Chương 34 : Bí mật
Chương 34 : Bí mật
Con Needle Wood Lv1 bị đánh gục chỉ với một đòn Fireball với số điểm thưởng mà tôi đã đổ vào chỉ số Intelligence lên đến 99.
Nếu như tôi không phân bổ điểm vào bất cứ thứ gì, thì nó chắc phải cần 2 đến 3 phát bắn.
Giờ thì tôi đã không còn nghi nhờ rằng sức công kích ma thuật tăng lên là nhờ vào chỉ số Intelligence được gia tăng.
Tôi không nghĩ là kích cỡ quả cầu tăng lên, nhưng tốc độ bắn đi thì có tăng.
Nếu tốc độ di chuyển của nó tăng lên như vậy thì kẻ địch khó lòng mà né tránh.
Một sự thay đổi đáng hoan nghênh.
Thậm chí là nếu chỉ số Intelligence tăng đến cực đại, nó chỉ lớn hơn theo khoảng độ một kích cỡ nào đó chăng?
Trong trường hợp của tôi, có vẻ như nó không thay đổi gì mấy.
Hạ gục nó chỉ trong một đòn, mà sức mạnh vẫn còn tăng lên nên không có vấn đề gì cả.
“Eh? Eeh? Eeehhh? ... Đây không phải là ma thuật chứ?”
Roxanne có một chút bối rối khi nhìn thấy ma pháp của tôi.
“Đó là ma thuật.”
“Không phải Chủ Nhân là một Thám Hiểm Gia sao? Nhưng em chưa từng nghe rằng một Thám Hiểm Gia lại có thể dùng được ma thuật.”
Nhưng cô ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Vẻ mặt của cô ấy nhanh chóng trở lại vẻ nghiêm túc mà cô ấy có lúc chúng tôi mới bước vào mê cung.
Như dự đoán, dường như không có nhiều người có thể tiếp nhận được nghề phụ thứ hai.
“À thì đây cũng là một bí mật nhé.”
“B-bí mật ư?”
Tôi đang lừa cô ấy để có thể giữ mọi chuyện được bí mật.
Thật ra là có giải thích cũng vô ích.
Liệu cô ấy có hiểu rằng nghề phụ thứ hai có hiệu lực nhờ vào Character Reset không nhỉ?
“Em có biết Character Reset là gì không?
“Re...set ư?”
“Thế còn về Điểm Thưởng (Bonus Point)?
“Bộ đó là thứ đặc biệt nhận được như một phần thưởng sao?”
“Umu.”
Sau cùng, giải thích vẫn là bất khả thi.
“D-dù sao thì tôi cũng không hiểu lắm, nhưng có thể dùng được ma thuật thì thật đáng kinh ngạc.”
“Cảm ơn.”
“Hơn nữa, có thể tiêu diệt một con quái vật chỉ bằng một đòn ma pháp thì còn tuyệt hơn. Tuy ma thuật mạnh hơn kiếm, nhưng tôi có nghe rằng việc diệt quỷ chỉ bằng một đòn thì có phần hơi khó khăn.”
“À thì không phải lúc nào cũng chỉ có một đòn thôi đây. Từ giờ đừng để mất tập trung.”
Nhưng tôi nghĩ Roxanne thuộc tuýp người không dễ gì mất tập trung ở mê cung đâu.
Roxanne đi đến chỗ con Needle Wood bị hạ gục để nhặt nhánh cây.
Tôi lấy nó lại từ cái túi xách mà cô ấy đang tính cất vào đó.
“Erm. Anh sẽ giữ nó cho.”
“Được rồi. Vẫn còn chỗ trống trong Item Box.”
Tôi cất nhánh cây vào Item Box.
“Đó là không gian lưu trữ phải không? Xin lỗi, nếu được thì liệu em có thể hỏi Chủ Nhân có cấp độ bao nhiêu không?”
“Thám Hiểm Gia sao? Nó cấp 27.”
