Quyển 5 - Chương 234: Đó là vinh hạnh của em
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 5 - Chương 234: Đó là vinh hạnh của em
<br><br>Quyển 5 - Chương 234: Đó là vinh hạnh của em<br><br><br>Tố Diệp mặt đỏ tía tai, không biết vì lời nói của anh hay vì hơi thở quá gần của anh phả vào người. Trái tim cô như một con thuyền nhỏ xíu chao đảo lắc lư, phiêu bạt giữa biển khơi. Cô lập tức giơ tay lên bịt miệng anh lại, ngăn chặn những lời nói mập mờ tình tứ: “Đừng nói nữa… Đừng nói nữa!” <br> <br>Anh cười sảng khoái, cứ để tay cô dính lên môi mình như thế. Anh ôm chặt lấy cô, chìm đắm trong gương mặt ửng hồng vì ngượng ngập của người con gái. Mái tóc đen nhánh lướt qua đầu ngón tay anh, nhẹ nhàng xõa ra sau lưng. Cô trong diện mạo này khiến anh bất giác nhớ tới những đêm ân ái khi trước. Gương mặt cô cũng đỏ hồng như vậy, kiều diễm rên rỉ dưới người anh, đầu ngón tay mát lạnh khẽ vòng qua cổ anh, mỗi lần lực của anh mạnh thêm một chút là cô lại bấu vai anh chặt hơn. <br> <br>Cô nũng nịu xin anh nhẹ một chút, chậm một chút… <br> <br>Cô trách móc anh mỗi lần phải khó khăn đón anh vào… <br> <br>Nghĩ tới đây, ánh mắt Niên Bách Ngạn lại tối thêm vài phần. Có một dục vọng mơ hồ dấy lên nơi đáy mắt, cuồn cuộn như sóng mực khiến người ta không dám đối diện. Tố Diệp thấy anh như cười như không, cứ nhìn mình chằm chằm, trong đôi mắt đó có thứ ánh sáng mà cô rất quen thuộc. <br> <br>Tim cô bỗng co thắt lại, buông vội ngón tay. <br> <br>Niên Bách Ngạn vẫn chưa đói cồn cào đến mức đó. Anh giống như một con sư tử tao nhã, trầm ổn, yên lặng ngắm nhìn con mồi trước mặt mình, muốn hoàn toàn chiếm đoạt nó một cách có trật tự. Anh nắm lấy tay cô, rồi cùng cô đan hai tay vào nhau. Giọng nói của anh hơi khàn: “Vậy thì lao động chân tay đi! Không muốn chọn cũng phải chọn!” <br> <br>“Anh đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!” Câu nói ấy khiến trái tim Tố Diệp đập rất nhanh. Cô xấu hổ vô cùng, giơ tay đánh lên ngực anh như đang bộc phát. <br> <br>Anh chỉ mỉm cười siết chặt tay cô. <br> <br>“Gian thương! Anh làm vậy rõ ràng là ngang nhiên “ép con gái nhà lành làm kỹ nữ”.” Tố Diệp lên án. <br> <br>Niên Bách Ngạn siết nhẹ cằm cô: “Tiểu nha đầu! Được làm kỹ nữ của anh là vinh hạnh của em.” <br> <br>“Anh đúng là đồ con công, kiêu căng ngạo mạn!” Tố Diệp không đồng chấp nhận luận điệu của anh. <br> <br>Anh bật cười, buông tay, kết thúc trò đùa của mình: “Mau đi rửa mặt đi.” <br> <br>Câu nói ấy khiến Tố Diệp ngơ ngẩn, một lúc sau cô giơ tay chỉ về phía anh: “Anh… Không phải anh muốn ngay bây giờ đấy chứ?” <br> <br>“Giữ sự nhiệt tình và nôn nóng này của em lại.” Anh cười: “Anh phải cho em ăn no trước đã, như vậy tối nay em mới có thể giúp anh no bụng.” <br> <br>Lúc đó Tố Diệp mới nhận ra mình đã hiểu nhầm, anh định đưa cô