Chương 215 : Tháp Đồng Hồ Và Kỉ Niệm Cho Sự Thăng Tiến
- Truyenconect
- Isekai wa Smartphone to Tomo ni
- Chương 215 : Tháp Đồng Hồ Và Kỉ Niệm Cho Sự Thăng Tiến
Isekai No Kami Team
[Dù sao thì, tôi nghĩ nó cũng chỉ được thế này thôi].
[Không, nó rất tuyệt vời đấy chứ]
Naito-ossan đang đứng cạnh tôi vuốt ve chòm râu của ông ấy trong khi nhìn vào cái tháp đồng hồ trước mặt chúng tôi và gật gù.
Chúng tôi đã xây dựng 1 tháp đồng hồ lớn ở quảng trường trung tâm của thị trấn hoàng gia. Chỉ có những quý tộc lớn mới có thứ gì đó như là đồng hồ, để mà họ có thể xác định được thời gian khi chuông reo. Nhưng tôi đã quyết định nhân dịp này màxây dựng tháp đồng hồ bởi có 1 số người có thể sẽ bỏ lỡ thời điểm nào đó và cho những người muốn biết chi tiết thời gian.
Thiết kế của nó được tham khảo từ tháp đồng hồ Big Ben ở Luân Đôn. Tên chính thức của nó là Tháp Đồng Hồ <Clock Tower…thôi dịch hay không thì cũng méo khác gì nhau nhể? :v >……ah, hay là Tháp Elizabeth nhỉ?
Tôi chỉ là lắp đặt 1 cái đồng hồ đã tìm thấy trong ‘Warehouse’, đó là loại đồng hồ kim hoạt động bằng phép thuật quang hệ. Phép thuật đó phát sáng cả ngày lẫn đêm giống như sơn huỳnh quang vậy. Chữ số được viết bằng ngôn ngữ Paruteno cổ đại, nhưng không có vấn đề gì cả vì nó cũng được chia thành 12 phần.
Cả 4 mặt của tháp đều có gắn đồng hồ nên mọi người có thể biết thời gian ngay khi nhìn vào nó mà không cần phải chờ đổ chuông. Nhược điểm duy nhất là họ sẽ không biết được mấy giờ khi mà họ đứng ngay dưới chân tháp, hay chỉ là tôi nghĩ vậy?
Tôi mong nó sẽ trở thành biểu tượng của thị trấn này giống như là Luân Đôn vậy.
[Oh, quả là 1 cái tháp đồng hồ tuyệt vời].
[Ah, Alba-san. Chào, Alma cũng ở đây à?].
[Vâng, đã lâu không gặp, Touya-sa…bệ hạ].
[Touya là được rồi. Đã lâu không gặp]
Tôi xoay lại và nhìn thấy Alba-san, 1 thương nhân từ Misumido và cô con gái nhỏ Alma của ông ấy đang đứng đó. Đôi tai cáo của họ đang giật giật.
Alba-san thì đến Brynhild như cơm bữa rồi, nhưng Alma thì không.
[Hôm nay tôi đến để giao vật liệu thép. Trường của Alma đang trong kì nghỉ dài, thế nên con bé nói muốn đến đây cùng tôi…].
[Tôi hiểu rồi]
Alba-san trả cho tôi 1% doanh số bán hàng từ mấy thứ như dụng cụ bóng chày hay beigoma hoặc kendama mà tôi đã gợi ý (nói chính xác thì tôi không cố ý kiếm tiền từ chúng) dưới dạng vật liệu thép. Mấy thứ đó sẽ trở thành nguyên liệu chế tạo Framegear.
[Ngoài ra…yêu cầu về loại vật liệu đó của ngài…].
[Chúng đã “dừng chân” ở đâu?].
[Là ở Ferzen ạ]
Ra vậy, Vương quốc Ferzen à? Có lẽ không sai đi đâu được.
