Bookwalker canon : Tứ Bất Tượng trở thành chân chạy vặt
Gần đây Thái Công Vọng biết làm như thế nào để sai bảo Tứ Bất Tượng hiệu quả.
“Tiểu Tứ.”
“Tới đây,có chuyện gì không,học trưởng ?”
Hắn ta đang xử lý công việc khi đảm nhiệm chức quân sư của Tây Kỳ.Ở bên trong phòng có tiếng gọi tên là chưa tới một giây thì Tứ Bất Tượng tới,Thái Công Vọng đưa cho Tứ Bất Tượng một ít tiền lẻ.
“Hãy đi mua giúp tôi một cái bánh mì .”
“Tôi hiểu rồi,bây giờ tôi sẽ đi xuống thành mua bánh mì.”
Tứ Bất Tượng biến đổi trở về hình dạng con người ( Nếu không làm như vậy,động vật bay trên không trung sẽ hù dọa dân chúng trong thành ) đi ra ngoài mua đồ.”
Thái Công Vọng nhỏ giọng nói :
── Kiểu người thể thao tràn đầy sức sống muốn được sai bảo như vậy sao
Có lẽ một tiên nhân ăn chay như Thái Công Vọng không còn phải là Hikikomori và giá trị quan của Tứ Bất Tượng là không giống nhau
Nhưng mà kiểu người thể thao tràn đầy sức sống như Tứ Bất Tượng dường như không ghét mối quan hệ cấp trên cấp dưới nghiêm túc . Nói cách khác,không ghét chạy việc vặt.Chẳng thà nói là ,có thể là căn bản cô ấy không có ý thực được chuyện chạy việc vặt này cũng không chừng.
Mặc dù có thể không có nhiều lựa chọn để cho hắn đi mua ở Tây Kỳ nhưng sau khi trở lại Côn Luân thì có thể khá phong phú mặt hàng.Cụ thể ở đây là hắn ta có thể đi mua cho mình 1 tạp chí JUMP.
── Đây không phải là ,bây giờ tạm thời làm khảo sát đầu tiên trước đi.
Nhưng mà hai giờ sau,Thái Công Vọng cảm thấy tình hình có điểm gì đó không đúng.
Tứ Bất Tượng vẫn chưa quay trở về.Hơn nữa còn một giờ,hai giờ đã trôi qua và lúc đã hoàng hồn rồi thì vẫn còn chưa quay trở lại.Quái lạ,chuyện gì đang xảy ra thế nhỉ…Mặc dù mức độ đường phố trong thành ở cái thời đại này là rất rộng rãi nhưng mà…
Sau đó,gần đến giờ ăn cơm tối ──
“Rốt cuộc thì tôi cũng được một cửa hàng bán nó,ở thế giới này chỉ có bán bánh mì chiên mà thôi !”
Nhưng sắc mặt dường như hơi kém một chút,trông giống như cô ấy hơi mệt.
“Tôi đi chạy khắp nơi tìm,nhưng dường như không thể tìm thấy được bánh mì ở khắp mọi nơi ~”
“A,à,un…Là như vậy à,nếu là như vậy thì sớm quay trở lại nói không có là được rồi.”
“Không,không,không,tôi cũng không thể làm trái với mệnh lệnh của học trưởng được.”
Cuối cùng,Thái Công Vọng cũng không bao giờ gọi Tứ Bất Tượng đi làm chân chạy việc vặt một lần nữa sau vụ này.Bởi vì nếu như Tứ Bất Tượng phải chạy đi tìm cả ngày giống như vậy một lần nữa,hắn ta sẽ bị áp lực của mặc cảm tội lỗi.
Thái Công Vọng thực sự cho rằng là ──
Không thỏa hiệp với kiểu người thể thao thật đúng là quá đáng sợ.