Quyển 6 - Chương 290: Niên bích tiêu
<br><br>Quyển 6 - Chương 290: Niên bích tiêu<br><br><br>Tố Diệp nào lỡ lãng phí cơ hội được ở riêng cùng anh. Cô bước tới, ôm anh và lắc đầu: “Muộn thế này rồi, đừng ra ngoài nữa! Ăn mỳ gói thì có sao, đâu phải bữa nào cũng ăn. Tài úp mỳ của em số một đấy.” <br> <br>Niên Bách Ngạn nhìn ra tâm tư của cô, đành cười: “Thôi được! Ở nhà ăn mỳ với em vậy.” Nói rồi anh xắn tay áo lên, dặn dò cô: “Lấy cho anh chỗ rau xanh trong tủ lạnh.” <br> <br>“Hay là cứ để em làm cho.” Tố Diệp thấy vậy vội lên tiếng. <br> <br>“Giúp việc cho anh!” Niên Bách Ngạn đâu có để cô động tay vào. <br> <br>Tố Diệp mím môi, gật đầu. Cô đi tới trước tủ lạnh, rồi quay đầu nhìn anh: “Có bắp cải và cải cúc, anh muốn ăn loại nào?” <br> <br>“Mang ra hết đi, bắp cải làm mỳ, cải cúc xào lên.” Giọng điệu của Niên Bách Ngạn cứ như một đầu bếp đích thực. <br> <br>Tố Diệp mang tất cả ra. <br> <br>Bên đó Niên Bách Ngạn đang đun nước, giơ tay về phía cô: “Trứng gà!” <br> <br>Cô bèn dốc sức giúp việc cho anh. <br> <br>Trong nhà bếp, khói bốc lên nghi ngút, làm mờ cả màn đêm ngoài cửa sổ. <br> <br>Dần dần, một mùi thơm đầy hấp dẫn tỏa ra. Những món ăn vốn đơn giản rơi vào tay Niên Bách Ngạn quả nhiên có cả màu sắc, hương thơm, mùi vị. Nhưng khi đang rửa cải cúc, bất giác liếc nhìn thùng rác, tay anh bỗng khựng lại. <br> <br>Thùng rác trống rỗng, chỉ độc có một chai rượu cồn nằm trơ trọi, đã không còn giọt nào. <br> <br>Tố Diệp đổ mỳ ra bát xong, thấy anh đứng lặng, cô bèn đưa mắt nhìn qua, sắc mặt bỗng có chút ngượng ngập. Cô hắng giọng: “Nghe nói cải cúc phải dùng mỡ gà xào mới ngon.” <br> <br>“Ừm.” Niên Bách Ngạn đáp lại một tiếng. Anh vừa rửa rau, vừa thản nhiên hỏi: “Dùng rượu cồn làm gì vậy?” <br> <br>Tố Diệp nhìn về phía bóng lưng của anh, nhẹ nhàng thốt ra một chữ: “Uống!” <br> <br>Vòi nước bất ngờ bị đóng lại. <br> <br>Anh quay người, nhìn cô như không tin vào tai mình: “Gì cơ?” <br> <br>“Lúc anh chưa tới đây, em có uống một chút rượu cồn.” Tố Diệp nhắc lại lần nữa. <br> <br>“Em điên rồi sao?” Niên Bách Ngạn hơi cao giọng, đầu mày nhíu chặt: “Rượu cồn ai lại mang ra uống? Sao không có chút thường thức nào vậy? Đã uống nước chưa? Mau đi uống nhiều nước vào cho anh!” <br> <br>Tố Diệp không nhúc nhích, chỉ chăm chăm nhìn anh. <br> <br>Niên Bách Ngạn thấy vậy chợt hiểu ra. Gương mặt đang căng thẳng chuyển thành xót xa. Anh mấp máy, một lúc sau mới nghiến răng nói một câu: “Em điên thật rồi!” <br> <br>Tố Diệp không kìm được lòng mình, nhào vào lòng anh, nhẹ nhàng nói: “Vì anh điên nên em mới điên theo anh.” <br> <br>“Ngốc ạ! Anh làm vậy là vì bị ép buộc, không còn cách nào khác. Em làm thế này là liều lĩnh.” Anh không nhẫn tâm quở trách, giọng nói vừa khó