“Lv 27 ... Tuyệt quá... Dĩ nhiên, nếu là vậy, thì sẽ có không gian lưu trữ.”
Tôi có thể cất vào Item Box một số lượng vật phẩm tương ứng với cấp độ.
Dường như Roxanne cũng biết điều này.
Tuy nhiên, Roxanne người đang nghĩ rằng “nhưng chúng ta hầu như là gần bằng tuổi”, có phải cổ đang suy tư về cấp độ mà tôi có thể có chăng?
Mặc dù cô ấy không có giá mà một kẻ có cấp độ thấp có thể mua được.
Ra là vậy sao? Có khi nào cô ấy nghĩ rằng tôi đã dùng tiền của cha mẹ tôi không?
Với những cậu con trai đến từ một nơi xa xôi, họ thường sống nhờ vào tài sản của cha mẹ.
Nó có thể trở thành một cái cớ cho sự thiếu hiểu biết của tôi.
Cấp độ của tôi, tuy nó có thể nói ngắn gọn là có hơi cao một chút, nhưng không đến mức là không thể.
Với 200x kinh nghiệm trong hơn 10 ngày kể từ lúc bước vào mê cung, không có ngày nghỉ nào, chỉ tương đương không tới 6 năm so với người bình thường.
Bộ không có đứa trẻ nào bước vào mê cung ở độ tuổi 11 trong thế giới này hay sao?
Khi tôi nghĩ về việc lên cấp, tôi không biết rằng chuyện gì sẽ xảy ra từ đây, nhưng...
“Về cấp độ của anh, xin hãy giữ bí mật.”
“Dĩ nhiên, thưa ngài.”
Nhưng vì cô ấy đã hỏi vậy, nên không có vấn đề gì khi kể cho cổ nghe dù nó có hơi khiếm nhã.
Như mong đợi, Roxanne cũng biết sự riêng tư quan trọng như thế nào.
“Vậy thì, giờ chúng ta đi đâu?”
“Tìm đến một nơi có nhiều quái vật có ổn không?”
“Vì anh không muốn mình bị nhiều người nhìn thấy lúc đang dùng ma pháp, nếu có thể thì anh thích nơi không có ai hơn.”
Hiểu rồi. Vì đó là một bí mật.”
Có vẻ như cô ấy biết đó là một bí mật.
Cũng vì đó là một mệnh lệnh, nên cô ấy dường như có trách nhiệm ưu tiên cho việc duy trì bí mật.
Tuy nhiên, thật đáng ngạc nhiên hơn là cô ấy có thể dễ dàng nhận biết được phương hướng những nơi không có người.
Nếu cô ấy nhận ra được mùi của bọn quái vật, thì cô ấy cũng có thể đánh hơi được con người.
“Anh xin nhờ vào em. Roxanne thật sự rất hữu ích.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều. Lối này.”
Roxanne hướng dẫn cho tôi.
“Em có thể nói cho anh nghe loại quái vật và số lượng của chúng mà em có thể đánh hơi ra được không?”
“Em có thể nói ở một mức độ nào đó thôi, chứ không thể tuyệt đối được đâu. Hơn nữa, em không thể nói mà chỉ nhờ vào mỗi việc đánh hơi nếu như chúng ở phía bên kia của một cánh cửa bí mật, bọn quái vật cũng có thể xuất hiện dọc theo đường đi. Nên em không thể lúc nào cũng btết được lối ngắn nhất để đến nơi có quái vật.”
Trong khi vừa đi vừa nói chuyện với Roxanne, chúng tôi nhanh chóng đến một nơi có quái vật.
Cô ấy thật sự rất hữu dụng.
Lúc này, tôi nâng chỉ số thông minh lên 50 điểm và bắn ra một Fireball.
Con Needle Wood Lv1 chịu đau đớn trong ngọn lửa dữ.
“Vậy chưa đủ sao?”
