Quyển 14 - Chương 673: Người đàn ông tới từ thiên đường
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 14 - Chương 673: Người đàn ông tới từ thiên đường
<br><br>Quyển 14 - Chương 673: Người đàn ông tới từ thiên đường<br><br><br>Con người luôn thích tự cho là mình đúng, kỳ thực đó là bản tính đang tác oai tác quái. Trong vô vàn sinh vật trên đời này, được trở thành người chủ của địa cầu, con người càng ngày càng không biết sợ, luôn làm theo ý muốn của mình, đứng trên cao một cách nghiễm nhiên. Nhưng thực tế thì sao? Con người quên mất rằng tự nhiên vẫn còn sức mạnh trả thù, cũng quên mất sức mạnh đó lớn đến thế nào. <br> <br>Giống như bây giờ, khi họ đi vào biển rừng này mới thật sự ý thức được, con người chẳng qua cũng chỉ là một mắt xích trong chuỗi thức ăn của tự nhiên mà thôi. Bạn không hề đứng ở vị trí cao nhất trong chuỗi thức ăn. Vì khi đối mặt với tự nhiên bao la, sức mạnh của con người trở nên bé nhỏ đến đáng thương. Rất có thể bạn sẽ trở thành mắt xích cuối cùng. <br> <br>Cố Lâm đã trở thành món mồi để nhện đen no bụng. Một người trước đó còn sống sờ sờ mà lại bị rất nhiều những con nhện đen cực lớn ăn uống đã đời. Từ góc của Tố Diệp, có thể nhìn thấy rất rõ cảnh tượng chúng ăn thịt người. Loài người vẫn ăn thịt của các loài vật khác mà không lo sợ gì, vì ẩm thực, vì cái miệng này mà thu thập cơ quan của vô số các loại động vật, giết hại chúng bằng những cách tàn độc nhất nhưng chưa bao giờ cảm thấy tanh tưởi, khó chịu. Vậy mà bây giờ khi nhìn thấy nhện đen ăn từng miếng thịt của Cố Lâm bằng cách thức nguyên thủy nhất đã khiến Tố Diệp không thể chịu đựng nổi. <br> <br>Nhờ có Tố Diệp nhắc nhở, Phương Bội Lôi và Hà Minh lúc này mới nhìn rõ tình hình trước mặt. Trước đó họ chỉ nhìn thấy nhện, nhưng không ngờ chúng đang ăn thịt người. Khi Tố Diệp nói xong, Phương Bội Lôi cảm thấy quá ghê, chạy qua một bên nôn thốc nôn tháo. Sắc mặt của Hà Minh thì càng lúc càng trắng bệch lạ thường. Anh ta nhìn chằm chằm lũ nhện kia, rồi lại nhìn Tố Diệp, run rẩy cất lời: “Chúng ăn xong Cố Lâm, thì sẽ… ăn tới cô.” <br> <br>Tố Diệp cố gắng cử động cơ thể nhưng phát hiện cả tay lẫn chân càng bị quấn chặt hơn. Cô quay đầu nhìn sang bên cạnh. Một con nhện trong số đó đã nhìn về phía này. Cái cơ thể đen thùi lùi đó khiến người ta buồn nôn, kinh sợ. <br> <br>“Không được…” Hà Minh cố gắng khắc phục nỗi sợ hãi của mình, khàn giọng nói: “Bác sỹ Phương!” <br> <br>Phương Bội Lôi loạng choạng bước tới. <br> <br>“Chúng ta phải nghĩ cách cứu bác sỹ Tố!” <br> <br>Phương Bội Lôi căng thẳng nuốt nước bọt, gật đầu, rồi nói với Tố Diệp: “Ở đây tôi có dao!” <br> <br>Tố Diệp lắc đầu: “Không được đâu! Nguy hiểm lắm…” <br> <br>Nhưng họ không quan tâm được nhiều như thế. Chị ta rút dao ra. Hà Minh liều lĩnh, dè dặt bước lên. Ai ngờ anh ta vừa lại gần phạm vi của loài hoa nhật luân, thì