Quyển 9 - Chương 414: Đánh mất một thứ quan trọng
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 9 - Chương 414: Đánh mất một thứ quan trọng
<br><br>Quyển 9 - Chương 414: Đánh mất một thứ quan trọng<br><br><br>Ông trời có đôi lúc cũng nhầm lẫn vài việc, ví dụ như, chia tách một đôi tình nhân đang yêu nhau nồng nhiệt. <br> <br>Ở đầu kia của thành phố, tại vịnh Tinh Hà phía đường Dương Bắc. <br> <br>Khi Lâm Yêu Yêu lê lết từng bước, cuối cùng cũng kéo được Diệp Uyên về căn hộ này đã là hơn mười một giờ tối. Sau khi dốc hết sức lực đỡ anh ngồi được lên sofa, cuối cùng cô mới thở hồng hộc một hơi, trán lấm tấm mồ hôi. <br> <br>Từ sau khi ra khỏi quán bar, Diệp Uyên đi đứng cứ lảo đảo. Anh không thể lái xe, cũng sống chết không cho thuê người lái xe của anh. Lâm Yêu Yêu cũng hết cách. Diệp Uyên cứng đầu, nhất định muốn cô đưa anh về nhà. Không còn cách nào khác, Lâm Yêu Yêu đành liều mình mang tội danh lái xe không bằng, đưa anh về nhà bằng khả năng lái xe nửa vời của mình. <br> <br>Chỉ có điều, tiểu khu này quản lý rất nghiêm ngặt, không thua gì cung cấm. Bảo vệ quan sát cô, điều tra một lúc rất lâu. Ánh mắt đó còn sắc bén hơn cả cao thủ đại nội. Cuối cùng Diệp Uyên vẫn phải uể oải đưa ra thẻ chứng nhận đỗ xe trong tiểu khu họ mới được vào trong. <br> <br>Nhìn Diệp Uyên say khướt nằm trên sofa, Lâm Yêu Yêu thở dài bất lực. Từ lúc vào trong quán bar cho tới khi rời khỏi đó, Diệp Uyên nói chưa tới mười câu, chỉ cắm đầu vào uống rượu. Anh uống rất nhiều rượu trong im lặng. <br> <br>“Diệp Uyên! Anh sao rồi?” Cô đứng trước sofa, khẽ đẩy anh rồi hỏi một câu. <br> <br>Diệp Uyên mở mắt ra, trong đáy mắt tỏa ra cảm giác say mèm. Thấy mình đã về tới nhà, anh giơ tay lên day day thái dương, rồi nói: “Tôi không sao, cảm ơn em!” <br> <br>Thấy anh đã có ý thức, Lâm Yêu Yêu mới yên tâm: “Không sao là tốt rồi. Anh nghỉ ngơi sớm đi, em về đây!” <br> <br>Cầu trời ra khỏi tiểu khu vẫn còn bắt được taxi, tuyệt đối đừng mắc cái bệnh cố hữu của mấy khu nhà cao cấp. Sợ rằng người bảo vệ tiểu khu thấy cô đi ra khỏi cửa chính chắc là kỳ lạ lắm. <br> <br>Cầm lấy túi xách, cô quay người định đi. <br> <br>Nhưng bỗng nghe thấy Diệp Uyên nói nhỏ một câu: “Làm giúp tôi ít trà giải rượu được không? Tôi đau đầu sắp chết rồi!” <br> <br>Lâm Yêu Yêu dừng bước, quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, có phần khó xử. Nhưng khi ánh mắt cô dừng lại trên người Diệp Uyên, thấy gương mặt khó chịu của anh, ít nhiều cũng có chút không nhẫn tâm. <br> <br>“Xin em đấy! Người giúp việc phải sáng mai mới tới.” Anh dựa vào sofa, nghiêng đầu về phía cô, giọng nói trầm trầm. <br> <br>Lâm Yêu Yêu thấy anh có vẻ khó chịu thật, cũng cảm thông, bèn quay lại khẽ hỏi: “Nhà bếp ở đâu?” <br> <br>Diệp Uyên cười rồi giơ tay chỉ về hướng có nhà bếp. <br> <br>Lâm Yêu Yêu lại bỏ tạm túi xách xuống: “Vậy thì… anh ngồi đây đợi em một lát.” <br> <br>Sau đó cô đi vào căn phòng theo hướng tay Diệp Uyên chỉ. <br> <br>Ánh đèn vàng nhạt tô thêm một vẻ mông lung cho gương mặt Diệp Uyên. Anh ngẩng đầu dựa ra sau ghế, nhìn chong chong lên trần nhà. Trong hơi thở vẫn còn mùi thơm nhẹ nhàng của phụ nữ, một mùi hương ấm áp và dịu dàng, thi thoảng lại len vào mũi anh, khi ngửi kỹ để nắm bắt nó thì lại không bắt được. <br> <br>Đôi mắt mơ màng say của anh hơi rụt lại, lan ra một tia nhìn nguy hiểm. <br> <br>Chẳng mấy chốc, Lâm Yêu Yêu đã bưng lên một bát trà giải rượu. Cô