Chương 17 - Quản Ăn Rồi Lại Quản Uống
Tiền Phỉ không biết rốt cuộc là Lý Diệc Phi bị cái tát kia của mình kích thích, hay là do Quế Lê Lê bắt cá hai tay làm tổn thương lòng tự ái của tên này, mà bắt đầu từ chủ nhật,đã ba ngày liên tiếp tên này không ra khỏi phòng.
Về chuyện công việc, anh ta để cho Triệu Đức giúp anh ta xin nghỉ phép rồi. Mỗi ngày Triệu Đức đều đến chỗ cô hỏi trái hỏi phải, xem rốt cuộc vì sao Lý Diệc Phi không đi làm.
Tiền Phỉ bị cậu ta hỏi phát phiền, nên rất lưu loát bịa chuyện: “Anh ta bị bệnh đó!”
Triệu Đức hỏi: “Bệnh gì thế? Có nặng lắm không? Tôi có phải mua chút đồ gì đi thăm cậu ta không?”
Tiền Phỉ định nói cho cậu ta biết bây giờ Lý Diệc Phi không muốn gặp ai cả, đành nói: “Tên kia bị bệnh không tiện gặp người khác đâu, tốt nhất cậu đừng nên đi.”
Lập tức Triệu Đức lộ ra vẻ “Tôi đã biết” rồi “Ồ” một tiếng thật dài.
Tiền Phỉ cũng lười chỉnh sửa tâm tư vặn vẹo đủ loại màu sắc của cậu ta.
Lý Diệc Phi không đến, giữa trưa không đủ người nên không thể chơi bài, cô cảm thấy không biết nên làm gì.
Cô thầm nghĩ có khi Lý Diệc Phi ở nhà do thất tình mà thương tâm đau khổ có khi để bản thân chết đói cũng nên, vậy nên tiện tay lên mạng tìm một nhà hàng giao hàng gần nhà đặt một suất, điện thoại liên lạc ghi số của Lý Diệc Phi, cách thanh toán suy nghĩ một chút thì chọn cách nhận hàng trả tiền.
Bởi vì trong lòng còn mang áy náy về cái tát kia nên quan tâm đến sự sống chết của tên này đã là tốt lắm rồi, không thể nào nói tình cảm nhiều hơn với tên này, cũng không thể nào thanh toán tiền thêm được nữa.
Sau khi tan tầm, lúc cô về nhà nhìn thấy ngoài phòng Lý Diệc Phi để chồng chất mấy hộp ăn nhanh, đều là hộp không đấy.
Tiền Phỉ có chút yên tâm, xem ra trên địa bàn của mình sẽ không xảy ra án mạng do nạn đói phát sinh.
Buổi tối cô nấu một nồi cơm, xào hai món ăn, sau khi nấu xong, căn cứ vào tư tưởng nhân văn nghĩ đến cái người đã thất tình còn bị cô tát một cái kia, đành đi gõ cửa phòng Lý Diệc Phi định gọi anh ta ra ăn cơm cùng. Đáng tiếc gọi một lúc lâu mà bên trong vị kia vẫn không cho cô chút phản ứng nào.
Ngăn cách bằng một cánh cửa, cô lên tiếng: “Lý Diệc Phi, đi ra cùng ăn cơm đi?”
Bên trong không có động tĩnh gì.
Tiền Phỉ giật mình, nghĩ đến không phải tên này đối với cuộc sống đã hoàn toàn hết hi vọng mà kết thúc đấy chứ?
Cô vội vàng tiếp tục gõ cửa: “Lý Diệc Phi, anh còn sống không? Còn sống thì phát ra chút tiếng động đi xem nào?”
Lại gõ một lúc lâu, bên trong cuối cùng cũng truyền đến một giọng trầm thấp không có chút sức lực nào: “Nhìn di động!”
Tiền Phỉ giật mình, chạy nhanh về phòng cầm di động xem.
Vừa nhìn xuống, cô hoảng sợ.
Hộp thư của cô bị Lý Diệc Phi điên cuồng spam gửi tin tới!
“Đừng gõ nữa!” Gửi 6 tin.”Tôi không ăn đừng gõ nữa!!” Gửi tới 9 tin.
“Tôi nói tôi không ăn cô đừng gõ nữa được khôn?!” Gửi tới 11 tin.
“Bà chị à em van xin chị được không, em vừa mất ngủ cả một ngày chị để cho em ngủ chút được không?” gửi phát 10 tin.
