Chương 169 : Thánh Kiếm Và Vị Vua Kị Sĩ Mới
Vài ngày sau, tôi mở [Gate] và đưa mọi người của Restia về Vương quốc Kị sĩ.
Sau khi được dẫn tới cung điện hoàng gia, tôi đã gặp Quốc vương – Vua kị sĩ Reid Yunas Restia trong phòng tiếp khách với sự giới thiệu của cựu quốc vương và Hilde. Mặc dù cựu quốc vương chấp thuận, tôi vẫn ít nhiều phải trình bày lại chuyện hôn ước với Hilde.
Tôi nghĩ rằng nó quá nhanh, nhưng cũng nhận ra đã quá muộn để tìm kiếm một điều bình thường trong lúc này. Ông ấy có vẻ là một người bình thường giống tôi và cựu quốc vương…Tôi tự hỏi tương lai liệu tôi có trở thành một Ero-jijii như thế không…?
[Fu ~…Mặc dù đã trễ để ta nói điều này, nhưng tác phong làm việc của cha thực sự nhanh đến đáng sợ. Phần ta thì cũng không có phản đối gì chuyện hôn nhân của Hilde. Ta nghĩ rằng quốc vương cậu cũng là một người rất đặc biệt khi có thể làm cho con bé “tom boy” như Hilde đổ cậu. Ta thậm chí còn phải tạ ơn trời nữa kìa].
[Mẹ cũng nghĩ vậy. Thật tuyệt nhỉ Hilde, con đã tìm được hạnh phúc của mình rồi].
[Chúc mừng em Hilde. Quốc vương, xin ngài hãy chăm sóc em gái tôi]
Ồh ~ cả quốc vương, hoàng hậu và thái tử cũng vậy. Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối diện với một gia đình “tầm cỡ” khi nhìn vào trưởng bối của họ. Nhưng may mắn thay, đây chỉ là một gia đình bình thường.
Không, có lẽ chính vì có một lão già như thế trong gia đình nên họ đã được nuôi dạy cẩn thận hơn chăng…? Ông ấy là một tấm gương sống về những chuyện-không-nên làm.
Cả 3 người đều có vẻ hòa đồng và tôi nghĩ họ là người tốt. Quốc vương chắc là vào khoảng 50 tuổi? Ông có mái tóc nâu sẫm, chút ít ria mép với vài sợi màu xám lẫn lộn trong đó, sự kết hợp đó khiến râu ông ấy nhìn có màu xám bạc. Có lẽ khi còn trẻ ông ấy khá điển trai.
Hoàng hậu Esther thì chắc tầm 40 tuổi? Bà ấy nhìn có vẻ ấm áp và dịu dàng giống như Cecil-san nhà tôi. Bà ấy có phải là dạng người ngoại hình không thay đổi bất kể tuổi tác và là con một gia đình uy tín không? Bà ấy đem đến cảm giác là một bà mẹ dịu dàng.
Anh trai của Hilde – Thái tử Reinhard thực sự có vẻ ngoài hợp với địa vị của mình nếu tôi bắt buộc phải miêu tả. Anh ấy khoảng 25 tuổi và có mái tóc màu vàng giống như Hilde. Có vẻ về màu tóc thì họ giống mẹ. Chết tiệt, anh ta cũng đẹp trai kinh hồn… và anh ấy đã có một vị hôn thê. Anh ta đối xử tốt với mọi người, giỏi kiếm thuật và sắc sảo. Anh ấy là ứng cử viên hoàn hảo cho vị trí quốc vương tương lai đúng không?
[Phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng huynh…Con, con nhất định sẽ hạnh phúc!]
Hilde lau nước mắt và sà vào lòng mẹ mình. Đó là một cảnh tượng đẹp, nhưng với tư cách là người trong cuộc, tôi lại cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa vậy. Cứ có cảm giác như mình vừa chia rẽ một gia đình hạnh phúc ấy.
[Và ~ jano. Thực tế là có lý do cho việc ta đẩy nhanh mọi chuyện. Ta đang nghĩ đến việc thoái vị và nhường ngôi lại cho Reinhard ~ ja. Nhưng có vấn đề đã xảy ra đối với thanh Thánh kiếm dùng cho buổi lễ].
[Ngài nói…thánh kiếm?].
[Đó là một thanh kiếm thiêng liêng được truyền lại trong gia đình hoàng gia từ những ngày đầu vương quốc này được thành lập. Thánh kiếm Restia. Chính nó đã ban tên cho vương quốc này và cũng chính là biểu tượng của vương quốc]
Trong khi tôi nghe lời giải thích của Hilde, một hiệp sĩ bước vào phòng và trao một chiếc hộp dài được niêm phong cho quốc vương rồi rời khỏi.
