Quyển 6 - Chương 239: 3 tiếng 10 phút
<br><br>Quyển 6 - Chương 239: 3 tiếng 10 phút<br><br><br>Từ sau giây phút đó, điều duy nhất em có thể làm là im lặng đứng ở một góc không người ngắm nhìn bóng hình anh. Ngày cuối thu, lá vàng bay ngập trời. Trong dòng người tấp nập dưới cảnh lá vàng rơi, niềm vui của anh, nỗi đau của anh, hạnh phúc của anh, buồn thương của anh, dường như có thể liên quan đến tất cả mọi người, chỉ trừ em. Hai chúng ta như bị ngăn cách ở hai thế giới. Thế nhưng chỉ cần em bất chợt quay đầu, ánh mắt em vẫn giao hòa cùng anh. Lúc đó em mới chợt hiểu, thì ra mọi cảm xúc của anh chỉ liên quan tới em… <br> <br>Sân bay, chưa bao giờ có những phút giây bình yên ngắn ngủi. <br> <br>Những bóng người vội vã, những bước chân gấp gáp, tiếng bánh lăn lọc cọc của chiếc xe đẩy hành lý đè nặng lên mặt đất. Nơi đây là địa điểm lý tưởng để diễn những màn hợp tan ly biệt. Tận trong sảnh chờ bay vẫn không ngừng lặp đi lặp lại những thông tin về chuyến bay, tạo thêm tiết tấu căng thẳng cho khung cảnh chia ly hay tái ngộ sắp diễn ra. <br> <br>Rất nhiều bộ phim truyền hình hay tiểu thuyết tình cảm hay tạo cho sân bay những sắc màu lãng mạn. Nhưng tiếc là điều đó chỉ càng khiến những con người thực tế cảm thấy thất vọng hơn mà thôi, ít nhất với Tố Diệp là như vậy. Cô khao khát biết bao giờ phút này, được đứng tại đây diễn một đoạn tình cảm cẩu huyết như trên tivi vẫn chiếu hay thi thoảng đọc được trong truyện. Những tình tiết bất ngờ mà trước đây khi xem phim cô toàn giễu cợt nói rằng nó quá vô lý, không sát với thực tế. Thế nhưng, thời gian cứ tàn nhẫn trôi đi, chẳng có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, chẳng có việc gì gấp gáp bất ngờ phát sinh. Nếu có… thì chỉ là Niên Bách Ngạn đang ngồi bên cạnh bỗng đưa cho cô ly trà ấm, nhẹ nhàng hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?” <br> <br>Thì ra văn học vẫn chỉ là văn học. <br> <br>Văn học tuy bắt nguồn từ cuộc sống nhưng lại là một loại hình nghệ thuật cao hơn cuộc sống. Cô có thể tưởng tượng ra cảnh những tác giả hay nhà biên kịch đó trong một buổi chiều thu, khi đang ngồi trên sân bay, gọi một tách cafe nhìn dòng người đi qua đi lại không ngớt, bỗng dưng nảy ra một khung cảnh khoa trương có thể là rất cảm động, hoặc cũng có thể chỉ nhằm thu hút người xem, làm người ta líu lưỡi cứng họng. <br> <br>Mấy thứ bốc phét trong văn học đó chỉ là giả thôi, cốc trà trước mặt cô mới là thật. Đó là một cốc trà hoa quả, có vị ngọt ngào thanh mát của cúc trắng kết hợp cùng lê tuyết. Khi hơi nóng xộc lên mũi còn quyện với hương hoa lan trắng thoang thoảng đâu đây. Đó là một chiếc cốc có quai cầm tinh xảo, màu men trắng như bơ. Tố Diệp đón lấy, giữ trong lòng bàn