Chương 367: Hủy bỏ, và Phóng thích
Isekai wa Smartphone to Tomo ni
====================================
Tôi đã yêu cầu cô nàng Tiến sĩ Babylon của mình đặt một cổng dịch chuyển trong khu vườn lâu đài. Bây giờ mọi người có thể dịch chuyển trực tiếp từ hòn đảo Drachcliff ở thế giới ngược để đến thế giới này.
Bởi vì hòn đảo được lũ rồng sinh sống nơi đó canh gác, nên mọi người ở thế giới ngược sẽ không thế đến đó được. Vì thế, họ sẽ không đến được thế giới này nếu không có tôi.
Vào thời điểm diễn ra Hội nghị giữa Hai thế giới, trước tiên tôi sẽ hướng dẫn họ đến Đảo Drachcliff, rồi sau đó sẽ dịch chuyển họ đến Brunnhild.
Đây là cuộc hội nghị đầu tiên để mọi người có thể nói chuyện trực tiếp với nhau. Nếu mọi người có thể hòa thuận trong lần gặp đầu tiên này, thì tôi nghĩ rằng cuộc hội nghị sẽ diễn ra tốt đẹp thôi.
...Đó cũng ý kiến chung của những quốc gia khác về việc đặt địa điểm diễn ra Hội nghị là ở Brunhild. Vì ở đây hội tụ đầy đủ những món ăn của các quốc gia trên thế giới này và còn có khá nhiều phương thức giải trí đa dạng nữa.
Tôi nghĩ vậy trong khi nhìn ba người đang thưởng thức ngon lành cái nồi lẩu trước mặt và một người đang vươn vai rồi nằm dài trên cỏ.
[Bất cứ khi nào tôi đến đều thấy mấy người ăn thứ gì đó nhỉ ...]
[Thật vậy sao?]
[Những thứ trong nồi này rất ngon. Tôi có thể thưởng thức nhiều hương vị khác nhau trong đó.]
[Hafuhafu... đậu phụ nóng... nhưng ngon]
Trong khuôn viên của "Garden". Là ba cô gái háo ăn Mel, Nei và Lyce, những người thuộc cấp thống trị đang tập trung chuyên môn vào cái nồi lẩu trên chiếc bếp đặc biệt do Tiến sĩ Babylon chế tạo.
Họ hoàn toàn chỉ biết có ăn....
[Tôi không cảm thấy buồn chán vì Cesca-san luôn mang đến cho tôi những món ăn khác nhau mỗi ngày.]
[Có nhiều món cà ri khác nhau như cà ri gà, cà ri thịt bò, cà ri heo, cà ri hải sản, và mì udon cà ri...]
[Mọi thứ đều ngon. Bảy ngày qua đều là những món cà ri khác nhau.]
Ôi trời, những món ăn khác nhau mỗi ngày là như vậy à... Cuối cùng thì tất cả chúng vẫn chỉ là cà ri. Họ thật sự không phải dễ bị lừa vậy chứ?
Đối với Fureizu, người chưa bao giờ có kinh nghiệm về ăn uống. Thì đó có lẽ cũng là một sự khác biệt lớn.
[Này, cậu không ăn à?]
[Tôi không thèm ăn...]
Tôi đi đến nói chuyện với Ende người đang nằm dài trên cỏ. Cậu ta đầy vết trầy xước. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là kết quả huấn luyện của chú tôi gây ra chứ đâu.
Nhưng có vẻ như hình dáng của cậu ta đã có sự thay đổi. Cơ bắp đang dần hiện rõ. Hồi trước nhìn cậu ta trông giống như một con mèo, nhưng bây giờ thì trông giống như một con hổ vậy đó.
[Nếu cậu không ăn một chút, làm sao có thể chịu đựng được chứ?]
[Nếu tôi ăn, tôi vẫn sẽ bị nôn khi tập luyện thôi. Và tôi không giống như Mel, tôi là một người có thể làm việc mà không cần phải ăn quá nhiều như vậy.]
