Chương 1 : Tử Nạn Và Phục Sinh
"Vậy nên giờ thì... cậu đã chết. Ta rất lấy làm tiếc..."
"Phải rồi..."
Ông già phía trước cúi mình thấp nhất có thể, những cụm mây tỏa sáng phía sau ông ta cũng bắt đầu giãn đều ra bên cạnh, tỏa ra mọi phía như một tấm thảm trải dài bất tận.
Còn tôi thì đang đang ngồi trên một tấm chiếu của một căn phòng đơn giản với diện tích của khoảng 4, 5 tấm chiếu tatami gom lại.
Tuy nói đây là một căn phòng nhưng ngó xung quanh cũng chẳng thấy bất cứ thứ nào giống như một bức tường hay trần nhà cả, đã vậy bên trong còn có khói mây mịt mù trôi lềnh bềnh nữa chứ.
Thứ duy nhất làm cho chỗ này giống như một "căn phòng" là chiếc bàn tròn nằm choáng ngay giữa phòng với một cái tủ đựng trà, một cái ti-vi đời cũ và một cái điện thoại quay số màu đen.
Trong căn phòng này ngoài tôi ra cũng còn một con người nữa... hay không phải là người nhỉ? Mà nói gì thì nói, trước mắt tôi bây giờ đang là Thượng đế... hay ít nhất là ông ta nói mình như thế.
Ngoài ra ông ta cũng "rất thương tiếc báo tin": Tôi đã bị chết oan bởi một sai lầm ngớ ngẩn nào đó, dù tôi chẳng có cảm giác gì là mình đã chết cả.
Nếu như tôi nhớ không lầm thì lúc đó là tôi đang trên đường từ trường về nhà nhưng đột ngột trời lại bắt đầu trở mưa. Tôi vừa định đi đường tắt vào công viên bên cạnh thì... Ầmmm!!!... Và thứ duy nhất mà tôi nhớ là những giác quan của mình đã nổ tung sau khi mắt nhìn thấy một tia chớp sáng chói và tai nghe thấy một tiếng sấm nổ kinh thiên động địa.
"Đáng lẽ ta nên kiểm tra xem có người ở đó không trước khi thả sấm sét xuống dưới... Ta thành thật xin lỗi. Cũng có một bộ phận nhỏ con người chết bởi sét đánh nhưng mà lần này thì... lại hoàn toàn là do lỗi của ta mà tạo ra cái tai nạn không mong muốn này."
"Vậy chính xác là tôi ngỏm là do bị trời đánh sao... Theo lời ông thì chắc là vậy rồi. Vậy... chỗ này là Thiên đường sao?"
"Không, chỗ này thậm chí còn xa xôi hơn cả Thiên đường cơ, đây là nơi mà Thượng đế hiện diện... hay có thể gọi đây là nhà của Thượng đế là ta đây. Con người lẽ ra không thể đến được đây đâu, chỉ có cậu là ngoại lệ đặc biệt khi được chính ta triệu hồi đến đây... Mà cậu tên gì nhỉ? Ermm... Mo...Mochizuki nhỉ?"
"Touya. Mochizuki Touya."
"À phải rồi, Mochizuki Touya-kun."
Vừa nói ông ta vừa đổ nước nóng vào trong cái ấm và rót chúng vào hai tách trà.
"Với cái hoàn cảnh éo le như vậy, sao cậu lại có thể bình thản thế? Ta đã những tưởng rằng cậu sẽ rối bời hay hốt hoảng hơn cơ."
"Chắc có lẽ... tôi không thể ý thức được gì về cái thực tại này. Tôi có cứ có cảm giác rằng mình đang chìm trong một giấc mơ cơ, ngoài ra cũng chẳng gì có thể chứng minh được cái cuộc nói chuyện này và cái chết kia của tôi là không phải là do bộ não này của tôi hư cấu nên cả."
"Vậy nên cậu mới có một cái nhìn bình thản như thế... à, hmm."
Đến tôi tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ chết trẻ như thế ở cái tuổi 15 này... Sụp, tôi nhấp thử một ngụm trà... ngon đến không ngờ.
"Vậy giờ tính sao đây, Thiên Đàng hay Địa Ngục, tôi sẽ bị đày tới chỗ nào đây?"
"À không, cậu chết là vì bất cẩn của ta, vậy nên ta có thể hồi sinh cậu lại ngay tắp lự."
Tuy nói thế những trong giọng nói của ông ta có pha chút... lưỡng lự. Cái quái gì thế này? Đã chết rồi mà vẫn còn gặp rắc rối sao?
"Không có cách nào để ta có thể hồi sinh cậu trong thế giới trước mà cậu sinh ra. Ta rất tiếc những đây đã thành luật rồi. Thành thật xin lỗi cậu khi để cậu rơi vào cái tình thế này. Vậy nên- "
"Vâng- "
"-Cậu sẽ được phục sinh tại một thế giới khác, hay nói cách khác là như một cuộc sống thứ hai. Về phần cậu thì ta hiểu, ta hiểu cậu sẽ không thể đồng ý nhưn- "
"Được mà."
"........'Được mà' á?"
Bị câu trả lời ngay lập tức của tôi làm gián đoạn cái mẩu độc thoại ngắn ngủi của mình, ông ta quay sang nhìn tôi với một vẻ mặt lơ đễnh kì lạ.
"Tôi hiểu vị thế của ông và không ý định bắt ép đền bù hay gì cả. Tôi hài lòng khi được tái sinh, như thế là đủ rồi."
"T-Thật sao? Một con người tuyệt với một nhân cách đáng quý như thế này mà lại phải sống trong cái thế giới đó... thật đáng tiếc."
