Quyển 6 - Chương 292: Không ai tàn nhẫn bằng anh ta
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 6 - Chương 292: Không ai tàn nhẫn bằng anh ta
<br><br>Quyển 6 - Chương 292: Không ai tàn nhẫn bằng anh ta<br><br><br>Kỳ nghỉ Quốc khánh cuối cùng đã rầm rộ bước tới. <br> <br>Tròn năm ngày vui lớn của toàn dân tộc, nên Quốc khánh năm nay, Bắc Kinh đông đúc một cách kỳ lạ, nhất là khu vực gần Thiên An Môn. Canh gác trong ngoài ba vòng, bao kín dầy đặc cả Tử Cấm Thành như một miếng gan mỡ. Tố Diệp cố ý lái xe một vòng quanh quảng trường Thiên An Môn. Chưa kể tới việc gặp cảnh sát giao thông, ngay cả khi đèn xanh bật sáng cũng khó mà nhích nổi. <br> <br>Nhìn lên từng dòng người lúc nhúc trên chiếc cầu đá trên sông hộ thành, có một khoảnh khắc cô rất lo lắng liệu cây cầu có bị dòng du khách đó dẫm sập hay không. Một thiên triều phủ đệ đã từng rất huy hoàng, một nơi đã từng là nhà của Thiên tử, đã từng là chốn Hoàng thất uy nghiêm, nay không còn bóng dáng. Một cuộc sống Hoàng tộc mà những dân thường thời cổ đại không dám tò mò, giờ tới xã hội hiện đại đã thu vé vào thăm quan, trở thành một nơi thu hút kinh tế trọng điểm. <br> <br>Có những lúc Tố Diệp nghĩ. Nếu cô mà là con cháu của dòng họ Ái Tân Giác La, phải nhìn ngôi nhà xưa kia của mình trở thành một thắng cảnh du lịch liệu cô có thương cảm không? <br> <br>Dẫu sao thì Tố Diệp cũng đã quyết định hy sinh ngày Quốc khánh này, nhẹ nhàng từ chối cùng cậu mợ ra nước ngoài du lịch, tiếp tục ở lại thành phố Bắc Kinh chật chội này chỉ để đón cậu em trai của Niên Bách Ngạn. <br> <br>Mất cả buổi sáng, cuối cùng cô đã toàn mạng thoát khỏi đám đông trước cửa Thiên An Môn trở về nhà. Cô dọn dẹp qua loa rồi nhìn đồng hồ. Chuyến bay của Niên Bách Tiêu hai giờ chiều nay mới đáp xuống sân bay quốc tế, vẫn còn kịp giờ. <br> <br>Cô mở bừa tivi lên xem, rồi làm thứ gì ăn tạm. Lúc sắp ăn xong, ánh mắt cô vô thức liếc nhìn màn hình. Đúng lúc trên đó đang phát một tin lá cải. Nội dung đại khái là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng Bạch Băng rời khỏi công ty quản lý hiện tại Tinh Thôi, ký hợp đồng với một công ty khác. Khi được hỏi về nguyên nhân của chuyện này, Bạch Băng chỉ trả lời rằng tài chính của công ty cũ có vấn đề. Khi đề cập tới số tiền ký hợp đồng với công ty mới, Bạch Băng không muốn trả lời. Có người trong ngành tiết lộ rằng có lẽ mức giá không hề thấp. <br> <br>Tố Diệp bỗng chốc chẳng còn hứng thú ăn uống, nhất là sau khi nhìn thấy bộ mặt của Bạch Băng. Cô bĩu môi, nhìn màn hình, cười đểu: “Thuyền lớn thì sóng lớn, cẩn thận rơi xuống nước có ngày chết đuối đấy. Chị đây chẳng thèm tranh với cô, nếu không giá của chị cao hơn cô là cái chắc!” <br> <br>Khi cô tới cửa số ba của sân bay quốc tế, kim đồng hồ đã chỉ một giờ bốn mươi phút. Tố Diệp tới sớm trước hai mươi phút. Cô vào Starbuck mua cho mình một cốc Latte lạnh rồi tìm một chiếc ghế, ung dung chờ đợi. Vì không có ảnh, cô đã phải đặc biệt làm thêm một tấm biển màu hồng phấn, trông sẽ càng xinh xắn, bắt mắt. Bên trên viết ba chữ “Niên Bách