Quyển 7 - Chương 355: Ảnh nóng
Quyển 7 - Chương 355: Ảnh nóng
Tố Diệp dừng bước.
Quay đầu lại.
“Cậu nói vậy là có ý gì?” Cô hờ hững hỏi.
Niên Bách Tiêu nhìn cô khinh thường: “Chính mắt chị nhìn thấy bạn trai ngã từ trên đỉnh núi xuống và qua đời. Thế nên, từ đó chị cũng không còn leo núi nữa, không phải sao?”
Nét mặt Tố Diệp cứng đờ, sống lưng thẳng tắp.
Kỷ Đông Nham đứng bên thấy không ổn bèn bước lên kéo mỗi người sang một bên: “Được rồi, được rồi! Những chuyện không vui vẻ hãy để nó tan thành mây khói đi. Nào, chúng ta cùng đi ăn một bữa xả láng, anh mời!” Hai người này hôm nay đúng là trúng gió rồi, dốc sức moi móc vết thương của nhau. Nói thật lòng, anh ta đau đầu nhất khi thấy tình cảnh này xảy ra.
Nhưng Niên Bách Tiêu hất tay Kỷ Đông Nham ra. Cậu ta như một đứa trẻ hiếu thắng cuối cùng cũng lật ngược được thế cờ. Thấy sắc mặt Tố Diệp thay đổi, ác ý lan tràn trong đôi mắt cậu ta: “Sao không nói gì nữa? Chẳng phải chị mạnh lắm sao? Thì ra bác sỹ tâm lý cũng có điều kiêng kỵ à?”
“Bách Tiêu!” Kỷ Đông Nham thấy sắc mặt Tố Diệp tái nhợt, vội vàng thấp giọng quát nạt.
Niên Bách Tiêu cười khẩy: “Em nói sai sao? Chẳng phải Trung Quốc có câu “Điều mình không thích thì đừng bắt người khác làm” sao? Bản thân chị ta cũng có vấn đề, dựa vào cái gì mà tới quản em?” Có lẽ vì quá sung sướng trước nỗi đau của người khác, cậu ta lại nói được cả một câu thành ngữ hoàn chỉnh bằng tiếng Trung.
Kỷ Đông Nham đang định lên tiếng, Tố Diệp đã bước tới, ngữ khí lãnh đạm: “Cậu nghĩ tôi phải làm thế nào mới có tư cách quản cậu?”
“Trừ phi chị có bản lĩnh leo núi lần nữa.” Niên Bách Tiêu hơi nhướng mày lên, cong môi nói.
Tố Diệp bình thản nhìn cậu ta: “Cũng có nghĩa là, chỉ cần tôi dám leo núi thì cậu cũng dám đua xe trở lại, đúng không?”
Niên Bách Tiêu mím môi, một lúc sau gật đầu như đã mang một quyết tâm rất lớn: “Đúng vậy!”
“Được, quyết định như vậy!” Tố Diệp nắm chặt tay lại.
“Ai nuốt lời người đó là chó!” Niên Bách Tiêu cũng hứa như đinh đóng cột.
Kỷ Đông Nham khó xử nhìn hai người họ, như đang nhìn hai đứa trẻ cá cược với nhau trong giận dữ…
Lại là một ngày trời xanh mây trắng.
Khi Tố Diệp gọi điện bằng video với Niên Bách Ngạn, Kỷ Đông Nham ngồi bên cạnh nổi hết da gà, nguyên nhân là vì Tố Diệp khi làm nũng Niên Bách Ngạn đúng là ghê tận răng. Lúc thấy Tố Diệp hôn chụt một cái lên màn hình điện thoại với Niên Bách Ngạn, Kỷ Đông Nham cuối cùng cũng không chịu nổi, phải thò đầu vào nói một câu: “Người phụ nữ của anh đang ở chung với tôi đấy.”
Ngay lập tức, đầu anh ta bị Tố Diệp đẩy sang một bên.
Trên màn hình điện thoại, Niên Bách Ngạn nhíu mày: “Sao lại ở cùng cậu ta?”
