Quyển 6 - Chương 294: Nhân tình của anh trai em
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 6 - Chương 294: Nhân tình của anh trai em
<br><br>Quyển 6 - Chương 294: Nhân tình của anh trai em<br><br><br>Nếu đổi lại là người khác, Tố Diệp đã bỏ đi thẳng mà không hề do dự. Trước khi đi chưa biết chừng còn dạy cho đối phương một bài, để đối phương biết hậu quả của việc nói mà không biết suy nghĩ cùng việc không tôn trọng phụ nữ. Nhưng trước mặt cô lại là Niên Bách Tiêu, em trai của Niên Bách Ngạn. Mấy ngày trước đây cô còn hứa như đinh đóng cột trước mặt anh rằng nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em trai anh. Thế nên cho dù là vì thể diện cô cũng không thể rút lui giữa chừng. Nếu không Niên Bách Ngạn sẽ cho rằng cô là người lật lọng. <br> <br>Đối mặt với cảnh này, Kỷ Đông Nham có phần khó xử. Anh ta đứng chắn giữa hai người, nhìn Niên Bách Tiêu, thấp giọng nói: “Em ăn nói với bác sỹ Tố như vậy là quá bất lịch sự đấy.” <br> <br>Niên Bách Tiêu định nói gì đó, đôi mắt lộ rõ một sự thiếu kiên nhẫn. Tố Diệp thấy vậy cũng không đối đầu nữa. Tâm trạng của cậu ta rất rõ ràng và mãnh liệt. Không giống như những người đã trải bao sóng gió, sành sỏi sự đời như Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham, giỏi nhất là đánh đòn tâm lý, đương nhiên không thể bày hết tốt xấu ra ngoài. <br> <br>Thế là, không đợi anh ta nói thêm gì nữa, cô bèn lên tiếng, lời nói nhã nhặn nhưng đầy kiên quyết: “Tôi đã hứa với anh cậu sẽ chăm sóc cậu, thế nên nhất định phải tận mắt thấy cậu trở về tứ hợp viện mới được.” Cô sử dụng từng câu từng chữ tiếng Trung, tin chắc rằng cậu ta nghe hiểu, vì nãy giờ Kỷ Đông Nham cũng toàn dùng tiếng Trung với cậu ta. <br> <br>Còn một điều nữa, ngoài gương mặt của người Trung Quốc ra, những thứ khác cô cảm thấy cậu ta đều đã bị Tây hóa, từ lời nói tới cử chỉ, cho dù chỉ là một ánh mắt. Giống hệt như cô khi mới về nước. Khi đã quen với một môi trường sống, việc phải thích ứng với một hoàn cảnh mới sẽ rất khó khăn. <br> <br>Niên Bách Tiêu cong môi như vừa nghe thấy một câu chuyện cười, biểu cảm trên gương mặt có phần thái quá. Cậu ta nhún vai nhìn Kỷ Đông Nham: “Kỷ! Tai em có vấn đề phải không? Anh nghe chị ta dùng từ gì kìa! “Chăm sóc”? Chúa ơi, chị ta đang giễu em phải không?” <br> <br>Tố Diệp gạt Kỷ Đông Nham sang một bên, đứng trước mặt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Niên Bách Tiêu: “Không hề sai! Chính là chăm sóc! Cậu cho rằng tai cậu có vấn đề cũng không sao, giờ tôi sẽ đưa cậu tới bệnh viện ngay lập tức.” <br> <br>Ngữ khí của cô rất điềm đạm, nhưng chỉ càng khiến Niên Bách Tiêu thêm chống đối. Cậu ta nhìn cô rồi lại nhìn Kỷ Đông Nham, cuối cùng dừng hẳn trên người cô. Kỷ Đông Nham không muốn không khí căng thẳng như vậy, vẫn phải tiến lên giảng hòa: “Hay là mang hành lý về tứ hợp viện trước?” <br> <br>Niên Bách Tiêu không lên tiếng, chỉ mím môi rất chặt. Thần thái khi nghiêm túc này của cậu ta đúng là