Chương 29 : Phòng đôi
Isekai Meikyuu De Dorei Harem wo - Chương 29 : Phòng đôi
“Vậy, tôi mong có thể được phục vụ cậu lần tới.”
Tôi được người buôn nô lê đưa tiễn ra cửa và rời khỏi toà nhà kinh doanh cùng với Roxanne.
Roxanne đang xách theo một chiếc hộp lớn bằng cả hai tay. (Gọi vali cho dễ nha.)
Đó có vẻ là tất cả những gì thuộc về cô ấy.
Tôi cứ liên tục liếc nhìn Roxanne.
Tôi có thể ngắm nhìn cô ấy một cách tự tin hơn, nhưng tôi cảm thấy hơi mắc cỡ sao sao ấy.
Roxanne trông còn đẹp hơn dưới ánh nắng mặt trời.
Làm da trắng muốt của cô ấy như đang toả sáng.
Chiếc áo dài thắt lưng khá rộng, nhưng như những gì đã mong đợi, ngực cô ấy khá lớn.
Nó nhô lên khá nhiều.
Vâng, đó là những gì tôi trông đợi.
Trong khi đang nghĩ về nó, liệu tôi có thể ngắm nhìn chúng một cách trơ trẽn được không?
“Cái đó nó có nặng lắm không?”
Tôi chỉ vào cái vali và hỏi.
Thật không thoải mái khi thấy một phụ nữ phải mang vác đồ nặng.
“Vâng, không sao ạ.”
“Hãy để tôi xem qua nó một chút.”
“Vâng. Đây ạ.”
Tôi chìa tay phải ra và đỡ lấy nó.
Trong khi đang xác định trọng lượng của nó, còn có một thứ mà tôi muốn làm.
Tôi giữ Durandal bằng tay trái và dùng tay phải để nắm cái tay cầm của chiếc vali.
Cất Durandal đi có vẻ là ý kiến hay nhưng tôi đã không có cơ hội để xoá nó đi lúc còn ở chỗ mua nô lệ.
Nên trong lúc ước lượng cân nặng chiếc vali, tôi lợi dụng trường hợp này để giấu Durandal đi.
Tôi dùng [Tái Thiết Lập Nhân Vật] và xoá bỏ Durandal.
“Chắc vậy, nó không nặng lắm”
Tôi phán trong khi đưa lại chiếc vali cho Roxanne.
Lúc đầu tôi định sẽ xách dùm chiếc vali, nhưng tôi lại đổi ý.
Một mặt là vì công việc mang vác hành lý của một nô lệ là chuyện bình thường, tôi sẽ bị khác người nếu tôi xách dùm.
Mặt khác là kiếm.
Vì khi tôi đang xách hành lý, nếu có trường hợp bất ngờ nào xảy ra thì sẽ khó khăn để xử lý nó.
Cũng vì Roxanne chưa có kiếm nên tôi phải lo về mặt đó.
Tôi nghĩ đó chính xác là chỗ mà xã hội hiện đại đã thay đổi, từ cái ý niệm mang theo một thanh kiếm ở trung tâm thành phố sang một người mang những thứ giống như hành lý.
Có lẽ, bạo lực ở trung tâm thành phố ở thế giới này là có khả năng đáng kể.
Bằng việc mang dùm hành lý cho Roxanne, tuy có vẻ thấy rằng giống như tôi đang xem trọng cô ấy. Nhưng thực tế lại là đặt cô ấy trong tình trạng nguy hiểm.
Tôi nên phải luôn trong tư thế rút kiếm ở bất cứ lúc nào.
Người hầu thì mang hành lý và chủ nhân thì mang kiếm.
Đó có lẽ là ý thức chung của thế giới này.
Tôi trả lại hành lý cho Roxanne, mở [Item Box] và lấy thanh Scimitar ra.
Khi tôi chuyền tay cầm vali, những ngón tay của chúng tôi chạm nhau khiến tim đập liên hồi.