“Em phục chị rồi! Chị vào đi, em ăn là được chứ gì!” Gửi tới 15 tin.
Tiền Phỉ xem xong mấy tin nhắn này thiếu chút nữa run tay làm rơi di động xuống đất.
Cô cảm thấy lúc trước mình lo lắng thật sự là quá thừa rồi, Lý Diệc Phi tuyệt đối sẽ không có nghĩ không thông đâu. Một người muốn chết sẽ không có sức gửi nhiều tin nhắn thế này, sức sống của tên này còn nhiều lắm, còn nhiều lắm, còn cực kỳ nhiều...
Tiền Phỉ xới một bát cơm lớn, lại lấy mỗi đĩa một ít thức ăn đi ra, đặt ở cửa phòng Lý Diệc Phi.
Rồi trở về phòng mình.
Cô cầm di động gửi tin nhắn cho Lý Diệc Phi.
Trước gửi một tin: “Cơm ở trước cửa phòng anh Cơm ở trước cửa phòng anh Cơm ở trước cửa phòng anh.”
Gửi qua rồi mới phát hiện cách làm của mình không đúng. Vì thế gửi lặp đi lặp lại.
“Cơm ở cửa phòng anh.” Gửi 5 lần.
“Đồ ăn ở cửa phòng anh.” Cũng gửi 5 lần.
“Đứng lên ăn rồi ngủ tiếp.” Lại gửi 5 lần.
“Ăn xong rồi mang chén đĩa ra cho tôi, đừng để trong phòng anh, tôi sợ nuôi giòi béo mầm đó!” Vẫn gửi 5 lần.
Gửi xong cô cảm thấy cả người toát lên một chữ: SẢNG KHOÁI!
Không phải là gửi tin nhắn sao, làm như không ai biết làm ấy!
Cô khoái trá cầm bát đũa chuẩn bị ăn cơm. Di động reng reng một chút.
Cô cầm lấy xem, thiếu chút nữa khóc.
Lý Diệc Phi gửi cho cô toàn là vẻ mặt béo phệ....
Tiền Phỉ run run giơ chiếc đũa nghĩ: vì sao thất tình rõ ràng là tên điên kia, mà sao cảm giác người chịu khổ lại là chính mình vậy...
※※※※※※
Cứ như vậy đã qua ba ngày.
Tiền Phỉ cảm thấy ba ngày này hẳn là đủ cho Lý Diệc Phi chán nản. Kết quả lên công ty mới biết, tên kia lại bảo Triệu Đức giúp mình xin nghỉ thêm hai ngày nữa.
Nói cách khác, anh ta trá hình tự cấp cho mình một tuần nghỉ phép.
Tiền Phỉ cảm thấy rất khó chịu. Thời điểm cô thất tình cũng không được hưởng phúc như vậy, một ngày nghỉ cũng chưa từng xin, buổi tối ở nhà thu góc chăn nghẹn ngào, ban ngày còn phải miễn cưỡng cười vui trước mặt người khác nói mắt sưng là vì uống nước nhiều.
So với Lý Diệc Phi, cô cảm thấy mình quá thiệt!
Triệu Đức nhìn bộ dạng tức giận bất bình của cô, sát gần lại hỏi: “Phỉ Phỉ à, Diệc Phi rốt cuộc là bị bệnh gì vậy? Lại khiến cô nghiến răng nghiến lợi như vậy...không phải là bệnh gì truyền nhiễm chứ? Mà thôi, không cần cô nói cho tôi biết đấy là bệnh gì chỉ cần nói cho biết bệnh này thường vì lý do gì mà mắc bệnh là được!”Tiền Phỉ nhìn cậu ta một cái, “Cậu hỏi nguyên nhân bệnh à? Còn không phải là do chuyện nam nữ sao?!”
Triệu Đức lại lộ ra vẻ mặt “Anh đây đã hiểu” rồi lại “À” một tiếng thật dài.
Lại qua hai ngày, đến cuối tuần, buổi tối cô nấu cơm xong, theo thường lệ để đồ ăn ở cửa, khi trở về phòng gửi tin nhắn cho Lý Diệc Phi không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc thì bao giờ anh mới định ra khỏi phòng?” Cô thật sự phục tên này rồi, thế mà anh ta có thể ở trong phòng nhiều ngày như vậy! Cô càng bội phục chính mình, con mẹ nó thế mà như là một bà mẹ, không ngại cực khổ mà nấu cơm cho tên kia ăn.