Tiêu” rất to, bên dưới là một dòng chữ tiếng Anh: Tổ quốc chào đón bạn! <br> <br>Người đi qua đi lại nườm nượp trong sân bay, chỉ mình cô trông có vẻ là người nhàn rỗi, giết thời gian nhất. <br> <br>Đúng vào lúc Tố Diệp đang ngồi nghĩ xem nên chào hỏi câu đầu tiên với cậu Niên Bách Tiêu sắp đặt chân tới Bắc Kinh đó như thế nào, chợt có một người vỗ bộp một cái lên vai cô. Ngay lúc ấy cô đang nuốt xuống một ngụm cafe, thế là một cơn ho kịch liệt diễn ra. Còn chưa kịp nhìn rõ kẻ đó là ai để chuẩn bị tính sổ, bên cạnh đã có một người ngồi xuống, tự nhiên vòng tay qua ôm cô vào lòng. <br> <br>Tố Diệp vừa ho vừa quay sang lườm. Đối diện với cô là cái mặt cười cợt của Kỷ Đông Nham. Cô nhất thời phẫn nộ: “Anh định mưu sát tôi đấy à?” <br> <br>“Làm gì có ai yếu ớt như em?” Kỷ Đông Nham tốt bụng vỗ lưng cho cô: “Đỡ hơn chút nào chưa?” <br> <br>“Tránh xa tôi một chút coi như là anh tích đức rồi đấy!” <br> <br>“Đừng có xa cách thế! Em không nhớ anh, anh vẫn nhớ em mà.” Giọng nói của Kỷ Đông Nham lười biếng và tùy hứng, nói rồi cướp lấy ly Latte trên tay cô, đưa thẳng lên miệng uống. <br> <br>Lúc Tố Diệp phản ứng lại thì anh ta đã uống sạch rồi, không còn cách nào khác, cô chỉ biết nhấn mạnh: “Cậu chủ Kỷ kính mến! Thứ nhất, cốc cafe này tôi đã uống rồi. Thứ hai, anh nghèo tới mức phải đi cướp đồ uống của người khác à?” <br> <br>“Thứ nhất, người đàn ông của em cướp mỏ kim cương của anh. Thứ hai, anh thích ăn nước bọt của em.” Kỷ Đông Nham bắt chước giọng điệu của cô. <br> <br>Tố Diệp nổi hết cả da gà: “Ghê tởm!” <br> <br>Kỷ Đông Nham tươi cười, đứng dậy vứt ly nước vào thùng rác. Khi quay trở lại, anh ta vẫn thân mật khoác vai cô: “Đừng nói vậy, anh sẽ đau lòng đấy!” <br> <br>Tố Diệp chẳng hơi đâu nhắc tại nhiều lần với anh ta đạo lý “nam nữ thụ thụ bất thân”. Cô cũng mặc kệ anh ta, dù sao thì cái gã Kỷ Đông Nham này mặt dày cũng quen rồi. <br> <br>“Hình như gần đây anh không có mặt ở Bắc Kinh.” <br> <br>Kỷ Đông Nham mỉm cười nhìn cô: “Vẫn còn để ý tới anh, không để anh tự mình si tình.” <br> <br>“Đúng rồi, đúng rồi! Ngày nào tôi cũng chờ đợi anh, mỏi mắt trông ngóng.” Cô lườm nguýt. <br> <br>“Vậy để anh hôn một cái.” Nói rồi, anh ta xích lại gần. <br> <br>Tố Diệp không né, chỉ liếc mắt. Đợi tới khi môi anh ta sắp áp sát, cô bỗng từ tốn nói: “Một giây trước anh hôn tôi, một giây sau tôi sẽ kéo anh tới công viên trò chơi đấy, có tin không?” <br> <br>Bờ môi Kỷ Đông Nham dừng lại phía trên môi cô, một lúc sau anh ta nghiến răng nói: “Tố Diệp! Em là bác sỹ tâm lý thì nên biết rõ, chứng bệnh sợ độ cao này, đàn ông mắc nhiều hơn phụ nữ.” <br> <br>Tố Diệp mím môi: “Thế nên anh mới phải tích cực điều trị. Nếu không sau này đi xuống cầu thang cũng run cầm cập. À, tôi vẫn không hiểu tại sao anh lại không sợ ngồi máy bay nhỉ?” <br> <br>Kỷ Đông Nham ngồi thẳng dậy, không đoái hoài tới cô nữa. <br> <br>“Tức là bệnh của anh vẫn còn thuốc chữa.” Tố Diệp cố tình giày vò anh ta, huých mạnh vào vai anh ta một cái. <br> <br>Anh ta trợn mắt lườm cô. <br> <br>“Quay về việc chính đi, tại sao anh