Chương 194 : Mạo Hiểm Giả Mạo Danh Và Nạn Buôn Người
- Truyenconect
- Isekai wa Smartphone to Tomo ni
- Chương 194 : Mạo Hiểm Giả Mạo Danh Và Nạn Buôn Người
Isekai No Kami Team
Chúng tôi đến tầng 2 vào lúc cậu bé cầm giáo bị thổi bay đi. Cung thủ cùng pháp sư đã bị thương và gục trên mặt đất trong khi kiếm sĩ và giáo thủ vẫn đang chật vật bảo vệ họ.
[Này, đừng có làm chúng bầm dập quá. Dù gì cũng là con hàng quý báu của chúng ta đấy].
[Ta biết, ngươi nghĩ mình đang nói chuyện với ai thế? Mà nói lại, chẳng phải cái tình huống này là do kẻ nào đó quên mang chất độc tê liệt hay sao?].
[Dù sao thì giải quyết nhanh lên! Nếu bọn quái vật xuất hiện thì sẽ trở nên phiền phức hơn đấy…!?]
Tôi đá vào giữa mặt tên béo đang phát ngôn và hắn bay như đạn pháo vào trong căn phòng. Hắn tưng vài phát như bóng cao su và hạ cánh ngay chỗ đồng bọn của mình.
[M-mày là thằng quái nào?].
[Đó phải là câu hỏi của ta đấy! Các người là ai?]
Một Béo, một Ròm, 1 Lùn. Hình tượng cái nhóm này không thể “vãi lồng” hơn được nữa.
Trong khi lau máu mũi, tên Béo đứng lên. Hắn ta khá lì đòn đó chứ, huh? Có vẻ như đống mỡ đó hấp thụ không ít tác động đâu nhể.
[Ara, có vẻ chúng ta đến đúng lúc nhỉ]
Lean bước đến cùng với Pola và khuôn mặt của 3 kẻ đó trở nên biến thái sau khi nhìn thấy cô ấy. Ròm cầm kiếm trong tay và bước đến gần chúng tôi. 2 kẻ kia cũng tiến đến trong khi lăm lăm vũ khí. Có lẽ chúng nghĩ rằng tôi chỉ có 1 con dao găm (hàng của Brynhild). Chúng đã cho Lean đủ thời gian để cô ấy dùng đôi mắt giám định của mình.
[Hihi, cô em khá là kute phô mai que đấy hửm? Có vẻ chúng ta gặp may rồi. Này nhóc, nếu còn yêu đời thì để cô gái này lại và cút nhanh đi] – Ròm.
[…Hả ~ !].
[Mày không nghe tao nói à? Tao nói để con bé này lại cho tụi tao và cút! Hay muốn bị giết hả!?] – Ròm.
Tôi bước lại gần tên Ròm và nhìn lên hắn mà không nói 1 lời nào. Sau đó tôi nâng chân mình lên, đạp vào bàn chân hắn và nghiền xương chân hắn thành bụi cám.
[GYAAAAA~!!!!??]
Tên Ròm ôm chân trong khi đau đớn lăn lộn trên mặt đất đến chảy cả nước mắt nước mũi. Ồn quá. Tôi đá vào mặt hắn để hắn ngậm mõm lại.
[UGOEeeeEEE!!!!]
Tại sao tao phải giao Lean cho tụi bay? Ngừng sàm lại, tụi bay quá liều mạng rồi đấy. Tao sẽ giết chúng bay.
[Đ-đ*t mẹ! Mày đang làm cái chó gì đó!?] – Béo.
[Tụi tao là những mạo hiểm giả hạng lam đấy! Mày nghĩ mày có thể chống lại được sao…?] – Lùn.
<trans: ờ lam luôn cơ đấy, sợ quá cơ>
[Đừng có mà vênh váo. Ta dám chắc các ngươi thăng hạng nhờ việc cướp tiền bạc và đồ của người khác đúng không? Chẳng có mạo hiểm giả lam cấp nào yếu như các ngươi cả. Đừng có coi thường những mạo hiểm giả!]
Tôi nghiền nát đầu gối của tên Béo bằng 1 cú đá trực diện. Không thể chống lại trọng lượng của mình, tên Béo ngãcắm đầu về phía trước và kêu rên đau đớn.
[GuaAAA!!!?? Đầu gối, đầu gối của tao!!!].
[Hi-hiiiiii~!!!]
Lùn nhìn thấy thế và nhanh chóng xoay lưng lại với 2 tên kia rồi bỏ chạy. Tôi lấy Brunhild ra, nhắm vào lưng hắn và bóp cò không chút do dự.