ra ngoài ăn cơm. <br> <br>Cô xấu hổ, đi thẳng vào nhà tắm rửa mặt. <br> <br>Lâm Yêu Yêu ngồi bất động bên cửa sổ, nhìn những chiếc lá mỗi ngày một vàng đi nhiều hơn, trong đáy mắt là sự bình thản. Bố mẹ đã đi siêu thị, trong nhà chỉ còn một mình cô. <br> <br>Ánh nắng sau buổi trưa đang gay gắt, xuyên qua những chiếc lá úa vàng, chiếu xuống thành những vệt loang lổ khắp mặt đất. Vườn hoa dưới nhà có tiếng trẻ con đang nô đùa, còn cả những người già chú trọng sức khỏe của mình vừa tập thể dục trên máy vừa trò chuyện với nhau. Tiết trời mùa thu một ngày một rõ nét hơn. Một cơn gió thổi qua, đám lá khô tung bay khắp trời. Trước mắt ngập tràn một màu vàng óng, đẹp vô cùng. <br> <br>Gương mặt cô dưới ánh nắng cũng tươi tắn hơn một chút. Cô hơi nheo mắt lại, bất giác nhớ tới một buổi chiều đầy nắng như thế này. Đó là ngày cô quen Đinh Tư Thừa. Lúc đó anh cũng đứng dưới nắng, vừa nói vừa cười với Tố Diệp rồi đi về phía cô. Một gương mặt sáng sủa, nho nhã, một dáng hình khiến cô say đắm. <br> <br>Trái tim chỉ còn lại nỗi đau chua xót. <br> <br>Ngón tay cô vô thức với lấy điện thoại, gọi tới dãy số cô sớm đã thuộc làu làu. <br> <br>Đầu kia nhận máy, là một giọng nói có phần kinh ngạc: “Yêu Yêu?” <br> <br>Cô như mắc nghẹn, không thốt nên lời. <br> <br>Người đó cũng im lặng. <br> <br>Rất lâu sau mới có một thanh âm trầm trầm vọng tới: “Em khỏe chứ?” <br> <br>Một chiếc lá bay vào cửa sổ, lướt qua tầm mắt của Lâm Yêu Yêu. Đôi mắt cô cũng chao đảo, nghiêng nghiêng rồi rơi xuống đất cùng nó. Cô cất giọng run run: “Em… vẫn khỏe. Còn anh thì sao?” <br> <br>Đinh Tư Thừa không trả lời ngay vào câu hỏi của cô. Dường như anh ta nhận ra sự tiều tụy trong giọng nói của cô, nói với vẻ áy náy: “Em vẫn còn trách anh phải không?” <br> <br>Trái tim Lâm Yêu Yêu đau muốn chết nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp: “Em đã không còn trách anh nữa rồi. Em hiểu là tình cảm không thể miễn cưỡng.” <br> <br>“Cảm ơn em!” <br> <br>Cô khẽ thở dài, ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh thẳm: “Chỉ là mùa thu tới rồi, em bỗng nhớ lại lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng vào tiết trời này.” <br> <br>“Yêu Yêu…” <br> <br>Cô lại cười: “Anh đừng cảm thấy có lỗi, chỉ là tức cảnh sinh tình mà thôi.” <br> <br>“Anh thật lòng xin lỗi em.” <br> <br>“Đừng nói vậy! Anh đã cho em rất nhiều kỷ niệm vui vẻ, em đã rất cảm kích rồi. Hôm nay chẳng qua em chỉ muốn nghe giọng anh. Anh yên tâm, em sẽ không làm phiền anh nữa đâu.” <br> <br>“Anh không có ý đó.” <br> <br>Lâm Yêu Yêu khẽ mím môi, có một nỗi đau không thể tan ra trong đáy mắt. Cô dựa đầu vào tấm kính thủy tinh, chầm chậm nói: “Chỉ là em cảm thấy… Mùa thu đẹp như vậy lại chỉ còn được thưởng thức một mình, thật là đáng tiếc…” <br> <br>Ở đầu kia Đinh Tư Thừa thở