <br> <br>Kỷ Đông Nham nghẹn lời. <br> <br>Đinh Tư Thừa nói tiếp: “Đừng nói là giờ cô ấy đang hôn mê, kể cả là lúc cô ấy tỉnh táo, không được sự đồng ý của cô ấy, tôi cũng không thể tùy tiện áp dụng phương pháp thôi miên đối với cô ấy. Thứ nhất, đây là việc vi phạm nguyên tắc nghề nghiệp. Thứ hai, cưỡng chế sử dụng thuật thôi miên sẽ gây tác dụng ngược. Phương pháp thôi miên có hiệu quả hay không phải bắt nguồn từ sự hợp tác giữa bệnh nhân và nhà thôi miên. Cô ấy phải hoàn toàn tin tưởng nhà thôi miên mới được, nếu không cho dù nhà thôi miên có bản lĩnh lớn bằng trời cũng không thể bước vào thế giới tiềm thức của cô ấy được.” <br> <br>Nghe xong câu ấy, Kỷ Đông Nham có phần ngượng ngập. <br> <br>“Ngoài ra…” Đinh Tư Thừa nhìn về phía mọi người, sắc mặt nặng nề: “Sở dĩ cô ấy hôn mê bất tỉnh tôi nghĩ vì cô ấy đang né tránh hiện thực.” <br> <br>Niên Bách Ngạn im lặng không nói. <br> <br>Còn giáo sư Đinh thì nhíu mày suy tư. <br> <br>“Trước đây tôi đã từng thôi miên cho Tố Diệp một lần, phát hiện thật ra trong đầu cô ấy chứa một chiếc hộp Pandora, trong đó chắc chắn có một bí mật trọng đại. Mà cô ấy đang né tránh bí mật này. Nhưng tiềm thức của cô ấy sẽ không nói dối, luôn dùng giấc mơ để thức tỉnh cô ấy. Đây cũng là lý do bao năm qua cô ấy luôn bị ác mộng dày vò. Tôi cố gắng tháo gỡ bí mật trong đầu cô ấy nhưng lại phát hiện nó có một chiếc khóa mà tôi không vào được, tiềm thức của cô ấy cũng không thoát ra được. Ký ức của cô ấy từng bị người ta tái tạo, nhưng chiếc khóa này có lẽ là tự cô ấy thêm vào. Cô ấy là một bác sỹ tâm lý, còn là một nhà phân tích giấc mơ, thế nên cô ấy biết rất rõ phải dùng cách nào để bảo vệ bản thân mình, không để những ký ức trong tiềm thức làm mình tổn thương. Đương nhiên, không phải cô ấy cố tình làm vậy, mà đang vô thức bài xích và quên lãng. Bây giờ cô ấy hôn mê bất tỉnh, rất có thể đang tự xây dựng một thế giới khác trong giấc mơ của mình. Con người sau khi bị tổn thương sẽ tìm một nơi để trốn. Đây là điểm chung của thế giới sinh vật. Còn khi tinh thần con người bị tổn thương, giấc mơ là cách trị thương tốt nhất.” <br> <br>Giáo sư Đinh nghe xong cũng gật đầu tán đồng. <br> <br>Đinh Tư Thừa quay đầu nhìn Tố Diệp. Cô nằm trên giường, gương mặt nhợt nhạt, mái tóc đen tuyền xõa xuống vai. Bộ quần áo bệnh viện càng khiến cô tiều tụy một cách đáng sợ. <br> <br>Đau đớn lộ rõ trong ánh mắt anh ta, rất lâu sau anh ta mới thở dài nói: “Điều này chỉ có thể chứng tỏ cô ấy đã nhớ lại những gì không nên nhớ. Mà chuyện này nhất định đã khiến cô ấy không muốn sống nữa.” <br> <br>Giáo sư Đinh quay mặt đi, còn Niên Bách Ngạn thì giữ kín như bưng. <br> <br>Kỷ Đông Nham khó hiểu: “Chuyện gì không nên nhớ lại?” <br> <br>Đinh Tư Thừa không lên tiếng. Ngược lại Niên Bách Ngạn cất giọng khẽ khàng: “Có cách gì giúp cô ấy tỉnh lại không?” <br> <br>Kỷ Đông Nham nhìn Niên Bách Ngạn với vẻ nghi ngờ. Cả ánh mắt của Đinh Tư Thừa cũng thêm vài phần suy tư. Một lúc sau, anh ta mới nói: “Hết cách rồi! Chỉ còn cách chờ đợi. Nếu là người bình thường, cơ hội tỉnh lại sẽ cao hơn một chút. Nhưng Tố Diệp là người chuyên môn nghiên cứu giấc mơ, có lẽ khả năng xây dựng mộng tưởng sẽ cao hơn người bình thường, thế nên cô ấy sẽ tỉnh lại muộn hơn. Hai người có thể nói chuyện bên tai cô ấy. Tôi nghĩ cô ấy sẽ nghe được.” <br> <br>Đến cả Đinh Tư Thừa cũng hết cách. Sau khi anh ta đi, cả phòng bệnh chìm vào im lặng. <br> <br>Rất lâu sau, Niên Bách Ngạn mới lên tiếng, giọng nói đắng chát: “Giáo sư Đinh! Còn cách nào xoay chuyển không?” <br> <br>Câu nói này không đầu không cuối, ít nhất thì Kỷ Đông Nham không hiểu. Nhưng giáo sư Đinh thì rõ. Ông ta lắc đầu, thở dài: “Những thứ cần nhớ lại thì nhất định sẽ nhớ lại. Chỉ có thể chắc chắn đã có thứ gì động đến ký ức của cô ấy nên đã mở chiếc khóa sâu trong ký ức của cô ấy ra. Chúng ta phải đối mặt thôi!”