Chương 212 : Hai Mẫu Mới Và Chiếc Khiên
Isekai No Kami Team
CHƯƠNG 212
-----
Hai Mẫu Mới Và Chiếc Khiên
[Uwooo…].
[Đây là của chúng ta…]
Yae và Hilde cất giọng trong khi nhìn vào 2 Framegear đứng trước mặt họ. Đứng bên phải là chiến binh bọc thép đang được phủ trong hào quang màu tím. Bộ giáp được thiết kế giống như kiểu giáp của samurai Nhật với trang trí hình trăng lưỡi liềm dài hẹp gắn trên mũ của nó. Nó được lấy ý tưởng từ mũ của Date Masamune – 1 vị chỉ huy trong thời chiến quốc. Framegear được trang bị 2 thanh Oodachi và Wakizashi trên eo, ngoài ra còn có bộ phản lực được lắp trên chân để tăng độ linh hoạt của cỗ máy.
Nhờ hiệu ứng [Accel] được đưa vào khe phép thuật, có có khả năng đạt tới vận tốc siêu nhanh. Nó cũng có thể thực hiện các đòn tấn công liên tục lên đối thủ và hạ chúng chỉ bằng 1 thanh kiếm nhờ vào việc đó.
Framegear thần tốc với những chuyển động như tia chớp sẽ ngay lập tức kết liễu kẻ thù bằng những nhát chém chính xác, mặc dù khả năng phòng thủ của nó không cao.
Đó là Framegear cá nhân của Yae – [Schwertleite].
Cạnh đó là 1 Framegear khác màu da cam đang đứng đối diện chúng tôi. Framegear hiệp sĩ, mặc áo giáp khổng lồ, có những phụ kiện màu đen nhưng màu chủ đạo vẫn là da cam. Nó được trang bị 1 thanh kiếm dài và chiếc khiên lớn. Khả năng phòng thủ của nó cao hơn so với chiếc của Yae.
Phần trông giống như vây cá mập kéo dài từ lưng thực chất là 1 thanh kiếm cực lớn đã được biến đổi để chuyên dùng đối phó với loại cao cấp. Tôi đã dùng [Modelling] nên thanh kiếm có thể đạt tới chiều dài gấp đôi lúc bình thường.
Hơn nữa, chiếc khiên cũng có dạng xoắn ốc và sẽ biến thành 1 mũi khoan sau khi kết hợp với thanh côn được gắn ở mặt sau Framegear như là đầu thương vậy. Mũi thương sẽ quay với tốc độ cao nếu dùng phép thuật và nó có khả năng nghiền đối thủ thành từng mảnh nhỏ.
Đây là Framegear cá nhân của Hilde – [Siegrune].
Cả 2 cô gái trèo vào Framegear, vung vẩy thanh kiếm, chạy lòng vòng và xác nhận các thao tác của họ, và họ bắt đầu điều khiển chúng.
[Tốc độ phản ứng rất khác so với Hắc kị sĩ… Nó thực sự giống như em đang di chuyển cơ thể của chính mình vậy ~ degozaru].
[Cả sức mạnh cũng vượt trội hơn nữa. Lúc này, cho dù đối thủ của em có là loại cao cấp đi nữa, em cảm thấy mình có thể đánh bại nó, bằng cách nào đó…].
[Bớt ảo tưởng đi em. Chưa kể còn có rất nhiều loại cao cấp khác đấy. Không chuẩn bị sẵn sàng là kẻ thù lớn nhất trong việc tác chiến]
Trung thực mà nói thì mẫu Framegear mới không phải là bất khả chiến bại. Tôi muốn đảm bảo rằng Framegear của Yae và Hilde có thể chịu nổi phát pháo ánh sáng, nhưng có lẽ điều đó vẫn bất khả thi.
Tôi dự định trang bị cho Framegear của Sou – hiện đang trong quá trình chế tạo – 1 bộ giáp có khả năng chịu được đòn đó dựa trên những dữ liệu đã thu thập được từ trước đến nay.
