Chương 344: Xâm nhập phòng ngủ, và Mười năm trước
- Truyenconect
- Isekai wa Smartphone to Tomo ni
- Chương 344: Xâm nhập phòng ngủ, và Mười năm trước
Màn đêm dần buông xuống và những ngọn đèn bắt đầu được thắp lên.
Vào một đêm yên tĩnh không trăng, nhưng thành phố vẫn sáng lên nhờ những chiếc đèn làm từ đá ma thuật
Tôi trở lại thế giới ngược và đến thủ đô của đế quốc Gardio.
Chúng tôi dịch chuyển đến khu vườn của cung điện, nơi gần như nằm ngay ở trung tâm của nơi này. Vì đã đến đây một lần nên tôi có thể tới dễ dàng sử dụng [Gate] nhanh chóng.
"Chỗ này là cung điện sao?"
"Chúng ta vào đây quá sức dễ dàng~degozaru."
"Đó là vì ở thế giới ngược này việc phòng thủ chống lại ma thuật không phát triển bao nhiêu cả. Nhưng từ giờ chúng ta sẽ làm gì đây ... "
Giám sát tôi lần này là Lu và Yae. Lúc đầu tôi đã nghĩ có thể dùng [Invisble] ở đây, khiến cả đám trở nên vô hình rồi cứ thế đột nhập vào phòng ngủ của Hoàng đế ... Nhưng so với ban ngày thì bây giờ nhiều Golem bảo an hơn tôi tưởng.
Ma thuật vô hình có thể qua mắt con người, nhưng còn Golem thì sao? Nếu chúng được trang bị những thứ như cảm biến nhiệt thì chúng tôi có thể sẽ bị phát hiện.
Nếu tôi dùng [Paralyze] lên Golem có lẽ chúng sẽ không có tác dụng. Phá huỷ nó thì cũng không xong. Hmm, đến nước này thì ...
"Tìm kiếm. Hoàng đế Gardio."
"Đang tìm kiếm. Kết thúc tìm kiếm."
Chúng tôi nhìn cơ đồ của lâu đài hiện lên, trong khi đang ẩn mình vào bóng râm trong khu vườn. Ây da, thực ra làm gì có bóng râm nào chứ.
"Anh định làm gì đây ~degozaru?"
"Anh nghĩ chúng ta có lẽ sẽ sử dụng [Teleport] vậy."
"Ể? Nhưng.. nhưng mà... Cái đó ..."
? Lu với vẻ mặt hơi chút do dự nhìn tôi. Cái đó có vấn đề gì à?
"Ưm, việc đột nhập vào phòng ngủ của hai vợ chồng như vậy rất là thô lỗ.... Lỡ đâu bọn họ đang 'hành sự' thì ..."
Mặt Lu đỏ như gấc, em ấy líu nhíu trả lời tôi. Yae nghe thấy cũng ngượng ngùng và đảo mắt xuống. Chết tiệt, cái trò khiêu dâm trá hình trong cái chương trình giáo dục giới tính đó bắt đầu gây ra hậu quả rồi đấy! Tai các em ấy còn đang đỏ hơn nữa kìa!
...... Mà, cái đó đâu phải lúc nào cũng xảy ra. Tôi nghĩ không cần phải lo lắm ... Cơ mà, cẩn tắc vô áy náy nhỉ ...?
Sau đó tôi kiểm tra và xác nhận, chắc chắn vợ chồng Hoàng đế đang ở cùng nhau. Còn Hoàng tử có vẻ là ở phòng khác.
"Giờ thì ... bật [Long Sense] lên và theo dõi họ nào."
"Anh tính nhìn trộm à ~ degozaru!?"
"Chuyện đó ..."
Nhìn tôi giống một tên bệnh hoạn lắm à.
"... Vậy dùng linh thú triệu hồi để kiểm tra thì sao ..."
"Cái đó thì được."
