Quyển 14 - Chương 703: Chỉ cần cô được bình an
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 14 - Chương 703: Chỉ cần cô được bình an
<br><br>Quyển 14 - Chương 703: Chỉ cần cô được bình an<br><br><br>Tiếng hét thất thanh của Vincent tựa hồ khiến cả dãy núi xung quanh cũng phải rung chuyển. Cảnh tượng này xảy ra quá nhanh, có thể ngay cả Vincent cũng bị bất ngờ. Hắn vẫn còn nắm chắc súng trong tay nhưng nhất thời không thể dùng được sức, đều vì sức của Tố Diệp quá mạnh khiến hắn né tránh không kịp. <br> <br>Lúc này cũng chính là cơ hội tốt nhất để phản công. <br> <br>Niên Bách Ngạn lập tức rút khẩu súng Kỷ Đông Nham đưa trong người ra. Anh đang định nhắm chuẩn vào Barrow thì những người trực sẵn bên ngoài, nghe thấy động tĩnh đều xông cả vào. Kỷ Đông Nham phản ứng rất nhanh, lập tức đẩy Niên Bách Ngạn qua một bên, cứu anh một mạng khỏi một viên đạn bắn trúng tường ngay kế đó. <br> <br>Bọn chúng ai cũng mang súng, nổ súng về phía Kỷ Đông Nham và Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn như phát điên, đáy mắt u ám, tàn nhẫn đến kinh người. Anh túm lấy một tên ngay gần đó, chặn trước hướng của anh và Tố Diệp. Tên ấy trở thành bia đỡ đạn. Còn lúc này Kỷ Đông Nham cũng có thời gian phản kích lại, cướp lấy khẩu súng dưới đất, bắt đầu bắn quét. <br> <br>Có mấy tên ngã xuống đất. Tất cả đều vì khi vừa vào cửa, bọn chúng đã nhìn thấy Vincent bị một cô gái cắn đến mức không bò dậy nổi. Cảnh này quả thực đã làm bọn chúng hết hồn, thế nên mới tạo cơ hội phản kích cho Kỷ Đông Nham và Niên Bách Ngạn. <br> <br>Lại một tên nữa bị Niên Bách Ngạn đánh ngất. Nhưng đúng lúc này, Barrow nhào tới, đá bay khẩu súng trong tay anh, rồi bắt đầu đánh nhau với anh. <br> <br>Kỷ Đông Nham đứng chặn nơi trọng yếu, sống mái với đám người đứng ngoài cửa cùng với đám người định xông vào. Đáng tiếc, anh ấy cũng chỉ là người bình thường, phải liên tiếp né đạn. Anh ấy lôi một quả bom ở trong người ra, ném ra ngoài. <br> <br>Ngay sau đó, một tiếng “bùm” vang lên, sau đó những tiếng kêu thảm thiết. <br> <br>Cũng may là có thể ngăn bớt đám người tấn công. Nhưng điều tệ hại là khiến cho đám lính đánh thuê bên ngoài nghe được động tĩnh, đều xông cả về phía này. <br> <br>Kỷ Đông Nham hơi tuyệt vọng. Họ không phải chiến thần, sao có thể thoát khỏi chỗ này đây? <br> <br>Bên kia, Niên Bách Ngạn vẫn đang đánh nhau với Barrow, Kỷ Đông Nham xông tới giúp đỡ. Nhưng rõ ràng Barrow quả thật là con nhà võ, bất luận về sức khỏe hay các món đánh đều vượt xa bọn họ. Kỷ Đông Nham bị gã đá ra xa, còn Niên Bách Ngạn cũng bị thương, bị Barrow đấm một cú rất mạnh vào bụng, đau tới nỗi không đứng thẳng lên được. <br> <br>Bên ngoài có tiếng bước chân. Chính là đám lính thuê đó vội tới đây. <br> <br>Tình thế càng lúc càng căng