“Xin hãy để nó cho em.”
Roxanne rút thanh Scimita của cổ ra.
Cô ấy chạy đi mà không thèm đợi câu trả lời của tôi.
Thật không như mong đợi.
Mặc dù chỉ cần 2 phát Firebal là đủ.
Roxanne bước vào vị trí giữa tôi và con quái vật để kết liễu nó, nên tôi không thể dùng ma thuật được.
Tôi không thể trông đợi vào chuyện Firebal có thể bay thẳng qua người của thành viên trong nhóm được.
Vì Firestorm không tác động lên bọn cướp, nên có thể nó sẽ không ảnh hưởng gì đến thành viên trong nhóm.
Roxanne vung thanh kiếm đang cầm bên tay phải của mình và chém con Needle Wood.
Cô ấy bước qua bên cạnh để né cành cây quơ tới.
Cô ấy nhắm vào vai của con quái vật đang sơ hở. Như thế cô ấy chém liền một nhát.
Roxanne lại tiếp tục dễ dàng né cành cây vung tới từ bên phải.
Rồi cô ấy bước tới và chém thanh Scimitar trực diện.
Cành cây đập tới lại được cô ấy nhẹ nhàng né tránh bằng nửa bước. Trong lúc né, cô ấy cũng không quên đáp trả một đòn.
Thật đáng kinh ngạc.
Tôi đã phải trố mắt nhìn trong một lúc.
Roxanne né tránh mọi đòn công kích của con Needle Wood một cách hoàn hảo.
Tôi dường như không cảm thấy được là con quái vật đang tấn công.
Cô ấy không chỉ dễ dàng né tránh chúng, mà khoảng cách né tránh của cổ chỉ bằng một tờ giấy mỏng.
Cô ấy né mọi đòn tấn công của con quái vật ở đơn vị centimeter, không, phải là milimeter.
Nhìn thoáng qua, thì có vẻ như xác xuất không cao lắm, nhưng thực sự thì ngược lại.
Nếu né tránh quá nhiều, sẽ dẫn đến việc di chuyển thừa thãi. Khi đó muốn chuyển sang tấn công cũng sẽ rất khó khăn.
Nếu một người có thể thấy hết mọi đòn tấn công của kẻ địch một cách hoàn hảo, thì chỉ cần né tránh chúng là tốt nhất.
Sự di chuyển của Roxanne là hoàn toàn chính xác.
Trông cô ấy như đang nhảy múa một cách lộng lẫy.
Cô ấy né tránh bằng những bước nhẹ nhàng và xoay người để mọi đòn công kích sượt qua.
Hay đòn tấn công của bọn Needle Wood dễ đoán vậy sao?
Vâng, dĩ nhiên, với cành cây thì chỉ có vậy.
Tôi dắt cây gậy phép bên thắt lưng, rút kiếm đồng ra và xông vào tham chiến.
Vì Roxanne đang có mặt ở đây, nên tôi có thời gian để đổi vũ khí.
Thậm chí còn có đủ thời gian để mang Durandal ra nữa cơ.
Nhưng tôi sẽ làm điều đó bắt đầu từ con kế tiếp.
Tôi tham chiến với thanh kiếm đồng trong tay.
Tôi chiếm lấy vị trí cách bên trái Roxanne một chút và chém thanh kiếm đồng xuống.
Tôi đỡ cành cây vung tới từ bên trái.
Tôi làm chệch hướng nó từ bên phải.
Cái cành cây đánh hụt bởi sự tránh né của Roxanne giờ đang hướng đến tôi.
Tôi nhanh chóng xoay phần thân trên của mình.
Với tư thế gần như sắp té của tôi, giờ tôi sắp phải hứng lấy một cành cây vung tới từ bên trái.
Bằng cách nào đó mà tôi đã có thể đỡ nó bằng thanh kiếm đồng.
Yeah. Nói trắng ra là, điều này thật vô lý.