Nhìn ông Thượng Đế có đôi chút chán nản, còn tôi thì lại có phần hơi lung túng khi bị nói như vậy, nghe cứ như tôi là một thằng cụ non ấy.
Nhưng dù sao thì tôi cũng chẳng thấy phiền lắm vì mấy thứ đó.
"Ít ra hãy để ta làm cái gì đó để chuộc lỗi. Chắc chắn ta sẽ giúp được cậu nếu như điều đó không quá đáng."
"Ờ thì, nếu như Ngài đã nói thế..."
Thứ đầu tiên tôi muốn là được tái sinh về thế giới cũ, nhưng điều đó vốn dĩ là không thể nào. Đã vậy thì... có lẽ sẽ tốt hơn nếu như mang theo thứ gì đó hữu dụng...
"Sau cùng thì, cái thế giới mà tôi sắp đến rốt cuộc là nơi như thế nào?"
"Có vài nét khá tương đồng với thế giới trước kia của cậu nhưng lại không phát triển bằng. Nếu như phải nói thì cái chốn đó vốn thường được người của thế giới của cậu gọi với cái tên là "thời Trung cổ" gì đó ấy, dù cũng không hẳn là có cùng trình độ."
Hmm, có vẻ như mức sống đã giảm đi đáng kể rồi.
Giờ thì tôi lại lo lắng rằng mình có thể xoay sở được trong cái thế giới như thế không. Sẽ ổn không nếu như bay đến đó mà chẳng có bất kì kiến thức nào? Và ... Hể...?
"Umm, tôi có một điều ước."
"Hô, nó là cái gì nào? Ta có thể ban cho cậu mọi thứ cậu muốn."
"Cái thứ này đây, Ngài có thể làm cho nó có thể hoạt động trong cái thế giới đó chứ?"
Vừa nói tôi rút nó từ trong túi ra. "Nó" là một cái điện thoại di động đa chức năng có vẻ ngoài nhìn giống như một tấm kim loại nhỏ mà người ta hay gọi là smart phone.
"Cái này sao? ...Được thôi. Tuy rằng nó sẽ bị giới hạn đôi chút nhưng có lẽ sẽ vẫn có ích..."
"Ví dụ?"
"Phần lớn cậu không thể sử dụng được những chức năng liên lạc giữa điện thoại với nhau, đăng tin tức lên trang web hay vài thứ như thế, ngoài ra chẳng có vấn đề gì khi cậu chỉ đọc cả. À phải rồi, ta sẽ làm cho cái điện thoại này ít nhất có thể gọi được cho ta."
"Như thế đủ rồi."
Nếu như tôi có thể giữ lại được những kiến thức trong thế giới trước, chắc chắn nó sẽ trở thành một món vũ khí lợi hại. Không có gì để nghi ngờ cả, đây quả là thứ cực kỳ hữu dụng cho dù sau này có gặp phải thứ gì đi chăng nữa.
"Cậu có thể sạc pin cho cái này với Ma lực có trong người hay vài thứ tương tự như thế. Vậy nên cậu khỏi cần lo lắng về việc pin cạn đâu."
"M-Ma lực? Ý Ngài là Ma thuật á? Có những thứ như thế tồn tại trong thế giới đó sao?"
"Phải. Và cậu biết đấy, cậu cũng có thể sử dụng được chúng ngay lúc này đây."
Tôi có thể sử dụng Phép thuật... nghe có vẻ thú vị đấy.
Đến một thế giới mới có lẽ không phải là một quyết định sai lầm. Đã thế mình sẽ tận hưởng nó vậy.
"Giờ thì, không còn lâu nữa trước khi cậu hồi sinh đâu."
"Cám ơn Ngài về mọi thứ."
"Làm gì có chứ, ngay từ đầu người đáng trách mới phải là ta. Và lần cuối cùng... ta thành thật xin lỗi cậu."
Trong một khoảnh khắc vị Thượng Đế nhẹ nhàng giơ cánh tay lên, những luồng ánh sáng ấm áp bắt đầu bao bọc xung quanh cơ thể tôi.
"Thật sự là khá vô nghĩa khi cậu hồi sinh rồi lại chết lần nữa nên ta sẽ tăng cho cậu một vài chỉ số, sức mạnh vật lý và vài thứ khác. Với những thứ này thì cậu sẽ sống khá dai đấy,trừ phi có ông thần nào đó ngu ngốc giống ta lại thả sấm trúng cậu lần nữa thì chịu thôi, quá mức giới hạn rồi."
Vừa nói ông ta vừa cười một mình, theo bản năng thì tôi cũng mỉm cười theo...
"Một khi mà ta đã gửi cậu đi thì ta sẽ không thể nào can thiệp vào chuyện của cậu được nữa, điều đó đã có trong luật rồi. Điều cuối cùng mà ta nói cho cậu đấy."
"Cám ơn Ngài."
"Dù cho không thể trực tiếp nhúng tay vào nhưng ít nhất ta có thể đưa ra lời khuyên. Gọi cho ta nếu gặp phải bất trắc nào nhé."
Vừa nói ông vừa chỉ vào chiếc điện thoại trên tay tôi.
Tôi biết rằng sẽ chẳng thể nào gọi điện cho một người là Thượng Đế một cách dễ dàng được nên tôi đã quyết định rằng sẽ chỉ gọi khi thực sự đang gặp rắc rối.
"Vậy nhé, hẹn ngày tái ngộ."
Vị Thượng Đế mỉm cười và tâm trí tôi bắt đầu chìm dần vào bóng tối...