thẳng. <br> <br>Cả Vincent bị Tố Diệp cắn chặt sức lực cũng khỏe hiếm thấy. Hắn hất Tố Diệp ra. Cổ hắn đã bị thương, một miếng thịt bị Tố Diệp cắn ra. Hắn ôm cổ, kêu gào inh ỏi. Máu theo kẽ ngón tay không ngừng chảy xuống. <br> <br>“Giết hết chúng nó!” Vincent điên cuồng gào lên. <br> <br>Barrow cao lớn và thô kệch, qua một màn đánh đấm như vậy mà mặt không đỏ, hơi thở không hổn hển, có thể thấy sức khỏe tốt đến thế nào. Điểm này cả Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham đều phát hiện ra. Gã không dính vào ma túy. <br> <br>Bao năm nay ở Nam Phi, Niên Bách Ngạn đã trải qua không ít hiểm nguy, tự cho rằng trong rất nhiều tình huống anh đều có thể bảo vệ tốt cho mình và những người khác. Mà Kỷ Đông Nham cũng có bản lĩnh không tồi. Liên kết với cậu ấy, thông thường sẽ luôn bình an sống sót. <br> <br>Nhưng gã Barrow này từ trên xuống dưới hệt như được đúc từ sắt thép vậy. Sau mấy hiệp đánh, anh và Kỷ Đông Nham đều đã bị thương. Kỷ Đông Nham thảm hơn một chút. Có lẽ cú đá vừa rồi của Barrow đã khiến nội tạng cậu ấy bị thương, khóe miệng đã chảy máu rồi. <br> <br>Niên Bách Ngạn cố nén đau, lại gần Tố Diệp, kéo cô về phía sau lưng mình, rồi phẫn nộ nhìn Barrow. Miệng Tố Diệp toàn máu là máu, nhuộm đỏ cả hàm răng. Đến cả mắt cô cũng đỏ quạch. <br> <br>Niên Bách Ngạn không dám nhìn vào đôi mắt ấy. Sau khi tất cả mọi chuyện đều đã rõ ràng, anh cảm thấy nhất là Tố Diệp hiểu lầm rồi. Cô hiểu lầm anh làm bao nhiêu chuyện chỉ để chuộc tội. <br> <br>Bên ngoài có tiếng ẩu đả. <br> <br>Tiếng súng và tiếng kêu gào hòa vào nhau. <br> <br>Vincent thất kinh, hét về phía Barrow: “Giết hết! Không để đứa nào sống!” <br> <br>Barrow bèn gào lên rồi xông về phía này. Gã còn chưa kịp giơ tay nổ súng, Niên Bách Ngạn đã rướn người, túm lấy cổ tay gã, bẻ mạnh. Tay Barrow buông thõng, khẩu súng rơi xuống. Kỷ Đông Nham cũng nhân cơ hội đó, giơ chân đá vào ngực Barrow. <br> <br>Vậy mà, Barrow gầm lên một tiếng, giơ cánh tay lăn mạnh Kỷ Đông Nham sang một bên, ngay sau đó gã túm lấy Niên Bách Ngạn, tung tiếp một cú đấm. Niên Bách Ngạn nhanh chóng né được, cú đấm chỉ sượt qua gò má anh. <br> <br>Anh nghiến răng phản kích, tấn công vào nách của Barrow. Barrow liên tục chịu đau, lại càng trở nên dữ tợn. Gã giữ chặt lấy bả vai Niên Bách Ngạn ném mạnh vào tường. Niên Bách Ngạn cảm thấy gáy mình bị đập mạnh, ngay sau đó trước mắt nổ đom đóm. Trong lúc anh còn chưa rõ tình hình lại ăn thêm một cú đấm nữa của Barrow. Anh loạng choạng đứng không vững, lập tức ngã nhào xuống đất. <br> <br>Barrow bị cú đấm ban nãy của Niên Bách Ngạn đả thương không nhẹ, tay trái không thể dùng sức. Gã trở nên cực kỳ nóng nảy, gào ầm lên định tiếp tục tung một cú đấm nữa để giải quyết anh. Hắn nghiêng ngả chạy về phía Niên Bách Ngạn, đang định tiếp