Chúng thon thả, mềm mại và trắng muốt. Đó thật sự là ngón tay của phụ nữ.
Dù tôi nói vậy, tôi cũng không rõ tôi thực sự cảm giác thế nào. Tôi tự hỏi đó là gì vậy.
Những việc này ổn chứ?
“B-bây giờ hãy đến nhà trọ Vale. Đi hết con đường kế tiếp và thẳng đến bùng binh. Hãy theo tôi.”
[bùng binh:vòng xoay ]
“V-vâng. Dĩ nhiên ạ.”
Tôi đeo thanh Scimitar bên hông rồi bắt đầu bước đi.
Roxanne đi theo tôi.
Tôi được đồng hành cũng một người phụ nữ với hành lý đi phía sau tôi.
Nó có hơi không thoải mái lắm.
Hồi mới nãy, Roxanne dường như cũng bắt đầu căng thẳng.
“Nhân tiện, cô có thể đọc được chữ Kanji không?”
“Kanji là gì ạ?”
Tôi quay lại nhìn cô ấy khi hỏi vậy. Nhưng Roxanne chỉ lắc đầu tò mò.
Khuôn mặt cô ấy thật đẹp.
Không, không phải vậy.
Vâng. Tôi đã phát hiện ra ngay lập tức rằng chữ kanji không thể đọc được.
Bởi vì chữ kanji không được dịch sang tiếng Brahim.
Cũng vì không có cái khái niệm về ký tự kanji, nên nó không được thay đổi từ tiếng ngoại quốc,
“À...nhưng cô có thể đọc được thẻ thông minh của tôi sao?”
“Vâ-vâng”
“Vậy trong thẻ đó được hiển thị bằng ngôn ngữ nào?”
“Đó là tiếng Brahim...oh. À thì... Thẻ thông minh tác động trực tiếp đến ý thức hệ của người đang xem nó. Và người đó sẽ nhìn thấy những văn tự mà họ có thể đọc được.”
Đúng vậy. Tôi hiểu rồi.
Nó không được viết bằng chữ kanji, tôi chỉ nhìn thấy những văn tự mà tôi có thể hiểu được.
Nhưng còn người không biết đọc thì họ sẽ thấy gì nhỉ?
“Tôi hiểu rồi. Vậy Roxanne có thể đọc được chữ Brahim him à?”
“Vâ-vâng. Một ít thôi ạ.”
Hoá ra tôi vô tình nhận được một người có khả năng đọc được tiếng Brahim.
“Vì tôi vô vọng trong việc đọc và viết chữ Brahim, nên tôi muốn cô dạy tôi.”
“Vâ-vâng. Tôi sẽ cố trong phạm vi hiểu biết của mình.”
“Cảm ơn. Xin hãy quan tâm đến tôi.”
Tôi đi ngang qua Guild thám hiểm gia.
Lần tới tôi sẽ không cần người đọc dùm nữa.
“Vì ngài đã đến trong vòng mười ngày như đã hẹn, nên tôi chưa học được gì nhiều.”
“Hmm? Vậy cô đã học ở chỗ buôn nô lệ à?”
“Vâng. Có thể nói được tiếng Brahim chắc chắn là việc có ích, nên tôi đã học nó.”
Vậy ra người buôn nô lệ cũng có dịch vụ như vậy.
Không, đó là vì có thể nói được tiếng Brahim thì sẽ có giá cao hơn sao?
Tôi không thể nó đó là một dịch vụ tuỳ hứng được.
“Kia là Vale Pavilion ?”
“Ừm.”
Vì có mang theo hành lý, nên chúng tôi băng qua thành phố mà không ghé chỗ nào và đi thẳng về Quán Trọ.
Một vài gã đàn ông đi ngang qua chúng tôi đang liếc nhìn Roxanne.
Tôi cảm thấy có một chút tự đắc.
Tuy nhiên, tôi lại muốn nói với họ rằng, “Đừng có nhìn Roxanne của tôi.”
Dù tôi chưa từng nhìn thẳng vào cô ấy.