cẩn thận đặt lên mặt bàn, sau đó giơ tay xoa mũi véo tai, khẽ nói: “Để nguội một chút anh hẵng uống, hơi nóng đấy!” <br> <br>Diệp Uyên bật cười vì dáng vẻ của cô, anh mím môi hỏi: “Có làm em bỏng không?” <br> <br>“À, em không sao!” Lâm Yêu Yêu tươi cười rồi cầm túi xách lên: “Anh cứ từ từ uống, uống xong thì nghỉ ngơi sớm đi nhé!” <br> <br>Diệp Uyên bỗng nói: “Vội gì chứ? Em vào nhà còn chưa kịp thở, không mệt sao?” <br> <br>“Muộn quá rồi, em phải về nhà cho nhanh!” <br> <br>“Đợi tôi một lát, tôi uống hết đã.” <br> <br>Lâm Yêu Yêu không hiểu. <br> <br>Diệp Uyên thở dài: “Đồ của em vẫn còn ở sau cốp xe, không lấy nữa sao?” <br> <br>Lúc này Lâm Yêu Yêu mới nhớ ra đống đồ của mình. Ừ nhỉ, mà Diệp Uyên mà không xuống nhà cùng cô, cô không lấy nổi đồ mất. Nghĩ vậy, cô ngồi xuống đối diện anh, khuyên nhủ: “Nếu anh tin tưởng em, thì có thể đưa chìa khóa xe cho em. Em lấy hết đồ ra sẽ mang chìa khóa lên cho anh.” <br> <br>Diệp Uyên ngước mắt lên nhìn cô, trong đôi mắt có chút khác thường. Anh cười: “Tôi có phải mãnh thú đâu? Bảo em ở lại với tôi thêm một lát cũng khó vậy sao?” <br> <br>“Anh hiểu lầm rồi! Tại em thấy anh uống nhiều rượu lại đi lên đi xuống thì phiền phức cho anh.” Cô vội vàng giải thích. <br> <br>Diệp Uyên vẫn cười nhạt từ đầu tới cuối, không nói gì. Sau khi nhấp thử xem nhiệt độ của trà giải rượu, anh lấy một chiếc cốc không, rót cho cô một ly nước ấm: “Em uống chút nước nghỉ ngơi một lát, tôi uống trà xong sẽ xuống cùng em!” <br> <br>Lâm Yêu Yêu thấy thái độ của anh có vẻ kiên quyết thì cũng không khước từ thêm nữa. Cô khẽ gật đầu rồi đón lấy chiếc cốc. Cô sớm đã khát khô cả cổ, uống ừng ực mấy ngụm hết sạch sành sanh. <br> <br>“Uống nữa không?” <br> <br>Lâm Yêu Yêu mỉm cười lắc đầu. <br> <br>Diệp Uyên cũng thôi, cầm chiếc bát lên, thổi nhẹ mấy cái rồi mím môi uống từng ngụm một. <br> <br>“Có khó uống quá không?” Cô hỏi. <br> <br>Diệp Uyên nghe xong bèn nhìn cô như cười như không: “Chính tay em nấu cho anh, sao có thể khó uống được?” <br> <br>Nụ cười trên khóe môi Lâm Yêu Yêu chợt khựng lại. Cô cảm thấy câu nói này của anh cứ kỳ lạ thế nào ấy, nhưng chẳng mấy chốc cô lại xua đi ý nghĩ kỳ quặc trong lòng, nói: “Chỉ cần không khó nuốt quá là được rồi!” <br> <br>“Em từng nấu cho Đinh Tư Thừa uống chưa?” <br> <br>Cô lắc đầu: “Em chưa bao giờ thấy anh ấy say rượu.” <br> <br>“Loại đàn ông đó đúng là vô vị!” Diệp Uyên hừ một tiếng. <br> <br>Lâm Yêu Yêu có chút ngượng ngập, nhưng cũng chỉ coi như anh say rượu nói linh tinh, nên cũng không nói thêm gì. Diệp Uyên vẫn chầm chậm uống trà giải rượu. Cô thấy vậy bèn đề nghị: “Nếu không quá nóng thì tốt nhất anh luôn một ngụm, hiệu quả sẽ tốt hơn.” <br> <br>“Sau đó em có thể yên tâm về nhà, ở bên Đinh Tư Thừa?” Anh bất ngờ hỏi ngược lại. <br> <br>Lâm Yêu Yêu sững người, sau đó cười khó tin: “Anh nói gì thế?” <br> <br>Diệp Uyên đứng dậy, đi về phía cô. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt nóng bỏng dừng lại trên gương mặt cô, thấp giọng nói: “Muộn vậy rồi. Em ở trên giường của mình đợi hắn ta hay là em sẽ vội tới nhà hắn ta?” <br> <br>Tim Lâm Yêu Yêu đập thịch một tiếng, hô hấp cũng theo đó trở nên dồn dập. Máu huyết trên người như một dòng nước sôi sùng sục, nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể cô. Không hiểu sao, khi anh lại gần, hơi thở mạnh mẽ của đàn ông xen lẫn mùi rượu thoang thoảng tạo thành một thứ mùi khó có thể diễn