Chương 573: Không thừa nhận
Đương nhiên, đó là vì Kim Chính Thái phát hiện Dương Thiên Lôi có năng lực kháng đòn và năng lực khôi phục siêu việt mọi người nên mới làm vậy. Nhưng chân tướng lại không như lời hắn nói, hắn muốn giáo huấn Dương Thiên Lôi.
Nhưng mà, thời điểm ba năm này, bản thân Dương Thiên Lôi có cảnh giới thấp nhất, đã đuổi kịp mọi người, trước sau đã bước vào Tinh Giả Cửu cấp.
Vì vậy, mọi người vốn rất vui vẻ khi Dương Thiên Lôi bị chà đạp. Bởi vì Kim Chính Thái vốn làm Tiên Thiên cao thủ, đối mặt với Tinh Giả Cửu cấp như Dương Thiên Lôi, tuycó thể chiến thắng, nhưng muốn chà đạp đã không còn khả năng, lại phải thi triển toàn bộ thực lực, mới miễn cưỡng đánh bại Dương Thiên Lôi.
Nửa năm sau, Dương Thiên Lôi đã bước vào Tinh Giả Cửu cấp đỉnh phong.
Thời điểm này, Kim Chính Thái vẫn chỉ dừng lại ở cảnh giới Tiên Thiên Nhất cấp, cuối cùng chỉ có thể đánh ngang tay với Dương Thiên Lôi.
Loại thực lực vượt qua cảnh giới này, lúc này mọi người mới chính thức biết được sự biến thái của Dương Thiên Lôi.
- Hô!
Dương Thiên Lôi thở dài một hơi, từ trong trạng thái tu luyện tỉnh táo lại. Tỉnh Giả Cửu cấp đỉnh phong, hắn đã cảm thấy mình đã điểu chỉnh được trạng thái đỉnh phong.
Hôm nay, tất cả mọi người đã đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện, mà khi hắn bước vào cảnh giới Tinh Giả Cửu cấp đỉnh phong, đã lấy cớ lưu lại.
Vì hắn đang làm chuẩn bị cho cuộc chiến hắn mong chờ tử lâu!
Thời điểm người bịt mặt đồng cấp với mình, đã có năng lực chém giết mình, không thể không nói, đây chính là người duy nhất mà Dương Thiên Lôi chính thức xem là đối thủ. Càng trọng là một người trí mưu như một con sói lão luyện lại chiến đấu với một người não tàn như hắn, trước kia hắn nghĩ mãi không ra. Nhưng lúc này đã phát hiện ra một ít dấu vết.
Cho nên hắn rất chờ mong!
Đi ra khỏi khách sạn Ngải Tuyết, Dương Thiên Lôi đi vào truyền tống trận xuất hiện tại cửa tây của Ngải Tuyết thành.
Bầu trời bên ngoài thành, có hoa tuyết đang phiêu đãng bồng bềnh trong không khí, băng thiên tuyết địa. Ngọc thụ quỳnh chi, con sông đào rộng trăm mét bảo vệ thành, cũngđã đông thành băng. có một ít tu luyện giả lui tới ở cửa thành, Dương Thiên Lôi sau khi từ truyền tống trận đi ra, đã đứng trước cây cầu lớn bắt qua con sông bảo vệ thành, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt đánh giá người đi đường.
Tinh Giả Cửu cấp đỉnh phong, cửa tây, lúc nào thì xuất hiện? Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng, lời ước định lúc trước thật mơ hồ, không có thời gian cụ thể. Chỉ có địa chỉ cụ thể, tuy Dương Thiên Lôi rất nóng vội, nhưng cũng chỉ còn cách kiên nhẫn đứng ở nơi này đợi, may mắn. Thỉnh thoảng có mỹ nữ đi qua, hắn được no mắt, cho nên không cảm thấy nhàm chán.
Ngày đầu tiên, không có tung tích.
Ngày hôm sau, như cũ trừ việc ngắm mỹ nữ ra, không có thu hoạch nào.
Ngày thứ ba, khi sắc trời đang chuyển dần về đêm, đúng lúc hắn không còn ôm bất cứ hi vọng gì, thì nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Khăn trùm đầu màu đen, con mắt sáng ngời lộ ra ngoài.
Trong mắt của Dương Thiên Lôi lộ ra một tia hưng phấn, con mắt nhìn thẳng vào đối phương, hơn nữa quan sát tỉ mỉ mỗi chi tiết của đối phương, muốn xác minh suy đoán trong lòng.
- Tinh Giả Cửu cấp đỉnh phong, không nghĩ tới nhanh như vậy mà ngươi đã xuất hiện ở đây.
Người đến dùng âm thanh trầm thấp nói ra.
- Ta biết rõ ngươi là ai.