Chúng tôi bước vào Vale Pavilion.
“Tôi muốn chuyển sang phòng đôi liệu có được không?”
Tôi hỏi người quản lý khi ông ta đang chuẩn bị lấy chìa khoá.
“Dĩ nhiên.... phòng đôi ổn không.”
“Vâng. Và thêm phần ăn tối cho hai người.”
“Một phòng đôi là 380 Nars. Với bữa tối đi kèm, ermm... vì cậu ở trong một khoảng thời gian dài, với dịch vụ đặc biệt là 350 Nars.”
[30% giảm giá] đã có hiệu lực một cách thần bí khi có bữa ăn thêm vào và nó lại trở nên rẻ hơn.
“Bộ ông ta không có bất kỳ nghi vấn nào sao?
Tuy nhiên do vì ông ta đã nói đó là dịch vụ, nên dường như có nhận thức về sự giảm giá.
“Hiểu rồi. Đó là 350.”
Dù vậy, nghe có vẻ ông ta khá hoan hỷ, nên tôi đành chấp nhận nó.
Tôi lấy 3 tiền bạc và 50 tiền đồng từ túi tiền trong túi xách ra và đặt nó lên bàn.
“Vậy thì cả hai người xin hãy đưa tay ra.”
Nghĩ lại thì, đây có phải là việc kiểm tra thẻ thông minh không nhỉ?
Ông ta sẽ biết Roxanne là một nô lệ.
Vì không biết làm gì hơn, tôi đành đưa tay trái mình ra.
“Roxanne, cô cũng vậy.”
“Vâ-vâng”
Vì lý do nào đó mà Roxanne chìa tay mình ra trong khi nhìn cổ có vẻ lúng túng.
“Phòng đôi ở trên tầng 5. Tôi sẽ đưa cậu đến lấy hành lý ở phòng cũ rồi sẽ đi đến phòng mới.”
Người Quản Lý không hề nói gì khác lạ sau khi xem thẻ thông minh.
Hay là ông ta không muốn can thiệp vào việc riêng của khách hàng.
Ông ta lấy hai chiếc chìa khoá và nhanh chóng leo lên cầu thang.
“Đưa tôi hành lý của cô.”
Tôi nhận chiếc vali từ Roxanne và đi theo người quản lý.
Bên trong Quán Trọ, tôi không cần thiết phải mang kiếm bên mình.
“Cả-cảm ơn.”
Roxanne cũng đi theo.
Chúng tôi leo lên cầu thang.
“Trước tiên, xin hãy lấy hết những gì thuộc về cậu ở phòng này.”
Người Quản Lý mở phòng 311 ra.
Tôi đưa vali cho Roxanne và bước vào phòng.
Tôi ôm chiếc áo khoác bên tay trái. Sau đó tôi nhét dây thừng, đồ giặt và những món hành lý còn lại vào một cái thùng gỗ. Tôi lấy chiếc áo len từ cái tủ ra.
Tôi cũng lấy đôi giày da từ ngăn tủ dưới ra.
“Đó là tất cả.”
“Vậy, xin mời lên tầng năm.”
Người quản lý khoá phòng 311 lại và dẫn đường.
“Erm, tôi có thể xách nó dùm ngài ạ.”
“Không, không sao đâu.”
Tôi cản Roxanne không cho cô ta xách hành lý dùm tôi dù cô ấy đang xách hành lý của mình.
Chúng tôi leo lên cầu thang.
Tầng 3 thì không vấn đề gì. Tuy nhiên nếu là tầng năm thì tôi muốn có thang máy, nhưng ở đây làm gì có thứ đó.
“Phòng đôi chỉ có ở tầng năm, và các cô cậu là khách hàng duy nhất dùng phòng đôi.”
Người quản lý dường như thấy được sự không hài lòng của tôi và giải thích.
Nhưng ông ta không rõ được nguyên do.
“Hmm.”
“Phòng này đây.”
Người đàn ông mở khoá căn phòng.