giống Niên Bách Ngạn tới bảy, tám phần. Chỉ có điều khi anh nghiêm nghị sẽ toát ra nét uy nghiêm, khiến người đối diện không dám làm bừa, còn Niên Bách Tiêu chỉ có một nét đáng yêu rất cố chấp. <br> <br>Thế nên Tố Diệp đã kết luận một câu thế này: Nếu đã là giai đẹp, làm bất kỳ biểu cảm gì, dù là chọc cười hay sến súa thì vẫn cứ đẹp. <br> <br>Cô không lùi bước, ánh mắt nhìn Niên Bách Tiêu không hề khoan nhượng. <br> <br>Khoảng gần một phút gì đó, Niên Bách Tiêu bất ngờ thả lỏng cơ mặt, lên tiếng: “Được! Về cũng được! Nhưng tôi phải uống một cốc cafe trước đã, tôi khát rồi!” <br> <br>“Anh đi mua cho em!” Kỷ Đông Nham nói rồi, định quay người đi. <br> <br>Niên Bách Tiêu bỗng kéo tay Kỷ Đông Nham lại, nháy mắt với Tố Diệp: “Người nào hứa sẽ “chăm sóc” tôi thì người đó đi mua.” Sau đó bổ sung thêm một câu: “Có vấn đề gì không?” <br> <br>“Không có vấn đề gì!” Tố Diệp gượng cười: “Classic? Latte? Capuchino? Nhưng nếu cậu muốn uống Authentic Blue Mountains thì ở đây không có.” <br> <br>“Chị muốn mua gì cũng được?” <br> <br>Tố Diệp bèn đi mua cafe. <br> <br>Đợi cô đi khuất, Kỷ Đông Nham mới lắc đầu không biết làm sao, nhìn Niên Bách Tiêu: “Em thích làm khó người khác như vậy từ khi nào thế? Cô ấy là người rất tốt, em không được ức hiếp cô ấy.” <br> <br>“Anh thích chị ta?” Niên Bách Tiêu bỗng nhiên hỏi. <br> <br>“Đúng vậy! Anh thích cô ấy.” <br> <br>Niên Bách Tiêu không ngờ anh ta lại chủ động thừa nhận. Cậu ta chợt nhíu mày: “Giờ chị ta đang bắt cá hai tay? Anh trai em và anh?” <br> <br>“Anh theo đuổi cô ấy nhưng cô ấy không chấp nhận.” Kỷ Đông Nham nhìn cậu ta, tức cười. <br> <br>“Mắt chị ta đúng là mọc lên trời rồi, hoặc là… anh không có gì để lợi dụng.” Cậu ta nói không chút khách khí. <br> <br>Nghe xong, Kỷ Đông Nham không nên khóc hay cười. <br> <br>Khi Tố Diệp mang cafe quay về, Niên Bách Tiêu có lẽ đã thấm mệt. Cậu ta ngồi trên chiếc vali, đôi chân dài uể oải đặt xuống đất. Cậu ta đang ngẩng lên nói cười vui vẻ với Kỷ Đông Nham. Ánh sáng trong sân bay chiếu lên mái tóc đen nhánh. Tóc của cậu ta cũng tốt như tóc của Niên Bách Ngạn, nhưng dài hơn tóc anh một chút, bộ mái trước trán ít nhiều che đi đôi mắt. Chẳng biết cậu ta kiếm đâu ra dây thun, đã cột túm tóc hơi dài phía sau lên. <br> <br>Nếu nhìn kỹ thì dây thun đó màu hồng, không biết là xin được của cô gái nào trong sân bay. Đối với yêu cầu của mấy anh chàng đẹp trai thế này, là con gái thông thường đều không thể chối từ. <br> <br>“Cafe!” Tố Diệp đưa cho cậu ta. Kiểu tóc này của cậu ta hợp với phong cách giới trẻ, nhưng để Niên Bách Ngạn nhìn thấy, sợ rằng anh sẽ lại nhăn mặt. <br> <br>Niên Bách Tiêu mệt mỏi đứng dậy, đón lấy cốc cafe. Cậu ta cố tình cầm không chắc, hất cả cốc cafe lên áo sơ mi của cô. Tố Diệp giật mình lùi ra sau một bước. Kỷ Đông Nham thấy vậy vội kéo Niên Bách Tiêu lại, chau mày: “Em làm cái gì vậy?” <br> <br>Cafe thấm ướt áo, trông Tố Diệp bỗng chốc thật thê thảm. Niên Bách Tiêu thì đứng huýt