xử vừa cưng chiều. <br> <br>Tố Diệp ôm chặt anh: “Em chỉ muốn biết lúc đó anh khó chịu đến mức nào…” <br> <br>Niên Bách Ngạn nâng khuôn mặt cô lên, ánh mắt nồng nàn tình cảm, thì thầm: “Khờ dại!” Dứt lời, anh đặt lên môi cô một nụ hôn sâu. <br> <br>Đôi mắt Tố Diệp đã có phần chua xót. Cô nhắm mắt lại, ôm hôn anh. Khóe mắt hơi ươn ướt, lần này, cô vẫn rơi những giọt nước mắt hạnh phúc… <br> <br>Sau một màn triền miên, cả người Tố Diệp yếu ớt, nằm bò trên người Niên Bách Ngạn. Tấm chăn mỏng che hết cơ thể để trần của hai người. Đôi chân dài của người đàn ông hở ra ngoài không khí, quấn lấy đôi chân trắng trẻo của người con gái. <br> <br>Căn phòng lấp kín bầu không khí lả lướt sau một lần dạt dào cảm xúc. <br> <br>Cả cơ thể cô mềm nhũn như không xương, áp mặt lên lồng ngực rịn đầy mồ hôi của anh. Tóc cô bị ướt đầm, nhất thời lười không muốn mở mắt ra. <br> <br>“Đi tắm nhé!” Niên Bách Ngạn áp mặt xuống, thủ thỉ yêu thương. <br> <br>Nhưng Tố Diệp ôm chặt lấy anh, nũng nịu nói: “Để em dựa thêm lúc nữa!” <br> <br>Niên Bách Ngạn bèn chiều cô. <br> <br>Lại một lúc nữa trôi qua, cô bỗng cảm thấy trong tay có thêm thứ gì đó, nhỏ xíu nhưng rất có trọng lượng, tròn tròn, góc cạnh. Cô mở mắt, xòe tay ra mới phát hiện đó là hai chiếc chìa khóa điện tử, giống hệt nhau, bèn ngẩng đầu nhìn anh không hiểu. <br> <br>Niên Bách Ngạn vòng tay qua người cô, giọng nói uể oải: “Đây là chìa khóa của tứ hợp viện, em giữ lấy một bộ.” <br> <br>“Thế là ý gì?” Hỏi xong câu này, tim cô bỗng đập loạn. Cô cụp mắt xuống, không dám nhìn anh nữa. Đương nhiên cô hiểu ý của anh. Điều này có nghĩa là sau này cô có thể tự do ra vào nhà của anh. Cảm giác này giống như hai người hoàn toàn biến thành một, anh đã xóa bỏ mọi tầng ngăn cách giữa họ. <br> <br>Niên Bách Ngạn mỉm cười nhìn cô: “Em hiểu ý của anh mà.” <br> <br>“Không hiểu!” Cô hạnh phúc nghịch chiếc chìa khóa, cố ý nói. <br> <br>Anh đan tay vào tay cô: “Chìa khóa nhà sớm muộn gì cũng phải đưa cho em, chi bằng đưa cho em luôn bây giờ. Như vậy sau này em có giận dỗi bỏ đi, anh cũng biết đi đâu tìm em.” <br> <br>Tim Tố Diệp càng lúc đập càng nhanh, đến nỗi hô hấp của cô cũng dồn dập. Sắc hồng bên gò má lan tới tận mang tai. Cô đặt chìa khóa vào lòng bàn tay anh: “Em chẳng biết anh đang nói linh tinh cái gì.” <br> <br>Một tràng cười khẽ phát ra từ cổ họng người đàn ông. Anh ôm chặt lấy eo cô, đề phòng cô cử động lung tung, biểu cảm trêu chọc: “Em biết anh đang nói gì mà, cũng hiểu quá rõ ý của anh.” Chiếc chìa khóa chuyển qua chuyển lại cuối cùng rơi vào tay cô. Anh nắm chặt lấy nó cùng cô, đưa tới bên môi: “Tin anh đi! Anh còn muốn mang tới cho em nhiều thứ hơn nữa.” <br> <br>Tố Diệp nhìn anh, một cảm giác sung sướng và hạnh phúc vỡ tung trong lòng. Một giây sau cô vùi mặt vào lòng anh, lẩm bẩm: “Chỉ cần được ở bên anh, những thứ khác không quan trọng.” <br> <br>Niên Bách Ngạn càng ôm cô chặt hơn. <br> <br>Một lúc lâu sau, tiếng anh dịu dàng vang trên đỉnh đầu: “Ngày mai anh phải đi công tác. Những ngày anh không có ở Bắc Kinh, em phải ngoan đấy.” <br> <br>“Anh phải đi bao lâu?” Cô nhìn anh, không nỡ rời. <br> <br>Anh giơ tay vuốt tóc cô: “Chắc là phải qua Quốc Khánh mới về được.” <br> <br>Tố Diệp thầm nhẩm tính, tia sáng trong mắt tối đi nhiều. Lâu vậy sao… <br> <br>“Em giữ cẩn thận chìa khóa của tứ hợp viện. Một bộ em cầm, một bộ đưa cho em trai anh.” Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng dặn dò. <br> <br>Nghe xong, Tố Diệp xoay người ngồi bật dậy, chớp chớp mắt: “Em trai anh? Cậu ấy về nước rồi?” <br> <br>“Quốc Khánh sẽ về nước.” So với sự kích động của cô, anh rất bình thản. <br> <br>Tố Diệp có vẻ rất hứng thú. Dù sao đó cũng là em trai anh, cô khá tò mò: “Cậu ấy về nước lại đúng đợt anh đi công tác? Không thích hợp lắm thì phải?” <br> <br>Niên Bách Ngạn không hiểu ý cô. <br> <br> “Hiếm khi gia đình đoàn tụ, anh không thể coi công việc quan trọng hơn được.” <br> <br>“Nó lớn rồi, không cần anh chăm sóc.” Niên Bách Ngạn hiểu ý cô: “Anh đưa cho nó số điện thoại của em rồi. Khi nào nó quay về tứ hợp viện, em giao một bộ chìa khóa còn lại cho nó là được.” <br> <br>“Không cần lo cho cậu ấy sao?” <br> <br>“Em muốn lo thế nào?” Niên Bách Ngạn cảm thấy thú vị. <br> <br>“Thì cũng phải tới sân bay đón cậu ấy chứ?” <br> <br>Niên Bách Ngạn không biết nên khóc hay cười: “Nó không còn là trẻ con nữa.” <br> <br>“Nhưng chẳng phải cậu ấy sống thường xuyên ở nước ngoài sao. Bắc Kinh thay đổi nhiều như vậy, lỡ cậu ấy không tìm được đường về nhà thì sao?” Tố Diệp lo lắng. <br> <br>Niên Bách Ngạn ngẫm nghĩ gì đó, một lúc sau anh cầm lấy tay cô, khẽ đùa nghịch: “Thế thì em đành vất vả một chút vậy, Hứa Đồng cũng không ở Bắc Kinh.” <br> <br>“Yên tâm đi! Giao em trai anh cho em, tuyệt đối không thành vấn đề.” Tố Diệp lại lười nhác dựa vào anh, cười đáng yêu. <br> <br>Anh cúi đầu cắn môi cô, mỉm cười: “Đương nhiên là anh yên tâm!” <br> <br>Tố Diệp cười rất tươi: “Em trai anh về nước anh có vui không?” <br> <br>Niên Bách Ngạn nhướng mày, tỏ vẻ không hiểu. Cô cũng không ép buộc anh, lại hỏi: “Cậu ấy ở lại bao lâu? Hay là về hẳn?” <br> <br>“Chính nó chủ động nói với anh muốn về nước, cụ thể thế nào anh vẫn chưa hỏi. Nhưng nếu như muốn ở lại hẳn trong nước cũng được, anh hy vọng nó vào Tinh Thạch làm việc.” <br> <br>“Anh hy vọng?” Cô suy đoán qua nét mặt anh: “Hay là anh ép buộc người ta đấy?” <br> <br>“Chưa gặp nhau đã bênh nhau chằm chặp rồi?” Niên Bách Ngạn cố ý né tránh câu hỏi