Nhắc mới nhớ, cậu ấy cũng là người ở một thế giới khác mà.
Có vẻ việc huấn luyện của chú tôi thật sự khó khăn đây.
Tôi hơi lo lắng, nên đã kích hoạt một chút thần lực rồi dùng "Thần nhãn" để quan sát Ende. Một thứ gì đó như bột vàng đang bám lấy Ende. Arara.
[... Cậu đã làm gì? Mặc dù chỉ thoáng chốc, nhưng tôi thấy mắt Touya vừa chuyển sang màu vàng thì phải?]
[Tôi vừa dùng "Thần nhãn" quan sát một chút. Có một ít thần quang đang bắt đầu bao quanh cậu. Tôi nghĩ, có lẽ cậu đã bắt đầu được thần công nhận rồi.]
[Ể!? Đó là gì?]
Ende vô thức bật dậy khi nghe tôi nói. Cậu ta gượng cười với một biểu hiện đầy lo lắng.
[Hãy đừng lo lắng, không có gì xấu đâu. Nói một cách chính xác, thì giờ đây cậu đã được các vị thần công nhận, mà ở đây chính là chú Takeryu thần của võ thuật. Cậu có cảm thấy điều gì đã thay đổi so với trước đây không?]
[Nói về điều đó.... Hình như những cú đấm của tôi đã mạnh hơn thì phải?]
Tôi nghĩ đó là kết quả của khóa huấn luyện... Cậu ta đang dần tiến bộ hơn.
[À, tôi nghĩ sức mạnh của cậu đang dần được cường hóa đấy.]
[Gần như toàn bộ thời gian thầy chỉ huấn luyện và huấn luyện thôi. Nên tôi đã không chú ý điều đó...]
Ende gượng cười, rồi nhìn vào khoảng không xa xăm nào đó với đôi mắt cá chết của mình khi nói về khóa huấn luyện. Cậu ta thật sự ổn chứ.
[Cậu từng nói bị cấp thống trị biến thể làm trọng thương... hình như là cặp song sinh gì đó? Bây giờ cậu nghĩ mình có thể chiến thắng không?]
[Ý cậu là Leto và Luto... tại sao lại không chứ. Mà chắc giờ chúng vẫn chưa xuất hiện đâu. Vì tôi cảm thấy chúng đang tập trung làm điều gì đó rất mờ ám với lũ biến thể thì phải?]
Dù cậu ta có nói như thế. Thì hiện tại chúng cũng đã bắt đầu xuất hiện len lỏi mọi ngóc ngách như bầy gián ở thế giới chính và thế giới ngược rồi.
Một báo cáo cho biết rằng chỉ mới có một vài biến thể cấp thấp xuất hiện đã được nhận diện ở cả hai thế giới. Chúng dường như đã bị đánh bại bởi các mạo hiểm giả, hiệp sĩ và chiến binh Golem.
Nếu chúng còn xuất hiện thường xuyên như vậy, dân chúng sẽ phải tin rằng một con quái vật bí ẩn nào đó đang bắt đầu xuất hiện trong thế giới này. Tuy vậy, có vẻ như họ không hoảng loạn cho lắm. Chắc là do các quốc gia đã giải quyết vấn đề đó một cách đúng đắn.
Tất nhiên, đó chỉ là mới thế giới chính, chưa phải ở thế giới ngược.
Đúng vậy. Hầu hết các quốc gia ở thế giới đó chưa hiểu được những gì đang xảy ra.
[Các Fureizu giờ thế nào?]
[Chúng hoàn toàn không còn xuất hiện nữa]
Rốt cuộc, hiện tại chỉ còn lũ Fureizu biến thể xuất hiện mà thôi.
[Vậy, Mel giờ có thể an toàn khi ra ngoài không? Theo như câu chuyện của Nei kể, thì có vẻ lũ biến thể không quan tâm đến Mel cho lắm.]