Những kim loại hiếm như Orichalcum hay tương tự nó đều được dùng trong mọi bộ phận của Framegear <trans: ta có nhớ nhầm không? Ta nhớ Rosetta từng nói Orichalcum chỉ dùng 1 phần nhỏ trong việc chế tạo lõi của Framegear thui mà>. Nếu so sánh với những loại vật liệu khác dùng để tạo nên 1 Framegear thì chúng cũng không đáng kể. Nếu ví Framegear như 1 thanh kiếm thì tỉ lệ của chúng chỉ chiếm 1 phần 10.
Điều đầu tiên mà kẻ đã lấy cắp Framegear làm sẽ là tháo rời các bộ phận ra để biết cấu tạo của nó. Sau đó, chắc chắn chúng sẽ cố tự tạo ra 1 chiếc khác, tôi nghĩ vậy.
Thế nên tôi đã đưa ra 1 yêu cầu táo bạo đến Alba-san, đó là nhờ ông ấy lưu hành 1 số lượng lớn Orichalcum (nói là lớn chứ cũng chỉ đủ để chế tạo 1 Framegear thôi) trên thị trường. Tất nhiên đó là để tôi tìm ra người mua. Chúng tôi đã lưu hành chúng thông qua 1 công ty thương mại giả mạo nằm dưới sự kiểm soát ngầm của Alba-san.
Những kim loại quý như Orichalcum thường không xuất hiện trên thị trường. Hơn nữa, giá trị của nó cũng quá lớn để có thể mua được.
Chúng tôi đã lan truyền tin đồn rằng có 1 người đàn ông chỉ đơn giản là muốn bán Orichalcum. Chúng tôi cũng đã đưa ra lý cho thích hợp cho việc từ chối những ai muốn mua nó chỉ với 1 lượng nhỏ.
Số lượng mà đa số người dân muốn có là đủ để chế tạo 1 thanh gươm. Orichalcum không chỉ có giá trên trời mà con rất khó chế tác. Tôi không quan tâm nếu nó chỉ được bán với giá thấp, nhưng chúng tôi vẫn quyết định bán với giá cao hơn giá thị trường.
Vì thế nên hầu như không có ai muốn hay có thể mua số lượng lớn như vậy.
Một khách hàng quyết định sẽ mua tất cả số Orichalcum chúng tôi bán ra mà không quan tâm đến việc giá nó cao hơn bình thường sẽ là kẻ khả nghi nhất.
[Nơi đã mua nó được gọi là Công xưởng Lao. Tôi đã kiểm tra nó và phát hiện 1 công xưởng như thế không hề tồn tại. Số Orichalcum đã được gửi đến Ferzen, mặc dù tôi mất dấu chúng từ đó…].
[Tại sao?].
[Vương quốc đó không có bất kì guild thương gia nào. Mọi thứ đều được quản lý bởi cơ quan bí ẩn về thương mại và công nghiệp]
Cơ quan bí ẩn quản lý thương mại và công nghiệp? Người ta từng nói rằng tất cả các pháp sư, nghệ nhân và thương gia ở Ferzen đều được quản lý độc lập bởi 1 công hội lớn. Tôi nghĩ thậm chí có là Alba-san cũng không thể can thiệp vì họ là những hội dưới quyền trực tiếp của nhà nước Ferzen, không giống như các thương nhân.
[Vậy có nghĩa Alba-san không biết ai là người đã mua số Orichalcum…?]
Có thể họ đang ở trong vùng màu xám <trans: tui không rõ ý khúc này, chắc đại loại như là diện tình nghi vậy đó> vì thực tế họ đã giả dạng dưới hình thức 1 tổ chức không tồn tại. Và chắc là họ cũng có khả năng tài chính vững chắc khi mà có thể mua số vật liệu đó… Nếu xét ở quy mô lớn hơn thì có khi là cả Vương quốc Ferzen luôn, còn nếu ở quy mô nhỏ thì là 1 cá nhân tài phiệt… Dù là gì đi nữa thì mọi thứ vẫn quá mông lung.