Sau khi Vua kị sĩ đọc ngắn gọn thứ gì đó như mật khẩu, một âm thanh giống như tiếng click chuột vang lên và dấu niêm phong trên hộp đã tróc ra. Tôi nghe thấy âm thanh của không khí xì ra. Đó là hộp kín hoàn toàn à? Bên trong chiếc hộp đã mở ra là một thanh kiếm dài.
Đó là một thanh kiếm tuyệt đẹp được nạm vàng và bạc để trang trí. Bên cạnh nó là chiếc bao kiếm cũng được khảm nạm rất bắt mắt. Nó thực sự xứng đáng được gọi là “Vua Kiếm”.
[Nhưng mà đây là…]
Lý do tôi cau mày là thanh kiếm tuyệt vời đó đã bị gãy làm 2 ngay giữa. Hình ảnh đó đã làm hỏng mọi thứ.
[Đây là Thánh kiếm Restia. Trừ phi là các vấn đề lớn như chiến tranh hoặc lễ kế vị diễn ra thì niêm phong không bao giờ được mở. Lần mở niêm phong cuối cùng là cách đây 3 năm, vào lễ phong tặng tước hiệu Hiệp sĩ cho Hilde].
[Khi ta quyết định nhường ngôi cho Reinhard, ta đã tháo niêm phong và kiểm tra nó trước để chuẩn bị cho buổi lễ nhưng nó đã trở thành thế này. Ta không biết tại sao nó lại bị gãy. Và dù lý do là gì thì cũng vì thế mà không thể nào tiến hành buổi lễ được. Nhưng ngay khi ta nghĩ rằng không còn cách nào khác và Restia sắp phải đương đầu với tình huống xấu nhất <ý là điềm xấu ấy> thì ta nghe về Quốc vương Brynhild từ Hilde]
Vua Kị sĩ rút thanh kiếm đang đeo bên hông mình ra. Àh, thanh kiếm đó là một trong những thanhtôi đã tặng cho Hilde.
[“Nếu là người đã làm ra thanh kiếm tuyệt diệu này thì liệu người ấy có thể sửa Thánh kiếm Restia không?” Và ta đi đến Brynhild với suy nghĩ đó ~ jaro. Hơn nữa, ta cũng rất tò mò về cậu ~ no. Người mà Hilde ngày nhớ đêm mong là người như thế nào? Ta đã nghĩ “hãy đến gặp cậu ấy nào!”].
[O ~, Ojii-sama!?].
[Mấy tháng qua, cứ hễ em ấy mở miệng ra nói chuyện thì chỉ toàn nói về quốc vương Brynhild. Em ấy cũng hay thở dài mỗi khi nhìn vào thanh kiếm được tặng nữa. Em ấy thậm chí còn vặn hỏi đủ điều từ các thương nhân đã từng đến Brynhild mà không biết mệt là gì. Đến tôi cũng nhận ra được, khi mà em ấy hành động bất thường như thế].
[H-ho-hoàng huynh cũng vậy nữa sao!?]
Tôi nhìn sang Hilde đang bối rối và hoảng hốt sau đó quan sát thanh Thánh kiếm trước mặt tôi. Ừmmm…Nó khá cũ nhưng…có những văn tự cổ được khắc trên lưỡi kiếm. Và một viên ngọc tinh thể đính trên chuôi kiếm.
[Tôi có thể cầm nó không?].
[Không sao cả]
Tôi cầm phần có chuôi kiếm. Nhìn và chạm vào nó, tôi có thể cảm nhận được một ít sức mạnh phép thuật còn sót lại từ viên ngọc.
[Thanh kiếm này có hiệu ứng đặc biệt nào đó đúng không?].
[Đúng như mong đợi ~ jana. Cậu biết được chỉ bằng cách chạm vào nó thôi sao? Nó có thể mang lại khả năng tự hồi phục cho người sử dụng. Một khi vẫn còn cầm nó, các vết thương nhỏ sẽ lành lại ngay lập tức, thậm chí vết thương nghiêm trọng cũng có thể dần hồi phục ~ ja]
Ra vậy. Có khi nào thanh kiếm này được tích hợp sẵn phép thuật [Healing] không? Nhưng mà nó cũng đã mất khả năng đó. Đúng hơn là nó không thể kích hoạt được.
[Người thợ rèn giỏi nhất vương quốc cũng đã bó tay. Đầu tiên, anh ta nói rằng vật liệu làm nên thanh kiếm này là thứ anh ta hoàn toàn chưa từng thấy. Khả năng tự phục hồi cũng đã biến mất và ta đã nghĩ đến chuyện buông xuôi, nhưng…].
[Những văn tự cổ này là gì?].
