Chương 234 : Giáo Sư Và Trái Đất
[Ý của cô... cô gái này là giáo sư Babylon?].
[Vâng. Nói 1 cách đơn giản, mẫu này có 1 cơ thể mới được cấy ghép với bộ não từ cơ thể cũ của giáo sư bằng phép thuật. Cơ thể và não bộ đã được cấy ghép lại với nhau, tối ưu hóa và có khả năng tinh chỉnh. Mặc dù quá trình đó mất rất nhiều thời gian, cô ấy vẫn là giáo sư]+
Kinh vãi! Ngay khi tôi nghĩ liệu cô gái này có phải là 1 loại nhân bản nào đó hay không thì mọi thứ lại khác đi. Cô đang nói là cấy ghép não bộ á hả?
[Nhưng mà, nhìn cô ấy trong bộ dạng đó thì chỉ tầm 10 tuổi...]
Bà ấy ít nhất phải ở độ tuổi 20 từ hình ảnh mà tôi nhìn thấy thông qua đoạn video được Cesca bàn giao. Đúng như tôi đã lo ngại. Việc cải lão hoàn đồng luôn là giấc mơ của mọi phụ nữ. Mặc dù điều đó không thay đổi sự thật rằng bà ấy giờ quá nhỏ luôn rồi, đúng không?
[Nếu cô ấy được tạo ra với kích thước lớn hơn vẻ ngoài hiện tại, việc tinh chỉnh lượng pháp lực sẽ trở nên khó khăn và có những lo ngại rằng nó sẽ ảnh hưởng đến kí ức của giáo sư].[......Ghép não của người trưởng thành vào đầu 1 đứa trẻ à?].[Ở đây là nhờ vào sự liên kết bởi phép thuật]
Tica đã làm ra động tác tay như thể đang làm cơm nắm... Cơ mà thây kệ đi, tôi không muốn "khoét" vào thêm nữa. Cảm thấy khá là kinh dị. Tôi đã nhận ra từ kinh nghiệm lâu năm của mình rằng những thứ như là khoa học thường không được áp dụng lên phép thuật <chú đến TG này còn chưa tới 3 năm đấy, "lâu năm" củ lạc>. Việc nghĩ về nó chỉ là vô ích thôi.
Tôi đã được nghe toàn bộ câu chuyện, và dường như bộ não của giáo sư không được cấy ghép sau khi bà ấy chết vì tuổi thọ. Thay vào đó, bà ấy có ý định làm việc này trong khi bà ấy vẫn còn sống.
Cơ thể của 1 Babylon numbers bền hơn rất nhiều so với người bình thường theo những gì tôi đã nghe được từ Fam, mà dường như cô nàng cũng đã hoạt động được liên tục trong 5000 năm. Cái này là tuổi trẻ vĩnh hằng đó hả? Có lẽ bà giáo sư đang sử dụng những tế bào từ các loài sống dai như người lùn chẳng hạn.
[Thế, tôi cần phải làm gì?].[Em muốn nhờ anh đổ pháp lực của anh vào để đánh thức cô ấy. Chủ nhân cũng có bước sóng sinh học giống như cựu giáo sư Babylon, thế nên anh sẽ có thể thức tỉnh cô ấy. Điều đó là chắc chắn]
Gunuuu. Tôi cho là thế, nhưng mà, không phải tốt hơn là éo đánh thức cô ta dậy sao? Cái con người này hoàn toàn thuộc vào nhóm "sinh vật" gây phiền toái.
Từ những câu chuyện tôi được nghe cho đến nay, cô ấy có thể là 1 thiên tài theo đúng nghĩa đen, nhưng cũng bốc lên nồng nặc cái mùi bất bình thường của "người xấu". Tôi nên làm gì đây ~? Tôi có dự cảm rằng mình chắc chắn sẽ bị kéo vào vô số rắc rối. Nhưng mà lý do như thế cũng không được thỏa đáng cho lắm, uầy, hay là cứ để cô ấy tiếp tục ngủ như thế này cho rồi nhỉ? Ờ ~ hởm.
[Em xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng mà không còn thời gian nữa. Thế nên em có thể yêu cầu anh nhanh tay lên không?].[Ểh?]
Tica nói với tôi từ phía đối diện trong khi tôi đang đắn đo.
