Chương 197 : Cô Dâu Thứ 8 Và Chuột Tuyết
Isekai No Kami Team
[Bọn em nhận ra có điều gì đó giữa 2 người đã thay đổi từ 1 thời gian trước rồi mà]
Yumina đang ngồi trên bàn bắt đầu nói. Lean cũng ngồi trên bàn cùng những người khác, tuy nhiên, tôi là người duy nhất đang phải quỳ seiza trên sàn. Mấy em không thấy như thế này là quá tàn nhẫn sao? Hình như tôi quen với chuyện thế này luôn rồi, hahaha <trans: vừa S vừa M?>. Quỷ tha ma bắt, tôi bị bắt ngồi seiza thế này bao lâu rồi nhỉ?
[Lean-san cũng thích Touya-san đúng không?].
[Phải. Tôi khá thích anh ấy theo cách riêng của tôi, tôi cũng nghĩ rằng mình muốn kết hôn và sống trọn đời bên anh ấy, mặc dù tình cảm của tôi có lẽ không bằng cô].
[Tức là…].
[Tất nhiên không phải là vì di sản Babylon hay sức mạnh của anh ấy, cô nên hiểu điều đó. Hơn nữa, tôi nhận ra sự quyến rũ của Touya và đã thích anh ấy theo 1 cách riêng biệt. Đó là sự thật]
Lean ngắt lời Yumina và gắn kết những gì cô ấy nói lại với nhau. Rồi cô ấy dừng lại khi nhìn thẳng vào mắt Yumina.
Ánh mắt của Yumina cuối cùng cũng dịu lại và em ấy nở 1 nụ cười.
[Tôi hiểu rồi. Tôi tán thành việc Lean trở thành cô dâu của Touya-san. Mọi người nghĩ sao?].
Yumina nhìn những người khác đang ngồi xung quanh bàn. Người đầu tiên giơ tay lên là Yae.
[Tớ không phản đối ~ degozaru].
[T-tớ cũng không thấy có vấn đề gì ~ desu].
[Tớ cũng thấy không sao cả]
2 chị em sinh đôi Linse và Else cũng nhút nhát giơ tay phát biểu. Rồi sau đó 2 người còn lại cũng giơ tay lên.
[Tớ cũng không có gì phản đối] – Hilde.
[T-tớ cũng vậy] – Lu.
Hilde và Lu không có nhiều tiếp xúc với Lean cho lắm. Nhưng tôi nghĩ đó là vì họ đã nói chuyện và hành động cùng nhau vài lần nên cũng ít nhiều hiểu được tính cách của Lean.
Mặc dù Lean đã ở trong nhóm này lâu hơn 2 cô nàng. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tình hình sẽ phát triển đến mức này.
[Tớ cũng không nghĩ Sou sẽ phản đối cho dù em ấy có ở đây lúc này đi nữa. Lean-san, từ giờ xin hãy quan tâm đến chúng tôi].
[Vâng. Mọi người cũng thế]
Yumina và Lean nhẹ bắt tay và cười với nhau. Có cảm giác như chả có chỗ nào cho tôi chen vào vậy. Không, cũng không hẳn là có lý do đặc biệt nào để tôi phản đối chuyện này. Lean rất dễ thương, đáng tin cậy và suy nghĩ chín chắn.
Tôi cảm thấy nếu Yumina là trung tâm kết nối mọi người thì Lean sẽ là người chăm sóc cho họ.
Cơ mà số lượng cô dâu đến giờ là 8 rồi đúng không? Chỉ còn 1 bước nữa là hậu cung đầy đủ. Hay đúng hơn, tôi tự hỏi liệu tình hình có trở thành thế này nếu bà giáo sư ngốc đó không bép xép quá nhiều hay không?
Cứ có cảm giác như Yumina và những người khác đang háo hức muốn nhanh chóng tụ họp cho đủ 9 vị hôn thê… Chắc có lẽ là trước khi tôi gặpphải 1người con gái kì lạ hay đại loại vậy, tôi nghĩ thế. Mặc dù hình như không phải họ cứ nhắm mắt chọn bừa, vì họ đã không chấp nhận Pam lúc trước.
