Chap 294: Sau Lễ Hội Và Ngày Nghỉ
Lễ hội đã kết thúc trước khi tôi kịp nhận ra.
Trong đầu tôi cứ oang oang câu hỏi “Nói giỡn hay nói chơi vậy?”, nhưng có vẻ tôi đã ngủ tới hơn 24 tiếng. Nói chính xác là liên tục 36 tiếng đồng hồ.
Áp lực phải chịu sau khi chiến đấu trong trạng thái hóa thần dường như lớn hơn nhiều so với tôi đã nghĩ, bởi thế nên mới cần khoảng thời gian kinh hoàng thế này để hồi phục lại đây.
Sau khi tôi bất tỉnh, có vẻ Yumina, các cô gái, mọi người trong Hiệp sĩ đoàn và thậm chí cả Moroha-neesan đã dọn sạch đám Freiz cùng lũ đột biến còn lại.
Lũ đột biến có thể xem như là “Người phụ thuộc” của tà thần. Lúc đầu, tôi đã nghĩ rằng không dễ gì đánh bại được vì chúng được bao bọc bởi thần lực, nhưng hình như không phải thế, bởi lớp thần lực đó rất mỏng manh.
Thần linh không được sử dụng thần lực của họ ở trần gian bởi nó có thể ảnh hưởng đến thế giới đó. Nhưng mà mấy cô chị của tôi thì làm gỏi hết cả đám đột biến ngon ơ mà cả cần dùng đến nó.
Sau khi đã càn quét sạch chiến trường, mọi người được đưa về lại Brynhild bằng [Gate] của Kami-sama. Sau đó thì tôi được ném thẳng lên giường. Kết quả kiểm tra y tế của Flora kết luận rằng chỉ là tôi quá mệt mỏi, thế nên họ để tôi cứ tiếp tục ngủ như vậy. Một mạch 36 tiếng luôn.
Vì trong khi tôi ngủ như chết suốt ngày thứ 3 của lễ hội, giải đấu võ thuật đã diễn ra và kết thúc mà không có vấn đề gì. Nói đến kết quả, Vua kị sĩ của Restia và Juutarou-san đã gặp nhau trong trận chung kết. Và quán quân chung cuộc là Juutarou-san với chỉ một chút sự khác biệt về kĩ năng.
Có vẻ như Ieyasu-sama và những người khác – trong số khán giả – đến từ Eashen đều rất vui. Và nhiều người sống ở Brynhild cũng chung vui cùng họ. Mà nói lại, đa phần công dân của đất nước này là người có gốc gác từ Eashen, nên hiển nhiên thành tựu của ai đó chung nguồn cội sẽ khiến họ hạnh phúc.
Nói về lễ trao giải, Tể tướng Kousaka-san đã thay mặt tôi tiến hành nó. Nhà vô địch là Juutarou-san, á quân là Vua kị sĩ của Restia với tên giả là Rai Hardt. Còn vị trí thứ 3 bất ngờ thuộc bề Sonia-san, cô gái mạo hiểm giả tộc long nhân.
Ngoài ra, còn có những trường hợp như trận đấu giữa ông bố Tướng quân Leon với thằng con Lyon-san, hay là trận ác chiến giữa Vua thú Misumido và Baba-jiisan cùng nhiều tình huống thú vị khác nữa. Bỏ lỡ mấy vụ đó tiếc quá đi hà.
Mọi người cũng kể với tôi rằng vẫn chính Kousaka-san là người đã đại diện tổ chức lễ bế mạc, và thị trấn lâu đài ở trong tình trạng quẩy suốt đêm vì những hoạt đông hậu lễ hội.
Và thế là lễ hội huyên náo đã kết thúc. Mọi người ai về nhà nấy khi ông mặt trời thức dậy, còn tôi thì đến khi “ổng” lủng lẳng trên đỉnh đầu rồi mới mở mắt ra.
Những người duy nhất đang có mặt trong phòng tôi lúc này là 9 vị hôn thê của tôi kèm theo chú gấu bông. Hẳn là vì tất cả đều quan tâm đến sức khỏe của tôi.
[Các em đùa anh đó à?]
Nghe những lời tường thuật từ họ, tôi ngồi trên giường mà ôm lấy đầu.