dài nặng nề, không ngừng xin lỗi. <br> <br>Cô không nói thêm gì nữa, khẽ khàng cúp máy. <br> <br>Cô yêu anh, nhưng tình yêu của cô lại bất lực thế này… <br> <br>Phương Tiếu Bình chuẩn bị cả một bàn thức ăn. Sau khi Tố Đông và Tố Khải rửa tay xong lần lượt ngồi xuống, đang định động đũa bỗng nghe thấy bà thở dài. Tay Tố Khải khựng lại, nhưng anh nhanh chóng gắp một miếng thức ăn to tướng nhét vào miệng, cúi đầu, im lặng ăn cơm. Tuy vậy một hồi chuông cảnh báo bắt đầu vang lên trong lòng anh. <br> <br>Động tác của Tố Đông giống y hệt con trai. Ông cũng chỉ cắm cúi ăn, không nói câu nào. <br> <br>Quả nhiên, Phương Tiếu Bình bắt đầu cằn nhằn: “Kiếp trước không biết tôi đã gây nên tội lỗi gì. Ai ai cũng coi cái nhà này quán trọ. Ông Tố…” Bà “nã pháo” vào chồng trước. <br> <br>“Có tôi!” Tố Đông ngoan ngoãn hợp tác, lập tức đặt ly rượu xuống, đáp nhanh: “Mình cứ căn dặn.” <br> <br>“Căn dặn? Căn dặn có tác dụng sao?” Phương Tiếu Bình như một dây pháo nổ liên hồi, bà gõ đũa vào bát: “Ông nói đi, từ sáng tới tối ông ở võ quán. Chẳng bao giờ thấy ông nói là giúp tôi dọn dẹp nhà cửa, hở một cái là chạy ngay ra đó, tối muộn mới biết đường về. Ông bảo có phải tôi đang tìm chồng không? Chồng nhà người ta thì cùng vợ đi tập thể dục, rồi đi chợ chuẩn bị thức ăn. Ông thì sao? Ông đã bao giờ đi chợ với tôi chưa? Tôi cảnh cáo ông đấy! Lần này không phải là căn dặn gì đâu, mà là ra lệnh. Sau này ông ít tới võ quán thôi, không tới đó ông chết được sao? Ở đó vẫn còn mấy đồ đệ của ông trông coi cơ mà.” <br> <br>“Phải, phải, phải! Bà xã đại nhân dạy chí phải. Tôi không làm tròn bổn phận, mình đừng nổi nóng.” Tố Đông đã sống cả đời với Phương Tiếu Bình rồi, đương nhiên biết rõ bà ấy là điển hình của kiểu người ăn nói thì khắt khe nhưng bụng dạ thì mềm yếu. Tính ông cũng thoải mái, vẫn chịu được bà càu nhàu từ sáng tới tối. Mỗi lần như vậy ông lại cười xòa cho qua. <br> <br>Phương Tiếu Bình hằn học lườm ông: “Chỉ giỏi nịnh! Có bao giờ thấy ông biết sửa chữa đâu! Ông ấy à, mình là bề trên, phải biết làm tấm gương tốt cho con cháu noi theo mới được. Ông nói xem, cả ông, rồi Tố Khải, thêm cả Tố Diệp nữa, ai để tôi được yên tâm? Cái con bé Tiểu Diệp này không nhắc tới thì thôi, nhắc tới là lo ngay ngáy. Việc cũng qua lâu rồi, chơi bời mấy ngày ở ngoài rồi về là được, tối qua lại gọi điện bảo tôi là đã sang Hồng Kông rồi. Haiz, con bé này mắng không được, đánh chẳng xong. Ông bảo cái cậu đó có gì tốt đẹp? Rõ ràng là một gã Sở Khanh! Đọc mấy cái tin trên báo chí mà ngứa cả mắt!” <br> <br>“Thôi ăn cơm, ăn cơm! Còn nói nữa thức ăn nguội hết cả rồi.” Tố Đông vội vàng nhẹ giọng an ủi, chủ động gắp thức vào bát cho vợ. <br> <br>Phương Tiếu Bình vẫn chưa càm ràm hết. Bà lại quay đầu sang nhìn Tố Khải. Tố Khải rất nhanh nhạy, thấy tình thế khẩn cấp