Chương 392: Ma vương, và Helgaia
Isekai wa Smartphone to Tomo ni
=====================
[Vậy đó là lũ hải tặc bị bắt khi trôi dạt đến Helgaia. Sau đó, chúng đã trốn khỏi ngục tối và bắt cóc mọi người.]
[Vâng... Tôi rất tò mò khi nghe thấy sự tồn tại của con người, cho nên tôi đã đến ngục tối để xem thử. Thật không may, lũ hải tặc đã trốn thoát cùng lúc đó.]
Họ đúng là xui xẻo mà.
Tại lâu đài Egret, tôi đang hỏi Claudia-san vợ của Ma vương Helgaia về nguyên nhân cô ấy bị lũ hải tặc bắt giữ.
Ngay cả trong thế giới ngược, Quỷ tộc (những người này ở thế giới ngược được gọi là Ác quỷ. Nhưng như vậy có hơi thô lỗ, nên tôi sẽ gọi họ là Quỷ tộc) cũng bị phân biệt đối xử vì vẻ ngoài đáng sợ của họ.
Có lẽ lũ hải tặc đã trôi dạt đến Quỷ quốc và bị những Quỷ nhân ở đó bắt giữ.
Cho nên chúng đã tìm cách trốn thoát vì nghĩ rằng những Quỷ nhân đó sẽ ăn thịt chúng. Mà cũng phải thôi, điển hình như ở đây khi con người lần đầu mà Hổ nhân, Lang nhân hay Orge... thì ai mà không sợ chứ. Nhưng sự thật thì tất cả họ đều rất thân thiện không như vẻ ngoài đó.
[Con thuyền đó có phải của lũ hải tặc không?]
[Không, con thuyền của chúng đã bị hư hại khi tới Helgaia. Con thuyền đen kia được chồng tôi, Ma vương chế tạo như một sở thích của anh ấy... Tôi chưa bao giờ nghĩ nó sẽ bị đánh cắp như thế này.]
Sở thích?! Chế tạo thuyền chiến chỉ vì sở thích sao?
Ông ta đúng là rảnh thật.
Mà cũng phải thôi, dù sao thì ông ta cũng là một Dracula... Nên thời gian chắc chắn phải dư rồi.
Theo những gì tôi đang được nghe, thì hàng trăm năm trước Ma vương đã thành lập Helgaia để cứu giúp và bảo vệ những quỷ nhân bị đàn áp.
Tàu chiến chính là phương tiện để giải cứu những quỷ nhân bị đàn áp ở những quốc gia khác về Helgaia.
[Vậy giờ chuyện gì sẽ xảy ra với chúng tôi?]
Hoàng hậu Dracula lên tiếng hỏi.
[Chúng tôi sẽ liên lạc với đất nước Helgai và sắp xếp để đưa mọi người trở về nhà. Dù gì thì mọi người cũng chỉ là nạn nhân, cho nên cứ yên tâm mà nghỉ ngơi tại vương quốc này cho đến khi chúng tôi sắp xếp xong mọi việc.]
Quốc vương Egret trả lời một cách bình tĩnh câu hỏi của Claudia-san, cô ấy khẽ cúi đầu cảm ơn.
[Tôi rất biết ơn lòng tốt của ngài, Vua của Egret. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có một quốc gia ở gần với Helgaia như thế này. Tôi thành thật xin lỗi vì đã hiểu lầm con người...]
[Đừng lo lắng về điều đó, so với Ác qu.... Quỷ tộc thì đúng là con người yếu đuối hơn rất nhiều. Đó cũng là lý do tại sao con người lại sợ Quỷ tộc như vậy. Vì sự sợ hãi và những định kiến không tốt đó, nên nó đã khiến những con người... điển hình như lũ hải tặc xảo quyệt hèn nhát kia làm những chuyện xấu với các vị. Nhưng tôi mong mọi người hiểu rằng, không phải ai cũng sẽ như bọn chúng.]
[Tôi hiểu rồi...]
Quốc vương Egret quyết định không đề xuất việc đàm phán với Helgaia ngay lúc này. Miễn là không có sự thù địch, thì chuyện đó từ từ cũng được.
(function (){ var urlCB = new Date().getTime(); document.write(''); })()
Quốc vương nói rằng ông ấy muốn tôn trọng những mong muốn của Helgaia.
