Chương 330: Hoàng đế và Tuyết Tinh linh
"Hoàng đế sao... em cũng không rõ nữa. Người ta bảo ngài ấy là một người vô cùng bí ẩn."
Đó là câu trả lời tôi nhận được từ Yae về hoàng đế Ishen. Có rất nhiều bí ẩn về hoàng đế Ishen. Không ai ngoài các chư hầu và lãnh chúa được gặp. Tôi tự hỏi có nên bỏ cuộc không đây. Nhưng trước hết, hãy cứ liên hệ với Ieyasu và hỏi xem liệu tôi có thể gặp ngài ấy không cái đã.
Vì Ishen chưa phải là thành viên của Liên minh thế giới, tôi đã không đưa cho ngài ấy chiếc smartphone sản xuất hàng loạt nào. Vì vậy, tôi đã viết một lá thư để gửi qua gương cổng, đó là một lá thư chính thức có dấu ấn của Brunhild gửi phía bên kia.
Vài ngày hôm sau, tôi nhận được một thư trả lời rằng Hoàng đế Ishen đã chấp nhận gặp mặt, vì vậy tôi lập tức dịch chuyển đến lâu đài Oedo, cùng với Yae.
"Lâu rồi không gặp, Quốc vương"
"Ieyasu-san ngài cũng không thay đổi nhỉ"
Ieyasu, một vị lãnh chúa đang ngày càng nổi tiếng, nở một nụ cười nhẹ trên mặt. Trà được phục vụ trong một căn phòng của lâu đài. Đó hình là trà khô. Ngon thật đấy. Đã một lúc trôi qua trong căn phòng. Cuối cùng, Ieyasu cũng ngồi xuống.
"Cảm ơn ngài rất nhiều vì bữa cơm. Nó rất ngon ... cơ mà Yae vẫn ăn nhiều như mọi khi nhỉ"
"Ồ, đó là vì món ăn của Claire-san luôn rất ngon, nên em không thể ngừng đũa ... Ehh, tại sao anh lại nói điều đó ở đây! Mochizuki Touya, anh là đồ xấu tính mà!"
Yae quay đi chỗ khác với khuôn mặt đỏ gấc. Anh đâu có ý đó đâu. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì Yae vẫn ổn. Từ tận đáy lòng tôi cũng yêu em ấy mà.
"Haha, thật tốt khi gặp lại cháu. Yae-den, hồi còn ở Ishen này ta chỉ thấy cháu tập kiếm thôi, ngoài ra chẳng còn gì khác, người ta nói con người sẽ thay đổi khi gặp người đàn ông của đời mình, giống như cháu đây vậy. "
"Không, cháu cũng yêu anh ấy .... Cái, cái đó ..."
Theo lời của Ieyasu, mặt Yae giờ lại chuyển sang màu đỏ gấc. Che mặt bằng cả hai tay, và liếc trộm giữa những khoảng hở của ngón tay ấy, và em ấy lại xấu hổ một lần nữa. Wow, thật là một hành động dễ thương mà! Anh thực sự muốn ôm em rồi đấy! Thực sự rất kỳ cục khi nói chuyện này ở đây, vậy nên tôi ho nhẹ một tiếng và bước vào chủ đề chính.
"Về chuyện hoàng đế ......"
"À hoàng đế không có ở Oedo mà ở thủ phủ Kyou. Nhờ phép thuật dịch chuyển của Touya-dono, chúng ta có thể lên đường ngay lập tức. Tất nhiên ta sẽ đi cùng."
Thủ phủ Kyou. Ừm, tôi cũng đã nghĩ là sẽ thế mà. Người ta nói hoàng đế ở đây không quan trọng cho lắm. Tôi nghĩ điều này cũng dễ hiểu thôi. Hoàng đế là vua của đất nước này, nhưng lại không quan tâm việc chính trị. Bởi vì, các lãnh chúa dưới quyền đã cai trị một vùng đất tương ứng, và chỉ có một quốc gia tên là Ishen được thành lập dựa trên sự cân bằng quyền lực giữa các lãnh chúa với Hoàng đế là người đứng đầu.
