Quyển 6 - Chương 246: Lý do thực sự của việc coi thường mạng sống
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 6 - Chương 246: Lý do thực sự của việc coi thường mạng sống
<br><br>Quyển 6 - Chương 246: Lý do thực sự của việc coi thường mạng sống<br><br><br>Tố Diệp không thể chịu nổi nữa. Cô đứng dậy đi ra ngoài, mặc cho vị họ Kim đó ngẩn tò te đứng lại một mình trong phòng làm việc. Cô xông thẳng vào văn phòng của giáo sư Đinh, thậm chí còn chẳng thèm gõ cửa. Giáo sư Đinh đang ngồi viết báo cáo nghiên cứu giật nảy mình. Ông còn chưa kịp có phản ứng gì, Tố Diệp đã vòng tới trước bàn làm việc, chống hai tay lên mặt bàn. Cô dướn người về phía trước, gần như áp sát vào mặt ông, nghiến răng nghiến lợi nói: “Giáo sư Đinh! Ông có thể sắp xếp cho tôi mấy khách hàng giống người một chút được không?” <br> <br>Từ phía giáo sư Đinh nhìn qua, trong đáy mắt Tố Diệp lộ rõ một sự sốt ruột, như đang rực cháy hai ngọn lửa lúc sáng lúc tối. Rõ ràng cô đang cố gắng kìm nén nỗi bực tức của mình. Với tính cách của cô, sợ rằng nếu còn phải nhịn thêm một lúc nữa sẽ đá cửa bỏ đi mất. Ông suy nghĩ đôi chút, cố gắng hòa hoãn bầu không khí “hừng hực chiến tranh” lúc này. <br> <br>“Bác sỹ Tố! Chúng ta là người chữa trị trái tim, việc phải tiếp xúc với những bệnh nhân hơi khác người một chút là rất bình thường. Những bệnh nhân bình thường người ta sẽ tới bệnh viện, chứ tới phòng tư vấn tâm lý làm gì.” <br> <br>Tố Diệp nguôi giận, gõ tay lên mặt bàn, nói rành mạch, rõ ràng, không một chút khách khí: “Bắt đầu từ buổi chiều hôm nay, ông hãy trả tất cả những khách hàng vốn sắp xếp cho Phương Bội Lôi và Hà Minh về cho họ. Tôi chỉ tiếp những người đã có hẹn trước với tôi.” <br> <br>Nghe xong, nét mặt giáo sư Đinh rất khó xử: “Bây giờ nhân lực trong phòng tâm lý không đủ…” <br> <br>“Trước khi tới đây làm việc tôi đã nói trước là tôi không tăng ca. Bây giờ chỉ riêng những khách hàng có hẹn trước cũng đã đủ tôi bận rộn từ sáng tới tối rồi. Đừng để những kẻ “không bệnh tự rên” tới chiếm dụng quỹ thời gian quý báu của tôi.” Tố Diệp đứng thẳng dậy. <br> <br>Giáo sư Đinh thấy cô có vẻ nóng nảy, cũng hiểu đa phần là do sự việc hôm qua khiến cô căng thẳng, áp lực, nên ông cũng không ép buộc nữa, bảo cô ra ngoài. Tố Diệp không nói thêm bất kỳ câu thừa thãi nào nữa, quay người chuẩn bị đi. Cô vừa cầm vào tay nắm cửa, giáo sư Đinh lại do dự hỏi một câu: “Yêu Yêu… thế nào rồi?” <br> <br>Bước chân Tố Diệp khựng lại. <br> <br>“Tôi thấy chuyện này, ông hỏi thẳng Đinh Tư Thừa sẽ thích hợp hơn đấy.” Dứt lời, cô kéo cửa đi ra ngoài. <br> <br>Giáo sư Đinh ngao ngán lắc đầu. <br> <br>Vừa ra khỏi phòng giáo sư Đinh, Tố Diệp bỗng cảm thấy ánh nắng ngoài cửa sổ chói mắt lạ thường. Đang khó hiểu không hiểu bầu trời Bắc Kinh trở nên trong sáng như vậy từ bao giờ, vị họ Kim người đeo đầy vàng đó lại bất ngờ chặn đường đi của cô. Lúc đó mới tỉnh ngộ, có những lúc vàng có thể thay thế cả ánh nắng mặt trời. <br> <br>“Bác sỹ Tố! Tôi thật lòng thích em mà.” Ông Kim vô cùng cố chấp. Ông ta lại nở nụ cười tươi rói: “Tôi sở hữu mấy công ty giải trí, có du thuyền riêng. Ở nước ngoài tôi còn làm ông chủ của mấy trang trại rượu vang. Chỉ cần em chịu theo tôi, tôi sẽ lập tức đưa em