Chương 226 : Frane Và Chàng Ngốc
Isekai No Kami Team
[Vậy thì, Sakura chính là người tên Franese Forneus đúng không?].
[Không có sai lầm nào cả. Người này chính là Farne-sama. Không thể nào một người đã bảo vệ ngài ấy từ khi còn nhỏ là thần lại có thể nhận lầm được]
Trên chiếc ghế trong đại sảnh lâu đài, tôi và Spica đang ngồi đối diện trong khi cô ấy khẳng định rõ kết luận của mình. Cô ấy, cái người tuyên bố tuyệt đối không thể nhận lầm, vậy mà hoàn toàn không nhận ra cho đến tận bây giờ.
[Đó là do tác dụng của [Transformation Eye] <chuyển đổi cảm quan>. Nó làm sai lệch nhận thức thị giác của một nhóm người cụ thể. Đó là 1 tạo tác để giả mạo sự tồn tại của một ai đó, và có vẻ như á nhân và quỷ tộc đã được đặt làm mục tiêu của nó. Có lẽ những á nhân khác cũng nhìn thấy tóc Farne-sama có màu đen]
Cô ấy nói thế trong khi nhìn vào chiếc huy chương mà Sakura đang đeo.
Ra là vậy. Thế tức là vì chiếc huy chương đó mà những á nhân nhìn thấy Sakura có gương mặt và màu tóc khác, đúng không? Còn chúng tôi thì có thể nhìn thấy một cách bình thường.
[Sakura, còn cô thì sao? Cái tên “Farnese” có quen thuộc không?]
Sakura đang ngồi bên cạnh tôi lắc mạnh đầu.
[Không có gì cả. Tôi không nhớ bất cứ điều gì trước khi đến đất nước này. Ngay cả về Spica, tôi chắc chắn về chuyện đó].
[Không thể nào… Không, thần cho rằng mình nên nghĩ rằng điều đó vẫn thật sự rất may mắn vì ngài còn sống]
Spica hơi trầm ngâm. Ờm, cô ấy như thế cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Mà nghĩ về chuyện đó, một lúc trước Spica-san nói rằng đã bảo vệ Farne từ nhỏ, nhưng mà… hửm?
[Chờ chút. Nếu tôi không lầm, gia tộc Frenel của Spica là một gia tộc đã bảo vệ những thành viên hoàng tộc của Zenoasu từ nhiều thế hệ, đúng không? Nói cách khác, như vậy có nghĩa Sakura là công chúa của Zenoasu?]
Spica ngoảnh mặt chỗ khác với biểu hiện “bỏ mịa rồi”. Cái đó… việc hỏi về điều này nên hay không? Có chuyện gì đó mà cô phải giữ bí mật sao?
Cô ấy hít sâu 1 hơi và bắt đầu nói chuyện.
[… Đúng vậy. Thần không còn là công dân của Zenoasu, và cũng vì mọi thứ đã xảy ra, thần không nghĩ sẽ có vấn đề gì cho dù mình có nói nó ra. Chính xác, Farne-sama là đứa con gái ngoài giá thú của Quỷ vương Zelgadi Von Zenoasu-sama]
Như mọi khi, Sakura nhìn tôi và nghiêng đầu. Thứ duy nhất cô ấy không nắm bắt được là những điều khi nói về bản thân mình à?
[Cô nói “con gái ngoài giá thú”, ý cô có nghĩa Sakura không phải là con của người vợ chính thức? Nhưng liệu có cần che giấu điều đó không?]
Tôi cho rằng không quan trọng việc đứa trẻ có phải là con của vợ chính thức hay không. Mà khoan, nếu đứa trẻ là con của bạn với một người phụ nữ khác như là vợ bé chẳng hạn, thì bạn có giấu nó khỏi người vợ chính thức của bạn không? Tôi đoán là có nếu người vợ đó sở hữu máu Hoạn Thư ngang ngửa Yuno đúng không? <chém tí>
[Chỉ có một số ít người biết về sự tồn tại của Farne-sama. Đó là bởi vì Farne-sama không có “Vương ngạc” <sừng của vua>, đó là bằng chứng về việc là người thân của Quỷ vương. Vì thế, sự tồn tại của ngài ấy đã bị xóa bỏ].
[Vương ngạc?] – Touya.
[Hậu duệ của Quỷ vương luôn sinh ra với cặp sừng bất kể giới tính của họ. Nhưng mà Farne-sama không có chúng. Mặc dù ngài ấy chắc chắn là hậu duệ của Quỷ vương dựa trên lượng pháp lực, nhưng ngài ấy là 1 đứa trẻ bị khinh miệt vì không có bằng chứng cho thấy là hậu duệ hoàng tộc của Quỷ quốc. Sự tồn tại của Farne-sama đã bị xóa bỏ khỏi danh sách hoàng tộc, và khiến cho ngài ấy giống như không tồn tại]
Cái qué gì thế!? Cô ấy vẫn là con của ông cho dù cô ấy có sừng hay không kia mà. Không phải là quá nhẫn tâm khi chối bỏ sự tồn tại của cô ấy sao?
