Chương 04 : Nắm bắt tình hình
Tôi không thể đăng xuất.
Tôi chết lặng.
Nghĩ đến điều này, tôi vẫn không biết làm sao để đăng xuất.
Tôi cũng đâu có nhận được bất kỳ lời giải thích hay hướng dẫn nào.
Làm thế nào để trở về thế giới thật đây?
“Đăng xuất”
Tôi nói thầm câu đó, nhưng không có gì xẩy ra.
“Đăng xuất. Đóng lại. Ngắt kết nối. Chấm dứt. Bảng chọn. Mở ra. Bảo lưu."
Nhưng vẫn không có gì xảy ra.
“Mở bảng chọn. Bảng chọn chính. Đóng bảng chọn . Bảng cài đặt. Cài đặt cuối. Cửa sổ. Mở cửa sổ.Cửa sổ mục lục. Đóng cửa sổ. Bộ nhớ. Bảo lưu. Kết thúc lưu. Lưu đè. Tái thiết lập. Hoàn tất. Trở lại. Quay lại. Kết thúc. Hết. Chấm dứt….”
Tôi đã thử đủ mọi cách nhưng vẫn không có gì xảy ra.
Tôi không thể quay về thế giới thật.
Không, đúng hơn, đây thật sự là game chứ?
Linh tính mách bảo tôi rằng nơi này là thật.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Đây cũng không thể nào là một giấc mơ.
Thậm chí nếu đây thật sự là game và là một game thực tế ảo, thì tôi chưa từng nghe nói đến một game thực tế ảo hoàn hảo đến mức độ này.
Chưa kể đến việc chỉ bằng một cái nhấp chuột trên trình duyệt.
Ngay cả đến mũ chơi game hay dụng cụ nào đó tương tự tôi cũng không có.
Và tôi có cảm giác hiện thực này không giống với thế giới thực tế ảo.
Nếu phải nói theo cách này hay cách khác, thì đây là thế giới thực.
Nhưng có 1 lý do mà tôi nghĩ đây là game.
Tôi sử dụng thẩm định lên chính mình.
Michio Kaga, Nam, 17 tuổi
Dân làng Lv2
Cướp Lv2
Trang bị: Giày Sandal – Định tâm nhẫn.
Bởi vì có những thứ này, nên chắc chắn là mình đang ở trong game, đúng chứ?
Tuy nhiên, sau khi nhìn vào vẻ ngoài của mình, tôi đã xác định.
Chiếc áo len của tôi dính đầy máu.
Nếu đó là game, nhưng thứ như máu phải biến mất chứ.
Vậy nếu đây là 1 trò chơi, thì tại sao máu không biến mất dù đã trải qua bao lâu rồi.
Nếu nơi này thật sư là ở trong game?Không, nếu nó là một trò chơi, thì tại sao tôi không thể đăng xuất.
Liệu tôi có thể trở lại thế giới thật không?
Cảnh báo!
Bạn đã chọn từ bỏ thế giới này đến một thế giới khác.Bạn sẽ không thể quay về thế giới này được nữa.Bạn vẫn muốn tiếp tục chứ.
Đó là ký ức cuối cùng khi tôi còn ở nhà mình.
Ở phần cuối cùng của thiết lập, tôi chắc chắn là đã có câu hỏi đó.
Vậy có lẽ là thật rồi.
Dĩ nhiên, tôi có thể sử dụng thẩm định và dường như tôi còn sở hữu một vũ khí cấp 6, kiếm thánh Durandal.
Vì có lẽ vẫn cònđang bên trong trò chơi, nên tôi chưa thể thư giản.
Nếu đó là thiết lập của thể giới mà tôi đã chọn, vậy thì bảng cảnh báo kia có thể là thật.
“Thưa ngài”
Khi tôi suy tư về những điều đó, ông trưởng làng bước vào căn phòng.
Ông ta mang theo một chậu tắm bằng gỗ đựng đầy nước nóng.
“À vâng”
“Xin ngài hãy rửa mình bằng nước nóng này”
Có một người giúp việc lớn tuổi xuất hiện và bà ta để lại cho tôi mộtcái chậu và một chiếc khăn tắm.
Hay đúng hơn nó chỉ là một mảnh vải.
“Xin lỗi”
“Quần áo để thay đã được chuẩn bi. Vì quần áo của ngài đã bị vấy bẩn, chúng tôi sẽ giặt sạch chúng”
“Xin hãy giúp tôi”
Bà lão gấp bộ đồ lại và đặt lên sàn gỗ.
Từ độ tuổi 66 của bà ta và theo trực giác của tôi, có thể bà ta là vợ của trưởng làng.
Sau khi xong việc, bà ta đi ra cùng với ông trưởng làng.
Giờ chỉ còn lại mình tôi, tôi liền cởi chiếc áo len ra và lau mình bằng chiếc khăn tắm.
Vài chỗ trên chiếc áo len dính máu.
Máu của những tên cướp.
Không có chút dấu hiệu gì chúng sẽ biến mất dù cho bao nhiêu thời gian đã trôi qua.