[Ý cô là gì khi nói "không còn thời gian"?].[Một bộ hẹn giờ đã được cài đặt dể dừng hệ thống hỗ trợ sự sống của viên nang sau khi chủ nhân tới đây. Với tình trạng hiện tại, giáo sư sẽ chết trong vòng 5 phút nữa].[Cái-......! Cái quái gì vậyyyy!? Tại sao loại hẹn giờ đó lại được cài đặt lên nó!?].[Đó là quyết định của giáo sư. Cô ấy nói rằng việc tiếp tục sống sẽ không còn ý nghĩa gì nữa nếu bây giờ cô ấy không được thức tỉnh]
<trans: bà giáo sư best thâm>
Đến giờ này mới nói! Cô ta chắc chắn đã biết rằng tôi sẽ đắn đo và đã nghĩ ra biện pháp ép buộc tôi!
Unununu... như dự đoán. Tôi không thể để mặc cô ấy chết mà không làm gì được... Kuu, thậm chí có lẽ cả suy nghĩ và hành vi của tôi cũng đã bị cô ấy đọc được từ sớm. Việc này rất dễ khiến cho ai đó nói [Đ*t mẹ chú, Kongming!] trong ấm ức. Nhưng mà, tôi sẽ không nói thế.
<trans: Kongming là 1 cách phát âm khác của tên Gia Cát Lượng – chiến thuật sư thiên tài>
[...Tôi nên đổ pháp lực vào đâu?].[Đặt tay anh lên viên pháp thạch được đính trên viên nang và đổ pháp lực vào trong 1 khoảng thời gian ngắn]
Tôi đặt tay lên viên pháp thạch giống như thủy tinh có dạng hình cầu đang được Tica chỉ vào, rồi nhẹ nhàng đổ pháp lực của tôi vào đó. Sau 1 thời gian ngắn, chiếc máy xung quanh viên nang rung lên và tạo ra 1 tiếng gầm trầm thấp. Viên nang được dựng đứng dậy và cái nắp dần trượt lên theo chiều dọc.
Dung dịch nước phát ra ánh sáng chứa đầy bên trong đó, nhưng chúng sớm được hút cạn ra bằng máy bơm. Sau đó, tôi nghe âm thanh giống như 1 cái gì đó vừa dừng lại.
[Trao đổi sinh học ở mức bình thường. Không có vấn đề gì với việc điều chỉnh pháp lực. Các chức năng cơ thể hoạt động ở mức bình thường]
Tôi nhìn thấy Tica đang điều khiển các thiết bị nhấp nháy trên bảng điều khiển bên cạnh viên nang. Cuối cùng, cô ấy ấn 1 cái nút lớn, rồi tôi nghe thấy tiếng không khí thoát ra khi nắp viên nang trượt sang 1 bên và được cất đi.
Một cô gái khỏa thân khoảng 10 tuổi xuất hiện từ bên trong. Mái tóc vàng của cô kéo dài đến eo. Kỳ lạ, tôi không cảm thấy ecchi chút nào. Đó là vì cô ấy chỉ là 1 đứa trẻ, hay là vì...
[...Tại sao cô lại thở hổn hển như thế?].[Haa-haa... đừng chú ý đến em! Đừng để ý làm gì!]
Cô nàng 3 búi tóc bên cạnh tôi thậm chí còn chảy máu mũi trong khi nhìn vào cô nhóc đang khỏa thân kia. Tất nhiên là tôi phải để ý rồi! Đúng như tôi đã lo ngại. Cô gái này cũng không đứng đắn nốt!
<trans: nó không hun Tồ vì nó là lolicon thuj, đứng vs chả đắn :v >
Cô gái nhỏ mở đôi mắt màu xanh ngọc bích ra. Dụi chúng và nhìn xung quanh. Không bao lâu sau, cô ấy nhận ra tôi đang đứng trước mặt, nở 1 nụ cười tự mãn và nhảy từ viên nang xuống sàn nhà.
[Yaa-Yaa, Mochizuki Touya-kun. Rất vui được gặp cậu. Tôi tự hỏi cách chào này có đúng không? Tôi không cảm thấy như đây là lần đầu gặp cậu bởi tôi thường xuyên nhìn thấy cậu thông qua "Ngọc nhìn thấy tương lai"].[Cô thực sự là giáo sư Babylon?]
Cô gái nhỏ trả lời câu hỏi của tôi trong khi cười toe toét.