“Tôi thấy rồi.”
Tôi bước vào trong.
Có một cái giường lớn và một cái bàn phía trong. Chắc vì đây là phòng đôi nên mới có hai cái ghế nhỉ?
Tôi để hành lý xuống bàn.
Quy mô của căn phòng này so với phòng 311 không có thay đổi gì nhiều.
Nó lớn hơn một chút. Vì có lẽ đây là phòng lớn chăng.
Hay là do cảm thấy rỗng rãi hơn vì không có tủ quần áo.
“Có một cái tủ quần áo ở bên phải. Ngăn dưới cùng thì cậu có thể tự khoá, vì vậy đừng để vật có giá trị ở ngoài.
Người quản lý vừa nói vừa mở cánh cửa kéo trên tường ra để lộ chiếc tủ đựng vật dụng bên trong.
Chiếc tủ này còn lớn hơn cái ở phòng 311.
Sau đó ông ta lập lại những điều mà ông ta đã nói khi lần đầu tôi vào phòng 311, rồi đưa tôi chiếc chìa khoá và rời khỏi.
Tôi lên chiếc giường.
Độ mềm mại của nó tượng tợ như căn phòng ở tầng ba.
Tôi nhìn xung quanh trong khi Roxanne đang đứng không ở gần lối vào.
“Hãy vào đây và ngồi xuống ghế đi.”
“Vâ-vâng...”
Roxanne quá căng thẳng.
Hơn cả căng thằng, tôi có cảm giác rằng cô ấy có một chút sợ hãi.
“À, đây là số 5 phải không?”
Tôi đưa chiếc chìa khoá cho Roxanne.
Căn phòng này là 517. Vì tôi đã biết được số 1, nên con số bên trái chắc là số 5.
“Vâng, đúng vậy ạ.”
“Còn đây là số 7 phải không?”
“Vâ-vâng...”
Uhm. Cuộc trò chuyện tới đây là chấm hết.
Sự sợ hãi của Roxanne lộ rõ.
Trên đường đi thì tôi cảm giác là chúng tôi có thể trò chuyện được nhiều hơn một chút, như khi về đến khách sạn thì lại bị chấm dứt.
Dù cho tôi đã lên kế hoạch hẳn hoi, nhưng tôi không thể bất ngờ đè cô ấy xuống giữa ban ngày ban mặt được.
À mà khi chỉ có hai người trong một căn phòng khách sạn, thì đành chịu thôi.
Hơn nữa là chỉ có một giường.
“Errr... ... Tôi có thể chạm vào tai của cô được không?”
Bằng cách nào đó, tôi đã cố gắng yêu cầu.
Sau cùng nếu cô ấy quá sợ hãi, thì tôi cảm thấy chắc mình có thể cư xử một cách mạnh bạo hơn.
Có lẽ. Có lẽ. Có lẽ.
“Ah.......vâ-vâng ạ.”
“Vậy thì, hãy đến đây.”
Roxanne bị tôi gọi đến.
Miễn cưỡng mà nói. Đó chỉ là tiếp xúc bên ngoài thôi. (Skinship)
Skinship rất là quan trọng đó.
Nếu cô ấy sợ hãi vì bị tấn công, tôi nên thuyết phục cô ấy rằng tôi không đáng sợ đâu trước khi tôi không còn đủ kiên nhẫn để đặt tay mình lên cô ấy.
Chắc vậy. Chắc vậy. Chắc vậy.
Tôi muốn nhảy bổ vào người đẹp ngay trước mắt mình nhưng tôi ráng nhịn.
Tôi là một con người có chừng mực.
Trong tiếng Anh thì gọi đó là a person of reason (con người có lý trí), nhưng tôi không biết
Sự ham muốn nhục dục tan biến. Mê vọng bi phá trừ.
“...Vâng.”
“Đây.”
Roxanne đang cố gắng ngồi xuống sàn nhưng lại bị kêu ngồi cạnh tôi trên giường.
Tôi sẽ không ngồi dưới sàn đâu.
