Chương 183 : Câu Đố Và [Thư Viện]
Isekai No Kami Team
[Có 8 đồng tiền xu và 1 cái cân duy nhất. Có 1 đồng là giả trong các đồng xu, nó chỉ nhẹ hơn 1 chút so với đồng thật và có thể lập tức nhận ra khi so nó với các đồng khác bằng chiếc cân. Câu hỏi là: Cần ít nhất bao nhiêu lần cân để tìm được đồng giả đó? Hơn nữa, nếu trả lời sai thì ngay lập tức sẽ bị đưa trở lại lối vào]
Đây thực sự là 1 câu đố đúng không? Ờm, nhìn nó có vẻ bình thường đấy.
Đó là 1 bài toán dễ nếu bỏ chút thời gian ra mà suy nghĩ. Câu trả lời đúng sẽ là…khoan… Chờ 1 chút!
Tôi đổ phép thuật thủy thuộc tính vào pháp thạch sau khi cân nhắc lại câu trả lời.
*Ding-dong, ding-dong, ding-dong, ding-dong*.
Quả nhiên! Đáp án thực sự đúng là… Tôi nhìn chằm chằm vào bức tường đang dần mở ra và lẩm bẩm.
[Chủ nhân, lần này câu trả lời là gì vậy?].
Kohaku hỏi tôi. Ửm? À, sau khi tính nhẩm thì cậu không hiểu đáp án là gì à?
[Theo cậu nghĩ thì sẽ mất bao nhiêu lần?].
[Đầu tiên là cân 4 đồng ở mỗi 2 bên cân. Sau đó chia bên nhẹ hơn làm 2 và cân tiếp theo cùng cách. Làm thêm 1 lần nữa với bên nhẹ hơn và sẽ tìm ra được đồng giả. Tổng cộng là 3 lần].
[Cậu nói đúng. Nhưng nếu đặt 3 đồng xu ở 2 bên cân và chúng cân bằng thì 2 đồng còn lại chắc chắn có 1 đồng là giả, khi đó chỉ cần 2 lần cân. Còn nếu trường hợp 3 đồng mỗi bên không cân bằng, thay lần lượt từng đồng của bên nhẹ ra rồi thay bằng 1 đồng thật trong 2 đồng nằm ngoài. Nếu trở nên cân bằng thì đồng lấy ra sẽ là đồng giả, nếu không thì 1 trong 2 đồng còn lại là giả. Nói chung là cả 2 trường hợp thì cũng chỉ mất 2 lần cân. Bình thường thì đó sẽ là câu trả lời chính xác]
Phải, “bình thường” thì là thế.
[Ý ngài là thậm chí sẽ không cần tới 2 lần cân?].
[Câu trả lời sẽ là “một lần”. Lấy 2 đồng trong 8 đồng đem cân và “nếu may mắn” thì cậu sẽ tìm được đồng giả chỉ sau 1 lần cân đúng không?].
[Ngài nói “Nếu may mắn”…].
[Yêu cầu không hề nhắc đến những từ như “chắc chắn” hay “một lần thử” phải chứ? Nó chỉ hỏi là sẽ mất ít nhất mấy lần cân thôi]
Đây thực sự là tàn tích của Babylon, mấy câu hỏi hack não kinh dị. Chúng như nói lên cái tính cách thích troll của bà giáo sư đó vậy. Nhìn theo sự quen biết “lâu năm” của tôi với bà ấy thì có lẽ tôi bắt đầu hiểu được con người của giáo sư…… Dù tôi cảm thấy khó chịu khi chấp nhận điều đó… Cứ như tôi đang bị vây trong sự “lầy lội” vậy.
_____Chuyển cảnh_____
Và sau đó…
[Điền số thích hợp vào “ c ” theo quy tắc của chuỗi sau]
36 = 1
108 = 3
2160 = 2
10800 = c
Khi tôi gặp phải một câu hỏi tương tự như vậy, tôi lại nghi ngờ rằng liệu thực sự con 1 con số phù hợp cho chỗ trống hay không.