Khi tôi cau mày, Spica-san tiếp tục nói. Cô ấy đoán được tôi đang nghĩ gì à?
[Quỷ vương-sama nghĩ rằng như thế sẽ tốt hơn cho Farne-sama và mẹ ngài ấy là Fiana-sama, vì một người thuộc hoàng tộc nhưng không có sừng sẽ chỉ trở thành cái đích cho sự khinh thường… thay vì bịsăm soi bởi những ánh mắt bất thiện, có lẽ ngài ấy nghĩ rằng Frane-sama sẽ hạnh phúc hơn khi sống như là một con người bình thường thay vì hoàng tộc].
[Con người? Không lẽ mẹ của Sakura… Farne là con người à?].
[Vâng. Thông thường, một đứa trẻ được sinh ra giữa một á nhân hoàng tộc và một người khác từ bất kì chủng tộc nào đi nữa thì cũng sẽ là một á nhân mà không có ngoại lệ <có rùi đấy thôi>. Thế nên Farne-sama đã được đánh giá là loài người giống như mẹmình vì ngài ấy không có sừng. Dòng máu của mẹ ngài ấy trội hơn nhiều do một số loại đột biến. Nhưng mà…]
<trans: đột biến mọe gì, gen bả trội hơn gen thằng cha quỷ vương thì con gái giống bả hơn thôi>
Spica nhìn thoáng qua Sakura và do dự nói tiếp. Hẳn một chuyện gì đấy đã xảy ra sau đó.
Theo lời Spica-san, mẹ của Sakura đã kiên quyết từ chối việc trở thành một người vợ lẻ. Có vẻ như bà ấy sẽ bị chia tách khỏi Sakura nếu đồng ý với vị trí đó.
Kể từ đó, Spica đã sống cùng với 2 mẹ con từ nhiều năm nay. Về mặt công khai, họ là khách của gia tộc Frenel. Tôi được cho biết rằng họ đã trải qua một cuộc sống thanh bình mà không có gì bất thường.
Tuy nhiên, một sự thay đổi đã xảy ra khi Sakura lên 10 tuổi. Những chiếc vương ngạc vốn không có ở đó đã xuất hiện. Điều này khiến cả gia tộc Frenel và Quỷ vương kinh ngạc tột độ. Họ không biết tại sao lại như thế, nhưng theo việc sừng của Sakura phát triển, sức mạnh phép thuật của cô ấy cũng đồng thời tăng lên.
Trong số những thành viên hoàng tộc Zenoasu, người có khả năng phép thuật cao nhất sẽ là người kế vị, bất kể giới tính. Và rồi, Sakura đã có lượng pháp lực vượt qua cả các hoàng tử.
Mẹ của Sakura không muốn cô ấy trở thành người kế vị Quỷ vương, nhưng các quý tộc không ngừng quan tâm về chuyện đó. Đặc biệt là những người bên gia tộc của các nữ hoàng luôn dè chừng với ánh mắt hiềm nghi.
Có những câu hỏi như là “Ngươi sẽ không đếm xỉa đến những hoàng tử của chúng ta mà ngồi lên vương vị sao?” đã xuất hiện.
Cả đệ nhất và đệ nhị hoàng tử đều đã mất mẹ do bệnh tật, thế nên gia tộc của những bà mẹ đã cố gây ảnh hưởng bằng cách hỗ trợ các hoàng tử.
Sự tồn tại của Sakura đối với họ chẳng là gì ngoài phiền toái.
Để Sakura có thể tự bảo vệ mình, Quỷ vương đã cho cô ấy tạo tác [Transformation Eye] từng đề cập đến. Nó là 1 tạo tác hấp thụ pháp lực và cho thấy dáng vẻ người dùng trở nên khác biệt trong mắt những người xung quanh. Có vẻ như nó là biện pháp đối phó cho đến khi Sakura có thể làm cho sừng của cô ấy có thể thu xuất tùy ý.
Tuy nhiên, vào một ngày 2 người – Sakura và Spica-san – đang đi mua sắm, họ đột nhiên bị tấn công bởi những kẻ đeo mặt nạ.
Kẻ thù là những người có trình độ cùng với vũ khí, và Spica thì không có chiếc khiên của mình mặc dù cô ấy có thanh kiếm. Có người nói rằng cô ấy đã xoay sở bằng cách nào đó và tự biến mình thành 1 chiếc khiên để Sakura có thể chạy đi. Nhưng mà sau đó, cô ấy đã bị dính các vụ nổ tự sát từ những kẻ tấn công giấu mặt và mất ý thức.
