Chương 37 : Quratar
“Còn về nhóm ba con quái xuất hiện, có phải chúng bắt đầu ở tầng ba không?”
“Không. Em nghe nói là nó bắt đầu từ tầng bốn chứ.”
“Vậy là ở tầng bốn, nhốm bốn con sẽ không xuất hiện rồi.”
“Có vẻ như nhốm bốn con chỉ bắt đầu ở tầng 8 thôi.”
Sau khi xác nhận với Roxanne kiểu chiến đấu ở tầng hai và ba, chúng tôi dịch chuyển lên tầng bốn.
Tôi hỏi Roxanne sau khi dùng phép tấn công nột nhóm gồm hai con Mino và một con Kobold tiến đến đầu tiên.
Tôi cũng chắc chắn rằng [Fire Storm] chỉ có tác dụng với quái vật.
“Nếu trường hợp đó là vậy, thì từ tầng 16 trở đây sẽ có những nhóm năm chăng?”
“Ngài đã hiểu rất rõ. Đúng vậy đó.”
Tôi được người khác khen ngơi ở một tình huống bất thường.
Dường như nếu có một nhóm hai xuất hiên ở tầng hai, nhóm ba xuất hiện ở tầng bốn, và nhóm bốn xuất hiện ở tầng tám thì dĩ nhiên nhóm năm phải xuất hiện ở tầng mười sáu.
Với sự chỉ dẫn của Roxanne, kế tiếp là một nhóm gồm một Mino và một Kobold.
Đầu tiên, con Kobold bị biến thành tro bởi chiêu [Fire Ball].
“Roxanne, hãy chăm sóc con Mino.”
Để xác nhận, tôi cho Roxanne lên trước.
Roxanne, ở tầng hai và tầng ba đều có thể gánh được con Needle Wood Lv2 và Lv3 mà không có vấn đề gì.
Để xem thử cô ấy sẽ chiến đấu tốt đến mức nào với con Mino Kv4 trông như một con bò cụng kia.
Roxanne lướt tới trước với thanh Scimitar của mình
Một đòn tấn công nhẹ từ phía trước. Cú quơ sừng của con Mino dễ dàng bị em ấy né được.
Một lần nữa, sau một cú đánh bồi, em ấy nhanh nhẹn né tránh đòn tấn công của con Mino.
Em là cái thể loại đấu bò gì vậy.
Em ấy dường như có thể đương đầu một cách hoàn hảo với một đối thủ ở tầng bốn.
Trong khi Roxanne đối đầu với con quái, tôi chuẩn bi sẵn Durandal.
Tôi xông lên phía trước về phía bên trái trống trải và chém vào bên sườn con Mino.
Tôi tiêu diệt con Mino và hồi phục cây MP của mình.
“Có vẻ như không có vấn đề gì với tầng bốn nhỉ.”
“Tuy nhiên, về số lượng. Liệu có ổn không với ba con quái như thế?”
“Để xem. Hai kẻ địch thì hầu như không có vấn đề gì to tát cả. Nếu chúng ta bị ba con bao vây thì sẽ có khả năng chúng ta sẽ trúng vài đòn đấy.”
Tôi cảm giác rằng những suy nghĩ như thế đang trở lại.
Tôi đã bị hốt hoảng khi bị vây bởi ba con Mino.
“Những cái sừng đó không đáng sợ sao?”
“Một khi ngài quan sát kỹ nó thì sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“E-em đã né chúng một cách rất tuyệt.”
“Khi chiếc sừng nó đang quở thì nó sẽ SWOOSH, sẽ ổn nếu em lùi người lại như BAM và tránh nó như SWOOSH.”
“...Ơ hiểu rồi..”
Roxane không phải là dạng người có thể dạy.
Giống như một trong những loại thiên tài vậy.
“Như ở chỗ đầu tiên, dù cho nó dồn hết tất cả sức mạnh của nó vào chiếc sừng trên đầu và húc tới, nhưng một khi nó di chuyển, thì đó sẽ có thể nhìn thấy rất rõ ràng và ngài có thể sẽ biết được ý định của nó ngay lúc đó. Nó giống như mách cho ngài phải tránh nó.”
Và đó là trường hợp của Roxanne.
