Chương 72 - Khoảng Cách Hai Năm
Một tuần sau, công ty Tiền Phi nhận được một dự án, đó là tiến hành tổ chức lại tài chính của công ty con đã lên sàn của tập đoàn Thiên Thánh danh tiếng lẫy lừng.
Phó tổng công ty tới tìm Tiền Phi, báo cô rằng định giao dự án này cho cô, hỏi cô có đủ tự tin hay không.
Tiền Phi ngẩn ngơ một lúc mới nhận ra là chuyện gì, hỏi với vẻ không tin: “Phó tổng, bên kia có rất nhiều bảo đại có kinh nghiệm, chuyện tốt này sao lại rơi vào tay tôi?”.
Tập đoàn Thiên Thánh “trâu” như thế, hoàn thành một dự án cho họ sau này trong ngành dù đi tới đâu cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực tự hào.
Phó tổng gật đầu chắc nịch: “Đúng, giao cho cô làm đấy! Thực ra đây là yêu cầu do bên tập đoàn Thiên Thánh đề nghị, nói tốt nhất là tìm một mỹ nữ bảo đại làm dự án này, đợi sau này dự án hoàn thành, lên báo đài rồi, không chừng có thể đẩy giá cổ phiếu tăng vọt. Hai cô bảo đại bên kia đúng là có kinh nghiệm dày dặn, nhưng nhan sắc thì còn lâu mới sánh được với hai chữ ‘mỹ nữ’!”.
Tiền Phi cảm thấy vận may của cô đến một cách quá khó tin, đúng là nhờ phúc của tập đoàn Thiên Thánh có tác phong vừa kỳ dị vừa phô trương ấy.
Tiền Phi và phó tổng Liêu của tập đoàn Thiên Thánh bước đầu tìm hiểu và làm quen với nhau, cô lấy được rất nhiều tài liệu từ chỗ ông ta. Lúc trao đổi danh thiếp với phó tổng Liêu, Tiền Phi cảm thấy quãng thời gian gần đây đúng là cô rất có duyên với những người họ Liêu.
Nhờ công lực trước đây tạo ra do chỉnh lý kế hoạch sơ khởi công việc, cô xem qua tài liệu rất nhanh, hơn nữa còn nắm bắt được trọng tâm. Chỉ mấy ngày là đã hiểu được khái quát tình hình của tập đoàn và mười mấy công ty con.
Buổi tối mấy hôm sau đó, khi cô ở nhà xem tài liệu thì Lý Diệc Phi làm thêm giờ ghé về thăm cô.
Lý Diệc Phi giấu tay ra sau lưng, ghé sát tai cô, hỏi với vẻ rất ngông nghênh: “Tiền bảo đại, về dự án này, em có cần anh giúp em hoạch định phương án tổ chức lại không?”.
Tiền Phi ngước lên nhìn anh, nghĩ ngợi rồi đáp: “Thực ra dự án này em muốn tự em hoàn thành nó! Em nghĩ, nếu em không dựa dẫm vào bất kỳ ai, tự mình độc lập hoàn thành dự án của công ty lên sàn dưới trướng của đại tập đoàn Thiên Thánh này, sau này có làm dự án nào khác thì em sẽ rất tự tin!”.
Lý Diệc Phi gật gù, nói “Trẻ ngoan, thế em cứ bận tiếp đi!”, rồi vung vẩy tay đi vào nhà vệ sinh.
Đóng cửa lại rồi, anh đưa điện thoại luôn giấu trong tay lên tai, hạ giọng nói: “Bố nghe thấy chưa? Còn lo con ngầm giúp đỡ cô ấy không? Bây giờ cho dù con chịu thì cô ấy cũng không cho! Ông già, tính khí hẹp hòi của bố thế này, chẳng trách công ty kinh doanh tệ như thế!”.
Bên kia vẳng đến tiếng cười lạnh lẽo: “Đợi khi cô ta làm xong hết chuyện này rồi con hãy đắc ý với bố!”.