tả, lấp đầy hơi thở của cô, khiến tim cô đập nhanh. <br> <br>Thế này là thế nào? <br> <br>“Thật ra, tối nay em hoàn toàn có thể không cần quay về.” Diệp Uyên nói rồi bàn tay thuần thục khóa chặt eo cô lại. Mặt anh áp xuống, kề sát bên tai cô: “Ở lại đây… với anh!” <br> <br>Bàn tay lớn của người đàn ông áp sát eo cô. Qua lớp vải mỏng cũng có thể cảm nhận được lòng bàn tay nóng rực của anh. <br> <br>Trái tim cô như bị người ta móc lên khỏi cổ họng. Hô hấp mỗi lúc một căng thẳng. Đầu óc cũng bất chợt choáng váng. <br> <br>Cô cắn răng, đẩy anh ra, rồi nói: “Mấy thứ đó hôm nào có thời gian em sẽ quay lại lấy, muộn quá rồi, em phải về đây.” <br> <br>Dứt lời, cô đứng dậy nhưng đầu óc bỗng nặng nề vô cùng. <br> <br>Cả người cô loạng choạng chực ngã. Chẳng mấy chốc cô đã bị Diệp Uyên cũng đứng dậy theo ôm chặt. Cô bất lực dựa vào ngực anh, trước mắt đã xuất hiện ảo ảnh. <br> <br>“Sao vậy?” Diệp Uyên thay đổi dáng vẻ mệt mỏi, say khướt ban nãy. Anh cúi đầu, bờ môi nhẹ nhàng mơn man vành tai cô. <br> <br>Miệng Lâm Yêu Yêu khô khốc, tim đã bắn ra ngoài. Cô dùng hết sức lực còn lại để khẽ đẩy anh ra. Bước chân hơi nghiêng ngả. Cô như người say rượu, đứng cũng không còn vững nữa. Cô nhìn người đàn ông trước mặt như không tin vào mắt mình, chỉ còn nhìn được gương mặt mơ hồ của anh. <br> <br>“Anh… Diệp Uyên, anh đã cho tôi… dùng thứ gì…” Cô cảm thấy đầu lưỡi cũng chẳng còn sức lực. <br> <br>Trong mơ màng, cô nhìn thấy Diệp Uyên cong môi lên, bước từng bước về phía cô. Ý thức của cô cho dù còn tỉnh táo, trong lòng cũng đã vang lên hồi chuông cảnh tỉnh. Cô quay người, lảo đảo đi về phía cửa. Tay cô vừa chạm vào tay nắm cửa, hai chân đã nhũn ra, cả người ngã rạp xuống đất. <br> <br>Ngã như vậy, cô không thể đứng lên được nữa, toàn thân mềm oặt, bất lực, như bị người ta rút hết xương sống vậy. Nhiệt độ giá lạnh của sàn nhà lát đá xuyên vào cơ thể cô. Cô chỉ có thể giương mắt nhìn Diệp Uyên càng lúc càng gần. <br> <br>Cho tới khi, anh dừng bước trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống dưới. <br> <br>Đến cả sức để ngẩng đầu lên cô cũng không còn nữa. Trong lòng tuy rất bi phẫn, nhưng đầu lưỡi lại giống như không phải của cô vậy, chẳng nói ra được một câu nào. <br> <br>Người đàn ông rướn người, vòng tay qua eo, bế cô lên một cách nhẹ nhàng, sau đi từng bước vào trong phòng ngủ. <br> <br>Lâm Yêu Yêu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Cô không nhìn thấy mắt của Diệp Uyên, cánh tay buông thõng bất lực, để mặc cho anh ôm mình vào phòng ngủ. Sau đó cô bị vứt lên một chiếc giường lớn. <br> <br>Từ đôi mắt anh, cô hiểu anh định làm gì. Cô liều mạng muốn bò dậy khỏi giường nhưng cố đến mức nào cũng không thể nhúc nhích, dù là cử động ngón tay. <br> <br>Diệp Uyên nằm đè xuống, từng ngón tay dài xé áo của cô ra không thương tiếc. Đôi mắt tham lam như cầm thú. Anh nhìn cô, cười khẽ: “Em quên mất tôi đã từng nói với cô, sớm muộn tôi cũng sẽ chiếm đoạt em.” <br> <br>Lâm Yêu Yêu muốn nói đừng với anh ta, muốn mắng anh ta là đồ bỉ ổi, muốn cầu xin anh ta tha cho mình, nhưng những lời này hoàn toàn bị chiếc lưỡi cứng đờ đó làm lỡ dở. Cô chỉ biết nhìn trân trân anh ta lột sạch quần áo của mình. Sau đó anh ta từ tốn cởi cúc áo sơ mi của mình ra, sau đó cởi quần… <br> <br>Đến cả sức để nhìn đi chỗ khác cô cũng không có, chỉ có thể nhìn từng múi cơ bắp tráng kiện của Diệp Uyên dưới ánh đèn. <br> <br>Khi Diệp Uyên đè