Chỉ cần nghe những lời như vậy, tôi nghĩ mình có thể làm được như vậy.
Không, không. Tôi không thể khờ khạo được.
Thứ đó chỉ phù hợp với một tay lão luyện như Roxanne thôi.
À thì cũng không có ích gì khi phải lo lắng về những chuyện của tương lai.
Ở tầng bốn, những trận chiến có thể giải quyết gọn bằng ba đòn ma thuật thôi, nên chẳng có vấn đề gì cả.
Nếu chúng tôi đi lên, người tiên phong buộc phải đối mặt với ba con quái trong khoảng thời gian để chúng ăn đủ ba đòn phép.
Vì Roxanne nói rằng cô ấy có thể gánh được hai kẻ địch mà không có gì khó khăn, nên tôi sẽ cố gắng hết sức để hạ một con trước.
Sau khi săn ở tầng bốn được một lúc , chúng tôi trở lại thông qua bức tường của Guild Mạo Hiểm Giả.
Thật không tốt khi phải tự nhốt mình trong Mê cung cả.
Chưa kể là bạn có thể bị khá nhiều căng thẳng tinh thần trong mê cung nữa.
Sự thay đổi tâm trạng một cách hợp lý là cần thiết.
Sau khi chúng tôi kết thúc cuộc đi săn, màu của pha lê ma thuật đã chuyển thành màu xanh dương.
Còn pha lê của Roxanne là màu tím.
Có vẻ như bạn không thể thu thập được năng lượng ma thuật nếu bạn không tự tay kết liễu được con quái.
Nó sẽ không thể chuyển sang màu tím khi mà Roxanne còn cầm nó trừ sau khi tôi mượn nó.
Điều đó chắc không có nghĩa là nếu tôi mang vài viên pha lê, thì mỗi viên pha la đều thu được một lượng ma thuật như nhau nhỉ?
Theo như Roxanne, dĩ nhiên những thứ ngọt ngào như vậy làm gì tồn tại.
Mặc dù, có lẽ nó sẽ khác khi sử dụng kỹ năng [Thúc ép Kết tinh] (Crystallization Acceleration)
Để kiểm tra, tôi thử bỏ hai viên pha lê ma thuật vào túi xách.
Viên pha lê ma thuật màu đen mà tôi mượn của Roxanne đã chuyển sang màu tím sau khi tiêu diệt 9 con quái.
Tôi đã tiêu diệt hai con quái bằng Durandal trong khi kỹ năng [Thúc Ép Kết Tinh] chưa được bật lên.
Năng lượng ma thuật nhận được chỉ là 9 con nhân với 32 và cộng thêm 2 con. (9x2 +2)
Vì để chuyển thành một pha lê ma thuật tím bạn phải cần đến năng lượng ma thuật từ ít nhất 100 con quái, và nếu nghĩ rằng khi mang hai viên pha lê ma thuật, năng lượng ma thuật rõ ràng là sẽ được chia hai thì cũng được thôi.
Như mong đợi, có vẻ như điều đó là sự thật thì cũng tốt thôi.
Khi tôi trả viên pha lê màu tím lại, Roxanne đã rất ngạc nhiên vì thậm chí không có giết 10 con quái nào mà nó lại chuyển thành màu tím, thứ mà phải cần tiêu diệt ít nhất cũng phải trăm con.
Vì tôi đã bảo Roxanne rằng bọn Kobold không phải là con mồi ngon, nên chúng tôi đã không chiến đấu nhiều với Kobold.
Roxanne thật sự rất có ích.
Guild Mạo Hiểm giả giờ trông có vẻ đông hơn mọi khi.
Có thể là do Tuyên Bố Kết Thúc cuộc Do Thám không nhỉ?
Mọi người đang xếp hàng trước quầy giao dịch.
Những người đến bán đặt 4-5 cành cây và một chiếc lá lên khay.
Dĩ nhiên là mọi người đều đưa hết tất cả những gì họ tìm thấy ở tầng một khi cuộc do thám kết thúc.
Mặc dù số lượng chúng không nhiều.
“Những chiếc là không phải là những thứ mà chúng ta có thể mua.”
Roxanne nói nhỏ.