Tôi vẽ một vòng tròn ma thuật nhỏ bằng phấn làm từ đá ma thuật trên mặt đất. Từ vòng tròn một chú chuột nhanh chóng xuất hiện. Chuột ta ngay lập tức biến mất vào bóng tối của màn đêm.
Cái này sẽ không bị tính là nhìn trộm vì tôi không liên kết tầm nhìn với nó. Chúng tôi quan sát qua cửa sổ phòng ngủ của hoàng đế từ trên gác mái. Nếu không có vấn đề gì chúng tôi sẽ sử dụng [Teleport] để vào.
Giờ thì, kích hoạt [Invisible] lên bản thân và cả hai em ấy. Nếu chúng tôi di chuyển ngay lập tức đến phòng cũng sẽ không gây ra tiếng ồn
"... Oh? Có vẻ họ đang phiêu du chốn bồng lai rồi."
Tôi nhận báo cáo từ chú chuột, và giơ ngón tay cái về phía hai vị hôn thê. Cả Hoàng đế và Hoàng hậu đều đã ngủ say rồi. Triển luôn đê.
Kéo Yae lại và nắm lấy tay hai em ấy.
"[Teleport]"
Chúng tôi dịch chuyển và xuất hiện trong góc một căn phòng ngủ rộng lớn. Một viên ma thạch tỏa ánh sáng mờ khắp phòng. Một chiếc giường cỡ đại (không lớn bằng giường tôi) và một chiếc bàn làm việc vững chắc. Một lò sưởi tráng lệ và bộ bàn ghế tinh xảo. Chỗ này khác với nhà tôi. Nó thiên về giá cả hơn là sở thích.
Tôi sẽ tiếp cận chiếc giường. Trước đó, phải chắc rằng âm thanh trong phòng không bị phát ra bên ngoài với [Silence]. Chắc chắn đằng sau cánh cửa đó là các Cận vệ hoặc Lính gác.
Chúng tôi lén tiến đến chiếc giường. Tại sao đã kích hoạt [Silence] nhưng vẫn làm vậy ư?
[Silence] không phải là dạng ma thuật khóa đi âm thanh, mà chính xác hơn là ma thuật chặn âm thanh lại trong một phạm vi nào đó. Nó không có tác dụng lên chúng tôi và cặp vợ chồng Hoàng đế đang ở gần nhau. Thân ảnh đã biến mất nhưng họ sẽ vẫn nghe được âm thanh. Tôi đã mong một [Silence] nữa có thể chặn được, nhưng tôi lại không thể dùng hai cái chồng lên nhau.
Chậm rãi đến bên chiếc giường, hai người kia đã ngủ say lắm rồi. Ngon lành, giờ thì dùng ma thuật [Hypnosis] thôi.......
"......Kẻ nào đấy?"
""!? ""
Hoàng đế Gardio mở hai mắt. Ông ta không hướng về phía đây, nhưng rõ ràng là đã cảm nhận được sự hiện diện của chúng tôi.
"Tại sao......"
"Dường như ông ấy không thấy. Nhưng có vẻ trực giác khá tốt đó ~ degozaru."
Yae trả lời thắc mắc của tôi thay cho Hoàng đế. Trực giác gì mà nhạy thế không biết ... Ông ta có một [Search] thiên bẩm sao? Tuy không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng vẫn có thể cảm nhận qua âm thanh và dấu hiệu.
[Invisible] chỉ tác động đôi chút đến các võ sĩ như Yae, Hilda, và Else. Đó có vẻ là do trực giác hoặc bản năng của họ rất nhạy bén. Có lẽ hoàng đế cũng là một chiến binh .
Giờ thì chuồn lẹ hay nán lại đây? [Silence] đã được kích hoạt, nên lính canh sẽ không xông vào dù có ồn đến mấy.
"Có phải bọn tay sai của Isengard không? Các ngươi vẫn tham lam vậy à."