Thật không dễ dàng để tôi có thể né tránh, không giống như Roxanne.
Hơn nữa, trong lúc ấy Roxanne đã chém rất nhiều lần.
Tôi cũng tìm ra một cơ hội và vung thanh kiếm đồng của mình.
Con Needle Wood gục xuống.
Nó rớt một nhánh cây, tan thành khói rồi biến mất.
“T-thật đáng kinh ngạc. Em có thể né hết tất cả mọi đòn công kích.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều. Vì chúng ta ở cùng một party hai người, nên em không lo lắng lắm.”
Không hẳn vậy. Khi cô ấy chỉ có một mình, cô ấy đã né hết tất cả, không phải vậy sao?
“Là vậy sao?”
“Nếu ngài quan sát một cách thích đáng, thì với mức độ tấn công đó có thể né tránh được.
Có lẽ vậy.
Tuy nhiên, nói thẳng là, tôi không nghĩ ai cũng thể làm được vậy.
Roxanne là một người thật đáng kinh ngạc nhỉ?
Thậm chí cô ấy còn biết được bọn quái vật ở đâu.
“Lúc tới con quái vật tiếp theo, anh muốn em để nó cho anh.”
“Vâng.”
Theo cái cách mà mọi thứ đang diễn ra, tôi sẽ được đối xử khá ưu tiên như là một chủ nhân.
Mặc dù tôi có thể dùng được ma pháp.
Tôi cảm giác như muốn mình có thể cho cô ấy xem một trận chiến với những va chạm nảy lửa.
Nhìn chung, tôi có cảm giác sự di chuyển của Roxanne như một bán thần.
Điều đó là không thể với một người bình thường.
Ít nhất, với tôi điều đó là bất khả thi.
Vì có kỹ năng Áp Đảo (Overwhelming], nên tôi có thể bắt chước cô ấy được một chút.
Vì vậy, tôi có thể nói là Roxanne lúc nào cũng ở trong trạng thái Áp Đảo.
Có lẽ nào cô ấy thật sự đang dùng nó không nhỉ?
“Còn về Beast Attack, đó là kỹ năng gì vậy?”
Những Chiến Binh Thú sở hữu kỹ năng Beast Attack.
Có lẽ nó có hiệu ứng tương tự với Overwhelming.
Dựa vào cái tên, tôi nghĩ đó là một kỹ năng tấn công.
“Đó là một kỹ thuật có thể gây một lượng sát thương lớn lên quái vậy. Tuy nhiên, em xin lỗi. Em không thể dùng được nó.”
“Không thể dùng được sao?”
“Tât cả mọi câu chú của kỹ năng và ma pháp đều dùng ngôn ngữ Brahim. Từ thời cổ xưa, nhờ vào sức mạnh ngữ âm của tiếng Brahim mà nó được xem như là một ngôn ngữ thiêng liêng. Một người không thể nói được tiếng Brahim thì không thể dùng được kỹ năng.”
Bộ nó là vậy sao?
Dường như tiếng Brahim là một ngôn ngữ hữu ích đây.
Để dùng kỹ năng thì người ta phải học tiếng Brahim.
Nó đã trở thành một ngôn ngữ thông dụng.
“Nhưng,có vẻ như em đã đạt đến mức có thể nói được tiếng Brahim rồi mà.”
“Vâng. Tuy nhiên, nó vẫn còn chưa đủ.”
“Em không hiểu những thứ giống như thần chú sao?”
“Không ạ, vì những câu thần chú cần để sử dụng kỹ năng thường xuất hiện trong đầu. Tuy nhiên, sự khác biệt về cách phát âm, giọng điệu, ngữ điệu, v.v... Nếu tất cả mọi sắc thái đó đều không được trọn vẹn thì câu thần chú sẽ không thành. Nó không chỉ ở mức độ trò chuyện hàng ngày, mà nếu bạn không hoàn toàn thông thạo tiếng Brahim, thì việc dùng thần chú cho kỹ năng là bất khả thi.”
