Chương 86 - Ngoại Truyện Về Diêu Tinh Tinh
Buổi sáng họp xong, Diêu Tinh Tinh dọn dẹp đồ đạc định đi, thì bị chủ quản gọi đích danh.
Sau khi mọi người đi hết, chủ quản hỏi cô: “Có phải cô muốn có cơ hội xem mắt không? Hiện giờ tôi đang có một ứng cử viên, cô có muốn thử xem thế nào không?”.
Diêu Tinh Tinh nghiêm túc suy nghĩ rồi hỏi: “Anh ấy bao nhiêu tuổi ạ?”.
Chủ quản nói: “Khoảng gần bốn mươi! Chưa đừng yêu đương”.
Diêu Tinh Tinh xuýt xoa: “Trong sáng thế sao? Thật là thần kỳ!”. Rồi hỏi tiếp: “Đẹp trai không ạ?”.
Chủ quản nói: “Không đẹp”.
Diêu Tinh Tinh “ồ” một tiếng, nói: “Được ạ, tắt đèn rồi thì ai cũng là Lưu Thanh Vân thôi, đen sì hết ấy mà”. Cô ngừng lại rồi hỏi: “Thế tóc tai có dày không ạ? Tôi thích dày một chút thì quyến rũ hơn”.
Chủ quản liếc nhìn cô, nói: “Không dày, hơi hói”.
Diêu Tinh Tinh lại “ồ” một tiếng, hỏi: “Thế có cao không ạ?”.
Chủ quản: “Không cao “.
Diêu Tinh Tinh: “Có trình độ văn hóa không ạ?”.
Chủ quản: “Nghĩa vụ chín năm tiểu học, cấp hai, cấp ba chắc là xong rồi, nhưng có bằng tốt nghiệp hay không thì không rõ”.
Diêu Tinh Tinh: “Câu hỏi cuối cùng, có tiền không?”.
Chủ quản: “Một thổ hào lắm tiền đúng nghĩa”.
Diêu Tinh Tinh vỗ đùi: “Lần này tôi đi xem mắt! Không thành đối tượng yêu đương thì tôi sẽ nhận làm bố nuôi! Bán chút gia tài của người đó đi thì tôi cũng tranh được chút ít! Thời buổi này giàu có mấy cũng chằng bằng có bố nuôi!”.
Diêu Tinh Tinh hỏi chủ quản người đó tên gì, chủ quản đáp, tên Điền Đoan.
Diêu Tinh Tinh cười ngất. Chủ quản hỏi cô cười gì, cô đáp: “Chẳng có gì, đơn thuần là cảm thấy mừng rỡ thôi, không ngờ trong xã hội mê loạn phồn hoa này còn có thể nghe thấy cái tên thanh tú chất phác như thế, hiếm có quá! Tôi như ngửi thấy được hương thơm của tự nhiên ấy!”.
Chủ quản khóe môi giật giật: “Cô cứ nói thẳng là chê tên người ta quê mùa là được rồi, nói nhiều như thế làm gì!”. Ông ta ngừng lại rồi bổ sung: “Tên cô thì tầm thường, tên anh ta thì quê mùa, về điểm này thì hai người đúng là cặp đôi hoàn hảo!”.
Nụ cười của Diêu Tinh Tinh trở nên gian xảo. Cô có ý muốn xin thôi việc rồi.
Diêu Tinh Tinh bị tắc đường, cứ đi rồi lại dừng, khiến đầu óc cô xây xẩm choáng váng, cuối cùng khi đến địa điểm xem mắt thì cô đã hơi lơ lửng, chóng mặt.
Bước chân cô nặng nhọc đi vào nhà hàng năm sao cực kỳ sang trọng, ra sức nhớ lại vị trí của đối tượng xem mắt mà chủ quản đã báo với cô: bàn thứ ba gần cửa sổ.