tay. Hơi ấm lan ra theo từng huyết quản, duy chỉ có trái tim là bài xích nó, vẫn chìm trong cái cô quạnh giá buốt. <br> <br>Khi mở nắp ra, đập vào mắt cô là những cánh hoa cúc nhỏ xíu, dập dềnh nổi trên mặt nước, như những con thuyền không chốn nương náu chỉ biết phiêu bạt, nổi trôi trên đại dương không bờ không bến. Cô cũng giống như chúng, không còn chỗ dựa. Cô khẽ lắc đầu, khi ngẩng lên nhìn Niên Bách Ngạn, chỉ giữ lại cho anh nụ cười tươi tắn nhất: “Không nghĩ gì cả!” <br> <br>Niên Bách Ngạn nhìn thẳng vào mắt cô như muốn đọc thấu những suy nghĩ nội tâm ẩn sau đó. Trước giờ cô sợ nhất là kiểu nhìn dò xét này của anh, vội vàng cười xòa: “Là em thấy, phàm những người đàn ông vào được phòng nghỉ dành cho khách quý không phải mấy người bụng bia thì cũng mập mạp, phát tướng. Duy chỉ có anh trông có vẻ như đạo sỹ ẩn dật, chợt nghĩ rằng bây giờ có rất nhiều cô gái trẻ vì muốn câu được rùa vàng, đến cả ngồi máy bay cũng nghiến răng nghiến lợi đặt vé khoang hạng nhất. Niên Bách Ngạn! Anh chính là đối tượng công kích quan trọng của mấy cô gái đó.” <br> <br>Trà ấm xứng đáng với chữ “ấm”. Nhiệt độ vừa đủ, không nóng không lạnh. Dứt lời, cô uống một ngụm, hương thơm tràn vào khoang miệng như hương vị của hạnh phúc. Nhưng cô cảm thấy được ôm hôn Niên Bách Ngạn mới là chuyện hạnh phúc nhất. <br> <br>Dường như Niên Bách Ngạn không ngờ cô lại nghĩ tới mấy chuyện tào lao đó, nghe xong anh bỗng dưng chẳng biết đáp lại thế nào. Cô mím môi cười. Anh cất lời trêu chọc: “Suy nghĩ của em cũng không hẳn đã sai. Đúng là đám những cô gái trẻ hay thích nhào về phía anh.” <br> <br>Tố Diệp không cười nữa. <br> <br>“Nhưng em vốn không cần quan tâm tới mấy cô gái đó.” Anh chuyển chủ đề, như đùa như thật. <br> <br>Cô nhướng mày. <br> <br>Nụ cười trong mắt anh càng đậm thêm: “Vì em chính là một cô gái trẻ.” <br> <br>Tố Diệp đỏ mặt, ôm tách trà áp lên mặt: “Em đã hai mươi tám tuổi rồi.” <br> <br>“Tuổi tác vừa vặn thích hợp với anh.” Niên Bách Ngạn nhìn cô tươi cười: “Không quá nhỏ để khiến anh mất công ngày nào cũng phải dỗ dành khuyên bảo, cũng chưa quá sành sỏi để biết đưa đẩy đàn ông.” <br> <br>“Cảm ơn ha!” Tố Diệp bĩu môi. <br> <br>Niên Bách Ngạn không nhịn được, giơ tay véo má cô, đúng lúc đó điện thoại lại làm vị khách không mời mà tới. <br> <br>Hình như Tố Diệp nghe thấy giọng nói của Hứa Đồng. <br> <br>Cô biết điều, chủ động khép chặt tai lại, vùi đầu vào cốc trà trong tay. Nhưng ánh mắt khi vô tình liếc sang chợt thấy anh nhíu mày, tay cô khựng lại. Chủ yếu là Hứa Đồng nói, thời gian gọi không dài, cuối cùng anh chỉ hờ hững đáp lại một câu: Bọn họ thích tới thì cứ tới! <br> <br>Một giây trước giọng anh còn dịu dàng, một giây sau đã lạnh như