tua của một đóa hoa đã thò ra. Phương Bội Lôi nhanh tay nhanh mắt kéo Hà Minh trở lại, mới tránh cho anh ta cũng bị quấn lên. <br> <br>“Thế này không được!” Hơi thở của Phương Bội Lôi trở nên gấp gáp. Sau khi quan sát xung quanh, chị ta tìm một cành cây rất dài, buộc con dao vào rìa cành cây rồi hướng về phía Tố Diệp. Nào ngờ, Tố Diệp còn chưa vươn tay ra kịp, nhưng bông hoa nhật luân xung quanh đã phát ra những tiếng động rồi bảy, tám tua quấn chặt lấy cành cây đó, cùng lôi lôi kéo kéo. Cành cây nằm ngang giữa Tố Diệp và Cố Lâm. Cả con dao cũng nhanh chóng bị túm rất chặt. <br> <br>Những bông nhật luân còn lại đang nhàn nhã đợi con mồi kế tiếp. <br> <br>Phương Bội Lôi thét lên một tiếng khiếp đảm. <br> <br>Tố Diệp rơi vào một sự tuyệt vọng tột độ. Cô lắc đầu nói với họ: “Hai người mau đi đi! Mặc kệ tôi!” <br> <br>“Không được!” Hà Minh vô cùng kiên quyết: “Cố Lâm đã chết rồi. Không ai trong ba chúng ta được xảy ra chuyện nữa.” <br> <br>“Hà Minh!” Tố Diệp sốt ruột: “Hai người hoàn toàn không thể lại gần. Xung quanh đây có rất nhiều xương, cả của người và động vật. Đây là chỗ chết. Chẳng ai biết trong này còn những nguy hiểm gì nữa! Ba lô của Cố Lâm còn rơi ở vị trí an toàn. Hai người mau cầm ba lô, nhanh rời khỏi đây đi. Sương lại sắp xuống rồi, mặt trời xuống núi sẽ càng nguy hiểm hơn. Không biết sẽ còn xuất hiện bao nhiêu con nhện đen nữa. Đi đi! Đi mau!” <br> <br>“Bác sỹ Tố…” <br> <br>“Lẽ nào hai người định ở lại để chết chung sao? Đi nhanh!” <br> <br>Phương Bội Lôi cuộn chặt tay lại, sắc mặt nhợt nhạt. <br> <br>“Phương Bội Lôi! Chẳng phải chị luôn muốn sống sót ra khỏi đây sao? Bây giờ đi vẫn còn kịp. Chị mà không kéo Hà Minh đi, chị không bao giờ có thể ra khỏi đây được nữa đâu!” Tố Diệp biết tình cảnh của mình đã không thể cứu vãn, cũng không thể kéo thêm hai người chờ chết chứ. <br> <br>Phương Bội Lôi hít sâu một hơi, run rẩy nói với Hà Minh: “Chúng ta đi…” <br> <br>Hà Minh quay đầu nhìn chị ta. <br> <br>“Tôi phải ra ngoài! Tôi không thể chết ở đây được!” Phương Bội Lôi gấp gáp nói. <br> <br>Hà Minh sững sờ. Phương Bội Lôi thì nhanh chóng cầm ba lô Cố Lâm làm rơi ở bên cạnh lên, đeo ba lô của Tố Diệp lên người mình, rồi đưa một chiếc ba lô cho Hà Minh, đỏ mắt nói: “Đi!” <br> <br>Hà Minh ngước mắt lên nhìn Tố Diệp. Tố Diệp gật đầu với anh ta, ra hiệu cho họ đi nhanh đi. <br> <br>Hai người họ rời đi rồi. Bóng cây dần dần che khuất bóng họ. <br> <br>Mặt trời sắp lặn. Cả rừng cây đỏ rực một màu máu, hệt như máu của Cố Lâm đã nhuộm đỏ cánh rừng vậy. <br> <br>Tố Diệp biết, chẳng bao lâu nữa, máu của mình cũng sẽ nhuộm đỏ nơi đây. <br> <br>Khi chúng ăn thịt Cố Lâm xong… <br> <br>Có lẽ, đợi tới lúc chúng tiêu hóa hết, chí ít cô vẫn còn một chút thời gian. <br> <br>Tố Diệp cảm thấy rất nhiều lúc mấy cuốn tiểu thuyết hay phim ảnh đều lừa người ta cả. Thật