Cá nhân tôi thì muốn họ hợp tác với các quốc gia khác giống như Zenoasu vậy. Nhưng tôi cũng hiểu việc ép buộc sẽ chẳng được đi đến đâu. Tôi nghĩ vua Egret cũng cảm thấy như vậy, nhưng có lẽ ông ấy còn lý do khác cũng nên.
[Bây giờ... làm thế nào để đưa Hoàng hậu, cùng người hầu và lũ hải tặc trở lại Helgaia đây...]
Vua Egret nhìn sang tôi. Rồi, rồi tôi hiểu rồi.
[Tôi sẽ sử dụng [Teleport] để đến Helgaia, sau đó tôi sẽ mở [Gate] để đưa họ trở lại. Tôi nghĩ đó là cách an toàn nhất.]
Tôi tính dịch chuyển cùng Claudia-san và những người khác, nhưng đây là lần đầu tiên tôi đến Helgaia. Cho nên tôi không muốn đưa họ đến một cái mái nhà hay một nơi nào tương tự như vậy đâu.
[Cảm ơn rất nhiều, Touya-dono.]
[Ơ... Cái gì...?]
[Quốc vương Brunhild có thể sử dụng phép dịch chuyển. Anh ta có thể đưa Hoàng hậu trở lại Helgaia chỉ trong chớp mắt thôi!]
[Ngài có thể làm điều đó sao?]
Hoàng hậu Helgaia nhìn tôi bối rối.
Có vẻ như cô ấy đã không biết về phép thuật. Bên cạnh đó, Helgaia gần như đóng cửa với bên ngoài, vì thế cô ấy đã rất ngạc nhiên khi nghe đến phép thuật.
[Vậy giờ tôi sẽ đến đó ngay...]
[Thưa bệ hạ!]
Cánh cửa phòng khách đột ngột mở ra, Đội trưởng Totola vội vã chạy vào. Tôi đã từng gặp anh ta lúc trước, đó là khi anh ta cưỡi con chim khổng lồ của mình đến thăm Brunhid.
[Ngươi ồn ào quá. Không thấy ta đang có khách hả]
[A. Xin Bệ Hạ thứ lỗi. Nhưng đây là trường hợp khẩn cấp!]
[Khẩn cấp sao? Có chuyện gì vậy?]
[Có bốn con thuyền đen mới vừa xuất hiện từ phía Tây Nam! Nó đang hướng thẳng đến chỗ chúng ta!]
[Ngươi nói gì ?!]
Vua Egret nhanh chóng đứng dậy. Lại thêm thuyền đen? Không lẽ lại là hải tặc? Không, có thể là...
Tôi mở [Gate] đi ra bãi biển cùng với Claudia-san, người hầu của cô ấy và vua Egret. Tôi có thể thấy bóng dáng của bốn con thuyền ở đằng xa.
Chúng vẫn còn khá xa, nhưng rõ ràng chúng cùng loại với những chiếc đã bị tịch thu trước đó.
[Đó có thể là những thuyền được gửi đi để tìm kiếm lũ hải tặc.]
[Ừm. Vậy là cậu không cần phải đến Helgaia nữa nhỉ?]
Tôi gật đầu với Vua Egret, và Claudia-san thì đặt tay mình lên ngực cô ấy trong niềm hạnh phúc.
Elze, Hilde và Yae, cũng đang đi đến đây.
[Y hệt như vừa rồi. Vậy là anh sẽ ra đó yêu cầu họ dừng lại phải không?]
[Đúng vậy. Anh sẽ thông báo cho họ biết đây là một quốc gia, chứ không phải là một hòn đảo hoang.]
Tôi thở dài một hơi trong khi trả lời câu hỏi của Hilda. Tôi hơi mệt vì vụ này rồi đó...
Nếu Totola đi cùng với con chim của anh ta thì cũng được, nhưng anh ta có thể sẽ gặp rắc rối nếu bị bên kia tấn công.
(function (){ var urlCB = new Date().getTime(); document.write(''); })()
[Hy vọng những người trên thuyền sẽ biết điều.]
[Đúng vậy. Tôi thực sự không muốn né đạn đại bác lần nữa đâu.]