Mấy hôm sau, Tiền Phi dẫn thành viên tổ dự án đến tổng bộ tập đoàn Thiên Thánh để họp mặt với lãnh đạo cấp cao. Phó tổng Liêu nói chủ tịch bận một số việc riêng nên không tiện xuất hiện trong cuộc họp hôm nay, nên cuộc họp sẽ tạm do ông ta chủ trì.
Trong cuộc họp,Tiền Phi đề xuất một số ý kiến về tình hình của tập đoàn.
Quan điểm của cô nhận được sự tán đồng hoàn toàn của lãnh đạo cấp cao, họ tỏ ra tán thưởng rất cao đối với chuyện Tiền Phi chỉ trong một thời gian ngắn mà đã có thể nắm bắt rõ ràng tình hình của tập đoàn.
Tiền Phi nói tiếp đến phương án tổ chức lại mà cô vạch ra.
Đề nghị của cô nhận được những lời khen ngợi của mọi người.
Phó tổng Liêu gật đầu liên tục: “Phương án mà Tiền tổng đề ra, tôi cảm thấy những người có mặt tại đây đều không có ý kiến khác, nhưng dù sao chủ tịch mới là người quyết định cuối cùng, tôi vẫn phải hỏi ý kiến, nghe suy nghĩ của ông ấy xem sao”.
Ông ta bảo Tiền Phi đợi một lát, nói là ra ngoài gọi điện cho chủ tịch hỏi ý kiến. Và sau khi ra khỏi phòng họp, ông ta đi thẳng đến văn phòng chủ tịch.
Trong văn phòng, Lý Thiên Thánh và Lý Diệc Phi đều ở đó, họ đang theo dõi màn hình máy tính chăm chú.
Quá trình trong cuộc họp lúc nãy, họ đã xem trực tiếp đầy đủ.
Phó tổng Liêu hỏi: “Lão Lý, anh nghĩ thế nào?”.
Lý Thiên Thánh thong thả lên tiếng: “Ừ, cũng được, cứ thử theo cách cô bé ấy nói đi”.
Lý Diệc Phi “xì” một tiếng: “Cái gì mà ‘cũng được’? Phải là quá tuyệt mới đúng! Tán thưởng hiện rõ lên mặt còn cố kìm nén bản thân không nói thật, con thấy bệnh tim của bố là do kiềm chế quá mà ra đấy!”.
Phó tổng Liêu quay về phòng họp, báo với Tiền Phi: “Chủ tịch cảm thấy phương án này rất tốt, có thể tiến hành!”.
Tiền Phi nói: “Thế thì bây giờ sẽ bắt tay vào xác định các cơ cấu trung gian nhé, sau khi xác định thì chúng ta sẽ ký hợp đồng bảo mật, sau này mọi người có thể nhanh chóng triển khai hội nghị trung gian!”.
Phó tổng Liêu bảo: “Tất cả cứ tiến hành theo sự sắp xếp của Tiền tổng!”.
Tan cuộc họp, phó tổng Liêu mời Tiền Phi đến văn phòng ông ta để thương thảo về việc cơ cấu trung gian.
Tiền Phi theo ông ta đến văn phòng, sau khi trò chuyện khoảng nửa tiếng, cô đã giúp ông ta bước đầu chọn được văn phòng thiết kế và cơ cấu đánh giá sản phẩm.
Sau khi thảo luận xong, cô đang định cáo từ thì có người gõ cửa. Phó tổng Liêu nói “mời vào”.
Cửa bị đẩy ra.
Tiền Phi quay sang nhìn một cái rồi khựng lại. Người từ ngoài cửa đi vào chính là Liêu Thi Ngữ.
Tiền Phi ngồi bên cạnh, nghe Liêu Thi Ngữ và phó tổng Liêu nói chuyện.
Liêu Thi Ngữ đến để làm thủ tục phục chức.
Và cả cô ta bất cẩn gọi một tiếng “bác”.
Tiền Phi cảm thấy đầu óc hỗn loạn, rất nhiều suy nghĩ chen chúc nhau xuất hiện trong đầu cô.
Cô nhíu mày, bắt bản thân bình tĩnh lại, trong tư duy hỗn loạn cuối cùng cũng nắm bắt được mấy trọng điểm.