sáo, nở một nụ cười ác ý, mờ ám với cô: “Ấy, dáng chuẩn phết!” <br> <br>Tố Diệp cúi đầu xuống nhìn, lúc này mới phát hiện cafe đã làm áo sơ mi dính chặt lên người cô, nhất là trên ngực, đến cả màu áo lót bên trong cũng nhìn rất rõ ràng. Kỷ Đông Nham vội khoác áo lên người cô, hét lên với Niên Bách Tiêu: “Đủ rồi đấy!” <br> <br>Mọi người xung quanh nhìn hết sang phía họ, chỉ chỉ trỏ trỏ. <br> <br>Niên Bách Tiêu bất cần nhún vai: “Đùa chút thôi mà!” Dứt lời cậu ta cúi xuống nhặt chiếc cốc không lên. <br> <br>Kỷ Đông Nham bước tới, kéo chặt áo vào cho Tố Diệp, nhẹ nhàng hỏi: “Em sao rồi? Để anh đưa em về nhà thay quần áo!” <br> <br>“Không cần, anh đi theo cậu ta đi! Tôi cũng lái xe, tôi tự về được!” Tố Diệp cố gắng giữ nét mặt bình thản. Cô rút từ trong túi ra một chiếc chìa khóa: “Đưa cái này cho Bách Tiêu!” <br> <br>Kỷ Đông Nham đón lấy, thấy cô không thay đổi nét mặt bèn cảm thấy rất lạ. Anh ta xác nhận lại lần nữa: “Em không sao thật chứ?” <br> <br>“Không sao!” Tố Diệp hiểu nỗi lo lắng của Kỷ Đông Nham, giải thích: “Cậu ta còn dễ đối phó hơn mấy bệnh nhân tâm thần của tôi nhiều.” <br> <br>Niên Bách Tiêu đi vứt cốc trở về vừa hay nghe thấy câu nói ấy. Cậu ta nhướng mày. Còn chưa kịp nói thêm câu gì, Tố Diệp đã quay người bỏ đi. <br> <br>“Chị ta nói em là bệnh nhân tâm thần?” <br> <br>Kỷ Đông Nham thở dài: “Em còn chẳng bằng mấy người bị tâm thần!” <br> <br>Niên Bách Tiêu bật cười, rồi hét lớn về phía bóng lưng Tố Diệp: “Này bác sỹ Tố! Chẳng phải chị nói sẽ chăm sóc tôi sao? Chăm sóc! Có trời biết em cực ghét cái từ này!” <br> <br>Tố Diệp mặc kệ cậu ta. <br> <br>“Được rồi!” Kỷ Đông Nham bá cổ cậu ta: “Em cũng chẳng đàn ông gì cả!” <br> <br>Niên Bách Tiêu cười hi hi ha ha, rồi chợt đứng lại, khoác ngược lại vai Kỷ Đông Nham: “Em không hiểu, tại sao anh lại đi thích nhân tình của anh trai em?” <br> <br>“Bách Tiêu! Bác sỹ Tố không phải nhân tình của anh trai em.” Kỷ Đông Nham nhấn mạnh. <br> <br>Niên Bách Tiêu giơ tay đầu hàng: “Được rồi! Chúng ta đừng thảo luận về chị ta nữa, đưa em đi gặp Văn Giai đi.” <br> <br>“Đi thôi!” <br> <br>Vừa về đến nhà, Tố Diệp liền vứt mạnh chiếc áo sơ mi vào máy giặt, rồi gọi người của tiệm giặt là tới lấy áo khoác của Kỷ Đông Nham. Cuối cùng cô nằm co người trên sofa, tức đến nỗi tóc tai dựng ngược cả lên. <br> <br>Thằng nhóc con đó! Diêm Vương không nổi trận lôi đình cậu lại không biết Diêm Vương có ba con mắt! <br> <br>Dám tạt cafe vào người cô, chán sống rồi phải không? <br> <br>Đến em trai cô còn không dám hỗn láo với cô như thế! <br> <br>Lần đầu quyết đấu với Niên Bách Tiêu, cô đã thất bại. Đương nhiên, cô đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Niên Bách Ngạn. Có trách thì trách anh không chịu nói tuổi tác của cậu ta cho cô trước. Cô cứ tưởng cậu ta cũng là một người đàn trưởng thành, chín chắn rồi, ít nhất thì cũng phải tầm tuổi cô, thế nên mọi kế hoạch của cô đều rất ôn hòa. Ai ngờ, tất cả đều bị đánh bại! <br> <br>Vì