Không thể nào!!! Thế quái nào mà tôi bỏ khách khứa lại và ngủ suốt như vậy chứ ~!
Nhờ việc tình hình đã được giải thích cặn kẽ, lãnh đạo cách quốc gia lân cận Yuuron cũ như là Rodomea, Ferzen, Hanok và Zenoasu đều không cảm thấy khó chịu mà thay vào đó là sự hài lòng. Tuy nhiên, không thể chối bỏ sự thật là tôi đã lỡ mất rất nhiều thứ.
Những lãnh đạo và khách mời đã trở về đất nước của họ vào sáng sớm bằng [Gate] được Thần Thế giới mở ra.
Các vị vua đã được phen đứng hình khi chứng kiến một người khác ngoài tôi có thể dùng được [Gate], nhưng khi Giáo hoàng của Ramisshu giới thiệu rằng đó là ông của tôi thì tất cả đều bình thường trở lại.
<trans: t nhớ phép thuật vô thuộc tính nói riêng và phép thuật nói chung của thế giới đó không kế thừa theo kiểu huyết thống được mà. Sao mấy ổng chấp nhận được vậy?>
[Đúng là thảm hại…]
[Kh-không còn cách nào khác mà! Đó là một trận ác chiến sống còn! Chuyện anh kiệt sức là đương nhiên thôi]
Mặc dù được Luu dịu dàng an ủi, nhưng những lời em ấy nói càng khiến “tym tui đau quá man” hơn nữa.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho hậu quả sau khi hóa thần, nhưng không ngờ được nó lại đến mức này. Nghĩ lại thì, tôi đã làm phiền rất nhiều người.
Và cho dù có nói rằng chỉ do thời điểm là quá tệ đi chăng nữa….hààà~. Thằng khốn Gira chết bằm!
[Anh không cần phải ủ dột vậy đâu mà. Dù sao thì thực sự lễ hội cũng đã rất thành công]
Mà, có lẽ đúng như lời Elze nói, nhưng dù sao thì tôi cũng muốn được chứng kiến nó đến giây phút cuối cùng.
[Năm sau mình cũng muốn tham gia giải đấu võ thuật]
[Mình cũng vậy. Hoàng huynh cũng hy vọng được tái đấu với anh trai của Yae nữa]
Yae và Hilde mỉm cười với nhau trong khi nói về chuyện của năm tới. Mà nên nói sao đây ta, thế tức là nhất định phải tổ chức lễ hội nữa vào năm sau hả? À nếu chúng tôi lại là nước chủ nhà, tôi nên khiến thời gian chuẩn bị được dư dả hơn.
[Ah! Mà nhắc mới nhớ, về Thần Thế-à, về ông của anh ấy. Ông ấy đã về chưa?]
[Vâng, về rồi ạ, vào sáng sớm nay. Ông đã về bằng phép thuật dịch chuyển] – Yumina.
Ây dà. Tôi đã không thể gửi lời cảm ơn vì đã luôn chiếu cố tôi đến ngài ấy. Có lẽ tôi nên gọi điện và xin lỗi sau vậy.
Và, tôi thử đứng dậy khỏi giường rồi vận động cơ thể, nhưng cảm thấy rằng không có điều gì bất thường cả. Và ngay lúc tôi nghĩ rằng mình đã ổn và có thể trở lại với cuộc sống bình thường, mọi người lập tức ngăn tôi lại và ĐÈ tôi xuống giường.
[Dù sao thì, toàn bộ lịch trình của anh trong hôm nay đã bị hủy, thế nên hãy tịnh dưỡng một ngày nữa đi. Thỉnh thoảng việc nghỉ ngơi hợp lý cũng rất quan trọng. Hơn nữa, nếu cả anh cũng không nghỉ ngơi thì cấp dưới làm sao tùy tiện thư giãn được chứ]
Với lý luận đó của Lean, tôi biết nói gì hơn.
Rồi mọi người rời khỏi phòng sau khi tôi miễn cưỡng nằm xuống giường lại, nhưng cả Kohaku và Ruli đều tiến về phía này một chút. Rõ ràng là 2 thím này ở lại giám sát tôi đây mà.
[Chủ nhân, xin hãy nghỉ ngơi ạ] – Kohaku.