xuống, cô cảm nhận được rõ ràng có một vật to lớn đang chống vào người mình, nó có một nhiệt độ rực lửa. <br> <br>Cô thầm gào thét trong lòng, liều mạng, điên cuồng, nhưng chẳng có ích gì. <br> <br>“Lý do giữ cho ý thức của em tỉnh táo là để…” Bàn tay lớn của Diệp Uyên tham lam lướt đi trên da thịt trắng trẻo của cô. Dưới lòng bàn tay nhẹ nhàng ấy, dục vọng của anh ta đang bừng bừng. Ánh mắt anh ta nhìn cô cũng cuộn trào từng đợt sóng tình dục. <br> <br>“Là muốn em cảm nhận tôi trong tỉnh táo, để xem tôi và Đinh Tư Thừa có gì khác nhau.” <br> <br>Anh cuộn đôi chân mềm oặt của cô lại, nâng cao eo cô lên. <br> <br>Khóe mắt Lâm Yêu Yêu chẳng biết đã đỏ từ lúc nào. Khi anh áp sát, một giọt nước mắt lăn xuống. Cùng với sự tấn công cuồng dã của anh, nó cũng rơi xuống ga giường. <br> <br>Đau đớn khiến hơi thở của cô trở nên gấp gáp. Mũi cô phát ra những tiếng thở khe khẽ… <br> <br>Cô chỉ cảm thấy cơ thể của mình đã bị một thứ khổng lồ lấp đầy, phá vỡ. <br> <br>Cơ thể mềm yếu của người con gái mang lại cho Diệp Uyên cảm giác sảng khoái. Anh cúi đầu, gần như áp sát trán cô. Anh nhìn vào đôi mắt mọng nước của cô, cảm giác thỏa mãn trong lòng đã lên tới cực đại cùng với hành động dã thú của mình. <br> <br>“Chặt thật!” Ánh mắt Diệp Uyên tàn ác, lạnh lẽo: “Xem ra… Đinh Tư Thừa cũng không thể thỏa mãn được em!” <br> <br>Lâm Yêu Yêu dùng hết sức mới có thể nhắm chặt mắt lại. <br> <br>Chẳng mấy chốc, người đàn ông trên người cô bắt đầu vận động. <br> <br>Cô cảm thấy cơ thể mình như bị vứt vào một ngọn lửa nóng rẫy, rồi bị nó va đập, quăng quật, cuối cùng bị thiêu rụi thành tro bụi… <br> <br>Khi Cảnh Long đưa Diệp Lan ra tới sân bay. Ánh nắng ngoài sân bay đang gay gắt. So với phương Bắc thời gian này đã lạnh cắt da cắt thịt, thì điều kiện khí hậu ở đây quả thực đã được trời ưu ái. <br> <br>Dọc đường, Diệp Lan cứ cảm ơn Cảnh Long suốt. Sau khi lấy làm xong thủ tục, cô mới thở dài. Cảnh Long thấy vậy hỏi cô có chuyện gì. Cô nhìn ánh nắng đang rải ngoài cửa sổ, khẽ đáp: Thật lòng muốn được gặp anh ấy! <br> <br>Cảnh Long cười nói: Tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng đừng có lần sau. Như vậy chỉ gây thêm rất nhiều áp lực công việc cho chúng tôi thôi. <br> <br>Cô không hiểu. <br> <br>Cảnh Long giải thích với cô một lượt, lúc đó Diệp Lan mới ngộ ra. Thì ra mỗi lần trước khi chấp hành nhiệm vụ Tố Khải đều có một điều kiện, đó là cấp trên bất luận thế nào cũng phải bảo đảm an toàn cho người thân của cậu ấy. Còn lần này, Tố Khải đã tăng thêm một cái tên trong danh sách, đó chính là cô, Diệp Lan. <br> <br>Chẳng trách khi cô vừa rời khỏi Bắc Kinh tới Vân Nam là đã bị người ta phát hiện ra, thì ra luôn có người ngầm bảo vệ cho sự an toàn của cô. <br> <br>“Tố Khải nhất định sẽ không sao đâu, cô yên tâm đi!” Hiếm khi Cảnh Long đưa ra được một câu trả lời chắc chắn. <br> <br>Diệp Lan biết rõ anh ta đang an ủi, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy sức mạnh, cười với anh, gật đầu thật mạnh: “Được! Tôi nhất định sẽ đợi tới ngày anh ấy quay trở về.” <br> <br>Cảnh Long cũng cười: “Tố Khải có được một người bạn gái như cô thật tốt.” <br> <br>Diệp Lan có phần ngượng ngập. Đến Vân Nam rồi, cô mới biết những người này vất vả thế nào. Tuy rằng chỉ có một ngày, nhưng cô đã tận mắt chứng kiến sự sa sút của họ. Có những cảnh sát đã mấy ngày không được chợp mắt. Có cảnh sát râu ria đã xồm xoàm. Bọn họ đều từ biệt