Với mỗi chiếc lá trị giá 80 nars, dù cho tôi mua chúng với giá gấp đôi và không có [30% Giảm Giá], thì khi bán 10 viên thuốc giải độc với [30% Tăng giá bán], mỗi chiếc lá cũng kiếm được 165 nars lợi nhuận.
“Guild đã giành lợi thế trong việc quản lý giao dịch mấy chiếc lá ấy. Em nghĩ tốt hơn chúng ta nên từ bỏ thôi.”
Roxanne vẫn nhỏ tiếng trả lời như hồi nãy.
Thật vậy, nếu chúng tôi can thiệp vào lợi nhuận của Guild và bị biến thành mục tiêu, thì chúng tôi không biết họ sẽ dùng hình thức trả đũa nào với chúng tôi.
Tôi sẽ dừng theo đuổi phương án kiếm thu nhập này vậy.
Chúng tôi nói với nhau rất nhỏ, sẽ không có ai có thể nghe được.
Hơn nữa, ngày hôm nay đông quá.
Từ những bức tường của Guild cũng vậy, nhiều party khác nhau cũng xuất hiện.
Lại nữa, có ai đó lại bước ra.
Lần này, là một nhóm hai người.
“Quratar, chuyến một chiều, ai cần không?”
Người đàn ông đầu tiên bước ra thông báo.
Uh-oh. Đó có phải là Mạo Hiểm Giả đến từ Quratar không nhỉ?
Đang lúc cần.
Tôi dùng [Thiết Lập Party] và bỏ Roxanne ra khỏi party.
“Anh sẽ đi một chút rồi trở lại ngay.”
“Vâng ạ.”
Có vẻ như Roxanne liền hiểu được ý định của tôi.
Cũng có thể là em ấy chỉ đơn giản là tuân lệnh của chủ nhân, nhưng nhìn đôi mắt của em ấy thì có vẻ em ấy đã hiểu vấn đề.
Tôi nghĩ có lẽ em ấy hiểu.
Sẽ tốt hơn nếu em ấy không làm bất cứ gì như bỏ chạy khi tôi không có ở đây.
Vâng, nếu em ấy biến mất khi tôi không để ý trong thoáng chốc thì có nghĩa em ấy đã bỏ chạy mất rồi.
Và cũng có nghĩa là chúng tôi phải luôn ở cạnh nhau suốt rồi.
Tôi trả một xu bạc và được đưa đến Quratar.
Tôi xác nhận rõ hướng mặt trời rồi quay trở lại ngay lập tức.
Roxanne ... vẫn còn ở đó.
Cô ấy thật sự ở đó.
“Anh trở lại rồi đây. Em có muốn đi thăm Quratar không?”
“Vâng. Em sẽ đi cùng anh.”
Party liền được lập và sau khi xác định rõ hướng mặt trời ở thị trấn Vale, chúng tôi liền dùng ‘Warp’ đến Guild Mạo Hiểm Giả ở Quratar.
Thời gian ở Vale là khoảng trước 3 giờ chiều, thì ở đây chắc cũng khoảng 2 giờ nhỉ?
Vậy là còn khoảng 3 tiếng trước khi mặt trời lặn, vẫn còn khá nhiều thời gian.
Quratar cũng vẫn đang vào thời điểm giữa ngày, nhưng tôi không rõ hướng hay kinh độ của nó, nên sự khác biệt về thời gian là chưa xác định.
Guild Mạo Hiểm Giả ở Quratar lớn hơn ở Vale một chút.
Nó vẫn không thể nào so sánh được với Guild Mạo Hiểm Giả ở Đế Đô.
Ở đây chỉ có ba bàn giao dịch thôi.
Nó tuy to hơn Guild Mạo Hiểm Giả ở Vale, nhưng từ những gì mà tôi đã nghe được, tôi nghĩ nó phải to hơn thế này nhiều hơn chứ.
“Umm. Có phải là nó không?”
“Do vì ở Quratar, mê cung và những Thám Hiểm Gia ở trung tâm thị trấn, nên Guild Thám Hiểm Gia về căn bản là to hơn.”
Roxanne giải thích cho tôi biết.
Đó có lẽ là vì tôi đã vô tình lẩm bẩm trong khi rời khỏi Guild Mạo Hiểm Giả.