Tôi đã sử dụng [Fly] lần nữa để bay về phía bốn con thuyền đen. Lần này tôi giữ khoảng cách với họ và kích hoạt [Speaker].
[Hỡi tất cả thủy thủ đoàn trên thuyền đen. Các người đang tiếp cận vùng biển thuộc Vương quốc Egret. Hãy dừng lại ngay lập tức. Nếu các người là thủy thủ đoàn của vương quốc Helgaia thì hãy im lặng và làm theo yêu cầu. Hoàng hậu của các người cũng muốn điều đó.]
Bây giờ tất cả những gì cần làm là chờ xem...
Bốn chiếc thuyền tiến thêm một chút cho đến khi chiếc dẫn đầu bắt đầu giảm tốc độ của bánh xe nước. Ba chiếc theo sau cũng dần dần dừng lại. Có vẻ như họ đã thực hiện yêu cầu của chúng tôi. Vậy là tôi từ từ bay đến con thuyền dẫn đầu.
Một người đàn ông da xanh xao đang ở trên boong tàu. Ông ta có mái tóc dài màu bạc và mặc một chiếc áo choàng tung bay trong gió. Ông ta đang nhìn chằm chằm vào tôi. Người đàn ông này rõ ràng là một Dracula. Tôi có thể nói điều đó chỉ cần nhìn thoáng. Không lẽ... đó là Ma vương?
Tôi đáp xuống boong tàu. Những quỷ nhân xung quanh tôi nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ. Tôi đã ở sẵn trong tư thế chiến đấu, nhưng có vẻ như họ không có ý định đó.
[Hãy cho ta biết tên của cậu. Ta là vua của Helgaia, Aluford Culhat Helgaia. Ta là chúa tể Dracula.]
Ồ, thật à. Một chúa tể Dracula luôn...
Nghe đến đó tôi mới nhớ, một trong bốn bộ trưởng dưới quyền Ma vương của Zenoasu cũng là một Dracula. Anh chàng đó bề ngoài thì như thanh niên hai mươi tuổi, nhưng thực chất thì đó là một lão già hàng trăm tuổi rồi.
[Rất vui được gặp Ngài, Ma vương. Tôi là Mochizuki Touya vua của Brunhild. Tôi hy vọng chúng ta có thể nói chuyện với nhau trong hòa bình.]
Câu nói của tôi làm cho các quỷ nhân xung quanh xì xào.
[Cậu ta là một vị vua sao?]
[Có phải anh chàng này là vua của hòn đảo đó?]
[Nhưng anh ta nói hòn đảo đó là Egret mà... Chuyện này là sao?]
[Đồ ngốc... làm gì có ông vua nào tự ra khỏi lãnh thổ như thế chứ.]
Này này... Không phải vua của mấy người cũng đang ở trên thuyền sao? Ông ta đang đứng ngay trước mặt tôi đây này!
[Vua của Brunhild, vợ tôi có an toàn không...?]
Hả? Tại sao ông ta lại nhìn tôi như thế chứ? Tôi có thể cảm thấy một luồng điện đáng sợ phát ra từ ông ta...
Đừng nói với tôi là ông ta đang hiểu lầm nha. Có lẽ ông ta nghĩ rằng lũ hải tặc đã bắt cóc Claudia-san là theo lệnh của tôi.
[Đợi một chút. Có vẻ như đang có sự hiểu lầm ở đây. Lũ hải tặc bắt cóc vợ Ngài chẳng liên quan gì đến tôi hết. Tôi đã giải cứu cô ấy cùng những người giúp việc của cô ấy, và họ hiện đang ở trong lâu đài Egret rất an toàn. Tôi đến đây là để giúp trả lại Hoàng hậu cho Ngài.]
Biểu hiện của Ma vương đã thay đổi thành sự ngạc nhiên.
[...Ồ thật sao? Khi lũ khốn đó trôi dạt đến đất nước của chúng ta, bọn chúng cứ nói chúng ta sẽ không được thế giới bên ngoài tha thứ nếu làm hại chúng... Vì thế ta cứ nghĩ vụ bắt cóc là một âm mưu của một trong những quốc gia loài người...]
Không. Sự thật thì lũ hải tặc đã tìm cách trốn khỏi ngục tối, và bắt được Hoàng hậu khi cô ấy tò mò đến đó mới đúng.