[Vậy Lean bây giờ cũng là 1 trong số chúng ta – những vị hôn thê của Touya-san, người chị em thân thiết] – Yumina.
[Ểh? Ah, đ-đúng rồi, tôi đoán vậy].
[Thế……về chỗ mà 2 người đã đi cùng nhau cho đến tận giờ này?] – Yumina.
[Fuee?]
Lean phát ra 1 âm thanh ngớ ngẩn. Cô bị bao vây bởi 5 người kia <trừ Yumina> trước khi kịp trả lời và bị luồng áp lực khủng khiếp từ nụ cười mỉm của họ bao phủ.
[Ch-chờ 1 chút. Có lẽ các cô đang hiểu lầm điều gì đó chăng?].
[Đến gần sáng mới về, và hơn nữa, chỉ 2 người với nhau… Còn có lý do nào khác nữa chứ ~ degozaru?]
Pola – người đang nhiệt tình vẫy gọi Yae như thể muốn nói “Tôi cũng có ở đó nữa”, hoàn toàn bị những người đang bao vây Lean bơ đẹp. Chưa hết, cặp song sinh còn đang áp sát Lean.
[K-không lẽ nào…].
[Hai người đã làm “điều đó” à!?].
[[Hảảả!?]]
Giọng tôi và Lean hòa cùng nhau. Mấy em nói “làm điều đó”… tức là ám chỉ “ăn kem trước cổng” ấy hả? Cả khuôn mặt của người nói và những người nghe đều đã trở nên đỏ bừng.
[C-c-cô đang nói cái gì thế hả!? Không thể nào có chuyện đó được!]
Lean hoảng loạn phủ nhận với gương mặt như thể đang sôi vậy. Oh~ya? Kiểu phản ứng ngây thơ đến đáng ngạc nhiên luôn….. Tôi có quyền nói phản ứng kiểu này, so với độ tuổi 600 thì hợp hơn với vẻ ngoài của cô ấy, đúng không?
Trái lại, nhìn thấy cô ấy phản ứng như thế này tôi lại cảm thấy nhẹ lòng hơn.
<trans: ý là có vị hôn thê loli thực chất là bà cụ thì kinh lắm, phản ứng hợp với vẻ ngoài thì tốt hơn>
Sau đó, tôi giải thích với mọi người về những sự kiện của ngày hôm nay thay cho Lean, cái người đang im lặng và mặt đỏ như sắt nung.
[Em hiểu rồi. Nhưng nếu anh về trễ thì ít nhất cũng báo cho tụi em 1 tiếng chứ].
[Uhh, anh xin lỗi về chuyện đó…].
[Không phải anh có thể liên lạc với chúng em thông qua nhóm Kohaku sao?].
[Ờ ha]
Nói mới nhớ, quả đúng là vậy. Tôi đã tất bật chạy lòng vòng mà không nhận ra điều đó. Quả thật tôi đã không gửi lấy 1 tin nhắn cho dù đã trễ. Có lẽ các em ấy đã rất lo lắng khi không thấy tôi trở về nhà.
Tôi tự cảm thấy không có gì phải lo lắng cho mình, nhưng tôi cũng nên nghĩ cho cảm giác của các nàng một chút.
Quả thực tôi đã khiến những người quan trọng của mình phải lo lắng. Từ giờ tôi sẽ cẩn thận hơn.
[Bọn em sẽ không biết phải làm gì nếu bị anh bỏ lại phía sau…] – Else.
[Đúng vậy. Hãy cho tụi em biết khi nào và ở đâu anh định thử nghiệm phép thuật ~ degozaru…].
[Căn nhà hoang đó đã bị đốt thành tro, chẳng phải sao…?]– Linse.