Nhân tiện, chỉ có bề mặt vật liệu mới thực sự là Orichalcum, còn bên trong nó hoàn toàn là sắt đã được tôi dùng [Gravity] điều chỉnh sao cho có cùng trọng lượng với hàng thật <trans: bớ cảnh sát có thằng treo đầu dê bán thịt chó lừa đảo chiếm đạt tài sản>. Nếu người ta đã có thể là trang sức mạ vàng thì mắc gì tôi không làm vật liệu dỏm mạ Orichalcum được? Chưa kể tôi cũng đã kèm theo những loại đá quý có giá trị tương đương Orichalcum ở giữa đống sắt rồi <trans: phù, main vẫn còn “nhân tính”>.
Làm như tôi có thể giao Orichalcum cho 1 tên trộm không bằng, mặc dù có khi đó không phải là thủ phạm, tóm thì chưa chắc được chứ quấy rối thì phải tới bến. Dù sao đi nữa thì tôi thấy không hay khi mà đi lừa đảo tiền của ai đó bất kể có phải là thủ phạm hay không. Nhưng mà nghĩ kĩ lại, chẳng phải chúng cũng đã ăn cắp Framegear của tôi sao?
Tôi nghĩ cho dù tôi có không đặt mấy viên đá quý đó lẫn vào thì cũng chả có vấn đề gì cả.
Liệu đây có phải là hành động của lãnh đạo Vương quốc Ferzen không? Hay chỉ là 1 tổ chức ngầm nào đó? Đó chính là điều là tôi băn khoăn. Trên hết, đó lại là quốc gia mà những người tị nạn của Yuuron kéo đến nhiều nhất.
[Vương quốc Ferzen là 1 quốc gia nổi tiếng về các nghiên cứu phép thuật và tạo tác. Thực tế là họ đủ nổi tiếng ở vùng phía đông và được đặt tên là “Phép thuật của Ferzen và Thanh gươm của Restia”]
Phải ha. Nhắc mới nhớ, 1 phép thuật hay là hiệu ứng kì lạ gì đó đã được sử dụng khi những bộ phận của Framegear bị đánh cắp. Đó có phải là công nghệ của Ferzen không?
Một quốc gia vượt trội về công nghệ phép thuật. Dù vậy nhưng tôi cũng không cho rằng họ có đủ trình để mà chế tạo Framegear đâu……
Ờ mà hiện tại cũng chưa có chắc chắn rằng Vương quốc Ferzen là kẻ xấu. Nhưng mà khả năng cao rằng họ chính là thủ phạm “đạo chích” mấy bộ phận Framegear của chúng tôi, hoặc là 1 tổ chức nào đó ở Ferzen.
[Alba-san, xin vui lòng báo cho tôi biết nếu có bất cứ điều gì kì lạ xảy ra trong Ferzen. Tôi nhất định sẽ báo đáp sự giúp đỡ đó].
[Không không! Chuyện như thế là không cần thiết. Nhờ ngài, tôi đã kiếm được rất nhiều lợi nhuận, nếu tôi còn đòi hỏi hơn thì thần linh sẽ trừng phạt tôi mất].
[Vậy sao? Mặc dù tôi đang định nói thật với ông là tôi có 1 cái bình có thể giữ cho thức uống được nóng hoặc lạnh trong thời gian dài…].
[Tôi muốn nghe chi tiết về nó, xin làm ơn!]
Tôi lấy 1 cái bình giữ nhiệt mà tôi đã làm ra từ [Storage]. Cách chế tạo nó chẳng có gì khó nếu có 1 người dùng được phép thuật thuộc tính gió, vì nó chỉ đơn giản là tạo 1 khoảng chân không giữa 2 lớp của chiếc bình <trans: như bình thủy ấy>. Mà, tôi nghĩ hiệu năng của nó thì không thể sánh bằng hàng được làm ở Trái Đất đâu.
Tôi giải thích cấu trúc của nó trong khi vẽ lên trên mặt đất. Trước khi tôi nhận ra, Naito-ossan cũng đang nhìn xuống đất và lắng nghe lời giải thích. Chỉ có Alma là đang mang vẻ mặt buồn chán, vì thế nên tôi mở [Gate] và đưa em ấy đến chỗ Yumina.
