Chương 20: Kinh Thiên Nhất Kiếm
Chương 20: Kinh Thiên Nhất Kiếm
Kim thái tử vừa động chính là rút kiếm, kim kiếm.
Mặt trời chiều nghiêng nghiêng chiếu lên thân kiếm, thân kiếm tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt.
Ánh sáng vàng phản xạ thẳng vào hai mắt Phương Chấn Mi.
Ánh sáng chói chợt đến, khiến Phương Chấn Mi không kìm được nhắm hai mắt lại. Ngay lúc này song kiếm của Kim thái tử đã phát động.
Ưng Yến Song Sát kiếm pháp!
Kiếm đâm cổ họng, kiếm nhắm vào ngực.
Trông thấy sắp sửa đâm trúng, Phương Chấn Mi đột nhiên co người lại.
Thân thủ của hắn nhanh như đạn, bay ngược ra sau.
Thân thể Kim thái tử cũng nhanh như tên bay, lập tức đuổi theo.
Kim kiếm đuổi theo Phương Chấn Mi, vẫn luôn cách cổ họng và ngực hắn không quá hai tấc.
Phương Chấn Mi lùi lại như tia chớp, Kim thái tử cũng đuổi theo như sấm sét.
Người ở dưới đài nhìn đến há hốc mồm, trái tim giống như tùy thời muốn nhảy ra, lại kêu không thành tiếng.
Phương Chấn Mi vì ánh sáng chói mắt nên mất đi tiên cơ, vẫn luôn không thể xuất chiêu hay né tránh, chỉ có thể lui nhanh.
Kim thái tử càng không muốn mất đi lợi thế này, liều mạng truy kích.
Phương Chấn Mi càng lùi càng nhanh, Kim thái tử cũng càng đuổi càng nhanh.
Mọi người cho rằng khinh công của cả hai đã rất kinh người, không ngờ một lùi một đuổi, lại dần dần tăng tốc, không hề có dấu hiệu giảm sút, đến lúc sau chỉ thấy một vàng một trắng trên đài, không nhìn thấy bóng người.
Hai người đã nhanh như chớp chạy quanh lôi đài mười một vòng.
Song kiếm của Kim thái tử vẫn cách chỗ hiểm của Phương Chấn Mi hai tấc.
Ngay lúc này, Phương Chấn Mi đột nhiên cảm thấy sau lưng có hai tiếng xé gió bay tới.
Nó đến từ dưới đài, “Khuyết Nhĩ Thiên Thủ Phi Tiêu” Trần Lãnh.
Phương Chấn Mi nhanh như chớp trở tay bắt lấy hai mũi phi tiêu, nhưng kim kiếm đã chạm vào da hắn.
Trong nháy mắt này, Phương Chấn Mi đột nhiên nghiêng người lăn ra.
Kim thái tử đã sắp đâm trúng, đột nhiên lại không nhìn thấy Phương Chấn Mi nữa, lại không thu thế được, sau hai tiếng “phụp phụp”, kim kiếm đã đâm vào cây cột ở góc đài, thẳng đến tận chuôi.
Trong lòng Kim thái tử phát lạnh, lại rút kiếm không ra, chỉ thấy Phương Chấn Mi đang đứng một bên, mỉm cười nhìn về phía mình.
Phương Chấn Mi không ra tay.
Sắc mặt Kim thái tử như tro tàn.
Bởi vì hắn biết, nếu lúc này Phương Chấn Mi muốn giết hắn, không biết hắn đã chết mấy lần rồi.
Kim thái tử cả người đổ mồ hôi lạnh, đứng yên bất động, cũng không vội vã rút song kiếm ra.
Phương Chấn Mi vẫn không ra tay.
Dưới đài lại vang lên một tiếng kêu thảm.
Phi Tiêu Trần Lãnh phát ra hai mũi phi tiêu, sau đó lập tức nhảy lên.
