Chương 326: Nâng cấp Trang bị, và Ba hiệp sĩ
Lean điều khiển Grimgerde bắn một khẩu súng Gatling được trang bị trên cánh tay phải. Còn Siegrune của Hilda, đang cầm khiên, cố gắng xông lên trong khi nhận sát thương, nhưng cô ấy đã giẫm phải quả lựu đạn đã nằm dưới chân.
"Làm ơn chờ một chút, Hilda-san!"
Từ đỉnh đồi, Valtraute của Lu chĩa súng vào vai phải của Grimgelde. Chiếc Valtraute đã được chuyển qua "Yunit C" để bắn tầm xa. Những cái móc dưới gót chân cắm xuống đất, rồi khẩu đại bác bắn một viên đạn tạo nên một tiếng nổ lớn.
"Ku! "
Lean dừng Gatling và cố tránh nó. Đạn của Lu xới tung mặt đất nơi Grimgerde đang đứng hiện tại. Khói và đất bay tứ tung. Ngay lúc đó, Siegrune của Hilda đã thực hiện một đòn tấn công đặc biệt vào Grimgerde. Kiểu Frame Gear bắn phá của Lean không phù hợp cho các trận chiến tầm gần.
"Bắt được rồi!"
"Tớ không để điều đó xảy ra đâu!"
Một thanh kiếm sáng loé lên liên tục. Xuất hiện từ trong đám khói bụi là Schwertrite, được điều khiển bởi Yae. Siegrune vũ trang hạng nặng của Hilda và Schwertraite vũ trang hạng nhẹ của Yae là những Frame Gear có thiết kế khá giống nhau. Đó chỉ là sự khác biệt giữa chuyên về tấn công hay phòng thủ mà thôi. Hiệp sĩ màu cam và Samurai màu tím tiếp tục đối đầu nhau.
Trong khi đó, Grimgelde của Lean và Valtraute của Lu, hai người họ bị tách ra khỏi hai người còn lại, đang chơi trò đọ súng với nhau.
Súng Gatling của Lean ngừng bắn. Không phải hết đạn, mà là quá nóng do sử dụng liên tục. Lean vứt khẩu súng Gatling đang bốc khói ở cánh tay phải. Thay vì chờ nó nguội, cô ấy đã chọn vứt luôn những khẩu súng Gatling đó vì chúng hiện tại là thứ sẽ gây cản trở rất lớn.
Vào thời điểm đó, Lu đã chuyển đổi "Yunit C" bắn tầm xa thành "Yunit B" để di chuyển tốc độ cao và tiến hành một cuộc tấn công.
Lean khai hỏa sáu quả tên lửa trên vai, nhưng đã quá muộn, thanh kiếm của Valtraute cuối cùng đã đâm vào ngực Grimgelde.
"Cô làm được đấy ... nhưng tôi sẽ không thua ...! "
Grimgelde giữ chặt Valtraute và mở giáp ngực đang bị đâm xuyên bởi thanh kiếm. Hai khẩu súng Gatling xuất hiện ở đó khai hoả cùng một lúc.
"Ôi, chết rồi ...! "
Valtraute bị bắn lỗ chỗ như cái tổ ong sau cuộc tấn công tầm gần. Grimgerde, người đang bị thanh kiếm đâm, cũng vỡ vụn và cả hai cỗ máy nổ tung thành từng mảnh.
"Kuetsu Shinryuu, Dòng chảy mờ ảo 'Heneteppa' !"
"Kiếm thuật phong cách Restier, ngũ thức, Xoắn ốc!"
Thanh kiếm của Schwertrite và thanh kiếm của Siegrune cùng đâm xuyên qua ngực, đồng thời cũng là buồng lái của chúng.
"Cả hai ... Hình như là hơi quá ..."
"Xin lỗi ..."
Cả hai nổ tung từ bên trong ngay tại chỗ. Có một làn khói bụi ngay khu vực đó, và hiện tại không còn ai trên chiến trường ....
"Trò chơi mô phỏng kết thúc. Không có người chiến thắng ở cả hai bên. Hoà nhé. Giờ thì ra ngoài nào."
Cửa Frame Gear mở ra với âm thanh của không khí xịt ra ngoài. Khi tôi đảo mắt khỏi màn hình lớn của Babylon, bốn người chiến đấu từ bốn đơn vị bước ra.
"Đây là một trận chiến của Frame Gear."