Tôi đã lấy ra 1 số mẫu mã cũng như kích thước khác nhau để họ có thể hiểu được cấu trúc. Vào lúc đó, Naito-ossan nói ông ấy muốn 1 cái thế nên tôi đã lấy 1 trong số chúng đưa cho ông ấy.
Ờ phải rồi, Naito-ossan muốn loại chai như thế này vì ông ấy có rất nhiều công việc phải làm ngoài trời. Tôi thấy hối hận vì đã không nhận ra sớm hơn.
Sau đó, tôi đã gửi những vật liệu thép mà Alba-san mang đến trong 1 toa xe vào Babylon ‘Workshop’ bằng [Gate] sau khi đưa ông ấy cái chai và chào tạm biệt 2 người.
Dường như Alba-san đang đi thăm cửa hàng của mình ở Brynhild. Naito-ossan cũng đi kiểm tra 1 khu công trường đang xây dựng.
Tôi chợt nhận ra vài gương mặt quen thuộc ở trung tâm thị trấn khi tôi định trở về lâu đài với [Gate], thế nên tôi gọi cho họ.
[Chào. Vẫn ổn cả chứ?].
[Ểh. Ah, B-bệ hạ!?]
Cậu chàng Ropp quay lại và ngạc nhiên. 3 người bạn của cậu ta cũng phản ứng với lời nói của cậu và mở to mắt ra nhìn tôi. Người duy nhất không phản ứng là chú chuột trắng đang nằm trên đầu cô gái. Họ đã cố gắng quỳ xuống trong hoảng loạn và tôi nhanh chóng ngăn họ lại.
Đó là những tân binh mạo hiểm giả trong mà tôi đã gặp trong vụ việc con tàu nô lệ, nhóm 4 người gồm: Ropp, Fran, Claus, Ion. Còn chú chuột trắng đang nằm trên đầu Ion là con thú mà tôi đã triệu hồi.
[Nhóc đó có hữu dụng không?].
[Có ạ! Snow cảm nhận được khi quái vật đến gần bọn em, và nó cũng thông bao cho bọn em khi nó nhận ra các loại bẫy nữa].
[Ồ ~. Không tệ đâu, nhóc]
Chú chuột trắng đứng trên đầu cô nàng pháp sư Ion vuốt vuốt trâu của mình… Này, nó làm thế vì xấu hổ khi được khen đó à? Chú chuột này thực sự thông minh, có đúng không nhó-…
Cơ mà nó được gọi là “Snow” à? Có lẽ vì nó cũng là loài “chuột tuyết”.
<trans: snow = tuyết>
[Bọn em đã được thăng lên hạng tím nhờ phát hiện vào ngày hôm qua]
Kiếm sĩ Fran hào hứng nói với tôi. Hể ~ cũng khá là nhanh đó. Điều này có ý nghĩa là họ đã thoát khỏi cái danh tân binh không nhỉ?
Điểm thăng cấp không được tích lũy trong trường hợp đi săn trong dungeon và đó không phải là yêu cầu. Nhưng các mạo hiểm giả vẫn có thể kiếm điểm trong trường hợp họ đóng góp vào việc cập nhật dữ liệu bản đồ bằng cách khám phá những cánh cửa bí mật, những loại quái vật mới, cầu thang dẫn xuống tầng thấp hơn……
Thẻ guild tăng dần theo thứ tự: đen à tím à lục à lam à đỏ à bạc à vàng. Bình thường thì chỉ mất thời gian cho việc nâng từ đen lên tím, thế nên đó không phải là chuyện gì khó khăn.
[Đó là nhờ Snow đã tìm thấy những lối đi ẩn. Có những hòm kho báu ở cuối những con đường đó và đây là 1 trong số những gì bọn em tìm được ~]
Trong khi nói thế, Fran cho tôi xem 1 thanh gươm làm thừ mithril. Nó cũ nhưng vẫn còn tốt. Dường như giá trị của nó cũng kha khá…
[Thế em định làm gì với nó?].
