Chương 364: Cây vàng khổng lồ, và Báo đen
Isekai wa Smartphone to Tomo ni
====================================
Tôi trở lại thế giới ngược, đi đến vương quốc pháp thuật Isengard. Đó là một đất nước đã từng được cai trị bởi Gibram Zain Isengard, người đã từng là Ma pháp vương của vương quốc này.
Và tôi là người đã đánh bại ông già điên đó, khi ông ta hồi sinh vũ khí chiến đấu của nền văn minh cổ đại có tên là Hekaton Kale và tự phá hủy cả đất nước của mình.
Sau sự việc đó, tôi không còn quan tâm đến cái vương quốc Isengard nữa và tôi lại càng không biết chuyện gì đã xảy ra với cái vương quốc này sau khi Ma pháp vương chết.
Hiện tại, Isengard đang trong tình trạng hỗn độn. Chuyện gì đã xảy ra ở nơi đó vậy.
Đó là chuyện khoảng hai tuần trước, đã có một hiện tượng kỳ lạ xảy ra ở nơi đây. Tuyết màu vàng bỗng nhiên rơi khắp nơi ở Isengard này.
Không bao lâu thì tuyết cũng ngừng rơi. Nhưng vài ngày sau đó, một số người đã mất đi ý thức và lần lượt ngã xuống. Sau khi họ vật lộn với một cơn sốt cao, họ đã yếu dần và chết trong một khoảng thời gian ngắn. Mọi người đang rất sợ căn bệnh không rõ nguyên nhân này. Thảm kịch như vậy cũng đã xảy ra ở nhiều thị trấn và thành phố khác.
Nhưng bi kịch của Isengard không kết thúc ở đó.
Khi mọi người cố gắng chôn cất người chết vì bệnh, đột nhiên trên đầu những người chết nứt ra và ở đó nở ra một bông hoa vàng.
Rồi những xác chết đó cùng mấy bông hoa vàng kỳ lạ mọc trên đầu kia đứng dậy và bắt đầu tấn công những người khác.
Người ta nói rằng sự cố như vậy đã xảy ra ở nhiều thị trấn và thành phố khác. Dường như những thây ma với bông hoa vàng trên đầu ngày một xuất hiện nhiều hơn.
Hiện tượng này không xảy ra ở toàn bộ khu vực Isengard, mà chủ yếu chỉ ở khu vực phía bắc Isengard thôi.
Khi tôi nghe tên Gine, thị trấn trung tâm nơi xảy ra hiện tượng này từ Silhouette-san, cuối cùng thì tôi cũng nhớ ra nơi đó.
Đó là nơi biến thể đã xuất hiện vài tháng trước, trong đó có biến thể đà điểu đã bị đám người của Đại tá đâm liên tục đến khi nó biến mất hẳn.
Chắc có nguyên nhân nào đó, họ mới có hành vi kỳ lạ như thế.
Trong khi suy nghĩ, tôi đã quyết định dắt Yumina, Sakura và Sue đi chuyến này. Và tôi đã đi cùng họ đến thế giới ngược bằng [Dịch chuyển không gian].
============================
[Cái quái gì đây....!]
Sau khi dịch chuyển, hình ảnh một cái cây vàng khổng lồ ngay lập tức đập ngay vào mắt chúng tôi.
Đó là một cái cây lớn cao hơn một trăm mét. Thật ra nó cũng chẳng hoàn toàn là một cái cây đâu, bởi vì cấu tạo của nó gần như đều làm từ kim loại. Ngay cả lá cũng vậy.
Nó thật sự rất lớn. Ở Trái Đất cũng có một số cây vượt hơn 100 mét, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy trực tiếp một cái cây như vậy.
Vì nó được làm từ vàng, nên khi có ánh nắng chiếu vào sẽ làm nó trở nên lấp lánh hơn. Nó không chỉ là một cái cây đơn thuần, nó có một chút giống như một cây bách, một chút lại giống cây thông, hoa thì giống như hoa hồng và lá thì lại giống như lá tre. Tôi cảm thấy nó giống như một cái cây thập cẩm khổng lồ được tổng hợp mỗi thứ một chút để mà thành hình vậy đó.
[Touya-san, đây là...!]
[Có lẽ đây là một cái cây tương tự như lũ biến thể.]
Trong khi trả lời Yumina, thì tôi cũng đã tự thuyết phục bản thân rằng con đà điểu biến thể lúc đó có lẽ đã trồng thứ gì đó ở nơi này.