Lúc mới chia tay Uông Nhược Hải, Diêu Tinh Tinh nói với cô: “Cô ả kia là cháu gái của một vị sếp cấp cao trong công ty họ!”.
Đợt trước Liêu Thi Ngữ nói với cô: “Hôm đó không phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, mà là rất lâu trước đây đã từng tiếp xúc, chỉ có điều lúc đó tôi chỉ nghe thấy giọng nói của cô chứ chưa từng thấy mặt”.
Hôm đó đi mua sắm, Liêu Thi Ngữ hỏi cô có thêm bạn trai cũ vào danh sách bạn bè không, cô nói rằng không bao giờ, thế là cô ta đăng hình họ chụp chung lên, sau đó cô ta trả lời ai đó: “Cuống cái gì, em có ăn thịt ai đâu, hi hi”.
Cô ta đăng cho ai nhìn thấy chứ?
Sau đó về nhà, Uông Nhược Hải gọi điện cho cô với một vẻ rất kỳ quặc. Hỏi anh ta có chuyện gì, anh ta lại ấp a ấp úng rồi nói là không có gì.
Và cả Lý Diệc Phi hôm đó nhờ cô đi lấy bộ đồ vest căn bản không hề tồn tại, sau khi về thì Liêu Thi Ngữ bỗng nói nhà đã sửa xong, sắp phải dọn đi.
Thời gian đuổi cô ra ngoài, anh và Liêu Thi Ngữ đã nói những gì?
…
Trong mớ hỗn loạn, cô dần dần tìm rõ ra đầu mối, đầu óc cô dần dần xuất hiện một sự tỉnh táo chưa từng có.
Cô đúng là quá ngu ngốc, đến giờ mới phát hiện ra, người phụ nữ ngồi trước mặt đây rốt cuộc là ai.
Tiền Phi nhân lúc Liêu Thi Ngữ và phó tổng Liêu tạm dừng cuộc trò chuyện đã lên tiếng cáo từ.
Cô ra khỏi văn phòng, chưa đi được vài bước thì nghe sau lưng có tiếng động ở cửa.
Cô nghe thấy Liêu Thi Ngữ gọi cô ở phía sau.
Cô ngừng lại, đứng vững, quay người.
Liêu Thi Ngữ đến trước mặt cô, mỉm cười: “Tiền Phi, xin lỗi vì trước đây không nói cho cô biết tôi đang làm việc ở đâu, hiện giờ tôi phụ trách công tác tài chính của tập đoàn, nếu về phương diện tài chính có vấn đề gì thì cô cứ hỏi tôi nhé”.
Tiền Phi hơi nhíu mày. Cô cảm thấy cô gái này đang xin lỗi không chỉ là chuyện mà cô ta vừa nói.
Cô nghĩ ngợi rồi hỏi: “Chức vụ của cô là?”.
Liêu Thi Ngữ đáp: “Trưởng phòng tài vụ”.
Tiền Phi nhếch môi, nở một nụ cười nghề nghiệp rất hoàn hảo: “Xin lỗi, cấp bậc của cô chưa đủ, phải do cấp trên của cô làm việc với tôi!”.
Nói xong cô nhìn thấy vẻ mặt Liêu Thi Ngữ khựng lại, cô tiếp tục mỉm cười nói “cáo từ”, rồi quay lưng bỏ đi.
Bước thẳng từng bước từng bước, trong lòng cô có một cảm giác vô cùng phức tạp.
Cô gái kia đã tiếp cận cô với suy nghĩ, thái độ gì? Là muốn nhìn xem cô không bằng cô ta đến mức nào ư?
Cũng may, cô không hề thua cô ta.
Nhưng nếu là hai năm trước, cô chắc chắn sẽ như một đứa con gái xấu xí khi đứng trước mặt Liêu Thi Ngữ, hai người đứng cạnh nhau vốn không cần so sánh cũng biết chênh lệch đến mức nào. Nhưng hôm nay, cô lại có một năng lực ngang ngửa với cô ta, không, thậm chí cô còn đứng cao hơn cô ta, nổi bật hơn cô ta.Cô nghĩ, là ai đã làm cho cô trong hai năm nay có sự thay đổi đến nhường ấy?