“Là vậy à? Bộ em từng đến đây trước kia sao?”
“Vâng. Em đến đây để kiểm tra mê cung được một lần. Có khá nhiều mê cung mà em muốn được bước vào dù chỉ một lần.”
“Vậy thì, em có muốn đến thăm chúng lần nữa không?”
“Dĩ nhiên rồi! Nó ở đằng kia kìa.”
Roxanne chỉ chỗ mà không hề ngập ngùng.
“Em có biết hướng bắc đi đường nào không?”
“Xin lỗi. Em không biết.”
“Nhưng em biết mê cung hướng nào mà!”
Ah. Do mùi ư?
“Ở thị trấn Quratar, mê cung nằm ở trung tâm. Ở những thị trấn với một mê cung ở trung tâm, thì những con được sẽ được toả ra và nối dài từ đó.”
Có vẻ như đó không phải là do mùi rồi.
Nếu ai đó nhìn thẳng vào một hướng của đường phố thì dường như các toà nhà dần dần trở nên thưa thớt.
Còn theo hướng khác, thì các toà nhà trở nên đông đúc hơn.
Tôi hiểu rồi. Đó là con đường đến trung tâm thị trấn chăng?
Chúng tôi bắt đầu đi về phía trung tâm thành phố.
Dù vậy, cảnh quan thành thị của Quratar vẫn nhở hơn của Đế Đô.
Nó có vẻ phồn thịnh hơn thị trấn Vale. Cùng lắm nó chỉ có thể so sánh về góc độ này.
Gần khu thương mại, nhiều cửa hàng đang làm ăn với một khu hàng quán mở ra ở tầng một.
Có những chợ cá và bánh, và đằng kia là một cửa hàng kim khí.
Sau khi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên tôi thấy các cửa hàng, nó khác hơn so với những quầy hàng đường phố.
Đặc biệt là những cửa hàng tạp hoá thông thường.
Có thể nói đó là những cửa hàng không có những kiểu dáng phức tạp thật sự.
Bên ngoài cửa hàng kim khí nơi những con đường giao nhau, có một bùng binh và ở trung tâm thì có một ngọn đồi rậm rạp.
Đó là lối vào mê cung.
Từ trung tâm của thị trấn, trên những con đường nối dài; có nhiều cửa hàng xếp thành hàng dọc theo hai bên mỗi con phố.
“Đó là mê cung phải không?”
“Đúng vậy. Đồn của Hội Hiệp Sĩ được xây bên kia đường ngay trước lối vào. Cái toà nhà lớn ở phía đối diện lối vào là Guild Thám Hiểm Gia.”
Tôi có thể thấy một chút ở phía bên phải lối vào mê cung, một bức tường đen.
Đối diện bên đó, trên hai con phố nối dài từ trung tâm, một toà nhà 5-6 tầng đang đứng hiên ngang.
Một công trình xây bằng gạch nâu đỏ như đang khoe vẻ tráng lệ của nó.
Thật vậy, Guild Thám Hiểm Gia khá là giàu có.
Từ những cánh cửa được mở toang ở tầng một, có nhiều người ra vào.
Cũng vậy, ở trước đồn Hội Hiệp Sĩ, cũng có nhiều người đang xếp hàng.
“Sao họ lại xếp hàng ở đó nhỉ?”
“Để đi vào mê cung Quratar, người ta phải đóng tiền ở lối vào. 100 nars một người mỗi lượt vào.”
Họ đòi cả phí vào cửa nữa à?
Nó trông giống như một điểm thu hút khách du lịch vậy.
“Nếu có phí vào cửa, thì tốt hơn là vào đó khi chúng ta có nhiều thời gian. Em có biết cách nào tốt nhất để thuê nhà không?”
“Có những người quản lý đó. Chúng ta có thể hở trong một cửa hàng nào đó về nó.”
“Hmmm.”
Hãy tìm nó ở của hàng kim khí này hoặc ở đâu đó.
Tôi kéo tay Roxanne rồi bước vào cửa hàng kim khí.
“Nhưng, Chủ Nhân.”
“Umm?”
“Liệu có ổn không nếu chúng ta đi vào bằng ma thuật của chủ nhân?”