Kim thái tử không thể bại, điểm này trong lòng Khuyết Nhĩ Trần Lãnh hiểu rõ nhất.
Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công đã biết thân phận của hắn, Kim thái tử thất bại, chỉ sợ hắn cũng không sống được.
Khi hắn nhảy lên, lại phát hiện người trên lôi đài đã dừng tay.
Hắn đương nhiên có thể nhìn ra được, Phương Chấn Mi đã hạ thủ lưu tình với Kim thái tử.
Cho nên hắn lập tức đổi thành nhảy ra ngoài đám người, nhấp nhô vài lần, không ngờ một sợi dây câu lại bay đến, quấn lấy cổ chân của hắn.
Tại khoảnh khắc này, có ít nhất bảy tám món binh khí đồng thời đâm vào người hắn.
Trong đó bao gồm Kim Ngưu quyền của Thiên Nam quyền phái, Lưu Tinh chùy của bảo chủ Anh Hùng bảo, Ngọc Hoàn câu của Nam Thiên Nhất Phượng, phi tiêu của Trấn Giang phủ Tương Phi Phàm, Lưu Tinh Tảo Nguyệt thương của Tiết Kim Trọng.
Những người này đều giận dữ xuất kích, ra tay dĩ nhiên không dung tình.
Cho nên hắn ngoại trừ phát ra một tiếng kêu thảm, còn có thể làm được gì khác? Trần Lãnh ngã xuống, Thẩm Thái Công mới thu hồi dây câu, sau đó nhìn về phía Kiều Lệ Hoa.
Kiều Lệ Hoa mặt mày thất sắc.
Chỉ nghe Thẩm Thái Công cười nói:
– Ngươi yên tâm, ta còn không muốn động thủ với nữ nhân.
Mặt trời chiều nghiêng nghiêng chiếu xuống, chiếu trên đầu quần chúng, trên lôi đài, trên cờ lớn, trên y phục của Kim thái tử.
Kim thái tử cầm kim kiếm, vẫn không nói gì.
Phương Chấn Mi bỗng hỏi:
– Lệnh sư có khỏe không?
Kim thái tử nói:
– Khỏe.
Phương Chấn Mi cười nói:
– Kiếm pháp của Thái tử, trong số cao thủ trẻ tuổi có thể nói là hiếm thấy. Đáng tiếc kiếm của lệnh sư tôn giống như ưng bay trời cao, hùng dũng mãnh liệt, còn kiếm pháp của lệnh sư mẫu lại nhẹ nhàng, mềm mại uyển chuyển. Tính cách của thái tử vừa lúc nằm giữa hai người này, nếu có thể tự nghĩ ra một bộ kiếm pháp, ta cũng không phải đối thủ của thái tử.
Mấy câu này thật là lời của nhất đại tông sư trong võ lâm, một lời nói trúng khuyết điểm của Kim thái tử, hơn nữa còn đề xuất phương pháp giải quyết. Hóa Hôi hòa thượng, Bất Đồng đạo nhân nghe được những lời này, trong lòng cũng khẽ động.
Kim thái tử nghe được, trong lòng cũng sôi sục. Nếu như hắn nghe theo lời này, lại khổ công tu luyện thêm năm năm, có lẽ sẽ là thiên hạ đệ nhất trong số cao thủ trẻ tuổi sau này.
Đáng tiếc Kim thái tử lại đồng thời sinh ra một loại khác cảm giác, đó là xấu hổ và giận dữ.
Nguyên lai hắn bản tính ngạo mạn, sống trong hoàng thất, không ai không ra sức a dua nịnh nọt, có khi nào từng nghe người khác phê bình như vậy? Trong lòng vừa tức vừa giận, chậm rãi rút song kiếm ra, bỗng nhiên nói:
– Có một chuyện thỉnh giáo!
Phương Chấn Mi nói:
– Thỉnh giáo thì không dám.
Kim thái tử nói:
– Gia sư từng dạy ta một chuyện.