quê hương để tới đây truy lùng bọn tội phạm ma túy, cuối cùng sẽ phải đấu tranh với bọn chúng. <br> <br>Làm ngành của họ, không thể nói nhiệm vụ của ai đơn giản hơn ai, hoặc gánh nặng của ai nhiều hơn ai. Bất luận là những người ở nơi tiến tuyến hay những người làm hậu phương, họ đều phải đối mặt với những nguy hiểm giống nhau. Giống như Cảnh Long nói. Từ ngày đầu tiên bước chân vào ngành nghề này, họ đã biết tính mạng của mình không còn thuộc về mình nữa. <br> <br>Tố Khải cũng giống như Cảnh Long vậy. <br> <br>Diệp Lan cảm thấy muôn phần kích trọng và lo lắng sâu sắc cho họ. <br> <br>“Tố Khải có biết tôi đã tới Vân Nam không?” Cô bất giác hỏi Cảnh Long một câu. <br> <br>Cảnh Long trả lời rất dứt khoát: “Không! Cậu ấy sẽ không thể biết được.” <br> <br>Nghe xong câu này, trong lòng Diệp Lan có chút buồn tủi. Cô “ồ” khẽ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa. <br> <br>“Cô muốn cậu ấy phân tâm sao?” Cảnh Long thấy vậy, có chút không nỡ. <br> <br>Lúc này Diệp Lan mới tỉnh ra, lập tức lắc đầu. Đương nhiên cô không mong anh phải phân tâm. Thực tế để anh biết cô đã tới đây sẽ rất phiền phức. Sao cô có thể ích kỷ như vậy được? Cô toàn quên tính chất công việc của Tố Khải đặc biệt thế nào. <br> <br>Cảnh Long nhìn cô, khẽ nói: “Bây giờ việc cô phải làm chính là tin tưởng cậu ấy, thông cảm cho cậu ấy, ủng hộ cậu ấy.” <br> <br>Diệp Lan gật đầu. Chắc chắn rồi, cô sẽ làm vậy. <br> <br>Hai người đang đi về phía trước, Diệp Lan trong một giây phút không chú ý bèn va vào một người đi ngang qua cô, làm người cô lảo đảo. Chiếc túi xách rơi bộp xuống mặt sàn. <br> <br>Cô cúi đầu liên tục xin lỗi, vội vàng cúi xuống nhặt. Nhưng có một cánh tay đàn ông đã nhanh hơn cô, giúp cô nhặt nó lên. <br> <br>“Cảm ơn, á…” Chữ cảm ơn cuối cùng vừa thốt ra khỏi miệng Diệp Lan đã chợt ngưng bặt. <br> <br>Người nhặt túi cho cô không phải ai khác mà chính là Tố Khải mà cô ngày đêm nhung nhớ! <br> <br>Ông trời có đôi lúc cũng nhầm lẫn vài việc. Ví dụ như, chia tách một đôi tình nhân đang yêu nhau nồng nhiệt. Diệp Lan và Tố Khải là một điển hình. Thế nên, khi vừa nhìn thấy Tố Khải, cái cảm giác hạnh phúc ấy đã nổ tung trong tim cô như một màn pháo hoa. Đến ánh mắt cô cũng trở nên rạng rỡ, xua tan tất cả mọi âu lo, căng thẳng, bồn chồn bất an. <br> <br>Cô chỉ muốn nhào vào lòng anh ngay lập tức. <br> <br>Nhưng Tố Khải trước mặt như đã biến thành một người khác. <br> <br>Anh mặc một chiếc áo phông trắng sạch sẽ, cùng một chiếc quần bò thẳng đơn giản kinh điển. Xét về phong cách ăn mặc thì chẳng có gì đặc biệt. Nhưng một nhúm tóc vàng chói trước trán trông rất nhức mắt. Điều càng khiến Diệp Lan khó chấp nhận chính là hình xăm trên cánh tay anh, ngoằn nghèo khắp cả cánh tay, trông rất đáng sợ. <br> <br>Diệp Lan sợ nhất là nhìn thấy đàn ông xăm người. Từ nhỏ tới lớn cô chưa bao giờ tiếp xúc với loại đàn ông như vậy. Trong môi trường giáo dục mà cô được tiếp nhận cũng như trong số bạn bè, cũng chưa từng có ai thích hủy hoại cơ thể mình. Trong tiềm thức của cô, những người đàn ông xăm lên người đều không phải là người tốt. <br> <br>Nhưng người đàn ông trước mắt lại là Tố Khải. <br> <br>Tuy rằng anh đã đeo kính râm, tuy rằng miệng anh đang ngậm tăm, dáng vẻ lưu manh, vô lại, nhưng vừa nhìn là cô lập tức nhận ngay ra anh. <br> <br>Anh chính là Tố Khải của cô, vừa xa lạ… lại vừa thân quen. <br> <br>Dưới cặp kính râm, cô không nhìn thấy ánh mắt