Cô đưa ánh mắt sang dãy bàn sát cửa sổ, nhìn thấy bàn thứ ba đã có một người đàn ông đang ngồi quay lưng lại với cửa chính.
Cô gõ gót giày cao gót “cộp cộp” tiến lại gần, đi vòng qua người đó rồi ngồi xuống đối diện.
Sau đó cô sững sờ.
Người đàn ông đó có ngoại hình cực kỳ khác biệt so với lời miêu tả, cũng có chút đẹp trai không chịu nổi…
Mắt cô như súng bắn laser, chỉ hai giây đã quét dọc từ trên xuống dưới.
Áo sơ mi Armani, đồng hồ là Burberry, giày Berluti…
Quả nhiên là thổ hào!!!
Diêu Tinh Tinh mỉm cười, để giọng nói vô cùng ngọt ngào: “Anh là Điền Đoan ạ?”.
Thổ hào lạnh lùng trả lời: “Tôi là Lục Trạch”.
Diêu Tinh Tinh ngớ người.
Chẳng trách đẹp trai ngời ngời, đâu phải là người đó…
Cô chớp chớp mắt rồi bắt đầu quay đầu đi nhìn trước ngó sau, sau đó liếc mắt thấy chiếc bàn phía sau cũng có một ông chú chừng bốn mươi tuổi, hơi hói đầu đang ngồi.
Cô nhẩm đoán, nếu tính từ sau ra trước thì bàn của ông chú kia cũng là bàn thứ ba.
Diêu Tinh Tinh lập tức quay lại, nói với anh chàng thổ hào lạnh lùng: “Xin lỗi, tôi ngồi nhầm chỗ!”. Nói xong nhanh nhẹn đứng dậy, trong tích tắc đã di chuyển ra bàn phía sau.
Cô hành động quá nhanh, hoàn toàn không nhìn thấy anh thổ hào lạnh lùng kia đang chớp mắt, môi mấp máy như thể có lời muốn nói nhưng chưa kịp thốt ra…
Diêu Tinh Tinh ngồi phịch xuống đối diện ông chú hói đầu, xin lỗi rối rít: “Xin lỗi, tôi bị tắc đường quá, ban nãy lại ngồi nhầm chỗ, để anh đợi lâu quá phải không?”.
Ông chú ngước cái đầu hói lên, nhìn cô với vẻ nghi hoặc.
Khi trông thấy cô cởi áo khoác ra, đường cong quyến rũ lấp ló giữa cổ áo, ánh mắt ông ta không còn nghi ngờ nữa.
Diêu Tinh Tinh nhắc cái tên của chủ quản, ông chú “ồ ồ” mấy tiếng, lần này Diêu Tinh Tinh chắc chắn mình không còn nhầm lẫn.
Ông chú hình như không biết ăn nói, để không ngượng ngập, Diêu Tinh Tinh bắt đầu tự tìm đề tài, bla bla không ngừng, bệnh nghề nghiệp của cô lại tái phạm - cô lại tươi cười giới thiệu sản phẩm của công ty mình.
Cô đang hào hứng nói đến việc phục vụ hậu mãi đi đầu cả vũ trụ này như thế nào, thì bỗng một tiếng gầm của sư tử Hà Đông vang lên bên cạnh: “Đoạn Phú Quý, anh làm gì thế hả? Tôi bảo anh đến chiếm chỗ này để chọn món, chỉ một lát thôi mà anh đã không yên phận rồi! Con này là ai?”.
Diêu Tinh Tinh ngớ người, ngước lên nhìn thấy một bà chị mập ú khoảng bốn mươi tuổi đang trợn mắt nhìn cô.
“Đoạn Phú Quý?”. Diêu Tinh Tinh hoang mang.
Tình hình có phần hỗn loạn.
Ông chú đầu hói muốn tỏ ra trong sáng nên thề thốt rằng tự Diêu Tinh Tinh bám lấy ông ta để dùng sắc đẹp bán sản phẩm.