Uh hử, ông ta hoàn toàn nhận thấy chúng tôi rồi. Hoàng hậu dường như cũng đã tỉnh giấc, hoàng đế đang đưa tay túm lấy thứ gì đó bên dưới gối. Có lẽ là vũ khí.
Cơ mà, hình như ông ta hiểu nhầm rằng bọn tôi là lũ đột nhập từ Isengard.
"... Ta nên làm gì đây ~ degozaru?"
"Không còn cách nào khác. Chúng ta phải trực tiếp nghe mọi chuyện từ họ thôi."
"Chuyện đó ... Lỡ như nó làm tình cảm vợ chồng họ rạn nứt thì sao?"
"Vậy khi đó anh sẽ dùng ma thuật [Hypnosis] để sửa lại điều đó. "
Sau khi nghe tôi nói Lu chỉ còn biết thở dài. Em sẽ phải ngạc nhiên về tỉ lệ thành công đấy. ... Hãy cố làm quen với nó nhé.
Tôi búng ngón tay để hủy [Invisible] đi. Nhìn thấy ba người chúng tôi xuất hiện ở góc phòng, Hoàng đế và Hoàng hậu Gardio nhổm dậy khỏi chiếc giường.
"Các ngươi là ai? Có phải là tay sai của Isengard không?"
"Không phải. Ừm, ông có thể gọi tôi là sứ giả của Vương quốc Reve cũng được."
"!? Reve ...! Không thể nào ...!"
"Ngươi......!"
Mặt Hoàng đế và Hoàng hậu hóa tái mét sau lời nói của tôi. Hmm? Dường như cả hai đều biết về Vương quốc Reve. Và rõ là cũng biết danh tính thực của Hoàng tử.
"Người đâu! Có kẻ đột nhập!"
Hoàng đế rút thanh kiếm dưới gối ra và hét lên, nhưng không có phản ứng từ ngoài hành lang. Đó là do âm thanh đã hoàn toàn bị chặn lại bởi [Silence].
"Vô ích thôi. Giọng của ông sẽ không tới chỗ họ được đâu. Nó đã hoàn toàn bị chặn lại với ma thuật của tôi."
"Ngươi là pháp sư sao ...!"
Hoàng đế Gardio đứng khỏi giường với thanh kiếm chĩa thẳng về tôi. Mặt khác, Yae cũng khẽ hạ trọng tâm xuống với cánh tay phải đặt trên chuôi kiếm.
Có lẽ họ đang hiểu lầm thì phải? Chắc họ nghỉ một ai đó đến từ quốc gia bị phá huỷ đến trả thù đó mà.
"Giờ thì ta sắp bị tấn công bởi lũ trung thần của Vương quốc Reve sao ..."
"Không, chúng tôi không có ý định tấn công ông, và cũng chẳng phải người Reve đâu. Tôi chỉ được nhờ tìm kiếm Hoàng tử của Vương quốc Reve với ma thuật của mình. Và tôi đã ngạc nhiên về vị hoàng tử ở đây... "
Nghe những lời đó, Hoàng hậu Gardio ngã khỏi chiếc giường. Còn Hoàng đế thì ngồi bệt trên tấm thảm với khuôn mặt u sầu nhìn về phía bọn tôi.
"... Chờ đã! Nó là con của bọn ta! Tuy không chung huyết thống, nhưng nó là con của bọn ta! Xin đừng đem nó đi!"
Hoàng hậu nức nở. Còn Hoàng đế Gardio bên cạnh nhìn vợ mình khóc với ánh mắt sầu não.
Sau cùng thì họ đều biết cậu ta không phải con ruột của mình. Vậy là sẽ không có rạn nứt nào trong hôn nhân, thành thật mà nói tôi cảm thấy mình đang làm điều gì đó rất tệ. Lu và Yae có vẻ cũng đồng cảm với khuôn mặt đượm buồn.
"... Ngươi đến để tước đi con trai khỏi chúng ta?"