<trans: ám ảnh từ câu hỏi đầu tiên ???? >
Cuối cùng thì không có lừa đảo gì hết. Câu trả lời là “5”.
Có vẻ như đây không phải là câu đố troll, nó chỉ là 1 câu đố thông thường thôi. Mặc dù nó cũng không khó nhưng sẽ rất rắc rối nêu tôi bị gửi trở về lối vào nếu tôi trả lời sai. Bức tường đang dần khép lại và 1 câu đố mới hiện ra. Khi tôi nhìn vào nó…
[Có 2 sợi dây phép thuật không thể bị cắt đứt dài bằng nhau, và nếu đốt 1 đầu của 1 trong 2 sợi thì sẽ mất đúng 1 giờ để nó cháy hết. Làm cách nào để đo đúng 45 phút mà không còn giữ lại sợi dây nào?].
[Lúc 1 người đàn ông đang chuẩn bị 4 con cá cho bữa ăn tối, 3 con mèo đi ngang qua và giữ lấy trong miệng mỗi con 1 con cá rồi chạy mất. Có 4 người trong gia đình của người đàn ông, làm cách nào để mỗi người đều có thể ăn 1 con cá trong bữa tối?].
[Có 27 đồng tiền vàng trong túi. Nếu chia đều cho 3 mạo hiểm giả nhưng vẫn còn ít nhất 5 đồng trong túi thì mỗi người sẽ được tối đa bao nhiêu đồng?]
Những câu đố điển hình. Vì không muốn bắt đầu lại nên tôi cân nhắc thật kĩ trước khi tôi trả lời, tôi tự hỏi còn bỏ sót điều gì hay có cái bẫy nào trong câu hỏi hay không. Mặc dù cho đến nay thì vẫn vậy, nhưng tôi cứ có cảm giác như mình đang nhảy múa trong lòng bàn tay bà giáo sư đó và thấy cực kì bực mình.
Thế thì, câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên là:
[Với 2 sợi dây, đốt cùng lúc 2 đầu của 1 sợi và đốt 1 đầu của sợi còn lại. Khi sợi bị đốt 2 đầu cháy hết, đốt đầu còn lại của sợi kia. Khi nó cháy hết thì lúc đó là 30 phút + 15 phút = 45 phút]
<trans: đốt 1 đầu = 1 tiếng cháy hết, => đốt 2 đầu cần 30p. Sợi 1 cháy hết là 30p, sợi 2 cháy 1 nửa; châm đầu còn lại -> mất thêm 30p ÷ 2 = 15p để 2 đầu lửa gặp nhau và cháy hết. Tổng cộng 45p>
[Vì những con mèo “Giữ” 3 con cá và chạy mất nên tổng cộng có 7 con cá. Thành ra sẽ không có vấn đề gì hết]
<trans: khúc này chơi chữ, (加えて- kuwaete, cùng cách đọc với “thêm”) mỗi con mèo “giữ” 3, rồi lại “thêm” 3, tức là ban đầu có 7, thành ra vẫn đủ 4 con, ổng chỉ đang “chuẩn bị” 4 con cá thui chứ đâu phải là “có” 4 con cá đâu>
[9 đồng. Sau khi chia đều cho mỗi người, người giữ túi sẽ để tiền của mình vào trong đó]
Đó là những câu trả lời.
* Ding-dong, ding-dong, ding-dong*.
Khi tôi vượt qua căn phòng cuối cùng với phép thuật không thuộc tính, ở đó là một trận pháp dịch chuyển với 6 trụ đá quen thuộc.
[Mình đã làm được…… Thiệt là bở cả hơi tay mà…]
Dù sao thì có vẻ nó cũng chỉ như 1 trò quấy rối khác của giáo sư, nhưng thực sự giải quyết mớ này đúng là một kinh nghiệm đau thương đối với tôi. Tôi đổ phép thuật từng thuộc tính vào pháp thạch trên 6 cột đá trong khi thở dài, tôi và Kohaku đang ở trung tâm trận pháp. Sau khi tôi đổ phép thuật không thuộc tính xuống dưới chân mình, trận pháp dịch chuyển đã kích hoạt.