anh, càng chẳng thể biết những tâm sự thông qua đôi mắt ấy. <br> <br>Quan trọng hơn là, bên cạnh anh còn có một người phụ nữ. <br> <br>Người này Diệp Lan không xa lạ. Tuy rằng cô chỉ từng nhìn thấy cô ta một lần trên hình ảnh giám sát. Nhưng thần sắc mê muội say đắm khi nhìn Tố Khải của cô ta thì cả đời này Diệp Lan không thể nào quên. Cho dù không có kinh nghiệm yêu đương, Diệp Lan vẫn có thể ngửi thấy tâm tư của cô ta. <br> <br>Cô ta khoác tay Tố Khải, gương mặt xinh đẹp được ánh đèn đại sảnh chiếu sáng, lại càng thêm quyến rũ. Cô ta có một mái dài, lượn sóng mãnh liệt, nóng bỏng như búp bê Barbie, còn có một vòng một khiến đàn ông si mê, khiến phụ nữ ganh tỵ, cứ thế dựa vào người Tố Khải không một chút kiêng dè, dáng vẻ vô cùng đáng yêu. <br> <br>Diệp Lan ghen tỵ vô cùng. <br> <br>Cô ghen với vòm ngực của cô gái này, ghen với việc cô ta có thể đường hoàng khoác tay bạn trai của cô! <br> <br>Người đàn ông nhanh chóng tháo kính xuống. Khoảnh khắc hai đôi mắt nhìn vào nhau, bao nhung nhớ và tình yêu của Diệp Lan bỗng cuộn trào như sông suối. <br> <br>“Túi xách của cô, xin lỗi!” Anh nhìn Diệp Lan từ trên cao, ngữ khí lãnh đạm, không một chút cảm xúc. <br> <br>Trái tim Diệp Lan như rơi xuống vực sâu. Cô nhìn Tố Khải, nhìn vào đôi mắt rõ ràng rất thân thuộc ấy giờ trở nên lạ lẫm, nhìn đôi tay vốn chỉ ôm cô giờ bị một người phụ nữ khác chiếm mất. Trái tim đó đã tan thành ngàn mảnh. <br> <br>Bờ vai cô chợt ấm lên. <br> <br>Diệp Lan vô thức quay đầu lại, ngạc nhiên phát hiện người đang ôm vai mình là Cảnh Long. Cô kinh ngạc, đang định lên tiếng thì Cảnh Long đã giơ tay đón lấy chiếc túi xách trong tay Tố Khải, từ tốn nói: “Xin lỗi anh! Bạn gái tôi trước nay vốn nhát gan, cô ấy sợ nhất là nhìn thấy hình xăm.” <br> <br>Từng ngón tay anh ta khẽ bấm mạnh lên vai cô, như đang ngầm ám hiệu. <br> <br>Lúc này Diệp Lan mới chợt hiểu ra. Cô nhìn Tố Khải với vẻ sợ sệt, rồi nép vào lòng Cảnh Long, vùi mặt vào ngực anh ta, cố tình nói: “Anh yêu! Làm em hết hồn, hình xăm của anh ta đáng sợ quá!” <br> <br>Nhưng trái tim thì như bị xé vụn. <br> <br>Sao cô lại quên mất công việc của Tố Khải chứ? Anh chưa bao giờ giấu giếm thân phận là cảnh sát chống ma túy trước mặt cô. Thậm chí khi phải tới Vân Nam làm gián điệp, anh cũng nói với cô. Điều này chứng tỏ Tố Khải vô cùng tin tưởng cô. Theo lý mà nói, tình hình của Tố Khải phải giấu kín tất cả mọi người. Cô lại không kìm nén được, suýt nữa thì làm anh lộ tẩy. Cũng may còn có Cảnh Long, nếu không đã xảy ra chuyện lớn rồi. <br> <br>Cô biết chuyện này không phải chuyện bình thường, không may còn có thể mất mạng. <br> <br>Cảnh Long giơ tay, vỗ nhẹ lưng cô an ủi. <br> <br>Diệp Lan không thể nhìn được biểu cảm của Tố Khải ở đằng sau. Cô không muốn nhìn cũng không muốn nghĩ tới nó. Cô chỉ mong anh được bình an. <br> <br>“Anh yêu! Anh làm cô bé ấy sợ rồi. Chúng ta về nhà thôi, chân người ta mỏi nhừ rồi!” Đằng sau, vang lên tiếng nũng nịu của người phụ nữ kia, một thứ tiếng Trung không chuẩn cho lắm. <br> <br>Diệp Lan nghe xong mà nổi da gà. Sau đó lòng cô lại đau đớn từng cơn. Cô ta gọi Tố Khải là “anh yêu”… <br> <br>Chẳng mấy chốc, anh đã đi xa. <br> <br>Như những người xa lạ đi lướt qua nhau… <br> <br>Ngược chiều sáng, Diệp Lan nhìn theo bóng hình Tố Khải mỗi lúc một mơ hồ, nhưng nét mặt vô cùng ân ái của cô gái kia thì lại rất rõ. <br> <br>Cảnh Long buông cô ra, nhìn theo hướng Tố Khải rời