này. Anh lật người, đè cô xuống: “Cô gái à! Em phải dồn tâm tư vào anh. Lần này anh đi công tác mấy ngày liền, không nhớ anh à?” <br> <br>Cô cười đùa, né tránh sự công kích của môi anh: “Vậy anh có nhớ em không?” <br> <br>“Ngày nào cũng nhớ!” Anh nhìn cô say đắm, chạm trán với cô: “Đĩa nhạc em tặng, anh rất thích, khi nào nhớ em có thể bỏ ra nghe.” <br> <br>Lúc Hứa Đồng đưa chiếc CD cho anh, đúng là anh đã ngây ngốc rất lâu. Trên đĩa CD còn thắt một chiếc nơ bươm bướm rất đẹp, bên trên viết dòng chữ: Em nhớ anh! <br> <br>Tố Diệp nhìn anh ngọt ngào: “Dĩ nhiên là phải hay rồi, toàn bài em đặc biệt lựa chọn mà.” <br> <br>“Cũng có chút liên hệ với số tiền lúc trước em rút ra khỏi ví của anh.” Niên Bách Ngạn trêu chọc. <br> <br>Tố Diệp chẳng hề trốn tránh: “Đúng là có liên quan! Có tiền em mới có động lực giúp anh sưu tập những bài hát hay hơn nữa.” Lúc đó cô chẳng qua chỉ ngứa tay lấy bừa. Bây giờ thì cô thực sự muốn chọn cho anh những bài hát hay nhất, để khi anh mệt mỏi, ngồi một mình trong ô tô, sẽ yên lặng lắng nghe đĩa nhạc cô tặng. <br> <br>Anh bèn ôm chặt lấy cô, dịu dàng hôn lên môi. <br> <br>Còn chưa đi, anh đã bắt đầu nhớ cô rồi. <br> <br>Ánh trăng cũng hiền hòa hơn, hệt như đôi mắt anh lúc này. <br> <br>Hồi lâu, anh chợt thở dài: “Đứa em trai đó của anh tính khí quái đản, ngỗ ngược. Nếu nó làm em không vui, cũng đừng để bụng, khi nào về anh sẽ bắt nó xin lỗi em.” <br> <br>“Sao nghe anh nói lại khủng bố vậy hả?” Tố Diệp mím môi cười: “Anh quên em là bác sỹ tâm lý à? Có kẻ ngỗ ngược kỳ quái nào mà em chưa từng gặp? Tổng giám đốc Niên đáng kính! Em mà trị được tính xấu của em trai anh, anh phải trả em một khoản thù lao hậu hĩnh đấy!” <br> <br>Tay anh bắt đầu không an phận, men theo eo cô đi xuống, trượt vào vùng đất cấm địa: “Là người một nhà cả, tính toán chi li với nhau làm gì!” <br> <br>“Ai là người một nhà với anh?” Tố Diệp hừ một tiếng. Vì ngón tay của anh, người cô bắt đầu ngọ ngoạy. Cô kiều diễm như hoa, vẽ vòng tròn lên ngực anh: “Anh em ruột người ta cũng còn tính toán rõ ràng kìa.” <br> <br>“Được! Của anh là của em tất!” Niên Bách Ngạn áp mặt xuống, đặt lên nụ hôn ái muội. <br> <br>“Đợi đã!” Cô chặn anh lại, chớp mắt hỏi: “Em trai anh tên là gì? Em còn chưa biết.” <br> <br>“Bách Tiêu.” <br> <br>“Bách Tiêu… Niên Bách Tiêu… Cái tên hay quá!” Cô cười. <br> <br>Niên Bách Ngạn nhướng mày, một tay phủ lên mông cô, hơi dùng sức bóp như đang răn đe. <br> <br>“Nhưng mà em vẫn thích tên của anh hơn.” Cô ngoan ngoãn cùng anh quấn quýt trong nụ hôn nồng nàn. <br> <br>Sự nhiệt tình của người đàn ông một lần nữa bị cô châm lên. Anh hóa bị động thành chủ động, nhiệt độ nụ hôn tăng lên rất nhanh. Đầu anh từ từ đi xuống, khiến cô không ngừng thở dốc…