Chương 314: Viếng thăm những thế giới khác, và Tinh linh
- Truyenconect
- Isekai wa Smartphone to Tomo ni
- Chương 314: Viếng thăm những thế giới khác, và Tinh linh
Sau khi vực dậy được lòng quyết tâm, tôi cho rằng mình cần phải làm điều gì đó để chuẩn bị cho những thứ sắp tới. Mục tiêu quét sạch cả Phrase và biến thể thì vẫn như lúc đầu... nhưng tôi còn phải xem xét tới trường hợp mọi thứ sẽ trở nên hỗn loạn khi hai thế giới hợp nhất.
Mặc dù nói là vậy nhưng mong chờ mọi người sẽ bình tĩnh khi lúc đó đến thì đúng là hoang đường. Chắc chắn sẽ có những vấn đề lớn xảy ra khi thời điểm đó đến.
Vậy nên, tôi cần phải xác định rõ bước đi tiếp theo của mình.
[Em muốn học cách dịch chuyển giữa các thế giới~noyo?]
Đó là lí do ngay từ sáng sớm, tôi đã đến gặp mấy người chị của mình. Karen-nee-san lúc ấy đang bận thưởng thức món bánh mì nướng, còn Moroha-nee-san thì đang uống trà.
[Tại sao em lại muốn... À, là do những thứ mà chúng ta đã nói trước đây à?]
[Vâng. Việc học được kĩ năng đó sẽ giúp em di chuyển giữa các thế giới dễ dàng hơn nhiều.]
Phải lên tận Babylon mỗi khi đến thế giới ngược làm tôi cảm thấy thật phiền phức. Trước đó tôi đã không học kĩ năng này vì muốn chứng minh mình chỉ là một con người, nhưng khi sắp trở thành một tân thần như hiện tại thì việc này là không thể tránh khỏi.
[Ừm... Nếu là giúp em thì không vấn đề gì. Vốn dĩ bọn chị ở đây là vì mục đích đó mà...]
[Nhưng... vấn đề là chúng ta không có gì để dạy em cả~noyo.]
[Ý chị là sao cơ?]
Lời nói của Karen-nee-san sau khi nhâm nhi mẩu bánh mì cuối xong làm tôi hết sức ngạc nhiên.
[Kĩ năng dịch chuyển qua các thế giới về đơn giản cũng giống như ma thuật dịch chuyển của em vậy~noyo. Nếu em hiểu và thực hiện ngay được thì chẳng có gì để nói. Nhưng nếu không thì, em sẽ phải cùng chị đi qua các thế giới và cảm nhận nó, được chứ~noyo?]
Qua một số thế giới...? Nghĩa là các thế giới khác thế giới của tôi và thế giới ngược đúng không?
[Vậy... chị sẽ chỉ cho em ư?]
[Thì chị cũng vừa nói rồi mà~noyo. Moroha-chan bận tập luyện với Hiệp sĩ đoàn hôm nay rồi. Vậy nên chị đây sẽ hướng dẫn em trong khoảng một ngày về những điều cơ bản~noyo.]
Karen-nee-san uống một ngụm trà tươi rồi đứng dậy. Theo lời chị ấy nói thì việc học tập có thể được hoàn thành trong vòng một ngày, nhưng tôi hi vọng là nó không quá tàn bạo như cách huấn luyện của ai đó...
Hai chúng tôi đi ra ngoài hiên nhà.
[Hãy bắt đầu bằng việc lưu thông Thần lực ra khắp cơ thể, được chứ~noyo? Khi cảm thấy nó đã bao bọc khắp cơ thể thì từ từ để nó thấm qua da thịt. Đừng thực hiện quá nhanh, quá trình đó cần thời gian nếu không em sẽ bị khó thở đấy~noyo.]
Tôi làm theo những gì chị ấy bảo, để Thần lực chảy khắp cơ thể và cứ tiếp tục như thế. Có hơi ngạc nhiên khi tôi có thể kiểm soát Thần lực một cách tốt và dễ dàng như thế. Chắc là tôi đã tiến bộ theo thời gian nhỉ.
[Tốt lắm! Giờ thì em cần phải luôn luôn tập trung, vì chúng ta sắp dịch chuyển đến thế giới khác, được chứ~noyo?]
Karen-nee-san nói rồi nắm lấy tay tôi. Đột nhiên cơ thể tôi hơi run và được nhấc bổng lên. Cảm giác lúc này giống như khi ta kéo căng một sợi dây đàn hồi, và rồi trọng lực tác dụng lên cơ thể tôi bỗng nhiên biến mất.
Cảm giác tiếp theo là cơ thể tôi giống như đã nặng hơn gấp 6 lần... Thật kinh khủng!
[Ara~, chúng ta đã đến rồi~noyo.]
Karen-nee-san mỉm cười như có ý nhắc tôi nhìn xung quanh. Lúc này đây, chúng tôi đang đứng trước một đồng bằng đá rộng lớn. Lẫn trong những cơn gió là các hạt đá nhỏ. Và bầu trời trước mắt chúng tôi mang một màu đỏ sẫm.
Nếu phải so sánh thì nơi này giống hệt Sao Hỏa trong các bộ phim hoạt hình tôi từng xem lúc còn nhỏ. Tên bộ phim thì tôi không nhớ, nhưng quang cảnh thì y hệt, với toàn những bụi bặm, đất đỏ và cát khô.
[...Đây là thế giới khác ư?]
[Đúng vậy. Có hơi khó giải thích, nhưng thế giới này có thể nói là đã già và cũng từng hưng thịnh như thế giới của em vậy~noyo. Chỉ là nơi này có ít người hơn...]
Tôi yêu cầu chị ấy giải thích thêm, và nhận được câu trả lời rằng thế giới này đã từng rất tiên tiến cho tới khi một cuộc Chiến tranh Thế giới diễn ra. Cuộc chiến làm đất, nước và không khí bị ô nhiễm, biến cả hành tinh thành một nơi khắc nghiệt cho loài người. Những người sống sót nay đã rút xuống trú ẩn dưới lòng đất.
Karen-nee-san cũng nói thêm, nếu không có Thần lực bảo vệ, phổi của tôi sẽ bị hủy hoại và cái chết sẽ không còn là chuyện xa vời. Nghe thật đau lòng nhỉ...
[Trong những lúc này, một sinh vật có thể thích nghi sẽ thống trị thế giới chỉ là chuyện thường tình~noyo. Nhìn qua kia đi~noyo.]
Theo hướng chỉ của Karen-nee-san, một sinh vật có hình con ếch lọt vào mắt tôi. Dường như nó đã thích nghi với môi trường và có thể sống rất tốt.
[Chủng loài của sinh vật đó có thể sẽ thống trị thế giới này trong tương lai đấy, em biết không~noyo?]
Chị ấy nói đúng. Giống như sự kiện tuyệt chủng kỷ Phấn Trắng - Cổ Cận xảy ra ở Trái đất hơn 60 triệu năm trước, có rất nhiều giả thuyết cho lí do xảy ra. Một số người cho rằng có thể là do thiên thạch, mực nước biển dâng cao, sự sụt giảm của các loài, núi lửa phun trào, dịch bệnh, sự di chuyển của hai cực hay thậm chí là do tác động của người ngoài hành tinh. Có lẽ Phrase cũng nên được nằm trong số đó.
[Được rồi. Ta đi tiếp thôi~noyo.]
Chị ấy vừa nắm lấy tay thì cơ thể tôi lại trải qua cái cảm giác nhảy bungee đó lần nữa. Thật là kinh khủng mà...
Đợi cho cảm giác đó đi qua, tôi hé mở mắt và trước mặt là một đồng cỏ xanh trải dài như vô tận. Một cơn gió nhẹ mang theo hương nội thảo lướt qua mũi tôi. Trên trời là những đám mây trắng hờ hững, và xa xa là những rặng núi yên bình. Có vẻ như thế giới này nằm xa thế giới vừa nãy nhiều.
[Chắc đây là một thế giới bình thường nhỉ...]
[Em biết không, khái niệm về bình thường khá là một chiều đấy~noyo. Nói chính xác thì thế giới này không có sự tồn tại của động vật~noyo.]
[Đợi... cái gì!?]
Nói mới nhớ, cảnh vật ở đây thực sự là quá yên bình. Không có con chim nào bay trên trời, cũng chẳng có côn trùng đậu trên hoa lá hay động vật chạy trên cỏ... Vậy đây đúng là một thế giới thực vật rồi.