Phương Chấn Mi cười nói:
– Đó nhất định là lời vàng ngọc.
Kim thái tử chậm rãi bước tới, nói:
– Gia sư từng dạy ta, nếu dùng hai thanh kiếm này của ngài mà còn thua trong tay người Hán, vậy ta nên tự sát tại chỗ, bọn họ sẽ báo thù cho đồ đệ.
Phương Chấn Mi ngẩn ra nói:
– Lời của hai vị sư tôn cũng hơi quá…
Kim thái tử đột nhiên da động thịt không động, cười một tiếng nói:
– Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không chết.
Phương Chấn Mi cười nói:
– Như vậy đúng rồi…
Kim thái tử ngắt lời, nói:
– Bởi vì…
Sau đó nhìn song kiếm trên tay, nói:
– Kẻ chết chính là ngươi!
Chữ “chết” vừa thốt lên, song kiếm đã đâm ra, nhanh như tia chớp.
Nụ cười đông lại trên khóe miệng Phương Chấn Mi.
Bảy trận đã qua, thắng bại đã định, Phương Chấn Mi tha mà không giết, Kim thái tử bất ngờ ra tay, khiến mọi người đều kinh động.
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, kiếm đã đâm tới.
Phương Chấn Mi đã không kịp né tránh.
Nhưng ngón cái và ngón trỏ hai tay hắn đã nhanh như chớp kẹp lấy hai mũi kiếm.
Lúc kẹp trúng, mũi kiếm chỉ cách cổ họng và ấn đường chưa đến một tấc, nhưng hai thanh kiếm lại giống như khảm vào trong đá, không thể nhúc nhích.
Ngay lúc này ánh kiếm bỗng nhiên lại lóe lên, đồng thời chín điểm vòng sáng bay đến.
Vòng sáng từ đâu? Ánh kiếm nơi nào? Lại đến từ người chủ trì trên đài, “Nhất Kiếm Cửu Hoàn” Sử Văn Thánh.
Vòng và kiếm tập kích sau lưng Phương Chấn Mi.
Kinh hô, quát lớn, la hét, thét gào, đều không cứu kịp tính mạng của Phương Chấn Mi.
Phương Chấn Mi đột nhiên buông tay.
Thân hình hắn giống như kẹo đường mềm nhũn ngã xuống, đỉnh đầu chạm đất, hai chân vẫn đứng trên đài như đại thụ.
Hay cho một chiêu “Thiết Bản Kiều” của Bắc phái!
Kim kiếm của Kim thái tử lập tức lướt qua trên mặt, vừa vặn đâm trúng hai chiếc vòng sắt.
Phương Chấn Mi đưa tay chụp về phía sau, mỗi tay giữ được ba chiếc vòng sắt.
Vòng sắt tổng cộng có chín cái, hai cái bị kim kiếm đâm trúng, sáu cái bị Phương Chấn Mi bắt được.
Một cái cuối cùng xoay tròn đánh vào ngực Phương Chấn Mi.
Lúc này mũi kiếm của Sử Văn Thánh đã đến.
Phương Chấn Mi tay bắt vòng, chân chống đất, đã vào đường cùng, không thể chống đỡ.
Quần hào Hoài Bắc hét lên xông tới, nhưng đã không kịp cứu vãn.
Phương Chấn Mi lại há miệng cắn lấy mũi kiếm.
Ngay lúc này kiếm thế của Kim thái tử đã đổi thành đâm xuống.
Tại khoảnh khắc này, có lẽ Phương Chấn Mi vẫn có biện pháp ứng phó với hai thanh kiếm kia, nhưng cũng không kịp sử dụng.
Bởi vì song kiếm của Kim thái tử đột nhiên dài ra.
Thẩm Thái Công từng kể lại vắn tắt tình hình so tài cho Phương Chấn Mi.