Tiền Phỉ cầm đũa chuẩn b ăn cơm, thì Lý Diệc Phi hồi âm lại: “Hôm nay đồ ăn hơi mặn.”
“Cạch” một tiếng Tiền Phỉ buông đũa xuống, cầm lấy di động nhắn tin: “Ngày mai tự mình ra ngoài kiếm ăn!” Cô cảm thấy thằng cha thiếu gia này cũng lớn lối rồi, đã ăn uống chùa còn kén chọn như vậy.
Cô cầm đũa gắp nhiều thức ăn nhét vào miệng như là muốn giải hận vậy.
Sau đó cô lại rất nhanh a một tiếng rồi nhổ hết thức ăn ra....
Là rất rất mặn đấy ...
Cô nhớ lại một chút, khi nấu cơm tối có gọi điện thoại về nhà, nên hình đã bỏ muối hai lần...
Cô nhìn di động, hào quang thánh mẫu lại không thể ngăn cản được mà bắt đầu phát tán...
Vừa rồi cô nói mấy câu độc mồm như thế, không biết Lý thiếu gia đang giai đoạn thất tình đau lòng có thể chịu được không? Có thể yếu đuối cảm thấy ngay cả chủ thuê nhà cũng không chào đón mình, rồi mình vẫn nên chuẩn bị một chút chết đi cho xong hay không...
Nghĩ như vậy, Tiền Phỉ vội vàng cầm lấy di động gửi tin nhắn cho Lý Diệc Phi: “Đồ ăn, đúng là có hơi mặn rồi, coi như anh ăn dưa muối đi, một miếng cơm to lại kèm một chút đồ ăn!”
Lại nghĩ một chút, lại không nhịn được gửi thêm một tin nhắn nữa: “Ông anh à, anh đã buồn chán mấy ngày rồi. Hay là định không ra ngoài nhìn xã hội nữa? Anh đừng kìm nén mà, tìm đám bạn thân của anh hẹn nhau đi uống rượu giải sầu không được sao? Giải tỏa hết là tốt rồi.”
Một lát sau, Lý Diệc Phi trả lời cô: “Không đi! Anh đây chưa bao giờ bị gái đá, ở trước mặt bạn không ngóc đầu lên được.”
Tiền Phỉ vỗ trán.
“Anh đủ rồi đó! Chuyện có gì đâu chứ! Có gì mà không ngẩng đầu được? Không ngẩng được là do xương cổ không tốt! Không phải chỉ là bị cắm sừng thôi sao, làm như chưa có ai từng trải qua ấy!”
Cô bắt đầu xới cơm. Đang xới thì di động lại vang lên.
Lý Diệc Phi: “Cô biết?”
Tiền Phỉ có chút không hiểu, vừa ăn cơm vừa trả lời anh: “Biết cái gì?”
Lý Diệc Phi: “Cô cũng bị cắm sừng.”
Tiền Phỉ: “Chị đây đã sớm biết rồi! Bạn trai đầu tiên của tôi và tôi chia tay cũng do tên đó bắt cá hai tay!”
Lúc này mất một hồi lâu di động mới lại vang lên.Lý Diệc Phi: “Cô đừng có một người mà ngã ở một chỗ hai lần.”
Tiền Phỉ: “Tên Lý Diệc Phi kia! Chú có thể nói điều gì hay ho hơn không?”
Một bữa cơm trong lúc hai người anh đến tôi đi cũng xong .
Lúc đứng dậy chuẩn bị dọn dẹp bát đũa,Tiền Phỉ gửi một tin cho Lý Diệc Phi: “Anh ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì cầm bát đũa đi ra cho tôi!”
Cô bê bát bỏ vào bồn rửa trong phòng bếp, lại đi tới cửa phòng Lý Diệc Phi chờ.
Cửa từ từ mở hé ra.
Tiền Phỉ nhìn tốc độ mở cửa chậm chạm quả thật muốn đi lên đạp một cái
Cứ như là cho mình xem phim ma ý!
Cuối cùng cửa được mở ra một khe vừa đủ. Từ bên trong có một bàn tay vươn ra, đặt bát đĩa xuống sàn. Cửa lại bắt đầu từ từ đóng lại.