Bà chị mập không tin, một hai quả quyết rằng hai người họ có gian tình.
Diêu Tinh Tinh cảm thấy đầu như to ra. Sao lại nhầm người nữa rồi!
Cô đứng lên định đi thì bị bà chị béo mập đó đập tay lên vai một phát, ấn ngồi xuống trở lại.
“Đừng đi! Chưa nói rõ đã muốn chuồn à? Không có cửa đâu!”.
Diêu Tinh Tinh thấy lửa giận bừng bừng.
Cô đã chọc giận ai mà hôm nay xui xẻo thế này, nhận nhầm đến hai người. Còn ông chú này nữa, sao lại thất đức đến thế, tỏ ra cứ như quen biết sếp cô không bằng!
Cô quyết định đập bàn đứng dậy.
Nhưng chưa kịp đập thì nghe thấy một giọng nam trầm trầm vang lên.
“Xin lỗi, tôi nghĩ cô đây chỉ ngồi nhầm chỗ, chắc là cô ấy đến tìm tôi!”.
Diêu Tinh Tinh ngước lên, nhìn thấy anh chàng thổ hào lạnh lùng lúc nãy bước đến giải vây giúp cô.
Anh thổ hào lạnh lùng mặc hàng hiệu đầy người Lục Trạch lôi cô nàng ngốc nghếch Diêu Tinh Tinh đứng dậy, dẫn cô quay về bàn anh đang ngồi.
Diêu Tinh Tinh bưng ly nước trên bàn lên uống cạn, sau đó lau miệng, nói: “Cảm ơn anh đã giải vây giúp tôi”. Nói xong, cô cầm áo khoác lên định đi.
Lục Trạch gọi cô lại.
“Cô Diêu Tinh Tinh đúng không?”.
Diêu Tinh Tinh ngớ người. Hình như cô chưa hề nói cho anh biết cô tên gì, thế thì làm sao anh lại gọi đúng tên cô?!
Cô nghi hoặc ngồi xuống.
“Sao anh biết tôi là ai?”.
Lục Trạch dựa người ra sau, nhìn cô: “Là thế này, tôi đúng là không phải Điền Đoan, nhưng tôi là bạn cậu ấy. Là Điền Đoan nhờ tôi tới, bảo tôi giúp cậu ta nói với đối tượng xem mắt rằng hôm qua cậu ta đã tìm thấy tình yêu của mình rồi”.
Hai mắt Diêu Tinh Tinh trợn tròn.
Tình huống gì thế này?
“Sao tự anh ta không đến nói?”.Lục Trạch đáp: “Cậu ta nói rất hổ thẹn, không biết phải đối diện cô thế nào, nên bảo tôi thay cậu ta xin lỗi”.
Diêu Tinh Tinh nghe đến đây, nhớ lại chuyện hiểu lầm tai hại ban nãy mà không sao kiềm chế được.
Cô đập tay xuống bàn, đứng phắt dậy, giọng nói thô lỗ và đầy oán giận: “Này ông anh, anh không bị gì chứ? Dù gì cũng từng ấy tuổi rồi mà có thể sống thẳng thắn một chút được không? Gọi một cú điện thoại nói là anh ta tìm thấy tình yêu là được rồi chứ gì! Tôi sẽ chúc phúc anh ta mà! Có cần phải vòng vo tam quốc vậy không? Nếu anh không vòng vo thì hôm nay tôi cũng chẳng phải mất mặt vì nhận nhầm người rồi!”. Cô ngừng lại, thở hổn hển rồi tiếp tục trút giận vào Lục Trạch: “Này ông anh, anh cũng thú vị thật đấy! Anh biết tôi nhầm người rồi mà vẫn lạnh lùng nhìn tôi bla bla với người ta, anh thích xem kịch miễn phí lắm hả, không cần phải tốn tiền chứ gì!”.