Trong tim cô vang lên cái tên của người đàn ông ấy.
Buổi tối về tới nhà, Tiền Phi gọi điện cho Lý Diệc Phi, bảo anh tan sở xong đến ăn cơm rồi đi. Cô làm một đĩa to cà tím xào, đựng bằng cái đĩa sứ xinh đẹp mà cô đã quyết định đem ra sử dụng.
Lý Diệc Phi phát giác ra bầu không khí có sự bất thường kỳ lạ, cảm thấy có thứ gì đó mà anh không nhìn thấy. Anh nói với Tiền Phi: “Anh cứ thấy em khác hẳn ngày thường.
Tiền Phi hỏi:”Em thế nào?”.
Lý Diệc Phi đáp: “Giống như cảm giác ôm một bụng cảm ân đại đức muốn tìm chỗ để xả ra ấy!”.
Tiền Phi cười với anh: “Anh nói đúng rồi! Hôm nay em muốn tìm anh để phát tiết cảm ân đại đức đây!”.
Lý Diệc Phi hớn hở: “Anh vẫn mong là em có thể phát tiết cái khác với anh, chẳng hạn thú tính gì đó”.
Tiền Phi điềm nhiên nói: “Bà dì em mấy hôm nay không thích anh đâu”.
Lý Diệc Phi rên rỉ: “Hôm nay xem ra chỉ có thể ăn chay, không ăn mặn được rồi”.
Anh hỏi Tiền Phi: “Băng vệ sinh, hôm nay rốt cuộc em làm sao thế?”.
Tiền Phi nhìn anh không chớp: “Không có gì, chỉ là bỗng nhận ra bấy lâu nay, những điều anh lặng lẽ làm vì em, so với những gì em nhìn thấy, nhiều hơn rất nhiều lần!”. Cô ngừng lại, giọng hơi khàn đi: “Có chút cảm động!”.
Lý Diệc Phi cười, gõ đầu cô: “Thật xấu xa! Mặt nhìn như cái bánh bao ấy! Sau này đừng học người ta chơi trò cảm động, cảnh này xấu quá anh không dám nhìn đâu!”.
Tiền Phi phì cười thành tiếng.
Một tuần sau, hội nghị ký kết hợp đồng trung gian được cử hành tại phòng hội nghị số 1 của tổng bộ tập đoàn Thiên Thánh.
Vốn dĩ phạm vi nhân viên dự họp là lãnh đạo cao cấp của tập đoàn, lãnh đạo của công ty con và cả nhân viên kỹ thuật, nhưng Lý Diệc Phi khi đi kiểm tra tình hình bài trí hội trường đã đặc biệt dặn dò trợ lý riêng của anh: “Hãy thông báo cho trưởng phòng tài vụ Liêu và trưởng phòng Uông Nhược Hải bộ phận nghiệp vụ cũng đến tham gia hội nghị”.
Nếu Tiền Phi đã nói anh biết rằng cô đã rõ Liêu Thi Ngữ là ai rồi, thế thì anh sẽ khiến cả hai người đó phải trông thấy thời khắc mê người khi thoát thai hoàn cốt của Tiền bảo đại.
Anh đã có quyết định này từ lâu, anh sẽ cho người phụ nữ của anh một sân khấu, để cô tận lực phát huy, để người từng phản bội cô nhìn thấy cô của ngày hôm nay nổi bật chói lóa đến nhường nào.
Uông Nhược Hải chỉ là lãnh đạo trung tầng của tổng bộ tập đoàn, với cấp bậc của anh ta chỉ có thể ngồi ở vị trí tít dưới cùng của dãy bàn hội nghị dài dằng dặc kia.
Mà đối diện anh ta, là Liêu Thi Ngữ.
Anh ta nhìn cô ta một cái, trên gương mặt cô ta có một nụ cười bí ẩn và kỳ dị.
Anh ta không biết nụ cười kia có ẩn ý gì, cau mày nhìn đi nơi khác.