đi, ánh mắt anh ta dừng lại trên gương mặt Diệp Lan, khẽ nói: “Tới giờ qua cửa kiểm soát rồi, chúng ta đi thôi!” <br> <br>Diệp Lan gật đầu, bước chân nặng nề. <br> <br>Vì cô cảm thấy, từ giây phút Tố Khải đi ngang qua cô, cô như đã đánh một thứ vô cùng, vô cùng quan trọng đối với mình… <br> <br>Ngày hôm sau, ánh nắng rực rỡ làm lòng người cũng vui vẻ. <br> <br>Cửa phòng ngủ chưa khép kín, bên trong có một tia sáng yếu ớt phát ra. <br> <br>Quần áo của người phụ nữ và người đàn ông vứt rải rác từ dưới đất đến trên giường. Áo ngực của phụ nữ, nội y bị vứt dưới đất. Ngoài đống đồ lộn xộn, còn có một đống giấy vệ sinh vứt khắp đất. <br> <br>Ngăn kéo đầu giường bị kéo ra, có mấy bao cao su được treo lên. <br> <br>Trong thùng rác còn vứt bốn chiếc bao cao su đã được dùng qua, còn chảy tràn chất dịch trắng ra ngoài. <br> <br>Còn trên giường, cơ thể xinh đẹp của người con gái được ga giường che đi một cách miễn cưỡng. <br> <br>Mái tóc dài của cô xõa ra trên gối. Gương mặt hơi hồng lên, hai mắt nhắm chặt. Làn da lộ ra ngoài không khí vẫn còn những dấu vết kích tình đỏ ửng. Cô say ngủ, trên khóe mắt vẫn còn những vệt nước mắt đã khô cong. <br> <br>Ngoài cửa sổ không biết có tiếng gì vọng tới, làm người con gái choàng tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, sợ hãi như chú nai con. <br> <br>Rất nhanh, cô động đậy thân mình. Cả người đau nhức, không còn sức lực, đau đớn như bị bánh xe lăn qua. <br> <br>Cô gượng ngồi dậy. Ký ức trong đầu óc dính lại vào nhau như một lớp hồ, nhưng khi cô nhìn thấy những thứ dưới giường thì cả người cứng đờ. <br> <br>Cảnh tượng tối qua lướt nhanh qua đầu óc… <br> <br>Dưới ánh đèn vàng, cô bị Diệp Uyên nâng cao hết lần này tới lần khác. Cô muốn đẩy anh ta ra, muốn rời khỏi nơi đây, nhưng cánh tay chỉ có thể bất lực buông thõng hai bên người, để mặc cho anh ta liên tục chiếm đoạt mình. <br> <br>Anh ta là đồ lừa đảo, anh ta không hề say rượu! <br> <br>Mọi việc xảy ra tối qua khiến cô đau khổ tột cùng. Cơ thể cũng không còn là của bản thân mình nữa. Còn Diệp Uyên cũng hoàn toàn trút bỏ cái vẻ ngoài nho nhã, phóng đãng trút dục vọng lên người cô. <br> <br>Cô căm hận! <br> <br>Chẳng mấy chốc, cửa phòng ngủ bị đẩy ra. <br> <br>Cô ngước mắt lên, vẫn là tên đầu sỏ đó! <br> <br>Có lẽ Diệp Uyên cũng vừa mới tỉnh dậy chưa lâu. Anh ta đã tắm rửa, cả người chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Sau khi đẩy cửa phòng ngủ đi vào, thấy cô đờ đẫn ngồi trên giường, anh ta cười: “Tỉnh rồi sao?” <br> <br>Lâm Yêu Yêu thở hổn hển, ánh mắt biến thành một con dao sắc nhọn, chỉ muốn giết chết Diệp Uyên ngay lập tức. Cô cắn chặt răng, nhìn anh ta đầy phẫn nộ. <br> <br>Diệp Uyên chỉ thong dong bước lên. Sau khi đi tới bên cạnh giường, anh ta giơ tay siết lấy cằm cô: “Thuốc hết tác dụng chưa?” <br> <br>Quả nhiên anh ta đã cho cô dùng thuốc! <br> <br>Lâm Yêu Yêu nhìn Diệp Uyên khó tin. Sao anh ta có thể bỉ ổi đến mức này? <br> <br>“Sao? Tối qua chẳng phải em cũng rất vui vẻ sao?” Diệp Uyên ngồi xuống, ôm lấy cô, từng ngón tay bất giác lướt xuống. Anh ta thì thầm bên tai cô: “Em ướt rất nhanh, ga giường ướt đẫm rồi.” <br> <br>Cả người Lâm Yêu Yêu đều đang run rẩy. <br> <br>“Còn cả lúc em run rẩy nữa.” Diệp Uyên cảm thán: “Giống như sáng nay vậy. Em càng run thì lại càng cắn chặt anh. Em yêu, em chặt lắm, khiến anh hết lần này tới lần khác không nhịn được. Sáng nay lúc không mặc “áo mưa”, có