Nếu đây không phải là trong game, thì dĩ nhiên nó sẽ không biến mất.
Như tôi nghĩ, đây không phải là ở trong một trò chơi.
Tôi thở ra một hơi dài.
Sự thật là tôi có thể sử dụng được kỹ năng Thẩm Định và sở hữu Vũ khí Lv6.
Tuy nhiên có ai khẳng định được đây là trong một trò chơi chứ?
Cảnh báo sau cùng.
Thực sư là không thể quay về.
Nếu tính luôn cái cảnh báo sau cùng đó, và đây đúng là cái thế giới mà tôi đã chọn ở phần thiết lập thì mọi thứ đều có vẻ hợp lý.
Nói cách khác, đây là thế giới thực.
Cái cảnh báo đó là dành cho thế giới này.
Vâng
Tôi phải chấp nhận sự thực này.
Giờ mới để ý, nãy giờ tôi chỉ đang cố gắng thoát khỏi thực tại.
Nhưng sự thực là tôi muốn thoát khỏi thế giới thật nào?
Giết người.
Nếu đây là trong một trò chơi, thì đơn giản là tôi chỉ tiêu diệt một nhân vật.
Nhưng nếu đây không phải là trò chơi, thì cái tôi giết không phải là nhân vật, mà là con người.
Cho nên, tôi vẫn muốn nghĩ đây chỉ là một trò chơi.
Một mong ước muốn thoát khỏi thực tại.
Chỉ là hão huyền.
Tôi phải chấp nhận điều này.
Đây là hiện thực của tôi.
Tôi đã nhiệt tình tàn sát.
Tôi đã giết người.
Giết chóc với ý nghĩ đây chỉ là một sự kiện trong game nhưng cảm giác của thanh kiếm Durandal như vẫn còn đọng lại trên bàn tay tôi.
Tôi đã cướp đi sinh mạng của người khác.
Nhưng nếu phải nghĩ đến chuyện này.
Thì đây là 1 thế giới mà những việc như cướp tấn công một ngôi làng là hết sức bình thường.
Nếu tôi không thể đăng xuất, thì rất có thể tôi sẽ lại giết một ai đó nữa.
Tôi không thể nào tránh khỏi chuyện đó.
Nếu đã không tránh khỏi, thì có khả năng tôi sẽ bị tiêu diệt nếu nghĩ rằng đây chỉ là một trò chơi.
Tình hình sẽ khá nghiêm trọng nếu như tôi bị xa lánh hay là bị đau khổ.
Kẻ địch chỉ là một tên cướp.
Không cần thiết để tôi phải tuyệt vọng hay lo lắng.
Nếu tôi không làm vậy, họ chắc chắn sẽ gây tổn thưởng cho tôi.
Tôi bắt buộc phải chấp nhận hiện thực này.
Tôi hít một hơi thật sâu lần nữa và tự phấn chấn bản thân.
Đây là thực tế.
Và đây là thế giới mà tôi sẽ sống từ giờ trở đi.
Để sinh tồn, phải làm bẩn tay mình là chuyện hiển nhiên, không cần phải sợ hãi điều đó.
Tôi phải làm bất cứ thứ gì nếu điều đó là cần thiết cho tôi.
Tôi chợt nhớ còn có một nguyên nhân khác để tôi nghĩ rằng đây là thế giới mà tôi đã chọn trong phần thiết lập.
Tôi cố gắng nghĩ về việc tái thiết lập nhân vật.
Một màn hình nhân vật hiện ra trong tâm trí tôi.
Dường như có thể di chuyển con trỏ trên màn hình.
Tái thiết lập nhân vật cùng với sự xuất hiện của điểm cộng là chuyện có thể.
Như hy vọng, tất cả mọi thiết lập đều được điều chỉnh.
Thậm chí có cả lời cảnh báo sau cùng nữa.
Tôi không hiểu tại sao phần điểm cộng lại trở thành 1.
Tôi nhớ là mình đã dùng hết rồi mà, hay tôi đã bỏ sót nó?
Bây giờ tôi phải đóng phần thiết lâp nhân vật lại đã.
Tôi phải thay bộ đồ mà ông trưởng làng mang đến cho tôi.
Chiếc áo sơ mi và chiếc quần dài khá lớn. Trong khi cả hai đều có màu chàm, thì có vẻ chiếc quần dài có màu sẫm hơn.
Mặc dù chúng khá cứng và không được thoải mái, nhưng cũng không đến nỗi tôi không thể mặc chúng.
Michio Kaga, Nam, 17 tuổi
Dân làng Lv2
Cướp Lv2
Trang bị: giày Sandal – Định Tâm Nhẫn.
Hình như bộ quần áo không được tính là trang bị.
Tôi không có Durandal trong phần trang bị của mình là bởi vì tôi đã lấy nó ra khỏi thắt lưng của mình.
Nhân đây, liêu tôi có nên cất trang bị thưởng của mình đi không?
Durandal chắc là một thanh kiếm tuyệt vời. Thật sự rất tuyệt vời. Tôi cảm nhận được điều đó khi chiến đấu với bọn cướp.
Vì vậy nó sẽ dễ dàng trở thành mục tiêu.