[Geha-!?]
Lùn ngã xuống sau khi dính đạn tê liệt <trans: đờ mờ nói cho lắm cứ tưởng bắn đạn thật =.=’ >. Hắn là 1 mạo hiểm giả đã cố trốn thoát trong khi bỏ mặc đồng bọn của mình. Ngươi nói ngươi hạng lam? Nghe mà muốn cười bể bụng.
[Anh khá là tàn nhẫn đấy. Em cũng hơi bị bất ngờ]
Lean lẩm bẩm trong khi nhìn tên Béo và Ròm, mấy kẻ vẫn đang thút thít và quằn quại.
[Ah-, xin lỗi. Tôi đã trở nên tức giận và không thể kiềm chế được khi nghe chúng định động tay vào cô]
Đã 1 thời gian kể từ lần cuối cùng tôi nổi nóng. Tôi nghĩ lần cuối chuyện này xảy ra là khi tên hoàng tử thiểu năng của Rynie cũng nói những lời tương tự. Tôi cứ tưởng rằng mình đã biết tự chủ hơn 1 chút nhưng có vẻ tôi vẫn còn 1 chặng đường dài để đi.
[Hmmm, nhưng em vui khi anh tức giận vì em]
Lean mỉm cười ngọt ngào. Kuuu- xấu hổ quá đi. Tôi có cảm giác mặt tôi đang đỏ lên nhanh chóng, thế nên tôi xoay lưng lại với Lean và đi tới chỗ mấy cô cậu mạo hiểm giả.
<trans: chỉ dc cái tsun là giỏi>
[Không sao chứ?].
[A, vâng! Chúng em bị thương không nhiều nên vẫn ổn. Nhưng còn Claus và Ion thì…]
Cậu trai dùng giáo nhìn 2 người bạn đang bất động của mình. Tôi nghĩ 2 người đó chỉ ngất đi thôi nhưng vẫn dùng [Cure Heal] và [Refresh] để phòng ngừa. Vậy thì chỉ còn đợi họ tỉnh lại nữa thôi.
Mặc dù 4 người họ cứ cảm ơn tôi hết lần này tới lần khác không ngừng, cuối cùng thì tôi cũng có thể hỏi họ chuyện gì đã xảy ra.
Có vẻ lũ kia đã gọi họ vào dungeon và nói sẽ chỉ cho họ một số nơi săn an toàn. Rồi họ bất cẩn đồng ý và đi theo đám đó.
Thế là họ đã bị chúng dẫn đến đây rồi tấn công. Và 2 người không chuyên tiên phong đã nhanh chóng bị đánh gục do cuộc tấn công bất ngờ.
[Theo nội dung cuộc nói chuyện thì 3 tên này là những kẻ chuyên bắt cóc đúng không? Nếu ai đó mất tích trong dungeon và chỉ còn lại vết máu hoặc thẻ guild của họ thì người ta sẽ cho rằng họ đã bị quái vật đánh bại và không điều tra thêm gì nữa].
[Vâng, chúng đã nói sẽ bán bọn em cho những thương nhân thu mua nô lệ]
Cô gái kiếm sĩ cột tóc đuôi ngựa nhanh nhẹn giơ tay lên và trả lời. Vẫn nhí nhanh quá nhỉ.
Nhưng mà thương nhân buôn bán nộ lệ, chẳng lẽ……
Tôi ngồi xổm xuống trước tên Ròm và dí nòng của Brunhild vào trán hắn.
[Trả lời ta ngắn gọn “có” hoặc “không” thôi. Các ngươi đã bắt cóc những mạo hiểm giả bị cho là đã chết từ trước đến nay đúng không?]
Ròm gật mạnh đầu trong khi đổ mồ hôi lạnh. Đúng như dự đoán.
Lean nghiêng đầu sau đó.
[Nhưng sau khi bắt cóc các mạo hiểm giả, chúng không thể nào đưa họ qua cổng dịch chuyển được, chẳng phải sao? Vậy thì làm thế nào……].
[Đơn giản thôi. Chúng vận chuyển họ đi trực tiếp bằng thuyền, ví dụ như 1 con tàu buôn nô lệ. Đúng không?]
Ròm gật mạnh đầu lần nữa. Phán ngay chóc.
Những hòn đảo này nằm ở phía nam vương quốc Sandora, mà vương quốc đó thì cho đến nay vẫn sử dụng hệ thống nô lệ.