[Chả biết. Không có thông tin gì về những văn tự đó được truyền lại trong hoàng tộc. Mà hình như nó được viết bằng văn tự cổ Paruteno]
Thật à? Vậy thì tôi nên xác nhận nó thử vậy.
[Đọc / Ngôn ngữ Paruteno cổ]
Phép thuật không thuộc tính [Reading]. Nếu tôi có thể biết chính xác nó là ngôn ngữ gì thì tôi sẽ có thể đọc được nó…một phép thuật tiện lợi…………!
[Cái bà-…]
Tôi đờ ra trong cú sốc. Người tôi không còn tí sức lực nào. Những văn tự này là một dạng chữ kí. Giống như người làm ra nó khắc tên lên tác phẩm của mình vậy. Tôi đọc các văn tự bằng [Reading] và “nó” được khắc trên đó.
“Được làm ra bởi Regina Babylon”.
Thậm chí, còn hơn nữa…….Người làm nó là giáo sư, bà ấy cũng làm mấy thứ như thế này? Đây có phải là số phận hay gì đại loại thế không? Tôi sa mạc lời với điều này luôn.
[Sao vậy Touya-sama?].
[Không có gì…Thanh kiếm này, bằng cách nào đó…Người làm ra nó chính là người đã tạo ra Framegear…].
[Cái gì….!?]
Cựu quốc vương trợn tròn mắt. Chợt một suy nghĩ nảy ra trong đầu tôi: Liệu đây có thực sự là “Thánh Kiếm” không, nó không phải “Sex Sword” đó chứ?
<“Thánh Kiếm” = “Sacred Sword”. Trong tiếng Nhật, từ “Sacred” phát âm tương tự từ “Sex”>
[Tôi cho rằng lượng pháp lực của nó đã bị tiêu hao hết sau 5000 năm. Ngài đã hoàn toàn niêm phong nó suốt luôn đúng không? Có vẻ như có đã bị tổn hại từng chút một khi không thể hấp thụ sức mạnh phép thuật từ không khí…]
Vì nó đã bị cắt đứt với nguồn pháp lực dùng để duy trì sức mạnh của nó, có lẽ nó đã bị hư hỏng dần dần từ một vết nứt hay vết xước nhỏ từ trước. Có vẻ như nó không thể hấp thụ đủ pháp lực từ thời gian được tháo niêm phong trong các buổi lễ quốc gia. Nên chẳng có gì ngạc nhiên khi anh chàng này bị gãy.
Nó giống như một con vật không thể lấy được thức ăn và dần sụt cân rồi kết thúc sinh mạng mình trong đói khát vậy.
[5000 năm? Nh-nhưng mà thanh kiếm từng được ngườitrong hoàng tộc chúng ta, người sáng lập ra vương quốc này sử dụng. Ta không nghĩ nó đã tồn tại từng ấy thời gian….].
[Đã bao lâu lể từ khi Restia được thành lập?].
[Khoảng 300 năm trước, chính xác là 291 năm nếu ta nhớ đúng. Chuyện được kể lại rằng người sáng lập vương quốc đã dùng sức mạnh của Thánh kiếm để chấm dứt tranh chấp trong khu vực, và sau đó thành lập Vương quốc Kị sĩ]
…Tôi hiểu rồi. Một giả thuyết hiện ra trong đầu tôi sau khi nghe lời giải thích của quốc vương. Không, đó chắc chắn là sự thật chứ không phải chỉ là suy đoán. Tại sao ư? Vì tôi đã gặp tình huống như thế này rất nhiều lần rồi!
Đây chắc chắn là một trong những thứ rơi ra từ ‘Warehouse’. Và một hiệp sĩ, người sáng lập ra vương quốc này đã nhặt được nó. Sau đó, ông ấy tạo nên một quốc gia bằng sức mạnh của nó……Đó là một bối cảnh tuyệt vời khi tôi nghĩ kĩ hơn về nó…
Tôi đã gặp rất nhiều rắc rối vì sự vụng về của người quản lý ‘Warehouse’ và đây là một trong những ví dụ. Mà dù sao, nó trở thành một rắc rối hay chỉ là sự trùng hợp là còn tùy vào cách những tạo tác này được sử dụng, đúng không?
[Ờm, tôi có thể sửa nó vì cũng hiểu được ít nhiều. Không sao cả. Tôi cũng sẽ làm cho nó mang hiệu ứng giống như trước đây]
Tôi dùng [Modeling] để nối 2 phần đã gãy rời của thanh kiếm lại với nhau. Hiệu ứng phép thuật đã biến mất do sự hư hỏng, nhưng sẽ chẳng sao cả. Tôi sẽ cho nó một hiệu ứng mới. Cũng nên đổ sẵn cho nó một lượng pháp lực nữa. Tôi nghĩ rằng sẽ ổn thôi miễn họ không để nó trong hộp kín nữa.
