Quyển 14 - Chương 699: Sợ chết là bản tính của con người
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 14 - Chương 699: Sợ chết là bản tính của con người
<br><br>Quyển 14 - Chương 699: Sợ chết là bản tính của con người<br><br><br>Ngày hôm sau. <br> <br>Màn đêm đè lên bóng tịch dương cuối cùng để xuất hiện, nghiền nát chút ấm áp sau cuối của ngày dài, giá lạnh cứ thế ập tới. Đêm đông năm nay cực kỳ lạnh. Khi sắp tới năm mới, có một cảm giác điên rồ triệt để. <br> <br>Mười hai giờ đúng, Niên Bách Ngạn đã lái xe tới địa điểm Vincent chỉ định. Nó nằm ở Diên Khánh, vùng ngoại ô cách xa Bắc Kinh, một vùng núi sâu tầm thường nhất. Chưa nói tới chuyện mùa này không có ai tới đây, cho dù là mùa hè nóng nực, nơi này cũng rất hiếm dân cư. <br> <br>Xe đi tới sườn núi thì không cho đi nữa. Có ba người đàn ông mặc đồ đen chặn đường anh lại, tỏ ý rằng anh chỉ có thể lái xe tới đây. Niên Bách Ngạn tắt máy, xuống xe. <br> <br>Dẫn dầu là một kẻ mang dòng máu lai với đôi mắt xanh, cơ bắp cuồn cuộn, thân thể tráng kiện. Niên Bách Ngạn biết hắn. Gã là Barrow, một tên vệ sỹ trước nay vẫn luôn ở bên cạnh Vincent. Gã này rất giỏi võ, xuất thân là một lính đánh thuê, nghe nói còn từng sống một mình trong đàn sói gần nửa năm trời. Thường ngày gã là người kiệm lời, im lìm như một cái bóng, sẽ khiến người ta xem nhẹ sự tồn tại của gã. Nhưng chỉ cần Vincent gặp nguy hiểm, gã sẽ xông lên. <br> <br>Barrow cũng quen Niên Bách Ngạn. Sau khi thấy anh xuống xe, gã bước tới, nói cực kỳ ngắn gọn: “Anh Niên! Mạo phạm rồi!” <br> <br>Niên Bách Ngạn biết bọn chúng phải lục soát người, bèn dang rộng hai người ra. Hai tên đi lên, bắt đầu lục soát những vũ khí nguy hiểm anh có thể mang theo người. Thấy không lục soát ra được thứ gì, bọn chúng bèn gật đầu với Barrow. <br> <br>Barrow giơ tay ra: “Mời!” <br> <br>Niên Bách Ngạn ngước mắt lên nhìn xung quanh. <br> <br>Giờ này, sương mù đang dày đặc, rặng núi xa hơn một chút đã không còn nhìn thấy được nữa. Anh nhẹ nhàng hít thở, bầu không khí lạnh lẽo tràn vào phổi. Đây là vùng núi, nhiệt độ thấp hơn trung tâm thành phố rất nhiều. <br> <br>Niên Bách Ngạn mặc một chiếc áo dạ lông cừu màu đen. Chất liệu cao cấp là thế cũng không thể chống chọi nổi trước sự xâm nhập của cái giá lạnh đêm đông này. Vậy mà hai tên thuộc hạ đi trước dẫn đường và đi theo sau lưng anh đều mặc rất ít. Những đường nét trên bắp thịt rắn rỏi rõ ràng, dễ thấy, có thể nhận ra đều là những kẻ học võ. <br> <br>Từ sự việc bị theo dõi ở Nam Phi cho tới lần trước Tố Diệp suýt mất mạng trong tay Nguyễn Tuyết Cầm, có thể thấy tất cả các tay lính đánh thuê đều là người của Vincent. Hắn có những giao dịch ma túy, nuôi một đám lính đánh thuê cũng là chuyện bình thường. <br> <br>Mà cái lợi của đám lính đánh thuê này chính là về cơ bản đều không có khả năng phản pháo trở lại. Trong từ điển của chúng không có sự