[Này nhé, tôi đã bảo rồi. Nói trắng ra thì tôi ngủ thế nào được sau khi vừa quất 1 giấc hơn 30 tiếng đồng hồ? Không chút cảm thấy buồn ngủ nào luôn á]
Ngược lại, tôi còn cảm thấy cô thể nặng nề vì nằm quá lâu. Vận động một chút có khi còn tốt hơn.
Với phép dịch chuyển thì chuyện trốn đi chỉ là trò vặt, nhưng điều gì đang chờ tôi sau khi các nàng phát hiện thì có trời cũng chả biết.
[Mà nghĩ lại, Sango, Kokuyou và Kougyoku đâu rồi?]
[Sango và Kokuyou đang ở cùng Suika-dono trong một quán rượu, còn Kougyoku thì quan sát thị trấn thông qua những thuộc hạ của cô ấy vẫn còn ở đây] – Kohaku.
[“Trong một quán rượu”, hả?]
Tôi chỉ biết cười một cách cạn lời sau báo cáo của Kohaku. Bộ Sango và Kokuyou cũng thành ma men luôn rồi à? Dạo này hay thấy họ đi chơi với Suika lắm á. Người ta nói rằng mấy tên ma men không khác nào bọn rắn to xác, và bằng cách nào đó tôi thấy hợp với họ kinh hồn luôn.
[Thật là, mấy tên đó đang lợi dụng sự bao dung của chủ nhân…]
[Ngươi nghĩ mình có tư cách nói câu đó à? Cái tên mà luôn nhàn rỗi nằm trong sân phơi nắng và ngủ như một con mèo cho đến tận ngày lễ hội bắt đầu ấy? Chỉ riêng ngươi là không có tư cách than phiền về Sango và Kokuyou]
[C-cái gì!? Thế ngươi thì chắc có tư cách. Cái tên khốn liên tục nhận đồ ăn vặt từ Clair-dono kia]
[Ta chỉ thử xem vị nó thế nào, có hợp với chủ nhân hay không thôi]
[Bớt chém gió đi!]
Trong khi tôi bắt đầu chán ngán nhìn cảnh con hổ chibi và con rồng mini gây lộn, 2 chiếc lông nhỏ đang cháy rực bất ngờ bay vào từ ngoài cửa sổ và ghim thẳng vô trán họ.
[[Nónggggggggggggggg!?]]
Có vẻ bay đến từ một nơi khá xa, Kougyoku vào phòng thông qua cửa sổ, gác 2 cánh lên hông như thể đang chống nạnh và nhìn 2 sinh vật đang đau đớn lăn lộn trên sàn.
[2 người đang làm trò gì trước mặt chủ nhân trong khi ngài ấy nghỉ ngơi vậy? Làm ơn chú ý xung quanh một chút đi]
[[Nhưng cái tên này-!!]]
[Hửm!?]
2 người đang định sửng cồ lên cãi tiếp, nhưng họ lập tức ngậm họng như thể đó là bản năng khi Kougyou nhìn chằm chằm vào họ. Quào, đáng sợ thật.
Thường thì Kougyoku rất dịu dàng, nhưng một khi nổi đóa thì chắc cổ là đáng sợ nhất luôn rồi.
[Mừng đã về, Kougyoku. Thị trấn thế nào rồi?]
[Vâng. Mọi người có vẻ đang bận rộn thu dọn sau lễ hội. Tất cả các cửa hàng đã tập trung dọn dẹp đại lộ suốt buổi sáng và giờ đang chuẩn bị làm việc trở lại vào buổi chiều ạ]
Ah. Mà, tôi nghĩ cũng đương nhiên thôi. Họ không thể nào ngó lơ mà không dọp dẹp rác và mấy thứ do quan khách đã vứt lại trong đêm cuối cùng của lễ hội. Vấn đề này cũng cần được suy tính về lần lễ hội tiếp theo. Có nên lắp đặt gì đó như là thùng rác trên khắp thị trấn rồi xem hiệu quả nó mang lại không ta? Và một cái lò đốt rác lớn cũng cần thiết nữa.
Có vẻ như khách tại các quán trọ cũng đã bắt đầu rời đi. Theo tôi thì sau vài ngày nữa thì mọi thứ sẽ bình thường trở lại thôi.