vậy, ngay từ ấn tượng đầu tiên, cô đã ở thế yếu. <br> <br>Không được, cô phải điều chỉnh lại toàn bộ phương án. <br> <br>Đang nghĩ xem phải làm cách nào để trị Niên Bách Tiêu, điện thoại bỗng vang lên. Cô cầm lên nhìn, hóa ra là Niên Bách Ngạn. Khi màn hình hiện lên tên anh, một cảm giác uất ức không hiểu từ đâu trào lên, lấp kín ruột gan Tố Diệp. Cô vội vàng nhận máy, hệt như một đứa trẻ vừa bị ăn hiếp: “Bách Ngạn…” <br> <br>Đầu kia vẫn là giọng nói hiền hòa, điềm đạm: “Em tủi thân à?” <br> <br>Nghe thấy giọng nói của Niên Bách Ngạn, Tố Diệp mới biết mình nhớ anh dường nào. Gặp một Niên Bách Tiêu ngang bướng, châm chọc, cô mới nhận ra Niên Bách Ngạn tốt thế nào, thương cô, chiều cô thế nào. Giây phút ấy cô rất muốn kể hết cho anh bao nhiêu ấm ức sau khi gặp Niên Bách Tiêu, sau đó trách móc anh tại sao không kể rõ ràng tình hình của em trai mình cho cô, rồi nói em trai anh tỏ ra ác ý với cô ra sao. <br> <br>Nhưng bao nhiêu lời nói tới bên môi lại bị cô cắn răng nuốt xuống. <br> <br>Niên Bách Ngạn trước giờ rất nghiêm khắc. Nếu để anh biết được hành vi của Niên Bách Tiêu, chắc chắn sẽ gọi điện mắng cho cậu ta một bài. Hơn nữa cô cũng nhận ra sự bất mãn của cậu ta với Niên Bách Ngạn. Nhất là hôm nay lại là lần đầu cậu ta về nước, người đón lại không phải anh trai mình, trong bụng nhất định đang rất phẫn nộ. Hai người họ vì cô mà sinh thêm mâu thuẫn và tranh cãi là không nên. <br> <br>Nghĩ vậy, Tố Diệp điều chỉnh lại ngữ khí, khẽ cười: “Tủi thân gì chứ! Người ta nhớ anh thôi!” <br> <br>“Diệp Diệp! Anh biết tính khí của Bách Tiêu. Có phải nó lại làm em khó xử không?” Niên Bách Ngạn chỉ cần đối diện với Tố Diệp, luôn luôn là sự nhẫn nại tuyệt vời. <br> <br>“Thật sự không có mà! Em và anh trai anh rất hòa hợp.” Tố Diệp nói dối, trong lòng thầm bổ sung thêm một câu: Hy vọng sau này được như vậy. <br> <br>Niên Bách Ngạn nghe xong, bán tin bán nghi: “Thật chứ?” <br> <br>“Thật!” Tố Diệp nằm thẳng cẳng lên sofa, áp chặt điện thoại vào tai: “Nhưng mà em trai anh đẹp trai thật đấy, giống anh như đúc!” <br> <br>Niên Bách Ngạn khẽ cười: “Nó là em trai anh, giống nhau cũng là chuyện bình thường.” <br> <br>“Thôi đi!” Tố Diệp cười hì hì: “Đúng rồi! Em trai anh không biết nói tiếng Trung hay là ngại nói tiếng Trung vậy?” Đây có lẽ là vấn đề người nào lớn lên từ nhỏ ở nước ngoài, giờ về nước cũng phải đối mặt. <br> <br>Đầu kia điện thoại trầm mặc giây lát: “Nó nghe hiểu hết, nhưng nói thì hơi khó khăn. Anh đã từng mời sáu thầy dạy tiếng Trung cho nó, nhưng trình độ của nó vẫn nửa vời.” <br> <br>Tố Diệp do dự một chút. Có lẽ là tính khí ương bướng của cậu ta lại phát tác. Ngẫm nghĩ rồi, hai mắt cô bỗng sáng lên, nụ cười hớn hở như hoa, gương mặt quỷ quyệt. Chỉ có điều đối phương không bật hình ảnh nên không nhìn thấy được dáng vẻ này của cô. <br> <br>Cô dài giọng, nũng nịu nói vào di động: “Anh yêu! Nếu như người ta dạy được tiếng Trung cho em trai anh, anh trả người ta bao nhiêu tiền…"