ra khoảnh khắc con người ta biết mình sắp chết sẽ rất sợ hãi, khao khát được sống sẽ giúp người ta phát huy mọi khả năng tiềm tàng. Nhưng biết rõ là sắp chết rồi, khi cả tuyệt vọng cũng rời xa khỏi cơ thể, thì người ta không sợ hãi nữa, ngược lại sẽ bình tĩnh chờ đợi giây phút này tới. <br> <br>Đám nhện kia, trong mắt cô, không còn đáng sợ như vậy nữa. <br> <br>Con người vì muốn no bụng, có hành động tàn nhẫn nào chưa từng làm? Cô chỉ không may mắn trở thành đối tượng báo thù mà thôi. Tiếp theo đây, cô sẽ phải chịu đựng nỗi đau khi cơ thể bị gặm nhấm. <br> <br>Ông trời vẫn thương cô đấy chứ, ít nhất còn cho cô thời gian chuẩn bị. <br> <br>Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều người hiện lên trong đầu cô: Bố mẹ, cậu mợ, Tố Khải, Lâm Yêu Yêu… Còn cả người đàn ông khiến cô đau đớn, khiến cô yêu thương kia. <br> <br>Niên Bách Ngạn… <br> <br>Thật không ngờ lần chia ly này lại phải hẹn kiếp sau. <br> <br>Nếu thật sự có kiếp sau, giống như trong ký ức của Dương Nguyệt, liệu cô còn tìm được Niên Bách Ngạn không? Cho dù có tìm được anh, liệu anh còn nhớ cô không? Biết đâu anh cũng giống như Kỷ Đông Nham, chẳng còn nhớ gì nữa cả. Hoặc biết đâu, ở kiếp sau khi cô tìm ra anh, anh đã có vợ có con, người con gái có vị trí quan trọng nhất trong lòng anh đã không còn là cô nữa… <br> <br>Nếu là như vậy, thì phải làm sao đây? <br> <br>Cô những tưởng mình sẽ thoải mái quên đi tất cả, ở nơi Tây Tạng xa xôi này sẽ chôn sâu tình cảm này xuống tận đáy lòng, chí ít cũng để nó lặng lẽ ngủ yên. Nhưng khoảng thời gian này, cô lại nhớ anh đến phát điên, dù đang bận rộn hay lúc được rảnh rỗi. <br> <br>Ngay cả giờ phút này đây, trong đầu óc cô cũng chỉ toàn là hình ảnh Niên Bách Ngạn. <br> <br>Cô nhớ lại rất nhiều chuyện. <br> <br>Ký ức trong đầu cô bây giờ lại rõ nét lạ thường. <br> <br>Con ngõ dài đó, cô đã từng qua, anh cũng đã từng qua. Thì ra ông trời đã ban cho họ một duyên phận như vậy, để cô gặp được anh vào lúc cô cô độc nhất. <br> <br>Anh nắm tay cô đi qua con ngõ dài, nói với cô rằng: Đừng sợ, có anh đây! Anh còn nói với cô: Anh sẽ đợi em lớn, em lớn lên rồi sẽ làm bạn gái của anh… <br> <br>Những chiếc đèn lồng đỏ đung đưa trong trấn cổ, giấy vàng bay đầy trời. Cô và anh ngoắc tay hứa hẹn lớn lên sẽ gặp lại nhau. <br> <br>Thời gian trôi đi, cô đã trưởng thành, học tập ở một phương trời xa xôi. Còn anh trở thành một thương nhân kinh doanh đá quý thành đạt. Cô và anh cứ như đã được trời cao an bài tỉ mỉ. Vòng qua vòng lại, họ lại gặp nhau. <br> <br>Nghe tới đây, Tố Diệp bỗng cười. Ánh tịch dương nhạt nhòa phản chiếu lên gương mặt cô. Nụ cười trên môi cô nhẹ nhàng và yên bình. <br> <br>Cuối cùng cô cũng ra, tại sao lần đầu tiên ở quán bar khi gặp Niên Bách Ngạn, cô lại thấy quen thuộc đến thế. Giống như một người cô chờ đợi đã lâu lắm, lâu lắm rồi cuối cùng cũng