Chương 324: Mel và Ende, và Đoàn tụ
Cuộc chiến giữa Vương quốc Primula và Thánh quốc Trihallan kết thúc bằng một hiệp ước hòa bình giữa hai nước.
Tôi cơ bản là không liên quan gì nữa vì giờ nó là vấn đề của hai nước. Tất nhiên, Công chúa Ristis đã trở lại Thánh quốc an toàn.
Tôi thực sự không quan tâm lắm nhưng có vẻ đã có vài cuộc nổi loạn ở Thánh quốc. Tuy nhiên Thượng viện vẫn bị dỡ bỏ, còn các nghị sĩ bao gồm cả viện trưởng, cùng hầu hết các thành viên của Thượng viện đã bị giam giữ. Họ sẽ bị kết án, tịch thu tài sản và tước đi chức vị quý tộc của mình.
Tôi đã nhận được sự biết ơn từ cả hai quốc gia và cho tới hiện tại thì tôi đã có thể kết nối với con người trên thế giới này. Đối với tôi, có thể nói rằng mục đích ban đầu gần như đã đạt được.
Chà, dù vậy nó cơ bản vẫn chưa phải là giải pháp để đối phó khi biến thể tấn công.
Hiện tại, ngay lúc này, khi tôi đang định trở lại thế giới chính, lại một vấn đề mới nảy sinh.
"Xin cậu đấy! Xin hãy đưa tôi đi!"
"Hừm ..."
Kỹ sư Erka cù nhây mãi khi tôi chuẩn bị về. Hãy ngừng bám vào chân tôi trong khi nói đi. Cặp mắt của mọi người ở Primula đổ dồn về đây làm tôi bị tổn thương đấy.
"Touya, kiến thức của cô ấy sẽ hữu ích cho chúng ta theo nhiều hướng. Đôi khi tôi cần được giúp đỡ, vậy nên có lẽ cậu nên đưa cô ấy đi cùng?"
"Regina, cô nói đúng lắm!"
Kỹ sư Erka chỉ vào giáo sư. Chà, cái đó tuy có thể đúng, nhưng dường như lượng rắc rối cũng sẽ lại tăng lên .... Con người này chắc chắn có một vài vấn đề về tính cách đấy. Nếu Fenrir đi cùng, có lẽ sẽ an toàn, nhưng...
"Cô định để cô ấy ở 'Babylon' à?"
"An ninh trên mặt đất cũng không tốt lắm. Nên tôi định cho cô ấy ở lại 'Laboratory' hoặc là 'Studio'."
Hmmm ... Nếu người này giúp tôi tạo ra một con golem mạnh mẽ và cải thiện Frame Gear, chắc chắn là sẽ hữu ích cho trận chiến trong tương lai nhỉ?
"Chà, nếu giáo sư đã nói vậy ..."
"Làm được rồi! Đến một thế giới khác! Ta làm được rồi, Fenrir!"
Cô ấy đang nắm lấy hai chân trước khiến Fenrir phải nhóm người lên, tôi hơi lo lắm về cái cô kĩ sư Erka này đấy, cái người đang nhảy múa vòng quanh, nó sẽ ổn không vậy.
"Một thế giới khác .... Touya-dono, ta tự hỏi liệu một ngày nào đó cậu cũng sẽ đưa ta đến đó chứ. Thế giới của tổ tiên ta đấy."
"Tôi chắc chắn ngài sẽ gặp một người có cùng họ Parelius với ngài đấy. Thật đáng mong đợi, phải không?"
"Ta cũng mong đợi nó đấy."
Trong khi cười, Vua Primula và tôi bắt tay nhau. Tôi đã hứa sẽ quay lại sớm, và tôi bảo ngài ấy đến chỗ Shirogane trên đảo Dracliff nếu có chuyện gì xảy ra.
Tôi đã ra lệnh cho những con rồng ở đó không tấn công con người trừ khi chúng bị tấn công. Tuy lũ rồng không thể nói được ngôn ngữ của con người, nhưng nhiều con có thể hiểu được, vì vậy nếu nói cho chúng biết tên và mục đích, 'Shirogane' sẽ chăm sóc họ.
"Hẹn gặp lại"
"Ừm. Ta thực sự rất cảm kích chuyện lần này. Cảm ơn rất nhiều."
Sau khi nghe nhà vua nói, tôi sử dụng [Dịch chuyển không gian] và cả ba cùng trở về thế giới bề mặt, khu vườn trên không của Babylon.
Thế là tôi yêu cầu Erka đợi và mang Yumina đến từ mặt đất. Vâng, tôi nghĩ rằng sẽ ổn, nhưng vào lúc này thì cần phải đề phòng.