Tuy nhiên, trong những năm gần đây, đã có những người có tham vọng trở thành hoàng đế. Đó là Oda Nobunaga.
Nobunaga đã tạo một cuộc chiến chống lại các lãnh chúa khác nhằm thống nhất Ishen, nhưng ông ta đã rời khỏi thế giới này giữa chừng và để lại cơ đồ cho Akechi Mitsuhide.
Bây giờ nghĩ lại, người ta cho rằng người đốt cháy tham vọng của Nobunaga là một con khỉ tự xưng tên Hashiba Hideyoshi ... nói cách khác là vỏ bọc mà tên thần cấp thấp lúc trước ẩn mình. Cuối cùng, điều này đã làm suy yếu sự cân bằng quyền lực của các lãnh chúa ở nhiều nơi khác, nhưng Ieyasu đã thoát khỏi cái nạn đó.
Chà, dù sao thì tôi cũng phải đi đến đó để bàn luận vậy. Nói tới đại diện của Ishen thì Ieyasu đây cũng được, nhưng sau này tôi có thể bị người khác trách móc. Gợi lên kí ức về Kyou bằng [Recall] rồi chúng tôi cùng đến đó với [Gate]. Tôi, Yae, Ieyasu và các hộ vệ đi đến thủ phủ Kyou.
"Hmm .... Chà, đây là thủ phủ Kyou ..."
Đó là hình ảnh của Heiankyo mà tôi từng thấy trong những vở kịch ngày xưa của Nhật, nó cũng đúng như tôi đoán nhỉ. Chỉ có thời kỳ là điểm khác biệt duy nhất. Ồ, ở đây cũng có xe bò nữa. Tôi nghĩ xe bò chỉ dành cho các quí tộc khi họ nói 'Ta muốn đi ngao du' là sẽ đi trên cỗ xe đó.
Từ xa tôi có thể thấy một cái gì đó giống như một tòa tháp năm tầng, với một cái cổng màu đỏ ngói lớn trước mặt và một đại lộ rộng kéo dài đằng sau nó. Sao nơi này giống Đại lộ Suzaku ở Heiankyo quá vậy?
Với chuyến thăm của Ieyasu, cánh cổng được mở ra trong khi kêu một tiếng cọt kẹt lớn.
Chúng tôi được hướng dẫn bởi một hướng dẫn viên mặc trang phục quý tộc Heian, chúng tôi cởi giày và đi vào một cung điện trông như một ngôi đền. Khi đi qua hàng cột đỏ, tôi cảm thấy như mình bị lạc trong một mê cung vậy. Và người đàn ông hướng dẫn dừng lại trước một cánh cửa sang trọng, có lẽ đó là phòng trong cùng. Khi người hướng dẫn từ từ mở cửa, tôi có thể thấy tấm chiếu lớn và ghế ngồi có cầu thang nhỏ ở giữa.
Chắc chắn có người đằng sau đó. Có lẽ là hoàng đế Ishen?
Hộ vệ của Ieyasu được giữ bên ngoài và cửa được đóng lại. Chúng tôi tiến tới phía trước của ngôi đền, và Ieyasu dừng lại.
"Thưa Bệ hạ. Quốc vương Brunnhild, Mochizuki Touya đã đến"
Ieyasu chuyển sang giọng điệu trang trọng và ngồi xuống một tấm chiếu. Yae cũng ngồi xuống và cúi đầu thật sâu, còn tôi thì không cần vì tôi chẳng phải sinh ra ở đất nước này cũng chẳng phải tên người hầu ất ơ nào đó.
Ngay cả là một đất nước nhỏ, tôi vẫn là đại diện của một quốc gia, vì vậy tôi không được cúi đầu. Thật tuyệt làm sao, nhưng không khí trong này có vẻ mát hơn bên ngoài. Chà, sẽ không thành vấn đề nếu chênh lệch chỉ chút ít nhỉ.
"Chào mừng, Quốc vương"
Nói vậy, một bóng người hiện ra và bước xuống từ phía trên. Đi xuống là một người mặc một chiếc váy màu hồng nhạt và trắng. Đó là một người phụ nữ xinh đẹp với làn da trắng và mái tóc dài cũng trắng nốt. Ngạc nhiên à nha. Hoàng đế của Ishen thực chất lại là nữ hoàng?