Em ấy nói thầm với tôi.
Tôi hiểu mà.
Vì tôi có thể dùng [Warp] để đi thẳng vào trong mê cung sau khi tôi chỉ vào đó một lần, nên chúng tôi sẽ không cần trả phí mỗi lần vào.
Echigoya, ông thật quá xấu xa!
Tôi muốn làm sáng tỏ cái dây đai, cái vòng lẩn quẩn của ông đó.
Chúng tôi bước vào cửa hàng kim khí.
Chảo chiên, kéo, cuốc, xẻng, và nhiều thứ chưa biết khác được làm từ kim loại được trưng bày.
Cũng có những ổ khoá nữa.
Vũ khí thì thuộc về cửa hàng vũ khí. Cuốc và xẻng dường như được xem là nông cụ.
“Xin chào.”
Người vừa bước ra đó là một bà dì trung niên.
37 tuổi, Thương Nhân Lv44.
Tôi cảm giác cấp độ của bà cao đến mức đầy nghi vấn.
“Chúng tôi đang tìm kiếm một nơi để sống ở khu vực này, cô có biết tôi có thể tìm ở-”
“Anh đã tìm thấy rồi đấy. Tôi là quản lý của quận 6.”
Trước khi tôi chưa kịp hỏi xong thì bà ta đã trả lời.
Đây là quản lý sao? Chúng tôi thật may mắn.
“Quận 6?”
“Thị trấn này được chia ra bởi những con đường nối dài từ trung tâm. Khu vực mà có Guild Thám Hiểm Gia được xây ở đó là quận 1. Rồi từ đó theo ngược chiều kim đồng hồ là quận 2, quận 3 và đây là quận 6.”
“Tôi hiểu rồi.”
Mỗi quận có một địa điểm nổi bật đối mặt với mê cung.
Bởi vì cửa hàng này là nơi nổi bật nhất ở quận sáu, nên cô ta có thể có nhiều quyền lực nếu cô ta trở thành quản lý.
“Cậu là một Thám Hiểm giả à?”
“Đúng vậy.”
“Cậu muốn kiếm loại nhà nào?”
Tôi bị đơ ngay khi nghe điều đó.
“Ngược lại, tôi muốn cô cho chúng tôi biết có các loại nhà nào. Chúng tôi muốn thuê một căn có giá khoảng 40,000 nars một năm, ngoài những điều đó ra chúng tôi không có điều kiện gì khác.”
“Cả hai người đều sống ở đó sao?”
“Hiện tại thì nó là vậy đó, nhưng sau này thì...”
“Quả nhiên là vậy. Thì ra cậu là một Thám Hiểm Gia.”
Không cần nói gì nhiều, bà dì đó đã nói dùm hết.
Bà ta có vẻ là một người thích nói nhỉ.
Một Thám Hiểm Gia khi vào mê cùng thì cần lập một party lên đến 6 người.
Tôi cũng đoán là có nhiều Thám Hiểm Gia sống cùng với những thành viên trong Party của họ.
Bà dì nhìn sang Roxanne một chút, rồi kế đó lại nhìn sang mặt tôi bằng một nụ cười nhăn nhở khó chịu.
Có vẻ như bà ta đã nhận ra rằng Roxanne là một nô lệ.
Rồi bà ta lại liếc nhìn Roxanne thêm lần nữa như đang dùng [Thẩm Định] vậy.
Tôi không biết bà ta nhận ra Roxanne là một nô lệ như thế nào, nhưng khuôn mặt đó trong như những người đã biết tường tận.
Đúng như mong đợi ở một người được gọi là Quản Lý.
Hoặc giống như người buôn nô lệ đó đã nói với tôi, có thể có nhiều người tạo một party toàn những nô lê để đi vào mê cung.
“...Err.”
“Cậu có một cô gái tốt ở đây nhỉ. Ở gần mê cung có được không?”
Bị nhìn ngó như vậy, Roxanne như muốn nói gì đó. Bà dì đó liền để yên cho em ấy rồi chuyển sang nói chuyện với tôi.
“Tôi không phải là dạng cầu kỳ đặc biệt gì.”
Tôi đoán là giá thuê nhà sẽ khá cao nếu nó gần mê cung.