Chúng tôi quay trở lại lâu đài sau khi hoàn thành việc check hàng Schwertleite và Siegrune. Rồi tôi cùng Sakura và Kougyoku đi bộ đến [Silver Moon] trong thị trấn. Có vẻ cô gái Dark Elf bị mắc bệnh đông cứng quỷ mà chúng tôi từng cứu đã tỉnh lại. Có 1 nhân viên của [Silver Moon] đã đến vào sáng nay để thông báo cho tôi về chuyện đó.
Hẳn là cô ấy đã khỏi hoàn toàn vì không thấy bất kì vấn đề gì về cơ thể cô ấy cũng như phản ứng thèm ăn đã trở lại, nhưng tôi đoán mình vẫn nên đi thăm cô ấy để đảm bảo.
Khi tôi gõ cửa và bước vào phòng, Fleur-san đang ngồi trên ghế và cô gái Dark elf thì nhỏm người dậy từ trên giường.
Cô gái lập tức rời khỏi giường, quỳ xuống và cúi thấp đầu ngay sau khi Fleur-san giới thệu chúng tôi. Úi! Miễn lễ miễn lễ! <chém tí>
<trans: Fleur: Đây là Quốc vương-sama và 1 trong số những vị hôn thê (tương lai) của ngài ấy>
[Tôi không có lời nào để diễn tả hết sự biết ơn của mình đối với ngài vì đã cứu mạng tôi. Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ được Quốc vương của Brynhild chữa cho… Spica Frennel này xin được dùng cuộc sống của mình để phục vụ cho bệ hạ]
<trans: vợ lẻ +1 :v >
Phóng đại quá đấy! Mà cũng không hẳn, xem xét trên phương diện mạng sống của cô ấy đã được cứu thì cũng không nói quá đâu nhỉ?
[Ừm, được rồi mà, cô không cần quá để ý về nó đâu. Dù sao thì, tôi mừng vì bệnh của cô đã khỏi. Nếu cô muốn, tôi có thể đưa cô quay về Zenoasu bằng phép thuật dịch chuyển, ý cô thế nào?]
Tôi đã đến 1 trong những con đường lớn ở Zenoasu, mặc dù chỉ nhìn thấy nó từ trên trời thôi. Tôi nghĩ như vậy cũng đủ để tôi mở [Gate] đến đó rồi.
[Không… tôi không có nơi nào để quay về ở đó, thế nên… Tôi đang tự hỏi liệu mình có thể tìm được 1 công việc ở vương quốc này hay không, bởi vì các quốc gia khác hầu hết đều không tuyển dụng á nhân]
Spica-san cười cay đắng nói. Cô ấy có lý do nào đó mà không muốn trở về Quỷ quốc sao? Tôi đã từng nghe nói rằng có rất nhiều Elf đều thuộc các dòng dõi đặc biệt trong Zenoasu.
[Nhưng mà dù cô có nói “công việc”… Cô cũng có sở trường gì đó đúng không?].
[Tôi từng nhập ngũ và làm vệ sĩ ở Zenoasu. Nếu có thể, tôi cũng muốn được làm việc ở đây trong 1 lĩnh vực tương tự…]
Một vệ sĩ à? Điều đó cũng không có nghĩa cô ấy không phải là 1 quý tộc cấp cao? Ngay cả khi cô gái này nói mình chắc chắn là 1 người lính vì lý do nào đó, tôi tự hỏi cái vẹo gì đã xảy ra đến mức mà 1 người như cô ấy không thể ở lại đó? Cô ấy là 1 tên tội phạm… không, tôi không nghĩ thế.
[Vua-sama… Không thể giúp cho người này 1 công việc sao?]
<trans: vợ út lên tiếng rùi đấy, từ chối sao đành>
[Ểh? Ừm… Mà, cũng không phải là cô ấy không thể làm việc trong Hiệp sĩ đoàn, nhưng…]
Đây là 1 cảnh hiếm có khi mà Sakura lại đi lo lắng cho người khác. Đó là vì cô gái này luôn làm mọi thứ 1 cách chậm rãi theo ý mình cho dù đối phương là người tốt hay kẻ xấu. Spica-san cũng nhìn tôi.