băng. <br> <br>Đến cô ngồi bên cạnh cũng vô thức rùng mình. <br> <br>Cúp máy, cô hỏi anh có chuyện gì. <br> <br>Niên Bách Ngạn cất điện thoại đi, nhấp một ngụm cafe đen, một lúc sau mới nói với cô: Hai cổ đông kỳ cựu của hội đồng quản trị sẽ cùng đi theo Hứa Đồng tới đón. <br> <br>Tố Diệp ngẩn người, rồi nhanh chóng hiểu ra lý do anh nhăn mặt. Cô đặt tách trà sang một bên, giơ tay khẽ vuốt hai hàng lông mày của anh ra, mỉm cười: “Đừng có cau có! Anh có biết là mỗi lần anh làm vậy trông rất đáng sợ không?” <br> <br>Đầu mày anh dãn ra không ít, nhưng ánh mắt nhìn cô đầy xót xa. Cô vẫn nhẹ nhàng cười, cuối cùng khẽ đáp: “Không sao đâu! Tới lúc đó em sẽ không để họ nhìn thấy em. Ra tới cửa, em sẽ đi chậm một chút.” <br> <br>Nghe câu ấy, lòng Niên Bách Ngạn đau như dao cắt. Anh không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn cô. <br> <br>“Anh muốn uống cafe nữa không? Em đi lấy thêm nhé!” <br> <br>Niên Bách Ngạn không lắc đầu cũng chẳng gật đầu. Cô bèn giơ tay với lấy cốc cafe. Anh bỗng giữ tay cô lại, như có tâm sự gì: “Có biết tại sao anh từ Nam Phi sang Hồng Kông tìm em không?” <br> <br>Tố Diệp từ từ rút tay về: “Biết!” <br> <br>Anh nhìn cô: “Khi đó ở trấn Thiên Đăng, anh đã từng hỏi em, con đường tương lai sẽ rất khó đi, mặc dù anh sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em, không để em phải chịu bất kỳ tổn thương nào, nhưng anh không dám hứa trước em sẽ tránh được hết mọi gió mưa. Anh đã hỏi em, trong hoàn cảnh như vậy em có bằng lòng đi cùng anh không. Lúc đó em đã dựa vào lòng anh và nói, đừng bỏ em lại một mình.” <br> <br>Những chuyện xảy ra ở trấn Thiên Đăng tựa như chỉ mới hôm qua, mấy lời đó sao cô có thể quên được. Cô gật nhẹ: “Em biết! Vì anh đã hứa nên chắc chắn anh sẽ giữ lời. Cũng vì thế anh đuổi theo em tới tận Hồng Kông.” <br> <br>Niên Bách Ngạn thở dài nặng nề. <br> <br>“Nhưng Bách Ngạn, lần này trở về Bắc Kinh em thật sự không sao cả. Anh về công ty, em về nhà, chúng ta chỉ đi hai hướng khác nhau mà thôi. Anh không vi phạm lời hứa của mình, không coi là bỏ em lại một mình.” Cô nhìn anh, nụ cười rạng rỡ càng thêm quyến rũ. <br> <br>Có ai hay, cô càng cười tươi, lòng anh càng đau nhói. <br> <br>Rất lâu sau, anh nhìn vào mắt cô, mệt mỏi thở dài: “Diệp Diệp! Em biết rõ anh đang lo lắng chuyện gì.” <br> <br>“Anh chỉ lo tương lai có quá nhiều điều phiền nhiễu, rồi một ngày em sẽ chủ động rời xa.” Anh lặng lẽ nói. <br> <br>Tố Diệp lắc đầu rất kiên quyết: “Không đâu!” <br> <br>“Chưa suy nghĩ gì đã vội hứa rồi sao?” Anh bật cười. <br> <br>Cô lại gật đầu. <br> <br>“Con gái ấy à lúc nào cũng hứa hẹn dễ dàng như vậy.” <br> <br>Cô cắn chặt môi. <br> <br>“Diệp Diệp! Anh có thể tin em không?” Anh khẽ hỏi. <br> <br>Cô nhìn anh không rời: “Có thể!” <br> <br>“Được!” Gương mặt anh thoải mái hơn nhiều. <br> <br>Nhưng cô thì buồn bã. Có những lời hứa quá bi thương, mỗi câu mỗi chữ đều khiến người ta đau đớn. <br> <br>“Còn một yêu cầu nữa.” <br> <br>“Gì vậy?” <br> <br>Niên Bách Ngạn trầm ngâm giây lát rồi nói: “Tránh xa Kỷ Đông Nham một chút.” <br> <br>“Anh ghen sao?” <br> <br>“Nói không ghen là nói dối. Em là người phụ nữ của anh. Còn cậu ta đang dòm ngó em.” Ánh mắt Niên Bách Ngạn thoạt nhìn hơi tối đi, khi nói những lời này nét mặt cũng trở nên nghiêm túc. <br> <br>Tố Diệp chợt mỉm cười, nghiêng đầu nhìn anh. Thấy anh nghiêm mặt, cô càng cười, cố ý chọc: “Thế mà em chẳng nhận ra anh đang ghen gì cả. Hôm đó anh ấy còn hôn em trước mặt anh, anh cũng có giận đâu.” <br> <br>“Ai nói không giận! Nhưng anh rất hiểu con người Kỷ Đông Nham. Trên thương trường cậu ta đấu đá thế thôi, trong tình yêu luôn cạnh tranh công bằng. Hôn em trước mặt anh còn khiến anh yên tâm hơn cậu ta ở sau lưng anh lén lút giở trò.” <br> <br>“Tiền hậu bất nhất đấy, anh Niên ạ!” Tố Diệp thấy trong lòng ngọt ngào, nhưng vẫn còn cãi lý: “Lúc trước còn nói anh ấy dòm ngó, lúc sau đã nói cạnh tranh công bằng.” <br> <br>Niên Bách Ngạn khẽ cười: “Trong mắt anh, tất cả những gã đàn ông theo đuổi em đều có thể dùng hai từ “dòm ngó” để hình dung. Kỷ Đông Nham là một người thông minh, e là sẽ lợi dụng thời gian này để đường hoàng theo đuổi em, thế nên em nhất định phải tránh xa cậu ta một chút.” <br> <br>“Người ta nói cảm động lắm.” <br> <br>Niên Bách Ngạn bất ngờ phì cười, dùng một biểu cảm thâm tình cô chưa từng thấy để giễu cợt Kỷ Đông Nham: “Người em phải đứng yên đợi là anh chứ không phải cậu ta.” <br> <br>“Ngạo mạn!” Cô cười trong hạnh phúc. <br> <br>“Điều anh có thể hứa với em là, nếu một lần nữa chúng ta phải xa cách, chỉ cần em muốn tìm anh, nhất định sẽ tìm được, anh sẽ luôn đứng ở chỗ cũ.” Giọng Niên Bách Ngạn trầm trầm nhưng lời hứa vững như bàn thạch. <br> <br>Tay Tố Diệp khẽ run lên. <br> <br>“Vậy nếu như anh không còn đứng đó nữa thì sao?” <br> <br>“Thì anh sẽ là người đi tìm em.” <br> <br>“Em thật sự lo lời đen đủi sẽ thành hiện thực, hình như anh và em lúc nào cũng phải đi tìm nhau.” <br> <br>Niên Bách Ngạn bỗng nắm lấy tay cô, siết nhẹ: “Cho anh một chút thời gian!” <br> <br>Cô nắm lại tay anh, gật đầu. <br> <br>Còn hai mươi phút tới giờ lên máy bay, ra ngoài gọi điện xong, Niên Bách Ngạn quay về phòng nghỉ. Thấy bộ dạng lờ đờ, mắt nhắm mắt mở của Tố Diệp, anh bèn ngồi xuống, nghiêng đầu nói: “Dựa vào anh ngủ một lát đi!” <br> <br>Anh biết tối qua cô cứ trằn trọc mãi không ngủ được. <br> <br>Tố Diệp lắc đầu: “Trong phòng này toàn người bay tới Bắc Kinh, lỡ như