[Chính xác! Tôi là Regina Babylon. Một học giả phép thuật và là một kĩ sư ma pháp của Thánh quốc Paruteno, đồng thời cùng là tình nhân vĩnhhhhh cửu của cậu].[Khỏi, cảm ơn. Cái đó thì tôi có đủ rồi <tình nhân ấy>. Ngoài ra, mặc quần áo vào nhanh lên].[Huh!? Sao phản ứng của cậu nhạt toét vậy?]
Tôi đã rút ra được bài học rằng sức khỏe tôi sẽ không chịu nổi nếu cứ phản ứng với mọi thứ chướng tai gai mắt.
Giáo sư đi đến bức tường trong phòng thí nghiệm, kéo ra 1 chiếc áo choàng trắng được treo trên đấy và mặc vào dù nó khá là rộng với cơ thể đó. Chiếc áo này không có nút, thế nên chẳng che giấu được gì cả. Phần phía trước đang hoàn toàn đón gió.
<trans: cái vợt đâu rùi ta? Đi hốt loli sẹc xi về "..." coai. Anh pô lít ơi em này 5k tuổi rùi, đừng có mời em về đồn uống trà nha~>
Mặc dù tôi biết được ý nghĩa của mấy thứ như tạp dể khỏa thân hay mặc độc mỗi chiếc áo sơ mi, nhưng áo choàng trắng khỏa thân không che được bất cứ thứ gì sẽ chỉ biến cô thành kẻ hư hỏng thôi... ít nhất là mặc quần áo hay cái gì đó giùm đê.
[Mặc cái áo choàng này vào cũng chả có ý nghĩa gì cả...].[Ngược lại chứ, nó thật toẹt vời!] – Tica.
Tôi hoảng loạn giật lùi lại, nhìn Tica đang chảy máu cam như thác đổ. Cô gái chỉnh chu mà tôi gặp lúc nãy lượn đi đâu rồi?
[Này giáo sư, cô gái này không phải rất kì lạ sao?].[Ah, đó là vì Atlantica thích mấy bé gái].[Đừng có nói về điều gì đó kinh dị 1 cách nhẹ nhàng như vậy!]
<trans: nhìn con mắm này sao tự nhiên ta nhớ tới cha nội hiệu trưửng trong To Love-ru>
Đây có phải là lý do cô ấy không hôn tôi như những người khác?
[Nhân tiện, tôi cũng không ghét họ] – Regina.[Tôi cũng đoán vậy] – Touya.
Vì suy cho cùng, người phụ nữ này đã có rất nhiều nhân bản và là cơ sở cho tính cách của các Babylon numbers khác. Cô ta đúng là 1 kẻ hết thuốc chữa.
[Đây là 1 vấn đề, mặc dù vấn đề này cũng là điều tự nhiên thôi. Tôi không có quần áo cho kích thước cơ thể như thế này. Tôi đã không lường trước được mọi chuyện]
Tôi có nên quay lại lâu đài và mượn quần áo của Rene hoặc Sou không? ...- Tôi không thể tránh khỏi việc bị nhìn một cách khinh bỉ nếu tôi mượn mấy thứ như là... Tôi không thể nói các em ấy cho mượn đồ lót của mấy ẻm được. Tôi có nên giải thích về hoàn cảnh này cho Yumina và các cô gái.........
[Mà đúng hơn, đừng nói với tôi chiếc áo choàng trắng này là đồ của 5000 năm trước nhá?].[Đúng vậy, có vấn đề gì sao? Ah, nó luôn sạch sẽ bởi đã được yểm phép thuật bảo vệ. Nó sẽ cũng sẽ không bị cũ đi]
Không có gì ngạc nhiên khi tôi thấy rằng nó vẫn được giữ còn tốt như mới. Cái áo khoác của tôi cũng đã được yểm [Protection], và nó cũng không cần phải giặt.
Dù sao đi nữa thì vấn đề về phần phía trước vẫn chưa được giải quyết. Tôi tháo dây đai chiếc áo khoác của tôi, đặt 1 đầu lên phía trước chiếc áo choàng của giáo sư và quấn quanh eo cô ấy. Nó đã trở nên giống như một bộ yukata, nhưng như thế này đã ổn rồi vì dù sao cũng chỉ là giải pháp tạm thời.