<trans: dịch tới đây sao nghe mùi 1 quốc gia nào đó sắp bị xóa sổ nồng nặc, chắc không có đâu hen?>
Đó là 1 quốc gia sử dụng [Vòng cổ nô lệ] để tước đoạt tự do của người khác và biến họ thành hàng hóa. Điều đó có nghĩa là những người bị bắt cóc đang bị đem bán.
[Vậy, những mạo hiểm giả các ngươi đã bắt cóc bị mang đến Sandora chưa?]
Lần này thì tên Ròm lắc đầu. Vậy tức là họ vẫn chưa bị chúng mang đi? Nếu thế thì không phải là không thể giúp họ.
Con tàu chở nô lệ có lẽ đang được bí mật neo ở đâu đó. Cái đám bắt cóc đã có kế hoạch ngụy tạo hiện trường, làm cho những tân binh này giống như đã chết sau khi bắt cóc họ ở đây và mang đến chỗ con tàu, nhưng nhìn thì có vẻ như họ đã mất tích bên trong dungeon.
Tôi nhận ra 1 con tàu cỡ trung đang được neo trên 1 hòn đảo xa hơn về hướng đông bắc từ hòn đảo có dungeon “Amaterasu” này sau khi thử tìm kiếm bằng bản đồ. Là thứ đó à?
Tôi đã hiểu tường tận vụ án, không có khoan hồng gì với lũ này thế nên tôi làm tê liệt 2 tên đang rên rỉ còn lại bằng [Paralysis] luôn.
[Này… Anh đang định làm gì thế? Nếu anh muốn liên lạc với guild hoặc Hiệp sĩ đoàn thì em sẽ đi cùng anh, nhưng….]
Cô gái kiếm sĩ lo lắng hỏi tôi trong khi 3 người còn lại đang đoán ý định của tôi và nhìn tôi chằm chằm. Họ có lẽ đã nhận thấy mức độ nghiêm trọng của tình hình, nhưng vì lý do nào đó mà tôi lại thấy lũ nhóc có cả lo lắngpha trộn phấn khích nữa.
[Được rồi, 1 trong số chúng ta sẽ đi liên lạc với họ. À đúng rồi, bọn anh vẫn chưa tự giới thiệu nhỉ? Cô gái này là Lean, nhóc này là Pola và anh là Mochizuki Touya, quốc vương của vương quốc này].
[[[[Quốc-vươnggggggggggg~!?]]]]
Bộ tứ ngay lập tức trợn tròn mắt lên hết cỡ. Sau đó họ hoảng loạn quỳ thế dogeza. Mấy nhóc vẫn đầy sức sống nhể?
[Oh, đứng dậy đứng dậy. Anh không có quan tâm mấy điều đó. Các em có lẽ biết anh cũng từng là 1 mạo hiểm giả đúng không? Mà không phải, bây giờ anh vẫn là mạo hiểm giả]
Tôi lấy cái thẻ guild màu hoàng kim của mình ra đưa đến trước mặt họ trong khi nói. Mấy nhóc này đã bị lừa 1 lần, nên ít nhất tôi cũng nên đưa bằng chứng.
[Đó là vàng…].
[Tuyệt quá…].
[N-ngài ấy đã đánh bại những con rồng, golem và chúa quỷ…].
[Được gặp ngài ấy, tụi mình có thể khoe khoang trước mặt bố mẹ rồi…]
Có vẻ họ đã tin tôi. Về cơ bản thì mấy nhóc này vẫn còn non nớt lắm. Họ sẽ mau chóng bị tổn thương nếu cứ tin vào bất cứ những gì mình được nghe nói. Huh? Mà nhìn chúng có vẻ gì là tổn thương đâu.
4 người lần lượt tự giới thiệu mình với thái độ quá ư là nghiêm trang. Cả 4 hình như được sinh ra tại 1 ngôi làng tên Pyuton ở Regulus và cùng nhau đến vương quốc này.
Cậu bé dùng thương ngắn và khiên vảy là Ropp.
Cô bé kiếm sĩ và mặc giáp da là Fran.
Cậu bé dùng cung và cũng mặc giáp da là Claus.
Cô bé mặc áo choàng và cầm gậy phép là Ion.
Còn ấn tượng của tôi về họ là: Ropp có vẻ ngoan ngoãn, Fran mạnh mẽ, Claus như là lãnh đạo vậy, còn Ion thì nhút nhát. Đúng là 1 nhóm đáng quan ngại.
[Vậy chúng ta sẽ làm gì? Tất nhiên là sẽ phải giúp những mạo hiểm giả đã bị bắt cóc chứ].