xuất hiện vậy. Thì ra lúc nhỏ họ từng gặp mặt, còn từng ước hẹn. Thế nên cô mới thân thiết với anh như vậy, mới ngã vào lòng anh, mới thoải mái khóc trước mặt anh. <br> <br>Đoạn đường này, đã có không biết bao lần chia ly rồi tái hợp, không biết bao nhiêu khó khăn trắc trở nhưng chỉ khiến cho tình yêu của cô dành cho anh mỗi ngày một sâu đậm. Cho dù ở tận Tây Tạng, cho dù không liên lạc bao lâu, một vị trí nào đó trong trái tim cô vẫn luôn cất giấu bóng hình anh. <br> <br>Cô không hiểu mục đích của trời cao khi để họ gặp nhau. Là để yêu thương hay để xa cách? Cô hiểu cảnh ngộ của mình, nhớ lại trải nghiệm tuy ngắn ngủi và đầy đau khổ lúc nhỏ, cô không học được cách đối mặt nên chỉ còn trốn chạy. <br> <br>Nhưng bây giờ đây, khi đối mặt với cái chết, cô mới hiểu rõ. Có thể cùng người mình yêu sống trọn cuộc đời đó mới là chuyện hạnh phúc nhất. <br> <br>Nhưng mà bây giờ cũng tốt, chí ít cũng không để Niên Bách Ngạn tận mắt chứng kiến khoảnh khắc cô ra đi. <br> <br>Thực ra cô là người thích chưng diện. Nếu thật sự cô phải chết thế này, vậy thì cô chỉ mong ông trời buông rèm xuống, đừng để bên ngoài tìm được xác của cô, cứ để cô vĩnh viễn nhắm mắt nơi biển rừng này. Cô không thể tưởng tượng được khi Niên Bách Ngạn nhìn thấy bộ dáng thảm khốc của cô khi bị nhện ăn thịt. Cho dù phải chết, cô cũng muốn lưu lại hình ảnh đẹp nhất trong lòng anh. <br> <br>Cô hơi hối hận rồi. <br> <br>Nếu để cô chết ngay bây giờ, cô sẽ nuối tiếc. Vì cô còn một câu chưa nói với Niên Bách Ngạn. <br> <br>Cô muốn nói với anh rằng: Em yêu anh. Nếu có kiếp sau, anh nhất định phải nhớ cô bé đã ngoắc tay với anh trong con ngõ dài… <br> <br>Cô không còn cơ hội nói câu này nữa rồi. Cũng giống như cô không còn cơ hội được tận tai nghe thấy Niên Bách Ngạn nói với cô rằng: Anh yêu em! <br> <br>Ba chữ này quý giá như vậy, nhưng giờ nào phút nào cô cũng chờ đợi. <br> <br>Ai nói phụ nữ không tham những thứ phù phiếm? Chỉ vì cô quá tham lam lời hứa của anh mà thôi. <br> <br>Cành cây của hoa nhật luân khẽ lắc lư một cái. <br> <br>Trái tim Tố Diệp cũng theo đó run lên. <br> <br>Cô quay đầu lại, dường như có thể nghe thấy tiếng xương cổ kêu răng rắc. <br> <br>Một con nhện đen đã từ từ bò về phía này. Nó dừng lại bên cạnh con dao, như đang nghiên cứu một món ăn mới. Ở khoảng cách này, Tố Diệp có thể nhìn rõ chân của nó, còn cả kim độc đáng sợ. <br> <br>Hoàng hôn đã buông xuống. <br> <br>Bóng tối sắp nuốt chửng cả biển rừng. <br> <br>Ánh sáng trong mắt Tố Diệp cũng dần dần tắt lịm, như một vệt tàn biến mất trên dải Ngân Hà, ảm đạm u tối. Cô đang yên lặng chờ đợi, đợi cái chết đến với mình. <br> <br>Nhưng trước mắt bỗng xuất hiện một cảnh tượng rất đẹp. <br> <br>Trong phường thêu đó, cô ngồi dưới gốc cây tuyết cầu. Một đóa hoa trắng như tuyết rơi vào lòng cô, tỏa lan hương hoa dìu dịu. Khi cánh hoa tung