[Em định xin phép mọi người về việc giữ và sử dụng nó như là 1 trang bị vì nó là thành quả từ rất nhiều nỗ lực…].
[Tốt hơn là em nên bán nó].
[Ểh?]
Tôi giải thích cho 4 người đang đơ như khúc gỗ. Hạng của họ có lẽ đã từ đen lên tím, nhưng họ vẫn là những người mới vào nghề. Mang theo 1 thanh kiếm có giá trị lớn sẽ gây nhiều sự chú ý và nguy hiểm nên bán sẽ là lựa chọn khôn ngoan hơn. Thế mấy nhóc nghĩ một mạo hiểm giả nào đó đang kẹt tiền lại đụng phải trường hợp như thế này thì sẽ ra sao hửm?
[Không còn cách nào khác…?].
[Trường hợp tốt nhất là nó chỉ bị ai đó lấy cắp, chưa kể có khi mấy nhóc còn bị tấn công luôn kìa. Anh nghĩ tốt nhất là vẫn nên tự lượng sức mình]
Đó là 1 lời khuyên dựa trên kinh nghiệm của riêng tôi. Rất nhiên sẽ chả có vấn đề gì cho dù họ có thu hút sự chú ý của kẻ khác nếu họ có khả năng tự bảo vệ mình. Nhưng mà có lẽ họ chưa có cái năng lực đó.
[Umm, nhưng mà em khá thích thanh gươm này…].
[Nhưng mà rủi ro lại quá lớn so với những gì chúng ta nghĩ. Tốt nhất là nên tránh xa những nguy cơ] – Claus.
[Tớ cho là vậy…]
Fran tiếc rẻ sau những lời người bạn cung thủ của mình nói. Có vẻ em ấy đã hiểu rằng những điều cậu chàng nói là hợp lý.
[Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu mua trang thiết bị cho cả những người khác nữa với số tiền từ việc bán thanh kiếm sao? Đồ đạc mấy đứa cũng hơi bị te tua rồi còn gì].
[…Ngài nói đúng. Em chỉ cảm thấy buồn khi phải bán 1 thanh gươm mới dù chỉ vừa tìm được nó. Em quyết định rồi. Hãy bán nó đi].
Fran hơi do dự vì những lời tôi nói, nhưng cô nàng vẫn quyết định làm theo lời khuyên của tôi.
[Được rồi, anh sẽ mua thanh kiếm của em với giá cao hơn 1 chút so với giá thị trường. Đây là món quà của anh cho việc mấy đứa thăng hạng]
Sau khi nói, tôi đã nghĩ về việc đưa 20 đồng vàng đổi lấy thanh kiếm của họ.
Nhưng vẫn sẽ chẳng khác gì khi mà họ có thể bị tấn công bởi những kẻ nhắm đến số tiền sau khi tôi đưa chọ họ số tiền lớn như vậy. Và tôi bắt đầu lưỡng lự 1 chút khi nghĩ về việc giao 2 triệu yên cho 4 đứa trẻ 13 tuổi.
[…hay là, anh sẽ làm cho mấy đứa 1 bộ trang bị mới để đổi lấy thanh kiếm mithril đó thay vì dùng tiền. Chọn cái nào?].
[[[[Thật chứ ạ!?]]]]
Waa~. Cắn câu ngay luôn. Ngực tôi hơi nhói lên 1 chút. Tôi cảm thấy cứ như tôi đang lừa gạt thanh kếm mithril của mấy đứa trẻ vậy.
<trans: ta cảm thấy thế nãy giờ rồi bác Tồ ạ =.=’ >
Tôi đoán tôi sẽ phải làm những bộ trang bị xứng đáng với 20 đồng vàng.
Sau khi mượn sân sau của quán trọ [Silver Moon], tôi lấy nguyên liệu ra từ [Storage] và bắt đầu chế tạo bằng [Modeling].