Nhưng y đã quên tố cáo một điểm, cũng là điểm quan trọng nhất, đó là kiếm của Kim thái tử có cơ quan, Hóa Hôi, Bất Đồng cũng vì vậy mà bị thương.
Ngay lúc này lại có một ánh kiếm lướt lên như chớp.
Giống như giữa trời chiều mây đỏ đột nhiên xuất hiện cầu vồng vắt ngang, lại giống như sông lớn vạn mẫu bỗng hóa thành thác nước ngàn trượng chảy xuống.
Một thanh trường kiếm như tuyết ngọc từ dưới đâm lên, phát sau mà tới trước, còn sáng hơn, nhanh hơn gấp mười lần so với tất cả ánh kiếm khác.
Đôi kim kiếm kia so sánh với nó, giống như nữ nhân son phấn bình thường so với thiếu nữ diễm lệ trời sinh.
Chẳng những thất sắc, hơn nữa còn không có giá trị tồn tại.
Một kiếm này nhanh, mạnh, chuẩn, siêu thoát, giống như bầu trời trong tranh, một vùng trống trải, lại giống như thác nước trong vẽ, một vệt suối phun, có tiềm lực và uy lực vô tận.
Một kiếm này xuyên qua tất cả kiếm khác, đâm vào cổ họng Kim thái tử.
– Kinh Thiên Nhất Kiếm!
Long Tại Điền dưới đài bỗng hét lớn một tiếng, nói ra câu này.
Kinh Thiên Nhất Kiếm!
Sắc mặt Hóa Hôi, Bất Đồng cũng biến đổi.
Bọn họ sở dĩ luyện kiếm, là vì từng tận mắt nhìn thấy “Kiếm Tuyệt” Dịch Thủy Hàn của “Thiên Nhai Tam Tuyệt Thủ” đại chiến với “Dương Mi Kiếm” Sở Quan Ngọc, vô cùng hâm mộ, cho nên phấn đấu học kiếm.
Sư phụ của “Kiếm Tuyệt” Dịch Thủy Hàn là Thiên Lôi lão nhân, Kiếm Tuyệt sở dĩ trở thành Kiếm Tuyệt, là vì trong thiên hạ không ai có thể tiếp được “Thiên Lôi Nhất Thức” của y.
Thiên Lôi lão nhân cả đời chưa từng thất bại, “Thiên Lôi Nhất Thức” của y cũng chưa từng có ai tiếp được.
Nhưng hai mươi lăm năm trước, trong đêm Nguyên Tiêu, trên đỉnh Hoa Sơn, y luận kiếm với Trung Nguyên kỳ hiệp Tiêu Thu Thủy, khổ chiến một ngày một đêm, “Thiên Lôi Nhất Thức” lại thua dưới một chiêu của vị hiệp khách này.
Một chiêu kia chưa từng thấy trong võ lâm, nhưng đã vang danh thiên hạ, “Kinh Thiên Nhất Kiếm”.
Sau khi Tiêu Thu Thủy xuất ra một kiếm kia, Thiên Lôi lão nhân cúi đầu chịu thua, từ đó về sau Tiêu Thu Thủy cũng không xuất hiện trong giang hồ nữa.
Hai mươi lăm năm sau, ở Hạ Quan Hoài Bắc, trong Tống Kim tỷ võ so tài, tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Phương Chấn Mi lại phát ra một kiếm này với Kim thái tử.
Không ai ngờ Phương Chấn Mi lại biết dùng kiếm.
Càng không ai ngờ hắn lại biết “Kinh Thiên Nhất Kiếm”.
Hiện giờ một kiếm này bỗng xuất hiện trên tay hắn, như tia chớp lóe lên rồi biến mất.
Thanh trường kiếm như tuyết ngọc này chỉ khẽ chạm vào cổ họng Kim thái tử, giống như chuồn chuồn chạm nước, liền trở về trong tay áo Phương Chấn Mi, không nhìn thấy nữa.
Giống như hoàn toàn không xuất ra một kiếm này.