phân biệt giữa chính nghĩa và gian tà, không có chuyện làm theo kỷ cương pháp luật. Bọn chúng chỉ nghe lệnh trực tiếp của người bỏ tiền ra, cũng tức là chủ nhân thuê chúng. Bất luận người chủ đó là người tốt hay một kẻ phạm pháp, chỉ cần bỏ được tiền là chúng sẽ xông pha biển lửa. <br> <br>Phía trước có hai căn nhà gỗ, có lẽ đã bị bỏ hoang rất lâu rồi. Nhìn kết cấu kiến trúc thì đã là kiểu cổ rồi. Một trong hai căn tối om, căn còn lại thì sáng đèn. Bóng đèn nhỏ xíu trước cửa phát ra thứ ánh sáng chói mắt, ít nhiều làm mềm đi sự bao phủ của sương khói. Nhờ đó, Niên Bách Ngạn có thể nhìn rõ mấy tên lính đánh thuê đang ẩn nấp xung quanh, cầm trong tay nào súng bắn tia hồng ngoại, súng giảm thanh. <br> <br>Niên Bách Ngạn bình thản thu ánh mắt lại. Đi tới trước cửa, Barrow ra hiệu cho anh đợi ở đó, còn mình đi vào trước. Chẳng mấy chốc, gã đã lại trở ra, mở cửa phòng rồi làm động tác mời. <br> <br>Niên Bách Ngạn cuộn chặt tay rồi lại buông ra, bước vào trong. <br> <br>Ánh đèn trong phòng càng sáng hơn, những tia sáng lấp đầy cả không gian nhỏ còn chưa tới 40 mét vuông. Niên Bách Ngạn vừa vào phòng đã nhìn thấy Tố Diệp đang bị trói trên ghế. Cô bị bịt chặt hai mắt, buộc băng trên cánh tay. Có lẽ cô đã bị thương nhưng vết thương hình như không nặng lắm. <br> <br>Khi anh vẫn còn định tiến lên thì Barrow giơ tay chặn đường anh, cấm anh không được đi tiếp. <br> <br>Vincent đang ngồi ở một vị trí cách anh không xa, trên một chiếc sofa cũ kỹ. Ghế sofa cũng đã được lau lọt sạch sẽ. Chỉ có điều căn phòng này không có hệ thống sưởi ấm, hắn ta bắt buộc phải mặc một bộ quần áo rất dày mới có thể giữ ấm, vì thế mà bớt đi nhiều cái tao nhã của ngày thường. Hắn ngồi đó, căng phồng như một chiếc bánh ú. <br> <br>Bên cạnh Vincent còn có một người nữa, gầy gầy nhỏ nhỏ, chính là tay luật sư họ Cố. <br> <br>Niên Bách Ngạn cười thầm trong bụng: Suy nghĩ chu toàn đấy chứ! <br> <br>Sau khi nhìn thấy Niên Bách Ngạn, Vincent tấm tắc cười: “Niên Bách Ngạn! Mày với bố mày quả là giống nhau như đúc. Lúc nào cũng giữ cái thái độ bình thản, kể cả trong bụng đang sợ bằng chết. Có lúc tao thật sự muốn nhìn thấy dáng vẻ như chó mất chủ của mày. Tao nghĩ nhất định là rất hay ho!” <br> <br>Tố Diệp bị trói đã nhận ra bước chân của Niên Bách Ngạn từ lâu. Nó vẫn vững vàng, mạnh mẽ và khiến lòng cô an tâm như mọi khi. Nhưng vừa an tâm, cô lại vừa tức giận, rồi oán trách. Tại sao anh lại tới? Anh không nên tới đây. <br> <br>“Thả vợ tôi ra! Tất cả các điều kiện đều dễ dàng chấp nhận.” Ở đây rất lạnh, Niên Bách Ngạn lại thấy Tố Diệp mặc không nhiều. Lúc đó cô đang ngồi trong xe thì bị bọn chúng đưa đi, áo khoác còn vứt lại. Anh sợ cô không chịu nổi, muốn đánh nhanh thắng nhanh. <br> <br>“Niên Bách Ngạn! Ai bảo anh tới lo cho em! Anh đi mau!” Tố Diệp lo lắng. Cái gì mà tất cả các điều kiện đều dễ chấp nhận chứ? Người ta bảo