_____Chuyển cảnh_____
Khi ánh sáng chói lọi biến mất và tôi mở mắt ra, ở đó là khung cảnh quen thuộc của Babylon. Những cái cây đang đung đưa trước gió và biển mây không thấy tận cùng đang ở trước mặt tôi.
Khi tôi quan sát xung quanh, tôi nhìn thấy một tòa nhà ở phía đối diện những hàng cây. Giờ thì, nó là ‘Warehouse’, ‘Library’ hay là ‘Laboratory’ đây?
Sau khi tôi bước ra khỏi trận pháp dịch chuyển và đi về hướng tòa nhà, tôi ngay lập tức nhận ra nơi này là đâu khi nhìn rõ tòa nhà đó hơn.
Hình dạng của nó giống hệt 1 chiếc hộp cá ngừ tròn <hộp bò/heo 2 lát của VN mình ấy>. Toàn bộ bề mặt đều được làm bằng thủy tinh và có thể nhìn rõ nội thất bên trong. Những gì tôi nhìn thấy là không gian chất đầy những kệ sách kéo dài đến mức không thấy tận cùng được nhét đầy những ngọn núi sách.
Đó là ‘Library’, không thể nào là thứ gì khác.
Tôi đi vòng quanh tòa nhà để tìm lối vào và một lúc sau, chúng tôi tìm thấy 1 cánh cửa tuyệt đẹp.
Mở cánh cửa đôi lớn ra, bên trong còn 1 lớp cửa nữa và sau khi mở nó, chúng tôi bước vào bên trong ‘Library’.
[Uwaa ……].
[Đây là….]
Tôi và Kohaku đều há hốc mồm. Đó là sách, sách và rất rất nhiều kệ sách kéo dài không thấy điểm cuối. Những chiếc kệ sách thấp nhất cũng cao khoảng 10m, và vì hình dạng tòa nhà là hình tròn nên nhìn nó giống như là 1 mê cung vậy.
Có những cuốn sách nằm ở độ cao người bình thường không thể với tới, làm thế nào để lấy chúng trong khi không thấy bất cứ thứ gì như cái thang ở quanh đây….?
Tôi quyết định hướng về phía trung tâm những giá sách trong khi bước trên tấm thảm đỏ. Vì các kệ sách được bày trí theo cấu trúc phức tạp nên tôi không thể đến đó theo đường thẳng được. Tôi nghĩ việc sắp xếp hợp lý các giá sách đã bị bỏ qua.
Nhưng nếu nhìn lên trần nhà thì tôi có thể biết được lối nào dẫn đến trung tâm nhờ vào hình ảnh phản chiếu trật tự các kệ sách ở trên đó, vì thế tôi cứ đi theo lối trên hình ảnh trên trần.
Một lúc sau, tôi nhìn thấy 1 chiếc bàn và 1 cái ghế trong 1 khoảng không gian trống trải. Nhiều cuốn sách nằm chen chúc trên bàn thành 1 đống lớn và có 1 cô gái gồi trên chiếc ghế sofa giữa đống sách đó.
Cô ấy đang chăm chăm vào cuốn sách và không hề chú ý về hướng này. Cô áy có mái tóc ngắn màu hạt dẻ và cô ấy đeo kính trông có vẻ khá mới lạ so với các quản lý Babylon khác. Quần áo cô ấy thì cũng giống mấy nàng kia nên hẳn đây là quản lý của ‘Library’ rồi.
[Anoo……].
[Trong khoảng 30 phút nữa tôi sẽ đọc xong, cho đến lúc đó thì đừng nói chuyện với tôi].