Hội nghị với cấp bậc thế này, trước đây anh ta hiếm khi có cơ hội được tham dự, nghe nói lần này là tổ chức lại tài sản cho công ty con dưới trướng của tập đoàn, mỗi người đến dự họp đều phải ký hợp đồng bảo mật. Mà sở dĩ anh ta có thể được đến dự họp, nghe nói là để tiện phối hợp với công ty chứng khoán để tiến hành tìm hiểu sâu hơn về nghiệp vụ của công ty con.
Cửa phòng hội nghị bên cạnh mở ra, các vị lãnh đạo cao cấp lần lượt bước vào, đến bàn hội nghị ở dãy đầu tiên, lục tục ngồi vào chỗ.
Rất kỳ lạ, vị trí ở giữa họ đều nhường ra, ngay cả phó tổng Liêu cũng không ngồi.
Anh ta thắc mắc vị trí kia sẽ là nhường cho ai? Chủ tịch? Không thể, chủ tịch đang nghỉ ngơi, tất cả mọi việc đều giao cho phó tổng Liêu xử lý rồi.
Thế thì dành cho ai, có thể ngồi ở vị trí quan trọng như thế, điều khiển đại cuộc, chỉ huy giang sơn?
Ở cửa lại tiếp tục có một số người bước vào.
Anh ta nghe thấy hai nhân viên kỹ thuật nói nhỏ với nhau rằng, mấy người đó là chuyên viên kế toán và chuyên viên đánh giá sản phẩm.
Họ ngồi vào chỗ đối diện các lãnh đạo cấp cao. Mà vị trí đầu tiên kia vẫn để trống.
Anh ta nghĩ, một vị trí như thế, chắc là nhường cho bảo đại bên công ty chứng khoán.
Anh ta đang suy nghĩ thì ở cửa lại có tiếng động.
Anh ta quay sang, thờ ơ ngước lên nhìn. Nhưng sau khi nhìn thấy người đó, toàn thân anh ta cứng đờ.
Người lần này bước vào, chính là Tiền Phi.
Cô đi đầu, như một nữ hoàng, ngẩng cao đầu sải bước, tự tin vững vàng, dưới ống quần tây dài, mỗi bước đi đều làm chấn động tim người. Sau lưng cô là mấy người đàn ông mặc vest nghiêm chỉnh, với một tư thế bảo vệ, cam tâm tình nguyện đi chậm lại, theo sau cô.
Cô đi thẳng tới, thần thái tỏa sáng.
Nhìn dáng vẻ cô lúc này, anh ta gần như không nhớ nổi hai năm trước cô trông như thế nào nữa.
Cô đi thẳng đến dãy bàn đầu tiên của phòng hội nghị. Phó tổng Liêu đích thân đứng lên, đích thân nghênh đón, đích thân kéo ghế ra mời cô ngồi xuống.
Cô khách sáo và khiêm tốn, cuối cùng vẫn không thể chối từ, đành ngồi xuống vị trí đó.
Tim anh ta run rẩy, nhìn người đang ngồi ở vị trí đầu tiên đó.
Hóa ra vị trí đó lại là dành cho cô.
Anh ta ngồi tít dưới phòng hội nghị, lồng ngực nhói đau.
Trong hai năm trời, đó là khoảng cách mà anh ta chưa từng nghĩ tới. Khoảng cách giữa cô và anh ta.
Hội nghị do phó tổng Liêu chủ trì.
Ông ta giới thiệu với tất cả mọi người trong phòng: “Đây là người phụ trách cố vấn tài chính mà chúng ta mời về lần này, Tiền Phi, sau đây cô ấy sẽ giới thiệu cho mọi người biết tình hình cụ thể và sắp xếp sau đó của dự án”.
Tiền Phi mở micro lên, giọng nói trong trẻo được phóng to, văng vẳng trong phòng hội nghị.
Cô giới thiệu ngắn gọn nhưng đầy mạnh mẽ về tình hình hiện nay của công ty con của tập đoàn và cả phương án bước đầu để tổ chức lại, sắp xếp điều chỉnh đâu ra đó thời gian công tác hiện trường của các cơ cấu trung gian tham gia vào dự án lần này.