...Nhưng đợi đã, nếu thế thì làm sao hoa có thể thụ phấn được? Và nếu không có giun đất thì làm sao đất đai có thể trở nên màu mỡ...?
Trong khi tôi còn bận suy nghĩ, Karen-nee-san cúi xuống và nhổ một ngọn cỏ. Gần như ngay lập tức, một ngọn cỏ khác mọc lên từ trong đất và thay thế nó. Cái gì thế này...!?
Tôi bất ngờ nhìn vào đó bằng vẻ hoài nghi. Bắt chước chị ấy, tôi thử bứt một ngọn cỏ lên. Giống như khi nãy, một ngọn cỏ khác lại mọc lên thay thế.
Có vẻ như cách thức mọi thứ hoạt động ở đây khác với mọi thứ tôi từng biết. Áp dụng những kiến thức của một thế giới vào thế giới khác đúng là một quyết định ngu ngốc. Chẳng có gì gò bó chúng vào những quy luật mà tôi biết.
[Được rồi, đi tiếp thôi~noyo.]
[Đợi...!?]
Karen-nee-san thậm chí còn không thèm giải thích về thế giới thực vật. Chị ấy nắm lấy tay và hai chúng tôi lại tiếp tục dịch chuyển đến nơi khác.
Sau đó, chúng tôi đã ghé thăm rất nhiều thế giới. Tôi thậm chí còn không nhớ con số chính xác là bao nhiêu, nhưng nó giúp tôi hiểu cách mà kĩ năng hoạt động. Cũng giống như [Teleport], tôi cần phải hình dung rõ mình cần gì và sau đó dịch chuyển đến thế giới mình muốn.
Có thể nói các thế giới được đặt ở những bậc thang khác nhau. Nếu biết được mình đang ở bậc thứ mấy, tôi có thể dễ dàng đi lên, xuống hoặc thậm chí là đi chéo. Ngoài ra, tôi có thể dễ dàng đến các thế giới đã từng đến giống như [Gate].
[Được rồi, đã đến lúc em thử rồi đó~noyo. Điểm đến chính là nhà của chúng ta~noyo. Nếu em bị lạc thì chị sẽ đến tìm thôi, nên đừng lo~noyo.]
Tôi nhắm mắt lại và cố gắng hình dung thế giới của mình trong một vũ trụ thế giới rộng lớn. Umm... có lẽ nó nằm ở đây...?
[Chắc là chỗ này...]
Tôi nhanh chóng dịch chuyển đi. Cảm giác nhảy bungee tuy đã quen nhưng nó vẫn khiến tôi cảm thấy chóng mặt. Tôi mở mắt ra và thấy mình đang đứng gần một con đường nhỏ ở vùng nông thôn. Có những ngọn núi ở đằng xa, những đám mây trên bầu trời và cánh đồng gần đó. Một cỗ xe ngựa chạy ngang, gây ra tiếng ồn ào. Đằng xa kia là một cái cây lớn. Đó là lúc tôi nhận ra mình biết nơi này.
Tôi đến gần cái cây và đặt tay lên sờ nó. Đúng như tôi nghĩ, đây là nơi mà tôi xuất hiện lần đầu tiên trong thế giới này. Đây là nơi tất cả bắt đầu... Nếu là thế thì chiếc xe ngựa đằng kia đang hướng về Reflet.
Khi tôi sắp rơi vào trạng thái hoài niệm thì Karen-nee-san từ sau bước đến.
[Nếu em đến được lâu đài thì chị đã cho điểm A+ rồi~noyo. Nhưng... vì em chỉ đến đúng thế giới, nên chị sẽ chấm điểm B-~noyo.]
Ặc... khuôn mặt tôi đã hơi méo xệch trong chốc lát, sau đó tôi hỏi chị ấy.
[... Em có thể sử dụng kĩ năng này để trở về thế giới trước đây của em không?]
[Um... thế giới đó cách nơi đây khá xa đó~noyo. Có lẽ vào lúc này thì hơi khó, nhưng em hoàn toàn có thể một khi đã làm quen~noyo. Chỉ là... chị không khuyến khích việc đó đâu~noyo.]
Chị ấy nói đúng. Tôi chỉ hỏi cho biết thôi. Nếu một người đã chết từ lâu bỗng nhiên xuất hiện trở lại thì nó chắc chắn sẽ là một vấn đề lớn. Mặc dù có thể tàng hình, nhưng tôi đã quyết định rằng mình sẽ không trở về.
Theo tôi nghĩ, đây mới là thế giới mà tôi sống, là thế giới mà tôi thuộc về. Vậy nên tôi không cần phải quay về nơi đó nữa.
[Em có thể đem theo bất cứ ai đi cùng không?]
[Có thể, nhưng em cần phải cẩn thận~noyo. Giống như thế giới độc hại mà chúng ta tới đầu tiên, chúng có thể giết bất kì ai trong số các hôn thê của em, vì vậy đừng đến những thế giới mà em không biết~noyo.]
Chuyện đó nghe nguy hiểm thật. Nếu không có Thần lực, những người mà tôi đem đi cùng có khả năng sẽ chết ngay lập tức. Nhưng nó cũng khiến tôi thắc mắc Ende đã xoay sở giải quyết vấn đề đó như thế nào.
Nói mới nhớ, tôi đã chẳng nghe tin gì từ Ende gần đây... không biết cậu ta có ổn không nhỉ. Mà, tên đó cũng chẳng phải là dạng dễ chết đâu.
[À, còn Tinh linh giới mà chị đưa em đến khi nãy, đó cũng là một thế giới khác sao?]
[Sai rồi~noyo. Nó giống như một phần phụ của mỗi thế giới vậy~noyo. Nói thế nào nhỉ, đó là một thế giới vệ tinh tồn tại song song với thế giới chính. Và nếu thế giới chính bị phá hủy thì Tinh linh giới tương ứng cũng biến mất~noyo.]
Hiểu rồi. Vậy là số phận của các Tinh linh cũng gắn liền với một thế giới nào đó... Vậy còn...
[Đợi đã. Nếu vậy thì thế giới ngược cũng có Tinh linh giới riêng đúng không? Chúng sẽ hợp nhất vào nhau giống như hai thế giới chính chứ?]
[Nếu là hai thế giới cách xa nhau thì việc đó có thể xảy ra~noyo. Nhưng vì thế giới ngược có thể xem là hàng xóm của chúng ta, thế nên ta có cùng Tinh linh giới với họ~noyo. Cơ mà, không biết mấy bé Tinh linh đó sẽ phản ứng nếu hai thế giới hợp nhất nhỉ~noyo? Khi đó có thể sẽ xảy ra vài thảm họa thiên nhiên như biến đổi khí hậu, nước biển dâng hay thậm chí là sự dịch chuyển của lục địa đấy~noyo.]
[Này! Sao chị có thể nói một chuyện nghiêm trọng như thế bằng cái giọng bỡn cợt đó được chứ! Và tại sao trước đây chị không hề nói với em!?]
Nhận phải sự phản ứng dữ dội, Karen-nee-san bỗng dưng nhìn thẳng vào mắt tôi... và rồi chị ấy nháy mắt, đồng thời lè lưỡi ra.
[Oops... Chị quên nói cái đó~noyo.]
[Xin chào Thần Thế giới! Ở đây đang có một nữ thần không làm tốt nhiệm vụ giúp đỡ tôi! Tất cả những gì chị ấy làm chỉ là ăn vụng. Vậy nên tôi muốn đổi người mới.]
[Chờ-chờ đã nào~noyo! Đừng làm vậy với chị của em mà~noyo. Chị đã dạy cho em cách di chuyển giữa các thế giới, chỉ là quên nói chuyện cỏn con đó thôi mà~noyooo...]
Thấy tôi giả gọi cho Thần Thế giới, Karen-nee-san bắt đầu nhõng nhẽo bám lấy và tỏ ra mè nheo. Thật là...! Chuyện đó không hề cỏn con tí nào! Nếu thế giới tự hủy diệt chính nó vì các Tinh linh không kiểm soát được cảm xúc thì tôi sẽ trông không khác gì một thằng ngố cả!
[Vậy chúng ta có thể giải quyết bằng cách nào không?]
[Um... em có thể cảnh báo trước để bọn họ không bị bất ngờ... hoặc là biến họ thành cấp dưới của mình~noyo. Dù sao thì em cũng là một vị thần cơ mà~noyo.]
