Quyển 9 - Chương 426: Hô hấp khó khăn
<br><br>Quyển 9 - Chương 426: Hô hấp khó khăn<br><br><br>Trên đảo rất yên tĩnh. Thời gian tựa như sau khi tới nơi đây cuối cùng cũng dừng bước. Không còn về ồn ã của đô thị, không còn những áp lực với vòng xoay công việc bề bộn mỗi ngày. Nơi đây chỉ có tiếng chim hót, hương hoa thơm và những tiếng rì rầm trò chuyện của cây cối um tùm. <br> <br>Ăn cơm xong là lại tới thời gian tản bộ của Tố Diệp. <br> <br>Nhưng lần này cô không thơ thẩn đi dạo khắp nơi nữa, mà yên lặng ngồi trên bãi cát, thất thần nhìn mặt biển rộng lớn gần ngay trong gang tấc. <br> <br>Dưới chân là lớp cát trắng mịn, một màu trắng sạch sẽ đến nỗi người ta không nỡ dẫm chân lên. <br> <br>Uốn lượn trước mặt là mặt biển yên ả, thuần khiết soi bóng trời xanh, sâu thẳm như một viên kim cương xanh lam. <br> <br>Tất cả đều quá đỗi bình yên. <br> <br>Giống như Tố Diệp đã lặng lẽ ngồi trên cát trắng, âm thầm suy nghĩ. <br> <br>Sau khi biết được tin Niên Bách Ngạn đã ra ngoài, cô không thể hiện quá nhiều cảm xúc trước mặt chị Trần. Cô vẫn bình thản đánh răng rửa mặt như mọi người. Lúc làm vệ sinh cá nhân, cô mới nhìn thấy vết thương trên cổ đã được ai đó dán lên một chiếc băng urgo, rất mỏng rất mỏng, gần như không cảm nhận được. Cô nhìn mình trong gương rất lâu, cả chiếc băng urgo đó nữa. <br> <br>Sau đó cô cũng ngoan ngoãn ăn cơm, rồi ra ngoài theo thời gian mà chị Trần đã quen thuộc. <br> <br>Mấy ngày trước khi mới bị đưa lên hòn đảo này, cô trút ra tất cả mọi giận dữ. Rồi sau này, dần dần khi bình tĩnh lại, cô cũng bắt đầu quen dần với hoàn cảnh cùng địa lý của khu vực này. <br> <br>Nhưng trong tình trạng không có tín hiệu định vị, thì với một người không ưa thích địa lý như Tố Diệp không thể dùng một phương pháp phán đoán khoa học nhất để xác định chính xác vị trí của mình. Cô chỉ có thể căn cứ vào một số đặc điểm khá rõ nét để có những phán đoán sơ bộ mà thôi. <br> <br>Nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm trên hòn đảo này là khá lớn. Trong vòng một tháng tới đây, cô phát hiện nhiệt độ ban ngày rơi vào khoảng hai mươi lăm độ, thế nên thời tiết ấm áp mà không khô nóng, khi gió biển thổi qua còn rất thoải mái và dễ chịu. Tới buổi tối, nhiệt độ sẽ rơi xuống còn khoảng mười độ. Bãi cát cũng trở nên rất lạnh. Giống như tối qua, có lẽ nhiệt độ còn thấp hơn nữa. <br> <br>Trong biệt thự không có các thiết bị sưởi ấm hay tản nhiệt, chứng tỏ ở đây không nóng lắm, mà giờ cũng đã cuối năm rồi, chứng tỏ ở đây cũng không quá lạnh. Cô cũng đã quan sát kỹ biệt thự vào những thời điểm khác. Vật liệu chính để xây biệt thự được tạo thành từ chất liệu giữ nhiệt, lấy gỗ kết hợp với cốt thép làm nguyên liệu chính, như vậy có thể bảo đảm được nhiệt độ ở trong biệt thự. <br> <br>Mà biệt thự còn trang bị thiết bị sử dụng năng lượng mặt trời và năng lượng gió. Tất cả các nơi cần tài nguyên trong biệt thự toàn bộ đều sử dụng nguồn năng lượng tới từ tự nhiên, hơn nữa còn là những thiết bị chuyển