[Oh……!].
[Và thế là xong. Nó đã trở lại gần giống như lúc đầu].
[Rất cảm ơn! Vậy thì buổi lễ có thể diễn ra suôn sẻ rồi. Chúng ta thực sự rất biết ơn cậu!]
Quốc vương cầm lấy thanh kiếm bằng tay phải và cứa nhẹ tay trái. Một dòng máu nhỏ đổ ra từ vết cắt nhưng nó ngay lập tức đóng lại. Nó đã được hồi phục.
[Chắc chắn là nó giống như trước. Hơn nữa, ta thấy vết thương lành còn nhanh hơn trước nữa]
Hửm? Là do phép thuật tôi tích hợp vào nó cao cấp hơn chăng? Nếu vậy thì có lẽ lượng pháp lực dự trữ sẽ nhanh hết hơn nhưng…tôi nghĩ vẫn tốt hơn khi khả năng hồi phục tăng lên.
Thanh kiếm thường hấp thụ pháp lực từ không khí và tích trữ nó ở mức độ nào đó. Thanh kiếm sẽ sử dụng sức mạnh đó để phục hồi cho chủ nhân và bảo vệ bản thân. Nhưng tất nhiên, lượng pháp lực sẽ giảm dần.
Sau đó thì thanh kiếm sẽ lại hấp thụ pháp lực từ không khí và tích lũy lại. Nó không thể hoàn toàn hồi phục pháp lực dự trữ chỉ trong một khoảng thời ngắn, nó sẽ tích trữ từ từ. Và nếu lượng pháp lực dự trữ cạn kiệt, khả năng tự hồi phục sẽ biến mất.
Mặc dù nó có thể dùng [Cure Heal] 10 lần nhưng với [Mega Heal] thì không quá 5 lần. Mặc dù tôi nghĩ đó là khi so với lượng pháp lực có thể tích lũy tối đa lúc trước, nó bây giờ có thể tích lũy được nhiều pháp lực hơn trước rồi.
Mà, dù là Thánh kiếm thì cũng không thể nào hoàn hảo được. Một cái gì đó như là khả năng tự hồi phục vô hạn là không thể nào có.
Tôi cảm thấy tôi có thể làm được điều gì đó như thế, nhưng tôi nghĩ là không nên nghịch dại. Tồi tệ nhất, có thể sẽ trở thành mấy thứ như undead (xác sống) hoặc là “Kim cang bất hoại” không chừng. Cuộc sống đó sẽ giống như là một người đã chết nhưng vẫn cố níu kéo những kí ức của mình vậy.
[Nó có thể khác một chút so với trước đây nhưng……].
[Không, chẳng sao cả. Thật sự rất cảm ơn cậu!]
Quốc vương tra Thánh kiếm vào vỏ và lần này thì không để nó vào hộp nữa. Ngài ấy không bắt buộc phải quá thận trọng. Tôi đã nói rằng nó sẽ không bị vỡ nữa nếu cho nó ở ngoài không khí suốt 1 ngày với chu kì 1 năm 1 lần. Sau đó ngài ấy nói họ sẽ tháo niêm phong vào ngày kỉ niệm lập quốc mỗi năm.
Sau đó, tôi chào hỏi vị Tân quốc vương tương lai và tặng anh ấy một thanh kiếm tinh thể. Tôi đã tặng chúng cho cựu quốc vương, quốc vương và Hilde, nhưng lúc đó tôi không biết là còn có một hoàng tử nữa.
Tôi đã làm nó trông giống Thánh kiếm, nó nhẹ, sắc bén, bền và sẽ không bao giờ bị gãy. Một thanh kiếm hoàn hảo cho một trận chiến. Nó sắc bén đến mức không phù hợp để đấu với bất cứ thứ gì ngoài một thanh kiếm tinh thể khác. Vũ khí của đối phương sẽ bị chém ngọt một khi va chạm.
[Wow, thật tuyệt. Thực sự thì tôi cũng đã ghen tị vì mọi người đều có một thanh kiếm tinh thể. Nhưng mà thanh kiếm này nhìn còn “chất” hơn nữa. Nó là món quà chúc mừng tuyệt vời nhất]
Tôi vui vì anh ấy hài lòng với nó. Điều này rất tốt vì người này cũng sẽ trở thành anh vợ của tôi.
Vài ngày sau, một vị Vua Kị sĩ mới đã lên ngôi và trở thành quốc vương của Vương quốc Kị sĩ Restia. Trong buổi lễ đó, lễ đính hôn của đệ nhất công chúa Hildegard và quốc vương Tiểu vương quốc Brynhild cũng đã được thông báo. Và thế là Hilde trở thành hôn thê của tôi cả về mặt pháp lý lẫn trên thực tế.