Vì cô ấy ngồi kế tôi, nên tôi muốn tuỳ tiện ôm cô ấy nhưng phải ráng nhịn.
Đó có phải là tại sao cô ấy đã không dám đến bên cạnh tôi.
Phải loại bỏ ham muốn trần tục. Dập tắt sự đam mê.
Tôi đặt tay mình lên đầu Roxanne.
Roxanne nhìn một bên cũng đẹp.
Tóc cô ấy mượt mà lướt qua tay tôi.
Nó mềm và dày.
Thực vậy, mái tóc trông đã tuyệt rồi mà chạm vào còn tuyệt hơn.
Kh-không, không. Tôi chỉ muốn đè cô ấy xuống thôi.
Dĩ nhiên, nhẫn nhịn là con đường duy nhất để chịu đựng nó.
Ham muốn trần tục hãy tan biết. Loại bỏ những suy nghĩ đen tối.
Sau khi tận hưởng việc chạm vào mái tóc của cô ấy để thoả mãn phần nào dục vong của mình, tôi bắt đầu sờ vào tai cô ấy.
Đôi tai cô ấy vừa lớn vừa mềm lại còn lắc lư một cách yếu ớt.
Độ dày của chúng khoảng 1 hoặc 2 cm.
Vì chúng là loại tai thõng xuống, nên không có phần cứng chăng? Thỉnh thoảng có cảm giác như chúng phình lên.
Mịn màng và mềm mại.
Không tốt rồi. Nó đang trở thành một thói quen rồi.
Vâng. Nhưng tại sao tôi phải dừng lại? Tôi sờ chúng bằng cả hai tay.
“Dù Roxanne là một người đẹp, nhưng đôi tai của cô cũng rất đáng yêu.”
Roxanne là một người đẹp nhưng không mang lại cảm giác nhạt nhẽo. Tôi nghĩ là do đôi tai thõng đó đã gây ảnh hưởng lớn đến việc đó.
Đôi tai lớn đó mang đến một cảm giác thân thiện.
“Eh......Cả-cảm ơn ngài rất nhiều.”
Ánh mắt tôi chạm vào mắt cô ấy.
Roxanne cúi mặt xấu hổ.
Tôi không có lựa chọn nào ngoài việc phải làm điều này sớm.
Tôi ngăn những tư tưởng khiếm nhã lại.
Những ham muốn tội lỗi hãy tan biến. Trái tim cuồng nộ kia hãy bình tĩnh lại.
Tôi nghịch tai cô ấy.
Tôi vuốt ve tai cô ấy một cách vô tội vạ.
Ham muốn trần tục hãy tan biến. Hãy nghiền nát nỗi ám ảnh này.
Tôi xoa tai cô ấy và Roxanne bình tĩnh hơn một chút rồi.
Nhưng những ham muốn trần tục của tôi lại không hề giảm bớt.
Tôi nhìn hình dung của Roxanne từ một bên.
Không có gì phải chê cả.
Dù cho tôi có không thích thứ gì đó, thì tôi cũng muốn bù đắp chúng.
Skinship là rất quan trọng. (Tiếp xúc bên ngoài)
Sau cùng, nếu nhìn từ một bên thì ngực Roxanne khá lớn
Không, không phải vậy. Đừng nghĩ đến điều đó.
Tôi muốn kiểm tra chúng, nhưng phải ráng nín nhịn.
Tham dục trần tục hãy tan biến. Hãy đập tan sự ham muốn.
“À, một lần nữa, xin hãy quan tâm đến tôi.”
“Vâng, xin cũng hãy quan tâm đến tôi.”
Roxanne cúi thấp đầu xuống mà không hề bận tâm đến việc tôi đang sờ tai cô ấy.
Tôi chạm được phía sau đầu Roxanne khi cô ấy cúi xuống.
“Đôi tai này thật dễ chịu.”
“Cái đó...”
“Cái gì?”
“Tôi có thể gọi ngài chủ nhân được không?”
Vâng.