tục ra tay thì bỗng nghe thấy một tiếng “đoàng” vang lên. <br> <br>Barrow chết sững. <br> <br>Lúc này Kỷ Đông Nham dùng toàn bộ sức lực còn lại, đâm mạnh về phía Barrow. Barrow không hề phòng vệ, còn sức lực của Kỷ Đông Nham thì lại được bộc phát. Anh ấy nhắm chuẩn về phía chiếc đinh thép trên tường, đâm thẳng Barrow về hướng đó. Barrow bất chợt đứng không vững, cả sống lưng đập mạnh vào vách tường. Chiếc đinh thép ấy xuyên thẳng qua cổ Barrow. <br> <br>Barrow trợn trừng mắt. Gã không ngờ lại như vậy, mồm miệng há hốc, phun ra đầy máu. Hắn quay đầu, một giây trước khi nhắm mắt đã nhìn rõ cảnh tượng phía trước. <br> <br>Vincent ngã xuống vũng máu, đầu trúng đạn, nổ tung… <br> <br>Tất cả dường như đều yên ắng trở lại. <br> <br>Không còn cảnh tượng gào thét nhưng lại tanh nồng mùi máu đến mức phải thét gào. <br> <br>Kỷ Đông Nham nằm trên mặt đất. Anh ấy không còn một chút sức lực nào nữa, nằm bẹp như một con cá chết. Còn Niên Bách Ngạn cũng rất thảm, mình đầy thương tích, tay chân mặt mũi cũng đều bị thương. <br> <br>Tố Diệp thì đang nhìn Vincent trân trân, cầm chắc súng trong tay, không ngừng run rẩy, tóc tai bù xù. Niên Bách Ngạn gắng sức tới trước mặt cô, ôm chặt lấy cô. <br> <br>Nhưng dường như Tố Diệp vẫn chưa tỉnh lại khỏi cơn kinh hoàng. Mặt cô trắng bệch như ma, nói với vẻ đờ đẫn: “Em giết hắn rồi… Em giết hắn rồi… Vừa nãy… Vừa nãy hắn cầm súng định giết anh…” <br> <br>Cô không hề nói dối, Vincent ngã dưới vũng máu vẫn còn cầm khẩu súng trong tay. <br> <br>“Diệp Diệp! Em không giết người, không hề!” Niên Bách Ngạn thấy cả người cô lạnh ngắt, đau lòng an ủi. <br> <br>Tố Diệp ra sức lắc đầu: “Không… Em phải giết hắn! Hắn là kẻ cầm thú! Em đau lắm, đau lắm! Em phải giết chết hắn!” <br> <br> “Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn giữ chặt mặt cô. Bàn tay anh vẫn còn dính máu, không còn phân biệt được là máu của ai. Nó dính cả lên gương mặt nhợt nhạt của Tố Diệp. Anh hạ thấp giọng, nói rõ từng chữ: “Em không sai! Diệp Diệp! Em không sai, nghe rõ không?” <br> <br>Cả người Tố Diệp run bần bật: “Không… Em giết người rồi…” <br> <br>Kỷ Đông Nham ở bên cạnh đang định lên tiếng thì bên ngoài vang lên tiếng còi hụ, tiếng sau cao hơn tiếng trước. Ngay sau đó có người hét lên: Những người bên trong nghe rõ đây! Giơ cao hai tay, ra ngoài đầu hàng! Ngoan cố chống cự chỉ gieo gió gặt bão thôi. Chúng tôi khuyên mọi người đừng kém hiểu biết! <br> <br>Tiếng nói ấy vọng vào trong nhà. <br> <br>Kỷ Đông Nham giật mình, nhìn ra xung quanh. Dưới đất, xác chết nằm la liệt… <br> <br>“Niên Bách Ngạn…” <br> <br>Tố Diệp nghe thấy tiếng còi xe lại càng sợ hãi. Cô bịt chặt hai tay gào thét, như một chú chim hoàn toàn bị kinh hoàng, chỉ biết dựa vào những thanh âm chói tai để hóa giải sự hoảng sợ và khiếp