hóa tiên tiến. Ít nhất thì ở trong biệt thự, Tố Diệp không cảm thấy lạnh. Khi tắm cũng có nước nóng đầy đủ. Chị Trần cũng luôn có thể sử dụng nguồn năng lượng tự nhiên đó để làm những bữa cơm nóng hổi. Đài phun nước và thiết bị tưới tắm cho vườn hoa trong biệt thự cũng đều được chuyển hóa từ đó mà ra. <br> <br>Nói cách khác, số nơi dùng điện trong cả một căn biệt thự rộng lớn như vậy đếm trên đầu ngón tay. <br> <br>Điều này đặt ra một yêu cầu rất cao đối với nhiệt độ không khí và ánh sáng trên đảo, mà rõ ràng nơi đây hoàn toàn phù hợp. <br> <br>Tố Diệp đang yên lặng suy nghĩ xem Niên Bách Ngạn rời khỏi đây bằng cách nào. <br> <br>Gần nửa tháng nay không phải cô không quan sát địa hình của cái đảo này, sau đó tuyệt vọng nhận ra, những phương tiện giao thông thuận lợi ở đây chỉ có bay lên trời, chạy ra biển. Hoàn toàn không tìm thấy bóng dáng của đường bộ. <br> <br>Cô khẳng định nơi đây bốn bề là biển. <br> <br>Thế nên khi bình tĩnh lại, cô mới nghĩ ra, nếu Niên Bách Ngạn thật sự đã rời khỏi đây thì có lẽ đã đi trực thăng. <br> <br>Cô suy đoán ra hai điểm: Thứ nhất, đồng hồ đeo tay của Niên Bách Ngạn vẫn còn để ở đầu giường, chứng tỏ anh chưa muốn đi quá xa, cũng tức là rất có thể tối nay anh sẽ trở lại. Thứ hai, nếu Niên Bách Ngạn đi bằng đường bộ, thì chứng tỏ trên đảo còn nơi nào đó cô chưa phát hiện ra. Vậy thì chỉ trong vòng hai ba tiếng đồng hồ ngắn ngủi này liệu cô có thể tìm ra đường thoát thân không? <br> <br>Đáp án là không! <br> <br>Tạm thời không nói tới chuyện muốn tìm một địa điểm cô phải mất bao lâu, chỉ nói riêng chị Trần thôi, nếu hơn ba tiếng đồng mà chưa thấy cô về là sẽ lập tức sai người đi tìm. Cộng thêm sau tối hôm qua, cơ thể cô giờ rất yếu. Quãng đường ngắn ngủn từ biệt thự ra tới bãi biển cũng đã khiến cô loạng choạng, nói gì tới tìm đường thoát thân. <br> <br>Sợ là cô còn chưa kịp tìm ra đường, Niên Bách Ngạn đã quay trở về, thể nào cũng sẽ đánh rắn động cỏ. Cô không thể mạo hiểm được. <br> <br>Ngồi hơn một tiếng đồng hồ trên bãi biển, Tố Diệp mới đứng dậy, lê cơ thể đau nhức về phía rừng cây. <br> <br>Con đường rừng này cô đã quen thuộc lắm rồi. Từ xa vẫn nghe thấy tiếng sóng biển vọng lại. <br> <br>Ngôi biệt thự cao cao cùng những chiếc cối xay gió màu trắng đã dần dần bị những cây gỗ cao che lấp mất. Cô càng đi càng vào sâu. Những chiếc lá cây dẻo dai quẹt ngang qua, làm xước tay cô. <br> <br>Cô bất chấp tất cả, cuối cùng dừng lại trước một cây cổ thụ cao vút tận trời xanh… <br> <br>Nếu không vì cảm giác đau đớn khắp cơ thể, Tố Diệp nhất định sẽ cho rằng tối qua chỉ là một cơn ác mộng. <br> <br>Ít nhất thì tới tận khi hoàng hôn buông xuống, Niên Bách Ngạn vẫn chưa quay trở lại. <br> <br>Sau khi trở về biệt thự, cô lại mơ màng ngủ thiếp đi. Tới khi mặt trời xuống núi, cô mới tỉnh dậy thì cũng đã hơn tám giờ tối. <br> <br>Chị Trần thấy cô đã tỉnh bèn bảo cô xuống nhà ăn cơm. <br> <br>Cô đi vào nhà ăn như một người máy. Vừa ngồi xuống, chị Trần đã chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon, màu sắc, mùi thơm, hương vị đều tuyệt, thế mà Tố Diệp vẫn chẳng muốn ăn. <br> <br>Hiếm khi thấy chị Trần nói thêm một câu như hôm nay: “Cô Tố! Cô phải ăn nhiều một chút mới được. Con gái gầy quá không tốt đâu.” <br> <br>Tố Diệp ngước mắt lên nhìn chị ta một cái, rồi lại cúi xuống, im lặng ăn cơm. <br> <br>Chị Trần đứng nguyên tại chỗ nhìn Tố Diệp. <br> <br>“Chị muốn nói gì với tôi?” Tố Diệp khẽ thở dài, đầu còn chẳng ngẩng lên, đặt đũa xuống bên cạnh bát. <br> <br>Có lẽ chị Trần không ngờ cô đoán ra được điều này, hơi ngẩn người giây lát. <br> <br>Còn Tố Diệp, lúc này cũng nhìn về phía chị ta, ánh mắt bình thản. <br> <br>Chị Trần suy nghĩ rồi lên tiếng: “Thật ra… tôi muốn khuyên cô, con gái có lúc đừng nên bướng bỉnh quá. Cô làm vậy, người chịu thiệt cuối cùng vẫn là cô, không phải sao? Đạo lý cánh tay không đọ nổi bắp chân, ai mà chẳng hiểu.” <br> <br>Tay Tố Diệp chợt run lên, cả đôi mắt cũng xao động. <br> <br>“Chị…” Cô ngập ngừng, mấy giây sau mắt bỗng sáng lên: “Chị nhìn thấy chuyện tối qua?” Chuyện trong nhà chị Trần có thể không thấy nhưng có lẽ chị ấy nhìn thấy cảnh ngoài ban công. Chị Trần và đám đầu bếp đều có nơi ở riêng. Nếu đi qua ban công, nhất định có thể nhìn thấy hành vi của Niên Bách Ngạn. <br> <br>Một sự hoảng loạn lướt qua ánh mắt của chị Trần. Nhưng chị ta bình tĩnh lại rất nhanh, rồi khẽ nói: “Tôi cũng chỉ tiện mồm nói vậy thôi. Tôi thấy cô có vẻ rất bất mãn với anh ấy, nên tôi khuyên cô.” <br> <br>“Chị Trần…” Tố Diệp đứng bật dậy, lảo đảo bổ nhào tới trước mặt chị ta, như đang cố nắm giữ vạt cỏ cứu mạng cuối cùng. Cô nắm chặt tay chị ta, gấp gáp nói: “Xin chị hãy giúp tôi, cho tôi gọi một cuộc điện thoại thôi!” <br> <br>Chị Trần giật mình, vội vàng rút tay về, lắc đầu: “Cô Tố! Xin cô đừng làm khó cho tôi. Chuyện này tôi thật sự không giúp được đâu.” <br> <br>“Không! Chị Trần! Giờ người có thể giúp tôi chỉ có chị mà thôi.” Tố Diệp cảm thấy nếu chị ấy nói được ra những lời đó, chứng tỏ vẫn còn là một người lương thiện. Cô lại nhìn thấy hy vọng. <br> <br>Chị Trần lùi về sau mấy bước, lắc đầu nguây nguẩy. <br> <br>“Tôi cầu xin chị! Giúp tôi một lần thôi cũng được. Thế này đi, chị nói cho tôi biết mật khẩu mở máy. Nếu anh ta tra ra, chị cứ nói tôi ăn cắp di động, rồi chẳng biết ăn cắp cả mật khẩu từ lúc nào. Chuyện này tôi nhất định không làm liên lụy chị đâu mà.” <br> <br>“Cô Tố! Chuyện này không được…” <br> <br>“Tôi bảo đảm, chỉ cần chị đồng ý giúp tôi, tôi nhất định sẽ trả cho chị một khoản tiền hậu hĩnh để dưỡng già. Chị không cần lo cuộc sống sau này nữa. Tôi được thừa kế một khối tài sản rất lớn. Thật đấy, tôi không nói dối chị đâu. Thậm chí tôi có thể lập cho chị một chứng từ. Chị cứ giấu kỹ đi. Đợi tôi thoát được khỏi đây, tôi nhất định sẽ liên lạc với chị.” Tố Diệp bất chấp tất cả. Chỉ cần thoát được cô chẳng thèm quan tâm đống di sản thừa kế ấy. Kể cả có phải bán cả nhà họ Diệp cô cũng phải ra ngoài. Lâu như vậy, cậu