Hừm, trong thời gian này thì cứ để 'Laboratory' bắt đầu bay về Brynhild nhỉ?
Tica vận hành khối đá ở góc phòng, và 'Laboratory' bắt đầu chuyển động. Giờ thì cô lau mớ máu cam giùm cái đê.
[Cơ thể này vận động dễ dàng hơn tôi đã nghĩ. Mặc dù đáng tiếc là sự phát triển của tôi phải dừng lại ở mức này. Tôi có nên chấp nhận nó như là được cái này thì mất cái kia không?]
[Ểh? Cô sẽ không lớn lên nữa?].[Cơ thể này được tạo nên từ các mô khác với con người. Nó sẽ chỉ có thể phát triển trong viên nang, và sự phát triển sẽ được cố định sau khi đánh thức. Thậm chí Atlantica cũng đã mang hình dáng đó trong 1 thời gian dài, đúng chứ?]
Đúng thật. Tica và các ô nàng quản lý sẽ mang hình dạng đó cho đến khi họ xuống lỗ mặc dù họ không bất tử. Điều này cũng giống như yêu tinh hay người lùn vậy. Các cô nàng có lẽ thuộc 1 chủng tộc tương tự như họ. Nhưng mấy nàng này thì không thể nhân giống 1 cách tự nhiên vì không có khả năng sinh sản.
[Hiện giờ, tôi đã từng thấy những hoạt động không ngừng nghỉ của cậu khi dùng [Ngọc nhìn thấy tương lai], nhưng chúng chỉ là những hình ảnh tán loạn. Mặc dù tôi rất quan tâm đến cậu, nhưng cũng khá quan tâm đến tạo tác mà cậu đang sở hữu].[Tạo tác? Cô đang nói về thứ gì vậy?].[Nó là 1 thiết bị liên lạc giống như chiếc hộp màu đen. Nó là thứ gì đó mà cậu gọi là "xì mát phôn" đúng chứ?].[Ah, là cái này à?]
Tôi lấy smartphone ra khỏi túi và đưa cho giáo sư.
[Yup-yup! Chính nó! Tôi đã thử làm 1 cái tương tự, nhưng tôi lại thiếu sự hiểu biết 1 cách rõ ràng về chức năng của nó. Tôi có thể mượn nó 1 chút được không?].[Được thôi. Cô sẽ không phá banh nó đâu nhỉ?]
Nó sẽ không dễ bị vỡ vì tôi đã yểm rất nhiều phép vào bằng [Enchant], nhưng sẽ rất phiền phức nếu nó bị xáo trộn hay thay đổi các thiết lập.
Có lẽ cô ấy sẽ hiểu được các chức năng tổng quát. Nếu không, cô ấy đã không thể kết nối với nó thông qua "dây cáp" của Cesca và kích thoạt phép thuật hình ảnh. Liệu cô ấy có hứng thú với những công nghệ không liên quan đến phép thuật?
[Muu, những tin nhắn và hình ảnh này là gì...? Hmm, cậu có thể vận hành nó chỉ bằng cách chạm vào...? Loại chữ viết này là của quốc gia nào?].[Nhật Bản].[Nhật Bản? Tôi chưa bao giờ nghe về nơi đó. Đó là 1 đất nước trong thời đại hiện tại à? Là nơi Touya-kun sinh ra á?].[Ờm ~... Tôi nghĩ cô nói đúng. Có lẽ bây giờ là thời điểm tốt để mọi người biết nó? Tôi đã nghĩ đến việc nói nó với mọi người một thời gian rồi].[?]
Giáo sư Babylon tiếp tục mằn mò các chức năng của chiếc smartphone trong khi trưng ra vẻ mặt bối rối vì những gì tôi nói.
_____Chuyển cảnh_____
[Hảảảảảảảảảảảảảảảả! Anh nói rằng đứa trẻ này là giáo sư Babylon...]
Lean trở nên rất kinh ngạc trước giáo sư giống như tôi đã từng làm. Cả Else và Yae đều có vẻ mặt ngạc nhiên tương tự trong khi nhìn vào giáo sư đang được bao quanh bởi những Babylon numbers.
[Ờm, chúng ta đã chứng kiến rất nhiều chuyện lạ lùng cho đến tận bây giờ...].[Tớ cũng nghĩ rằng điều này không phải là không thể xảy ra ~ degozaru].