đi du lịch khắp thế giới bằng chính chiếc du thuyền đó. Chúng ta sẽ ra biển thưởng thức loại rượu vang hảo hạng nhất.” <br> <br>Tố Diệp nghe đến đau đầu nhức óc, lãnh đạm trả lời: “Xin lỗi, say sóng!” <br> <br>“Vậy chúng ta không đi du thuyền nữa, tôi vẫn còn máy bay cá nhân.” Ông Kim chạy bước nhỏ theo sau lưng Tố Diệp: “Em xem, ngày nào em cũng phải ở đây làm việc, vất vả lắm. Em đi theo tôi chắc chắn sẽ được sống sung sướng, bác sỹ Tố…” <br> <br>Chưa đợi ông ta nói xong, Tố Diệp đã đột ngột dừng bước. Ông Kim vội vàng phanh lại, mỉm cười nhìn cô. Tố Diệp đánh giá ông ta một lượt từ trên xuống dưới, lắc đầu thở dài: “Tiền của người Trung Quốc dễ kiếm thật đấy!” Một người như thế này mà cũng có gia tài kếch sù, đạo lý gì đây? <br> <br>Ông Kim không hiểu ý trong lời nói của cô, đang định cất lời hỏi thì nghe cô bình thản đáp lại: “Trước giờ tôi rất ghét những người vênh váo, khoe khoang. Tôi rất bận. Nếu ông tới đây không phải để làm trị liệu tâm lý vậy thì cảm phiền ông sau này đừng lãng phí danh sách hẹn trước của tôi.” Dứt lời cô quay người bỏ đi. <br> <br>Bóng lưng quyến rũ của cô lọt vào mắt ông Kim. Ông ta nhìn đến mê mẩn, thầm tán dương: Người đẹp đúng là người đẹp, tức giận mà cũng xinh như vậy… <br> <br>Giáo sư Đinh đích thực không hề làm khó cô. Tới buổi chiều, lúc gặp gỡ khách hàng cô không còn phải phát điên như thế nữa. Sau khi chẩn đoán xong một loạt các vị khách mắc chứng hoang tưởng, cô bèn nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi tới. Cô giao toàn bộ công việc còn lại cho Lý Thánh Đản rồi vội vàng tới đó. <br> <br>Lâm Yêu Yêu đã tỉnh, chính Diệp Uyên đã gọi điện thoại cho cô. Khi cô gấp gáp bắt xe tới bệnh viện thì thấy Diệp Uyên vừa bước ra khỏi phòng làm thủ tục nhập viện. Cô bèn nhanh chóng chạy tới, hỏi tình hình của Lâm Yêu Yêu. Diệp Uyên nói với cô, Lâm Yêu Yêu tỉnh lại từ trưa, đã không sao rồi. Lúc đó Tố Diệp mới yên tâm, hỏi anh đang đi đâu. <br> <br>Diệp Uyên nói bây giờ anh phải về dự một buổi họp ở công ty hàng không, rồi đưa chìa khóa cho cô, còn mình tự bắt xe về công ty. Tố Diệp phát hiện ra giọng nói của anh không còn chút hơi sức nào, gương mặt cũng tiều tụy và mỏi mệt, nghĩ bụng chắc chắn tình hình bên trong đã khiến anh bị đả kích, bèn do thám một câu: “Tối qua anh thức trông cô ấy cả đêm à?” <br> <br>Diệp Uyên gật đầu. <br> <br>“Cả Đinh Tư Thừa nữa? Hai người cùng trông?” <br> <br>Anh chau mày, rõ ràng là vô cùng khó chịu với ba chữ “Đinh Tư Thừa”. Anh không nói gì nữa, chỉ “ừm” một tiếng đáp lại. <br> <br>“Vậy anh…” <br> <br>“Anh còn công việc, đi trước đây!” Anh không muốn trả lời quá nhiều, chỉ khẽ ngắt lời cô. <br> <br>Nắng chiều kéo dài bóng anh. Không hiểu sao, dường như Tố Diệp nhìn ra sự cô đơn trong cõi lòng ấy. Anh vừa bước chân xuống bậc cầu thang, cô bỗng đột ngột lên tiếng: “Anh thật lòng yêu cô ấy sao?” <br> <br>Diệp Uyên dừng bước, quay đầu lại, ngữ khí chậm rãi mà nặng nề: “Anh yêu cô ấy nhưng giờ mới phát hiện hóa ra tình yêu của mình thật bất lực…” Nói xong, anh quay đầu rời đi. <br> <br>Tố Diệp đứng dưới nắng rất lâu. Câu nói của Diệp Uyên tuy đơn giản mà sâu sắc. Nhưng sao cô lại cảm thấy, câu ấy thích hợp hình dung chuyện tình cảm của mình và