[Silver Moon] có ổn không sau cái khoảng thời gian bận sấp mặt đó ta? Tôi cũng tự hỏi Mika-san có sao hay không?
Nhắc mới nhớ, Lance-kun vẫn luôn ở đó phụ cô ấy. Tôi đã bảo anh ta đi làm bồi bàn chứ không phải là một hiệp sĩ trong thời gian lễ hội. Để tôi móc tền túi mà thưởng đặc biệt cho anh ấy sau vậy. Số tiền đủ để mua thứ gì đó tặng Mika-san.
<trans: chuyện bao đồng thì chú tích cực ghê ha?>
[À, vậy còn mấy tên bị gô cổ trong lễ hội thì sao?]
[Họ đã được thả ra sau khi bị áp dụng một hình phạt phù hợp vì không ai phạm tội đến mức phải lao động khổ sai trong các hầm mỏ. Phần lớn trong số đó chỉ là mấy kẻ gây sự khi say xỉn mà thôi]
Ở thế giới này, việc mang theo vũ khí là chuyện bình thường. Và chuyện có người lên bàn thờ là kết quả của việc gây gổ trong khi say xỉn thì không hề hiếm. Dù sao thì tôi cũng rất vui vì những thiệt hại đều ở mức tối thiểu.
[Cảm ơn mọi người vĩ đã làm việc chăm chỉ. Hôm nay, các cậu được tự do làm bất kì điều gì mình muốn, thế nên, Kougyoku, Kohaku và Ruli cũng nên thư giãn một ngày đi]
[Ngài đang định đánh bài chuồn chứ gì?]
[Hự!]
Sắc sảo khiếp. Tôi né tránh ánh nhìn chằm chằm của Kougyoku. Chịu thôi! Tôi không giỏ về khoản giả vờ mà.
[Chúng tôi là linh thú của chủ nhân. Nếu thực sự ngài muốn lẻn đi, chúng tôi sẽ nghe theo mong muốn của ngài và nhắm mắt làm ngơ. Tuy nhiên, ngài có chấp nhận rủi ro một khi bị các phu nhân phát hiện việc đó không?]
[Ư…]
Cô đã nói như thế ~~ thì bố ai dám liều chứ ~~ Hà~à.
Gần đây, có vẻ như Yumina và các cô gái đã có được một “skill” giúp họ biết được vị trí đại khái của tôi. Mà nếu vậy thì tôi dám lẻn đi đồng nghĩ với việc thèm “hành” luôn cmnr chứ gì nữa.
[Tôi đoán mình không còn lựa chọn nào khác ngoài ngoan ngoãn ngủ]
[Tôi cũng cho rằng quyết định đó là sáng suốt đấy ạ]
Cái này khác méo gì quản thúc tại gia đâu chứ. Uầy, ngủ không phải là điều duy nhất một người cần nghỉ ngơi có thể làm.
Tôi đành lướt web xem tin tức về thế giới cũ vì có quá nhiều thời gian để giết. Diễn viên đó ngoẻo rồi à? Đúng là một cuộc bầu cử qua loa? Tôi thực sự muốn một lần được dùng quyền bầu cử của mình.
À quên! Cũng nên gửi mail xin lỗi những khách mời vì sự vắng mặt của tôi nữa. Vì có thể hiện tại họ đang bận nên tôi sẽ gọi điện đàng hoàng sau.
Với những vị khách từ các nước không thuộc Liên minh, tôi không có cho họ smartphone, thế nên chỉ còn cách là dùng “Gương cổng” thôi.
Haiz, rắc rối quá. Chắc tôi nên nhanh chóng mời họ vào Liên minh và quẳng cho họ một cái điện thoại. Việc đó sẽ thuận tiện hơn về nhiều mặt đối với các quốc gia.
Và khi tôi nghĩ ra rằng lễ hội này là một cơ hội tốt để làm việc đó, tôi cũng phát giác mình đã bỏ lỡ nó cmnr. Tuy nhiên, có vẻ lãnh đạo các quốc gia và những cấp dưới của họ, ngoại trừ tôi đã có nhiều cuộc trò chuyện với nhau trong đêm cuối lễ hội, thế nên hẳn là sự kiện này vẫn có ý nghĩa.