"Foo-oh ..."
"Muo Oo ... ..."
Kỹ sư Erka và Fenrir với cái miệng hình chữ O thốt lên với sự phấn khích.
"Chúc mừng vì đã làm việc chăm chỉ"
Nói chuyện với bốn người đi ra khỏi Frame Gear.
"Vâng, em rất vui."
"Ừ"
"Em đã nghĩ là mình sẽ thắng, nhưng .... Không thể tin là lại hoà ..."
"Chán thật. Thời điểm mà em nghĩ rằng mình chiến thắng lại là thời điểm nguy hiểm nhất. Cần phải cẩn thận hơn."
Với sự phân chia đội hình như hiện tại, tôi cũng đã nghĩ khả năng cao sẽ một trận hoà, nhưng điều đó cũng tốt thôi. Đã xuất hiện những điểm cần cải thiện, đó là Grimgerde cần nâng cấp vũ khí cận chiến. Bởi vì nó sẽ bó tay chịu trói nếu có ai đó áp sát. Có lẽ tôi nên nói với Rosetta vấn đề sau vậy.
"Nhân tiện, cô định nhờ cô ấy giúp gì?"
Trong khi nhìn vào kỹ sư Erka, tôi hỏi giáo sư đứng bên cạnh.
"À, sau khi làm quen với kĩ thuật ma pháp này, trước hết, ta nên tạo một thiết bị liên lạc càng sớm càng tốt."
"Thiết bị liên lạc?"
"Nó không chỉ là một thiết bị liên lạc thông thường. Mà nó là thứ cho phép chúng ta giao tiếp ở thế giới này và thế giới đảo ngược. Tôi nghĩ sẽ có thể nếu chúng ta sử dụng ma thuật không-thời gian áp dụng đối với cổng dịch chuyển."
Điều đó chắc chắn sẽ hữu ích. Ngay khi một biến thể xuất hiện ở đó, tôi sẽ có thể nhận thông tin ngay lập tức.
"Nó có thể được truyền đi bằng smartphone không?"
"Tôi sẽ thực hiện theo hướng đó. Đó không phải là điều tôi không thể làm nếu ta thiết lập một trạm cơ sở chuyển tiếp. Tuy nhiên thời gian phản hồi chậm có thể xảy ra."
Thế thì, tôi cũng muốn đưa smartphone cho Nia thuộc Mèo đỏ Akaneko... Không, cô ấy thì gần như là vô vọng, vì vậy có thể sẽ tốt hơn nếu đưa cho Est, phó thủ lĩnh.
"Khi thế giới trở thành một, nó sẽ kết nối ngay cả khi không có trạm chuyển tiếp ..."
Điều đó không có nghĩa là tôi có thể bỏ qua vấn đề này. Dù cũng chẳng liên quan gì, nhưng có người đã nói như thế này: "Luôn luôn phải chuẩn bị. "
"Dù ở đâu, thời điểm nào, cũng phải luôn chuẩn bị mọi thứ để có thể kịp thời hành động khi có bất kỳ điều gì xảy ra" không phải sao.
"Tôi sẽ để việc đó lại cho cô. Nói cho tôi khi đã hoàn thành"
"Được rồi. Mà nói về việc hoàn thành, con tàu ma thuật bên Felsen thế nào rồi?"
"À, vì tôi đã cung cấp cho họ một cục ắc quy ma thuật, nên tôi nghĩ rằng nó sẽ được hoàn thành sớm thôi. Con tàu đầu tiên và con tàu thứ hai sẽ được chuyển đến Belfast và Reefreze, vì vậy họ sẽ liên lạc lại khi nó hoàn thành."
Tôi đã thiết lập đường ray tàu từ Fersen ở phía đông sang hai nước ở phía tây. Nếu quá trình hoạt động với Belfast và Reefreze thành công, có vẻ như bên Fersen sẽ tạo thêm một đường ray giữa họ và Restia ở phía nam. Sau đó sẽ là từ Belfast đến Misumido.
Chà, trong tương lai thì nó có thể sẽ trở thành những chuyến tàu chở hàng thay vì tàu chở khách như bây giờ. Và một khi giao thông giữa các quốc gia trở nên suôn sẻ, tôi nghĩ rằng nó sẽ trở nên hữu ích theo nhiều cách khác nhau đấy.