Nếu đây chỉ là một trò chơi, thì họ không thể đánh cắp được nó.
Nhưng nếu đây không phải là game, thì sẽ không có sự ngăn cấm nào cả.
Tôi có mang một đôi sandal. Nhưng nó chắc chắn là của người khác.
Nếu tôi có thể lấy đôi sandal của người khác để trang bị cho mình, thì họ cũng có thể chiếm lấy thanh Durandal của tôi.
Có hai nguyên nhân khiến điều này trở nên nguy hiểm.
Đầu tiên, nếu họ cướp mất thanh Durandal của tôi, thì có thể tôi sẽ mất luôn 63 điểm thưởng.
Điểm thưởng là những đồng mình ít ỏi mà tôi có trong cái thế giới này.
Không, bạn có thể nói rằng chúng là đồng minh duy nhất mà tôi có (99 điểm)
Tôi không thể mất chúng.
Thứ hai, cái người mà đánh cắp thanh Durandal sẽ nhắm vào mạng sống của tôi.
Hình phạt cho cái chết ở thế giới này là gì?
Liệu có phải là bị giảm cấp độ và bạn sẽ được hồi sinh ở nhà thờ?
Trong bất kỳ trường hợp nào, tốt hơn hết vẫn là không thường xuyên cầm theo Durandal.
Nếu thật sự cần thiệt, tôi có thể reset lại điểm thưởng.
Ngay lúc thanh Durandal bị đánh cắp, tôi chỉ cần xoá nó đi là xong.
Thử mở phần thiết lập khi tôi không trang bị Durandal.
…Tôi không thể can thiệp được vào phần cài đặt vũ khí Lv6.
Chiếc nhẫn thì đang được trang bị, nên tôi có thể thay đổi phần thiết lập.
Theo những suy luận của tôi, khi Durandal bị đánh cắp thì đồng nghĩa với việc tôi mất đi điểm thưởng.
Tôi đóng lại phần thiết lập nhân vật và lấy thanh Durandal ra.
Tôi mở lại phần thiết lập nhân vật trong đầu.
Tôi lấy lại điểm từ phần Vũ Khí Lv6. Phần điểm thưởng trở thành 67.
Tôi nên sử dụng điểm thưởng như thế nào nhỉ?
Tôi bỏ điểm vào phần kinh nghiểm chuẩn 1/10 và tăng điểm kinh nghiệm lên x10. Điểm thưởng còn 35.
Tôi tiếp tục với phần kinh chuẩn cho đến khi nó còn 1/20, điểm thưởng còn 3.
Tôi chọn phần thiết lập chức nghiệp và chọn chức nghiệp thứ ba (điểm thưởng 2), điểm thưởng 0.
Bảng thiết lập nhân vật được đóng lại.
Kiếm thánh Durandal biến mất.
Tôi nghĩ đến phần thiết lập chức nghiệp.
Nghề nghiệp của tôi hiện ra trong đầu.
Dân làng Lv2
Cướp Lv2
Anh hùng Lv1.
Bởi vì tôi đã chọn chức nghiệp thứ ba trong phần tái thiết lập nhân vật, nên số chức nghiệp được tăng thêm 1.
Khi tôi chọn Chức nghiệp Anh hùng Lv1, thông tin liền hiện ra trong đầu tôi.
Anh hùng Lv1
Hiệu ứng: Tăng HP – Tăng MP – Tăng sức mạnh vật lý – Tăng thể lực – Tăng trí tuệ - Tăng tinh thần – Tăng sự khéo léo –Tăng nhanh nhẹn.
Kỹ năng: Áp đảo.
Bộ tôi đã có chức nghiệp này ngày từ đầu sao?
Không, không thể nào.
Nếu tôi có được nghề đạo tặc khi tôi trôm đôi sandal, vậy thì chức nghiệp anh hùng chắc hẳn phải đến sau đó.
Có lẽ nó xuất hiện khi tôi bảo vệ ngôi làng khỏi bon cướp.
Tôi thử đổi chức nghiệp thứ nhất thành anh hùng nhưng có vẻ là không thể.
Tôi chỉ có thể chọn chức nghiệp dân làng hoặc đạo tặc thành nghề chính thôi. Tại sao vậy nhỉ?
Hiệu ứng của chức nghiệp dân làng khá tầm thường, chỉ có tăng thể lực. Không kỹ năng. Khá thấp kém.
Bó tay, tôi đành để nghề phụ thứ 3 là Anh Hùng Lv1.
Hiệu ứng của nghề anh hùng thật đáng kinh ngạc. Ít nhất, nghề dân làng không thể nào sánh với nó.
Chức nghiệp thứ hai sẽ là Cướp Lv2.
Hiệu ứng của nó rất ít, chỉ có tăng nhanh nhẹn.
Nhưng dù sao vẫn tốt hơn nghề dân làng.
Thiết lạp chức nghiệp đã xong, trạng thái đã được xác định.
Michio Kaga, Nam, 17 tuổi
Dân làng Lv2
Anh hùng Lv1
Cướp Lv2
Trang bị: Giày Sandal