[Hmm... Tuy nói là vậy, nhưng cậu cũng biết mình đang ở trong hoàn cảnh nào mà...]
Fureizu có thể phát ra âm thanh đặc biệt mà con người không thể nghe thấy, để họ có thể tìm thấy vị trí của nhau. Kể từ khi vượt ra ngoài bức tường của thế giới, Mel đã bị Fureizu truy đuổi bằng cách đó.
Để đánh lừa điều này, Mel giảm âm thanh từ cái lõi của mình xuống mức thấp nhất, rồi làm cho âm thanh đó hòa lẫn với âm thanh trái tim của các sinh vật khác.
Có lẽ khả năng cảm nhận đối thủ như vậy cũng sẽ có trên lũ biến thể.
Đó là điều tồi tệ nhất nếu để Mel ra ngoài và làm lũ biến thể đến tấn công Brunnhild.
[Có thể hủy sự cộng hưởng của âm thanh cái lõi chứ?]
[Cái này giống như nhịp tim của con người vậy. Ngay cả khi cậu yêu cầu tắt nó đi, thì tôi cũng chỉ có thể giảm nó xuống một mức nào đó thôi...]
Ende cười khổ trong khi nói điều đó.
Đột nhiên, khi tôi thấy một trong ba cấp thống trị Fureizu đang chăm chú với cái nồi lẩu, tôi nhận ra điều gì đó.
[Khi Lyce hành động cùng cậu, Fureizu đã không xác định được vị trí của cô ấy đúng chứ? Vậy là chúng không tìm được âm thanh cộng hưởng từ cái lõi của cô ấy à?]
[Trong trường hợp của Lyce, tôi đã chủ động dùng sức mạnh của mình để giảm âm thanh cộng hưởng xuống một chút trước khi trở về trạng thái lõi, và sau đó tạm thời hủy bỏ nó bằng cách phong ấn lại bằng sức mạnh của tôi. Nhưng với Mel là không thể, vì âm thanh của cô ấy quá lớn đến mức tôi không thể phong ấn nó.]
Hừm. Thật tiếc vì không thể làm như vậy.
[Rào chắn này của Touya... [Prison] có thể mở rộng hết cả nước không?]
[Phạm vi càng lớn thì hiệu quả của [Prison] sẽ càng kém đi. Tôi không biết liệu nếu lớn như thế có thể ngăn được âm thanh cộng hưởng của Mel không nữa.]
[Vậy nếu là một rào cản nhỏ thì sao? Chỉ cần bọc cái lõi không để âm thanh cộng hưởng lọt ra ngoài thì được chứ?]
[.......................................................Có thể được]
Tôi rời khỏi cuộc nói chuyện với Ende. Và đi đến chỗ cái nồi đang được bu quanh bởi ba cô gái háo ăn Fureizu kia.
[Này... cô có muốn ra ngoài không?]
[Nếu tôi có thể]
Mel đáp lại bằng một nụ cười.
Uhm, tôi cũng đoán vậy...
Tôi xác nhận cái lõi trong cơ thể của ba người bằng "Thần nhãn". Vì nó có thể nguy hiểm, nên tôi thử với cái lõi của Nei trước. Tôi tưởng tượng [Prison] sẽ bao quanh cái lõi của Nei, và chỉ chặn không cho âm thanh của nó lọt ra ngoài.
Sau đó tôi dùng phép, một khối lập phương nhỏ, rắn chắc lập tức bao quanh lấy cái lõi của Nei.
[Nó biến mất rồi...]
[Biến mất rồi]
[Nó đã biến mất]
Mel, Lyce và Ende lẩm bẩm trong miệng. Ende cũng có thể nghe thấy nó à. Ôi trời, của tôi gọi là "Mắt thần" vậy của cậu ta có thể gọi là "Tai thần" được không nhỉ? "Tai thần" sao? Vậy ta sẽ có thể nghe mọi thứ nếu có thứ đó rồi. (Note: Giống Thiên lý nhãn và Thuận phong nhĩ)
Hiện tại có lẽ đã thành công, nên tôi cũng sử dụng [Prison] lên Lyce và Mel.