Mà trong khoảnh khắc một kiếm này như sao băng lướt qua bầu trời, đã chiếu sáng bao nhiêu ấm áp của nhân thế, chiếu rọi bao nhiêu tâm tư của con người.
Hóa Hôi, Bất Đồng bởi vì tận mắt nhìn thấy một kiếm này, trong lòng lại dâng lên sóng lớn vạn trượng, cuối cùng khổ học kiếm đạo, chuyện này tạm thời không nhắc đến.
Kim thái tử vẫn không chết, nhưng hắn đã thoát lực.
Trên cổ họng của hắn có thêm một cái lỗ nhỏ. Tại khoảnh khắc vừa rồi, hắn rõ ràng cảm giác được thanh kiếm kia, thanh kiếm sáng ngời như tuyết ngọc đã đâm vào cổ họng hắn, làm tắc nghẽn khí quản của hắn.
Lúc này trong mắt hắn tràn đầy kinh ngạc và không tin, cuối cùng biến thành sợ hãi.
Trong giây phút vừa rồi, song kiếm của hắn đã vô lực đâm xuống, bởi vì chỉ cần hắn nhúc nhích một chút, thanh kiếm sáng như tuyết kia sẽ đâm rách cổ họng của hắn, hắn chỉ có đường chết, chết trước khi kiếm kịp đâm xuống.
Cho nên hắn không dám cử động chút nào. Phương Chấn Mi thu kiếm, thân thể từ từ đứng thẳng dậy.
Kim thái tử không nhịn được thở dài một tiếng.
Không phải bởi vì Phương Chấn Mi có thể thi triển “Thiết Bản Kiều” từ trên đất đứng lên, chuyện này cũng không khó lắm, nhưng chậm rãi đứng lên, lực eo như vậy không mấy người có thể làm được.
Kim thái tử thở dài, bởi vì hắn biết đã không có hi vọng giết chết Phương Chấn Mi.
Hắn cảm thấy một sự sỉ nhục trước giờ chưa từng có, nghĩ đến vừa rồi mình sợ chết không dám đâm, hắn càng hổ thẹn không còn mặt mũi.
Hắn cả đời dũng mãnh thiện chiến, sống trong nhung lụa, chưa từng chịu sỉ nhục như vậy.
Hắn không biết tại sao mình lại cảm thấy sợ hãi thanh trường kiếm tuyết ngọc kia, giống như nó đại biểu cho thứ gì mà mình không thể chống lại.
Kim thái tử không cách nào chịu được sự sỉ nhục này, phương pháp giải quyết của hắn là giống như võ sĩ nước Kim…
Song kiếm lật lại, đâm vào trong bụng, một cảm giác đau đớn thấu xương ập đến, hắn kêu lên với Hoàn Nhan Trạc dưới đài:
– Đưa hai thanh kiếm này về cho sư phụ ta, bảo ngài báo thù cho ta…
Giọng nói khàn khàn đứt đoạn.
Máu nhuộm lôi đài.
Kim thái tử bỏ mình.
Phương Chấn Mi đứng trên lôi đài, bên cạnh cờ lớn, hồi lâu không nói gì.
Sử Văn Thánh từng bước từng bước lui về phía sau, đột nhiên quay người bỏ chạy.
Hắn đã bị một kiếm kia của Phương Chấn Mi dọa cho mất mật.
Không ngờ lúc hắn lui về phía sau, bỗng nghe một tiếng hét lớn long trời lở đất, chờ hắn xoay người lại, vừa lúc nhìn thấy một nắm tay lớn và nặng đã đến trước mắt, sau đó không biết gì nữa.
Chẳng biết hắn có nhìn thấy, nắm tay này chính là thứ đánh nát xương mặt hắn.
Nắm tay này chính là của Ngã Thị Thùy.
“Đưa hai thanh kiếm này về cho sư phụ ta, bảo ngài báo thù cho ta…”
Phương Chấn Mi còn đang suy nghĩ hai câu này.