anh không quen người ta mà người ta lại biết anh, nhìn thấy không hay đâu.” <br> <br>Sự hiểu chuyện của cô chỉ khiến anh đau khổ. <br> <br>Một giây sau anh kéo người cô lại, xoay đầu để cô dựa vào vai mình. <br> <br>“Bách Ngạn…” <br> <br>“Nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát đi, lúc nữa lên máy bay cũng có thể ngủ bù tiếp.” Anh ngắt lời cô. <br> <br>Tố Diệp ngửi mùi hương gỗ mộc, lắc đầu: “Chỉ còn 3 tiếng 10 phút thôi, sao em nỡ ngủ chứ?” <br> <br>3 tiếng 10 phút là thời gian cho chuyến bay từ Hồng Kông về Bắc Kinh. Chỉ còn quãng thời gian ngắn ngủi đó, sợ là ngắm anh cũng chưa đủ. <br> <br>Niên Bách Ngạn hôn nhẹ lên trán cô: “Xuống máy bay ra cửa số 8.” <br> <br>Cô không hiểu. <br> <br>“Vừa nãy anh đã sắp xếp người tới đón em rồi.” <br> <br>“Thật sự không cần đâu, em tự bắt xe là được rồi.” <br> <br>“Nghe lời!” Sao anh đành lòng vứt lại cô một mình ở sân bay? <br> <br>Hai mươi phút trôi qua rất nhanh, khách khoang hạng nhất cũng sắp phải lên máy bay rồi. <br> <br>Niên Bách Ngạn mãi vẫn ngồi im. <br> <br>Một lát sau Tố Diệp mới thở dài: “Lên máy bay thôi!” <br> <br>Niên Bách Ngạn siết chặt tay cô. <br> <br>Rất lâu. <br> <br>Cuối cùng anh nói bên tai cô: “Về đến Bắc Kinh, khi nào nhớ anh thì gọi điện cho anh.” <br> <br>Cô gật đầu, hít sâu đè nén cảm giác cay cay nơi sống mũi. <br> <br>“Còn nữa, đừng chủ động tới chọc Nguyễn Tuyết Mạn.” <br> <br>Tố Diệp sững sờ. Cô nghe ra sau nói này có ý gì khác, bèn ngước lên nhìn anh. <br> <br>Anh trầm tư một lát mới nói: “Anh vẫn luôn nghi ngờ ở Nam Phi có người theo dõi chúng ta, còn suýt nữa lấy mạng chúng ta, có liên quan tới Nguyễn Tuyết Mạn.” <br> <br>“Sao có thể? Bà ta…” <br> <br>“Chính Bella đã chủ động liên lạc với bà ta.” Anh bình thản đáp. <br> <br>Tố Diệp ngồi bật dậy, sau vài giây trống rỗng, não bộ lại bắt đầu hoạt động trở lại. Khung cảnh cuộc nói chuyện với Bella lướt nhanh qua đầu cô. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Bella bị đuổi việc. <br> <br>Mặc dù Bella là trợ lý của Niên Bách Ngạn nhưng cũng đồng thời là nhân viên quản lý quan trọng tại công ty con của Tinh Thạch ở Nam Phi, có thể liên hệ với Nguyễn Tuyết Mạn không phải việc gì khó khăn. Cô đúng là đã xem thường bà ta rồi, lại dám giở thủ đoạn tới tận Nam Phi xa xôi này. E là trong chuyện này có sự dung túng giúp sức của Bella. <br> <br>“Anh bắt đầu nghi ngờ Bella từ khi nào?” Cô cố gắng lục lại trí nhớ của mình, cũng không thấy Bella có gì đáng nghi. <br> <br>“Lúc ở Johannesburg, sau khi cô ta phản đối anh đi dạo với em, biểu cảm bất thường đó đã khiến anh chú ý.” <br> <br>Lúc đó Tố Diệp mới lờ mờ nhớ ra, hình như đúng là có chuyện đó thật. <br> <br>“Chỉ sợ yêu quá hóa hận