anh chết anh cũng chết sao? Tuy rằng cô bị bịt mắt nhưng nghe tiếng bước chân đi qua đi lại cả ngày cũng không khó phát hiện ra ở đây có lẽ đã có không ít tay chân của Vincent mai phục. Niên Bách Ngạn thì đơn thương độc mã tới đây, không có trợ thủ, không có cảnh sát hỗ trợ. Như thế chẳng phải là chờ chết sao? <br> <br>“Diệp Diệp! Không cần nói nhiều!” Niên Bách Ngạn nhìn về phía Tố Diệp, trái tim thắt lại đau đớn. Anh rất muốn tiến lên ôm cô vào lòng, hoặc là khoác áo của mình lên người cô cũng được. <br> <br>Một miếng vải đen gần như chiếm trọn cả gương mặt chỉ to hơn bàn tay một chút của cô, nhưng vẫn có thể nhận ra sắc mặt cô nhợt nhạt. Ở cái nơi quái quỷ này, đàn ông cao to còn cảm thấy giày vò, huống hồ là phụ nữ? <br> <br>Tố Diệp bị bịt mắt, sau khi nghe Niên Bách Ngạn nói vậy, khóe mắt cô bỗng ươn ướt. Cô không nói gì nữa, chỉ cắn chặt môi. <br> <br>“Hai vị tình cảm quá đấy! Niên Bách Ngạn! Mày vẫn được coi là một thằng đàn ông, có thể vì người đàn bà của mình mà tới một nơi thế này.” Vincent cười nói: “Nghe nói năm xưa em trai mày cũng từng bị bắt cóc. Kết quả, mày thà để cho em mày bị giết cũng không chịu từ bỏ mỏ kim cương, đúng không? Chẹp chẹp! Dân Trung Quốc chúng mày có một câu gọi là “Chốn lầu xanh là nấm mồ của người anh hùng”. Tặng cho mày câu này là thích hợp nhất.” <br> <br>Niên Bách Ngạn đứng đó, để mặc cho Vincent khích bác, chế giễu. Đợi hắn dứt cơn cười, anh lạnh lùng lên tiếng: “Vincent! Thứ ông cần đều đang ở trên người tôi. Lập tức thả vợ tôi ra!” <br> <br>“Con người mày giỏi nhất chính là phô trương thanh thế. Rõ ràng đã ở thế bất lợi rồi, vậy mà vẫn hùng hồn, lý lẽ tới mức khiến đối phương yếu thế hẳn đi.” Vincent nói rồi ra hiệu cho Barrow. <br> <br>Barrow đi tới bên cạnh Tố Diệp, lập tức tháo miếng vải đen bịt mắt cô ra, sau đó cởi trói. Hai ngày nay Tố Diệp đều bị bịt mắt, nhất thời có chút không thích ứng được với ánh sáng trước mặt. Đợi cho nó dịu đi, cô mới nhìn được Niên Bách Ngạn đứng gần đó, khoang mũi bỗng chốc cay xè. <br> <br>“Bách Ngạn…” Cô bất giác gọi tên anh, ngay sau đó định nhào về phía anh. <br> <br> Nhưng một khẩu súng được tì vững lên thái dương của cô. <br> <br>“Diệp Diệp!” Tim Niên Bách Ngạn thắt lại. Anh lạnh lùng nhìn Barrow: “Mày dám động vào một sợi lông của cô ấy, tao nhất định sẽ không để mày chết yên ổn đâu!” <br> <br>Barrow không lên tiếng, ngược lại, Vincent bỗng nói: “Niên Bách Ngạn! Mày cũng đừng kích động quá. Giao dịch này cũng có quy tắc mà. Đây đâu phải lần đầu tiên mày trải qua những chuyện thế này. Tới khi chúng ta ký kết xong hợp đồng, đương nhiên sẽ trả lại vợ cho mày. Bây giờ thì vẫn chưa thể để chúng mày đoàn viên được.” <br> <br>Barrow ấn vai Tố Diệp xuống, ép cô ngồi xuống ghế. <br> <br>Tố Diệp không muốn khiến Niên Bách Ngạn lo lắng bèn làm theo. <br> <br>Chỉ có điều cô không thể không thừa nhận rằng, cảm