Chương 378: Độc dược, và Truy tìm kẻ sát nhân
Isekai wa Smartphone to Tomo ni
====================================
Cuộc họp tạm thời bị hoãn lại và tôi yêu cầu Tể tướng Schwein ra lệnh không cho phép bất cứ ai ra vào lâu đài.
Trong phòng không có dấu hiệu xô xát. Có một tách trà nằm dưới đất, đồng thời với đó là máu trên miệng và cằm của nạn nhân, nên khả năng cao là anh ta đã bị đầu độc.
"[Search: Độc dược]"
Đúng như tôi đoán, [Search] đã tìm thấy một ít độc trong đó. Ngoài ra, có một cái khay nằm trên bàn, và trong khay có chứa một ấm trà và bình đựng nước nóng.
[Trà này là ai pha đây?]
[Đây là trà mà Tể tướng ra lệnh chuẩn bị cho mọi người trong cuộc họp. Nhưng mấy căn phòng này không bị khóa kín nên bất cứ ai cũng có thể ra vào.]
Quốc vương Felzen nhanh chóng trả lời tôi.
Vậy nghĩa là mọi người ở đây đều có thể là kẻ ám sát à? Có lẽ những người trong buổi họp sẽ không thể trực tiếp ra tay, nhưng họ hoàn toàn có khả năng ra lệnh cho ai đó dưới trướng làm việc này, tất nhiên là bao gồm cả Tể tướng người đã ra lệnh phục vụ trà.
Đáng nói, lính canh đều đứng canh trước cửa cơ mà. Họ không hề nghe thấy tiếng anh ta ngã xuống trong căn phòng này sao? Ngay khi nghĩ vậy, tôi nhìn lên và thấy bức khắc hình rồng trên trần nhà. Vậy ra đó là lí do họ không thể nghe được gì hết.
Chắc lát nữa tôi phải nhờ Flora ở "Alchemy" phân tích chỗ độc trong nước trà mới được. Hi vọng chúng tôi sẽ thu được chứng cứ nào đó.
[Nhưng tại sao Hầu tước Minazumi lại bị giết chứ? Thứ lỗi nếu ta nói điều này, nhưng mọi việc còn có thể hiểu được nếu người bị giết là Hoàng thân hoặc Tể tướng...]
Quốc vương Felzen thắc mắc. Ồ, vậy thì hẳn là có ai đó xem ông ấy là một mối đe dọa. Nên chúng đã thanh toán ông ta để bịt miệng.
[Ah, có thể là nó ...]
Một người giúp việc chạy lại chỗ chúng tôi và kể lại.
[À vâng, thực ra căn phòng phía Bắc này chính là nơi mà chúng tôi chuẩn bị cho Tể tướng-sama.]
[Cô nói gì cơ?]
[Chúng tôi đã chuẩn bị một căn phòng khác hướng về phía Nam cho Minazumi-sama. Nhưng ngài ấy lại muốn căn phòng nhỏ hơn, vậy nên Minazumi-sama và Tể tướng-sama đã đổi với nhau...]
Cô giúp việc vừa nói vừa chỉ về phía cánh cửa khác trong hành lang.
Khi cô ấy nói vậy, tôi mới để ý là căn phòng này hướng về phía bắc, trong khi những phòng kia lại hướng về phía nam.
[Vậy nghĩa là ... Tể tướng mới là người bị nhắm đến sao~degozaru?]
Mọi người xung quanh nín thinh trước câu hỏi của Yae.
Vậy theo suy đoán mới là có ai đó đã cố giết Tể tướng bằng độc dược, nhưng vì Hầu tước Minazumi đã đổi phòng nên ông ta trở thành vật thế thân? Đó có lẽ là một lý giải tốt trong tình hình này.
Từ quan điểm của người trong cuộc, những ai ở phe kia đều là kẻ thù, vậy nên Minazumi bị nhắm đến cũng là đương nhiên. Nhưng trong trường hợp này, người bị nhắm đến có vẻ là ông Tể tướng.
Trong căn phòng rộng 8 tấm tatami là một bộ bàn ghế, một chiếc tủ đồ và một cửa sổ nhìn ra hướng Bắc. Còn treo cạnh cánh cửa là chiếc chuông để gọi người hầu tới.