Tôi nghĩ mọi thứ sẽ nhanh hiểu hơn nếu cho ông ta thấy vợ của mình, vì vậy tôi đã mở [Gate] để kết nối boong tàu này đến bãi biển.
[Claudia!]
[Anh yêu!]
Sau khi qua [Gate] Ma vương Helgaia vội vã chạy đến ôm chặt lấy vợ mình đang đứng trên bãi biển. Ố ồ ô, cảnh này thật ấm áp làm sao.
[Em có sao không, em yêu? Em có bị thương ở đâu không?]
[Em ổn. Vua của Brunhild đã cứu em khỏi lũ hải tặc đó, và Vua của Egret đã đối xử em rất tốt.]
(function (){ var urlCB = new Date().getTime(); document.write(''); })()
Claudia-san mỉm cười nói với người chồng đang lo lắng cho mình. Ma vương nhìn Vua của Egret khi nghe cô ấy nói vậy.
[Ngài là vua Egret sao?]
[Đúng vậy. Tôi là vua của Egret, tên tôi là Lefang Letra. Thật hân hạnh khi được vị vua láng giềng đến thăm.]
[Cảm ơn vì lòng tốt của Ngài. Tôi thực sự rất biết ơn sự hiếu khách mà Ngài đã đối xử với vợ tôi. Xin cảm ơn Ngài một lần nữa.]
[Ngài nên cảm ơn vua của Brunhild thì đúng hơn. Cậu ấy mới là người đã cứu Hoàng hậu Claudia khỏi tay bọn hải tặc.]
Ma vương lại nhìn tôi ngạc nhiên lần nữa. Thật ra tôi cũng chẳng giúp gì nhiều... Tôi chỉ triệu tập hai Kraken và một nhóm Merfolk để giúp thôi à.
[Vua Egret, Ngài không phiền nếu tôi hỏi vài chuyện chứ...?]
[Ngài cứ hỏi tự nhiên.]
[Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nghe có một hòn đảo trên vùng biển này. Vậy đất nước Egret này là...? ]
[Hahaha. Tôi cũng muốn nghe điều đó từ Touya-dono đây. Cậu ấy là một pháp sư tài ba am hiểu hết tất cả mọi thứ của thế giới này. Và cũng là người bạn láng giềng thân thiện của tôi đấy. Chẳng những thế cậu ấy còn là người hòa giải cho các quốc gia ở đây nữa. Tôi tin cậu ấy có thể trả lời mọi câu hỏi của Ma vương... ]
Hay thật, ông ta quăng nguyên cục tạ qua cho tôi luôn kìa. Mà cũng đúng thôi, có ai biết được hầu hết những chuyện đang xảy ra trên thế giới này ngoài tôi đâu chứ!
Được rồi tôi sẽ giải thích cho. Nhưng chẳng biết ông ta có tin hay không thôi.
Vậy là tôi đã chiếu bản đồ thế giới lên không trung bằng điện thoại thông minh của mình.
[Đây là bản đồ hiện tại của thế giới. Kể từ trận mưa sao băng vài ngày trước, hai thế giới của chúng ta đã hợp nhất thành một. Nửa bên trái của bản đồ là thế giới mà Ngài đã biết. Còn bên phải là thế giới của tôi và Vua Egret.]
[Thật sao...?! Hai bản đồ giống hệt nhau, đúng hơn là chúng đảo ngược với nhau mới phải...! Nếu hòn đảo này ở đây là Helgaia, thì hòn đảo ngược đây là...]
[Nó chính là Quốc đảo Egret]
Sau đó tôi giải thích cho Ma vương về tình hình hiện tại đang xảy ra trên thế giới.
Thật may mắn khi hiện tại vẫn chưa có biến thể nào xuất hiện ở Helgaia. Điều đó tuy là tốt thật, nhưng với tôi thì hơi khó chịu một chút. Vì tôi phải giải thích thêm về mối đe dọa của chúng.
Tôi đã phát một đoạn video về một trong những trận đánh mà chúng tôi đã chống lại chúng, điều này sẽ cho Ma vương thấy được mối hiểm họa có thể xảy ra nếu chúng xuất hiện ở Helgaia.