Từ Babylon tôi xuống mặt đất và rảo bước đến công ty Strand của Olba. Cửa hàng kinh doanh Strand, đó là một cửa hàng ở góc của thị trấn lâu đài, giờ đây nó đã trở thành một hiệp hội kinh doanh lớn buôn bán nhiều loại sản phẩm từ Dverg cho đến đồ chơi gacha. Ở khu vui chơi được tạo ra trước cửa hàng, trẻ em đang chơi với nhau, chúng mang theo đồ chơi của mình và vài thứ khác như vegoma, kendama...
"Ồ! Xin chào!"
"" "" " Xin chào!" "" ""
Khi một đứa nhỏ nhìn thấy tôi đang cố gắng vào cửa hàng và nói xin chào, tất cả những đứa khác đều nói cùng một lúc.
"À, chào mấy đứa nhé. Chúc một ngày tốt lành."
Tôi lấy kẹo ra từ [Storage] và đưa cho đám trẻ, và sau một cuộc trò chuyện ngắn, tôi vào cửa hàng. Hỏi trẻ em các thông tin cũng không phải tồi. Nó cũng có thể hữu ích với những thay đổi nhỏ ở thị trấn, vài sự không hài lòng của phụ huynh và những tin đồn khác nhau của người lớn. Chà, hầu hết các trường hợp đó là những cuộc nói chuyện không mấy dễ nghe. Ngay khi tôi bước vào cửa hàng, Olba đã chào đón tôi và tôi được đưa ra phòng phía sau.
"Xe ma thuật Ether?"
"Đúng vậy. Nhưng chúng chỉ dành cho gia đình hoàng gia ở mỗi quốc gia. Nó sẽ sớm lan rộng trong giới quý tộc."
Chiếc xe ether chở khách rất đắt tiền. Nó không phải là thứ có thể mua ngay được, có lẽ nó sẽ được bán cho giới quý tộc tuỳ từng địa vị cấp bậc.
"Thế còn mô hình của tàu ma thuật?"
"Tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể sắp xếp một số lượng nhất định. Chúng tôi sẽ cố kịp thời gian cho buổi lễ ra mắt."
Mô hình của tàu ma thuật không chỉ là một món đồ chơi, mà còn nhằm mục đích tăng cường nhận thức về tàu ma thuật thật. Nếu các quốc gia khác cố gắng phát triển tàu, Dverg được phát triển cho kỹ thuật dân dụng cũng sẽ được bán. Có rất nhiều pháp sư ở Ferzen, vì vậy có thể không bán được nhiều ở đó.
Sau đó, tôi nói về đồ chơi gacha mới với Olba-san và mô hình của chiếc xe ether chở khách, và rời khỏi cửa hàng.
Tôi đi dạo quanh thành phố lâu đài sau một thời gian dài. Nó trở nên nhộn nhịp hơn trước và quy mô của thành phố cũng đã được mở rộng. Đó là lý do tại sao các rắc rối đang gia tăng, và các hiệp sĩ cũng đang được tăng cường. Có vẻ như không có sự cố lớn nào đã xảy ra cho đến nay.
Khi tôi đên ngôi trường duy nhất của đất nước, cách xa trung tâm thành phố một chút, mẹ Fiana và cũng là hiệu trưởng ngôi trường này cùng Sakura đang ở đây, đã chào đón tôi.
Có vẻ như trường học đang hoạt động rất tốt. Khi tôi hỏi liệu có thiếu thứ gì trong trang thiết bị không, tôi được cho biết rằng không có nhạc cụ nào để sử dụng trong lớp âm nhạc, vì vậy tôi đã tặng dì ấy một cây đàn piano.
Có vẻ như cho đến bây giờ Sakura vẫn đảm nhận phần hát, và anh họ tôi người làm trợ lí thì chơi các nhạc cụ, nhưng vẫn tốt hơn nếu các giáo viên cũng có thể chơi. Anh tôi thì cũng có thể dạy đấy. Đó là vị thần âm nhạc cơ mà. Đồng thời, tôi cũng tặng các phím nhạc và máy ghi âm cho học sinh. Đây sẽ là một yếu tố chủ lực mà.
Sau khi nói chuyện với dì Fiana một lúc, Nyantaro đang đợi tôi có thời gian rảnh rỗi để ra ngoài nói chuyện. Không biết chuyện gì đây?
"Bệ hạ! Tôi có một yêu cầu Nya!"
"Nếu là đuổi Quỷ vương Zenoasu ra khỏi trường thì miễn nhá."