[Cô nói những kẻ tấn công mang mặt nạ…].
[Sau này thần đã biết được về chúng. Chúng là sát thủ từ Yuuron. Thần chỉ không biết đó là một mệnh lệnh của Yuuron hay đây là thỏa thuận của chúng với ai đó]
Quả nhiên. Nói về chuyện này, Sakura đã giúp tôi khi bị tấn công bởi cùng một nhóm sát thủ. Tôi tự hỏi điều đó có liên quan gì đến kí ức của cô ấy lúc bị tấn công hay không. Trong trường hợp như thế, trí nhớ của Sakura có thể sẽ trở lại vào một ngày nào đó.
[Sau đó, thần được thông báo về cái chết của Farne-sama bởi cha mình sau khi thức dậy từ trên giường ở nhà. Một phần cơ thể của Farne-sama đã bị ném vào sân trong khu dinh thự. Thần không thể quên được nỗi tuyệt vọng của mình vào thời điểm nhìn thấy cánh tay và chân phải lúc bấy giờ]
Spica rời khỏi nhà mình, luôn tự trách vì đã không thể bảo vệ được người cần phải bảo vệ sau vụ tai nạn đó. Từ cái nhìn khách quan thì đây không phải là lỗi của gia tộc Fernel. Ngay từ đầu, không có lý do nào mà cái tên gia tộc lại bị bôi nhọ cho dù một cô công chúa của Quỷ quốc, vốn không tồn tại, đã chết.
Nhưng mà Spica lại không thể tha thứ cho điều đó, và hẳn là cô ấy càng không thể tha thứ cho bản thân mình. Vì thế, cô rời khỏi nhà.
Hiển nhiên, Spica-san đã lần theo những kẻ giết hại người quan trọng của mình. Cô ấy nói rằng không tốn nhiều thời gian để nhận ra rằng những kẻ đeo mặt nạ đó là sát thủ đến từ Yuuron. Rồi sau đó, khi cô ấy cố gắng tiến vào kinh thành của chúng, trận đại xâm lược của Fureizu đã xảy ra.
Kết quả, Yuuron hoàn toàn bị xóa sổ, và kẻ đứng đầu đã chết mà không biết được cô ấy là ai. Rồi cô đi lang thang, tự hỏi mình nên làm gì khi bây giờ lại mắc phải chứng bệnh quái ác mà với cô là đòn kết liễu. Cô ấy dường như đã vô thức đến đất nước này trong khi tìm kiếm 1 nơi để chết.
[Ừmmm, đã nắm được đại khái rồi, tôi có một số thắc mắc].
[Ý…ngài là sao?].
[Đầu tiên, nơi mà tôi tìm thấy Sakura đang cận kề cái chết với chân tay biến mất không phải ở Zenoasu mà là ở Ishen. Giả sử những sát thủ đúng là được Yuuron cử đến, thì chúng cố giết Sakura nhằm mục đích gì? Hơn nữa, Sakura không có thứ gì giống như là sừng khi tôi tìm thấy cô ấy….].
[Ưmm… Vua-sama, thật ra…tôi…tôi có thể làm sừng của mình mọc ra].
[Hả?]
Sakura đang ngồi cạnh tôi do dự nói với vẻ mặt lúng túng. Cô ấy nhắm mắt lại và những chiếc sừng bắt đầu nhô ra từ vị trí trên tai cô một chút. Chúng là những thứ được gọi là Vương ngạc đấy ư?
[Quả nhiên. Ngài đã giấu sừng của mình đi ạ?]
Dường như đó là điều mà Spica-san, người đã kết luận Sakura là Farne, biết từ trước.
[Tại sao cô lại không nói gì về nó vậy?].
[Lúc đầu…tôi sợ bởi vì mình khác với mọi người. Sau đó, tôi biết được rằng đất nước này không phân biệt đối xử với á nhân, nhưng vẫn chưa có cơ hội để nói ra…].
[Cô cũng đã giúp Spica-san thoát chết bởi cô ấy là một á nhân?]
Sakura gật đầu. Dù rằng có khả năng cô ấy cũng sẽ bị lây bệnh từ một bệnh nhân mắc chứng đông cứng quỷ, thật tuyệt vời… mà khoan, có thể Sakura lúc đó không có tiếp xúc với cô ấy. Hình như là một nhân viên của [Silver Moon] đã mang cô ấy về.
Cái kết luận này không còn nghi ngờ gì nữa. Như Spica-san đã nói, tôi nghĩ Sakura chính là Farnese Forneus của Quỷ quốc Zenoasu.
[Vậy thì Sakura…à không, Farne, đúng chứ? Từ giờ Farne muốn làm gì?].