[Có phải cây này cũng là một biến thể không?]
Sue hỏi tôi điều đó. Thiệt tình là tôi cũng chưa bao giờ thấy Fureizu thực vật bao giờ. Ban đầu Fureizu trở thành biến thể là vì chúng đã phải hấp thu những ác linh từ cái kén của ác thần. Nếu Fureizu cũng có loài thực vật, thì không có gì lạ khi có một loài biến thể như vậy.
[Nó tạo ra tuyết vàng ư... Không, đây không phải là tuyết. Nó giống như những bào tử nấm được phân tán khắp Isengard nhờ vào gió mới đúng]
[Nấm...?]
Sakura nghiêng đầu nhăn nhó khi nghe đến nấm. Có vẻ như em ấy không thích nấm cho lắm. Khi nói đến nấm, nó cũng làm tôi nhớ đến một nhân vật huyền thoại có ria mép với nghề thợ sửa ống nước, mỗi lần mà ăn được nấm là anh ta sẽ biến lớn ra. – (Note: Chắc ai cũng biết anh "thợ sửa ống nước" rồi ha)
[Em nghĩ do mọi người đã tiếp xúc với những bào tử nấm từ không khí, nên họ đã trở thành những xác sống sau khi hít phải chúng cũng nên...]
Tôi cảm thấy họ giống như một biến thể hơn là thây ma đó. Chắc cũng giống như Fureizu, đây có lẽ là nguyên nhân mà con người trở thành biến thể.
[Những biến thể chính là "Kẻ ăn linh hồn". Tuy nói là vậy, nhưng vẫn có những người mắc bệnh và người không mắc bệnh. Có lẽ những ai có cảm xúc tiêu cực mạnh, mới có khả năng trở thành như vậy.]
Tôi cũng đã hỏi Silhouette-san, trong số những người trở thành biến thể dường như có rất ít trẻ em. Có thể chỉ có những người trưởng thành mới có những cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ như giận dữ, thù hận và căng thẳng...
Nhưng nói như vậy không có nghĩa là không có, thây ma trẻ em vẫn có xuất hiện ở những khu ổ chuột của các thành phố lớn. Có lẽ môi trường sống vẫn ảnh hưởng một phần cũng nên.
Bởi vì một phần ba người dân đã trở thành biến thể, một phần ba thì bị giết bởi những biến thể này, và một phần ba còn lại đã chạy trốn khỏi thị trấn. Nên thị trấn Gine đã bị phá hủy hoàn toàn.
Người trở thành biến thể không có nhiều sức chiến đấu. Một con golem chiến đấu sẽ không khó để đánh bại họ. Tuy nhiên, nó trở nên khó khăn khi số lượng biến thể tăng lên.
Những biến thể sau khi phá hủy thị trấn Gine, đã di chuyển đến một thị trấn khác để tiếp tục sự nghiệp. Nhìn thì nó có vẻ giống như một bộ phim kinh dị rẻ tiền, nhưng đây thật sự là một vụ tấn công đầy nguy hiểm.
[Em không muốn để lại một thứ như vậy. Touya! Hãy nhanh chóng phá hủy cái cây này đi!]
Đúng như Sue nói, phải loại bỏ cái cây này càng nhanh càng tốt để ngăn thiệt hại thêm. Nhưng mà cái cây này rất lớn, tôi không biết lõi của nó ở đâu nữa.
[Không biết lõi của nó ở đâu ta... Hmm?]
Tôi chợt thấy một cái gì đó trên ngọn cây khổng lồ. Tuy là hơi khó để nhìn thấy vì những chiếc lá vàng đã che khuất tầm nhìn, nhưng trong khoảnh khắc tôi đã trông thấy một tmàu đỏ sẫm quen thuộc...
[Long sense]
Tôi tăng cường thị giác để quan sát thứ đó. Trong thân cây cao khoảng 80 mét phía trên, có một cái lõi màu đỏ được bao quanh bởi những chiếc gai vàng.
Cái cây lớn này dường như chính là một biến thể.
Không giống như các biến thể khác, thật tuyệt khi dễ nhìn thấy cái lõi của nó. nhưng nó hơi bị lớn đó. Có lẽ cái lõi đó đường kính chắc cũng khoảng 4 mét?
Giả sử như cái cây lớn này là một biến thể, thì nó có thể thuộc một loại cấp cao cũng nên.