Tiền Phỉ không thể nhịn được nữa xông lên phía trước, một tay vươn ra giữ lại cánh cửa, tức giận mắng mỏ người ở bên trong: “Tôi bảo này anh muốn trốn tới khi nào? Anh nên đi ra ngoài gặp người rồi đó!”
Cô hung hăng ngăn cửa lại, ngẩng đầu nhìn Lý Diệc Phi.
Vừa nhấc đầu, cô không nhịn được ngẩn người.
Lý Diệc Phi tóc rối bù dựng lên, râu cũng không biết đã mấy ngày không cạo, ánh mắt không rõ có phải vì mất ngủ hay không mà đỏ lừ, nhìn qua anh ta giống như cây nhỏ vừa chịu mưa sa bão táp. Nhưng bộ dáng chán chường suy sụp của anh lại có điểm giống với “chú già” trong Nguyên Bân đấy, còn có chút hay ho đấy.
Tiền Phỉ không nhịn được chậc chậc mấy tiếng: “Dáng vẻ chán chường này chú định diễn đến phút cuối à?! Sao hả chú em? Ăn chùa của tôi năm ngày, định khi nào thì phấn chấn đứng dậy làm người một lần nữa?”
Lý Diệc Phi cúi đầu nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Cô có thể uống bia không?”
※※※※※※
Tiền Phỉ hộc hộc hộc hộc xuống lầu khiêng một két bia đi lên.
Đến nhà cô mới nghĩ đến.
Là Lý Diệc Phi tên kia muốn uống bia cơ mà!
Là Lý Diệc Phi tên kia cầu xin muốn cô uống cùng cơ mà! !
Là Lý Diệc Phi tên kia là đàn ông cơ mà! ! !
Vậy vì sao cô lại phải đi xuống nhà mua bia? ? ?
Đối với bản thân cô cảm thấy có chút tiếc rèn sắt không thành thép, liệu khi còn sống cô có thể ở trước mặt đàn ông coi mình là một phụ nữ không?
Khi Tiền Phỉ chuyển bia vào nhà, Lý Diệc Phi đang ngồi ở phòng khách, dựa lưng vào sô pha.
Thấy cô trở về, anh ta vỗ vỗ sàn nhà ở bên cạnh, “Đến, cô ngồi ở đây.”
Cô không nhịn được đả kích anh ta: “Có ghế sô pha sao không ngồi, lại ngồi đó? Không tự chà đạp mình thì anh khó chịu à?”
Lý Diệc Phi ngẩng đầu nhìn cô, “Cô không biết rồi, như vậy đón nhận linh khí, uống bia mà không say, cô không thấy trong phim đều diễn như vậy mà, gặp tí việc cũng ngồi dưới đất uống bia đấy.
Tiền Phỉ kéo thùng bia sang ngồi.
Lý Diệc Phi cũng mở một lon bia đưa cho Tiền Phỉ, sau đó tự mình cũng cầm một lon.
Hai người cạn lon, im lặng mà uống hớp đầu tiên.
Uống xong Lý Diệc Phi nhíu mày, đưa lon ra trước mặt để nhìn, “Đây là nhãn hiệu gì? Sao khó uống như vậy!? Sau khi thấy rõ giá tiền được ghi ở bên ngoài bao bì, vẻ mặt anh lộ vẻ ghét bỏ, xì mũi coi thường Tiền Phỉ, “Chỉ có 5 tệ một lon! Sau cô không mua mấy loại đắt một chút? Đồ rẻ như vậy uống kiểu gì được!”
Tiền Phỉ cũng không đáp lại, vươn tay ra, muốn lấy lại lon bia trong tay Lý Diệc Phi, “Ngại khó uống thì đừng có uống nữa! Đã ăn sẵn còn đòi hỏi lựa chọn! Quá coi mình là thiếu gia rồi! Bà cô đây không hầu hạ được rồi!”
Lý Diệc Phi nghiêng thân thể tránh Tiền Phỉ, “Không phải cô giúp tôi giải sầu sao, làm sao cô còn lên mặt như vậy!”
Tiền Phỉ nhìn mặt anh ta râu ria lờm chởm, bỗng nhiên lòng mềm nhũn. Bình thường tên này ngày nào mà không làm cho bản thân sạch sẽ sáng chói, mỗi ngày đều chuẩn bị như đi thi Mr. Bắc Kinh, có lúc nào lôi thôi đâu.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại ngồi về chỗ.