bay, Niên Bách Ngạn đứng gần đó đang nghiêm túc thảo luận mẫu thêu với ông chủ. Gương mặt anh tuấn tú đến mê người. Bờ môi mỏng hơi rướn lên một độ cong khiến cô say đắm. Có cánh hoa rớt xuống tóc anh, rồi rụng xuống bả vai rộng dài của anh. <br> <br>Cảnh đó đẹp đến nỗi cô không thể nào quên. <br> <br>Tố Diệp khẽ cười. Tia sáng trong mắt đã có tiêu cự, trái tim cũng ấm áp. <br> <br>Một khoảnh khắc trước khi chết vẫn còn có những ký ức đẹp bầu bạn đã quá mãn nguyện rồi. <br> <br>Nhện đen từ bỏ con dao đó, cuối cùng cũng hướng về phía này. Nó bò từng bước một tới. Tố Diệp không còn sợ nữa, toàn bộ lỗ chân lông trên người cũng thả lỏng. Cô nhìn thấy không chỉ một con mà xung quanh còn ba con khác, đều đang bò về phía này. <br> <br>Cô biết, cô sắp trở thành bữa ăn của chúng. <br> <br>Cô nhẹ nhàng nhắm mặt lại, trong tim thầm gọi cái tên ấy hết lần này tới lần khác. <br> <br>Bách Ngạn… <br> <br>Bách Ngạn… <br> <br>Cái tên này đẹp đến nỗi khiến cô quên hết tất cả, quên cả đau đớn, đúng không? <br> <br>Dường như cô có thể ngửi thấy mùi xác chết thối rữa trên người lũ nhện, cũng như ngửi thấy bước chân của cái chết đang đến gần. Hoa nhật luân rung lắc dữ dội. Là trọng lượng của chúng khi tới gần, còn cả cái giá lạnh sau khi mặt trời khuất dạng. <br> <br>Tố Diệp bình thản chờ đợi… <br> <br>Bỗng, có một âm thanh vang dội ập tới. <br> <br>Xủng xoảng, vừa nghe đã biết là tiếng do con người phát ra. <br> <br>Tố Diệp bất ngờ mở mắt ra. Con nhện đen bên cạnh cô cũng dừng bước, hình như đã bị tiếng động này quấy nhiễu. <br> <br>Ngay sau đó, cô thấy Hà Minh và Phương Bội Lôi xông tới, trong tay cầm một đống không biết là thứ gì. Khoảng cách hơi xa, Tố Diệp không nhìn rõ. Cô chỉ thấy hai con người đã bỏ đi giờ quay lại, vừa kích động vừa lo lắng. <br> <br>“Ấy! Tôi nhớ mình từng đọc trong sách, mấy con nhện đen này sợ nhất là nhiệt độ cực nóng, nhất là chúng lại càng ghét mùi cỏ ngải. Bác sỹ Tố! Cô gắng gượng nhé. Chúng tôi tìm được cỏ ngải rồi, lúc hun chúng, có thể cô cũng phải chịu đựng.” Hà Minh phấn khích giơ đám cỏ ngải trong tay lên, hướng về phía Tố Diệp. <br> <br>Lúc này Tố Diệp mới nhìn rõ. Cô kinh ngạc, họ còn biết cả cỏ ngải. <br> <br>“Chúng ta suy nghĩ rồi. Cô có kinh nghiệm sống ngoài trời phong phú. Cô mà chết, chúng tôi cũng chẳng ra ngoài được. Cô đừng có tưởng là tôi quay về vì cô đâu. Thực ra là vì chúng tôi thôi.” Phương Bội Lôi vẫn nói với vẻ hậm hực, nhưng động tác thì cực kỳ nhanh nhẹn. Chị ta quấn cỏ ngải lên cành cây, định sẽ hun đám nhện ở xa kia. <br> <br>Tuy thế nhưng trong lòng chị ta thì đang cảm tạ trời đất. Chị ta hơi sợ hãi, sợ khi họ quay lại Tố Diệp đã bị lũ nhện ăn thịt rồi. <br> <br>Cổ họng Tố Diệp chợt nghẹn lại. Một người vốn dĩ đã sắp chết rồi, giờ bỗng nhiên có cơ hội sống sót, đương nhiên sẽ khao khát được sống. Cô nói với họ: “Hai