Hoàng đế nghẹn ngào. Lẫn trong cơn giận, ông ta siết chặt lấy thanh kiếm.
"... Tôi có thể dùng ma thuật dịch chuyển. Tôi đã làm vậy nếu chỉ đến đây để đưa Hoàng tử về. Ngày hôm nay tôi đến để biết sự thật. .... Mọi sự đều bắt đầu ở đây, và bọn tôi sẽ đưa ra quyết định dựa theo những gì được nghe ... Ông không phiền kể lại chứ?"
Hoàng đế Gardio, nghe những gì tôi nói, buông kiếm xuống và ném nó lên giường. Sau khi nắm vai vợ mình và dìu bà đứng dậy, giờ họ đang ngồi trên giường.
"Ta đã sợ rằng một lúc nào đó ngày này sẽ tới ... Kẻ nào đó sẽ khám phá ra bí mật về đứa con của bọn ta và đưa nó ra ngoài ánh sáng ..."
Hoàng đế Gardio liếc nhìn tôi. Mặc dù vậy, ông ta vẫn bắt đầu nói về những chuyện đã xảy ra mười năm trước.
================================
Mười năm trước.
Lúc đó, phụ hoàng ta, hoàng đế tiền nhiệm Gardio, vẫn còn sống và ta còn là một thái tử.
Lúc đó có lẽ là cuối đông, khi ta đang dẫn quân hướng thẳng đến lãnh thổ của Reve.
Ở vùng đất nơi đầy rẫy quặng Mythril này, Golem không thể hoạt động ổn định, và chỉ có thể vận hành được chưa đến một nửa công suất của chúng. Chỉ có dòng máy "Thú Vương" thuộc sở hữu của Thập nhị Tướng mới không bị ảnh hưởng bởi nó, và khi đó cuộc xâm lược Reve vẫn không hề tiến triển.
Nhưng khi một trong các Thập nhị Tướng phản bội Reve và bán "Thú Vương" cho Isengard, cục diện đã hoàn toàn thay đổi.
Isengard đã phân tích cỗ máy "Thú Vương" đó và chúng ta đã thành công trong việc chế tạo một thiết bị có thể loại bỏ ảnh hưởng của quặng Mythril. Tuy vậy, chất xúc tác cho thiết bị đó không có nhiều ở Isengard, vậy nên họ đã đề nghị đất nước Gardio giàu tài nguyên liên minh lại.
Hai quốc gia chúng ta đã cùng nhau chiến đấu và giành lấy vùng đất Reve.
Tuy phản đối Isengard, nhưng khi họ từ bỏ phần lớn lãnh thổ của Vương quốc Reve, phụ hoàng ta đã đồng ý với thỏa thuận đó.
Vùng đất Reve là nơi khiến những cuộc xâm lăng của Gardio liên tiếp phải nhận những thất bại qua nhiều thế hệ. Phụ hoàng hẳn đã nghĩ nếu thành công, mình sẽ được đời sau vinh danh hơn các hoàng đế khác.
Mục đích của Isengard chính là "Thế tích Amber" ở Vương quốc Reve. Có rất nhiều tàn dư của các cỗ máy cổ đại "Legacy" đã được khai quật ở đó. Ngay từ đầu thì Isengard vốn chỉ thèm muốn các thế tích mà thôi.
Hàng chục ngàn cỗ máy Soldato với thiết bị chống ảnh hưởng từ Isengard. Dẫn đầu là quân Isengard tấn công từ phía chính diện và Gardio dẫn đầu bởi ta thì đánh từ phía sau.
Mười hai, không, mười một vị tướng lĩnh, mất đi lãnh thổ của mình, và từng người lần lượt bị tiêu diệt bởi liên minh Isengard - Gardio. Tuy những cỗ máy dòng "Thú Vương" vẫn hoàn toàn vượt trội dù cho không còn lợi thế về địa hình, nhưng không thể thay đổi cục diện chỉ với mười một người được.