Linse, Hilde, Lu cùng gật đầu sau khi nghe Else và Yae lẩm bẩm.
Giáo sư đang nói chuyện với Cesca, Rosetta và Flora về cái gì đó. Quần áo cô đang mặc được mượn từ Sou. Vẻ ngoài như thế khiến cho cô ấy trông giống như 1 đứa trẻ bình thường.
Monica đang lăn lộn trên ghế sofa trong khi bị Tica ôm cứng ngắc từ sau lưng. Mũi Tica đã được nhuộm trong máu đỏ.
[Ai đó "hiếp mi"! Tôi cảm thấy thật kinh khủng!].[Ufufufufufufufu]
Tôi đã hiểu về câu nói [em không giỏi đối phó với người quản lý của 'Laboratory'] của ẻm rồi. Sau khi hiểu được cái sở thích lolicon của Tica, rõ ràng Monica là sự lựa chọn tốt nhất. Nhân tiện, Sou – cái người đột nhiên bị ôm chầm lấy 1 lúc trước – đã sợ hãi và giờ thì ôm lấy tôi không chịu buông.
Tôi đã tụ tập tất cả những hôn thê của mình và những người liên quan đến Babylon trong 1 căn phòng tại lâu đài, nhưng chỉ có Noel của 'Tower' nằm trên đùi Liora của 'Rampart' là đang ngủ. Thậm chí có cần thiết phải gọi cô ấy dậy vào lúc này không nhỉ...?
Fran Cesca của 'Garden'.
High Rosetta của 'Workshop'.
Bell Flora của 'Alchemy Building'.
Fred Monica của 'Hangar'.
Pure Liora của 'Rampart'.
Pamela Noel của 'Tower'.
Iris Fam của 'Library'.
Riruru Palshee của 'Warehouse'.
Atlantica của 'Laboratory'.
Và giáo sư Babylon.
Nó giống như đã trở thành 1 đại gia đình... Mặc dù hầu hết thời gian thì Fam, Noel và Liora không xuống mặt đất.
Còn Monica và Rosetta không xuống quá nhiều vì họ đắm mình trong việc phát triển Framegear?
Tôi cũng đã ra lệnh cho Palshee hạn chế xuống mặt đất bởi tôi muốn tránh những thiệt hại lãng nhách do các sai lầm ngớ ngẩn của cô ấy.
Nhìn vào Monica, người đang bị Tica quấn lấy, cuối cùng tôi kết luận là Tica cũng éo nên xuống mặt đất nốt. Tôi sẽ cảm thấy rất tội lỗi nếu Rene bịquấy rối và tổn thương do nỗi ám ảnh mà cô ta gây ra.
[Giờ thì, Touya-san. Loại chuyện gì mà anh phải tụ tập tất cả mọi người lại để nói vậy?]
Yumina nãy giờ vẫn ngồi 1 bên, chen vào giữa tôi và Sou rồi hỏi tôi.
[Ờm. Anh đã được giáo sư hỏi về điều này, anh nghĩ rằng cũng đã đến lúc cho mọi người biết về nó. Đó là về hoàn cảnh của anh mà anh đã giữ bí mật cho đến bây giờ]
Ánh mắt mọi người tập trung vào tôi. Tôi đứng lên và nói tiếp trong khi nhìn mọi người.
[Lý do trước đây anh không nói là vì lo rằng mọi người có lẽ sẽ không tin anh, và cũng một phần là anh tự hỏi có cần thiết nói về nó. Nhưng mà, từ giờ anh sẽ chung sống với tất cả mọi người, thế nên anh đã quyết định là mọi người cần được biết]
Tôi điều khiển smartphone và chiếu 1 bức ảnh lớn lên tường. Tôi hiển thị nhiều khung cảnh khác nhau bằng cách chuyển tiếp từ 1 trang web video. Luân Đôn, Paris, Washington, New York, Jakatar, Băng Cốc, New Delhi, Bắc Kinh, Moscow và cuối cùng là Tokyo.
Mọi người đều cảm thấy lạ lẫm do những lời tôi nói trước đó và hình ảnh của các thành phố lớn mà tôi đang cho hiển thị.
[Những gì mọi người đang nhìn thấy ở đây là hình ảnh về thế giới cũ của anh. [Trái đất] là cái tên mà bọn anh gọi nó, và anh là 1 người đến từ thế giới đó]