Gần với mê cung, thì cũng gần với khu thương mại.
Nhưng còn trường hợp của tôi thì tôi có thể dùng [Warp] để đi vào mê cung.
Mặc dù có nhiều thứ cần làm ở khu thương mại, nhưng với việc tôi đi ra từ bức tường của guild Mạo Hiểm Giả thì như thế là đủ rồi.
Nên không có lý do gì để sống gần mê cung cả.
Hơn nữa, tôi nghĩ đó là vì ở xa mê cung thì giá thuê nhà sẽ rẻ hơn, nên tốt hơn là ở xa vậy.
“Nếu không phải là một Mạo Hiểm Giả, thì có một căn nhà với giá cả phải chăng, cậu nghĩ sao?”
“Bộ nó không hợp với một Mạo Hiểm Giả sao?”
“Vì chủ nhân trước của nó đã bao bọc toàn bộ căn nhà bằng một loại xi măng bảo vệ, nên rất khó để sử dụng.”
Tôi không hiểu ý bà ta là gì.
“Vì một khi dùng đến cái thứ xi măng bảo vệ đó, người ta sẽ không thể đi đâu bằng [Field Walk] được. Nên nó khó để cho một mạo hiểm giả sử dụng.
Roxanne nhìn thoáng qua thấy tôi có vẻ như cần giúp đỡ liền yểm trợ tôi.
Roxanne thật sự rất có ích.
Hơn nữa, để che dấu cái sự thật rằng tôi đã không biết gì đến thứ gọi là xi măng bảo vệ, nên em ấy đã che dấu nó một cách sơ suất.
Tôi biết rồi.
Một Mạo Hiểm Giả nên sống xa mê cung.
Cũng tốt nếu đi đâu đó bằng [Field Walk]. Cũng không có lý do đặc biệt gì đi sống ở một nơi đắt đỏ cả.
Nhưng vì nó được bao bọc trong lớp xi măng bảo vệ nên căn nhà đó xem như vô dụng.
“Liệu cô có thể cho chúng tôi xem qua nó không?”
Cũng không có cách nào khác ngoài việc kiểm tra [Warp] liệu có dùng được hay không?”
“Được rồi. Tôi sẽ sắp xếp.”
Bà dì đó quay trở bên trong cửa hàng.
Bà ta trở lại sau một lúc và chúng tôi đi theo một con đường khác theo hướng chỗ của Guild Mạo Hiểm Giả.
Việc mướn một căn nhà có lẽ hơi vội vàng.
Vì tôi cần hỏi hỏi thêm nữa sau khi đến thế giới này, hoặc tốt hơn là kể từ giờ nên suy nghĩ một cách nghiêm túc về mọi thứ.
Liên quan đến động đất, núi lửa, bão nhiệt đới, và các thảm hoạ thiên khác, tôi cũng cần phải điều tra.
“Thời tiết quanh đây thế nào?”
“Tốt lắm! Mùa hè thì mát và hầu như không bao giờ có tuyết vào mùa đông.”
“Mưa có nhiều không?”
Roxanne đang dò la tin tức từ bà dì đó, nhưng với nhiêu đó là chưa đủ.
Tuy nhiên, dù thế nào thì tôi cũng không có nhiều chọn lựa.
Ngay lúc này thì Quratar và Đế Đô là hai lựa chọn của chúng tôi.
Có thể là có những nơi khác để chúng tôi sống mà không có vấn đề gì, nhưng sẽ kinh tế hơn nếu mướn ngay tại chỗ hơn là phải bỏ ra nhiều tháng để tìm kiếm và suy nghĩ.
Nếu như đây là một nơi tồi tệ, tôi sẽ không cảm thấy tiếc nuối nếu chúng tôi tìm nơi tốt hơn ở một thị trấn khác.
Bà dì quản lý đưa chúng tôi đi tiếp xuống đường.
Ở trong thị trấn Quratar, những toà nhà cao tầng chỉ được xây ở khu vực thương mại sầm uất, một khi chúng tôi đi càng xa, thì nó trở thành những khu dân cư.
Toà nhà hai tầng nằm cạnh nhau với những góc độ tách biệt.
Có cảm giác giống như một số vùng nông thôn ở ngoại ô.