Trong tủ đồ cũng không có gì. Có vẻ họ dùng chúng để nghỉ ngơi hoặc thay đổi trang phục nếu cần thiết.
Đột nhiên, hình ảnh ma thuật [Resurrection] mang thuộc tính ánh sáng lóe lên trong đầu tôi, nhưng ngay lập tức tôi bác bỏ nó.
[Resurrection] là một ma thuật tối thượng. Nhưng để hồi sinh, cần phải đảm bảo người đó chỉ chết trong vòng 1 giờ, cơ thể không có tổn hại nào, và nó cũng tiêu tốn một lượng ma lực khổng lồ. Người dùng phép cũng rất dễ mất mạng, vậy nên chỉ nên dùng phép này với họ hàng hoặc người mình yêu thương mà thôi.
Bởi vì người sử dụng được loại phép tối thượng này chỉ có những pháp sư cấp cao, và trong trường hợp xấu nhất thì cả hai sẽ chết, nên gần như chẳng có một ghi chép nào về việc hồi sinh từng xảy ra trong quá khứ cả. Khả năng thành công thậm chí còn thấp hơn 20% mà lại.
Cá nhân tôi thì nghĩ là sẽ không có rủi ro nào đâu, cơ mà khi hỏi Karen-nee-san, chị ấy bảo rằng tôi có thể sẽ khiến mục tiêu bị quá tải sự sống, từ đó sẽ chuyển thành một dạng sống khác.
"Một bức điêu khắc nếu đã bị tan chảy sẽ không thể trở về như cũ dù có đóng băng lại nó." Karen-nee-san đã nói như vậy.
[Cầu cho linh hồn của ông sớm được lên thiên đường. Cầu xin Thượng đế hãy ban cho người này một giấc ngủ bình an.]
Giáo hoàng quỳ xuống nơi Minazumi chết và khẽ cầu nguyện. Thật ra thì một linh hồn đã chết sẽ không thể nào lên Thần giới được đâu. Thay vào đó, linh hồn của họ sẽ được gột rửa và tái sinh trong một cơ thể mới. Tuy nhiên, những kẻ với tâm hồn ô uế sẽ không được như vậy ... Mong là người này không phải dạng đó.
Tôi lục trong túi ông ta mong tìm ra được chút manh mối, thế nhưng cũng không có gì đáng chú ý. Tất cả những gì ông ta mang theo là tẩu thuốc, một chiếc bút bi dài, bao đựng thuốc lá và một cái ống.
Tí nữa tôi sẽ nhờ Flora xem qua thi thể Minazumi vậy.
[Vua, đằng này.]
Sakura có vẻ như muốn tôi đi cùng em ấy. Chuyện gì thế nhỉ? Tôi rời khỏi căn phòng và tới chỗ Sakura, với Yae đi cùng.
[Có chuyện gì vậy?]
[Vâng. Chuyện là gần đây em có thể nghe được rất nhiều thứ.]
[Hả?]
Em ấy đang nói về chuyện gì thế nhỉ?
[Thỉnh thoảng em lại nghe thấy tiếng người ta bàn tán ở rất xa. Khi em hỏi chị chồng-sama thì chị ấy bảo đó là lỗi của Vua.]
[Em đang nói về gì thế?!]
[Sakura-dono đã thức tỉnh được khả năng của "người phụ thuộc của Touya-dono" rồi sao~degozaru? Tớ ghen tị đấy.]
Yae làm vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng mà đợi chút đã, cái kĩ năng gì mà lại có tên anh trong đó thế?!
[Cái đó thì Touya-dono hẳn cũng nghe từ chị chồng-dono rồi mà? Em có nghe rằng Yumina-dono cũng đã thức tỉnh rồi đấy~degozaru?]
Yumina ư? À, đó là kĩ năng có được khi thân thiết với một vị thần đúng không? Những người nhận được tình yêu mến của các vị Thần sẽ có được một khả năng đặc biệt. Trong trường hợp của Yumina, em ấy có thể nhìn thấy tương lai, nhưng chỉ là tương lai cách hiện tại vài giây mà thôi.