Kim thái tử đã chết, Kim chủ Lượng sẽ cam tâm sao?
Tây Vực Thần Ưng, Tây Vực Kim Yến thật sự sẽ dừng tay sao?
Chỉ sợ từ đây về sau, hai nước Tống Kim sẽ vĩnh viễn không có ngày bình yên.
Hắn nhìn chiều tà phía tây, vầng sáng vàng cổ xưa, đã từng chiếu qua quan nội tái ngoại vạn dặm, đã từng chiếu qua đường cổ Hán lăng, Thịnh Đường mây khói, hiện giờ lại chiếu lên lá cờ lớn này.
Con tuấn mã dưới đài đã phi nhanh qua đường dài, lúc này lại không kìm được hí lên một tiếng.
Bóng chiều soi cờ lớn
Ngựa hí gió hiu hiu
Phương Chấn Mi không khỏi nghĩ đến hai câu thơ này. Ngay lúc này chợt nghe một tiếng kinh hô, là của Tín Vô Nhị:
– Đại ca, đại ca, huynh làm sao vậy?
Long Tại Điền hai mắt khép hờ, môi cũng không có sức mở ra, mày râu dính máu, ánh chiều tà mệt mỏi chiếu lên khuôn mặt, y đã đi rồi.
Y tận mắt nhìn thấy “Kinh Thiên Nhất Kiếm” danh chấn giang hồ năm xưa xuất hiện một cách thần kỳ, lại biến mất một cách thần kỳ, tại khoảnh khắc rực rỡ đó, y đã hô lên “Kinh Thiên Nhất Kiếm”, sau đó lặng lẽ từ giã cõi đời.
Y đứng ra chiến đấu để bảo vệ danh vọng võ lâm Hoài Bắc, cuối cùng chết bởi tay Kim thái tử.
Nhưng Kim thái tử cũng chết trong trận lôi đài tỷ võ này.
Hơn nữa còn chết bởi chính mình.
Kiều Lệ Hoa lặng lẽ đứng lên, nhân lúc mọi người bi thương muốn lén lút chạy ra, không ngờ giọng nói của Thẩm Thái Công bỗng vang lên:
– Lạt Tiêu Hồng!
Kiều Lệ Hoa lập tức cảm thấy lạnh từ đầu đến chân.
Thẩm Thái Công cười lạnh nói:
– Lần này chúng ta bỏ qua cho ngươi. Danh dự của “Trung Nguyên Loan Nguyệt Đao” Tẩy Thủy Thanh, đừng để bị ngươi hủy mất. Nếu ngươi không biết hối cải, Sử Văn Thánh trên đài, Trần Lãnh dưới đài, Trình Thiên Cân bên Sông Hoài, Thi Kính Đường trong sông Hoài, đều là tấm gương của ngươi!
Kiều Lệ Hoa đứng ở đó, không dám cử động chút nào.
Hoàn Nhan Trạc bên kia đã lén lút lên đài, lấy lại hai thanh kim kiếm, từ trong đám người chạy ra ngoài.
Hạ Hầu Liệt, Khách Lạp Đồ ngơ ngác đứng giữa đám người, mờ mịt không biết nên làm gì.
Tích Vô Hậu vẫn gào khóc trên đất.
Phương Chấn Mi đi xuống đài, nắm chặt tay Ngã Thị Thùy.
Đột nhiên giữa bốn tay lại có thêm một đôi tay khác, chính là Thẩm Thái Công đang mỉm cười, nói:
– Chúng ta cuối cùng lại ở cùng nhau.
Phương Chấn Mi mỉm cười gật đầu, nói:
– Chúng ta cuối cùng lại ở cùng nhau.
Ngã Thị Thùy nhìn cờ lớn trên đài, lại nhìn chiều tà phía xa, cũng nói:
– Đúng vậy, chúng ta cuối cùng lại ở cùng nhau.