Vì đã được xác nhận bởi con mắt ma thuật của Yumina rằng kỹ sư Erka sẽ không gây nguy hiểm, tôi đã nhờ giáo sư Babylon hướng dẫn những việc còn lại. Cô kỹ sư ấy cứ bỡ ngỡ ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, và hỏi giáo sư hàng đống thắc mắc của mình.
"Touya-san. Em không muốn nghĩ đến, nhưng có vẻ người đó là người thứ mười thì phải ..."
"Không phải! Cô ấy chỉ là một kỹ sư!"
"Có thật không?"
Yumina mỉm cười. Tôi cảm thấy một sự đe dọa khủng khiếp .... Không, tôi không định tăng nó lên nữa đâu. Tuy tôi hiểu là em ấy đã thừa nhận điều đó. Nhưng nó không có nghĩa là tôi muốn tăng thêm nữa.
Theo Yumina và những người khác, tất cả các Babylon bao gồm cả giáo sư dường như có thể ở vị trí tình nhân. Có phải là vì họ không thể sinh con?
"À thì. Anh đã gặp Ende ở thế giới khác. Tên ngốc đó đã bị tẩy não và mất hết ký ức."
"Ende? Vậy anh đã làm gì?"
"Hmm, anh đã mang cậu ta về như đã hứa"
Lấy [Prison] cỡ viên xúc xắc có chứa Ende từ trong túi và ném nó trên bãi cỏ của khu vườn.
"Tiêu hủy"
Theo lời tôi, [Prison] vỡ tan và Ende ngã xuống tại chỗ.
Đột nhiên, Ende nhảy lên, lao đến Yumina và tóm lấy em ấy.
"Á!"
"Này ......!"
Hừm, tên ngốc ...! Tôi nắm lấy bàn tay của Ende đang vươn đến chỗ Yumina, kéo về và cho cậu ta một cú vào bụng để buộc cậu ta phải lùi lại. Đối với tên ngốc vừa bị cho một cú nghiêm trọng, tôi sẽ khuyến mại thêm [Paralize] nữa.
"Guha!"
Thả tay của Ende, người đang di chuyển những bước khập khiễng.
"Cậu không nghĩ bị nhốt trong [Prison] là đủ mệt rồi à?"
Thời gian trong đấy vẫn trôi bình thường, vì vậy Ende có thể đã lấy lại ý thức. Và có lẽ cậu ta nghĩ đây là cơ hội để trốn thoát. Tuy nhiên, tên khốn này đã tấn công Yumina. Muốn ăn thêm vài quyền à?
"Cậu ấy dường như bị nhầm lẫn thì phải."
"À thì, trí nhớ cậu ta giờ là một mớ hỗn độn. Anh sẽ mang cậu ta đến chỗ Mel và hồi phục lại kí ức."
Thật rắc rối khi cứ bị tấn công mãi như vậy.
Đưa Ende đi bằng [Levitation] và đến Pháo đài Babylon. Tôi đến căn phòng nơi Mel đang được giam lỏng và thả Ende xuống.
"Endemuon!?"
'Vua' của Fraze, Mel, người dường như đang rảnh, vội vàng ôm lấy Ende.
"Thật kinh khủng ... ai làm điều này ...!"
"À .... tôi làm đấy, nhưng chờ một chút! Đừng nhìn bằng đôi mắt như vậy! Bởi vì tôi sẽ giải thích! Có vẻ như cậu ta đang bị mất trí nhớ, và đã tấn công bọn tôi. Đó là tự vệ chính đáng."
Cô ấy lườm tôi với đôi mắt đẫm lệ oán trách và tôi nhanh chóng nói rằng mình không thể làm gì được cả. Cũng không thể phủ nhận rằng tôi đã phòng vệ quá mức.
"Ký ức ...?"
"Tôi đoán là nó bay màu rồi. Dường như tên viện trưởng đã nhồi nhét một ký ức giả vào lúc cậu ta bị mất trí nhớ và cậu ta nghĩ tôi là kẻ thù. Nhân tiện, tôi có gợi cho cậu ta nhớ một chút về cô."
"... Tôi hiểu, vậy hãy tiến hành điều trị ngay lập tức"
"Hửm?"
Bỏ qua tôi, người vừa vô tình lên tiếng, những xúc tu pha lê mọc ra từ những ngón tay của Mel. Mười xúc tu kéo dài như một sợi dây thủy tinh đã được hít chặt vào tất cả các nơi trên đầu Ende.
"Đang bắt đầu phục hồi trí nhớ của Endemuon. Xin hãy cẩn thận vì nó có thể sẽ gây khó chịu."