Nhưng hơn thế nữa, tôi đã rất ngạc nhiên với hai chiếc sừng ở trên trán. Đó là Oni (hay còn gọi là Quỷ). Những từ ngữ đó xuất hiện trong tâm trí tôi. Không, đó có thể là một tộc người có sừng ... chứ không hẳn là một con Oni. Có lẽ ngài ấy là bán nhân.
"Tôi là Bạch Công chúa Shirahime. Tôi đã là hoàng đế của Ishen trong hai nghìn năm rồi."
"À, xin chào .... tôi là Mochizuki Touya"
Hai ngàn năm. Đây cũng là một tộc nhân sống lâu như nữ hoàng Elfrau? Nhưng những người có sừng chắc chỉ sống lâu hơn con người thôi, chứ đâu có sống quá thọ nhỉ?
Tôi tự hỏi cái cảm giác này ... ở đâu đó ... à có lẽ nào....
"Có thể ngài đã để ý, đúng như vậy, tôi không phải là phàm nhân. Phụ thân tôi là một giác nhân, nhưng mẫu thân lại là tinh linh."
Bạch công chúa cười nhẹ. Vậy là sao? Người này cũng có dòng máu của tinh linh. Phải rồi, các tinh linh cũng có thể sinh ra những đứa trẻ nếu họ được nhân dạng hóa. Tuy nhiên, họ có thể mất rất nhiều sức mạnh vốn có. Tệ nhất, sức mạnh ấy sẽ bay mất theo chiều gió luôn. Tất nhiên các tinh linh không chết, nhưng các bán tinh linh khác với các tinh linh thuần chủng. Có lẽ vị tinh linh là mẹ của Shirahime-san này đã khá kiên quyết trong việc hạ sinh cô ấy.
"Xin hãy thứ lỗi cho tôi, vì ngay cả khi ngài là Vua tinh linh tôi cũng không thể hành lễ với ngài được bởi vì tôi cũng là một người đúng đầu của đất nước. "
"Uhm .... Chà, không sao cả. Nhưng cô đã nghe chuyện đó ở đâu?"
"Từ Băng Tinh linh Genus. Cô ấy giống như là dì của tôi vậy, và cô ấy đã dạy tôi rất nhiều điều."
"Vậy mẫu thân của cô là ..."
" Đó là tuyết Tinh linh. Mẫu thân là một người rất tốt bụng."
Hiểu rồi, ra là Tuyết Tinh linh? Tôi đã bị thuyết phục khi nhìn thấy người phụ nữ đứng trước mặt. Tuyết Tinh linh khá giống Băng Tinh linh, và là tinh linh đứng thứ hai trong số các Đại Tinh linh. Họ hiếm khi xuất hiện trên mặt đất lắm. Tôi được nghe cô ấy nói rằng Tuyết Tinh linh, mẹ của cô, đã mất sức mạnh và biến mất khi cô còn nhỏ.
"Tôi luôn mang ơn sự giúp đỡ của ngài vì đã dẹp loạn tên Hashiba Hideyoshi đó."
"Con khỉ đó sao?"
"Xin đừng nghĩ xấu về tôi, tôi không thể không bổ nhiệm hắn ta. Tôi đã bị buộc phải bổ nhiệm một lãnh chúa, và tôi không thể chống lại điều đó ..."
Đó là lỗi của tên thần cấp thấp. Ngay cả khi yếu xìu, hắn vẫn là Thần. Đối với người mang một nửa dòng máu của tinh linh, có vẻ cô ấy cũng đã rất cố gắng để chống lại điều đó.
"Khi ngài đến chỗ Ieyasu-dono và trả thù tên Hideyoshi, tôi cảm thấy trái tim mình như trút được gánh nặng, thực sự thì tôi rất cảm kích vì điều đó."
"Thật là xấu hổ quá ..."
Ieyasu, người vẫn đang im lặng nãy giờ nói như vậy. Ý tôi là, ông ấy cuối đầu với tôi vẫn ổn sao?
"Đó là toàn bộ mọi việc, nhưng ..."
"À vâng. Tôi hiểu mà ..."