Nghĩ kỹ thì, tôi đã hiểu được câu thần chú bằng cách nào đó khi nó xuất hiện trong tâm trí tôi.
Điều này dường như cũng giống với người khác.
“Là vậy sao?”
“Khi sử dụng một kỹ năng, một người phải tạo ra một cơ hội để tụng chú. Không thể dùng được kỹ năng thì cũng không phải là vấn đề to tát gì. Với một người tập sự như em, thì việc dùng kỹ năng là không phù hợp.”
“Tôi hiểu rồi.”
Tôi đoán đó là trường hợp một người tiên phong sử dụng kỹ năng tấn công.
Tôi không nghĩ Roxanne là một người mới.
“Errm. Em có thể hỏi một việc không?”
“”Gì vậy?”
“Khi Chủ Nhân sử dụng ma pháp, em không thấy ngài tụng chú. Em nghĩ tụng niệm là thứ cần thiết cho kỹ năng và ma thuật chứ.”
Nhảm thiệt.
Việc hỏi han về kỹ năng đã mang đến rắc rối cho tôi.
“Đó không phải là thứ mà anh có thể dạy được. Anh nghĩ điều đó là không thể ngoại trừ anh ra. Hãy giữ nó là bí mật nhé.”
“Vâng, tất nhiên rồi.”
“Umu.”
Tôi cảm thấy mình hơi xấu xa khi giữ mọi thứ thành bí mật.
“Đúng như mong đợi, Chủ Nhân thật là đáng kinh ngạc. Ngoài ra, ngài cũng thông thạo ngôn ngữ Brahim một cách quá dễ dàng. Những ai mà thông thạo tiếng Brahim đều thật sự tuyệt vời.”
Roxanne nhìn tôi một cách mãnh liệt.
Tôi có hơi xấu hổ một chút. Khi những kỹ năng đó chỉ ban tặng riêng cho tôi.
Tôi thực sự không hiểu tại sao tôi có thể nói được tiếng Brahim.
“Ô, thật vậy sao?”
“Vâng...”
Tôi lấy lại sự điềm tĩnh và tiếp tục đi theo sự dẫn đường của Roxanne.
Trong lúc theo sau, tôi rút Durandal ra.
Còn những kỹ năng khác, thì tôi đặt Kinh Nghiệm Chuẩn 1/5 và Kinh Nghiệm Đạt Được x10 .
Những kỹ năng thưởng được cài đặt là giảm số điểm kinh nghiệm cần thiết (để lên lv) và gia tăng số kinh nghiệm kiếm được (từ việc giết quái).
Vì trong cùng một party, thì Kinh Nghiệm Đạt Được có lẽ sẽ được phân chia giữa các thành viên trong party.
Nhưng còn Kinh Nghiệm Chuẩn thì chắc chỉ có hiệu lực với mỗi mình tôi.
Trong vài phút, chúng tôi đã đến nơi có quái vật.
“Thật như mong đợi, Roxanne tuyệt quá!”
“Em sao?”
Cho đến giờ, chúng tôi vẫn đi lang thang vô định để chờ bọn quái vật xuất hiện.
Hiệu quả là khác biệt hoàn toàn.
“Hmm. Nhân tiên, hãy nhìn thanh kiếm của anh. Em nghĩ nó như thế nào?”
“Đó thật sự là một thanh kiếm cực kỳ lộng lẫy.”
Tôi đưa Durandan cho Roxanne xem.
Câu trả lời không hoàn toàn như tôi muốn, nhưng cô ấy cũng hiểu được đó là một thanh kiếm tốt.
Tôi xông tới con quái vật.
Trong khi chạy, tôi giơ thanh Durandal lên và chém xuống con Needle Wood Lv1.
Chỉ trong một nhát, con quái vật bị tiêu diệt và tan biến thành khói.