"Đúng thế, không, không phải! Một người bạn, tôi muốn một người bạn, Nya!"
"Cậu có rồi đấy? Toàn bộ cái thành phố này."
Những con mèo dưới trướng Nyantaro thì đầy rẫy khắp thành phố. Brunnhild là một thành phố có rất nhiều mèo, nhờ có Nyantaro, chúng đã được đưa vào kỷ cương và không làm phiền con người. Thay vào đó, con người lại có nhiều khả năng gây phiền nhiễu cho lũ mèo.
"Tôi muốn một người bạn Nya! Hay đúng hơn tôi muốn một đồng loại! Tôi không thể chỉ có một mình được Ninya."
Nyantaro bám vào chân tôi. Đau đấy! Đừng có dùng vuốt cậu mà bấu vào nữa.
"Ý tôi là, chủ của cậu là Sakura cơ mà? Có phải là hơi sai sai khi hỏi tôi?"
"Sakura-sama không triệu hồi thêm đồng loại tôi được! Nya! Thêm khoảng ba người thôi!"
"Rồi rồi, hiểu rồi!"
Lần đầu tiên tôi thấy con mèo này quỳ phục đấy. Có lẽ hơi khó để Nyantaro một mình quản lý hết đám mèo trong thị trấn? Ban đầu, Nyantaro chỉ có vai trò bảo vệ mẹ Fiana.
"Tôi sẽ mượn ký ức cậu một chút. Nghĩ về đồng loại mà cậu muốn đi."
"Ok nya"
Tôi giữ bàn chân trước của Nyantaro và chạm vào trán nó.... Nếu bạn nhìn vào nó, đó giống như một bức tranh yêu thương giữa người và mèo. Hình ảnh ba con mèo hiện lên trong đầu tôi. Tôi hiểu rồi, những con này phải không.
Vẽ một vòng tròn ma thuật trên sân trường và đổ vào lượng ma lực cần thiết để triệu hồi. Cuối cùng, những cơn gió đen trỗi dậy và chúng quay cuồng, thổi lốc trong khoảnh khắc tiếp theo.
Giống như lúc triệu hồi Nyantaro, ba cái bóng nhỏ xuất hiện ở đó rút ra thanh kiếm mảnh khảnh ở thắt lưng, giơ nó lên trời và đồng thanh kêu lên.
""" Một người vì mọi người. Mọi người vì một người " "
Một con trông kiên định với bộ lông ngắn kiểu Mỹ. Con kia trông tao nhã kiểu mèo Xiêm. Và cuối cùng thì lớn hơn đôi chút, trông như từ Ba Tư vậy.
Mỗi con trong số chúng, như Nyantaro, đứng với mũ, găng tay, áo choàng, thanh kiếm đeo ngang hông với đôi ủng và lông vũ đi kèm. Cả ba đều thuộc hàng Hiệp sĩ?
"Chủ nhân của tôi. Xin hãy cho chúng tôi một cái tên."
Con mèo Mỹ tiến lên và quỳ một đầu gối. Chà, anh chàng này không có đệm 'nya' vào?
Là một lợi ích đi kèm, tôi có thể giao ước mà không cần bất kỳ điều kiện nào cho việc triệu hồi quái thú, vì vậy tôi chỉ cần đặt tên cho nó. Chà, tôi chỉ có cái tên đó.
"Cậu sẽ là Arthos, cậu là Aramis ... còn cậu là Portos"
"""Vâng"""
Con mèo Mỹ là Arthos, con Xiêm là Aramis, còn con Ba Tư là Portos.
"Mọi người! Đã lâu không gặp!"
"A, dạo này thế nào rồi cu?"
"Có vẻ cậu đã thay đổi nhỉ"
"Vẫn gầy và cao lêu nghêu. Có ăn uống đầy đủ không đấy?"
Tôi chỉ nhìn sơ thôi, rồi tôi nhanh chóng cắt ngang cuộc trò chuyện này.
"Bây giờ, các cậu sẽ ở đây hỗ trợ Nyantaro. Cứ thoải mái như ở nhà nhé."
"""Nyantaro?"""
"Khác nya! D' Artagnan mới là tên thật nya! Nyantaro chỉ là biệt danh thôi nya!"
Nyantaro tuyệt vọng giải thích cho ba con kia. Tôi nghĩ vậy.