Cuối cùng, lâu đài Hoàng gia đã sụp đổ và Vương quốc Reve đã bị tiêu diệt.
Cái ngày sau khi cuộc chiến kết thúc, cận vệ của ta phát hiện một người phụ nữ trông có vẻ là bảo mẫu đã trốn thoát khỏi lâu đài. Cô ta đã chết trong khi giữ đứa bé, nhưng danh tính đứa trẻ ngay lập tức được phát hiện. Đó là do gia huy của Hoàng tộc Reve được thêu trên quần áo nó.
Đứa trẻ đó là Hoàng tử của Vương quốc Reve. Người sống sót từ Hoàng tộc.
Nếu ta nhận nuôi Hoàng tử của một quốc gia đã bị diệt vong, thì cuối cùng nó sẽ trở thành mầm mống cho việc nổi loạn. Tốt nhất là giết ngay tại đó, với lòng kiên định không chút thương xót.
Nhưng ... Ta không muốn giết đứa trẻ đó. Ta đã do dự.
Bởi vì vài ngày trước ta đã được báo tin rằng con trai mình đã chào đời.
Vợ ta vốn khó sinh và cuối cùng chúng ta mới có được một đứa con. Ta vẫn còn nhớ rõ niềm hân hoan khi đó.
Đó có lẽ là hành động của một chàng trai trẻ vừa mới trở thành người cha, một ý nghĩ tự phát, hoặc do cảm thấy tội lỗi đối với cha mẹ đứa bé nên đã cứu sống nó. Người ta có thể cười mỉa mai, nhưng ta không thể làm gì ngoài giúp đỡ vì tiếng khóc của đứa bé toát lên ý chí rằng nó vẫn khát khao được sống.
May thay, sự thật này chỉ có ta và người cận vệ đã phát hiện ra người bảo mẫu kia biết. Ta đã giao đứa bé cho anh ta và gửi họ về Thủ phủ bằng khinh khí cầu trước khi có ai đó phát giác. Quần áo đã bị thiêu trụi và giờ đây không còn gì để chứng minh nó là Hoàng tử Reve nữa.
Sẽ không còn vấn đề gì nếu giao đứa bé cho trại mồ côi ở Thủ phủ và để nó lớn lên như một đứa trẻ bình thường. Ta đã nghĩ mọi việc thật hoàn hảo, sẽ thật tuyệt nếu có ai đó nhận nuôi và yêu thương nó như con.
Tuy vậy, điều tồi tệ nhất đã xảy ra vào cái ngày ta quay về Thủ phủ.
Con trai ta đã trút hơi thở cuối cùng. Ta không biết nguyên nhân. Ta không biết gì cả, ta chỉ hiểu rằng đó là tiến triển tệ nhất. Sầu não và bị sốc bởi cái chết của con, ta rốt cuộc cũng nhận ra mình đã vướng vào một tình huống hết sức tồi tệ.
Ta biết chắc rằng nếu Hoàng đế, tức Phụ hoàng, biết chuyện, ông chắc chắn sẽ chia tách người vợ không thể sinh đẻ và để ta cưới một người vợ mới.
Không giống Phụ hoàng, người có rất nhiều thê thiếp, vợ ta chỉ có một người duy nhất. Ta nổi lên suy nghĩ chống đối lại ông, người thậm chí còn không đối xử với vợ mình như một người bạn đời tận từ thuở thơ ấu, và mẫu thân, người chỉ chăm chăm tìm lấy một công cụ để sinh cháu nối dõi.
Mặc dù Phụ hoàng có rất nhiều người tình một đêm, chỉ có một số ít đứa trẻ được sinh ra và trưởng thành. Đôi lúc ta còn nghĩ đây là cũng là một hình phạt.
Phụ hoàng là như thế. Nếu việc đó xảy ra, thay vì nhìn vào những mặt lợi, hoàn toàn có khả năng ông sẽ chia tách chúng ta bằng vũ lực, rằng một người vợ chỉ có thể hạ sinh một đứa trẻ yếu đuối là không cần thiết. Ta muốn tránh đi điều đó.