Đối với cơn thịnh nộ của cô, Lục Trạch chỉ nhướn mày: “Tôi nghe cô nói rất hay, không chừng cuối cùng có thể bán được một bộ sản phẩm cũng nên. Tôi sợ ngăn cản đường phát tài của cô nên nhất thời không nhẫn tâm làm phiền.
Diêu Tinh Tinh đến giờ không cần gì tới hình tượng nữa, phun thẳng ra một câu gần như chửi thề: “Shit! Xem như tôi phục anh rồi!”.
Cô nhìn gương mặt cứng đờ trước mắt, cơn giận khó tiêu hóa nổi nên bỗng dưng thấy gan dạ hẳn, cười gian tà: “Lục Trạch phải không? Nếu anh đã thay người ta đến đây thì phải thay luôn cả nghĩa vụ xem mắt đúng không?”.
Lục Trạch nheo mắt: “Ý cô là gì?”.
Diêu Tinh Tinh nói: “Thôi đi, tôi không cướp sắc anh, đừng làm như tôi đang lén lút ngắm anh! Nhưng hôm nay tôi cũng xem như đã hoảng hồn một phen rồi, anh lại xem miễn phí một trò cười, tiếp theo tôi muốn cướp tài của anh, dù gì anh cũng phải chịu đựng chứ, đúng không?”.
Nói xong cô không đợi thổ hào mặt lạnh kia tỏ thái độ, giơ tay lên gọi phục vụ tới: “Phiền anh, tôi muốn chọn món, hãy chọn mười món ăn đắt nhất của nhà hàng các anh, mỗi món mang lên một phần cho tôi!”.
Lát sau, bữa ăn thịnh soạn lần lượt được mang lên.
Diêu Tinh Tinh trừng mắt nhìn Lục Trạch: “Bữa ăn này anh trả tiền!”.
Lục Trạch nhún vai: “Bình thường thôi!”.
Sau khi chắc chắn không nhầm lẫn, Diêu Tinh Tinh xắn tay áo lên, bắt đầu vùi đầu vào ăn nhiệt tình.
Ăn rồi ăn, cô cảm thấy có lẽ mình đã chọn hơi nhiều món.
Cô ngẩng lên, nhai món hải sản trong miệng, nói với Lục Trạch: “Này, anh kia, anh cũng có thể ăn, đừng chỉ nhìn mãi, dù sao anh cũng trả tiền, anh là chủ nhân, muốn ăn thì cứ ăn nhé, đừng kiềm chế!”.
Khóe môi Lục Trạch thoáng nhếch lên. Anh cầm đũa, tư thế vô cùng thanh lịch bắt đầu gắp món ăn.
Diêu Tinh Tinh thầm sỉ vả trong bụng. Có đến mức đó không, ăn thôi mà cũng giả vờ thanh cao à.
Cô thô bạo thò đũa ra, gắp một miếng to rồi nhét vào miệng.
Cô phải thị phạm cho anh thấy thế nào là cuộc sống, cuộc sống chính là lúc ăn thì đừng giả vờ giả vịt, mỗi lần chỉ gắp một chút xíu thì đến bao giờ mới no bụng? Cuộc sống chính là ăn thịt thật nhiều, ăn đến khi mồm miệng đầy dầu mỡ mới đúng.
Kết quả là lần này cô gắp hơi nhiều, lúc nhét vào miệng gần như không khép lại được.
Cô gắng sức nhai và nuốt.
Cô trông thấy người đối diện đang buông đũa xuống.
Cô tiếp tục cố gắng nhai và nuốt.
Cô nghe thấy người đối diện mở miệng nói một câu.
“Thực ra tôi vẫn còn độc thân, tôi chợt nghĩ rằng có lẽ chúng ta nên thử xem mắt”.
Giây tiếp theo, Diêu Tinh Tinh hai mắt lồi ra, cổ nghẹn cứng, sặc một cái như sắp chết.