Else, Yae và Linse đang thở dài mệt mỏi. Mấy em lo là lo chuyện đó á!? Chỉ là, quả thật có lần tôi đã nghĩ rằng sẽ có thể điều khiển 1 ngọn lửa trở nên giống như 1 quả tên lửa hành trình, nhưng tôi đã lầm.
Tôi cảm thấy tôi giống như 1 ông chồng say rượu trở về nhà bị các bà vợ mắng cho ấy…… Mà ủa? Không phải thực sự tôi đã trở thành 1 ông chồng sợ vợ sao?
Tôi không thực sự cảm thấy muốn trở thành loại chồng độc đoán kiểu như “Câm miệng và chỉ cần nghe lời tôi thôi!”. Quả thật có đôi khi Yumina và những nàng khác tức giận với tôi và lúc đó tôi không hám hó hé nửa lời. Mối quan hệ giữa các hôn thê của tôi rất tốt. Họ chưa từng xích mích với nhau dù chỉ 1 lần, nên có lẽ tôi sẽ được nhìn thấy cánh cổng dẫn sang thế giới khác nếu tôi dám phàn nàn gì về họ.
[Dù sao thì, từ giờ trở đi, hãy chắc rằng anh sẽ liên lạc với chúng em trước khi anh đi đâu đó. Chúng em sẽ không phàn nàn gì hết miễn là anh làm thế. Có hiểu không?].
[Đ-đã ~ rõ…]
Sau đó tôi tiếp tục bị từng người thuyết giảng, đến khi cuối cùng cũng được thả, tôi đổ người cái rầm xuống giường. Lúc đó thì gần như đã tới bình minh. Tôi đã bị bắt phải hứa rất nhiều chuyện, nhưng không còn cách nào khác, vì đó là cái giả phải trả cho lỗi lầm của tôi.
Tôi nên nói về điều này như thếnào nhỉ…? Về từng người, họ rất đáng yêu và dịu dàng khiến cho trái tim tôi ấm áp mỗi khi ở cùng nhau. Nhưng tôi cảm thấy không có bất cứ cơ hội trở mình nào một khi họ đã liên kết với nhau. Sự thật đã được chứng minh bằng chính bản thân tôi. Tôi nghĩ tôi sẽ chỉ có thể chấp nhận điều này thôi.
Aah ~ tôi cảm thấy buồn ngủ quá rồi. Guu.
_____Chuyển cảnh_____
Tôi đi gặp Kousaka-san đầu tiên vào buổi sáng và giải thích về những sự kiện ngày hôm qua. Tôi nghe rằng ông ấy sẽ soạn thảo sơ bộ về luật pháp, được tham khảo từ những điều luật của Belfast. Thế giới này đang ở vào khoảng thời kì Edo, sẽ có các hình phạt nhẹ từ lưu đày cho đến tử hình. Nếu là thời Edo thì việc trục xuất sẽ được sử dụng.
Các quốc gia khác dường như cũng có hình phạt giống như là lao động cưỡng bức trong các hầm mỏ. Nhưng đáng tiếc thay, vương quốc của tôi không có mỏ khoáng sản.
Có vẻ như sẽ có thêm những rắc rối khác phát sinh nếu không có mức án tử hình. Sẽ là 1 vấn đề nếu chúng bị lưu đày sang những quốc gia khác và tiếp tục phạm tội ở đó. Tôi tự hỏi liệu những vấn đề trong tương lai có thực sự biến mất nếu mức án tử hình được áp dụng?
Trong trường hợp này, có thể nói rằng [Vòng cổ nô lệ] là tạo tác phép thuật phù hợp nhất để trừng phạt bọn tội phạm, theo nghĩa nào đó miễn là nó chỉ áp dụng cho những tội trạng nghiêm trọng. Mà tôi thắc mắc tôi có thể điều chỉnh cái vòng cổ đó không nhỉ?