Còn với Sakura, có vẻ như em ấy được tăng cường thính giác. Cũng hợp lý vì em ấy thường hay luyện hát cùng Sosuke-nii-san mà. Suika cũng thường hay nhảy điệu nát rượu góp vui nữa. Có lẽ kỹ năng của em ấy được đánh thức cũng từ đó.
Về phần Yae, em ấy và Hilda thường tập cùng Moroha-nee-san. Liệu khi ấy mức độ của kĩ năng có bị chia làm hai không nhỉ?
[Em nghe thấy tiếng thứ gì đó ngã xuống trong căn phòng này. Và sau đó em cũng nghe được vài âm thanh khác...]
[Ồ, nhưng căn phòng đã bị cách âm với [Silence] ... là thế sao?]
[Silence] chỉ là một ma thuật bình thường nên tất nhiên không thể chặn được Thần kĩ. Có lẽ em ấy đã nghe được tiếng ly nước rơi xuống.
[Có lẽ vậy. Nhưng rồi sau đó, tuy không liên tục nhưng em nghe thấy tiếng đóng mở cửa sổ.]
[Đợi chút đã. Không phải như vậy là rất lạ sao?]
[Vâng, vì thế nên em mới hỏi anh.]
Nếu anh ta chết sau khi uống phải độc thì làm gì có thể gây ra tiếng động được chứ? Như vậy nghĩa là, khi ấy còn một ai khác ở trong phòng cùng với Minazumi.
Nhưng cũng có thể loại độc này ảnh hưởng chậm, nên trước khi chết anh ta đã đi quanh căn phòng này. Cơ mà tôi loại bỏ khả năng này vì khi hạ độc mục tiêu thì ta chỉ dùng độc phát tác nhanh thôi.
[Em có nghe nhầm âm thanh từ phòng khác không?]
[Mu. Là một người sở hữu ma thuật hệ Vô [Teleport], em hoàn toàn tự tin vào khả năng nhận định khoảng cách và không gian của mình.]
Em ấy nói đúng. Tôi cũng hiểu điều đó vì tôi có sử dụng [Teleport].
Vậy nhưng vẫn còn vài khúc mắc. Đầu tiên, sau khi hạ độc Minazumi, tên thủ phạm có bỏ mặc hiện trường ở đó không? Có lẽ là không, trừ khi hắn là một tên bệnh hoạn chỉ thích chứng kiến người khác chết đau đớn.
Mặt khác, việc hạ độc Minazumi, theo tôi thấy là không cần thiết. Ông ta không tốt trong việc tự vệ. Thậm chí tôi còn nghĩ có thể giết ông ta chỉ bằng một con dao nhỏ nữa kìa.
Nhưng, nếu tên thủ phạm có mặt ở căn phòng, thì giả thiết "Minazumi bị giết một cách tình cờ vì đã tráo phòng cho Tể tướng" sẽ không còn đúng. Có vẻ ngay từ đầu bọn chúng đã nhắm vào ông ta rồi.
[Muu.......]
Tôi vò đầu bứt tai cố gắng nhập hồn thành một vị thám tử, nhưng...... tôi chẳng hiểu cái quái gì cả!
Tôi quay trở về hiện trường và mở cánh cửa sổ hướng ra phía Bắc. Ở dưới là một bãi sân với rất nhiều cây cao. Xung quanh cũng chẳng có ai.
[Cửa sổ không được khóa lại. Nếu tên thủ phạm cố trốn thoát, thì chắc sẽ là từ đây.]
Tôi luồn qua cửa sổ và nhảy xuống dưới sân. Không có bất cứ dấu chân nào ở đó. Khả năng kẻ giết người nhảy lên cây và đu từ cành nọ sang cành kia để trốn thoát cũng không thể, bởi vì khoảng cách từ cửa sổ đến tán cây là xấp xỉ 5 mét. Không ai có thể nhảy xa thế được, trừ Else, Yae, Hilda hay cô nàng Homura trong nhóm tình báo ra...
[Đất vẫn còn xốp nên sẽ để lại dấu chân, nhưng ...]