Phụ hoàng vẫn đương mải thương lượng ở Isengard và thậm chí còn không thèm nhìn mặt cháu nội mình. Ta đã rất tức giận, nhưng ta cũng phải cảm ơn sự thờ ơ đó.
Nói cách khác, việc cháu nội mình đột tử vẫn chưa được truyền đến tai phụ hoàng. Ta đã điều hòa hơi thở vài phút trước khi bước tới phòng vợ mình.
Ta đã can ngăn những người cố báo tin cho Phụ hoàng lại, ta tuyệt vọng nghĩ cách để vượt qua tình hình hiện tại.
Và rồi ta nhớ tới đứa trẻ đó. Ngay lập tức, ta vực mình dậy và triệu gọi nó đến. Và tất cả những người biết chuyện cũng dừng việc báo tin lại, và rồi Hoàng tử của Vương quốc Reve trở thành Hoàng tử của Đế quốc Gardio...
==================================
"... Một năm sau, cha ta đột nhiên ngã quỵ và một đi không trở lại. Ta được lên làm hoàng đế và không còn phải nghe lệnh ông nữa. Nhưng khi đó, đứa trẻ này đã trở thành một tồn tại không thể thay thế đối với chúng ta... "
Hoàng đế Gardio nói xong, và ôm lấy bờ vai đang run lên vì khóc của vợ mình.
Là vậy à....... Umumu, cá nhân tôi thì muốn mọi việc vẫn diễn ra như hiện tại ... Nhưng câu hỏi là liệu Đại tá sẽ bị thuyết phục hay không.
Tôi không thể chia ly họ được.
"Bọn ta chỉ có một mong ước. Với đứa trẻ đó... Ta chỉ muốn sống cùng Lucresion thôi. Xin cứ nói những gì cậu muốn."
"Cầu xin cậu ... Đừng đem nó đi khỏi bọn ta ... Làm ơn ..."
Hai người họ nhìn tôi với vẻ cầu khẩn. Đợi một chút! Tại sao lại ra nông nỗi chứ!? Rõ ràng là tôi đâu có liên quan!?
"Về chuyện này thì ..."
"Nếu vậy, sao không nói chuyện với những người Reve ~ degozaru? Chẳng phải họ nghĩ rằng hoàng tử đang phải sống một cuộc đời bất hạnh ở đây sao ~ degozaru?"
"Có lẽ lúc đầu họ nghĩ hoàng tử đang là một nô lệ và phải chịu một cuộc đời bất hạnh. Nếu Hoàng tử còn sống, thì họ muốn cậu ta được hanh phúc. Anh cũng không nghĩ họ có ý định phục thù Đế quốc ... "
Chỉ là trực giác của tôi mách bảo vậy. Tôi không hề cảm thấy những thứ như khát vọng trả thù trong họ. Nếu họ như vậy thì đã bị Yumina phát hiện với ma nhãn của em ấy rồi.
Hoàng đế ngẩng mặt lên và hướng ánh mắt kiên định về phía tôi.
"... Ta muốn được nói chuyện với những người ở Reve. Ta muốn nói về đứa trẻ đó cho họ hiểu..."
"Astilia ... việc đó ổn chứ?"
Nghe hoàng đế hỏi, hoàng hậu lặng lẽ gật đầu.
......Vậy là họ đã quyết định. Dù là một canh bạc, nhưng họ vẫn sẽ đi đến cùng. Có lẽ họ đã chuẩn bị tinh thần từ lâu cho tình huống xấu nhất rồi.
...... Vì không thể giúp gì được nên tôi thay đổi trí nhớ của họ bằng phép thuật thôi miên! ...... Mong là không có chuyện gì xảy ra. Tôi sẽ cảm thấy khá là tội lỗi nếu phải quậy tung kí ức của những người không phải là kẻ xấu ...