Cô ngồi ở vị trí đầu tiên, quyết đoán cương nghị như một tướng đang chỉ huy chiến trường.
Trong văn phòng chủ tịch, Lý Diệc Phi nhìn chăm chú màn hình lớn trên tường, ánh mắt không rời một giây phút nào.
Từ bao giờ mà người phụ nữ của anh đã trưởng thành xuất sắc đến thế? Xuất sắc đến mức khiến anh bàng hoàng.
Mắt anh nhìn màn hình, vẻ mặt kiêu ngạo, nói với Lý Thiên Thánh ngồi cạnh: “Thế nào, khá giỏi đấy chứ? Đây chính là người con chọn! Với hào quang hiện nay của cô ấy, chẳng có gia thế nào mà cô ấy không xứng đáng cả!”. Anh hơi rời mắt khỏi màn hình, nhìn gương mặt của người đàn ông trung niên rất giống anh: “Lần này con có thể nói cho cô ấy biết bố đẻ của con là ai rồi chứ?”.
Lý Thiên Thánh cũng nhìn màn hình: “Bố biết bấy lâu nay con chê bố nhiều chuyện, cứ can thiệp vào việc tìm bạn gái của con. Nhưng con phải biết rằng, tương lai con sẽ gánh vác cả tập đoàn này, con phải chịu trách nhiệm với mỗi một nhân viên của tập đoàn, bố bắt buộc phải chắc chắn rằng sau khi bố trao quyền vào tay con, chí ít sẽ không bị một cô gái mà con nhắm mắt tùy tiện chọn bừa nào làm cho gia sản này lụn bại”. Ông ngừng lại rồi tiếp tục: “Cô gái này, xem ra cũng ổn đấy”.
Cô gái kia tuy trẻ tuổi nhưng lại có một sức mạnh hiếm có trấn giữ được cục diện, mỗi một câu cô ấy nói đều logic chặt chẽ, rành mạch đâu ra đó, khi phân chia công việc cũng tuần tự từ đơn giản đến phức tạp, khiến người khác mới nghe đã hiểu rõ mình sẽ phải làm gì, đồng thời vui vẻ khâm phục và làm theo lời cô ấy nói.
Phong cách bố trí công tác nhanh gọn chặt chẽ của cô gái kia cũng có chút giống ông.
Cũng chẳng trách, nghe nói cô gái đó là do một tay con trai ông dẫn dắt mà.
Ông không kìm được, lén ngước lên nhìn con trai đang theo dõi chăm chú màn hình với vẻ mặt đầy kiêu ngạo và tự hào.
Tâm trạng hiện giờ của thằng nhóc này, e rằng cũng giống hệt lúc ban đầu ông nghe tin nó đã mở công ty, kiếm được tiền mua biệt thự chăng.
Hội nghị diễn ra hơn hai giờ đồng hồ, cuối cùng cũng kết thúc.
Trước khi tan họp, Tiền Phi tắt micro, hỏi phó tổng Liêu ngồi cạnh: “Có người nào hiểu rất rõ về chuyên môn nghiệp vụ của công ty lên sàn không ạ? Tôi muốn tìm hiểu thêm một bước về tình hình nghiệp vụ của công ty”.
Phó tổng Liêu ngước lên quét một vòng bên dưới, tìm thấy Uông Nhược Hải rồi chỉ anh ta, nói với Tiền Phi: “Kia, anh đó là trưởng phòng nghiệp vụ, tên Uông Nhược Hải, anh ta rành rẽ nhất tình hình nghiệp vụ của công ty”.
Tiền Phi ngẩn người, nhìn theo hướng tay chỉ của phó tổng Liêu, Uông Nhược Hải đang ngồi ở vị trí không xa cửa ra vào lắm.
Lúc cô nhìn sang đó, phát hiện ra Uông Nhược Hải cũng đang nhìn cô. Mà đối diện anh ta là Liêu Thi Ngữ.
Liêu Thi Ngữ nhìn Uông Nhược Hải, rồi lại nhìn theo ánh mắt của anh ta mà nhìn cô.