Vừa mới gặp lại người quen sau bao ngày xa cách, và phải trả tiền ăn uống cho chúng. Trong thành phố này, Nyantaro quản lí việc kinh doanh sake. Tất nhiên là sake Matatabi.
Nyantaro còn bận bảo vệ dì Fiana, vì vậy tôi đưa ba con mèo kia đi trước. Vì muốn chúng nhớ đường đi nên tôi không dùng ma thuật dịch chuyển. Cũng gần đến tối rồi và cũng là giờ uống rượu.
Người dân thành phố đã quá quen thuộc với lũ mèo canh gác, nên họ cũng không mấy ngạc nhiên khi thấy vài con Hiệp sĩ mèo như Nyantaro. Bất ngờ thay, lúc này chỉ toàn các du khách đến từ bên ngoài.
"Thật là một thành phố sôi động"
"Đúng như vậy"
Arthos nói thế trong khi ngắm nhìn xung quanh một cách cẩn thận. Aramis thì vui vẻ vẫy tay (có lẽ đây là mèo cái) trong khi đi trên tường. Còn Portos thì nhìn chằm chằm vào yakitori trên cửa hàng mà chảy nước dãi. Có lẽ tôi bằng cách nào đó đã hiểu được tính cách của ba con mèo này.
"À, cũng giống Nyantaro, tôi sẽ yêu cầu mấy cậu bảo vệ thị trấn này"
"""Vâng"""
Khi chúng tôi bước vào quán rượu, một gã đàn ông không quen say xỉn nào đó đang uống thứ nước màu đỏ giống nước dưa hấu. Cái vị thần Rượu này lại say bí tỉ nữa rồi... Cô cũng không nên dùng hết số tiền để uống rượu chứ. Chà, hình như đã có một cuộc thi uống rượu và cô ấy là người chiến thắng thì phải?
"Touya-nii-san, anh trai của em. Dạo này anh thế nào rồi?"
"Vẫn ổn thôi. Cơ mà em uống bao nhiêu rồi thế?"
Đáng sợ. Khi tôi nhìn vào cái chai rỗng trên bàn và đưa mắt nhìn ông chủ quán ở quầy, tôi muốn quẫn trí luôn ấy. Họ thực sự đã có được một khách hàng cực tốt. Miễn là còn con người này ở đây, ông chủ quán ít nhất sẽ không lo chết đói.
"Về nhà thôi. Về trước khi Karina-nee-san tìm thấy ta ở đây."
"Iya, em đi không nổi nữa rồi"
Cô ấy sẽ có thể đi lại tự do nếu không uống đến xỉn như vậy, nhưng hiện tại thì cô ấy đã quắc cần câu luôn rồi. Nếu là vậy thì sao cô ấy không bật cái mode không say lên để xem làm ăn như thế nào. Mà tôi cũng muốn thử một lần say quắc với sake quá.
Dù có thúc thế nào cô ấy cũng không dậy, nên tôi chẳng còn cách nào ngoài đưa về như được bảo. Tôi cảm giác rằng mình có một đứa em gái thật tồi tệ.
"Chủ nhân, ở đây họ có bán sake Matatabi. Lát nữa Nyantaro sẽ đến nên bọn tôi sẽ ở đây nhé"
"Được rồi"
Chủ quán cũng là một công dân của Brunhild, nên cũng chẳng thắc mắc gì về bộ ba. Thật tuyệt khi họ quen với chúng. Tôi rời quán rượu và hướng thẳng về lâu đài với thần Rượu say mèm trên lưng. Vẫn ổn nếu quay về bằng [Gate], nhưng hôm nay tôi lại muốn đi bộ một chuyến. Gió lúc nhá nhem tối thật tuyệt, lâu lâu có một ngày thế này cũng không tệ...
"Touya-nii-san ..."
"Hmm chuyện gì?"
"... Buồn nôn quá"
"[Gate] !"
Tôi nhảy vào Gate vừa mở ra trước mặt ngay lập tức mà không chút chần chừ. Đùa đấy à? Oi!
"}%@ * ^}<¥ # !~>$ + ☆ €%" (trans: cái này chắc là tiếng ói :v)
"......... Ga ─ ─ ─ ─ ─ ─ ─ ─ ─ ─aaaaaa-─ ─ ─ ─ ─aaaaa!?"
Tôi tự hứa với lòng là sẽ không bao giờ vác đứa xỉn nào về nữa.