Tôi muốn ai đó khen mình vì đã cố gắng không nhào vào Roxanne.
Ham muốn trần tục hãy tan biến. Hãy ngăn chặn thú tính.
Đây có phải là hậu quả của skinship không? Cuộc trò chuyện của chúng tôi chỉ tiếp tục được một chút.
Nếu tôi nhào vào cô ấy, chúng tôi lại sẽ trở lại với sự hãi lúc mới bắt đầu của cô ấy.
“Đúng vậy. Cô có thể gọi tôi như thế.”
“Vâng. Thưa chủ nhân.”
Woops.
Giờ nguy hiểm quá.
Tôi hầu như vô ý ôm luôn cô ấy.
Chánh tâm. Chánh tâm.
Ham muốn trần tục hãy tan biến. Hãy ngăn chặn tham dục.
“Nhắc mới nhớ. Chỉ có một cái giường.”
Tôi nói trong khi sờ tai cô ấy.
Không, chờ đã.
Chủ đề này có ổn không vậy?
“Eh?”
“Gì cơ?”
Roxanne hỏi lại đúng như mong đợi.
Có vẻ như hơi khác một chút chăng? Tôi tự hỏi đó là gì?
“Vâng. Đó là do chủ nhân đã đặt.”
“Eh? Là vậy sao?”
“Vâng. Ngài đã yêu cầu một phòng đôi.”
“Ah”
Thật vậy.
Phòng đôi thì có một giường, vậy hai giường là phòng ghép.
Chắc chắn khi ông ta hỏi một phòng đôi ổn không thì tôi đã gật đầu.
Ông quản lý đó, ông ta đã cố ý làm điều đó.
Tốt lắm.
“Ngài đã không biết sao?”
Có phải đây là lý do tại sao Roxanne lại sợ hãi khi chúng tôi bước vào quán trọ không?
Vâng, dù cho tôi nhận ra điều đó bây giờ, thì chúng tôi cũng chỉ có một giường.
“Trước tiên, tôi có điều muốn nói.”
“Vâng.”
“Roxanne, hãy nghe đây. Tôi đã đến từ một nơi rất xa, xa đến không thể tin nỗi.”
Tôi ngồi thẳng dậy và nói với Roxanne trong khi vẫn còn sờ tai cô ấy. Skinship rất quan trọng.
Tôi sẽ không nói sự thật, nhưng một lời nói dối mà bị phát hiện sau này sẽ là một điều rắc rối.
Cho nên tôi chỉ kể một nửa sự thật.
“Khi ngài nói đó là một nơi rất xa, vậy nó có xa hơn Kasshim không?
“Tôi không biết Kasshim ở đâu, nhưng chắc chắn Roxanne có thể nghĩ rằng nó còn xa hơn chỗ đó nữa.”
“Vậy sao.”
Roxanne nghĩ ngợi gì đó.
Nó còn xa hơn nơi mà Roxanne nghĩ đến.
Đó là một ấn tượng tốt.
“Tôi cũng đến từ miền quê. Vì tôi không hiểu quan niệm chung của nơi này, nên hy vong Roxanne có thể dạy tôi về nhiều thứ giống như thường thức ở đây.”
“Vâng.”
“Dù là tôi có thể biết được vài thứ như cái này hoặc cái kia, nhưng tôi cũng sẽ rất vui nếu cô có thể giải thích hết mọi thứ cho tôi.”
Có lẽ phòng đôi và phòng ghép cũng là một quan niệm chung trên trái đất.
Có lẽ tôi đã lừa dối bằng cách nào đó.
“Sau nữa, có lẽ như cô đã nghe rồi, Roxanne sẽ vào Mê cung với tôi. Đó là ý định của tôi.”
“Vâng. Tôi nghĩ mình có thể có ích trong chiến đấu. Xin hãy để đó cho tôi.”
Khi nói về Mê cung, Roxanne nhìn tôi một cách chân thành.
Đôi mắt ấy đã toả sáng một cách huyền bí.