[Đúng vậy. Anh đã biết được vị trí của con tàu chở nô lệ. Chúng ta có nên đến đó và tiêu diệt chúng không?].
[X-xin lỗi. Bọn em có thể giúp gì được không?].
[N-này Fran!]
Nữ kiếm sĩ Fran lén lút nhìn sang và gọi Claus.
Hmm, tôi nghĩ cũng tốt khi mà họ có động lực. Tôi cũng thắc mắc mà tự hỏi liệu mấy mạo hiểm giả tập sự này có giúp ích được gì hay không?
Tôi cũng muốn cho họ chút huấn luyện và kinh nghiệm, ờ mà tốt thôi, tôi nên làm gì đây nhỉ?
[Đối thủ là những thương gia chuyên kinh doanh nô lệ. Có lẽ thậm chí họ sẽ bắt nô lệ phải chiến đấu thay mình. Và những gì anh muốn nói là các em có thể đối phó với họ bằng kĩ năng của mình hay không? Trong trường hợp xấu nhất, các em sẽ bị bắt và cũng bị biến thành nô lệ luôn đấy, có hiểu không?].
[Uguu…]
Fran do dự cúi xuống. Mấy người này lớn hơn Yumina và Lu nhưng nhỏ tuổi hơn 2 chị em sinh đôi Else và Linse. Mặt khác, họ thua xa tôi về khoản “từng trải”.
Với trường hợp của chúng tôi, chúng tôi đã có những trận chiến như với Fureizu, rồng, tham dự vào sự kiện đảo chính vân vân. Đó là vì chúng tôi đã từng ở trong những hoàn cảnh như thế và có được kinh nghiệm… Mà tôi nghĩ phần lớn lỗi là ở mấy người đó.
<trans: ý là do Fureizu, rồng tự mò đến; còn vụ đảo chính thì “xui xẻo” gặp ảnh đang đi mua đồ>
[Dù mấy nhóc này không thể chiến đấu nhưng chẳng lẽ không làm do thám được?].
[Do thám á?]
Tôi nhướng mày sau khi nghe đề xuất của Lean. Cô nói do thám… cơ mà cũng nguy hiểm vừa gì. Họ có thể sẽ trải qua 1 kinh nghiệm khủng khiếp nếu bị tóm…
[Dù em nói do thám, nhưng thực chất là để chúng thâm nhập vào con tàu như là kết quả vậy. Nếu chúng có thể giả vờ như bị những tên này bắt và mang đến đó, chúng sẽ có thể biết được tình hình của những nô lệ khác đúng không?].
[Quả thật…… Nhưng lũ này có chịu hợp tác không mới nói]
Tôi hướng sự chú ý đến 3 tên đang bất động do phép tê liệt. chúng có thể sẽ nghe lời nếu tôi đe dọa chúng, nhưng nếu tình trạng của chúng hiện hết lên mặt như thế kia thì có ngu mới không nhận ra.
<trans: ảnh đập tụi nó mất nửa cái mạng cmnr :v >
[Sao anh không ngụy trang bằng [Mirage] ấy?].
[Ah, ra ý cô là vậy]
<trans: tại có Lean, hay tại tác giả mà chương này Touya nó ngu thế?>
Quả thật. Nếu làm vậy thì tôi có thể ngụy trang mình thành lũ tạp chủng này và đi theo mấy nhóc tân binh vào con tàu nô lệ. Nếu họ có thể đến nơi các mạo hiểm giả đang bị giam, họ có thể có khả năng đảm bảo an toàn cho những người đó.
Sẽ rất phiền nếu các mạo hiểm giả bị lấy ra làm con tin. Tôi nghĩ kế hoạch này cũng không tệ nhưng……
Thành thật mà nói thì nếu tôi dùng [Invisible] để tàng hình rồi xâm nhập vào con tàu chẳng phải sẽ nhanh tìm thấy nơi giam giữ hơn sao?
Khi tôi nhìn vào bộ tứ, cả bọn đang phấn khích nhìn tôi với đôi mắt sáng lấp lánh. Umumu. Muốn gì đó? Họ đang trong độ tuổi thích mạo hiểm à? Ngoài việc trở thành nô lệ thì tôi không nghĩ họ sẽ bị đối xử thô bạo đâu, vì là hàng hóa mà.
[Vậy thì, chúng ta thử nhé?].
[[[[[Vâng!]]]]
Cả 4 vui vẻ đáp lời. Ổn không đây trời?