<trans: “giờ” thì vẫn chưa :v >
Có vẻ như thương buôn nô lệ Javel sẽ bị tử hình nếu luật lệ chúng tôi sắp đưa ra giống với Belfast về vấn đề này. Cơ mà tôi có thể nói rằng điều này là tự nhiên nếu tính thêm cả những tội trạng trong quá khứ của hắn ta nữa.
Vấn đề là nên xử lý những nô lệ khác và đoàn thủy thủ như thế nào? Mà, tôi có thể nhờ Yumina kiểm tra bản chất của họ bằng đôi mắt phép thuật ấy. Sau đó nếu họ là người tốt thì tôi sẽ tháo cái vòng cổ ra.
Trong khi suy nghĩ, tôi hướng về “Silver Moon” trong thị trấn bởi vì tôi còn lo lắng về những mạo hiểm giả vừa được giải thoát hôm qua. Tôi mong họ không nhận phải bất cứ thương tổn bất thường nào.
Khi đến “Silver Moon”, tôi nói chuyện với những mạo hiểm giả ấy và cảm thấy yên tâm hơn.May thay, họ quyết định vẫn tiếp tục làm mạo hiểm giả. Tôi mong họ từ giờ sẽ cẩn thận hơn trong những chuyến thám hiểm. Không cần phải vội vàng, họ sẽ dần dần mạnh lên thôi. Nếu có thể mạnh lên từng chút một sẽ tốt hơn cho các cô cậu đấy.
<trans: “đừng như anh, đùng 1 phát bá nhất thế giới” :v >
Mọi người đều đi đến guild sau khi nghe rằng thẻ của họ sẽ được trả lại. Nếu tôi có mắc 1 sai lầm nhỏ nào đó… Tôi cảm thấy muốn xin lỗi về điều đó.
Tôi quyết định ăn trưa ở đây vì tôi không có ăn sáng (tôi ngủ 1 mạch đến trưa). Tôi cũng đã mời nhóm của Ropp khi gặp họ ở đó.
Mặc dù lúc đầu họ từ chối, nhưng rồi cũng nhanh chóng ngồi xuống sau khi tôi gọi phần cho 5 người từ Mika-san.
[Ồ, vậy cũng có 1 dungeon trong làng của các em à?].
[Nó không quy mô như dungeon ở đây. So với ở đây thì nó chỉ như 1 cái hang động nhỏ vậy, và cũng có vài chỗ sụp đổ, hư hỏng bên trong. Bọn em đã vào đó thám hiểm từ nhỏnhư là 1 mạo hiểm giả]
Không phải khá là nguy hiểm khi “thám hiểm như là 1 mạo hiểm giả” trong khi còn quá nhỏ sao? Rất có khả năng mấy có mấy con sói sống trong đó.
[Tụi em đã gặp mấy con quái như sói và dơi lớn 2 lần, nhưng cả 4 đã cùng nhau tiêu diệt chúng. Vì thế nên bọn em có chút tự tin, nhưng… chúng em đã nhận được 1 bài học rằng mình đã may mắn như thế nào sau khi đến đây]
Cô nàng kiếm sĩ Fran rụt rè nói. Như em ấy đã trình bày, mấy con sói khác với tụi goblin và kobold. 2 loài được kể phía sau sẽ sử dụng vũ khí không giống như bọn sói. Nhưng chẳng phải Ropp và Fran đã đối mặt với những mạo hiểm giả hạng lam ngay cả khi họ sợ hãi đó sao? Tôi lại nghĩ họ khá là có triển vọng đấy, những đứa trẻ này.
[Mà, không tự gượng ép mình và phải rút kinh nghiệm từ những sai lầm của bản thân. Ngoài ra, không nên tin mấy lời đường mật. Các em biết đó, luôn có ẩn ý sau mấy lời ngọt ngào. Hoa hồng nào chẳng có gai, không có gì đắt hơn là những thứ miễn phí]
Bộ tứ ngoan ngoãn gật đầu. Ừm, tôi nghĩ họ đã nhận được 1 bài học rồi. Họ nên tự hỏi tại sao lại có những mạo hiểm giả khác đến và nói với họ về những bãi săn tốt. Có lợi gì cho chúng trong khi điều đó sẽ chỉ làm túi tiền của chúng nhỏ hơn? Nên nghi ngờ người khác trong khi lần theo những sự bất thường, nhưng cũng không nên quá dè chừng tất cả.