Âm thanh sự cộng hưởng của Mel làm tôi hơi lo lắng, nhưng dường như nó đã không thể vượt qua [Prison] được cường hóa bằng thần lực.
Mel cảm thấy đã thành công, nên mắt cô ấy lấp lánh hơn và đưa hai tay ra trước ngực.
[Vậy là chúng tôi có thể xuống mặt đất với Endemmuon được chứ!]
[Không, đó là điều không thể]
[Ể ể~...]
Ây da, ây da. Làm gì có sinh vật nào như mấy người ở dưới mặt đất chứ.
Tôi lấy ba mặt dây hình ngôi sao từ [Storage]. Nó đã được yểm [Mirage], tương ứng với một ảo ảnh trong đó.
[Ồ! Mel-sama đã thành con người rồi!]
[Trông Nei cũng hợp với tóc đỏ lắm.]
[Thế này có ổn không?]
Mel biến thành một cô gái với mái tóc màu xanh băng, Nei với mái tóc đỏ rực và Lyce thì với mái tóc màu hạt dẻ. Những gì họ đang mặc cũng là quần áo bình thường không gây chú ý nhiều. Ai mà không nhìn nhầm họ là con người được chứ.
[Bởi vì nó chỉ là ảo ảnh cho nên mấy cô sẽ bị phát hiện nếu người khác chạm vào cơ thể đấy.]
[Cũng tốt. Tôi cũng không để kẻ nào chạm vào dù chỉ là một ngón tay đâu.]
Nei trả lời một cách rất tự tin. Mong là họ sẽ không để ai chạm vào, nếu không là sẽ bị phát hiện chắc luôn.
Tuy vậy, họ vẫn có thể để chạm vào mặt hoặc tay. Vì những bộ phận đó gần như là giống với con người (mặc dù nhiệt độ cơ thể của họ có thể lạnh hơn). Còn những bộ phận khác như thân, vai, chân vẫn được cấu tạo từ tinh thế. Nên chạm vào là sẽ biết ngay.
Mà, đúng như Ney nói, cũng sẽ hơi khó để có thể chạm vào ba người này đấy.
[Còn thứ này nữa]
Tôi lấy hai chiếc smartphone được sản xuất hàng loạt cùng sách hướng dẫn từ [Storage] và đưa chúng cho Ney và Lyce.
[Nó rất hữu ích cho việc liên lạc, vì vậy nên hãy luôn mang theo nó bên mình. Chắc tôi không cần phải nhắc lại chứ, nhớ đừng rời khỏi Brunhild trong thời gian này? Sẽ thật rắc rối nếu gây phiền hà đến các quốc gia khác.]
[Được rồi. Tôi hứa.]
Khi Mel trả lời như vậy, Nei và Lyce cũng gật đầu một cách chắc chắn. Thực sự có ổn không đây...
Thôi thành đành để Ende chịu trách nhiệm vậy.
[Cậu nên có trách nhiệm hướng dẫn họ, đừng để họ gây ra rắc rối. Nếu có gì tôi buộc phải quản thúc họ tiếp. Cậu hiểu không?]
[Tôi hiểu rồi. Tôi hứa sẽ liên lạc với Touya nếu gặp rắc rối, như vậy được chứ? Tôi sẽ không tạo phiền phức cho cậu đâu. Cậu cứ yên tâm]
Thật là...
Tuy còn hơi nghi ngờ, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Hiện tại, tôi đưa bốn người di chuyển đến lâu đài.
=========================================
Trong khi hướng dẫn họ bên trong lâu đài, tôi cũng giới thiệu Ende cho những người trong lâu đài mà tôi gặp như một người bạn của mình.