lại tới sân bay?” <br> <br>“Vừa xuống máy bay, nhân tiện tới đón một người.” Kỷ Đông Nham lại trở về dáng vẻ uể oải ban nãy. <br> <br>Tố Diệp “ồ” lên một tiếng. Anh ta nhân tiện với lấy tấm biển bên cạnh cô, tấm tắc nói: “Cũng may cậu ấy còn đọc hiểu tên mình, nếu không nhất định sẽ đi lướt qua em.” <br> <br>Câu nói này để lộ quá nhiều thông tin, tai Tố Diệp dựng thẳng đứng lên, một tia sáng lóe lên trong đầu cô: “Không phải là anh tới đón…” Cô gõ lên dòng tên trên bảng: “Cậu ta đấy chứ?” <br> <br>Kỷ Đông Nham nhắng nhít gật đầu. <br> <br>Tố Diệp kinh ngạc! <br> <br>Kỷ Đông Nham và Niên Bách Ngạn suốt ngày cạnh tranh với nhau. Sau anh ta lại thân thiện với em trai của Niên Bách Ngạn như vậy? Rồi cô chợt nghĩ, quan hệ của hai người này vốn đã rất lạ, nên việc Kỷ Đông Nham thân với em trai của Niên Bách Ngạn cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Thế là cô bèn đùa giỡn: “Không phải anh định bắt cóc Niên Bách Tiêu để uy hiếp Niên Bách Ngạn đấy chứ?” <br> <br>Cô vốn chỉ nói đùa thôi, ai ngờ Kỷ Đông Nham hừ một tiếng: “Anh ta ư? Anh ta còn biết quan tâm tới em trai mình sao? Sợ rằng kể cả Bách Tiêu có bị bắt cóc thật, anh ta cũng chẳng nhíu mày lấy một cái.” <br> <br>Tố Diệp sững sờ, hồi lâu mới nói: “Sao có thể?” <br> <br>“Đây là lần đầu tiên Bách Tiêu về nước. Em có thể tưởng tượng ra cảm giác của thằng bé khi một mình lớn lên ở nước ngoài, không có lấy một người thân bên cạnh không?” Ngữ điệu của Kỷ Đông Nham trở nên lạnh lùng. <br> <br>Câu nói ấy ít nhiều khiến Tố Diệp bàng hoàng. Cô không nghĩ đây là lần đầu tiên Niên Bách Tiêu về nước. <br> <br>Kỷ Đông Nham đặt tấm biển sang một bên, nghiêm túc nhìn Tố Diệp: “Anh vẫn chỉ có một câu đó thôi. Con người Niên Bách Ngạn… không đơn giản như em tưởng tượng đâu.” <br> <br>“Tôi chưa bao giờ nghĩ là anh ấy đơn giản.” Cô cảm thấy cần phải nói rõ ràng quan điểm này. <br> <br>Kỷ Đông Nham lắc đầu: “Ý của anh là, em vốn không biết, để đạt được mục đích của mình anh ta bất chấp thủ đoạn đến mức nào. Anh thừa nhận trong một số quan hệ làm ăn, anh cũng có lúc bỉ ổi, tự tư tự lợi. Nhưng Niên Bách Ngạn là người thâm độc vô cùng. Không ai có thể tàn nhẫn bằng anh ta cả!” <br> <br>Tố Diệp không đồng ý với lời nói của anh ta: “Đông Nham! Anh không thể mang tiêu chuẩn kinh doanh ra để đánh giá một con người.” Mặc dù cô chưa hoàn toàn hiểu hết con người Niên Bách Ngạn, nhưng trải qua thời gian gần gũi vừa rồi, cô biết rõ anh là người đàn ông xứng đáng phó thác. Nói anh tàn độc, hà khắc, cô không phản đối. Dù sao thì thương trường như chiến trường. Nhưng nếu trở thành thứ để công kích nhân phẩm thì sẽ là không đúng. <br> <br>“Nói thế này cho em hiểu đi. Trong cuộc đời Niên Bách Ngạn chỉ có công việc. Vì thành công, vì lợi ích, anh ta có thể hy sinh tất cả.” Kỷ Đông Nham cười nhạt: “Tất cả những gì anh ta làm chẳng qua chỉ vì bản thân mình mà thôi.” <br> <br>Tố Diệp nhíu mày rất chặt, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên thiếu kiên nhẫn. <br> <br>“Em nghe chuyện công ty Tinh Thôi vô duyên vô cớ rơi