“Chỉ trong m-một nhát, Chủ Nhân thật là đáng kinh ngạc.”
Roxanne tỏ ra hơi bối rối một chút khi cô ấy nhặt nhánh cây.
Thật là một cảm giác tuyệt vời chưa từng có khi được một người phụ nữ xinh đẹp nhìn mình.
Sau cùng, tôi vẫn dựa vào Durandal.
Tôi nghĩ sự ấn tượng của Roxanne về tôi đã tăng lên rồi.
“À, nhưng thanh kiếm này cũng là một tạo vật đáng kinh ngạc.”
“Nó nhất định là một thanh kiếm tốt rồi. Ngoài ra, nó cũng được bão dưỡng đúng cách và trông như mới.”
Roxanne ngắm nghía thanh Durandal mà tôi đang cầm ngang trên tay.
Tình trạng của Durandal dường như được thừa nhận trước sự xem xét của Roxanne.
Nếu nghĩ về điều đó, thì hình như bất cứ khi nào tôi sử dụng Character Reset, có thể cái hiện ra đều là mới toanh.
Nếu không, thì với việc tôi sử dụng nó liên tục, chắc nó không thể nào ở trong tình trạng tốt hơn so với thanh kiếm đồng và Scimitar mà tôi hầu như không dùng tới.
Roxanne đã tức giận trước tình trạng của thanh Scimitar và thanh kiếm đồng.
Tôi không biết chúng đã được sử dụng như thế nào trước khi tôi có được chúng.
“Thanh kiếm này là bí mật nhé.”
“Một bí mật sao?”
“À thì nếu có ai đó biết về thanh kiếm này...”
Tôi nắm tay Roxanne và kéo cô ấy lại.
Tôi đưa bàn tay mình lên trước cổ cô ấy, và tạo cử chỉ như một thanh kiếm.
“Eh?”
“Đưa anh thanh kiếm hoặc là anh sẽ giết người phụ nữ này. Những kiểu như thế có thể sẽ xảy ra.”
“Vâ-âng. Đó chắc chắn là vậy. Em hiểu rồi.”
“Uh.”
Tôi thả Roxanne ra.
Với một sự đe doạ nhẹ nhàng, tôi nghĩ cô ấy sẽ không xem nhẹ bí mật của tôi một cách vô trách nhiệm đâu.
Thực sự là có khả năng như vậy.
“Tuy nhiên, nếu có lúc xảy ra việc như vậy, xin hãy chọn thanh kiếm mà đừng lưỡng lự gì.”
“À, anh cũng sẽ chọn Roxanne, nhưng... Anh cũng muốn cố gắng và tránh rơi vào trường hợp mà tôi có thể mất mát như vậy.”
“Tất nhiên rồi...À, xin cảm ơn ngài nhiều ạ.”
Nếu cô ấy hiểu rằng có một khả năng như vậy thì cô ấy sẽ không nói gì về nó.
Sau đó, chúng tôi thử một vài thứ.
Mục tiêu thử nghiệm là: Đầu tiên, tôi muốn tính ra số điểm thưởng nhỏ nhất mà tôi cần để tăng chỉ số Thông Minh đủ để tiêu diệt một con Needle Wood bằng một phép duy nhất.
Những nghề phụ thứ tư và thứ năm được thiết lập sẽ là Thương Nhân và Dược Sĩ vì do chỉ số trạng thái của cả hai chức nghiệp đều tăng một lượng nhỏ trí thông minh.
Và sau đó, tôi muốn thử nếu có một sự thay đổi như vậy thì tôi phải cần bao nhiêu điểm thưởng cho việc tăng chỉ số thông minh để có thể tiêu diệt một con Needle Wood Lv1 chỉ bằng một chiêu.
Nếu số điểm thưởng cần thiết giảm xuống, thì nó sẽ phù hợp với việc chỉ số thông minh tăng thêm một ít từ việc thêm chức nghiệp đã có hiệu quả.