Có thể... Tinh linh Cát mà tôi gặp ở Sandora cũng đã nói tương tự, rằng sức mạnh của các Tinh linh là nhờ do các vị thần mà có.
[Mà, em vẫn chưa hẳn là một vị thần chính thức~noyo. Thế nên có lẽ vài Tinh linh sẽ không nghe theo em đâu~noyo.]
[Vậy làm thế nào để họ nghe lời em đây?]
[Có vô số cách~noyo!]
Karen-nee-san nói tiếp.
[Cách 1, thuyết phục~noyo! Em sẽ tới và nói chuyện với các Tinh linh, cho họ thấy em là ai~noyo. Đó là một phương pháp đầy hòa bình và đậm tính nhân đạo~noyo!]
Chị ấy tiếp tục ba hoa.
[Cách 2, sử dụng vũ lực~noyo! Cho họ thấy rằng họ không thể ngồi chờ một vị thần thực sự phù hợp được~noyo! Hãy đánh bại họ, hay nói cách khác là tìm và diệt~noyo! Và... chị nghĩ đó là tất cả.]
[Chị vừa nói là vô số mà rốt cuộc chỉ có hai phương pháp thôi sao!?]
[À! Cách 3, đe dọa~noyo!]
[Hả...?]
[Hãy tìm ra điểm yếu hoặc bí mật của họ. Điều đó sẽ khiến các Tinh linh trở nên nghe lời~noyo! Cơ mà... phương pháp đó có thể phản tác dụng. Họ sẽ bất tuân và thậm chí là chống lại em~noyo. Cũng giống như khi em là một ông chủ và phải quản lí nhân viên ấy, một số sẽ nghe lời trong khi số còn lại thì chống đối~noyo. Trách nhiệm của em là phải thăm hỏi và giải quyết vấn đề của những người ấy, nhưng nếu không đủ thời gian thì...]
[Thì dùng phương pháp thứ hai chứ gì. Thật hết biết mà...]
Tôi bắt buộc phải dùng vũ lực sao? Nếu đây mà là một công ti thì nó sẽ phải hầu tòa mất! Chuyện này chắc chắn là thuộc vào hoạt động phạm tội rồi! Tôi không thể làm thế được! Mặc dù đây không phải là một công ti nhưng nó cũng đủ khiến tôi phải cắn rứt lương tâm!
[Về phương pháp thứ 2, chẳng phải em đã dùng nó với Kohaku-chan và các linh thú khác sao~noyo?]
Hai chuyện đó theo tôi nghĩ có phần khác nhau... Nhưng mà, chị ấy cũng nói đúng...
[Đối với các Tinh linh nghe lời, em không cần làm gì họ cả~noyo. Còn với những người chống đối, em có thể khuất phục và khiến họ tuân theo~noyo. Dù gì thì các Tinh linh cũng rất trung thành đó~noyo.]
Nếu khiến họ nghe lời thì tôi sẽ không bị ghen ghét bởi bất kì Tinh linh nào... bởi vì tôi thực sự không muốn mang cái mác hôn quân đâu.
Chuyện này bắt đầu trở nên giống một bộ phim truyền hình cũ, khi mà hai người bất hòa quyết định đấu tay đôi và rốt cuộc trở thành chủ-tớ thân thiết của nhau vậy.
[Giờ thì em sẽ phải đến Tinh linh giới đúng không?]
[Đúng rồi. Khi gặp các Tinh linh, hãy giải thích với họ rằng em sẽ là người cai quản mới của thế giới này~noyo. Chắc chắn các tinh linh sẽ chia ra hai nhóm đồng tình và phản đối, đến lúc đó thì em chỉ cần giải quyết nhóm sau thôi~noyo.]
Giải quyết của chị ấy nghĩa là giết chóc đấy, nhưng tôi thực sự không muốn giết ai cả... nên làm ơn đừng quá phấn khích mà! Cơ mà, các Tinh linh sẽ tự hồi sinh và quay trở lại Tinh linh giới... nên có lẽ tôi không cần kiềm chế đâu.
Tất nhiên biện pháp hòa bình nghe vẫn tốt hơn. Nhưng vì đã quen đối diện với những điều không mong muốn, nên tất cả những gì tôi sắp làm chỉ là bước ra khỏi con đường cũ một lần nữa, để tìm và diệt.