[Sakura là được rồi. Đó là cái tên mà Vua-sama đã cho tôi, tôi thích nó]
Nếu cô ấy đã nói như vậy, cái tên “Sakura” là ổn với tôi ấy, tôi nghĩ vậy. Cái tên đó có lẽ sẽ là lựa chọn tốt hơn khi cô ấy ở đất nước chúng tôi.
[Kí ức của tôi vẫn chưa trở lại, thế nên tôi không có nhiều cảm giác với cái tên khác của mình. Tôi không cảm thấy muốn trở lại Zenoasu, và cũng không muốn trả thù những kẻ đã cố giết mình. Nhưng mà…].
[Nhưng mà?] – Touya.
[Mẹ tôi…tôi muốn gặp bà ấy]
Sakura nói thế, không chút lay động nhìn tôi.
[Vậy còn về cha của cô, Quỷ vương thì sao?].
[Tôi không quen biết ông ta, đừng quan tâm làm gì]
<trans: ẻm phũ vs mọi người trừ chồng, mẹ vs mấy “chị em” thuj =.=’ mà hình như lâu lâu cũng phũ thằng chồng luôn thì phải>
Phũ cái một luôn. Hờ, ừm, từ câu chuyện được kể thì tôi cũng hiểu là họ không có nhiều tiếp xúc. Dường như Sakura cũng cảm thấy như vậy cho dù không có kí ức của mình. Mặc dù tôi không cho rằng ông ta là 1 kẻ tồi tệ đến mức đó…
[Hiện tại mẹ của Sakura đang ở đâu?].
[Thần nghĩ ngài ấy vẫn còn ở trong gia tộc của mình. Ngài ấy đã chịu đựng cú sốc quá lớn khi nghe tin Farne-sama qua đời, kể từ đó thì đã nằm liệt giường…]
Cái đó thì dĩ nhiên thôi, đúng không? Sau đó, Sakura xuất hiện trước bà ấy, cho thấy bản thân mình vẫn còn khỏe mạnh. Mặc dù cô ấy đã mất đi kí ức…
[Phải chi có một phép thuật khôi phục lại kí ức. Ngay cả [Recovery] cũng không có tác dụng như thế. Tôi nghĩ Sakura sẽ có thể nhớ về quá khứ nếu đi đến Zenoasu]
Đi bộ qua kinh thành nơi cô ấy được sinh ra và lớn lên hoặc gặp mẹ có lẽ là những cơ hội để khôi phục lại kí ức của Sakura.
Hm, tôi sẽ nhờ Spica-san giúp với phép thuật [Recall], và sau đó, chúng tôi sẽ trực tiếp đến nhà…Fernel … bằng…[Gateeee]… hả……
[Aah!!!].
[V-vua-sama…?].
[C-chuyện gì đã xảy ra?]
2 người bất ngờ do tôi đột ngột cao giọng. Họ nhìn tôi lo lắng, nhưng đó không phải là điều tôi cần quan tâm. Cái quái gì thế này……?
[Tại sao mà… mình là một thằng ngốc…! Có một phép thuật khôi phục lại kí ức! Suốt thời gian qua tôi đã không dùng nó!? Tôi đúng là một thằng ngốc phải không?]
Tôi đập vào đầu mình cái *bốp!*. Tôi muốn quy tiên. Tôi muốn chết quách cho rồi vì mình quá ngốc. Tôi là một thằng đại ngốc theo đúng nghĩa đen.
Phép thuật gợi lại kí ức [Recall]. Đó là phép thuật gợi lại trí nhớ của người kia để tôi đọc chúng. Với nó, tôi có thể mở [Gate] để đến những nơi thậm chí mình chưa từng đến nhờ vào những kí ức mà tôi đọc được.
Đồng thời, phép này cũng có thể gợi về những kí ức mà chủ nhân của nó đã quên.
Ví dụ, tôi sẽ không thể nhớ được thực đơn của bữa ăn từ một tuần trước nếu tôi được yêu cầu kể lại nó. Trong tình thế này, dùng [Recall], tôi có thể để người hỏi tự nhìn thấy nó bằng cách đọc lại kí ức của tôi.
Đầu tiên, [Recall] còn có nghĩa là “phục hồi” ngoài ý nghĩa “nhớ lại”. Tôi đã quá ngu ngốc đến mức dùng lời lẽ thì không thể diễn tả được nữa rồi. Làm ơn đấm tôi đến khi răng rơi đầy đất luôn đi.
[…Tôi rất lấy làm tiếc. Sakura, tôi thực sự xin lỗi].
[Tôi không thực sự quan tâm chuyện đó đâu. Đừng lo lắng về nó nữa]
Không, cho dù cô ấy không để bụng chuyện này… Tôi hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác tội lỗi. Haa ~… Ước gì có có cái lỗ nào đó cho mình chui xuống…