giác bị dí súng vào đầu này thật sự rất tồi tệ. Khi họng súng đen xì xì nhằm thẳng thái dương, khi đối phương chỉ cần bóp nhẹ cò súng là có thể tưởng tượng ra cảnh tượng máu và óc bắn tứ tung, ai có thể không sợ chứ? <br> <br>Sợ chứ là bản tính của con người. Đây là chuyện mai sau cũng không thể thay đổi được. <br> <br>Cô rất muốn gào thét vào mặt Vincent như một chiến sỹ cách mạng: Muốn chém muốn giết tùy ông! Hoặc là bất chấp một thứ xông lên giơ thẳng nắm đấm tung vào mặt Vincent. Nhưng sự thật là cô thật sự sợ chết và sợ đau. <br> <br>Cô vẫn chưa có dũng khí để oai phong lẫm liệt tới vậy. Điều càng khiến cô lo lắng hơn là Niên Bách Ngạn quả nhiên chỉ tới một mình. Đồ ngốc này! <br> <br>Niên Bách Ngạn hơi nheo mắt lại. Anh đang định lên tiếng thì nghe thấy có người gõ cửa. <br> <br>Vincent không vui. Luật sư Cố đi ra mở cửa. <br> <br>Lúc này Tố Diệp mới nhìn thấy luật sư Cố, hô hấp trong phút chốc bỗng trở nên dồn dập. Hình ảnh trong đầu óc cô lại hiện lên. Rồi cô quay đầu nhìn Vincent. Một khả năng lóe lên trong đầu. Ngọn lửa phẫn nộ đó bắt đầu sôi sục cùng huyết mạch. <br> <br>Luật sư Cố luôn đi cùng Vincent. Vậy, kẻ năm đó liệu có phải chính là Vincent? <br> <br>Đang mải nghĩ thì có một tên đàn em từ ngoài đi vào báo cáo: “Thưa anh! Có một thằng nhóc cứ lén la lén lút gần đây, đã người của chúng ta bắt được!” <br> <br>Vincent sững người rồi phản ứng lại rất nhanh. Hắn ta lập tức giương súng về phía Niên Bách Ngạn, giận dữ nói: “Nhóc con! Mày dám giở trò với tao phải không? Mày có tin tao sẽ bắn chết mày ngay bây giờ không?” <br> <br>“Tôi tới đây một mình!” Niên Bách Ngạn trả lời vô cùng bình tĩnh, sắc mặt thản nhiên. <br> <br>Trái tim Tố Diệp bỗng vọt lên tận cổ. Thật ra cô càng mong đối phương là trợ thủ của Niên Bách Ngạn hơn. <br> <br>Vincent quan sát Niên Bách Ngạn thật kỹ, thấy anh không giống như đang nói dối bèn ra lệnh cho đàn em: “Dẫn thằng đó vào đây! Để tao xem xem đứa nào chán sống!” <br> <br>Tên đàn em lui ra ngoài. Chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, còn cả một giọng nói mệt mỏi từ xa vọng lại. <br> <br>“Này, này, này! Đừng có kéo áo tao nhá! Loại đặt may, đắt lắm đấy! Một cái cúc áo có khi còn đáng tiền bằng một mạng sống của chúng mày đấy!” <br> <br>Tố Diệp nhận ra giọng người này, thất thanh: “Kỷ Đông Nham?” <br> <br>Niên Bách Ngạn cũng nhận ra giọng Kỷ Đông Nham. Anh chết sững, quay đầu nhìn ra cửa. <br> <br>Bên này, Kỷ Đông Nham đã bị bọn chúng kéo vào, gần như là bị trói gô. Vào tới cửa, thấy Niên Bách Ngạn đang nhìn mình bằng ánh mắt bất mãn và nghiêm nghị, anh ấy cười cười: “Đúng là tò mò có ngày bỏ mạng! Tớ vốn dĩ định tìm cậu đi uống rượu, không ngờ thấy cậu lái xe rời khỏi nhà. Tớ nghĩ cậu chắc chắn tới một nơi nào thú vị bèn theo đuôi. Niên Bách Ngạn! Sở thích của cậu độc đáo thật đấy, lại tới cái nơi khỉ ho cò gáy này!”