Tôi và Shirahime ngồi đối mặt nhau rồi cuộc nói chuyện tiến triển theo nhiều cách. Tôi đồng ý với việc Ishen gia nhập Liên minh thế giới và Shirahime có thể tham dự cuộc họp tiếp theo. Tuy nhiên, vì lần tiếp theo là một bãi biển riêng của Igrette, nên có thể hơi khó khăn cho cô ấy khi phải đi xa.
Hơn nữa, ánh nắng của đất nước miền nam sẽ rất khắc nghiệt đối với người mang dòng máu của Tuyết Tinh linh như cô ấy.
Sau đó, tôi trao cho Shirahime và Ieyasu một chiếc smartphone màu trắng sản xuất hàng loạt và nói cho họ cách sử dụng chúng.
Ngạc nhiên thay, Shirahime nhanh chóng hiểu rõ và có thể sử dụng smartphone nhanh hơn Ieyasu. Trong số đó, cô ấy thích chức năng chụp ảnh nhất, và cô ấy đang Selfie với vài pô ảnh cùng nụ cười thoải mái.
"À, tôi còn thắc mắc về một trong những điều cô đã đề cập trước đó. Mẫu thân của cô ....Không, phải nói là Tuyết Tinh linh không xuất hiện lại ngay sau đó sao?"
Nếu Tuyết Tinh linh biến mất trong thời thơ ấu của Shirahime, thì nó cũng đã lâu rồi. Nên đáng ra cô ấy cũng đã hồi sinh rồi chứ.
"Các tinh linh một khi đã biến mất, họ sẽ được hồi sinh nhưng trở thành những cá thể khác nhau. Tuy nhiên họ khác với Mẫu thân của tôi."
Tôi nghe những lời ấy từ Shirahime, người đang mỉm cười buồn bã. Đúng vậy, Tinh linh Bóng tối mà tôi đánh bại đã trở thành một con người khác, và dường như cũng bị mất trí nhớ luôn. Nhưng không phải là họ mất tất cả. Tôi nghĩ rằng họ có thể cảm thấy một kết nối nào đó trong chính bản thân mình.
"Cô có muốn triệu hồi cô ấy lại không?"
"Mẫu thân ...... Được sao?"
"Hoàn toàn khả thi. Tất nhiên, cô ấy có thể không nhớ Shirahime-san, nhưng cô ấy sẽ cảm thấy có sự liên kết gì đó với cô."
Bạch Công chúa đây có một chút miễn cưỡng, nhưng ngay sau đó cô nhẹ gật đầu. Có thể sẽ cần một chất xúc tác (trong trường hợp này là tuyết), nhưng tôi đã được trao danh hiệu 'Tinh linh Vương', và tôi có thể triệu hồi mà không có nó.
Kích hoạt Thần hoá và liên lạc với Tinh linh giới.
"[Nhân danh Tinh linh Vương. Hãy đến đây nào, Tuyết Tinh linh]"
Bởi vì tôi đang nói bằng ngôn ngữ tinh linh, không ai trong đây hiểu ý nghĩa của nó. Mặc dù đang ở trong phòng, mọi người đều ngạc nhiên khi tuyết rơi nặng hạt. Tuyết đảo ngược và bắt đầu quay vòng trước mặt tôi.
...... Các tinh linh khác nhau về giới tính và hình dạng mỗi khi họ được hồi sinh. Không biết Tuyết Tinh linh rồi sẽ trở thành hình dạng gì đây. Nó sẽ không trở thành chấn thương tâm lí cho Shirahime đấy chứ? Có lẽ tôi chỉ lo hão thôi ....
Như xoá đi những lo lắng của tôi, Tuyết Tinh linh xuất hiện trước mặt là một người phụ nữ xinh đẹp. Rõ ràng lo lắng vậy là không cần thiết. Tóc trắng và da cũng trắng. Tương tự như Shirahime. Trông hệt như chị gái của cô ấy vậy. Mặc dù có sự khác biệt là cô ấy không có sừng và màu mắt.