[Dường như, đây là 1 mong muốn không thể, đúng không ạ…?].
[Không phải là vậy. Nhưng mà, cô thấy sao nếu trở thành 1 người mới? Tiền lương cũng thấp nhưng…cô sẽ ổn chứ?]
<trans: cái đờ mờ còn xác cả trăm con rồng mà đéo lên lương cho tụi hiệp sĩ, kẹo kéo méo ra>
[Không vấn đề gì cả. Thần sẽ trở thành sức mạnh của Bệ hạ mà không phàn nàn bất cứ điều gì]
Spica nhìn thẳng tôi với đôi mắt nghiêm túc. Tôi cảm nhận được 1 thứ từ ánh mắt đó, chính xác hơn, nó phản ánh sự quyết tâm của cô ấy.
[Đã vậy thì, chúng ta có nên thử làm bài kiểm tra bây giờ không? Dù sao thì gia nhập Hiệp sĩ đoàn cũng không phải chuyện mà tôi có thể đơn phương ra quyết định].
[Cảm ơn ngài rất nhiều]
Một lần nữa, Spica lại cúi thấp đầu. Đó là lý do mà tôi không thích ba cái lễ nghi…
[…Tốt rồi nhỉ, đúng không?].
[Vâng! Cảm ơn rất nhiều, Sakura-sama].
[Không cần phải thêm “sama” đâu].
[Ểh? Nhưng mà, nói chuyện với vị hôn thê của Bệ hạ thì…]
Nô nô nô. Bậy rồi thím. Cô gái này không <chưa> phải là 1 trong những vị hôn thê của tôi, mặc dù tôi có rất nhiều hôn thê…
Spica-san gật gù chấp nhận sau khi tôi giải thích tình hình của Sakura.
[Ra là vậy ạ? Mất trí nhớ… Tôi đoán nó cũng rất khó khăn…].
[Không có. Tôi cảm thấy những gì xảy ra ở đất nước này rất thú vị. Spica-san chắn chắc cũng sẽ thích nơi đây nữa. Tôi đảm bảo đó]
Sakura nói những lời đó mà không hề do dự như thể đây là việc đương nhiên. Nghe thấy điều này, Spica-san bối rối trong 1 lúc, nhưng rồi lại mỉm cười rất lâu như thể đã nhìn thấy thứ gì đó mà cô ấy yêu mến.
[Trước đây tôi cũng có nói rồi…Sakura-sama, cô là 1 người kì lạ, có biết không? Cô giống hệt 1 người quen của tôi].
[Cách nói cung kính là không cần thiết đâu].
[Không, cô cũng là 1 trong những ân nhân cứu mạng tôi. Tôi sẽ bôi nhọ cái tên gia tộc mình nếu quên đi món nợ này. Mặc dù cái tên của gia tộc tôi cũng đã rơi xuống tầng đáy, dù vậy đi nữa…]
Spica đột nhiên che miệng lại. Cô ấy bịt chặt miệng mình như thể vừa lỡ nói ra cái gì đó nghiêm trọng.
Có vẻ như sự cố nào đó đả xảy ra trong Quỷ quốc làm gia tộc cô ấy tụt dốc không phanh. Nhưng tôi sẽ không dây dưa về vấn đề này nữa.
Ờm, vì tình trạng cơ thể cô ấy bây giờ khá là tốt nên hãy đưa cô ấy đến chỗ của Yumina nào. Tôi sẽ nhờ em ấy đánh gia Spica bằng đôi mắt phép thuật, mặc dù tôi tin nhân cách cô ấy cũng sẽ ổn cả thôi.
Sau đó, chúng tôi xuất hiện ở sân sau của lâu đài bằng [Gate]. Tôi rời khỏi Spica-san đang ngơ ngác bởi lần dịch chuyển đầu tiên của cô ấy và nhìn dáo dát xung quanh, rồi tôi nhờ Kougyoku gọi Yumina đến giúp tôi.