“Có chuyện quan trọng cần anh ấy phối hợp.” Tố Diệp cười vô cùng thùy mị. Nét mặt dịu dàng đó gần như có thể vắt ra nước. Cô nũng nịu nói: “Anh yêu! Anh cứ yên tâm đi. Em bảo đảm sẽ bảo vệ thật tốt bản thân mình, tuyệt đối không để người đàn ông khác nhúng chàm. Cả cơ thể và trái tim của người ta đều thuộc về anh.”
Kỷ Đông Nham nhe răng trợn mắt nhìn cô, lại một lần nữa rùng mình.
Bên kia Niên Bách Ngạn khá thoải mái, đầu mày cũng dãn ra: “Ít tiếp xúc với cậu ta thôi.”
“Vâng!” Cô cười tươi như đóa hoa hồng.
Hứa Đồng bước lên thông báo thời gian họp đã tới, tiện thể chào Tố Diệp một tiếng, rồi mách thêm một câu: “Cũng may có cuộc điện thoại của cô, tất cả nhân viên chúng tôi mới được nghỉ hơn mười phút.”
Tố Diệp bèn oán trách: “Bách Ngạn! Anh cũng phải nghĩ một chút tới nhân viên chứ. Nhất là nhân viên nữ. Anh nhìn Hứa Đồng đi, hai mắt thâm quầng cả rồi, trông đáng thương chết được.”
“Được!” Niên Bách Ngạn ôn hòa đáp lại.
Cuối cùng anh bổ sung một câu: “Đưa điện thoại cho Kỷ Đông Nham.”
Tố Diệp bèn làm theo.
Kỷ Đông Nham uể oải nhìn Niên Bách Ngạn: “Nếu muốn nhắc nhở tôi đừng chạm người phụ nữ của anh thì thôi khỏi, bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể giở trò với cô ấy.”
Tố Diệp trừng mắt với anh ta rồi hét lên: “Bách Ngạn! Đừng nghe anh ta nói vớ vẩn.”
Kỷ Đông Nham giơ tay bịt miệng cô lại. Cô nhanh lẹ há mồm ra, cắn mạnh vào ngón tay cái của anh ta, làm anh ta thét lên đau đớn. Niên Bách Ngạn bên kia bật cười: “Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở cậu. Đừng chỉ mải để ý tới người con gái của tôi, bắt đầu kiểm kê cuối năm rồi đấy, nếu không muốn bị Tinh Thạch bỏ lại quá xa thì cậu chủ Kỷ phải nỗ lực rồi.”
“Niên Bách Ngạn! Tôi mà cướp được cô gái của anh, cho dù cuối năm có kém anh quá nhiều, tâm lý vẫn rất ổn định!”
Nụ cười bên khóe môi Niên Bách Ngạn càng thêm đậm: “Ồ? Thế thì cậu cứ thử xem.”
Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Kỷ Đông Nham tức sôi máu: “Dám xem thường tôi hả?”
Tố Diệp nhìn anh ta bằng biểu cảm thương hại sâu sắc, thở dài: “Trong mắt Niên Bách Ngạn, anh còn chẳng được đứng vào hàng ngũ tình địch.”
“Hay là anh mê hoặc em.” Anh ta nghiêm túc thương lượng với cô.
Tố Diệp làm như đang suy nghĩ rồi gật đầu rất mạnh: “Vậy cũng được. Tóm lại anh cũng chỉ muốn tìm lại chút tự trọng thôi mà. Tôi có thể hợp tác với anh, miễn cưỡng hiến thân cho anh. Nhưng mà, anh phải đi cùng tôi hết hôm nay đã.” Nói rồi, cô đi giày leo núi vào, loay hoay cài dây an toàn.
Kỷ Đông Nham nghe xong vội nhìn cô cảnh giác: “Em nói thế là có ý gì?”
Tố Diệp đeo xong túi: “Chẳng phải anh sợ độ cao sao, anh leo núi một lần, chưa biết chừng khỏi ngay.”
“Lý luận quái quỷ gì vậy?” Kỷ Đông Nham hét ầm lên, chỉ mong cách xa cô vạn dặm: “Lúc chúng ta tới đã nói trước rồi, anh chỉ đi với em thôi, đừng có ép anh leo núi!”