Ít nhất thì, Ma vương quốc Zenoas đã tuyên bố mong muốn gia nhập Liên minh của họ. Chúng tôi sẽ có cuộc thảo luận về điều đó sau.
Vì có quá nhiều thời gian rảnh, tôi lấy ra những cuốn sách mua được ở “Nghịch giới” từ [Storage]. Tôi đã đặt bản gốc của chúng vào trong Babylon ‘Library’. Còn những cuốn này là bản sao được tạo ra bằng ‘Workshop’. Và cũng đã được dịch từ ngôn ngữ Alent.
Chọn 1 trong số đó, tôi bắt đầu đọc “Cẩm nang phép thuật Redia”.
Tóm gọn, đó là một luận điểm về phép thuật mà ai đó tên Redia đã viết. Tuy nhiên, nội dung của nó rất sơ sài so với thế giới này.
Ở thế giới đó, có vẻ chỉ những người mang phẩm chất nhất định mới có thể sử dụng được thứ kĩ năng gọi là ma thuật.
Và lý do mức độ phổ biến của phép thuật cứ giảm dần, cả việc nó kém phát triển nữa, chắc chắn là vì những golem.
Hiển nhiên thôi. Thay vì bỏ nhiều năm luyện tập để một người có thể bắn ra “Hỏa cầu” thì mua một con golem loại [Di sản] biết phóng “Hỏa cầu” thì đơn giản hơn nhiều.
Việc luyện tập là không cần thiết vì bất cứ ai sở hữu những con golem như thế đều có thể sử dụng những năng lực phép thuật tương tự.
Vấn đề còn lại là các giá cắt cổ của chúng khiến việc có được 1 con golem không hể dễ dàng và năng lực phép thuật, hay nói đúng hơn là khả năng đặc biệt của một con golem có ích hay không còn tùy vào tình huống, tôi nghĩ vậy. Có vẻ một con golem sở hữu kĩ năng phun lửa thì chỉ làm được mỗi thế thôi.
Cơ mà, nó cũng không khác gì một pháp sư đơn hệ hỏa cả.
Trong khi tôi tiếp tục đọc sách cùng những dòng suy nghĩ như thế, giáo sư Babylon gần đây vẫn ru rú trong ‘Laboratory’ gọi đến.
[Alo, hô lé?]
[Touya-kun đó hả? Hàng mẫu đã hoàn thành. Việc đến thế giới kia cuối cùng cũng trở nên khả thi rồi!]
[Hở!?]
Hàng mẫu gì cơ…à, là nó? Cánh cổng dịch chuyển đến thế giới khác ấy hả!?
Nếu dùng cánh cổng được để trong Babylon, tôi không thể tự do đến và đi thế giới đó được. Bởi nó là cánh cổng 1 chiều. Để trở về thế giới này thì lần nào tôi cũng phải “đi ngang qua” Thần giới cả.
Từ đây tới đó, và từ đó về đây. Để có thể đi được 2 chiều, cần cài đặt một cánh cổng dịch chuyển khác ở phía bên kia. Và cánh cổng đó có vẻ đã được hoàn thành.
Những gì còn lại là để nó trong [Storage] và mang đến thế giới đó. Sẽ ổn thôi miễn là tôi đặt nó ở 1 nơi an toàn.
[Tuy nhiên, để tới đó thì vẫn cần lượng pháp lực kinh hoàng như mọi khi. Và ta dám đảm bảo không ai dịch chuyển được nếu không có cậu đi cùng]
[Không đâu, tôi nghĩ việc đó càng khiến nó an toàn trước mấy kẻ khả nghi thì đúng hơn]
[Mà, thế cũng phải. Và vì thế nên, ta muốn lập tức tiến hành thử nghiệm, hiện tại triển luôn được không?]
[À ~ xin lỗi. Nhưng tôi đang bị quản thúc tại gia]
<trans: quẩy cho hăng máu vào! Vừa!]
[Cái gì?]
*Bla bla bla……* Tôi giải thích tình hình hiện tại cho cô ấy và quyết định rằng chúng tôi sẽ tiến hành vào ngày mai.
Có vẻ từ mai, tôi lại bận rộn nữa rồi.