đảm trong lòng. <br> <br>“Những người bên trong nghe đây! Nếu còn không ra ngoài đầu hàng, hậu quả tự gánh chịu!” <br> <br>Kỷ Đông Nham cắn răng đứng dậy, nhìn đám lính đánh thuê bị họ đánh chết, còn cả Barrow chết dưới chiếc đinh thép. Trong lòng anh ấy hiểu rõ, đây là địa phận Trung Quốc, phải tuân thủ theo pháp luật. <br> <br>Anh ấy vừa định hành động thì nghe thấy Niên Bách Ngạn quát lên một tiếng: “Kỷ Đông Nham!” <br> <br>Kỷ Đông Nham quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn, bỗng giật thót. Ánh mắt anh quá kiên quyết. <br> <br>Niên Bách Ngạn chặn lại hành động của anh ấy, rồi lại nhìn về phía Tố Diệp, vòng tay ra sau gáy cô, đau lòng nhìn cô và nói: “Diệp Diệp! Em không hề giết người, nhớ rõ chưa?” <br> <br>Tố Diệp ngước mắt nhìn anh, sau đó nước mắt lăn dài: “Niên Bách Ngạn! Vì sao lại như vậy? Vì sao…” <br> <br>Cảnh sát bên ngoài vẫn đang hét, có thể nghe ra số lượng không ít. <br> <br>“Xin lỗi!” Lòng Niên Bách Ngạn đau như dao cắt. Lúc này anh không biết mình có thể nói gì nữa, chỉ có thể xin lỗi cô ngàn lần, vạn lần. Trước đây, anh không tin trên đời này có duyên phận, cũng không tin mọi sự đều đã có sắp đặt sẵn. Bây giờ anh tin rồi, nếu có thể dùng mọi thứ đổi lại bình an cho cô, anh chấp nhận. <br> <br>Tố Diệp lắc đầu, càng khóc dữ hơn: “Không… Không phải như vậy… Nhất định không phải…” <br> <br>Niên Bách Ngạn rất muốn hôn cô, hoặc là ôm cô vào lòng. Nhưng bây giờ việc anh có thể làm là trong những giây phút cuối cùng này nói rõ ràng với cô, để cô có thể tiếp tục sống tốt hơn, hạnh phúc hơn. <br> <br>“Tố Diệp! Nhìn anh đây!” Giọng anh rành mạch. <br> <br>Tố Diệp vô thức ngước lên nhìn anh. <br> <br>“Em vẫn luôn oán trách anh, trách anh không nói với em ba chữ ấy. Thật ra không phải anh không thể nói mà là không muốn nói.” Giọng anh hơi nghẹn lại, chua xót, khản đặc. <br> <br>Tố Diệp nhìn anh như không tin vào mắt mình. <br> <br>Anh nhìn sâu vào mắt cô, rất lâu sau mới lên tiếng, từng chữ, từng chữ đều rõ ràng: “Xin lỗi! Anh không yêu em. Tình cảm anh dành cho em… chỉ có áy náy!” <br> <br>Sóng mắt Tố Diệp xao động, ngay sau đó nước mắt tí tách rơi như những hạt ngọc đứt dây. <br> <br>“Ngay từ đầu anh đã biết em là bé gái ấy, thế nên anh chỉ có thể chuộc tội cho bố mình.” Niên Bách Ngạn không nói mơ hồ một chữ. <br> <br>Bờ môi Tố Diệp run rẩy. Cô nghe thấy tiếng răng mình va lập cập vào nhau. <br> <br>Bàn tay Niên Bách Ngạn dùng lực rất mạnh nhưng từ đầu tới cuối vẫn nhẫn nhịn không cúi đầu hôn lên môi cô. Anh muốn cười. Khóe môi chỉ hơi cử động đã rất đau, cả trái tim cũng nhói buốt. Một giây sau anh lấy lại khẩu súng trong tay cô, lau sạch dấu vân tay của cô, rồi dặn dò lần nữa: “Nhớ kỹ! Em không giết người! Người giết người… là anh!” <br> <br>Dứt lời, anh đứng dậy…