Không lâu sau, Yumina xuất hiện. Lần này thì Spica-san làm lại hành động cúi thấp đầu trong sự tôn kính đối với 1 vị hôn thê của tôi. Ngoài thân phận hôn thê của tôi, Yumina còn là công chúa của Belfast nữa, nên tôi nghĩ hành động của Spica-san cũng là hợp lý thôi.
[Xin hãy đứng lên. Tên của cô là Spica-san, đúng chứ?].
[Haa!] <là “vâng” theo kiểu trang trọng hoặc quân nhân ấy>
Spica-san đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Yumina. Sau 1 thời gian, em ấy nở nụ cười ngọt ngào.
[Không có vấn đề gì cả. Em nghĩ trái tim người này thích hợp để trở thành 1 hiệp sĩ của Brynhild].
[Cảm ơn Người rất nhiều….?]
Spica-san trông có vẻ bối rối và biểu hiện trên gương mặt cô ấy kiểu như là “[không có vấn đề] nghĩa là sao?” trong khi nghiêng đầu. Có vẻ cô ấy đã được Yumina chấp nhận.
[Sau đó thì, hãy để tôi biết được trình độ và khả năng của cô. Hãy đi theo tôi]
Tôi nói và dẫn cô ấy ra khỏi sân sau, đi về hướng sân đào tạo.
Hôm nay có vẻ mọi người đều đang được huấn luyện rất nhiệt tình như mọi khi. Những hiệp sĩ đã bị đánh bại và mấy người “hết xí quách” đang nằm/ngồi la liệt ở góc sân tập. À đù! Cái quái gì với số lượng người này thế? Hơi bị nhiều quá rồi đấy! Đây hẳn là tác phẩm của Moroha-neesan…
Mọi người ngay lập tức dừng mọi hành động của họ lại sau khi thấy chúng tôi bước vào sân tập, nhưng họ lại tiếp tục sau khi tôi ra hiệu tập tiếp mà không cần để ý tới tôi.
Nhưng mà chúng tôi đang “thu hút mọi ánh nhìn”. Họ đang thắc mắc về Spica-san à? Những người như là Dark elf thường rất ít khi được nhìn thấy, chưa kể cô ấy còn là 1 mỹ nhân. Tôi nghĩ thành ra thế này cũng là tất nhiên.
[Giờ thì… Hey, Nicola-san].
[Vâng. Thần có thể giúp gì cho ngài, thưa Bệ hạ?]
Tôi gọi cho phó chỉ huy Nicola-san, cái người đang lau chùi đánh bóng mấy cây giáo trên băng ghế dự bị ở góc sân huấn luyện.
Tôi sẽ nhờ cậu ấy để chọn ai đó trở thành đối thủ làm kiểm tra gia nhập Hiệp sĩ đoàn cho Spica-san.
Chúng tôi đi đến kho chứa vũ khí luyện tập sau khi cậu ta chọn xong đối thủ. Spica chọn trường kiếm và khiên. Rồi chúng tôi quay lại sân huấn luyện, cô ấy xoay xoay vũ khí của mình 1 chút để làm quen với trọng lượng của nó.
Đối mặt với đối thủ của mình mà Nicola-san đã chọn, cả 2 người đều vào thế và sẵn sàng tư thế của mình sau khi chào nhau. Đối thủ của cô ấy là 1 hiệp sĩ sử dụng giáo.
Trận đấu bắt đầu và 1 loạt các cú đâm nhằm vào Spica-san được tung ra ngay lúc đó. Cô ấy tự bảo vệ mình khỏi tất cả bằng chiếc khiên và sử dụng thanh kiếm thực hiện 1 đòn tấn công sắc bén vào ngực đối thủ.
Tất cả các còn tấn công đều bị chiếc khiên chặn đứng và không mang lại chút tác dụng nào. Spica-san rút ngắn khoảng cách với chiếc khiên để lao đến chỗ đối thủ, gạt chân anh ta khiến anh ta mất thăng bằng.