thôi.” <br> <br>“Nếu đối phương là Nguyễn Tuyết Mạn thì xuất phát điểm không đơn giản vậy đâu, sợ rằng bà ta muốn một mũi tên trúng hai đích.” <br> <br>“Vậy thì lần này quay về chẳng phải anh sẽ gặp nguy hiểm sao!” Tố Diệp kinh sợ. <br> <br>Niên Bách Ngạn giơ tay, vén tóc cô ra sau: “Yên tâm. Anh quay về thì sẽ bà ta sẽ không dám liều lĩnh làm bừa nữa. Đương nhiên, tất cả chỉ là nghi ngờ của anh.” <br> <br>Tố Diệp bắt đầu thấy hoang mang. Cô nhìn thấu bộ mặt thật của mỗi người trong nhà họ Diệp. E là những tháng ngày sau này chẳng được bình yên… <br> <br>Lúc Tố Khải đang nằm bừa bãi trên giường, thì Phương Tiếu Bình đeo túi xách, dùng chìa khóa mở cửa nhà anh. Sau khi vào phòng ngủ, bà chẳng nói chẳng rằng xách tai anh lên, sống chết cũng phải lôi anh dậy cho bằng được. Tố Khải đang ngủ ngon, cảm giác đau đớn bất ngờ từ tai truyền tới khiến anh giật nảy mình, mở mắt liền nhìn thấy Phương Tiếu Bình hùng hổ đứng đầu giường bèn hét lên: “Mẹ! Mẹ có thể dừng lại chút được không? Con đã hai mươi mấy tiếng đồng hồ không được chợp mắt rồi. Ngồi theo dõi cái lũ buôn ma túy, tròng mắt sắp rụng xuống tới nơi rồi. Mẹ cho con ngủ thêm một tý thôi có được không?” <br> <br>“Mẹ nhìn giờ rồi mới tới đấy. Ngủ sáu bảy tiếng đồng hồ là được rồi. Con xem, bố con ngày nào cũng chỉ ngủ cố định có năm tiếng thôi.” <br> <br>Tố Khải ngồi trên giường, mắt nhắm nghiền. <br> <br>Phương Tiếu Bình đập mạnh một cái vào đầu anh, anh không chịu nổi gào ầm lên: “Mẹ làm cái trò gì đấy?” <br> <br>“Hôm nay chị con từ Hồng Kông về, con mau ra sân bay đón đi.” <br> <br>Tố Khải á khẩu: “Nếu chị ấy cần con đón thì đã gọi điện thoại từ lâu rồi, mẹ đừng lo lắng.” <br> <br>“Ý mẹ là muốn đón chị con về nhà, mẹ có chuyện phải hỏi nó cho rõ ràng.” <br> <br>“Mẹ có chuyện gì thì cứ hỏi con đây này.” Tố Khải ngáp lên ngáp xuống, rồi lại gục đầu vào trong chăn: “Chuyện của chị ấy con biết hết.” <br> <br>“Chuyện của nó với Niên Bách Ngạn.” <br> <br>“Ôi trời mẹ của con ơi!” Tố Khải mở mắt ra: “Chị ấy và anh ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi.” <br> <br>“Nhưng mẹ điều tra ra gã Niên Bách Ngạn đó hôm nay cũng từ Hồng Kông trở về.” <br> <br>“Làm sao mẹ biết?” <br> <br>Phương Tiếu Bình ngồi xuống giường, không ngờ ngồi ngay lên chân Tố Khải, làm anh kêu la oai oái, cuối cùng không tỉnh cũng phải tỉnh. Phương Tiếu Bình bình tĩnh nhìn con trai gào đủ kiểu rồi mới nói: “Mẹ sợ Tiểu Diệp vẫn còn qua lại với tay đó, thế nên sáng sớm nay đã mạo danh khách hàng gọi điện tới tập đoàn Tinh Thạch. Ai ngờ cô thư ký ở đó nói tổng giám đốc Niên của họ đang đi công tác. Mẹ con cà con kê mãi cô ta mới chịu tiết lộ Niên Bách Ngạn hôm nay bay từ Hồng Kông về.” <br> <br>Tố Khải nghe xong