Diêu Tinh Tinh vừa ho vừa ra sức vỗ ngực, sau khi nuốt xuống đống thức ăn nghẹn ở cổ xuống, xem như cô đã lấy lại cái mạng của mình.
Cô cầm ly nước bên cạnh lên, uống ừng ực, uống xong đẩy ly sang một bên, vẻ mặt đau khổ: “Anh này, anh không bị sao chứ? Nếu có suy nghĩ muốn thử thì anh phải nói sớm, tôi đâu phải làm người thô lỗ như thế? Trước mặt người khác tôi rất tao nhã hiền lành đó!”.
Khóe môi Lục Trạch giật giật: “Nếu cô không thô lỗ như thế thì có lẽ tôi vẫn chưa muốn thử”.
Diêu Tinh Tinh tròn mắt, xuýt xoa: “Sở thích này của anh đúng là đặc biệt!”.
Lục Trạch lại cầm đũa lên, giả vờ “cool” gắp một quả hạt điều, rồi cực kỳ nho nhã dùng tay kia che chắn phía dưới cây đũa, đưa vào miệng, sau đó buông đũa, cầm khăn ăn lên lau miệng, chậm rãi dựa lưng ra sau, sau khi làm mấy động tác nhai nuốt rất khó nhận biết, giọng anh trầm trầm hỏi cô: “Sao lại đặc biệt?”.
Diêu Tinh Tinh muốn hoa mắt. Cô cảm thấy ông anh này quá là có bản lĩnh, kiểu cách này cứ như đang sống trong phim thần tượng vậy. Và còn nữa, anh đã làm một loạt động tác rất đẹp, rất nho nhã, nhưng kỳ thực ban nãy đã nuốt cả một quả hạt điều đúng không? Thế mà cô gần như không nhận ra anh có động tác nhai nuốt rõ ràng nào.
Cuộc đời hỗn loạn này, sẽ luôn có những người ngoài mặt thì rất nho nhã thanh lịch nhưng kỳ thực sau lưng lại đau đớn khổ sở mà mấy ai biết đâu.
Diêu Tinh Tinh định thần, trả lời câu hỏi của Lục Trạch: “Không có hứng với những cô gái dịu dàng như nước, mà lại đơn độc khiêu chiến một phụ nữ thô lỗ ham ăn, sở thích của anh thế mà không đặc biệt à?”.
Cô nói xong, bất giác cũng thò đũa gắp một quả hạt điều.
Cô lặng lẽ học lại cách ăn ban nãy của anh. Học xong suýt nữa thì nước mắt lưng tròng.
“Ông anh à, có thể nói tôi biết làm sao anh sống được không? Dùng cách ăn đỏng đảnh này mà anh không đói chết sao? Đúng là một kỳ tích!”.
Vừa ăn xong, Lục Trạch gọi phục vụ mang trà Phổ Nhĩ ra.
Hai người uống trà, bỗng Lục Trạch hỏi: “Thế nào?”.
Diêu Tinh Tinh vừa hớp ngụm trà vừa đáp: “Rất ngon rất ngon! Hôm nay ăn thịt hơi nhiều, đúng là phải dùng thứ này để rửa sạch dầu mỡ trong ruột!”.
Lục Trạch cũng bưng ly trà lên chậm rãi uống, giọng rất thờ ơ: “Tôi đang hỏi cô chuyện xem mắt, suy nghĩ thế nào rồi”.
Diêu Tinh Tinh ngớ người: “Đại ca, anh làm thật à? Tôi tưởng anh đang đùa với tôi chứ”.
Lục Trạch hơi cau mày: “Tôi trông giống người hài hước lắm à?”.
Diêu Tinh Tinh phì ra: “Hiếm khi anh lại tự biết thân biết phận như thế!”. Lau miệng xong, cô hỏi: “Anh định thử với tôi thật à?”.