Sakura và Sue cũng quan sát thật kỹ và cuối cùng hai em ấy cũng nhìn thấy cái lõi. Mặc dù rất khó nhìn thấy vì bị ánh sáng từ cái cây phản chiếu, nhưng ta vẫn có thể nhận ra nó bằng mắt thường.
[Ta phải phá hủy cái lõi đó sao?]
[Nó có vẻ dễ dàng hơn dự kiến]
Như để đáp lại lời của Sue, đột nhiên mặt đất nơi chúng tôi đang đứng bị nứt ra và một vài cái gai vàng mọc lên từ đó.
Vô số gai vàng như chiếc roi đầy gai tấn công chúng tôi từ mọi phía.
[Teleport!]
Tôi ôm lấy ba em ấy và di chuyển khỏi nơi đó bằng dịch chuyển tức thời.
Ngay lập tức, chúng tôi đã dịch chuyển tránh xa khỏi cái cây khổng lồ vàng hàng trăm mét.
Từ xa vẫn có thể nhìn thấy được những cái rễ của cây khổng lồ, những cái gai đó đang di chuyển như những xúc tu bạch tuộc. Thật là nguy hiểm mà.
Nếu không có dịch chuyển tức thời, thì tôi cũng không biết kịp phòng thủ không nữa. Tôi chỉ nghĩ rằng những chiếc lá như dao cạo có thể rơi xuống. Hoặc những quả có gai như hạt dẻ sẽ rơi thôi. Thật bất ngờ khi sự tấn công lại đến từ mặt đất như vậy.
Cái lõi này thật sự hơi lớn... Dùng Frame Gear để đến gần có thể sẽ bị vướng vào những cái rễ đó. Tuy nhiên, nếu...
[Yumina em có thể xử lí nó không?]
[Vâng. Để đó cho em. Em nghĩ mình sẽ làm được]
Yumina lấy smartphone của mình ra khỏi túi và chạm vào ứng dụng trên màn hình. Tên của ứng dụng đó là [Storage]. Đây là chức năng giống ma thuật lưu trữ mà tôi có.
Yumina gọi ra một cái gì đó được lưu trữ trong ứng dụng [Storage].
Rồi một Frame Gear bạc xuất hiện trước mặt chúng tôi. Nó là Frame Gear bắn tỉa tầm xa chuyên dụng của em ấy, Brunnhilde.
Khi Yumina lên Brunnhilde, em ấy cầm khẩu súng trường tầm xa được trang bị trên lưng và nhắm vào mục tiêu của mình là cây biến thể khổng lồ trước mặt.
[Chỉ cần một phát là xong]
Ngón tay của Brunhilde bóp cò. Một viên đạn được làm từ vật liệu tinh thể được bắn ra và bay thẳng đến cây vàng.
Viên đạn bắn trúng ngay cái lõi đỏ của cây vàng khổng lồ. Trên viên đạn đã yểm [Explosion], nên khi va chạm nó được kích hoạt và cái lõi nổ tung thành tro bụi.
Cái cây khổng lồ bị nghiền nát sụp đổ như một tòa nhà bị phá hủy (Note: Cái này hay gặp ở mấy tòa cao ốc của nước ngoài), mảnh vụn của nó rơi xuống trong tiếng lách cách cùng bụi bẩn.
Ngay sau đó, khói đen bốc lên từ một đống đổ nát màu vàng và bắt đầu tan chảy.
[Đã an toàn chưa?]
[Giờ thì an toàn rồi.]
Tôi trả lời Sakura.
Hiện tại chắc chắn sẽ không có ai trở thành biến thể nữa. Nhưng giờ phải làm gì với các biến thể còn sót lại ở Isengard đây...
Khi tôi dùng tìm kiếm kiểm tra trên bản đồ, tôi thấy các biến thể đã lan rộng khắp phía bắc vương quốc.
Làm thế nào để chấm dứt chuyện này đây... Nó quá rộng để sử dụng ma thuật, chưa kể những biến thể này khả năng cao cũng hấp thụ ma thuật như những Fureizu biến thể cũng không chừng.
Tôi nghĩ [Mưa thiên thạch] sẽ có hiệu quả, vì đó là một đòn tấn công vật lý. Nhưng tôi không thể tấn công bừa bãi được... Không khéo tôi cũng sẽ thổi bay những người dân chưa trở thành biến thể của những thị trấn và thành phố khác cũng nên.
[Đó là?]