Ngay khi cô ấy nói, những âm thanh với tần suất cao bắt đầu vang lên từ tay Mel. Tôi không thể chịu nổi âm thanh phát ra hàng chục lần đến mức ù tai ấy, nên tôi và Yumina chuồn ra khỏi [Prison] và chặn âm thanh trong đó lại.
"Đúng thật cô ấy có bảo là điều trị nhưng ..."
"Có thể cô ấy có khả năng tương tự như [Recall] của anh. Có lẽ cô ấy sẽ can thiệp vào tinh thần của Ende và mang những ký ức về lại."
Nếu phải tưởng tượng, tôi cảm thấy não mình như bị kẹt trong lò vi sóng vậy. ...... mặc dù nó sẽ không nổ tung. Chẳng bao lâu, Mel trong [Prison] nhìn về phía tôi với đôi mắt bối rối. Hửm? Có chuyện gì à?
Khi chúng tôi vào lại trong [Prison], Mel tức giận nói.
"Tôi nghĩ có lẽ mình đã đưa anh ấy đã trở lại như ban đầu, nhưng chỉ có mắt là di chuyển ... phản xạ thì ..."
Trên đầu gối Mel, Ende nhìn tôi đầy oán trách.
"Ồ, [Paralize]?"
Tôi quên mất. Chà, vì nó mà cậu ta không thể di chuyển. Tới chỗ Ende và yểm [Recovery]. Trong một lúc, để đề phòng cơn bạo lực của cậu ta trở lại, tôi luôn trong tư thế chuẩn bị dùng [Paralize] lần nữa.
Cuối cùng, Ende từ từ đưa tay lên má Mel, nhẹ nhàng và mỉm cười.
"... Chào em Mel. Đã rất lâu rồi nhỉ."
"Endemuon ...!"
Mel ôm lấy Ende. Có vẻ như nó đã thành công.
"Có vẻ như ký ức của cậu đã trở lại."
"Cảm ơn nhé. Tôi còn nhớ những gì mình đã làm khi bị mất kí ức ... cậu đánh tôi hơi bị nhiều đấy, Touya."
"Tệ thật nhỉ. Nhưng đó là trách nhiệm của cậu."
Cậu nên bị đập hơn nữa vào cái miệng đáng ghét của mình. Tôi nghĩ vậy trong khi nhìn Ende nhướng người qua vai Mel đang ôm cậu.
"Nhân tiện thì tại sao Mel lại ở đây?"
"Đừng nói là cậu đang ghen tị hay khó hiểu đấy nhé. Dù sao thì đây cũng là để phòng vệ thôi. Tôi đang cố gắng đảm bảo rằng Fraze không tụ họp lại với nhau. Nơi này cực kì an toàn vì đã được đặt nhiều lớp ngăn cách."
Đây cũng là một vụ bắt cóc đấy. Trong một khoảnh khắc, tôi có thể thấy rõ đôi mắt của Ende chẳng chú tâm vào mình nữa. Ngông cuồng thật. Đột nhiên Yumina đứng giữa chúng tôi quay đi.
"Thế thì, sao Ende và Mel không nói chuyện với nhau về những gì hai người đã làm và nơi mình đã đi nhỉ?"
"Hả? Đợi một chút, Yumina?"
Tôi bị Yumina đẩy lùi từ cánh cửa phòng ra hành lang bên ngoài [Prison]. Cái gì thế?
"Không, Touya-san. Một cặp uyên ương bị chia cắt vừa tái hợp sau một thời gian dài đấy?"
"... À, hiểu rồi."
Yumina giải thích cho tôi với nửa đồng cảm nửa tò mò. Anh xin lỗi vì đã không suy nghĩ thấu đáo. Chà, tôi cũng đâu có nghĩ tới chuyện đó.
"Một anh chàng cản đường tình yêu sẽ bị một con ngựa đá chết"
"Cái đó có nghĩa là gì thế?"
"Đó là câu tục ngữ trong thế giới của anh. Thật là tồi tệ khi cản trở tình yêu của người khác, vì thế một kẻ như vậy sẽ bị con ngựa đá chết"
Tuy rằng có bị đá cũng không chết nhưng tôi cũng chẳng muốn trải nghiệm đâu. Có rất nhiều điều tôi muốn nghe từ Ende, nhưng điều này có khả thi không khi mà Yumina đang ở đây chứ?
Dù sao thì cậu ta cũng không thể thoát khỏi "Prison". Tôi cũng lấy mất Thánh khí rồi.
Chúng tôi quay đi và bước khỏi căn phòng nơi Ende đang ở.