không kìm chế được phải giơ ngón cái lên trước mặt Phương Tiếu Bình: “Mẹ không đi làm thám tử quả thật đáng tiếc.” <br> <br>“Đừng có đánh lạc hướng. Mẹ cho con hay, hôm nay bằng mọi giá con phải lôi được Tiểu Diệp về đây cho mẹ. Với lại, cứ cho là nó không có quan hệ với Niên Bách Ngạn, mẹ cũng phải tẩm bổ cho cháu gái chứ. Giờ mẹ sẽ đi mua ngay một con cua “đế vương”*.” <br> <br>*Hay còn gọi là cua Hoàng đế, cua đá, chủ yếu sống ở những vùng biển có nhiệt độ lạnh. Chúng nổi tiếng vì kích cỡ khổng lồ của mình, được mệnh danh là “vua của các loài cua”. <br> <br>“Cua đế vương? Mẹ! Mẹ chịu chơi thật đấy.” <br> <br>Phương Tiếu Bình trừng mắt: “Người nhà cả tính toán cái gì? Đừng nói là cua đế vương, dù bắt mẹ xuống biển bắt cá mập về, chỉ cần Tiểu Diệp được vui vẻ, đón nhận một chuyện tình cảm mới mẹ cũng chịu.” <br> <br>“Thế mà bao nhiêu lần con ra ngoài làm nhiệm vụ quay về chẳng thấy mẹ mua cho con một con cua.” Tố Khải lắc đầu. <br> <br>“Đàn ông con trai sức dài vai rộng lại đi so bì? Tiểu Diệp chịu nhiều ấm ức như thế, mẹ phải an ủi nó, nhân tiện khuyên bảo để nó nghĩ thông suốt. Dù sao sau này cũng phải kết hôn sinh con chứ. Nó mà sống không được vui, mẹ cũng thấy có lỗi với chị Tố Thu.” <br> <br>“Mẹ! Lát nữa con còn phải về đội nên thực sự không có thời gian. Thế này đi, lát nữa chị ấy xuống máy bay, con sẽ gọi điện cho chị ấy. Có con cua đế vương thôi mà. Tối con đưa chị ấy về nhà là được chứ gì?” <br> <br>Phương Tiếu Bình suy nghĩ: “Cũng được! Mẹ cũng không muốn làm lỡ dở công việc của con. Nhưng tối nay nhất định phải đưa nó về nhà đấy.” <br> <br>“Vâng!” <br> <br>Lúc đó Phương Tiếu Bình mới yên tâm đứng dậy. Bà rất hiểu con trai mình, nó đã hứa thì chắc chắn sẽ làm được. Đang định cầm túi lên bỗng nhớ ra chuyện gì đó, hai mắt bà sáng lên: “Đúng rồi! Đưa cả bạn gái con về đi.” <br> <br>Tố Khải vặn mình, uể oải đáp: “Đã nói là tuần sau rồi, mẹ gấp cái gì chứ.” <br> <br>“Không gấp được sao? Mẹ muốn bế cháu lắm rồi.” <br> <br>Tố Khải không còn lời nào để nói. <br> <br>“Thế nó bao nhiêu tuổi chắc là nói được chứ.” <br> <br>“Hai mươi ba.” <br> <br>Phương Tiếu Bình vừa nghe đã vỗ đùi cái đét: “Tuổi này đẹp, thời gian sinh đẻ tốt nhất của phụ nữ.” <br> <br>Tố Khải thật sự muốn thổ huyết. <br> <br>“Được rồi, được rồi! Mẹ phải đi mua cua đây, muộn nữa không còn con to mà chọn.” Phương Tiếu Bình vui vẻ xách túi lên. <br> <br>Tố Khải choáng váng, gọi với sau lưng bà: “Không phải chứ mẹ, mẹ biết làm cua đế vương thật à?” <br> <br>“Con cứ mặc kệ mẹ.” Tiếng Phương Tiếu Bình đã ra tới cửa, ngay sau đó là tiếng đóng cửa. <br> <br>Tố Khải lại lăn ra giường. Người mẹ vĩ đại của anh, đúng là nghĩ thế nào làm thế ấy… <br> <br>~Hết chương 239~