[...Tôi hiểu rồi. Vua Brunhild vậy là cậu đang cố gắng tạo ra một hội nghị thượng đỉnh, nơi để các vị vua của hai thế gặp nhau nói chuyện phải không?]
[Đúng vậy. Nhưng nó cũng không phải là cái gì lớn lao đâu. Tôi chỉ muốn giúp các quốc gia có thể hiểu nhau và hòa hợp với nhau hơn thôi.]
Tôi đã cho anh ta biết về hội nghị thượng đỉnh tiếp theo, và anh ta đang suy ngẫm về nó.
[Tôi muốn hỏi một câu. Ở thế giới các bạn, chúng tôi... những quỷ nhân được đối xử như thế nào?]
[À, nói thật ra... Vẫn còn nhiều người có định kiến về ngoại hình. Nhưng hầu hết các quốc gia ở đây đều cấm đối xử bất công với họ. Và ở một số quốc gia họ còn chào đón rất nồng nhiệt. Ở thế giới chúng tôi cũng có một quốc gia tương tự như Helgaia. Nó được gọi là Zenoasu.]
[Ồ... Còn... nô lệ thì sao?]
[Những Quỷ nhân phạm tội có thể bị kết án lao động cưỡng bức trong hầm mỏ, nhưng điều đó cũng áp dụng cho con người luôn, và hầu hết các quốc gia đều đã cấm chế độ nô lệ.]
[Tôi hiểu rồi...]
Chỉ có Yulong và Sandora còn công nhận chế độ nô lệ thôi. Các quốc gia khác chỉ chấp nhận chế độ nô lệ như một hình phạt cho tội phạm và một số quốc gia thậm chí không cho phép điều đó xảy ra luôn.
Tuy là Yulong và Sandora không còn tồn tại, nhưng những tư tưởng đó vẫn còn. Các nô lệ vẫn còn bị bán trong các chợ đen. Tuy nhiên, những nơi đó sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức mỗi khi chúng tôi phát hiện ra.
[Helgaia được thành lập do hậu quả từ sự áp bức của con người. Cho nên tôi tin chắc nhiều người sẽ phản đối việc hợp tác với con người.]
Tôi cũng nghĩ vậy. Zenoasu cũng tương tự, nên tôi hiểu cảm giác của họ mà. Tuy giờ Zenoasu đã mở cửa giao thương, nhưng về mặt thương mại vẫn còn rất hạn chế.
[Tuy nói là vậy, nhưng Helgaia cũng sẽ không có tương lai nếu cứ mãi cô lập như bây giờ. Chúng tôi rồi cũng sẽ chết dần chết mòn khi thế giới bên ngoài bỏ lại chúng tôi thôi. Là một vị vua, tôi phải tránh điều đó xảy ra.]
[Nếu vậy tai sao Ngài lại không bắt đầu quan hệ ngoại giao với Egret. Hai nước có thể trao đổi văn hóa với nhau thông qua những đại sứ của hai bên. Đó cũng là cách tốt nhất để hai bên cùng nhau phát triển]
Sau khi nghe tôi nói, Vua của Egret bước bước về phía Ma vương.
[Mmm. Tôi rất muốn Egret được giao tiếp với hàng xóm mới. Ngài thấy sao Ma vương?]
[...Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ bắt đầu bằng cách tìm hiểu về đất nước của Ngài.]
Ma vương bắt tay với vua Egret. Tôi rất vui khi thấy mọi thứ đã diễn ra theo chiều hướng tốt.
Tất nhiên tôi cũng sẽ cố gắng giúp hai quốc gia xây dựng tình hữu nghị nhiều hơn nữa. Tôi bảo Ma vương hãy gọi cho tôi nếu anh ta cần giúp đỡ. Đáp lại, anh ta nhìn vợ mỉm cười rồi nhìn tôi.
[À, thật ra... Gần đây ngư dân của chúng tôi đang gặp rắc rối không thể đánh cá được vì với những chiếc xúc tu khổng lồ của quái vật. Cậu có cách nào giúp chúng rồi không?]
Vua Egret và tôi nhìn nhau với những biểu cảm khó tả. Sau đó cả hai cười phá lên.
Chà... tôi đoán đã đến lúc đi câu mực tiếp rồi.