phải em càng thoải mái hơn không?” <br> <br>Sắc mặt Lâm Yêu Yêu trắng bệch, tim cũng ngừng đập. <br> <br>Cô không nhớ tối qua anh ta đã làm mấy lần. Nhưng qua việc anh ta nhắc lại, ký ức sáng nay mơ hồ quay trở về, ngập tràn tiếng rên rỉ bất lực và tiếng thở cuồng dã của người đàn ông, khiến đầu cô đau như búa bổ. <br> <br>Trong mơ hồ, cô nhớ hình như sáng nay Diệp Uyên có đè lên cô lần nữa. Cả người cô như một con sóng bị đánh nát, tan thành ngàn mảnh dưới lực công kích ào ạt của anh ta. <br> <br>Khi sắp lên tới đỉnh cao, anh ta không đeo bao cao su như mọi lần mà buông thả tất cả vào thẳng cơ thể cô. <br> <br>Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được nhiệt độ của anh ta, nóng đến bỏng rát. <br> <br>Thật vô liêm sỉ, sao anh ta có thể như vậy? <br> <br>“Diệp Uyên! Tôi phải tố cáo anh! Tố cáo đồ cầm thú như anh!” Bây giờ cô mệt mỏi không còn là vì thuốc mà vì cả đêm đã bị giày vò và rút cạn sức lực, không còn sức đôi co, tranh cãi với anh ta nữa. <br> <br>Nghe xong câu ấy, Diệp Uyên bỗng cười khẩy: “Kiện tôi cái gì? Cưỡng bức? Đến cả bảo vệ dưới nhà cũng biết cô lái xe đưa tôi về nhà. Thiết bị kiểm soát ngoài cửa cũng chứng minh cô tự nguyện đi vào nhà. Hiếp dâm? Cho dù cô có đi kiểm tra nước tiểu cũng không tra ra. Khi cảnh sát tới cô nói với họ như thế nào? Đừng có lãng phí thời gian! Chẳng ai tin lời cô nói đâu!” <br> <br>“Anh… bỉ ổi!” Lâm Yêu Yêu chỉ muốn trong tay cầm một con dao, đâm thẳng vào lồng ngực anh ta. <br> <br>Nụ cười của Diệp Uyên càng đậm. Anh ta thì thầm bên tai cô: “Yên tâm, trò bỉ ổi vẫn còn ở phía sau.” <br> <br>Lâm Yêu Yêu sững sờ, không biết anh ta nói thế là có ý gì. <br> <br>Chuông cửa lại vang lên đúng lúc này. <br> <br>Diệp Uyên tươi cười đứng dậy, giơ tay véo má cô: “Cho cô một niềm vui bất ngờ!” Dứt lời anh ta đi ra khỏi phòng ngủ. <br> <br>Bốn bề trở nên yên lặng. <br> <br>Lâm Yêu Yêu bất giác cảm thấy rét buốt, trong lòng cô dâng lên một dự cảm chẳng lành… <br> <br>Một lúc sau cô mới nghe thấy có tiếng bước chân vọng tới, rất gấp gáp. <br> <br>Cô bàng hoàng, đang định kéo chăn lên che người thì cửa phòng đã bị đẩy mạnh ra. <br> <br>Người đàn ông đứng ngoài cửa sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng bèn dừng bước đột ngột. Còn Lâm Yêu Yêu một giây sau tan nát cõi lòng. <br> <br>Đó là Đinh Tư Thừa! <br> <br>Đằng sau là Diệp Uyên đang thảnh thơi, hừ một tiếng: “Đón cô ta về đi!” <br> <br>Nắm đấm của Đinh Tư Thừa càng lúc càng chặt, nổi lên cả gân xanh. <br> <br>“Diệp Uyên! Mày là thằng khốn!” Anh nghiến răng nghiến lợi, quay người vung nắm đấm về phía Diệp Uyên. <br> <br>Diệp Uyên đón được, mạnh tay ấn Đinh Tư Thừa vào tường, nụ cười trên bờ môi hoàn toàn băng giá: “Người khốn nạn như tao tối qua còn có thể người đàn bà của mày hết lần này tới lần khác lên đỉnh! Anh Đinh à! Sợ rằng anh chưa bao giờ khiến cô ấy được hưởng một sự kích thích lớn đến vậy, đúng không?” <br> <br>Ánh mắt Đinh Tư Thừa như một con thú bị giam hãm. Anh đẩy mạnh Diệp Uyên ra, rồi đấm một nhát lên mặt anh ta: “Khốn nạn!” <br> <br>“Đủ rồi!” Trong phòng ngủ vang lên tiếng gào thét tuyệt vọng của Lâm Yêu Yêu. <br> <br>Cả Đinh Tư Thừa và Diệp Uyên đồng thời dừng tay lại. <br> <br>Cả người Lâm Yêu Yêu co quắp như một con tôm, hai tay bịt chặt hai tai. Mặt cô tái nhợt đến dọa người. Cô chỉ còn đủ sức gào lên một tiếng như thế rồi cả người mềm oặt, gục xuống, không còn biết gì nữa…