Tôi vô thức lên tiếng trong khi nhìn vào bản đồ, các ghim hiển thị biến thể lần lượt từng cái một biến mất khỏi màn hình trước mặt. Sao lại như vậy?
[Sao những biến thể lại biến mất được chứ?]
[Ý anh là sao?]
[Hay là do cây biến thể đã bị phá hủy nên những người khác cũng biến mất?]
Sue và Sakura nhìn nhau. Tôi cũng không thể nghĩ ra khả năng nào khác ngoài điều đó...
Yumina từ Brunnhilde đi xuống nhìn vào màn hình nơi các biến thể con người biến mất.
[Điều đó có nghĩa là những người trong thị trấn bị trở thành biến thể chính là do cái cây kia thao túng không phải sao...?]
Tôi hiểu rồi. Em ấy nói đúng. Nó giống như những golem quân sự Soldato vậy, cái cây khổng lồ đó là chỉ huy và người dân chính là những người lính bị nó điều khiển.
Tôi nghĩ rằng, những bông hoa vàng mọc trên đầu xác chết chính là ăngten thu nhận tính hiệu giữa cái cây và người bị chiếm hữu. Cho nên khi cái cây bị phá hủy, những biến thể con người xuất hiện trên [Tìm kiếm] cũng biến mất theo.
[Bây giờ, hãy đến chỗ Silhouette-san. Có thể ta sẽ lấy thêm được nhiều thông tin từ đó.]
Khi tôi nói vậy, Yumina cau mày... Anh đã nói gì sai ư?
[Nếu bây giờ ta đến chỗ "Gekkoo-kan" thì hơi có chút vấn đề.... Nếu Sue đi theo, như thế không phải tệ lắm sao?]
A.......
Chắc chắn là có vấn đề khi ai đó dắt một bé gái 12 tuổi vào nhà thổ rồi. Á... khi nói đến điều này, tôi mới nhớ lần trước mình cũng dắt Yumina và Lu vào đó! – (Note: Không biết là thằng main này giả ngu hay ngu thiệt nữa)
[Tại sao em không được đi theo chứ?]
Su hỏi tôi lý do. Xin hãy tha thứ cho anh. Anh không muốn giải thích chi tiết về nơi đó đâu.
Ngay cả khi có giải thích một cách cho có, thì nó cũng chỉ làm tăng thêm câu hỏi của Su lên mà thôi và tới lúc đó thì tôi sẽ chẳng biết phải trả lời tiếp như thế nào nữa.
Mặc dù cũng là vị hôn thê của tôi, nhưng thật khó để nói cho em ấy rằng "đây là nơi đàn ông trả tiền và phụ nữ sẽ làm những việc khiêu dâm với họ!".
Tôi nghĩ chắc mấy cô vợ khác của mình cũng đã phần nào hiểu được mấy thứ này từ cái lớp giáo dục giới tính của cô hầu dâm đãng và tiến sĩ dâm dục lần trước rồi cũng nên.
[Bây giờ anh sẽ liên lạc với Silhouette-san. Yumina và Sakura hãy thay anh giải thích nha!]
[Eh!?]
[Vua, ranh mãnh.]
Tôi lấy smartphone của mình ra và tránh xa mọi người một chút, trong khi cảm nhận được ánh mắt buộc tội của hai người từ phía sau.
===========================
Cantale, một thành phố thương mại nằm ở phía bắc Vương quốc Strain. Tại thủ đô của thành phố chính là nhà thổ "Gekkoo-kan", cũng là trụ sở của tổ chức tình báo "Hắc Miêu", chuyên thu thập tất cả các loại thông tin.
Chúng tôi đang đợi một người trên sân thượng một quán cà phê ở một góc của thành phố.
Trước khi chúng tôi gọi thức uống, thì người đó đã đến.
[Xin lỗi vì đã để cậu phải chờ.]
[Không, tôi mới là người làm phiền cô.]
Với vẻ ngoài xinh đẹp cùng một nụ cười mê hồn mà bất cứ ai cũng có thể bị quyến rũ. Đó là Silhouette Lily biệt danh "Huyễn ảnh", sếp của "Hắc Miêu" và cũng là Cộng tác của chúng tôi trong thế giới này.
Silhouette-san ngồi vào bàn và gọi thức uống từ phục vụ. Trong khi, những người đàn ông mặc đồ đen đáng sợ đứng phía sau quan sát xung quanh bảo vệ cô ấy!