người cố gắng chọn cành cây dài một chút. Tua rua của hoa nhật luân sợ cháy. Dùng lửa để đốt hoa, hun nhện. Nhưng nhớ là đừng tới gần.” <br> <br>“Cô lắm yêu cầu thật đấy!” Phương Bội Lôi tuy vẫn lẩm bẩm nhưng đang làm theo. <br> <br>Mùi cỏ ngải đốt lên rất nồng. Phương Bội Lôi và Hà Minh đã chuẩn bị không ít cỏ ngải. Họ phân công hợp tác. Hà Minh dùng cỏ ngải hun lũ nhện. Phương Bội Lôi nhanh chóng quấn ngải thảo. Nhưng họ sợ hết cỏ ngải, lũ nhện sẽ càng công kích dữ dội, thế nên Phương Bội Lôi lại xung phong đi hái cỏ ngải. <br> <br>Lũ nhện quả thực rất sợ thứ mùi cháy nồng này. Chúng không dám tiến lên, nhưng cũng không rời đi. Chúng đang đợi cho cỏ ngải cháy hết sẽ tấn công cả đàn. <br> <br>Tố Diệp quay đầu nhìn. Hay rồi, phải tới hai mươi mấy con nhện đen xì. Một khi không còn cỏ ngải nữa, cô có thể bị ngốn trong phút chốc. <br> <br>“Này! Hai người đã nghĩ tới hậu quả khi quay lại chưa đấy?” Tố Diệp vẫn bị treo lơ lửng trên không trung. Quá lâu không được chạm đất, cô cảm thấy đôi chân chẳng còn cảm giác nữa. <br> <br>Hà Minh khuơ khuơ cành cây trong tay, rồi lại đuổi được một con nhện đang lén lút tấn công, nhìn Tố Diệp như nhìn tế phẩm, rồi nói: “Bây giờ chúng ta như kiến bò trên một sợi dây rồi. Đừng nói là cô, bây giờ e là lũ nhện này đã nhằm cả vào tôi và Phương Bội Lôi rồi. Thế nên có hối hận cũng đã muộn.” <br> <br>Mới đó Phương Bội Lôi đã đeo một ba lô về, bên trong chất đầy cỏ ngải. Ống quần chị ta đã bị cành cây làm cho xước xát, cánh tay cũng chảy máu, có thể nhận ra nơi hái cỏ ngải rất khó khăn. <br> <br>“Chỗ cỏ ngải này đủ để cầm cự một đêm rồi. Chúng ta phải nghĩ cách thoát thân mới được.” <br> <br>Hà Minh suy nghĩ rồi nhìn Tố Diệp: “Hay là chúng ta dùng một mồi lửa, đốt hết chỗ này đi.” <br> <br>Tố Diệp giật nảy mình: “Anh định hại chết tôi à? Anh mà châm lửa đúng là sẽ đốt cháy hoa nhật luân, nhưng đám nhện thì sẽ bỏ chạy tán loạn, chưa biết chừng còn nhào tới cắn, lúc đó thì chúng ta chết chắc.” <br> <br>Phương Bội Lôi ngẩng đầu nhìn cô, giận dữ nói: “Tôi còn tưởng cô là Lưu Hồ Lan* không sợ chết cơ. Ban ngày còn hiên ngang lẫm liệt thế cơ mà, giờ sợ rồi sao?” <br> <br>*Lưu Hồ Lan là người thôn Vân Chu Tây (nay là thôn Lưu Hồ Lan), huyện Văn Thủy, tỉnh Sơn Tây, một nữ chiến sỹ cách mạng đã từng bị sát hại trong nội chiến Quốc Cộng. Sau khi cô hy sinh, Đảng Cộng sản Trung Quốc truy tìm thân phận các đảng viên, Mao Trạch Đông đã từng đích thân đề từ cho cô dòng chữ: Sống vĩ đại, chết vinh quang. <br> <br>“Phải rồi, phải rồi. Hai người quay lại rồi, tôi còn giả vờ lại sứ giả chính nghĩa làm gì chứ? Đương nhiên phải nghĩ cách mà thoát chết rồi.” Tố Diệp hiếm khi lại có sức đấu võ mồm với chị ta: “Trừ phi bây giờ trong tay hai người có lượng nước hoặc lửa có thể nhanh chóng đuổi hết lũ nhện đi, nếu không chắc chắn chúng sẽ trả thù.” <br> <br>Phương