Bỗng nhiên Dương Thiên Lôi lộ ra nụ cười, ánh mắt nhìn vào đôi mắt của đối phương, nói ra.
- Đương nhiên ngươi biết rõ, ta tha cho ngươi một mạng.
Người tới lập tức sững sờ, nhưng nhanh chóng lạnh nhạt.
- Ta nói, ta biết mặt nạ đang che mặt của ngươi.
Dương Thiên Lôi nở nụ cười sáng lạn, cười rất gian tà.
- Chúng ta rất quen thuộc, quen đến nỗi không thể tưởng tượng, đúng không?
- Ngươi đang nói cái gì?
Người tới đã không thể bảo trì sự bình tĩnh vốn có.
- Nếu như chúng ta không quen biết nhau. Ngươi cũng không cần dùng âm thanh này để nói chuyện? Chỉ cần mang mặt nạ bảo hộ, ta sẽ không biết ngươi là ai. Nếu nhưchúng ta không quen biết nhau, ngươi làm gì đi giày tử, đế giày dầy như vậy? Còn nữa, y phục của ngươi, mặc mấy lớp? Mặc nhiều như vậy, lưng có mệt không?
- Ngươi...
Con mắt ôn tồn của người che mặt chấn động kịch liệt.
- Tiểu Mộng mộng, Tiểu Vũ đồng học, ngươi còn muốn giả bộ tới khi nào?
Dương Thiên Lôi bỗng nhiên đắc chí nói ra, vừa nói, vừa đi tới người trước mặt giang rộng hai tay, muốn ôm đối phương vào lòng.
- Dù hắn nói cái gì, cũng không cần để ý, lập tức chiến đấu!
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói truyền vào trong tai người bịt mặt.
Đang lúc người bịt mặt không biết nên làm thế nào, bỗng nhiên lui hai bước, rút kiếm ra chỉ vào Dương Thiên Lôi. Khí tức quanh người, tăng lên một cách điên cuồng!
- Còn không thừa nhận?
Dương Thiên Lôi cảm thấy kỳ quái, bỗng nhiên ánh mắt bắn ra tinh quang, đột nhiên quay người đánh giá chung quanh, nhưng không phát hiện ra điều gì. Thế nào lại không thừa nhận? Chẳng lẽ mình đoán sai?
Chín lão bà của mình, đã đến tám, chỉ có nguyễn Hi Vũ là không ở trong đó, chuyện này không có đạo lý. Bởi vì tu vi của Nguyễn Hi Vũ, cũng cần phải lịch lãm rèn luyện, nếu mẫu thân đã cho bọn Trương Tử Hàm tới đây lịch lãm rèn luyện, sẽ không để Nguyễn Hi Vũ ở lại một mình. Thời điểm Dương Thiên Lôi biết bọn người Trương Tử Hàm đãđến, mới suy đoán người bịt mặt chính là Nguyễn Hi Vũ, mà người chém giết mình, có lẽ chính là mẫu thân.
Nếu không cũng không còn cách giải thích nào, sở dĩ mẫu thân chém giết mình, bởi vì Dương Thiên Lôi phỏng đoán, là vì muốn đả kich tôi luyện mình, làm cho tâm tình của mình được đề cao.
Nếu diễn ra như vậy, tất cả đều hợp lý cả.
Nhưng mà lúc này, dù mình đã biết, vì sao Nguyễn Hi Vũ không thừa nhận? Hơn nữa, thông qua con mắt của người bịt mặt, Dương Thiên Lôi biết rõ. Có lẽ hắn nói đúng, ít nhất, ánh mắt của nàng, thân thể chấn động, đã chứng minh tất cả.
- Mẫu thân, là người sao? Không cần chơi trò này, không có ý nghĩa đâu.
Dù Dương Thiên Lôi không nhìn thấy kẻ nào, nhưng vẫn dùng chiêu xao sơn chấn hổ nói với một người hư không, nhìn về phía có khả năng mẫu thân tàng hình nhất nói ra.
- Công kích!
Đúng là bị Dương Thiên Lôi đoán đùng địa phương tàng hình, trực tiếp truyền âm cho người bịt mặt. Nhưng trong lòng đã quy cho Dương Thiên Lôi hai chữ "Yêu nghiệt". Nàng không thể hiểu nổi, tại sao Dương Thiên Lôi lại đoán ra được, nhưng biểu hiện của Dương Thiên Lôi, đã làm cho nàng hiểu được, Dương Thiên Lôi chỉsuy đoán, nhưng không dám xác định. Nếu không Dương Thiên Lôi cũng không cần thăm dò, mà trực tiếp phát hiện ra mình? Chuyện này không có khả năng, chỉ bằng điểm này, nàng đã biết rõ, Dương Thiên Lôi không khẳng định.