[Trước hết, tôi phải cảm ơn cậu. Vì đã giải quyết những vấn đề của Isengard hết lần này đến lần khác. Đúng thật là mệt mỏi nhỉ?]
[Đúng vậy. Mà sau cùng thì những biến thể kia đã biến mất hết chưa?]
[Biến thể? A, những cái xác được hồi sinh bởi hoa của quỷ. Vâng, khoảng một giờ trước, tất cả các xác chết đột nhiên bị tan chảy và biến mất hết rồi.]
Vậy là tất cả các biến thể đã biến mất. Chúng tôi cũng đã giải thích cho Silhouette-san về cái cây vàng khổng lồ, và chúng tôi đã giải quyết nó lúc nãy...
[Tôi cảm thấy có chút tội lỗi. Phải chi chúng tôi nhận ra đó là biến thể sớm hơn thì...]
[Tấm bảng cảm nhận biến thể không có phản ứng sao?]
[Tôi cũng rõ. Không biết tại sao như vậy nữa?]
Tấm bảng cảm nhận biến thể là một công cụ ma thuật dùng để phát hiện âm thanh xuất hiện được truyền từ các không gian khác nhau để xác định địa điểm, thời gian, số lượng,... về sự xuất hiện của biến thể.
Chẳng lẽ là... Tấm bảng đó không thể phát hiện ra những hạt giống được trồng trên mặt đất trong thế này.
Tôi giải giải thích cho Silhouette-san, và cô ấy cũng gật đầu đồng ý với những suy luận của tôi. Vì nó ngay từ đầu đã ở đây, nên không có âm thanh của sự xuất hiện cũng phải.
Sau đó tôi giới thiệu Sakura và Sue với Silhouette-san, nhưng khi cô ấy biết cả hai em ấy cũng là vợ sắp cưới của tôi, họ đã bị trêu chọc theo cùng một cách như lần trước. Chỉ có tôi và Yumina là miễn nhiễm, còn Sakura thì hơi thiếu kinh nghiệm và Sue thì vẫn còn nhỏ nên chưa hiểu mình đang bị ghẹo.
Silhouette-san người đang vui vẻ vì sự trêu ghẹo của mình, chợt nhớ ra điều gì đó nên lên tiếng.
[Nhắc mới nhớ, Est nhóm Xích Miêu từng nói trong điện thoại. Có thật là họ đã được cậu dạy phép thuật không?]
[Cô muốn hỏi gì à? Vâng, tôi đã dạy cho họ, nhưng...]
Lúc đó, tôi cứng họng khi nhìn thấy đôi mắt của Silhouette-san bỗng dưng lấp lánh một cách kỳ lạ. Tôi bỗng có một linh cảm không hay.
[À, ừm, ma thuật là thứ không thể sử dụng nếu không có năng khiếu, vì vậy...]
[Cậu có thể kiểm tra nó không?]
[Vâng, có thể...]
Tôi không thể cưỡng nụ cười của Silhouette-san, nên tôi đã trả lời như vậy.
Trong khi nhìn vào đôi mắt của Yumina ngồi bên cạnh để xin ý kiến...à để xác nhận, tôi đặt một vài mảnh đá ma thuật lên bàn. Mong là sẽ ổn. Nếu không được, tôi sẽ phải cẩn thận hơn trong sự hợp tác với cô ấy sau này.
Trong tâm trí của tôi, đã nghĩ rằng sẽ rất khó xử nếu cô ấy không có năng khiếu, và có thể tôi sẽ bị phản bội ngay lúc đó cũng nên. Nhưng may mắn thay, Silhouette-san có năng khiếu về hệ Ám.
Chà, nó dễ hơn dạy hơn các hệ khác. Tất nhiên tôi sẽ không dạy ma thuật cổ đại đâu, chỉ ma thuật triệu hồi thôi.
[Ma thuật triệu hồi sao? Có phải nó sẽ kêu ra một thứ gì đó bảo vệ mình không?]
[Đúng vậy, mà thật ra khi triệu hồi sẽ là ngẫu nhiên... Tùy vào may mắn của cô. Nhưng tôi có thể giúp cô lựa chọn, dựa vào những yêu cầu nhất định. Vậy cô muốn con thú triệu hồi sẽ như thế nào?] – (Note: Hack vậy ai chơi nữa)
[Vâng... tôi muốn một con mèo. Nhưng nó có đủ mạnh để làm vệ sĩ không?]