Bội Lôi và Hà Minh từ bỏ cách này. Họ đều không phải nhân viên phòng cháy chữa cháy, trên người làm gì có thiết bị tiên tiến? <br> <br>Lại có một con nhện định công kích. Phương Bội Lôi tinh mắt nhìn thấy. Chị ta vớ lấy cành cây cỏ ngải trong tay Hà Minh di chuyển sang một bên. Mùi khói nồng bay tới. Con nhện kia nhanh chóng lùi lại. <br> <br>Nhưng đồng thời lúc này, họ nghe thấy tiếng Tố Diệp ho khan kịch liệt. <br> <br>“Tôi nói này, Phương Bội Lôi! Có phải chị định làm tôi sặc khói mà chết không hả… Khụ khụ…” <br> <br>Phương Bội Lôi vội vàng cầm lấy cỏ ngải. Sau khi hết khói, chị ta thấy gương mặt Tố Diệp đã bị hun đen nhẻm. Phương Bội Lôi không nhịn được phải phì cười. <br> <br>Tố Diệp nhìn chị ta đầy cảnh giác: “Cái gì vậy?” <br> <br>“À… không có gì!” Phương Bội Lôi cố nhịn cười. <br> <br>Tố Diệp nhìn sang Hà Minh: “Mặt tôi có phải bị hun đen rồi không?” <br> <br>Hà Minh cũng phải cố hết sức để nhịn cười, xua tay nói: “Không sao, không sao! Cô đừng nghĩ linh tinh!” <br> <br>Nhưng Tố Diệp không tin. Cô gào lên: “Phương Bội Lôi! Chị cố tình trả thù tôi phải không?” <br> <br>“Trời đất làm chứng, tôi thật sự không cố ý mà.” Phương Bội Lôi thề thốt. <br> <br>Tố Diệp nhìn chị ta với vẻ nghi hoặc. <br> <br>Cứ như vậy, cả một buổi tối, không ai trong hai người họ dám chợp mắt. Cỏ ngải không ngừng được thêm vào. Có con nhện đen bị hun phải chạy xa. Chỉ còn lấy chú ngoan cố, vẫn còn nhìn chằm chằm con mồi không rời. <br> <br>Đêm dài đằng đẵng, con người cũng có lúc mệt mỏi. Để khỏi buồn ngủ, ba người họ bắt đầu kể lại những chuyện trước kia. Chuyện công việc, chuyện học hành. Ba người họ, thường ngày ở Liêm Chúng chẳng ai ưa ai, cho dù có gặp mặt cũng chỉ gật đầu lấy lệ, đến chào hỏi còn lười. Vậy mà tại đây, họ lại kể bao chuyện trên trời dưới đất. <br> <br>Ban đầu Phương Bội Lôi kể chuyện hồi còn đi học chị ta nổi trội đến mức nào, sau đó lại nói mình đã vượt qua rất nhiều đối thủ, trổ hết tài năng mới vào được Liêm Chúng, rồi lại nói tới chuyện sau khi “lính nhảy dù” Tố Diệp tới, chị ta phải chịu bao ấm ức. <br> <br>Tố Diệp nói nói cười cười cùng họ, nhưng cười mãi cười mãi cô bỗng bật khóc. <br> <br>Trước ranh giới sinh tử, những khoảnh khắc thế này thật khiến người ta xúc động. <br> <br>Thấy cô khóc, Phương Bội Lôi cũng không kìm được nước mắt. Khóe mắt Hà Minh cũng đỏ ửng. Sau đó anh ta nắm chặt tay lại nói: “Chúng ta không ai được bỏ cuộc, nhất định không được bỏ cuộc!” <br> <br>Cứ như vậy, họ cổ vũ nhau thức tới bình minh. <br> <br>Khi ánh nắng đầu tiên của ngày mới chiếu vào biển rừng, lá cây đều được nhuộm vàng, như những thỏi vàng đung đưa trước mắt. <br> <br>Số cỏ ngải đã đốt hết quá nửa, Hà Minh và Phương Bội Lôi cũng mệt mỏi lắm rồi. <br> <br>“Thôi! Hai người cứ mặc kệ tôi đi.” Tố Diệp thấy lại có một đám nhện bò đến, cảm thấy tuyệt