Kết quả là:
Điều chắc chắn là, hiệu ứng của nghề thứ tư và nghề thứ năm cộng dồn lên nhau một cách thích đáng.
Nó đã không thay đổi dù cho tôi đã thêm nghề Chiến Binh Lv16. Vì một lượng nhỏ sức bền được tăng lên nhờ vào hiệu ứng của Chiến Binh nên chắc nó không liên quan gì đến sức công kích ma pháp.
Thậm chí nếu tôi thêm nghề Kiếm Sĩ Lv2, thì nó có thể sẽ không giảm xuống. Có lẽ những hiệu ứng được biểu thị chỉ là phần được thêm vào (hay những chỉ số xác thực).
Đó chỉ là một khả năng thôi bời vì dù cho tôi có phân bố điểm thưởng như nhau, thì thỉnh thoảng có thể diệt được quái vật và có khi thì không.
Dường như có sự khác biệt về mặt cá thể giữa bọn quái vật.
Hay, có lẽ sự tương quan giữa sát thương phép và chỉ số thông minh không phải là bất biến.
Tuy nhiên, sự thực là với cùng một cách phân bổ điểm thì thỉnh thoảng có thể diệt được quỷ trong một đòn và thỉnh thoảng lại không.
“Được rồi, anh sẽ tiêu diệt nó bằng tay không.”
“Dạ vâng.”
Dù cho con quái vật không bị tiêu diệt trong một phát, thì nó cũng hấp hối rồi và diệt nó cũng là điều dễ dàng.
Tôi cất Gậy Phép đi, và cùng với Roxanne hội đồng nó.
Roxanne tấn công con Needle Wood Lv1 từ bên phải, còn tôi thì tấn công nó từ bên trái bằng tay không.
Tôi đấm phải vỏ cây của nó, nhưng liệu nó có gây sát thương không?
Một cành cây được vung tới từ bên trái.
Tôi di chuyển thân mình một cách vụng về và né tránh nó một cách suýt sao.
Tôi nhảy lùi hai hoặc ba bước và xém té dập mông.
Vì tôi đang không dùng kiếm và tôi đang ở rất gần với con quái vật, nó giống như một cuộc chiến khá căng thẳng.
Roxanne né tránh mọi đòn tấn công của con Needle Wood một cách điệu nghệ.
Tôi tự hỏi làm sao cô ấy có thể tránh né một cách quá dễ dàng như vậy.
Chết tiệt.
Có lẽ trong tình huống này đá sẽ tốt hơn.
Tôi quay sang một bên và đá nó.
Sau cú đá là tôi tặng nó thêm một cú đấm.
Nó lại vung cành cây về phía tôi.
Không hay rồi, tôi không thể tránh được.
Để đổi lấy ba cú đánh, là tôi phải nhận lại một đòn.
Tôi tiếp tục với một cú đâm tay phải trực diện bằng tất cả sức mạnh của mình.
Thân hình của con Needle Wood chấn động mãnh liệt.
Sau một lúc, nó bắt đầu đổ xuống.
Con quái vật tan biến thành khói.
Tôi dùng Job Setting.
Nó có ổn không nhỉ?
Hu? Không có gì hết.
Tiếp theo sẽ là Party Job Setting.
Chiến Binh Thú Lv6
Thường Dân Lv8
Nông Dân Lv1
Chiến Binh Lv1
Kiếm Sĩ Lv1
Thám Hiểm Gia Lv1
Dược Sĩ Lv1
Tăng Lữ Lv1.
Roxanne có được nó kìa.
“Có phải em đã đánh đòn kết liễu phải không Roxanne?”
“Vâng. Sau khi Chủ Nhân đánh nó, nó ngã xuống khi tôi đang tấn công nó bằng một cú thọc.
Thật sao? Tôi đã không để ý nó.
Dường như bạn cần phải hạ đòn kết liễu nó thì mới đạt được nghề Tăng Lữ.