Tiến xa hơn nữa, nó bắt đầu có nhiều đất trống và cánh đồng hơn là nhà cửa. Có một người đàn ông ở đó không biết vì lý do gì mà vẫy chào bà dì.
40 tuổi, một Dân thường Lv53?
Tôi chưa bao giờ thấy một thường dân lại có cấp độ cao đến vậy.
Tôi có cảm giác ông ta mạnh nhưng không đáng sợ. Liệu ông ta có thật sự mạnh không hay là tôi bị cấp độ của chính mình đánh lừa?
“Đó là người chồng hiện tại của tôi.”
Bà ta nói cho chúng tôi biết sau khi nói vài lời với người đàn ông đó rồi rời đi.
“Ông ta trông có vẻ là một người cực kỳ mạnh nhỉ!”
“Không có thành luỹ trong thị trấn này, uúng chứ? Vì thị trấn này được xây dựng xung quanh Mê cung, nên một thành luỹ là vô nghĩa. Bọn quái vật có thể xuất hiện ở bất cứ đâu trong thị trấn dù cho chúng có yếu. Những người mà sợ quái vật thì sẽ không sông ở thị trấn này. Chồng tôi và tôi vẫn cố gắng vào mê cung ba ngày một lần.”
Theo Roxanne, quái vật không chỉ xuất hiện ở bên trong mê cung, mà còn ở những vùng lân cận.
Giống như bọn Slow Rabbit (Thỏ Chậm) xuất hiện trong khu rừng đằng sau ngôi làng đầu tiên, hay bọn Gummu Slime xuất hiện trên đường tôi du hành bằng xe kéo,
Những thị trấn cũng được các thành luỹ bao bọc để bọn quái vậy không tấn được.
Bởi vì có một mê cung ngay bên trong trung tâm thị trấn Quratar, nên việc xây thành luỹ bao quanh nó là vô ích.
Nếu bạn nghĩ về nó, thì đó đúng là một thị trấn đáng sợ.
Sống ở một thị trấn như vậy, thì cái cặp vợ chồng này chắc phải tôi luyện cho chính họ.
Và kết quả của nó là Dân thường Lv53.
Tôi thì ổn vì có thể lấy Durandal ra ở bất cứ trường hợp nào, nhưng còn Roxanne thì không biết có ổn không?
“Chắc cũng không có vấn đề gì nếu bọn quái vật xuất hiện trong thị trấn nhỉ?”
“Không có vấn đề gì đâu.”
Đó là một câu hỏi ngu ngốc.
“Chồng tôi đang làm công việc thợ rèn ở căn xưởng đằng kia. Tôi phải xử lý những món đồ mà ông ta làm ra.”
“Thợ rèn?”
“Đúng vậy.”
“Ông ta là Master Smith (Rèn Sư) sao?”
Nếu ông ta là một Master Smith, thì có lẽ ông ta có thể chỉ cho tôi phương pháp để đạt được cái nghề đó.
“Master Smith là nghề mà chỉ có những Người Lùn (Dwarves) mới có thôi.”
“Bộ nó có khác sao?”
“Ông ta chỉ đúc hàng hoá bên trong căn xưởng với một cái lò đúc nhỏ thôi. Nó không liên quan gì đến chủng tộc cả. Đó là điều mà bất cứ ai cũng có thể làm nếu được biết kỹ thuật. Master Smith là một nghề, một loại kỹ năng ma thuật, có thể chế tác được vũ khí và áo giáp và chỉ có những người lùn mới có được nó.”
“Tôi biết rồi.”
Không biết làm sao mà tôi cũng không hiểu mấy, nhưng có vẻ Master Smith và Blacksmith là những thứ khác nhau.
Nếu nghĩ về điều đó, thì ông ta chỉ là một Dân Thường cấp 53.
Có nghĩa là cái kiểu trang bị chỉ một cỡ mà vừa hết tất cả được sản xuất bằng kỹ năng sao?
Thật không may, có vẻ như không thể nào có được nghề Master Smith bằng việc rèn đúc rồi.
“Rồi, nó ở đằng kia.”
Tiến xa hơn một chút, chúng tôi bước vào một con hẻm nhỏ rồi bà dì chỉ về phía một căn nhà màu trắng.