vội vàng buông bát đũa xuống: “Mẹ! Mẹ nghe con nói đã…” <br> <br>“Nghe con nói cái gì? Đừng có suốt ngày lấy công việc ra làm cái cớ. Con tự tính xem một tuần con về nhà được mấy buổi? Nếu mẹ mà không gọi con về ăn canh, liệu con có nhớ mà về nhà thăm bố mẹ không? Còn cả cái chỗ con đang ở nữa. Con bảo, từ nhỏ đến lớn con ăn ở gọn gàng sạch sẽ, làm sao mà đi vào cái nhà bây giờ cứ như vừa bị cướp xong thế? Không có mẹ ngày nào cũng qua đó dọn dẹp, con còn sống nổi ở đó chắc? Con tự nhìn lại mình đi, chẳng còn bé bỏng gì nữa rồi, lúc nào mới…” <br> <br>“Mẹ! Con có bạn gái rồi.” Tố Khải nói ngắn gọn, trúng trọng tâm. <br> <br>Bảo sao mấy người thường xuyên phải tiếp xúc với lũ tội phạm ma túy thường rất lợi hại, biết đánh trúng trọng điểm. Nói không sai, Phương Tiếu Bình lập tức phanh lại, nét mặt hớn hở như mình bất ngờ trúng một giải thưởng trị giá hàng chục triệu. Bà túm chặt lấy tay Tố Khải: “Con trai! Con nói gì cơ? Có bạn gái rồi?” <br> <br>Tố Đông ở bên cạnh nghe thấy vậy cũng ngừng lại, quay qua nhìn Tố Khải. <br> <br>Tố Khải gật đầu: “Mẹ không nghe nhầm đâu, con có bạn gái rồi.” <br> <br>“Ôi trời đất thiên địa ơi! Cuối cùng người cũng chịu mở mắt rồi. Con trai tôi cuối cùng cũng có người theo rồi.” Phương Tiếu Bình chỉ muốn đứng lên nhảy múa ngay lập tức. <br> <br>Tố Khải đang uống nước suýt nữa thì sặc, cậu nhìn mẹ với ánh mắt kỳ quái: “Mẹ! Sao mẹ lại nói con trai mẹ như thế?” <br> <br>“Bảo bối của mẹ ơi! Con không biết đâu. Để con mau chóng có được một người bạn gái, ổn định cuộc sống, mẹ đã ngày ngóng đêm mong, thắp hương cầu khấn đủ mọi loại thần linh thổ địa rồi đấy.” Hai mắt Phương Tiếu Bình sáng như sao: “Mẹ cầu khấn cho con mong chóng lập gia đình, nhanh nhanh cho bố mẹ được bế cháu nội. Chỉ cần có cô gái nào chịu theo con là được.” <br> <br>Tố Khải á khẩu. <br> <br>“Mau kể cho mẹ nghe về cô ấy đi! Bao nhiêu tuổi rồi? Làm nghề gì? Bố mẹ, gia cảnh thế nào? Có xinh không?” <br> <br>Tố Khải bình tĩnh đợi mẹ lảm nhảm xong, mới từ tốn nói: “Chẳng phải vừa rồi mẹ nói chỉ cần giới tính nữ là được sao?” <br> <br>“Nói thì nói vậy, nhưng con cũng không thể vác về một bà cô già được.” <br> <br>Tố Khải mỉm cười, tiếp tục ăn cơm: “Mẹ yên tâm! Hôm nào con sẽ dẫn cô ấy về ra mắt bố mẹ. Ăn cơm đi đã! Con sắp chết đói rồi.” <br> <br>“Con nói rồi đấy. Mau chóng dẫn về đây cho mẹ! Nếu không mẹ không thể nào yên tâm được. Tuần này luôn đi.” <br> <br>Tố Khải nhớ ra tuần này Diệp Lan phải tăng ca suốt, với lại còn phải để cô ấy chuẩn bị tâm lý, anh suy nghĩ một lát bèn nói: “Tuần sau đi mẹ! Con sẽ báo trước cho mẹ biết.” <br> <br>“Được, được!” Phương Tiếu Bình vui sướng, liên tục gắp thức ăn vào bát Tố Khải. <br> <br>Tố Khải cúi đầu che giấu tâm sự của mình. <br> <br>Mong là… mọi sự bình yên! <br> <br>~Hết chương 234~