“Chỉ là núi nhân tạo thôi, anh sợ cái gì chứ? Có phải đi leo núi dã ngoại đâu. Anh xem từ đây tới đó mới có mấy mét, ngã cũng không chết được đâu mà lo.” Tố Diệp không hề khách khí.
Kỷ Đông Nham xua tay liên hồi: “Không, không, không! Đánh chết anh cũng không leo, anh vốn không biết leo mà.”
Từ sau hôm hứa hẹn chắc chắn với Niên Bách Tiêu, Tố Diệp bắt đầu đứng ngồi không yên. Cô lo lắng một mình không sao, hại cả Kỷ Đông Nham cũng căng thẳng theo. Chỉ vì hôm đó quay về xe Tố Diệp đã nói với anh ta một câu: Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy mình cũng cần khắc phục chuyện leo núi. Đến lúc đó, tôi sẽ chữa luôn cả chứng sợ độ cao của anh một thể.
Chỉ vì câu nói ấy đã khiến anh ta sợ phát khiếp, gặp cô là trốn.
Nhưng có trốn lên trời cũng không trốn được. Hôm nay cô nài ép, lôi kéo bằng được anh ta tới khu leo núi trong nhà này. Anh ta chỉ lo cô nhất thời cao hứng sẽ ép anh ta leo cùng, nên ngay từ lúc ở trong xe đã hứa hẹn. Ai ngờ cô vẫn nuốt lời.
Tố Diệp nghe anh ta nói xong, bèn ủ rũ ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn những người thích leo núi đứng đó không xa, ánh mắt dần dần tối lại.
Kỷ Đông Nham thấy vậy cũng không trốn nữa. Anh ta đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, không còn vẻ cười cợt ban nãy, mà nhìn theo ánh mắt cô, nghiêm túc nói: “Lần đầu tiên anh biết em là đội trưởng chinh phục đỉnh Himalaya anh đã nghĩ, không biết cảnh cô gái này leo lên một vách núi chênh vênh giữa trời trông sẽ thế nào nhỉ? Bây giờ nhìn những người đang leo trên tường kia, Tiểu Diệp, anh nghĩ em nhất định là hiên ngang oai phong hơn họ nhiều.”
Tố Diệp cụp mắt xuống, cười khổ, nghịch chiếc túi trong tay: “Có ích gì chứ? Ít nhất thì đến cả dũng khí cho bột Magie vào trong túi tôi cũng không có.”
“Thì ra cái này để đựng bột Magie à?” Kỷ Đông Nham hòa hoãn bầu không khí, giơ tay kéo kéo: “Mấy dụng cụ linh tinh này cũng nhiều thật, anh còn chẳng gọi được tên.”
“Leo núi trong nhà thì không cần nhiều dụng cụ, nhưng ra ngoài thì rất nhiều.” Tố Diệp cười khẽ.
“Vậy sao? Anh còn tưởng cũng giống nhau cả.”
“Đây chỉ là trang bị cho cá nhân thôi, dây an toàn, dụng cụ hạ thấp, cáp an toàn, dây thừng, giày leo núi, bột Magie, còn cả mũ bảo hiểm nữa.” Tố Diệp giới thiệu lần lượt: “Nhưng nếu ra leo núi ở ngoài, thì còn cần chuẩn bị những dụng cụ chuyên nghiệp nhất. Vì ở ngoài kia, một khi xảy ra sự cố, chỉ có thể tự cứu mình, công cụ rất quan trọng.”
“Là thứ gì?” Kỷ Đông Nham cười với cô.
Tố Diệp liếm môi: “Cần một sợi dây chính khoảng 11mm nối với dây cáp và dây thừng ở điểm bảo vệ, dùi và búa dùng để cố định trên núi, còn cả đinh tương đồng cũng có tác dụng như dùi. Khi cần thiết, còn phải chuẩn bị lều bạt treo lơ lửng. Đương nhiên, ngoài những thứ đó ra còn phải chuẩn bị kỹ càng các dụng cụ nhà bếp, bếp lò, dao gấp, bật lửa… những dụng cụ có tác dụng chiếu sáng.”
“Còn phải chuẩn bị cả lều bạt nữa á?” Kỷ Đông Nham kinh ngạc.