Cô ấy kề thanh kiếm của mình đến trước mặt đối thủ đã bị ngã xuống đất và giành chiến thắng.
[Là “Khiên” ~ degozaru].
[“Khiên”, đúng chứ?]
Trước khi tôi nhận ra, Yae và Hilde đã đứng cạnh tôi và lẩm bẩm điều gì đó. Giật cả mình hà. Họ đã ở đây này giờ hả? Mà cái khiên của cô ấy thì sao? Tôi nhìn thế nào thì nó cũng chỉ là 1 chiếc khiên bình thường thôi mà…
[Đó là kĩ thuật chuyên dùng để bảo vệ người khác chứ không phải chiến đấu. Nhận đòn, chuyển hướng, chớp sơ hở rồi tấn công. Đó là 1 loại kiếm thuật đã tấn công thì sẽ kết thúc trận chiến ~ degozaru]
<trans: câu cuối đoạn trên thì không chắc đúng nhé>
[Điều đáng nói là cô ấy đã canh vị trí để đón đòn đánh, chặn nó và hóa giải xung lực. Thậm chí còn phá được thăng bằng của đối thủ mà không gặp chút trở ngại nào. Điều đó rất khó thực hiện]
Đó giống như là nỗ lực đánh vào không khí, khi mà chỉ lãng phí thể lực, hay là đại loại như thế à? Một người dùng khiên nhận đòn tấn công, rồi dẫn dắt đối thủ vào thế khó mà thực hiện đòn tấn công tiếp theo lẫn tự vệ, sau đó ra đòn kết thúc. Quả thật, tôi cảm thấy rằng nó cũng có khả năng đánh bại đối phương mà không cần phải hạ sát nếu dùng phương pháp này. Đương nhiên là nó cũng có khả năng giết người nếu tạo khoảng cách.
[Vậy có nghĩa là nếu người dùng không có khiên thì…].
[Hiệu quả giảm 1 nửa, không…thậm chí còn thấp hơn nữa ~ degozaru]
Cũng có thể chặn các đòn tấn công bằng kiếm, mặc dù điều đó chắc chắn sẽ khiến việc tiếp cận đối thủ khó hơn nhiều khi so với có 1 cái khiên trong tay. 1 kiếm sĩ chỉ có thể bộc lộ hết khả năng khi tay còn lại có khiên…à? Điều này cũng không thể gọi là bình thường được.
[Theo tất cả các luật lệ, kiếm thuật có quyền sử dụng khiên. Gia tộc tư hào về kĩ thuật phòng thủ của họ trong số những gia tộc á nhân là dòng họ Frenel của cô ấy. Họ là 1 trong 5 dòng dõi quý tộc phục vụ trực tiếp cho Quỷ vương]
Sakura lẩm bẩm trong khi cô ấy đánh bại đối thủ thứ 2 theo cách tương tự. Có vẻ Sakura biết rất rõ về điều đó.
[…hoặc điều đại loại vậy đã được ghi trong 1 quyển sách. Gia tộc Frenel khá nổi tiếng, có lẽ cô ấy đến từ gia tộc đó].
[Ra vậy. Tôi tự hỏi tại sao 1 người trong dòng dõi như thế lại đến đây……?]
Có vẻ như có lý do khiến cô ấy không thể nói về điều này với người khác, nhưng đừng lo về nó. Đã chắc chắn rằng cô ấy không phải là người xấu, hơn nữa, Yumina đã chấp thuận cô ấy. Nếu Spica cố gắng bắt đầu cuộc sống của mình 1 lần nữa ở đây, ngay cả sau khi đã phạm sai lầm nào đó mà không thể sửa chữa được ở bên kia vì lý do gì đó, tôi nghĩ thế cũng tốt.
Cuối cùng, tôi chấp nhận việc gia nhập Hiệp sĩ đoàn Brynhild của Spica-san sau khi chứng kiến trận đấu của cô ấy và Nicola-san cũng thừa nhận cô ấy có đủ năng lực.