Chà, đây không phải là cơ thể dạng linh hồn, mà là cơ thể vật chất. Cơ thể cũng là tuyết nốt? Chẳng mấy chốc, đôi mắt của Tuyết Tinh linh mở ra và bắt lấy bóng hình Shirahime-san.
"Cô, là ...?"
Tuyết Tinh linh mỉm cười khó xử trước giọng nói run rẩy của Shirahime. Tôi trở nên lo lắng, và tôi gọi hỏi Tuyết Tinh linh.
"Cô không nhớ gì sao?"
"... Vâng. Nó mơ hồ. Tuy nhiên, tôi có thể chắc chắn rằng đứa trẻ này là con tôi. Nó rất quan trọng... đó là con gái tôi. Trái tim tôi đang thúc giục như vậy"
"Fugu... Haha,..."
Tuyết Tinh linh lặng lẽ ôm lấy Shirahime-san, người đã bắt đầu rơi lệ. Cũng như vậy, hoàng đế Ishen, với những giọt lệ rơi lã chã, cô ấy quàng tay sau lưng Tuyết Tinh linh và ôm chặt lấy mẹ của mình.
Nhìn có vẻ khá lạnh đó vì cơ thể cô ấy là tuyết mà, nhưng một điều tầm thường như vậy không ngăn Shirahime khóc với khuôn mặt vùi trong ngực của Tuyết Tinh linh. Đó là con gái của Tuyết Tinh linh nên chắc là cũng kháng lạnh được nhỉ?
Tình cờ nhìn vào bên cạnh, Yae cũng đang kìm giọng và khóc. Cô đang chứng kiến cảnh đoàn tụ của hai mẹ con trước mắt.
"Gouge .... .... Ừm ... ổn rồi... Em hãy cầm lấy cái này đi..."
Tôi lấy ra một chiếc khăn tay và đưa cho em ấy lau nước mắt. Biểu cảm của Yae vẫn sâu sắc như thường lệ. Tôi muốn ôm cái cô gái trong sáng này quá. Yae có thể giận tôi, nhưng tôi nghĩ điều đó thật dễ thương.
"Hit, wow .. Tôi rất hạnh phúc. Thưa bệ hạ ...."
Chuyển ánh mắt sang phía phát ra tiếng nói đột ngột ấy, Ieyasu cũng nhìn lên trần nhà với những giọt nước mắt. Ngài cũng vậy sao? Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể cho ngài mượn khăn tay đâu. (Tác: Cho ổng mượn khăn tay có mà tự sát tốt hơn)
"Tinh linh Vương. Ngài có thể tha thứ cho tôi nếu tuỳ tiện giao ước với đứa trẻ này không?"
"Không sao. Không vấn đề gì cả"
Ngay từ ban đầu cô ấy đã không có ý định giao ước với tôi, mà nếu có đi nữa, sẽ tốt hơn nếu cô được ở bên Shirahime.
"Mẹ sẽ ở bên con mọi lúc. Khi khó khăn hay buồn bã, mẹ sẽ bảo vệ con, hỗ trợ và sánh vai cùng con. Đứa con yêu của mẹ. Mẹ chúc phúc cho con."
"Mẫu thân... "
Tuyết Tinh linh trở nên im lặng và biến mất, và trên tay Shirahime là một viên đá nguyên tố bằng cẩm thạch tròn và trắng.
Tôi nhận lấy Đá nguyên tố, và lấy ra một khối mithril từ [Storage], và tạo ra chiếc vòng tay với viên đá nguyên tố trên đó với [Modeling]. Với cái này nó sẽ không bị mất. Khi nhận được chiếc vòng tay từ tôi, Shirahime cất giữ nó rất cẩn thận.
"Cảm ơn vì món quà của ngài. Quốc vương Brunhild. Chúng ta hãy trở thành hảo hữu của nhau và cùng bước đi trên con đường hoà bình và thịnh vượng."
"Vâng, cảm ơn."
Tôi nắm lấy tay Bạch Công chúa, người vừa đề nghị. Đúng là hậu duệ của Tuyết Tinh linh, bàn tay cũng lạnh. Nhưng cái lạnh ấy rất mềm mại và dễ chịu. - Tác: Thằng thì 3-4 hộp sữa, thằng thì chẳng có hộp nào ta hận (@.@)