Niên Bách Ngạn hơn nhỉ? <br> <br>Bố mẹ Lâm Yêu Yêu từ sáng sớm đã vội vã tới bệnh viện. Khi Tố Diệp đẩy cửa bước vào, nhìn thấy sắc mặt của hai người họ đã khá hơn hôm qua rất nhiều. Rồi cô đảo mắt qua, thấy Đinh Tư Thừa đang ngồi ở đầu giường, đút cháo cho Yêu Yêu. Bà Lâm sợ cô ấy bị sặc, đã nâng giường lên một chút. Đinh Tư Thừa nhanh chóng lau miệng cho Yêu Yêu, nhẫn nại đợi cô ấy ăn hết rồi mới đút miếng tiếp theo. <br> <br>Nhìn thấy cảnh đó, cuối cùng Tố Diệp cũng hiểu tại sao Diệp Uyên lại nói tình yêu của mình thật bất lực. <br> <br>Mấy người đều đã nhìn thấy Tố Diệp. Bà Lâm vội gọi cô vào. Tay Đinh Tư Thừa đang cầm thìa hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn tiếp tục đút cháo cho Lâm Yêu Yêu mà không ai hay biết. Anh ta không quay đầu nhìn cô. <br> <br>Lâm Yêu Yêu lắc đầu tỏ ý không muốn ăn nữa. Cô ấy đưa mắt nhìn Tố Diệp. Đinh Tư Thừa dịu dàng khuyên nhủ: Ăn thêm một chút nữa đi. <br> <br>“Em muốn nói chuyện với Tố Diệp một lúc.” Cô ấy yếu ớt lên tiếng. <br> <br>Tố Diệp nhẹ nhàng kéo rèm cửa ra để một chút nắng hắt vào trong phòng. Lâm Yêu Yêu nằm trên giường bệnh, liếc nhìn cô rồi khẽ nhíu mày: “Cậu trách mình, đúng không?” <br> <br>Tố Diệp dừng tay lại, tức giận nói: “Cậu đừng có nói chuyện với mình! Mình không có người bạn nhu nhược như cậu!” <br> <br> Lâm Yêu Yêu không nói gì nữa, chỉ biết cúi đầu. <br> <br>Dù sao cũng vừa từ Quỷ môn quan trở về, tuy rằng Tố Diệp đầy một bụng tức nhưng nhìn nét mặt nhợt nhạt, hốc hác của Lâm Yêu Yêu, cô cũng không đành lòng. Cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, cầm quả táo lên, vừa gọt vỏ vừa nói: “Lâm Yêu Yêu! Lần sau nếu cậu vẫn còn muốn chết thì cứ nói thẳng với mình. Mình sẽ đâm thẳng con dao này vào tim cậu cho cậu được chết nhanh gọn.” <br> <br>“Mình xin lỗi…” Giọng Lâm Yêu Yêu khàn khàn. Cô ấy quay đầu nhìn dáng vẻ bực bội của Tố Diệp: “Mình biết mình đã làm cậu lo lắng, sợ hãi.” <br> <br>Tố Diệp vẫn không ngẩng đầu lên, cắn chặt môi tiếp tục gọt táo. <br> <br>“Tiểu Diệp!” Lâm Yêu Yêu giơ tay ra kéo vạt áo cô. <br> <br>Tố Diệp bèn ngẩng đầu. Lâm Yêu Yêu thấy mắt cô đỏ hoe, mắt mình bất chợt cũng đỏ lên: “Lâm Yêu Yêu! Mình cảnh cáo cậu!” Tố Diệp lên tiếng, giọng nghẹn ngào: “Cậu mà còn dám làm thế này một lần nữa thôi, mình sẽ đoạn tuyệt quan hệ bạn bè với cậu.” <br> <br>Lâm Yêu Yêu kéo tay cô. <br> <br>Những ngón tay lạnh buốt khiến Tố Diệp không thể nói những câu nhẫn tâm nữa. Cô nắm chặt tay Lâm Yêu Yêu, nước mắt lăn tròn trong hốc mắc: “Sao cậu ngốc thế hả? Mọi việc lẽ nào không còn cách giải quyết nữa hay sao? Cậu không thể nào hiểu được cái cảm giác phải tận mắt chứng kiến bạn thân mình cắt tay tự sát nằm trong bồn tắm là như thế nào đâu. Lúc đó mình gần như phát điên rồi…” <br> <br>Lâm Yêu Yêu bật khóc, liên tục nói xin lỗi. <br> <br>Tố Diệp đặt trái táo sang một bên, ngồi xuống lên trước mặt, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô ấy: “Cậu còn coi mình là bạn nữa không? Cậu không được vui có thể tâm sự với mình cơ mà, tại sao lại làm tổn thương bản thân mình như vậy?” <br> <br>“Tiểu Diệp! Mình xin lỗi! Thật ra… Thật ra mình không biết là làm sao nữa.” Lâm Yêu Yêu nhìn cô. <br> <br>Tố Diệp thở dài, ôm chặt lấy