vào khủng hoảng kinh tế rồi chứ?” Kỷ Đông Nham bất ngờ nhắc tới một chuyện nghe có vẻ không liên quan. <br> <br>Công ty Tinh Thôi? <br> <br>Tố Diệp thấy rất quen tai, nhất thời không thể nhớ ra mình đã nghe tên của nó ở đâu. Cô nhìn Kỷ Đông Nham tỏ vẻ khó hiểu. Còn anh ta thì nhàn hạ bắt chéo chân, dựa người ra sau ghế, chầm chậm nói: “Tinh Thôi, Hồng Quang, Mỹ Hoàn là ba công ty giải trí. Trong đó Tinh Thôi có quy mô lớn nhất, cũng là công ty có nhiều lợi nhuận nhất. Có không ít ngôi sao nổi tiếng ký hợp đồng với họ, kể cả Bạch Băng.” <br> <br>Lúc này cô mới chợt nhớ ra, bảo sao cô thấy quen tai. Sáng nay cô vừa nghe nhắc tới nó trên tivi. Đây chính là công ty quản lý cũ của Bạch Băng. Nhưng, chủ đề này có ý nghĩa sao? Tạm thời chưa nói là toàn quốc, chỉ tính riêng Bắc Kinh thôi, mỗi ngày có không biết bao nhiêu công ty văn hóa, điện ảnh, quản lý đều không trụ nổi. Các công ty mới cũng mọc lên như nấm sau mưa. Mấy chuyện này thì có gì mà lạ lẫm. <br> <br>Kỷ Đông Nham dường như nhận ra suy nghĩ của cô. Anh ta lắc đầu: “Ông chủ của cả ba công ty này đều là một người, em biết đấy!” <br> <br>Tố Diệp vừa nghe đã ngẩn người. Một lúc lâu sau cô mới giơ tay chỉ vào mũi mình. Cô biết ư? Hình như trong đám bạn bè của cô không ai làm ngành này cả. Kỷ Đông Nham kéo tay cô xuống, nghịch ngợm từng ngón tay, ngữ khí nặng nề: “Chính là ông chủ Kim.” <br> <br>“Ông chủ Kim?” Tố Diệp chớp mắt, giọng nói đầy bất ngờ: “Ông chủ Kim?” Đúng rồi. Cô cũng nghe nói ông ta sở hữu mấy công ty giải trí, nhưng không ngờ lại chính là ba công ty này. <br> <br>“Mấy năm nay công ty Tinh Thôi phát triển nhanh như vũ bão, thế lực không tồi. Ông chủ Kim cũng bắt đầu nghiêng về hướng đầu tư. Nhưng không hiểu sao, chỉ trong có vài ngày đã liên tiếp gặp thiệt hại nghiêm trọng. Các nghệ sỹ dưới quyền quản lý, người thì nghỉ việc, kẻ thì hủy hợp đồng. Các hoạt động quảng cáo, đại diện cũng gặp khó khăn. Các hạng mục đầu tư vốn đã bàn bạc xong xuôi giờ tan tành mây khói. Thậm chí cả các công ty cổ đông cũng lần lượt rút vốn. Tinh Thôi đang lâm vào một cuộc khủng hoảng nghiêm trọng nhất từ trước tới giờ.” Kỷ Đông Nham nói nhẹ nhàng như mây, chỉ có ánh mắt là có một sự giễu cợt mơ hồ. <br> <br>Sống lưng Tố Diệp lạnh cóng. Cô biết rõ Kỷ Đông Nham không bỗng nhiên nhắc tới ông chủ Kim. Anh ta càng chẳng cần thiết lấy chuyện của công ty khác ra tâm sự với cô. Cô nuốt nước bọt, hơi nheo mắt lại: “Ý của anh là…” <br> <br>“Niên Bách Ngạn đột nhiên chuyển sang đầu tư vào một công ty văn hóa khác trong năm tới, cũng hủy toàn bộ các hoạt động hợp tác và các buổi triển lãm đá quý với một số tạp chí thời thượng. Theo như anh được biết, anh ta cũng có quan hệ khá thân thiết với những người trong các ngân hàng đó. Điều thú vị là, chủ ý của một mình anh ta thay đổi lại ảnh hưởng liên tiếp tới hoạt động tiếp theo của rất nhiều công ty, trong đó bao gồm Tinh Thôi của ông chủ Kim.” Kỷ Đông Nham nhìn cô nửa đùa nửa thật, bỗng nhiên hỏi một câu: “Tố Diệp! Em nói xem, trên đời này có những chuyện trùng hợp đến thế sao?”