Thủ phạm đã trốn thoát bằng cách nào? Với ma thuật dịch chuyển ư ... không đúng, căn phòng đó có tạo tác ngăn chặn ma thuật dịch chuyển rồi. Nhưng nếu hắn sở hữu ma thuật bay giống tôi, hắn có thể thoát được.
Dùng phương pháp loại trừ, có vẻ như tôi chính là một ứng cử viên hoàn hảo cho vị trí thủ phạm! Cơ mà, tôi cũng có chứng cứ ngoại phạm mà.
Đột nhiên, một thứ gì đó nằm ngoài cửa sổ lọt vào tầm mắt tôi.
[... Gỗ dăm ư?]
Đó chỉ là một mảnh gỗ dăm bình thường dài khoảng 2cm. Chắc nó rơi từ khung cửa sổ xuống.
Trong khi mải suy nghĩ, Yae chạy đến gọi tôi.
[Touya-dono! Là Toren-dono và Nishimori-dono~degozaru!]
Cùng với Yae, tôi chạy đến phòng Hội nghị, tập trung ở đó là Hanoi-san và Hầu tước Nishimori.
Tể tướng Schwein và Hoàng thân Ganossa tuy không ở đó, nhưng ngồi bên cạnh họ là Hầu tước Kitayama đang trầm tư.
[Đây là một lời vu khống! Tại sao chúng ta lại phải giết Minazumi-dono chứ!]
[Người bị nhắm đến không phải là Minazumi-dono, mà là Tể tướng-sama. Ông ấy phải chết thay vì họ đã tráo phòng cho nhau. Và còn ai ngoài mấy người xem ngài ấy là cái gai trong mắt hả?]
[Tôi không bao giờ giết người theo cách hèn hạ như thế ...!]
[Có lẽ đối với Nishimori-dono thì vậy. Nhưng còn những người khác thì sao?]
Hanoi-san bắt đầu bóng gió về Hầu tước Kitayama.
[... Toren-dono. Hẳn anh đang nói đến ta?]
[Tôi biết rất rõ ông, ông bạn già. Ông là kiểu người sẽ không từ mọi thủ đoạn miễn là nó mang lại lợi ích cho ông.]
[Ta không phản đối điều đó. Khu vực phía Bắc luôn luôn phải tiếp xúc với Yuuron, vì vậy ta phải làm mọi thứ để tránh bị trở thành mục tiêu. Nhưng mà mọi việc cũng dễ dàng hơn rất nhiều từ khi ngài Quốc vương kia hủy diệt bọn chúng.]
Hầu tước Kitayama nhìn về phía tôi và cười một cách biết ơn. Có vẻ mọi người hiểu nhầm rồi đấy?
[Nói cho rõ luôn, tôi không hủy diệt Yuuron. Và mặc dù có rất nhiều cơ hội tái thiết đất nước nhưng lũ người ở đó cứ chăm chăm chạy theo lợi ích của chính mình mà thôi.]
[... Không phải Quốc vương đã hủy diệt Shenhai sao?]
Lần này là Hanoi-san nhìn tôi với vẻ thăm dò.
[Đó là do lũ Fraze làm. Vì lí do gì đó mà người Yuuron cứ lảm nhảm 'Nếu tên vua kia không xuất hiện thì lấy đâu ra lũ quái vật tinh thể'. Nhưng sự thật là nếu tôi không có ở đó thì toàn bộ Yuuron đã bị quét sạch rồi.]
[...Thần hiểu rồi. Đám người Yuuron đó nên cảm thấy biết ơn mới phải.]
Hanoi-san mỉm cười với tôi. Anh ta không còn ra vẻ thô lỗ khi nãy nữa. Có lẽ anh chàng này có người thân ở Yuuron chăng?
[Và nếu là Quốc vương, hẳn ngài cũng đã biết kẻ nào là tên sát thủ rồi phải chứ?]
[Không hẳn ... Chà, tôi vẫn còn đang điều tra, nhưng chắc chắn là không loại trừ khả năng tự sát được.]