vọng. <br> <br>Phương Bội Lôi nhổ nước bọt: “Nói mấy lời lãng phí đó làm gì? Mặc kệ cô chúng tôi ra ngoài được sao? Lẽ nào cửa ở trước mắt kia à? Cô chỉ có chút kiên nhẫn thế thôi sao? Chúng tôi còn chưa bỏ cuộc, cô đã từ bỏ trước rồi.” <br> <br>“Vốn dĩ không còn nhiều thức ăn nữa.” Tố Diệp nghẹn ngào nói. <br> <br>“Mặc kệ nhiều hay ít. Đói quá thì nướng nhện lên ăn!” Phương Bội Lôi hung dữ nói. <br> <br>Hà Minh mệt mỏi gật đầu: “Đúng đấy! Còn có rắn độc nữa. Tôi không tin nướng chín rồi vẫn còn độc.” <br> <br>Đôi mắt Tố Diệp long lanh nước. Cô vừa khóc vừa cười. <br> <br>“Không ngờ ba kẻ oan gia chúng ta lại cùng chết ở đây.” <br> <br>Phương Bội Lôi trừng mắt lườm cô: “Thế nên cô phải gắng gượng. Đừng có bỏ cuộc nhanh như vậy. Tôi làm oan gia với cô còn chưa đủ đâu.” <br> <br>“Kịp ư? Mọi người nhìn xem!” Tố Diệp nhìn về phía bên trái. <br> <br>Phương Bội Lôi và Hà Minh cũng nhìn qua. Một con nhện đen xì đang đợi sẵn. <br> <br>“Tôi liều mạng với nó!” Phương Bội Lôi phẫn nộ. Sau khi đã hết sợ hãi thì tức giận sẽ ngự trị. Chị ta vớ lấy nắm cỏ ngải, ra sức huơ về phía nó. <br> <br>Tố Diệp từ trên cao nhìn xuống Phương Bội Lôi, nhớ lại bao nhiêu chuyện với chị ta trước đây, đôi mắt chợt đỏ ửng. Cô biết một khi chỗ cỏ ngải này được đốt hết, thứ chờ đợi họ chỉ có cái chết. Còn Phương Bội Lôi thì đã phát điên rồi, há chẳng phải là sự tranh đấu cuối cùng cho sinh mạng? <br> <br>Đúng lúc ấy, Hà Minh bất ngờ hét lên một tiếng: “Mọi người nghe xem. Hình như có tiếng máy bay trực thăng!” <br> <br>Máy bay trực thăng? <br> <br>Sao ở đây lại có máy bay trực thăng? <br> <br>Cả Tố Diệp và Phương Bội Lôi đều sửng sốt, dỏng tai lên nghe. Quả nhiên là có tiếng chân vịt cực lớn, càng lúc càng gần. Tim Tố Diệp suýt nữa thì nhảy vọt ra ngoài. Hà Minh ngay lập tức hét lên trời: “Cứu với! Ở đây có người!” <br> <br>Phương Bội Lôi cũng lập tức hoàn hồn lại. Chị ta cũng ra sức gào, đồng thời còn quay tít mớ cỏ ngải trong tay. <br> <br>Tố Diệp rất muốn hét lên nhưng cổ họng như bị bít chặt, không hét lên được câu nào. <br> <br>Chẳng mấy chốc, cô nhìn thấy bóng máy bay trực thăng. Đám cành cây bị chân vịt của máy bay trực thăng thổi cho dạt sang hai bên như sóng biển. Tố Diệp ngẩng đầu lên. Cô nhìn thấy một chiếc máy bay trực thăng, sau đó là hai chiếc, ba chiếc… <br> <br>Họ được cứu rồi! <br> <br>Trực thăng xoay tròn trên cao. Đám nhện xung quanh dường như ngửi thấy mùi nguy hiểm, ồ ạt bỏ đi. Chẳng mấy chốc, có một chiếc trực thăng áp sát một khu vực trống quanh đó. Các máy bay khác cũng thả thang mây xuống. Từ trên đó có rất nhiều nhân viên mặc quần áo chống độc nhảy xuống. <br> <br>“Diệp Diệp!” <br> <br>Giọng nói quen thuộc ấy khiến Tố Diệp giật mình. <br> <br>Cô nhìn kỹ lại. Trong bóng nắng, Niên Bách Ngạn xông tới. Anh bước xuống từ chiếc trực thăng áp sát đó, tựa như đến từ thiên đường…