[À, được rồi…]
Không thể tiếp cận được. Có lẽ cô nàng này là phần bù trừ của tất cả những quản lý phiền phức khác. Không còn cách nào khác, tôi có nên ngồi đợi không? Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng sột soạt khi cô gái lật trang sách thỉnh thoảng vang lên. Vì đã nhàm chán nên tôi với lấy đại 1 quyển sách nằm chất đống xung quanh và mở ra.
[Mình không thể đọc nó…]
Ngôn ngữ gì đây? Nó không phải ngôn ngữ phép thuật cổ đại, cũng không phải ngôn ngữ của tinh linh. Hay là ngôn ngữ Paruteno cổ nhỉ?
[Đọc / Ngôn ngữ cổ Paruteno]
Ah, tôi có thể đọc được này, tôi đọc được nó. Nhưng……gần như méo hiểu gì cả… Hình như nó là báo cáo điều tra về các con ma thú hay là gì đó đại loại thế.
Không biết có phải là do tác dụng của [Reading] hay không mà tựa những cuốn sách ở đây đều trở nên dễ đọc. Tức là những cuốn sách này đều được viết bằng ngôn ngữ Paruteno cổ.
“Yêu cầu và thao tác can thiệp vào hợp chất phép thuật”.
“Thảo dược phép thuật và các loại thuốc bí truyền”
“[Giới thiệu trong đêm], phiên bản dành cho người mới”
<Thằng trans vừa phụt 1 ngụm café khi đọc tới khúc này, may hồn né cái màn hình kịp >
Quào, tôi đưa tay về hướng 1 cuốn sách với tiêu đều có vẻ đơn giản và đọc lướt qua trang sách, cuốn sách đúng kiểu “Làm thế nào để…” đúng như tiêu đề.
[Để có thể tận hưởng nhau trọn vẹn, trước hết cần phải loại bỏ sự căng thẳng. Nếu không thể tĩnh tâm hoàn toàn, việc uống một ít thứ có cồn cũng không tệ, tuy nhiên nếu rượu quá mạnh thì mọi thứ sẽ trở thành 1 mớ lộn xộn nên tốt nhất là cẩn thận. Tiếp theo, với cộng sự của…]
Hmmmmmm…..Hờ, hờ… Ra ~ là vậy…
Cái này kinh thật… dùng có cảm giác như là… Eh, đây là… vậy à? Không, nhưng mà khá là trở ngại. Cái “tình cờ” này có hơi khó khăn…
[Anh đang đọc gì đó?].
[Awaaa!?]
Tôi nhảy dựng lên khi đột nhiên có tiếng nói vang lên từ sau lưng. Cô làm tôi hết hồn! À rế? 30 phút rồi à?
Cô gái trẻ mở miệng trong khi nghiêng đầu và nhìn tôi đang bối rối.
[Chào mừng anh đến với Babylon ‘Library’. Tôi là người quản lý đầu cuối của ‘Library’, tên tôi là Irisfam. Xin vui lòng gọi tôi là Fam].
[Ah, aah, Fam ~ phải rồi. Tôi là Mochizuki Touya, rất vui được gặp cô]
Tôi lén lút đưa tay cầm cuốn sách ra sau và trả nó về lại kệ sách trong khi trả lời cô gái. Tôi tự hỏi nếu cô ấy nhìn thấy nó……
[Vì anh đã đến được đây, tức là anh đã giải được hết các câu đố của giáo sư đúng không? Đã ghi nhận thỏa mãn các điều kiện, mẫu số 24, tên mẫu Irisfam từ giờ sẽ được chuyển giao cho anh. Xin hãy đối xử tốt với em, chủ nhân]
Uầy… đúng như tôi nghĩ, kẻ đưa ra mấy câu hỏi đó là giáo sư. Không có ai đủ lầy để mà tạo ra từng cái thử thách một như vậy cả. Mà, dù sao thì nó vẫn tốt hơn là mấy trò quấy rối tình “giục”… Àh!!