“Dĩ nhiên rồi!” Tố Diệp nghiêm túc gật đầu: “Anh tưởng một ngày là chinh phục được cả một ngọn núi cao sao? Không thể nào. Có những khi thời tiết xấu hoặc có bất trắc xảy ra không thể leo lên hay leo xuống được, thì lều bạt treo lơ lửng rất quan trọng, vì có lúc cần qua đêm ngay trên núi.”
Kỷ Đông Nham nuốt nước bọt, cứ nghĩ tới cảnh tượng ấy là lông măng trên người dựng đứng cả lên.
“Em đã từng qua đêm trên núi?”
“Đó là chuyện quá bình thường.” Nhắc tới cuộc sống leo núi trước kia, Tố Diệp cười khẽ: “Kỷ lục dài nhất của tôi là sống bảy ngày bảy đêm trên núi, vì công cụ gặp trục trặc, tôi chỉ có thể ở lại đó đợi cứu hộ tới.”
Kỷ Đông Nham nghe mà sắp ngốc tới nơi.
Cô nhặt chiếc khóa sắt an toàn bên cạnh lên, đôi mắt tươi sáng bỗng chốc tối đi: “Khóa sắt rất quan trọng. Lúc đó Tưởng Bân cũng vì khóa sắt bị gãy…”
“Thế nên từ đó em không dám leo núi nữa.”
Tố Diệp gật đầu, hít sâu một hơi: “Con người ta khi phải mở lại những vết thương cũ, thật sự là rất tàn nhẫn. Tôi hiểu được tâm trạng của Bách Tiêu. Nhưng tôi thật lòng rất muốn nó tích cực đối mặt với hiện thực, cũng giống như tôi đang nỗ lực thuyết phục mình thử leo núi một lần nữa vậy, tiếc là…” Cô vẫn không thể khắc phục, mỗi lần nắm tay vào sợi dây, tim cô lại run lên.
Kỷ Đông Nham lập tức kéo cô dậy: “Hôm nay anh liều một phen. Đi! Anh sẽ leo núi với em.”
Nhưng cô ngăn anh ta lại, nhìn anh ta cười nhẹ nhàng: “Thật ra kéo anh tới đây chỉ để tâm hồn được an ủi thôi, cảm thấy nếu một người sợ độ cao như anh mà cũng leo được thì chắc tôi không thành vấn đề? Nhưng tôi biết nếu ép anh thật, e là chỉ càng khiến anh sợ thêm.”
Kỷ Đông Nham nhìn sâu vào mắt cô, bất chợt cảm thấy mình thật vô dụng…
Trong khi Tố Diệp đang tự ngược, không ngừng thuyết phục bản thân dũng cảm đối mặt với leo núi một lần nữa, thời gian vẫn lặng thầm trôi qua. Chớp mắt đã tới thứ năm, ngày cô tới Tinh Thạch làm việc.
Vừa bước chân vào Tinh Thạch, Tố Diệp đã cảm nhận thấy điều gì đó không bình thường. Những ánh mắt quái lạ và những tiếng thì thầm chỉ trỏ nhằm thẳng về phía cô mà không còn giấu giếm như trước. Cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Khi đi qua phòng hành chính, cô gõ cửa đi vào phòng làm việc, thấy một đám các cô gái đang vây quanh máy tính thì thầm gì đó. Cô tò mò đi tới: “Xem gì mà náo nhiệt vậy?”
“Đương nhiên là một tin động trời rồi! Không ngờ họ lại tình cảm mãnh liệt đến vậy. Tổng giám đốc Niên của chúng ta đúng là quá gợi cảm… Á! Bác sỹ Tố…”
Kèm theo ba chữ đó là tiếng hét thất thanh. Ánh mắt của các cô gái đổ dồn về phía Tố Diệp, sau đó là tới hoảng sợ rồi trở thành ngượng ngập, một giây sau họ chạy bay biến như chim vỡ tổ.
Trên màn hình máy tính là một bức ảnh giường chiếu ướt át, được đăng lên trang nhất của các trang mạng lớn và các tạp chí lá cải!
Nam và nữ chính trong tấm ảnh đều được nhìn rất rõ.
Nam chính… là Niên Bách Ngạn.
Nữ chính… chính là cô… Tố Diệp!
~Hết chương 355~