mợ chắc chắn là sốt ruột phát điên rồi. <br> <br>Chị Trần nghe xong câu này chợt do dự. <br> <br>“Chị Trần…” Tố Diệp thấy vậy càng kích động hơn. Trước mắt cô là cả bình minh. <br> <br>Chị Trần ngước mắt nhìn cô, định nói gì lại thôi. <br> <br>“Thế này đi! Chị nói cho tôi biết chị cần bao nhiêu tiền, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định trả cho chị!” Tố Diệp dốc hết vốn liếng. <br> <br>“Thật ra tôi…” <br> <br>“Chị Trần! Kinh nghiệm làm việc của chị phong phú như vậy lẽ nào còn không hiểu thế nào là chi phiếu khống sao?” Một giọng nói bất ngờ vang lên cắt ngang lời nói của chị Trần. <br> <br>Cũng nhân tiện làm Tố Diệp rùng mình. <br> <br>Cô nhìn về phía cửa phòng ăn, kinh hoàng phát hiện chẳng biết Niên Bách Ngạn đã quay về từ khi nào. <br> <br>Anh đứng đó, cái bóng cao lớn che kín cả một khoảng sáng. Trên gương mặt vẫn là vẻ điềm tĩnh ngàn năm không đổi. Đôi mắt đó u tối khiến người đối diện không thể đọc hiểu, như một hố sâu bị đổ đầy mực. Giọng nói tuy trầm ổn nhưng vẫn toát ra một sự uy hiểm làm người ta khiếp sợ. <br> <br>Chị Trần cũng không ngờ anh về đột ngột. Chị ta kinh ngạc, vội vàng nói: “Thưa anh! Tôi xin lỗi!” <br> <br>Niên Bách Ngạn đi tới trước vài bước. Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt Tố Diệp, rồi hờ hững bổ sung thêm một câu: “Con người ta không thể chỉ biết sống vì bản thân mình. Chị sắp nghỉ hưu rồi cũng không sao, nhưng con cái chị thì vẫn còn trẻ lắm đấy.” <br> <br>Câu nói này anh nói với chị Trần, nhưng đôi mắt thì không rời Tố Diệp nửa bước. <br> <br>Không hiểu sao, Tố Diệp chợt thấy lạnh sống lưng. <br> <br>Cô nhìn sang chị Trần thấy gương mặt chị ta trắng bệch, nói gấp gáp: “Vâng, vâng, vâng! Anh nói rất phải. Anh đừng hiểu lầm… Tôi…” <br> <br>Niên Bách Ngạn giơ tay, ngắt ngang lời giải thích của chị Trần. <br> <br>Một ngọn lửa vu vơ bốc lên trong lồng ngực rồi xoay tròn, trở thành một cơn bão nhỏ. Tố Diệp đứng nguyên tại chỗ, hai bàn tay cuộn chặt lại. Niên Bách Ngạn làm thinh trước vẻ phẫn nộ của cô. Anh rời mắt khỏi cô, nhìn về phía bàn ăn, mấy giây sau mới ra lệnh cho chị Trần: “Nửa tiếng nữa chuẩn bị một bát huyết yến.” <br> <br>Chị Trần gật đầu ghi chép lại. <br> <br>“Niên Bách Ngạn! Tôi không cần anh giả vờ tử tế!” Tố Diệp cất lời, giọng nói lạnh lùng. <br> <br>Nhưng đôi mắt anh cũng chỉ càng lạnh lẽo hơn. <br> <br>Đúng vào lúc này, có một giọng nói chói tai phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong phòng ăn. <br> <br>“Anh à! Người làm trong biệt thự này ít quá. Anh cũng chẳng tới giúp em.” <br> <br>Giọng nói của cô gái đó nghe rất hay, như một con chim sơn ca. Xuất hiện ngay sau đó là một cô gái dáng người bé nhỏ, vô cùng dễ thương. Sau khi đi vào phòng ăn, cô ta nhiệt tình khoác tay Niên Bách Ngạn, dáng vẻ nũng nịu đó khiến con gái cũng muốn bảo vệ. <br> <br>Cả người Tố Diệp chợt cứng đờ. Khi người con gái trước mắt tươi cười, khoác tay Niên Bách Ngạn, đến cả hô hấp của cô cũng trở nên khó khăn…