Tôi sẽ làm 1 bộ giáp và 1 cây giáo cho Ropp, bộ giáp và thanh kiếm đơn thủ cho Fran, 1 bộ giáp da và cung cho Claus, một cây pháp trượng và áo choàng cho Ion, phải không nhở?
Mặc dù không thể nhưng tôi thực sự muốn dùng mithril làm nguyên liệu. Cuối cùng thì thép đã được chọn. Nhưng mà tôi đã điều chỉnh trong lượng của chúng bằng [Gravity]. Nhìn chúng thì sẽ không khác gì bộ giáp thông thường. Chỉ khi mặc nó vào thì mới biết sự khác biệt, nhưng mà chả có ai lại đi mặc đồ của người khác cả. Nhờ thế nên ưu điểm của chúng sẽ không bị lộ ra ngoài.
Tôi đã bao phủ phần lưỡi của gươm và giáo bằng vật liệu tinh thể. Nhờ thế khả năng cắt chém của chúng sẽ cao hơn, thậm chí còn nhẹ hơn nữa, ở 1 mức độ nào đó.
Tôi đã yểm [Accel] cho cây cung của Claus. Những mũi tên sẽ có uy lực hơn trước, mặc dù lực mà cậu ấy phải dùng vẫn như cũ. Làm 1 cây cung thích hợp cho dây cung được chế tạo từ vật liệu tinh thể dạng dây thì quan trọng hơn là bản thân dây cung.
<trans: câu cuối đoạn trên có sai thì thông cảm, chứ câu này cả Eng lẫn Jap đều khó hiểu quá. Chắc ý là sợi dây làm bằng vật liệu tinh thể thì cây cung phải “chịu nổi” mới là quan trọng>
Tôi cũng sẽ làm 1 bộ giáp da có vảy rồng chèn vào giữa 2 lớp da của chiếc áo. Nhìn từ ngoài thì kiểu nào nó cũng chì là 1 bộ giáp da tầm thường thôi.
Tôi đã đính viên pháp thạch màu đỏ và vàng vào đầu gậy phép của Ion. Thuộc tính của em ấy là hỏa và quang, nhưng màu vàng và đỏ sẽ ngụy trang cho những mảnh vật liệu tinh thể. Nhờ vậy, em ấy có thể sử dụng phép thuật với sức mạnh lớn hơn trước chỉ với 1 lượng pháp lực nhỏ. Tôi cũng đã dệt chung vật liệu tinh thể vào chiếc áo choàng của em ấy mặc dù nhìn thì nó chả có gì đặc biệt.
Tôi đã hoàn thành những trang bị với suy nghĩ như thế. Sau đó tôi đã giải thích cho bộ tứ đang có vẻ thất vọng không thèm che giấu vì vẻ ngoài của mấy món đồ. Họ có vẻ rất kinh ngạc khi tôi giải thích xong, thế nên họ tự lấy trang bị của mình để trải nghiệm.
[Anh phải nói với mấy đứa 1 chuyện. Tốt hơn là đừng kể những điều này cho bất cứ ai khác vì đó là những trang thiết bị chưa từng xuất hiện trên thế giới này. Và nếu lúc nào đó các em muốn bán mấy thứ này thì chỉ nên bán cho công ty thương mại Alba Strand thôi nhé]
Chắc chắn chúng sẽ có giá trị hơn 20 đồng vàng nếu được bán. Ý kiến của chuyên gia trong cửa hàng đó bảo đảm sẽ không khác gì tôi đoán.
Trong khi cả 4 luôn miệng cảm ơn tôi, tôi cho đã cho họ thêm chút thịt rồng mà có vẻ họ còn không biết đó là thứ gì. Rồi sau đó. Tiếng chuông vang lên từ Tháp đồng hồ ở quảng trường trung tâm. Đã trưa rồi.
Tôi đưa số thịt của bộ tứ cho Mika-san ở [Silver Moon] và nhờ cô ấy nấu cho 4 người, sau đó tôi rời khỏi.
Về đến lâu đài thì tôi cũng nên ăn trưa thôi.