Anh ta đánh giá quá cao tôi rồi... Lúc này tôi chẳng có gì để khẳng định cả. Hanoi-san lau vội chiếc kính rồi lại lườm Hầu tước Nishimori lần nữa.
[Tuy có thất lễ với Minazumi-dono, nhưng tôi mừng vì Tể tướng không bị hạ độc. Nếu Tể tướng mất, dù có là Hoàng tử Kuo thì chúng tôi cũng sẽ bị mất đi chức vị của mình.]
[...Và anh xem chúng ta là những tên tội phạm.]
[Tôi không nói cô là tội phạm. Chỉ là có vài điều mà thậm chí người trong cùng một phe cũng không được biết.]
Khi hai người kia bắt đầu tiếp tục cự cãi nhau thì cánh cửa phòng mở ra, Tể tướng Schwein cùng Hoàng thân Ganossa xuất hiện.
[Ta đã giải thích cho người nhà của Minazumi-dono. Thật lòng xin lỗi nhưng mong mọi người hãy nán lại đây một thời gian.]
[Ganossa-sama, như vậy với ngài ổn chứ?]
Kitayama hỏi ý kiến Ganossa trước lời đề nghị của Tể tướng. Dù sao thì Lâu đài cũng có thể coi là nhà của phe Tể tướng nên ông ấy lo lắng là chuyện đương nhiên.
[Không hề chi. Chỉ kẻ xấu mới có tật giật mình. Với lại ta chắc rằng chuyện này sẽ được giải quyết sớm thôi.]
Hoàng thân Ganossa trả lời không chút do dự. Ông ta thực sự không phải là kẻ mưu hại hay chỉ tự tin rằng chúng tôi không thể tìm ra được bằng chứng?
Dù sao thì tôi cũng chưa biết được gì. Có khi kẻ sát nhân không phải là ai trong số này, mà là một kẻ xa lạ cũng nên.
[Bây giờ thì, phiền mọi người theo hướng dẫn của ta về phòng. Và thành thật xin lỗi, thưa Quốc vương Felzen, nhưng người của ta sẽ dẫn ngài về phòng sau...]
[Trước đó, cho ta xin một phút được không?]
Giáo hoàng Ramishu giơ tay lên. Chuyện gì thế nhỉ?
[Nhân danh Thượng đế, liệu các ngài có thể thề rằng mình trong sạch hay không. Chẳng cần biết là trực tiếp hay gián tiếp, các ngài có thể cam kết là không hề nhúng tay vào vụ giết hại Minazumi-dono không?]
Tất nhiên là mọi người đều trả lời "Tôi không hề giết người" trước câu hỏi của Giáo hoàng. Sau đó Hoàng thân, các Hầu tước và Tể tướng rời đi, chỉ còn bọn tôi trong phòng họp. Một lúc sau, mấy người lính xuất hiện và dẫn chúng tôi đến phòng khách.
Lần này tôi cũng thử nhìn lên trần nhà, quả thật ở đó chính là một bức khắc hình rồng khác. Tuy vậy, cẩn tắc vô áy náy.
[[Silence].]
Tôi triển khai phép thuật chặn âm thanh thứ hai. Giờ thì mọi đối thoại trong phòng này sẽ chẳng thể nào lọt ra ngoài. Nhưng nếu có kẻ đã núp sẵn ở đây từ đầu thì hắn sẽ nghe thấy, nhưng không sao hết vì tôi chẳng cảm nhận được gì cả. Tôi quay về phía Giáo hoàng.
[Vậy mọi thứ thế nào rồi? Ngài vừa dùng ma nhãn đúng không?]
[Đúng vậy. Và chỉ có một người nói dối trong câu hỏi vừa rồi.]
Câu hỏi khi nãy rất đơn giản: "Dù là trực tiếp hay gián tiếp, bạn có chắc chắn không nhúng tay vào việc giết Minazumi không?". Cũng có thể hiểu, kẻ nói dối chính là đã thừa nhận mình giết Minazumi.
[Vậy, ai là kẻ nói dối ạ~degozaru?]
Giáo hoàng chầm chậm trả lời câu hỏi của Yae.
[Đó... là Hanoi-dono. Người nói dối không ai khác ngoài Hầu tước Toren.]