Lục Trạch nhìn cô, không chớp mắt, đôi mắt đen như viên hắc thạch, sáng rỡ và sâu thẳm.
“Ừ”. Anh thốt ra một tiếng không thể đơn giản hơn.
Diêu Tinh Tinh nheo mắt nhìn anh: “Tôi nói cho anh biết, thường thì tôi không phải là người tùy tiện đâu đó!”.
Lục Trạch nhướn hàng lông mày bên phải: “Ử?”.
Vẫn đơn giản đến phát điên, chẳng thèm thay đổi chữ của câu trả lời trước đó, chỉ thay đổi âm điệu mà thôi.
Diêu Tinh Tinh nói: “Ý tức là, anh phải suy nghĩ kỹ, nếu hai chúng ta không có quan hệ gì thì tôi không phải là người tùy tiện, nhưng một khi anh đã cho tôi cơ hội, thì tôi rất có khả năng sẽ trở nên tùy tiện không phải là người nữa! Tôi hỏi anh lần cuối, anh nghĩ kỹ chưa, nghiêm túc thật chứ?”.
Lục Trạch bưng ly trà lên hớp một ngụm, rồi cho biết đáp án.
“Ừ”.
Diêu Tinh Tinh cầm ly trà, vô cùng kích động: “Đại ca, anh ngoài “ừ” với “ử” ra thì còn biết nói gì khác không? Anh dám nói một câu gồm hai chữ không?”.
Lục Trạch lại nhướn lông mày bên phải lên, dáng vẻ như đang nói: Đương nhiên.
Sau đó anh vẫy tay gọi người phục vụ tới. Giọng nói của anh hướng về người phục vụ, nhưng anh mắt lại nhìn Diêu Tinh Tinh, thốt ra hai chữ rất rõ ràng: “Thanh toán”.
Diêu Tinh Tinh muốn khóc.
Thanh toán xong, hai người đứng lên định ra ngoài.
Lục Trạch hỏi Diêu Tinh Tinh: “Cô đến đây thế nào?”.
Diêu Tinh Tinh đáp: “Taxi”. Rồi hỏi: “Còn anh? Cần tôi gọi xe đưa anh đi một đoạn không?”.
Lục Trạch trả lời cô: “Tôi tự lái xe”. Anh ngừng lại rồi nói: “Tôi có thể suy nghĩ đưa cô về”.
Diêu Tinh Tinh “xì” một tiếng, bĩu môi: “Khỏi suy nghĩ, đưa về đi! Tôi không để anh thiệt thòi đâu. Lúc tôi đến, ngồi taxi hết bốn mươi chín đồng, trên đường bị kẹt xe chắc khoảng ba mươi đồng rồi, khi xuống xe rồi sẽ cho anh hai mươi đồng, không cần trả tiền lẻ, lúc nhớ đến một đồng đó, anh cứ xem như mình nhìn thấy Lôi Phong đi”.
Lục Trạch nhướn mày bên phải lên, nheo mắt lại.
Khi hai người ra tới cửa, Lục Trạch lấy điều khiển từ xa ra bấm một cái, Diêu Tinh Tinh nhìn ra ngoài, chếch phía trước là một chiếc xe Ferrari có giá không dưới năm triệu tệ đang sáng đèn.
Cô há miệng nhìn thổ hào: “Anh cũng khoe khoang quá đó! Anh chỉ giúp bạn tới từ chối đối tượng xem mắt thôi mà, không cần lái chiếc xe đắt như thế chứ?”.
Lục Trạch cúi xuống nhìn cô: “Cô nói đúng, tôi chỉ đến để giúp, nên thực ra hôm nay xe mà tôi lái là chiếc rẻ nhất”.
Diêu Tinh Tinh nhũn cả chân, suýt thì ngất xỉu.
Anh khoe khoang tới mức không cần sĩ diện như thế, khiến một thường dân xa xứ như cô làm sao mà sống nổi đây hả trời!!!