[Umm…bệ hạ. Còn về đứa nhóc này…].
[Ửm?]
Cô gái pháp sư Ion đặt con chuột bạch mà tôi đã triệu hồi trên tay cô ấy. Ah, tôi quên mất nhóc này.
Hmm, tôi vẫn lo lắng về những đứa trẻ này. Tôi có nên bỏ chú chuột lại với họ không? Nếu tôi nhớ không lầm thì con vật triệu hồi này có tên là “Snow Rat” <Tuyết Thử – Chuột Tuyết>. Nó có vẻ khá mạnh nếu triệu hồi số lượng lớn, nhưng với tôi thì chả khác chuột nhà bao nhiêu.
Mà, tôi cũng không biết có chuột nhà trong thế giới này không nữa.
<trans: khúc này không hợp lý, giữa chương 101 rõ ràng có 1 con chuột mà>
Dường như chú chuột này có kĩ năng [Danger Sense] <cảnh báo nguy hiểm>. Bộ tứ có thể phòng tránh việc bị tấn công bất ngờ nếu có nó. Họ cũng có thể tránh được sự nguy hiểm và trốn thoát trước khi quá muộn.
[Anh sẽ giao nhóc này cho mấy đứa. Nó khá thông minh và có thể nhận diện được mối nguy hiểm, thế nên anh tin nó sẽ giúp ích trong chuyến hành trình mạo hiểm của mấy em. Nó cũng có thể liên lạc với anh thế nên hãy cầu cứu nếu có gì bất thường xảy đến]
Ion gật đầu với 1 nụ cười tươi tắn sau khi tôi nói. Có vẻ em ấy thích nhóc này. Uhm, anh mong mấy đứa sẽ hợp tác tốt. Chứ anh sẽ gặp rắc rối nếu nhận quá nhiều thông điệp thần giao cách cảm không cần thiết đấy.
Tôi chia tay bộ tứ sau khi ăn xong. Chú chuột tuyết nằm trên đầu Ion và được cô bé vuốt ve. Nhóc này, quả thực rất thông minh nhỉ…?
Mà nghĩ về chuyện này, có điều khiến tôi tò mò trong cuộc nói chuyện trước đó. Là về hang động dungeon nơi bộ tứ đã đến đó chơi từ nhỏ. Tôi thấy sự miêu tả của họ về hình thức của nó giống như những tàn tích Babylon vậy.
Nếu tôi nhớ đúng thì họ ở làng Pyuton trong Regulus? Tôi tìm kiếm nó trên bản đồ và cách đây không xa. Tôi chưa từng nghĩ nó lại gần đến vậy…. tôi tự hỏi có khi nào những chú chim tìm kiếm đã bỏ sót nó…
Ah, có khi nào chúng không thể nhìn thấy vào ban đêm nên không thể bay vào trong hang động hay không? Mà chắc không đâu, theo tôi nhớ thì tất cả các loài chim đều có thị lực tốt hơn con người trong bóng tối. Chúng không hoạt động về đêm chỉ đơn giản là vì không thể tìm được thức ăn thôi.
Và nếu vì vậy thì chúng đã bỏ sót nơi đó? Mà, dù đúng hay không thì tôi sẽ biết được sau khi tới đó thôi.
Tôi đã định lập tức dùng [Fly] bay đi, nhưng trước đó, tôi đã gửi lịch trình của mình đến Kohaku và nhờ cậu ấy nhắn lại. Mấy cô nàng đã nổi trận lôi đình vào hôm qua, nên tôi không muốn bị thuyết giảng trong 2 ngày liền đâu.
Giờ thì, đi kiểm tra nó thôi nào.