Lâm Yêu Yêu. Bất luận thế nào cô cũng phải cảm ơn Thượng đế đã trả Yêu Yêu lại cho cô: “Mình đã nghe chuyện của cậu và Đinh Tư Thừa rồi. Mình biết cậu rất hận anh ta, nhưng làm tổn thương mình như vậy, có đáng không?” <br> <br>Lâm Yêu Yêu nằm trong lòng cô, lắc đầu: “Thật ra mình không hề hận anh ấy chút nào. Chỉ tại mình… không quên được anh ấy.” <br> <br>Tố Diệp kéo cô ra, ánh mắt xót xa: “Cứ cho là vậy, cậu cũng không thể bế tắc tìm đến cái chết được.” <br> <br>“Không! Tiểu Diệp! Cậu phải tin mình. Thật ra mình không hề muốn chết.” <br> <br>Tố Diệp sững sờ, buột miệng hỏi: “Cậu muốn dùng cách này để anh ta hồi tâm chuyển ý?” Đây là điều duy nhất cô có thể nghĩ tới. Sự kinh ngạc, phẫn nộ lại chợt trào dâng. <br> <br>Ai ngờ Lâm Yêu Yêu vẫn lắc đầu: “Không phải! Thật ra mình rất hiểu, chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng. Nhưng không hiểu tại sao mấy ngày nay mình cứ thấy bản thân không còn cảm giác gì. Có lúc mình nhìn xuống dưới nhà, lại nghĩ bụng nếu gieo mình xuống đó có lẽ sẽ rất thoải mái. Cả hôm qua nữa. Mình thật sự chỉ định đi tắm thôi, nhưng không hiểu vì cớ gì cứ cảm thấy cổ tay rất ngứa, chỉ muốn cứa thật mạnh vào để hết ngứa…” <br> <br>Tố Diệp nghe hết những lời ấy trong kinh hãi. Một lúc lâu sau cô mới hỏi dò: “Những suy nghĩ này của cậu xuất hiện trước hay sau khi chia tay?” <br> <br>“Sau khi chia tay.” <br> <br>Dường như có một sợi dây thừng thít chặt lấy tim Tố Diệp, khiến cô đau đớn khủng khiếp, ngoài cảm giác đó còn có sự buồn phiền và day dứt. Cô hiểu lầm Lâm Yêu Yêu rồi. Cô cứ tưởng Lâm Yêu Yêu làm như vậy vì nghĩ quẩn hoặc để ép buộc Đinh Tư Thừa. Nhưng một giây trước cô mới vỡ ra nguyên nhân thực sự khiến cô ấy tự sát: Chứng bệnh trầm cảm sau thất tình. <br> <br>Trầm cảm nói là bệnh nhẹ thì rất nhẹ, nói là bệnh nặng thì không hề đơn giản. Nếu chỉ mắc bệnh trầm cảm nhẹ, người bệnh thường tự thương xót bản thân, suy nghĩ mọi việc luôn theo hướng bi quan. Nhưng người đã mắc bệnh nặng sẽ trở thành người đa nhân cách, thậm chí còn làm những việc tổn thương tới chính mình và những người khác. Hành vi tự sát của Lâm Yêu Yêu chính là hậu quả của chứng bệnh trầm cảm. Nếu không chữa trị kịp thời, sau này nếu còn gặp phải tình huống này rất dễ cảm thấy bí bách, quẫn trí. Cũng chính vì như vậy cô mới tự trách mình. <br> <br>Là bạn tốt của cô ấy, lại còn là bác sỹ tâm lý mà cô lại không nhận ra Yêu Yêu đang mắc bệnh. Nghĩ lại khoảng thời gian đó ở nước ngoài, lần nào gọi điện thoại cô cũng bỏ quên tâm trạng của Lâm Yêu Yêu. Chắc chắn là cô ấy đã thất vọng nặng nề trong một thời gian dài, nếu không sao lại có ý nghĩ tự tử? <br> <br>Thấy Tố Diệp nhíu mày, Lâm Yêu Yêu dè dặt hỏi: “Mình… bị làm sao phải không?” <br> <br>“Không sao đâu! Mình đang nghĩ cậu đúng là đồ ngốc. Có bao nhiêu người quan tâm, lo lắng cho cậu như vậy, sao cậu không sống thật vui vẻ cơ chứ.” Tố Diệp nắm chặt tay cô ấy, che giấu mọi cảm giác lo lắng, khẽ nói: “Cậu phải nhanh chóng bình phục. Mình còn rất nhiều chuyện thú vị muốn kể cho cậu nghe. Còn nữa, mình vô tình có được một viên kim cương. Nó kỳ lạ lắm, khi nào ra viện cậu nhất định phải giám định giúp mình. Mình hoàn toàn không tin tưởng những nhà giám định khác.”