Bây giờ nên để họ ở đâu đây ta. Tôi không thể để họ sống trong lâu đài được, hiện tại họ đã được phóng thích nên không thể để bốn người đó ở Babylon được nữa.
"Ngân Nguyệt" thì không được rồi... Có thể sẽ xảy ra rắc rối nếu những vị khách ở đó trông thấy họ. Tôi không thể làm phiền quản lý Mika-san được.
Chắc tôi sẽ hỏi thử chú Naito, người đảm nhận việc quản lý xây dựng những ngôi nhà, để xem có nhà nào trống không. Nếu không, thì mua từ đâu đó cũng được.
Nếu về nhà ở, thì chắc sẽ không có vấn đề gì. Dù sao Ende và Lyce cũng từng sống ở thế giới này rồi nên tôi nghĩ sẽ ổn thôi.
Khi tôi liên lạc với chú Naito, thì được biết có một ngôi nhà trống ở phía đông của khu nông nghiệp.
Có vẻ như chú Naito đã xây dựng nơi đó người quen của mình, nhưng những người quen đó đã ở Eishen và nó đang bị để không một cách lãng phí. Dường như không có vấn đề gì khi sống ở đó cả, vì nó đã được bố trí sẵn một số đồ nội thất nhất định rồi. Thật biết ơn khi chúng tôi được phép sử dụng chúng.
Kể từ khi ra khỏi lâu đài, Mel giống như một đứa trẻ được dắt đi dạo trên đường phố đông đúc vậy. Hết chỉ vào chỗ này lại đến chỗ kia, yêu cầu Ende giải thích chúng. Nhìn từ phía sau, họ trông giống như một cặp vợ chồng bình thường vậy.
[Mel-sama, trông rất vui vẻ]
[Mu,u. Chắc chắn rồi... Tôi sẽ không quan tâm thứ gì khác, nếu được ở bên cạnh anh ấy.]
Nei trừng mắt nhìn Ende trong sự ngượng ngùng, có vẻ như cô ấy giờ thành kỳ đà trước mặt họ rồi.
Tuy nhiên, tới khi Mel nắm lấy cánh tay của Ende, thì có vẻ giới hạn của sự kiên nhẫn đã đến, Nei ngay lập tức tiếp cận hai người từ phía sau.
[Mel-sama! Ở đó có thử gì thú vị lắm kìa!]
[Ể? Nei?]
Vậy là Nei cố gắng kéo Mel đến nơi đó. Này này...
[Nei trông rất vui vẻ]
[Thật vậy sao?]
Tôi quay đầu lại trước những lời của Lyce. Tôi thì không chắc đâu.
Hai người đang nhìn vào quầy hàng bán Yakitori trên phố. Nei nói chuyện với chủ của cửa hàng nướng Yakitori trước mặt họ.
[Này ông. Đó có phải thức ăn không?]
[Hể? À ừ, đúng rồi...]
Ngay khi chủ của cửa hàng nói như vậy, Nei đã chộp lấy vài yakitori trước mặt cô và đặt nó vào miệng.
[Mel thích cái này! Đây là thịt! Ngon quá!]
[Chờ-ờ đã, khách hàng trẻ! Tiền!]
Phớt lờ người chủ cửa hàng đang la hét, Nei vẫn nhai và chộp thêm vài yakitori rồi đưa chúng cho Mel.
Cuối cùng, Ende vội vàng lấy vài đồng bạc từ túi ở thắt lưng và đưa cho ông chủ.
[Tôi không thể nghĩ tương lai của họ rồi sẽ ra sao nữa...]
Tôi vô thức gượng cười trong khi nghĩ về điều đó. Chà, thôi tôi đành để lại tất cả những rắc rối này cho Ende vậy.
Sau đó, Ende và Lyce đã giải thích khái niệm về tiền cho họ. Cả hai đều thông minh và dường như hiểu ngay lập tức, nhưng dường như họ sẽ phải mất một thời gian để làm quen với thế giới của con người.