Hmm... cũng không phải là không thể được. Tuy nhiên, ngay cả khi Silhouette-san có ký hợp đồng thì với lượng ma lực của cô ấy cũng chỉ có thể gọi nó ra trong vài phút thôi.
Mà, dù là vậy tôi có cách giúp cô ấy.
Hiện tại, tôi không thể triệu hồi ở đây được. Vì vậy tôi đã dịch chuyển mọi người đến một địa điểm vắng vẻ bên ngoài thành phố.
Tôi gọi Kohaku từ thế giới chính và vẽ một vòng tròn ma thuật trên mặt đất. Sau đó, tôi hướng dẫn cô ấy tập trung tinh thần suy nghĩ về con vật muốn triệu hồi và tôi trộn một tí ma thuật của Kohaku vào ma thuật của cô ấy. Vòng tròn ma thuật bắt đầu khởi động.
Sương mù màu đen trôi nổi trong vòng tròn ma thuật lan rộng và dần biến mất. Xuất hiện ở trung tâm của vòng tròn ma thuật nơi sương mù biến mất đó là một con báo đen.
[...Đây chẳng phải Bạch Đế ư. Đã lâu không gặp.]
[Lâu rồi không gặp. Cậu trông vẫn khỏe đấy]
Con báo đen nói chuyện với Kohaku một cách thoải mái. Nó cũng nói chuyện được à. Theo Kohaku con báo đen này là một loài có tên là "Lightning Panther", và đúng như tên gọi của nó, nó có thể thao túng sét.
Kể từ khi Kohaku thuật lại mọi chuyện cho con báo, nó đã sẵn sàng chấp nhận khế ước ngay lập tức. Vì vậy, tôi đã lấy ra một chiếc vòng cổ có gắn một huy chương bằng bạc từ [Storage] ra.
[Đó là cái gì vậy?]
[Nó chỉ là một chiếc vòng cổ. Tuy nhiên, vì sức mạnh ma thuật của tôi đã được tích lũy trong huy chương, nên cô có thể giữ con thú được triệu hồi ở đây. Có như thế nó mới bảo vệ Silhouette-san mọi lúc được.] – (Note: Bảo vệ bồ nhí mới là nhiệm vụ chính chứ gì)
Tôi đến gần báo đen để đeo vòng cổ cho nó, nhưng đã bị chặn lại bởi bức tường ma thuật. À, hiểu rồi. Do Silhouette-san chưa lập khế ước với nó nên tôi không đến gần được.
Khi Silhouette-san đặt tên cho nó là [Shade], con báo đen bước ra khỏi vòng tròn ma thuật, vì vậy tôi lại đeo vòng cổ lên cho nó một lần nữa. Lần này đã thành công.
[... Thật tuyệt vời. Tôi có thể nói chuyện với đứa trẻ này bằng thần giao cách cảm nè.]
[Đúng vậy. Cô có thể nói chuyện với nó bằng cách đó cho dù khoảng cách có xa như thế nào đi chăng nữa.]
Chà, con báo này nhìn đúng chất là một vệ sĩ tốt rồi.
Không giống như Kohaku, Shade không thể thay đổi thành hình dạng nhỏ. Vì vậy, Silhouette-san sẽ phải đi bộ với con báo đen lớn như thế này. Điều này sẽ làm cô ấy nổi bật hơn.
[Tôi chưa bao giờ nổi bật như vậy cho tới lúc này, và tôi cũng không thấy có vấn đề gì. Nhờ có đứa trẻ này, tôi nghĩ lũ côn trùng sẽ không dám bén mảng đến nữa.]
Silhouette-san bình tĩnh trong khi vuốt ve đầu của Shade.
Thời gian thì cứ trôi, Silhouette-san cùng với Sue và Sakura thì vẫn cứ liên tục vuốt ve Shade không ngừng nghỉ. Nhưng cuối cùng cô ấy cũng dừng lại và quay sang tôi rồi vỗ hai tay vào nhau thành tiếng.
[Đúng rồi. Có vài người muốn gặp cậu, vậy cậu có thể gặp họ không? Tôi cũng vừa tình cờ gặp họ ở thành phố này.]
[Những người muốn gặp tôi sao? Ai vậy?]
[Người vĩ đại nhất đất nước này]
Silhouette-san nở một nụ cười tinh nghịch. Chúng tôi nhìn cô ấy với một gương mặt ngơ ngác.