Ngay sau khi nhận ra, tôi đã cố phòng thủ nhưng cũng đã quá muộn, môi của tôi đã bị Fam đoạt lấy. Cô ấy nhanh chóng dùng lưỡi của mình “khám phá” bên trong miệng tôi. So với cái hồi cùng Liora ở ‘Rampart’ thì cái hôn của cô ấy chỉ như khoảnh khắc thoáng qua thôi.
[Đăng kí hoàn tất. Gen của chủ nhân đã được lưu trữ. Từ giờ, quyền sở hữu ‘Library’ đã được chuyển giao cho chủ nhân]
Kuu, thật sự mình không hề biết rút kinh nghiệm à? Dù biết là sớm muộn cũng như thế này, và cũng không có lựa chọn khác, nhưng tốt hơn vẫn là không bị cưỡng hôn trong lúc không phòng bị chứ, đúng không…?
[Vậy tình trạng hiện tại như thế nào? Anh đã tập hợp được bao nhiêu Babylon rồi?].
[Ểh? Xem ~ nào, ‘Garden’, ‘Workshop’, ‘Alchemy Building’, ‘Hangar’, ‘Rampart’ và ‘Tower’ tổng cộng là 6. Thêm ‘Library’ nữa là 7].
[Em hiểu rồi. Vậy thì giờ chúng ta sẽ làm thế này]
Sau khi Fam gõ một cái gì đó vào đầu bàn làm việc, ‘Library’ lặng lẽ khởi động. Chắc nó đang bay đến bầu trời Brynhild và kết nối với các Babylon khác.
[Chủ nhân, em có 1 yêu cầu. Em muốn nhập sách mới cho ‘Library’…].
[Với số sách khủng khiếp ở đây mà còn muốn thêm nữa à? Mà nhân tiện, ở đây có bao nhiêu sách vậy?].
[Em nhớ là tầm 20 triệu cuốn]
20 triệu… Nếu tôi nhớ không lầm thì ngay cả Thư viện Quốc hội ở Nhật cũng chỉ có khoảng 10 triệu cuốn thì phải. Mà chắc chắn nếu thêm mấy thứ dùng để đọc nhưng không phải sách như báo, tạp chí hay tài liệu thì sẽ có thể lên tới khoảng 35 triệu cuốn.
[Em muốn có sách mới, vì em đã đọc gần như toàn bộ sách ở đây rồi. Em khẩn cấp yêu cầu thêm sách].
[Cô nói toàn bộ… Là tất cả 20 triệu cuốn sách này!?].
[Trung bình 1 cuốn em mất 2 tiếng, và khi liên tục làm thế trong 5000 năm thì cũng cỡ đó]
<trans: 5000 năm x 365 ngày x 12 cuốn 1 ngày = 21.900.000 cuốn, mà đó là với điều kiện “thế giới này chỉ có 365 ngày 1 năm” nhé >
Không không không. Cô không hề nghỉ ngơi lấy 1 ngày à!? Cesca và Flora đã ngủ không biết bao nhiêu lâu trong thiết bị ngủ, còn Noel của ‘Tower’ thì khỏi nói đi, ngủ mọi lúc mọi nơi trừ lúc ăn. Cô có biết điều đó không vậy!?
[Đó là do em không di chuyển nhiều. Nếu bọn em hoạt động liên tục trong 5000 năm thì bọn em sẽ nhanh chóng bị xuống cấp. À mà một khi tìm thấy ‘Laboratory’ thì em sẽ có thể tiến hành bảo trì thích hợp]
Vì vậy nên cô ấy đã đọc sách trong hơn 5000 năm… Cô ấy chắc chắn là 1 người cuồng sách, là người yêu của sách, cá luôn! Không lẽ cô ấy là loại người nghiện sách à? Hơi bất ngờ nha.
Vậy là tôi đã tìm ra ‘Library’ mà Lean luôn thèm muốn? Và vì chúng ta đang nói tới Lean, có lẽ cô ấy sẽ dọn đến sống ở đây luôn quá, tôi nghi lắm nha.